Chương 5: Vết mỡ
Bản thân Đào Minh Chước đang rơi vào trạng thái vô cùng hoang mang.
Cậu hoàn toàn không ngờ trong lòng Kinh Từ mình lại có địa vị quan trọng đến vậy, thậm chí còn khiến đối phương cảm thấy nếu không có mình thì cuộc sống sẽ "chẳng còn ý nghĩa gì nữa".
Danh xưng "ý nghĩa cuộc sống" này thật sự quá nặng, nhưng khi Kinh Từ nói ra lại cực kỳ bình thản.
Ban đầu Đào Minh Chước cảm thấy rất khó hiểu, chỉ vì muốn ăn với mình một bữa cơm mà Kinh Từ sẵn lòng thỏa hiệp nhiều như vậy, thậm chí còn hạ thấp tư thái của mình.
Thậm chí anh còn âm thầm quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như mình cầm đũa có thoải mái không, có thấy mất tự nhiên không.
Kinh Từ đã ngầm để ý mình từ lâu là điều không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng Đào Minh Chước chưa từng nghĩ anh còn đơn phương...... có một tình cảm nào đó vô cùng mãnh liệt với mình nữa.
Đào Minh Chước không dám nghĩ tiếp tình cảm này cụ thể là gì.
Cậu rất bối rối, cũng rất hoang mang không biết phải đối mặt với Kinh Từ thế nào, cũng chẳng biết tiếp theo anh sẽ làm ra hành động gì với mình.
Mấy ngày nay Đào Minh Chước ăn trưa với tâm trạng kinh hồn táng đảm nhưng Kinh Từ đã giữ đúng lời hứa trước đó, không cố bắt chuyện với Đào Minh Chước mà để cậu tự do ăn cơm.
Kinh Từ chỉ yên tĩnh ăn với Đào Minh Chước, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu yên lặng nhìn mặt cậu giây lát.
Nhưng lần này sau khi biết Kinh Từ có ý với mình thì trong tiềm thức Đào Minh Chước cảm thấy ánh mắt anh chứa đựng rất nhiều thứ khác với trước đây.
Hôm nay là ngày thứ bảy họ ăn chung với nhau, Kinh Từ gọi món điểm tâm Quảng Đông.
Điểm tâm đa dạng phong phú rực rỡ muôn màu bày đầy cả bàn khiến Đào Minh Chước càng thêm bất an.
Cậu vùi đầu ăn hai cái bánh bao trứng muối rồi ngập ngừng nói: "Kinh tổng, thật ra sau này không cần mua nhiều vậy đâu, đúng là sức ăn của tôi rất mạnh nhưng không kén ăn đâu, chỉ cần no bụng là được rồi, cứ tiếp tục thế này tôi sợ chúng ta sẽ lãng phí đấy ạ......"
Kinh Từ ngẩng đầu nhìn cậu, cong mắt cười nói: "Không sao, cậu thấy ngon mới là quan trọng nhất."
Đào Minh Chước: "......"
Hiện giờ Đào Minh Chước hoàn toàn không dám nghĩ đến ý nghĩa sâu xa của câu nói này.
Thậm chí cậu còn không dám nhìn thẳng vào mắt Kinh Từ, càng không biết làm sao để nói tiếp, chỉ có thể cười gượng rồi cắn một miếng bánh bao lớn.
Kinh Từ nhìn chằm chằm góc nghiêng của Đào Minh Chước rồi cũng cúi đầu cắn một cái bánh bao trứng muối.
Vỏ ngoài xốp mềm, nhân bánh mặn mà quả thật rất ngon. Kinh Từ nghĩ thầm.
Trước đó Kinh Từ chưa bao giờ nghĩ niềm hạnh phúc quan trọng nhất đời mình sẽ đến từ một người xa lạ.
Nhưng sự thật đúng là khó tin vậy đấy, Kinh Từ phát hiện chỉ cần mình nhìn Đào Minh Chước ăn thì sẽ thèm ăn một cách thần kỳ. Anh sẽ bắt đầu đói bụng, đồng thời cảm thấy những món Đào Minh Chước đang ăn trở nên thơm ngon lạ lùng.
Từ khi phát hiện ra sự tồn tại của Đào Minh Chước ở căn-tin công ty, nhờ quan sát cậu mỗi ngày Kinh Từ có thể ăn ít nhất một bữa ra mùi ra vị chứ không phải như đang nhai sáp.
Trong tài liệu Lương Kinh Kinh đưa, Kinh Từ biết được một số thông tin cơ bản về Đào Minh Chước: Tốt nghiệp chuyên ngành tranh sơn dầu, hiện đang phụ trách vẽ nhân vật gốc trong dự án, thái độ làm việc tích cực nghiêm túc, nhận xét của các đồng nghiệp về cậu cũng không tệ, chẳng hạn như "Tiểu Đào không cần thang vẫn thay được bóng đèn," "Tiểu Đào điểm nào cũng tốt nhưng hay đấu võ mồm với bác gái ở căn-tin".
Kinh Từ cảm thấy đối phương là một thanh niên khá nhiệt tình.
Lúc ăn cơm anh từng thử nhớ lại dáng vẻ Đào Minh Chước khi ăn nhưng phát hiện hiệu quả kém xa tận mắt thấy cậu ăn.
Hơn nữa hai ngày cuối tuần không được thấy Đào Minh Chước thì anh lại rơi vào tình trạng chán ăn như trước.
Thế là sau gần một tháng quan sát ở căn-tin, Kinh Từ nghĩ mình nên thử mời cậu ăn trưa chung.
Thật ra ban đầu vẫn rất suôn sẻ nhưng không hiểu sao mấy ngày nay Đào Minh Chước có vẻ hơi lơ đễnh.
Cảm xúc bất ổn của Đào Minh Chước cũng ảnh hưởng gián tiếp đến hiệu quả ăn cơm, vì vậy giờ phút này sự lơ đễnh của cậu khiến trạng thái ăn cơm của anh không được như ý muốn.
Kinh Từ suy nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ vì chức vụ hai người chênh lệch nhau nên Đào Minh Chước không thoải mái lắm.
Anh nhận ra điều quan trọng nhất bây giờ là rút ngắn quan hệ với Đào Minh Chước để xóa tan cảm giác xa cách này, như vậy cậu mới có thể trở lại trạng thái thoải mái như khi ăn chung với đồng nghiệp trước đây.
Hôm nay Kinh Từ chuẩn bị rất nhiều điểm tâm với hy vọng Đào Minh Chước có thể ăn nhiều một chút.
Nhưng cậu luôn tỏ ra lơ đễnh, chỉ vùi đầu ăn bánh bao trước mặt làm Kinh Từ hơi lo vì trong góc còn rất nhiều điểm tâm chưa động đũa.
Nghĩ đến phải rút ngắn quan hệ, Kinh Từ hỏi Đào Minh Chước: "Cậu muốn ăn xíu mại không? Hình như nằm hơi xa, để tôi kéo lại gần cho cậu."
Đào Minh Chước vốn đang suy nghĩ vẩn vơ, nghe vậy thì khựng lại rồi nói: "Cảm ơn Kinh tổng, lát nữa tôi tự gắp được rồi, để tôi ăn hết cái bánh bao này đã."
Cậu nói rất nhanh làm Kinh Từ thoáng ngẩn ngơ rồi nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
"Thật ra cậu không cần khách sáo vậy đâu." Kinh Từ nói, "Chúng ta trạc tuổi nhau mà, hơn nữa còn ăn cơm chung nhiều lần nên nếu cậu không ngại thì có thể xem tôi như bạn, cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi."
Ý định ban đầu của Kinh Từ là muốn hai người không còn khách sáo, lúc ăn chung sẽ tự nhiên thoải mái hơn một chút.
Nhưng nói xong câu này, anh thấy Đào Minh Chước cứng đờ rồi bỗng nhiên ho khan như bị nghẹn.
Sau đó anh nghe cậu vừa ho vừa xua tay nói đứt quãng: "Vâng...... Vâng......"
Không hiểu sao từ lúc nói ra câu này, Kinh Từ cảm thấy hình như Đào Minh Chước càng thất thần hơn.
Rõ ràng cậu nói ăn xong bánh bao trứng muối trên tay sẽ ăn xíu mại nhưng vì đang lơ đễnh nên Kinh Từ cảm thấy cậu đã quên mất lời mình nói, lại cầm lên một cái bánh bao khác.
Kinh Từ sợ cứ tiếp tục như vậy Đào Minh Chước sẽ ăn no, thế thì chỗ điểm tâm còn lại sẽ bị lãng phí.
Vì chỉ có những món Đào Minh Chước nếm qua mới làm anh thấy ngon, nếu cậu không động đến mấy món trong góc thì Kinh Từ cũng ăn không vào.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Kinh Từ đành đứng dậy chủ động gắp một viên xíu mại nằm phía xa.
Kinh Từ định bỏ xíu mại trước mặt Đào Minh Chước nhưng vừa xích lại gần thì cậu chợt ngẩng phắt lên như bị giật mình.
Kinh Từ không ngờ cậu có phản ứng mạnh như vậy nên tay mất thăng bằng, viên xíu mại tròn vo lọt khỏi đũa rơi xuống đùi Đào Minh Chước.
Sau đó xoay một vòng rồi lăn xuống đất.
Kinh Từ: "......"
Xíu mại làm quần Đào Minh Chước dính một vết mỡ nhỏ, Kinh Từ ngẩn ra rồi vội nói: "Xin lỗi, không bị bỏng chứ?"
Vết dầu mỡ rất khó chùi, Kinh Từ vội rút mấy tờ khăn giấy rồi khom lưng lau vết bẩn trên đùi Đào Minh Chước.
Sau khi lau mãi không sạch, Kinh Từ hối hận cảm thấy như mình đã biến khéo thành vụng.
Anh ngẩng đầu lên, vừa định nói mình sẽ giặt sạch và đền cái mới thì phát hiện Đào Minh Chước đang ngồi tại chỗ sững sờ nhìn mình.
Giờ Kinh Từ mới nhận ra khoảng cách giữa hai người đang rất gần nhau, hơn nữa việc mình lau dầu mỡ trên quần cậu hình như là một dạng tiếp xúc thân mật thì phải.
Hồi lâu sau anh thấy Đào Minh Chước cúi đầu lắp bắp nói: "Không, không sao, tôi về giặt sạch là được rồi."
Kinh Từ ngơ ngác nhìn Đào Minh Chước rồi đáp: "...... Ừ."
Anh chậm rãi vo tròn khăn giấy trong tay rồi đứng dậy đi ra cửa phòng làm việc ném vào thùng rác.
"Mặt cậu...... hình như hơi đỏ." Sau khi quay lại, Kinh Từ nhịn không được ngập ngừng hỏi, "Hay vì trong phòng nóng quá, có cần tôi mở cửa sổ ra cho cậu không?"
Cậu hoàn toàn không ngờ trong lòng Kinh Từ mình lại có địa vị quan trọng đến vậy, thậm chí còn khiến đối phương cảm thấy nếu không có mình thì cuộc sống sẽ "chẳng còn ý nghĩa gì nữa".
Danh xưng "ý nghĩa cuộc sống" này thật sự quá nặng, nhưng khi Kinh Từ nói ra lại cực kỳ bình thản.
Ban đầu Đào Minh Chước cảm thấy rất khó hiểu, chỉ vì muốn ăn với mình một bữa cơm mà Kinh Từ sẵn lòng thỏa hiệp nhiều như vậy, thậm chí còn hạ thấp tư thái của mình.
Thậm chí anh còn âm thầm quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như mình cầm đũa có thoải mái không, có thấy mất tự nhiên không.
Kinh Từ đã ngầm để ý mình từ lâu là điều không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng Đào Minh Chước chưa từng nghĩ anh còn đơn phương...... có một tình cảm nào đó vô cùng mãnh liệt với mình nữa.
Đào Minh Chước không dám nghĩ tiếp tình cảm này cụ thể là gì.
Cậu rất bối rối, cũng rất hoang mang không biết phải đối mặt với Kinh Từ thế nào, cũng chẳng biết tiếp theo anh sẽ làm ra hành động gì với mình.
Mấy ngày nay Đào Minh Chước ăn trưa với tâm trạng kinh hồn táng đảm nhưng Kinh Từ đã giữ đúng lời hứa trước đó, không cố bắt chuyện với Đào Minh Chước mà để cậu tự do ăn cơm.
Kinh Từ chỉ yên tĩnh ăn với Đào Minh Chước, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu yên lặng nhìn mặt cậu giây lát.
Nhưng lần này sau khi biết Kinh Từ có ý với mình thì trong tiềm thức Đào Minh Chước cảm thấy ánh mắt anh chứa đựng rất nhiều thứ khác với trước đây.
Hôm nay là ngày thứ bảy họ ăn chung với nhau, Kinh Từ gọi món điểm tâm Quảng Đông.
Điểm tâm đa dạng phong phú rực rỡ muôn màu bày đầy cả bàn khiến Đào Minh Chước càng thêm bất an.
Cậu vùi đầu ăn hai cái bánh bao trứng muối rồi ngập ngừng nói: "Kinh tổng, thật ra sau này không cần mua nhiều vậy đâu, đúng là sức ăn của tôi rất mạnh nhưng không kén ăn đâu, chỉ cần no bụng là được rồi, cứ tiếp tục thế này tôi sợ chúng ta sẽ lãng phí đấy ạ......"
Kinh Từ ngẩng đầu nhìn cậu, cong mắt cười nói: "Không sao, cậu thấy ngon mới là quan trọng nhất."
Đào Minh Chước: "......"
Hiện giờ Đào Minh Chước hoàn toàn không dám nghĩ đến ý nghĩa sâu xa của câu nói này.
Thậm chí cậu còn không dám nhìn thẳng vào mắt Kinh Từ, càng không biết làm sao để nói tiếp, chỉ có thể cười gượng rồi cắn một miếng bánh bao lớn.
Kinh Từ nhìn chằm chằm góc nghiêng của Đào Minh Chước rồi cũng cúi đầu cắn một cái bánh bao trứng muối.
Vỏ ngoài xốp mềm, nhân bánh mặn mà quả thật rất ngon. Kinh Từ nghĩ thầm.
Trước đó Kinh Từ chưa bao giờ nghĩ niềm hạnh phúc quan trọng nhất đời mình sẽ đến từ một người xa lạ.
Nhưng sự thật đúng là khó tin vậy đấy, Kinh Từ phát hiện chỉ cần mình nhìn Đào Minh Chước ăn thì sẽ thèm ăn một cách thần kỳ. Anh sẽ bắt đầu đói bụng, đồng thời cảm thấy những món Đào Minh Chước đang ăn trở nên thơm ngon lạ lùng.
Từ khi phát hiện ra sự tồn tại của Đào Minh Chước ở căn-tin công ty, nhờ quan sát cậu mỗi ngày Kinh Từ có thể ăn ít nhất một bữa ra mùi ra vị chứ không phải như đang nhai sáp.
Trong tài liệu Lương Kinh Kinh đưa, Kinh Từ biết được một số thông tin cơ bản về Đào Minh Chước: Tốt nghiệp chuyên ngành tranh sơn dầu, hiện đang phụ trách vẽ nhân vật gốc trong dự án, thái độ làm việc tích cực nghiêm túc, nhận xét của các đồng nghiệp về cậu cũng không tệ, chẳng hạn như "Tiểu Đào không cần thang vẫn thay được bóng đèn," "Tiểu Đào điểm nào cũng tốt nhưng hay đấu võ mồm với bác gái ở căn-tin".
Kinh Từ cảm thấy đối phương là một thanh niên khá nhiệt tình.
Lúc ăn cơm anh từng thử nhớ lại dáng vẻ Đào Minh Chước khi ăn nhưng phát hiện hiệu quả kém xa tận mắt thấy cậu ăn.
Hơn nữa hai ngày cuối tuần không được thấy Đào Minh Chước thì anh lại rơi vào tình trạng chán ăn như trước.
Thế là sau gần một tháng quan sát ở căn-tin, Kinh Từ nghĩ mình nên thử mời cậu ăn trưa chung.
Thật ra ban đầu vẫn rất suôn sẻ nhưng không hiểu sao mấy ngày nay Đào Minh Chước có vẻ hơi lơ đễnh.
Cảm xúc bất ổn của Đào Minh Chước cũng ảnh hưởng gián tiếp đến hiệu quả ăn cơm, vì vậy giờ phút này sự lơ đễnh của cậu khiến trạng thái ăn cơm của anh không được như ý muốn.
Kinh Từ suy nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ vì chức vụ hai người chênh lệch nhau nên Đào Minh Chước không thoải mái lắm.
Anh nhận ra điều quan trọng nhất bây giờ là rút ngắn quan hệ với Đào Minh Chước để xóa tan cảm giác xa cách này, như vậy cậu mới có thể trở lại trạng thái thoải mái như khi ăn chung với đồng nghiệp trước đây.
Hôm nay Kinh Từ chuẩn bị rất nhiều điểm tâm với hy vọng Đào Minh Chước có thể ăn nhiều một chút.
Nhưng cậu luôn tỏ ra lơ đễnh, chỉ vùi đầu ăn bánh bao trước mặt làm Kinh Từ hơi lo vì trong góc còn rất nhiều điểm tâm chưa động đũa.
Nghĩ đến phải rút ngắn quan hệ, Kinh Từ hỏi Đào Minh Chước: "Cậu muốn ăn xíu mại không? Hình như nằm hơi xa, để tôi kéo lại gần cho cậu."
Đào Minh Chước vốn đang suy nghĩ vẩn vơ, nghe vậy thì khựng lại rồi nói: "Cảm ơn Kinh tổng, lát nữa tôi tự gắp được rồi, để tôi ăn hết cái bánh bao này đã."
Cậu nói rất nhanh làm Kinh Từ thoáng ngẩn ngơ rồi nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
"Thật ra cậu không cần khách sáo vậy đâu." Kinh Từ nói, "Chúng ta trạc tuổi nhau mà, hơn nữa còn ăn cơm chung nhiều lần nên nếu cậu không ngại thì có thể xem tôi như bạn, cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi."
Ý định ban đầu của Kinh Từ là muốn hai người không còn khách sáo, lúc ăn chung sẽ tự nhiên thoải mái hơn một chút.
Nhưng nói xong câu này, anh thấy Đào Minh Chước cứng đờ rồi bỗng nhiên ho khan như bị nghẹn.
Sau đó anh nghe cậu vừa ho vừa xua tay nói đứt quãng: "Vâng...... Vâng......"
Không hiểu sao từ lúc nói ra câu này, Kinh Từ cảm thấy hình như Đào Minh Chước càng thất thần hơn.
Rõ ràng cậu nói ăn xong bánh bao trứng muối trên tay sẽ ăn xíu mại nhưng vì đang lơ đễnh nên Kinh Từ cảm thấy cậu đã quên mất lời mình nói, lại cầm lên một cái bánh bao khác.
Kinh Từ sợ cứ tiếp tục như vậy Đào Minh Chước sẽ ăn no, thế thì chỗ điểm tâm còn lại sẽ bị lãng phí.
Vì chỉ có những món Đào Minh Chước nếm qua mới làm anh thấy ngon, nếu cậu không động đến mấy món trong góc thì Kinh Từ cũng ăn không vào.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Kinh Từ đành đứng dậy chủ động gắp một viên xíu mại nằm phía xa.
Kinh Từ định bỏ xíu mại trước mặt Đào Minh Chước nhưng vừa xích lại gần thì cậu chợt ngẩng phắt lên như bị giật mình.
Kinh Từ không ngờ cậu có phản ứng mạnh như vậy nên tay mất thăng bằng, viên xíu mại tròn vo lọt khỏi đũa rơi xuống đùi Đào Minh Chước.
Sau đó xoay một vòng rồi lăn xuống đất.
Kinh Từ: "......"
Xíu mại làm quần Đào Minh Chước dính một vết mỡ nhỏ, Kinh Từ ngẩn ra rồi vội nói: "Xin lỗi, không bị bỏng chứ?"
Vết dầu mỡ rất khó chùi, Kinh Từ vội rút mấy tờ khăn giấy rồi khom lưng lau vết bẩn trên đùi Đào Minh Chước.
Sau khi lau mãi không sạch, Kinh Từ hối hận cảm thấy như mình đã biến khéo thành vụng.
Anh ngẩng đầu lên, vừa định nói mình sẽ giặt sạch và đền cái mới thì phát hiện Đào Minh Chước đang ngồi tại chỗ sững sờ nhìn mình.
Giờ Kinh Từ mới nhận ra khoảng cách giữa hai người đang rất gần nhau, hơn nữa việc mình lau dầu mỡ trên quần cậu hình như là một dạng tiếp xúc thân mật thì phải.
Hồi lâu sau anh thấy Đào Minh Chước cúi đầu lắp bắp nói: "Không, không sao, tôi về giặt sạch là được rồi."
Kinh Từ ngơ ngác nhìn Đào Minh Chước rồi đáp: "...... Ừ."
Anh chậm rãi vo tròn khăn giấy trong tay rồi đứng dậy đi ra cửa phòng làm việc ném vào thùng rác.
"Mặt cậu...... hình như hơi đỏ." Sau khi quay lại, Kinh Từ nhịn không được ngập ngừng hỏi, "Hay vì trong phòng nóng quá, có cần tôi mở cửa sổ ra cho cậu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất