Quá Nhiều Người Trọng Sinh? Tôi Dẫn Dắt Đoàn Đội Quốc Gia Chấm Dứt Tận Thế
Chương 3
“Đồng thời, trên người của người này có rất nhiều chuyện lạ khác, rất có khả năng là dị đoan.”
Dị đoan là chỉ những người có hiện tượng siêu nhiên.
Thịnh An: “Đây là người thứ năm à?”
Hách Kính Nghiệp gật đầu.
“Đơn vị đặc biệt xử lý ngày tận thế” mới thành lập của họ quả thực rất đặc biệt, có thẩm quyền cao nhất trong các tổ.
Đồng thời còn có nhiệm vụ là phải giao tiếp với nhóm người dị đoan.
Thịnh An: “Đi thôi, tìm người khiếu nại trước.”
Gia Khánh Loan là một khu chung cư cũ nhưng vấn đề xanh hoá được làm rất tốt, các bác gái sống ở đây thường tụ tập cùng nhau để tắm nắng hoặc tận hưởng bóng mát.
Người khiếu nại là hai bác gái.
Hách Kính Nghiệp lấy thẻ ngành của cảnh sát ra.
Khi giao tiếp với mấy người bình thường thì thân phận cảnh sát là hữu ích nhất.
Quả nhiên, bác gái đang tò mò nhìn họ vừa nhìn thấy người đối diện khớp với hình ảnh trong thẻ ngành liền trở nên thân thiện hơn.
Thịnh An cười hỏi: “Cháu có thể tìm hai bác để hỏi thăm tình hình được không?”
“Đương nhiên, chúng tôi có trách nhiệm hợp tác với quốc gia mà!” Một bác gái đáp lại.
Thịnh An: “Bác có ấn tượng gì với cô gái lắp cổng sắt ở toà nhà số ba không?”
…
Cùng lúc đó, Tưởng Ngư đang ở trên lầu kiểm kê đồ đạc của mình.
Sau khi trọng sinh, chuyện thứ nhất mà cô ấy làm là chia tay với tên tra nam kia.
Lúc đối phương rời đi lại lén lút mang theo vòng ngọc tổ truyền của cô ấy, Tưởng Ngư cảm thấy không đúng nên liền lấy về lại.
Quả nhiên, vòng tay là một cái không gian!
Lúc đầu Tưởng Ngư mừng như điên, sau đó lại ôm tay khóc lóc thảm thiết.
Thì ra không gian này thực sự là của cô ấy.
Tất cả những gì Trần Kiều Kiều được hưởng ở kiếp trước dựa vào không gian đều là vì cô ấy!
Bọn họ được sống sung sướng hạnh phúc là do dẫm lên máu thịt của cô.
“Ông trời quả thực rất công bằng, đã cho mình cơ hội lần hai để trả thù tra nam, còn có thời gian để tích trữ vật tư, để mình không phải chịu khổ như kiếp trước…”
Ai có thể nghĩ ra chứ?
Liệu trong 21 ngày nữa, thế giới này có biến thành tận thế hay không?
Cũng may là cô ấy đã trọng sinh, lần này cô ấy sẽ không để mình có kết cục như kiếp trước.
Nghĩ đến kiếp trước, Tưởng Ngư lại rùng mình.
May là còn 21 ngày nữa để chuẩn bị mọi thứ.
Việc đầu tiên mà Tưởng Ngư làm là thay thế cửa sổ cùng cửa ra vào.
Kiếp trước, tiểu khu của bọn họ may mắn còn tồn tại, khi tận thế xảy ra vẫn không bị ảnh hưởng gì mấy.
Cô ấy thay đổi cửa ra vào cùng cửa sổ không phải để có thể ở bên trong mà vì không muốn ai làm hỏng ngôi nhà mà cha mẹ cô ấy đã để lại cho mình.
Vì vậy, Tưởng Ngư còn mua thêm một cái hàng rào sắt.
Khi nào tận thế đến thì sẽ lắp ở hành lang, không cho bất cứ ai đến gần nhà mình.
Sở dĩ cô ấy đợi đến ngày tận thế mới đổi là vì không muốn thu hút sự chú ý.
Chỉ cần thay cửa ra vào cùng cửa sổ thì sẽ không có ai quan tâm.
Thời buổi này ai mà rảnh để ý chuyện nhà người khác đâu chứ?
…
Dưới lầu.
Thịnh An cùng Hách Kính Nghiệp chăm chú lắng nghe, chị Trương cùng chị Ngô thì nói với vẻ hào hứng.
Tình cờ có một nhóm các ông các bà khiêu vũ quay về.
Một người trong đó hỏi: “Tiểu Trương, Tiểu Ngô, hai người đang nói gì vậy?”
Chị Trương vội nói: “Hai người này là đồng chí cảnh sát, chúng tôi đang nói về căn hộ 605 ở toà nhà số 3 ấy!”
Một nhóm các ông các bà nghe thấy lời này liền hưng phấn chạy tới nhập hội.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Dị đoan là chỉ những người có hiện tượng siêu nhiên.
Thịnh An: “Đây là người thứ năm à?”
Hách Kính Nghiệp gật đầu.
“Đơn vị đặc biệt xử lý ngày tận thế” mới thành lập của họ quả thực rất đặc biệt, có thẩm quyền cao nhất trong các tổ.
Đồng thời còn có nhiệm vụ là phải giao tiếp với nhóm người dị đoan.
Thịnh An: “Đi thôi, tìm người khiếu nại trước.”
Gia Khánh Loan là một khu chung cư cũ nhưng vấn đề xanh hoá được làm rất tốt, các bác gái sống ở đây thường tụ tập cùng nhau để tắm nắng hoặc tận hưởng bóng mát.
Người khiếu nại là hai bác gái.
Hách Kính Nghiệp lấy thẻ ngành của cảnh sát ra.
Khi giao tiếp với mấy người bình thường thì thân phận cảnh sát là hữu ích nhất.
Quả nhiên, bác gái đang tò mò nhìn họ vừa nhìn thấy người đối diện khớp với hình ảnh trong thẻ ngành liền trở nên thân thiện hơn.
Thịnh An cười hỏi: “Cháu có thể tìm hai bác để hỏi thăm tình hình được không?”
“Đương nhiên, chúng tôi có trách nhiệm hợp tác với quốc gia mà!” Một bác gái đáp lại.
Thịnh An: “Bác có ấn tượng gì với cô gái lắp cổng sắt ở toà nhà số ba không?”
…
Cùng lúc đó, Tưởng Ngư đang ở trên lầu kiểm kê đồ đạc của mình.
Sau khi trọng sinh, chuyện thứ nhất mà cô ấy làm là chia tay với tên tra nam kia.
Lúc đối phương rời đi lại lén lút mang theo vòng ngọc tổ truyền của cô ấy, Tưởng Ngư cảm thấy không đúng nên liền lấy về lại.
Quả nhiên, vòng tay là một cái không gian!
Lúc đầu Tưởng Ngư mừng như điên, sau đó lại ôm tay khóc lóc thảm thiết.
Thì ra không gian này thực sự là của cô ấy.
Tất cả những gì Trần Kiều Kiều được hưởng ở kiếp trước dựa vào không gian đều là vì cô ấy!
Bọn họ được sống sung sướng hạnh phúc là do dẫm lên máu thịt của cô.
“Ông trời quả thực rất công bằng, đã cho mình cơ hội lần hai để trả thù tra nam, còn có thời gian để tích trữ vật tư, để mình không phải chịu khổ như kiếp trước…”
Ai có thể nghĩ ra chứ?
Liệu trong 21 ngày nữa, thế giới này có biến thành tận thế hay không?
Cũng may là cô ấy đã trọng sinh, lần này cô ấy sẽ không để mình có kết cục như kiếp trước.
Nghĩ đến kiếp trước, Tưởng Ngư lại rùng mình.
May là còn 21 ngày nữa để chuẩn bị mọi thứ.
Việc đầu tiên mà Tưởng Ngư làm là thay thế cửa sổ cùng cửa ra vào.
Kiếp trước, tiểu khu của bọn họ may mắn còn tồn tại, khi tận thế xảy ra vẫn không bị ảnh hưởng gì mấy.
Cô ấy thay đổi cửa ra vào cùng cửa sổ không phải để có thể ở bên trong mà vì không muốn ai làm hỏng ngôi nhà mà cha mẹ cô ấy đã để lại cho mình.
Vì vậy, Tưởng Ngư còn mua thêm một cái hàng rào sắt.
Khi nào tận thế đến thì sẽ lắp ở hành lang, không cho bất cứ ai đến gần nhà mình.
Sở dĩ cô ấy đợi đến ngày tận thế mới đổi là vì không muốn thu hút sự chú ý.
Chỉ cần thay cửa ra vào cùng cửa sổ thì sẽ không có ai quan tâm.
Thời buổi này ai mà rảnh để ý chuyện nhà người khác đâu chứ?
…
Dưới lầu.
Thịnh An cùng Hách Kính Nghiệp chăm chú lắng nghe, chị Trương cùng chị Ngô thì nói với vẻ hào hứng.
Tình cờ có một nhóm các ông các bà khiêu vũ quay về.
Một người trong đó hỏi: “Tiểu Trương, Tiểu Ngô, hai người đang nói gì vậy?”
Chị Trương vội nói: “Hai người này là đồng chí cảnh sát, chúng tôi đang nói về căn hộ 605 ở toà nhà số 3 ấy!”
Một nhóm các ông các bà nghe thấy lời này liền hưng phấn chạy tới nhập hội.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất