Qua Sông

Chương 4

Trước Sau
Có lẽ là trời cao sáng tỏ tâm tư Lý Dũ Bá. Trời vốn sáng sủa không mây đột nhiên mây đen giăng đầy, lập tức đen hơn. Mặt sông vốn không gợn sóng cũng bắt đầu lăn tăn, tuy rằng không lớn, nhưng thuyền qua sông không được.

Ông lão đưa đồ lập tức tấp thuyền đến bên cạnh, vừa buộc chặt dây thừng, vừa thở dài một hơi nói: "Trời lại thay đổi. Không biết cơn mưa này đổ tới khi nào, chỉ mong đừng khiến hoa màu bị úng." Mới vừa nói xong câu đó, phía chân trời có tiếng sấm, "Đùng" một tiếng, mưa to như trút nước. Ông lão mặc áo tơi đội mũ rơm vội vàng rời đi

Lý Dũ Bá lại ở đây một ngày, vốn dĩ muốn hướng Triệu Diệc hỏi rõ ràng, nhưng cho đến tối mịt, cũng không nhìn thấy bóng dáng Triệu Diệc. Đồ ăn, cũng là nha hoàn đưa đến phòng.

Sau khi ăn xong cơm chiều xong, mưa đột nhiên ngừng. Màn đêm hiếm hoi trong veo, như bị cuốn trôi. Ngay cả không khí cũng có pha chút hương thơm nhẹ. //Editor: @kimochi175

Lý Dũ Bá thừa dịp không người, liền đi tới dưới gác mái kia, nhìn gác mái đen như mực một cái. Ngoại trừ đen nhánh, cũng không gặp người nào, càng không thấy có tiếng đàn. Thấy xung quanh không người, liền đẩy cửa gác mái ra. Cửa không khóa, rất mau đã bị đẩy ra. Thắp lên đèn dầu, ánh sáng le lói lan khắp phòng, lại không có người Lý Dũ Bá muốn tìm. Sờ soạng bàn ghế một chút, tro bụi không nhiều lắm, không giống như đã lâu không ai ở. Mới vừa xoay người. Liền bị người phía sau dọa sợ.

Lý Dũ Bá vỗ về ngực, bình ổn lại, hỏi lão quản gia không biết đã đứng phía sau mình tự khi nào: "Lão ông, ông đứng ở sau ta làm cái gì?"

"Công tử lại đứng ở đây làm cái gì?"

"Ta muốn tìm người ở gác mái kia."

"Bổn thị vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai." *

"Lão ông nói lời này là có ý gì?"

"Mấy ngày hôm trước có hòa thượng tá túc ở đây, ta bố thí chút lương khô cho hắn. Hắn trước khi đi chỉ vào gác mái kia nói như vậy."

"Vậy hắn còn nói gì nữa không?"

"Không có. Công tử, muộn rồi trở về nghỉ ngơi đi. Có lẽ không cần ngươi đi tìm, có người tự nhiên sẽ đi tìm ngươi." //Editor: @kimochi175

Lý Dũ Bá cúi đầu nghĩ nghĩ, đêm qua người nọ có tới, như vậy đêm nay có lẽ vẫn sẽ tới nữa. Mới vừa ngẩng đầu, quản gia lại không biết rời đi khi nào. Để lại một phòng ánh sáng đong đưa bất an.

Trở lại phòng, Lý Dũ Bá không nằm lên trên giường nghỉ ngơi, mà ngồi bên cửa sổ, chờ thiếu niên. Từ cửa sổ nhìn lại, vừa lúc có thể thấy dòng sông dài vô tận. Người đưa đò dẫn thuyền khỏi bờ đê, qua lại trên sông, bộ dáng lẻ loi.



Lý Dũ Bá không biết chính mình ngủ từ khi nào. Chỉ là đột nhiên cảm thấy cần cổ một trận lạnh lẽo, cả người giật mình, lúc này mới tỉnh lại.

Ngẩng đầu lên, liền thấy thiếu niên đêm qua kia đứng ở bên cạnh mình, một đôi tay ngừng ở giữa không trung. Thấy Lý Dũ Bá tỉnh lại, xoay người muốn chạy.

Lý Dũ Bá vội vàng kéo tay y, chỉ cảm thấy tức khắc lạnh lẽo đến xương. Do hỏi: "Hoa Triều? Ngươi là Hoa Triều sao?"

Thiếu niên kia quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ, y kinh hỉ hỏi: "Công tử, ngươi nhận ra ta sao? Ngươi thật sự nhận ra ta?"

Lý Dũ Bá chỉ là có thể gật gật đầu, "Nhận ra, ngươi là Hoa Triều, ta là Triệu Diệc."

Lần này, thiếu niên khóc đến càng lợi hại, nằm trong lòng Lý Dũ Bá, "Công tử đối với Hoa Triều hữu tình hữu ý, nhưng Hoa Triều lại làm hại công tử phản bội lệnh tôn đại nhân, chúng ta nên như thế nào mới tốt?" Thiếu niên nhìn Lý Dũ Bá, nhưng lại không giống đang nhìn hắn. Như là xuyên qua Lý Dũ Bá nhìn một người khác. Có lẽ, y nhìn chính là Triệu Diệc. . //Editor: @kimochi175

Lý Dũ Bá không được tự nhiên mà tránh đi cái ôm của y, nói: "Chúng ta bỏ trốn được không?"

"Bỏ trốn… được, chúng ta bỏ trốn, qua sông, giờ Tý tối nay liền đi, được không?"

"Được. Vậy giờ Tý tối nay."

"Chúng ta sống, phải ở bên nhau, chết, phải hóa thành hoa bỉ ngạn, đời đời kiếp kiếp bên nhau ở hoàng tuyền. Đúng không?"

Lý Dũ Bá chỉ có thể phụ họa gật gật đầu.

Thiếu niên rời khỏi thân Lý Dũ Bá. Đi đến bên cửa sổ đứng, nhìn con sông chảy mãi không ngừng suốt một lúc lâu, hỏi: "Công tử, ngươi còn nhớ đêm trăng đó không? Tròn tựa như hôm nay vậy. Giờ Tý, là lúc rời đi."

Y quay đầu nhìn Lý Dũ Bá, đột nhiên thất thần lắc đầu, nói: "Không đúng, ngươi không phải Triệu Diệc. Công tử hắn, hắn…" Còn chưa dứt lời, lại giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên ôm đầu hét lên, khóc kêu: "Đại nhân, ngài đừng đánh, muốn đánh thì đánh ta đi… mạng của hèn này của Hoa Triều, chết chưa hết tội…"

"Hoa Triều, xảy ra chuyện gì?" Lý Dũ Bá bắt lấy bả vai thiếu niên, vội vàng hỏi.

Nhưng thiếu niên lại đột nhiên đẩy Lý Dũ Bá ra, kêu lên: "Ngươi không phải, ngươi không phải Triệu Diệc. Công tử… Ngươi trở về đi, đừng bỏ ta một mình…" Nói xong, liền giống như phát điên chạy ra ngoài.

Lý Dũ Bá muốn đuổi theo, cũng đã không thấy bóng dáng y. . //Editor: @kimochi175



Dòng sông tối đen phía xa không ngừng chảy, một mình con thuyền nhỏ lẻ loi cột ở bến đò.

Hôm sau, không trung sáng sủa hiếm hoi, là thời tiết tốt để đưa đò. Lý Dũ Bá đã không có lý do gì ở lại nơi này. Lên thuyền, đứng trên con thuyền chưa rời bến, nhìn căn nhà có quỷ kia, thở dài một hơi. Triệu Diệc vẫn luôn ở phòng trong, không xuất hiện. Lý Dũ Bá cuối cùng vẫn là không biết kết cục chuyện xưa.

Đến tột cùng ban đêm hắn thấy chính là người hay là quỷ? Đến tột cùng giờ Tý đêm đó, là Triệu Diệc không đi? Hay Hoa Triều không đi? Hoa Triều đã chết, hay là làm sao? Hắn nghĩ, hắn cả đời này cũng không thể có cơ hội biết nữa.

_____

*Trích trong bài Kệ Kiến Tánh của Lục Tổ Huệ Năng:

Bồ-đề bổn vô thọ

Minh kính diệc phi đài

Bổn lai vô nhất vật

Hà xứ nhạ trần ai?

Nghĩa:

Bồ đề vốn chẳng cây

Gương sáng cũng chẳng đài

Xưa nay không một vật

Nơi nào dính bụi trần?

(Kinh Pháp bảo đàn, Thích Duy Lực dịch và lược giải).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau