Chương 11: Phiên ngoại
Mùa xuân trên núi Long Hổ.
Dạo gần đây, Truy Nguyệt rất khó chịu, nên nói là phi thường khó chịu. Quả thực là nó đã bị khó chịu tới cực điểm a.
Hừ hừ, không phải chỉ là một con chó thôi à? Vừa không phải là cái loại chó gì có tiếng quý hiếm, hình dạng lớn lên lại càng không đáng yêu. Thậm chí cả thân của nó đều hoàn toàn lộ ra một luồng khí tức quê mùa hết chỗ nói. Nhưng, dựa vào cái gì, nói liền có thể chiếm được sự sủng ái toàn tâm của chủ nhân hả.
Nhưng, bản thân mình đã đi theo chủ nhân đã được tám năm rồi đi. Tám năm, bồi tiếp hắn dãi nắng dầm mưa, cũng chưa từng nhìn thấy hắn lộ ra nụ cười hòa ái như vậy với mình a.
– Gâu gâu …… Lưng tròng gâu……
Thực sự là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến. Mỗi ngày, cái con chó vườn này, đều không có chuyện gì để làm hay sao, mà luôn chạy đến trước mặt của ta mà lúc lắc cái gì a. Truy nguyệt liếc xéo Đại Hoàng đang hưng phấn sủa to, từ xa xa chạy tới. Trong lỗ mũi của nó liền phun ra một hơi dài phát ra âm thanh “phì phì”.
Bất quá, Đại Hoàng lại không hề liếc mắt một cái nào nhìn đến nó, liền trực tiếp chạy vội qua bên thân của nó mà tiến tới phía trước.
Tốc độ vừa rồi của con chó tựa hồ như không kém bao nhiêu so với tốc độ của mình ở cái lần mà đã chạy cả ngày lẫn đêm đi được một ngàn tám trăm dặm nha.
Bất quá ……
Ân, với tốc độ này thì con chó nhỏ này cũng chỉ có thể duy trì được ba đến năm dặm là cùng thôi. Bằng không, trên thế gian này, còn có ai cưỡi ngựa bọn nó làm gì nữa a, mọi người không phải đều đã đi cưỡi chó hết rồi đi.
– Giang Bách Xuyên, Giang Bách Xuyên. Đại Hoàng đâu rồi. Ta vừa mới nãy còn nhìn thấy nó đuổi theo một con chuột con, làm sao lại chỉ ở trong chớp mắt liền không còn bóng nữa nhi.
Phía trước có giọng nói xô xao vang lên, con mắt của Truy Nguyệt lập tức sáng lên:
Là nữ chủ nhân do chủ nhân dẫn về mấy ngày trước đây. Khụ khụ. Tuy rằng, y thật giống như không phải là nữ nhân a. Hơn nữa, mấy vị nhị đương gia, cùng với ba vị thủ lĩnh sơn trại còn lại, cũng gọi y là Đại Hải ca.
Có điều ……
Bất quá, tựa hồ như, về phần thân phận thì y chính là nữ chủ nhân của nó đi.
Điểm ấy, Truy Nguyệt vẫn là hoàn toàn phân biệt được rõ ràng. Bằng không, nó làm sao lại có thể trở thành vật cưỡi yêu thích nhất của Giang Bách Xuyên đây. Cái linh tính này của nó vốn có không ít điểm tốt a. Nào giống như cái con chó vườn kia chứ. Có điều, khụ khụ, không phải là không thừa nhận, vừa nhìn chút thức ăn mỗi bữa được đưa đến, thì thân phận của cái con chó vườn kia tựa hồ như không thua nó một chút nào a.
Thế nhưng vị Đại Hải ca này lại phi thường yêu thích Truy Nguyệt. Nó đã từng trò chuyện cùng Đạp Tuyết là ngựa yêu của Thẩm Thiên Lý. Con ngựa kia nói, chủ nhân của nó thích nhất chính là người kia luôn đi cày cấy, trồng trọt, tưới cây, thu hoạch, thu hoa màu lại thu lương, căn bản đều không thèm quan tâm đến nó. Mà sau khi người kia lên núi, nó liền được được người kia chăm sóc thường xuyên a.
Lúc bắt đầu, Truy Nguyệt cho rằng Đạp Tuyết quá tham lam. Có mỗi chủ nhân quan tâm mình là được rồi. Lẽ nào, còn chưa đủ sao? Cần gì còn muốn người ngoài quan tâm đến nữa nha.
Có điều, từ sau khi Đại Hải ca đến đây, nó mới phát hiện suy nghĩ của mình thực sự là quá sai lầm rồi a.
Chẳng hạn như, cái được gọi là sự quan tâm của chủ nhân đối với nó, đơn giản chỉ là chỉ thị người chăm sóc nó nhiều hơn một chút, dặn dò lấy cỏ khô tốt hơn một chút, nắng hay mưa gì thì cũng nhớ dắt nó đi ra ngoài dạo vài vòng. Khi chủ nhân gặp phải nguy hiểm cũng không chịu vứt bỏ nó mà bỏ trốn một mình. Đương nhiên, là do chủ nhân xuất thân cao quý, cho nên, hắn có thể làm được những việc này cũng không tệ rồi đi.
Thế nhưng, sự quan tâm chăm sóc của Đại Hải ca liền khác biệt hoàn toàn, y sẽ cho bờm cho mình, sẽ thân thiết tán gẫu cùng mình, y còn có thể lén lút nói ra một chút bí mật nhỏ của y cùng chủ nhân.
Cứ cho là, y xem mình không nghe hiểu gì đi, kỳ thực thì mình vẫn có thể nghe hiểu nha, chỉ là mình sẽ không nói được tiếng người mà thôi. Lẽ nào Đại Hải ca hoàn toàn không phát hiện ra khi mình nghe y nói chuyện, liền hưng phấn cào móng lên khắp nơi à?
“Phì phì……”
Nhìn thấy Trương Đại Hải chạy tới, Truy Nguyệt hưng phấn dùng mũi phun khí, tiếp theo, nâng cái chân trước lên cao cao, dậm móng cào cào một hồi. Ý tứ này chính là: Đại Hải ca, ta ở đây, ta ở đây a. Nếu như không phải là do bản thân nó hí to lên, sẽ dẫn đến rất nhiều tên gia hoả liếc nhìn nó đến chán ghét, thì nó đã lập tức hí to lên một hồi nha.
Trương Đại Hải vừa nhìn thấy nó, trên gương mặt anh tuấn nở ra một nụ cười lấp lánh, liền đi tới bên thân của nó mà vuốt ve bờm lông, nói:
– Truy Nguyệt a. Ngươi có nhìn thấy Đại Hoàng nhà ta ở đâu không nha. Vừa rồi, tựa hồ như, nó chính là chạy ngang qua nơi này đi. Ồ, tại sao bờm của ngươi lại dính nhiều bụi đất lên đến vậy a? Rõ ràng, tối hôm qua, vừa mới chải qua rồi mà.
– Đại Hải, ngươi đang nói cái gì với một ngựa vô tri đây. Nó lại nghe không hiểu.
Giang Bách Xuyên buồn cười, chậm rãi đi tới, ôm lấy bả vai của Trương Đại Hải:
– Hôm qua, Tiểu Tam Nhi đã nói cho ta biết, trong khe núi đang có hoa đào nở, chờ đến khi nào rảnh, chúng ta cùng đi ngắm hoa có được không?
– Tốt tốt, không chỉ ngắm hoa. Đến khi cây kết hoa ra quả đào, chúng ta lại đi tiếp a.
Trương Đại Hải lập tức trở nên hưng phấn:
– Giang Bách Xuyên, ngươi …… Ngày hôm qua, ở trong thư phòng, ngươi mở miệng ngâm cái bài thơ kia. Ta đã thuộc được bốn câu thơ đầu trong đó rồi nha.
Trương Đại Hải tiếp tục xoa xoa lông bờm của Truy Nguyệt, nhưng tâm tình rõ ràng đã trở nên phấn khích hơn rất nhiều nha.
– Cái gì? Ngươi thuộc bốn câu đầu của một bài thơ sao?
Giang Bách Xuyên vừa mừng vừa sợ. Xác thực, Đại Hải chơi cờ đến mức là cao nhân diệu tuyệt nhất thiên hạ này. Nhưng lại, y hoàn toàn xem thường việc đọc sách, cũng không thích những câu phong nguyệt gì đó.
Có một lần, hắn có nói cho y nghe hai câu thơ:
“Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số. ” (*)
Kết quả, y lại phê bình xem thường nói:
– Gió thu ngọc lộ gặp mặt nhau, thì nước bị gió thổi XXX chỉ có thể có kết quả là tạo ra sương mà thôi. Kết cục bi thảm đến vậy. Làm sao lại ‘tiện thắng khước nhân gian vô số’ đây?
Một câu này, liền khiến hắn phẫn nộ đến muốn chết tươi a.
Bởi vậy, khi vị có cái lỗ tai vàng này đây, cư nhiên, lại tự thừa nhận rằng bản thân đã thuộc lòng bốn câu thơ, sao lại không khiến Giang Bách Xuyên mừng rỡ như điên được chứ. Lẽ nào, rốt cuộc, Đại Hải – y cũng đã thông suốt rồi sao, chẳng lẽ lại muốn cùng hắn đọc nhiều thêm sách hiểu thêm một chút chữ à? Nếu là vậy, thì thời gian hai người ở cùng nhau, há chẳng phải lại nhiều hơn không ít à?
Giang Bách Xuyên rơi vào trong ảo tưởng mỹ mãn tươi đẹp. Trên mặt lại không tự kìm hãm được liền lộ ra nụ cười xán lạn.
Nhưng nụ cười ở trên mặt của Trương Đại Hải lại còn xán lạn hơn so với hắn rất nhiều đi:
– Không sai, không sai a. Ta nhớ tới, bốn câu đó là cái gì mà:
‘Đào hoa ổ lý đào hoa am,
Đào hoa am lý đào hoa tiên.
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,
Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền."(*)
– Mấy câu tiếp theo, ta liền không có nghe rõ nữa nha. A, Giang Bách Xuyên, hôm nay ta mới biết được, hóa ra hoa đào là có thể bán lấy tiền a. Giang Bách Xuyên, ngày mai, chúng ta sẽ đi hái hết mấy đám hoa đào này xuống để đổi thành tiền có được hay không? Ta sợ mấy ngày nữa sẽ hoa sẽ héo rụng, héo úa rồi liền sẽ không đổi được nhiều tiền a.
Cả khuôn mặt của Giang Bách Xuyên không nhịn được co giật mấy lần. Hắn hung hăng dùng sức vỗ vỗ mặt mình, mới hầu như mới bình phục nổi, mà rên rỉ lên tiếng hỏi:
– Đại Hải, lẽ nào, mỗi ngày ta đưa tiền cho ngươi còn quá ít hay sao? Đến mức chỉ có mấy cây hoa đào kia thôi, ngươi cũng hoàn toàn không buông tha a.
– Tiền mà, chung quy thì vẫn càng nhiều càng tốt a.
Trương Đại Hải hưng phấn đáp. Trên gương mặt đỏ bừng bừng còn mang theo nụ cười vui sướng, khiến cho Giang Bách Xuyên càng không cách nào nói ra, kì thực, hoa đào làm sao lại có thể bán lấy tiền được a.
– Cái này …… Đại Hải, ngươi nghĩ lại xem kĩ chút đã a, khi hoa đào rụng, sẽ kết trái ra quả đào vừa to lại vừa ngọt. Bây giờ, mà ngươi đều hái hoa đào xuống hết, thì đám quả đào này, khẳng định sẽ không thể nào kết trái được. Ngươi tính kĩ lại xem nào, là bán hoa đào kiếm lời nhiều hơn, hay là, bán quả đào kiếm lời nhiều hơn đây?
Hô! Thật là cái cớ phi thường hoàn mĩ a.
Hô, thật là phi thường hoàn mỹ cớ a. Một lần nữa, Giang Bách Xuyên lại kiêu ngạo vì sự thông minh tài trí của bản thân mình a.
– Nha, thật sự là không sai nha. Bán quả đào, khẳng định là kiếm lời nhiều hơn bán hoa đào rồi a.
Trương Đại Hải đi qua nơi có để sẵn một thùng gỗ chứa nước sạch cùng bàn chải lông ở trong góc dành riêng cho Truy Nguyệt, xách ra đây, y đang chuẩn bị cho chải lông bờm cho Truy Nguyệt.
– Ân. Đại Hải, ngươi định làm gì vậy hả?
Giang Bách Xuyên kỳ quái nhìn y:
– Không phải, tối hôm qua mới chải lông qua rồi à? Làm sao, mà hôm nay, ngươi lại muốn chải cho nó nữa a. Lúc trước, qua ba ngày thì Truy Nguyệt mới chải một lần a.
Hắn tuyệt đối không nhớ lầm. Bởi vì, chính là vào chạng vạng ngày hôm qua, hắn vừa Đại Hải yêu quý mới vừa ăn cơm tối xong. Hắn đang tràn đầy phấn khởi, muốn lên giường, lăn lộn cùng ái nhân làm chính sự. Thì, Đại Hải đột nhiên lại nhảy bật người dậy, vừa nói cái gì
mà đã hứa với Truy Nguyệt là hôm nay giúp nó chải bờm, kết quả lại quên mất, lúc này mới nhớ ra, thì y liền đã vội vàng đi ra ngoài mất. Bỏ rơi Giang Bách Xuyên sững sờ ở lại một mình trong phòng. Hắn thật bực bội a, thật sự là đã hận chết cái lời hứa đáng giá ngàn vàng của ái nhân với con súc sinh này a.
– Vậy sao? Nhưng mà, ngươi nhìn một chút xem, hôm nay, bờm của nó đều đã dính bụi đất đến xám xịt rồi đây này.
Trương Đại Hải chỉ chỉ cả thân đầy bụi đất của Truy Nguyệt, ra hiệu cho Giang Bách Xuyên tự dùng đôi mắt tinh tường của mình mà nhìn, chứng mình là y cũng không phải có bệnh thích sạch sẽ mà nhất định muốn phải chải bờm lông cho Truy Nguyệt.
Giang Bách Xuyên nhìn Truy Nguyệt một cái, đầu lông mày cũng cau lên đến, hằn học nói:
– Là cái tên tiểu tử miệng còn hôi sữa nào mà chăm sóc nó ra thế này. Lẽ nào dắt nó vào vũng bùn tắm rửa à? Rõ ràng, tối ngày hôm qua mới vừa chải lông sạch srx xong đây.
Truy Nguyệt đắc ý xoay đầu, biểu thị: đó là, vì muốn làm ra cả một thân bùn đất dơ bẩn này, sáng sớm nay, nó đã cố ý chạy đến hố đất, ở trong đó lăn lộn hai vòng nhi. Lại có thể không bẩn được à?
Lần thứ hai, nói rõ lên, nó là con ngựa phi thường phi thường có linh tính đây.
Giang Bách Xuyên cực kì hoài nghi quan sát thật cẩn thận dáng dấp đắc này này của Truy Nguyệt. Đôi mắt của hắn bỗng nhiên híp lại: là như vậy sao? Là do mình vẫn luôn đánh giá quá thấp trí thông minh của ngựa yêu nhà mình đi. Lẽ nào, cư nhiên, nó lại tự hiểu được việc tự cố ý làm bẩn bản thân để Đại Hải giúp nó rửa bờm chải lông đây sao? Cái này, há chẳng phải nó đã muốn biến thành tinh rồi à?
– Đại Hải, ngươi vừa rồi mới hô cái gì a? Tựa hồ như đang nói là Đại Hoàng chạy mất rồi có đúng không?
Giang Bách Xuyên bình tĩnh, nói sang chuyện khác. Hừ hừ. Không được a. Ta không thể nào để cho Truy Nguyệt thực hiện được ý đồ xấu này nga. Nếu đã như vậy, hắn muốn cho Đại Hải dời đi sự chú ý, thì chỉ có thể ném niềm tin tưởng duy nhất liền đánh cược lên trên thân Đại Hoàng nha.
Nghĩ đến đoạn này, Giang Bách Xuyên cảm nhận được sự bất đắc dĩ đến sâu sắc a. Hắn cùng Thẩm Thiên Lý là do đời trước đã làm bậy quá nhiều sao? Cho nên, Thẩm Thiên Lý không tranh nổi Đại Hỉ với cái đám ruộng mới khai khẩn ra kia. Còn hắn thì lại không tranh nổi Đại Hải với đám vật nuôi ở bên cạnh a.
– A. Đúng rồi nha. Đại Hoàng, ta vừa nhìn thấy nó đuổi theo một con con chuột chạy tới, vì lẽ đó có chút bận tâm.
Quả nhiên, Trương Đại Hải đã thả thùng nước cùng bàn chải xuống.
– Việc này, thì có cái gì lo lắng đâu?
Giang Bách Xuyên cảm thấy kỳ quái. Quả nhiên, tư duy của ái nhân, không phải là suy nghĩ của người bình thường sao. Lẽ nào mấy vị nhà quê này, đều là suy nghĩ đều có vấn đề à?
– Không trâu bắt chó đi cày. Ta đâu làm cái chuyện vô bổ đến vậy a. Ta nhìn thấy trên núi này có không ít mèo hoang. Vạn nhất, đám mèo đó lại cho rằng, nó đoạt bát ăn cơm của người ta…… Đại Hoàng lại luôn luôn rất sợ mèo a.
Trương Đại Hải rất nghiêm túc cẩn thận mà nói, khiến cho Giang Bách Xuyên nhất thời vừa nghe xong lí do liền cười ngất.
– Yên tâm đi, đám mèo hoang ở trên núi đều có thức Ăn rất dư dả giàu, sẽ không vì một con chuột nhắt mà tính toán với Đại Hoàng đâu a.
Giang Bách Xuyên kéo ái nhân lại, dẫn dụ:
– Đi thôi. Chúng ta về thư phòng. Ta cho ngươi xem đống tranh chữ mà ta đã sưu tầm được a. Hoặc là hai ta chơi vài ván cờ đi. Tối qua, mấy chiêu ngươi đánh thắng ta, ta đều giải được rồi này, muốn thử một chút đây.
– Đại Hoàng, thật sự sẽ không có chuyện gì à?
Trương Đại Hải muốn xác nhận lại lần nữa, sau khi đã nhìn thấy Giang Bách Xuyên gật đầu khẳng định, y hé môi nở nụ cười:
– Vậy tốt rồi. Thế này đi, trước tiên, ngươi đi đến thư phòng đi. Ta chải lông cho Truy Nguyệt xong liền đi qua ngay a.
Y……
Y vẫn còn chưa quên chải lông giúp cho Truy Nguyệt đây. Giang Bách Xuyên cảm giác được mọi dây thần kinh ở trên khuôn mặt của mình lại muốn rút gân. Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Truy Nguyệt một cái: hừ hừ, dám to gan tranh sủng với chủ nhân -ta đây, ngươi cứ chờ đó, ta nhất định trừng trị ngươi a.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Trương Đại Hải liền bật người ngồi lên, Giang Bách Xuyên vốn là đang ôm ái nhân ngủ đến say sưa, hài lòng. Đột ngột ở trong lồng ngực liền mất đi sự ấm áp, mềm mại, khiến cho hắn lập tức không dễ chịu được nữa rồi, vươn tay ra kéo Trương Đại Hải lại:
– Đại Hải, lại ngủ thêm một lúc nữa đi. Nếu ngươi không muốn ngủ tiếp, thì hai ta nằm xuống tán gẫu thêm một chút cũng tốt mà. Làm gì mà ngươi phải dậy sớm tới vậy nha?
– Ta nghĩ muốn dậy sớm một chút để chuẩn bị đi đến ngắm phong cảnh hoa đào nở rực mà ngươi đã nói kia. Thử xem xét phẩm chất chúng nó ra sao, dự đoán xem đến trời thu có thể kết trái ra quả tốt không đã.
Trương Đại Hải vừa cúi người xuống mang giày vào chân ống rộng vào, vừa cười nói.
Giang Bách Xuyên trợn mắt ngoác mồm. Bởi hắn là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện, chỉ cần nhìn xem phẩm chất của hoa ra sao liền có thể đoán trước được phẩm chất của quả được kết ra có tốt hay không sao. Lẽ nào, đúng là Đại Hải có thể khống chế được trích phượng thụ mới không qua bao lâu liền ra hoa kết qua ngay sao, cho nên, đây là một dạng năng lực đặc biệt à?
Dù sao, trích phượng thụ cũng được xem như là tiên thụ rồi, người ăn quả của nó rồi bồi dưỡng ra thêm chút năng lực tiềm ẩn đặc biệt gì đó, cũng không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên đi.
Giang Bách Xuyên trở mình một cái cũng cùng bò dậy, bất kể là như thế nào, hắn lại có thể cùng Trương Đại Hải cùng đi dạo đến rừng hoa đào, thì đây chính là cơ hội tốt để hắn vun đắp tình cảm lại có thể thân mật với ái nhân nha.
Hắn phảng phất như đang nhìn thấy một bức tranh hoa mĩ tươi đẹp:
Một mảng nắng chiều soi rọi khắp rừng đào, mình và Đại Hải dạo bước chầm chậm đi vào trong, đi dạo đã mệt mỏi rồi, liền gần gũi, thân thiết mà cùng nhau ngồi dựa vào một gốc cây đào, bắt đầu thì thầm lời chàng ý thiếp, đút điểm tâm cho nhau ăn. Ân. Nhân cơ hội này còn có thể mang theo một bình hoa lê bạch, dụ Đại Hải uống đến say, đôi gò má liền sẽ nhuộm lên một màu hồng phấn nhàn nhạt, nhất định là kiều diễm rung động đến cực điểm.
Sau đó, dựa vào men say của rượu, hắn sẽ đẩy Đại Hải ngã lên trên thân cây đào. Hắn từ tốn cởi bỏ lớp vải quần áo của ái nhân, lại vừa vuốt ve, xoa nắn đầy tình thú, thỉnh thoảng lại có một trận gió nhẹ thổi tới, từng cánh hoa đào liền rung rinh, bay lả tả, từ trên không trung, nhè nhẹ rơi xuống, thân thể trần trụi của Đại Hải, hai người ……
– Giang Bách Xuyên, ngươi thèm món gì lại thèm thành như vậy a? Đến nước mieng cũng đều đã chảy ra rồi kìa.
Trương Đại Hải hiếu kỳ nhìn về phía Giang Bách Xuyên. Hắn giật mình, sợ đến mau lẹ xoa xoa cằm:
– Nha, không có gì, không có gì đâu a. Ngươi không phải muốn đi ngắm hoa đào sao? Để ta đi dặn dò nhà bếp chuẩn bị chút thức ăn nước uống mang theo đã, tiếp theo, chúng ta lập tức xuất phát.
Sau nửa cái canh giờ, Giang Bách Xuyên dắt Trương Đại Hải ra khỏi sơn trại, ở phía sau lưng của hai người, lại truyền đến tiếng hí dài của Truy Nguyệt cùng tiếng tru dài, sủa loạn của Đại Hoàng. Có điều, hắn hờ hững làm lơ. B
Hôm nay nha, Đại Hải sẽ chỉ là của riêng hắn mà thôi. Cho nên, đến nửa cái ánh mắt cũng không thèm nhìn đến một con ngựa, một con chó đang ra vẻ tội nghiệp, ngóng trông a.
Thực là …
Trong rừng hoa đào, quả nhiên, mỗi một cây hoa đào đều đang trong thời kì nở bung ra đến mức tươi đẹp nhất. Tuy màu hồng phấn nhàn nhạt này, từ phía xa xa nhìn đến, không quá sặc sỡ, nhưng lại cực kỳ nhu hòa dịu dàng.
Bất quá, Trương Đại Hải không hiểu những phong tình này, cùng Giang Bách Xuyên đi vào trong rừng đào, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ nói cho hắn nghe, cái cây nào vào trời thu sẽ kết ra quả tốt, cái cây nào vào trời thu, sợ là không có cái thu hoạch gì cả.
Cuối cùng, y rất thật lòng nói với Giang Bách Xuyên rằng:
– Kỳ thực, cái vị tiên nhân ở trong rừng hoa đào kia, thật sự rất ngốc. Đến ngươi còn biết được cái đạo lí là, bán quả đào sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với việc phải đi bán hoa đào. Thân của vị kia lại là tiên nhân, cư nhiên lại không biết, thật sự quá ngốc rồi đi.
Giang Bách Xuyên không lời nào để đáp nổi nữa. Hắn lại nghĩ thầm, nếu sửa cái câu thơ kia thành:
‘ Hoa đào tiên nhân trồng cây đào
Lại hái quả đào bán lấy tiền thưởng.’
Thì còn có chỗ nào đào ra nửa điểm ý thơ, cảnh đẹp, hữu tình để có thể ngâm thơ nữa đây? Có điều, nếu như câu thơ này từ trong miệng Đại Hải mà ngâm ra, thì sẽ có vẻ cực kỳ khả ái đi.
Hắn lại nhớ tới, bức tranh xuân sắc vô biên diễn ra ở trong đầu vào lúc sáng sớm kia. Hắn liền ngẩng đầu nhìn một chút sắc trời đã gần đến buổi trưa, liền vươn tay tới, vội vàng kéo Trương Đại Hải đi tới dưới một gốc cây đào đang nở hoa vô cùng rực rỡ, trải lên trên mặt đất một mảnh vải to, lại lấy từng món ăn được cất trong thực hạp mang theo, bày ra chỉnh chu trên đó.
Ha hả. Vì thời khắc này, không uổng công hắn đã cõng một bọc vải lớn này đi mất nửa ngày a.
Tất cả mọi tình tiết của vở kịch đều đã được làm theo từng bước mà Giang Bách Xuyên đã sắp xếp đúng như trong kịch bản, mà bắt đầu diễn, tiếp theo ngay khi Trương Đại Hải đang nửa tỉnh nửa say, Giang Bách Xuyên vừa muốn đặt hắn nằm trên thân cây đào, thì bỗng ở ngoài bìa rừng truyền đến “Hú” to, một giọng nói gào rống lên:
– Giang Bách Xuyên, Trương Đại Hải, ân nhân cứu mạng của các ngươi đại giá quang lâm đến đâu, còn chưa mau ra nghênh tiếp a.
Tiếp theo chuyển đến một màn, hắn uất ức nhìn một đám gia hỏa ở trước mắt mình, tự nhiên mà ăn uống thỏa thuê mấy món ăn được bày sẵn kia, vốn ban đầu là do hắn cùng Đại Hải đã tự chuẩn bị. Giang Bách Xuyên đúng là khóc không ra nước mắt: ông trời ơi, đến cùng là đời trước ta đã tạo nên cái nghiệt gì a. Cư nhiên, để bây giờ lại giao du phải mấy tên bạn xấu này hả.
– Do Nhiếp Thập Phương rủ rê a, hắn biết rừng hoa đào trên Long Hổ sơn này, mỗi khi đến mùa xuân, cảnh sắc tươi đẹp đến cực kì. Bởi vậy, chúng ta mới chạy tới đây a.
Vừa nói xong, Thẩm Thiên Lý đang nhai bánh hạnh nhân, không quên lấy thêm một khối thêm một đút vào bên trong miệng của Lý Đại Hỉ đang tán gẫu cùng Trương Đại Hải đến khí thế ngất trời.
Nhiếp Thập Phương!
Giang Bách Xuyên đột ngột quay đầu, ‘oán độc’ nhìn chằm chằm kẻ khởi xướng, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Phi. Các ngươi chính là đến quấy rối a. Chỉ là mấy cây hoa đào mà thôi. Trên mấy cái núi của sơn đại vương các ngươi, nơi nào mà không có hả?
Hắn càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên linh cơ nhất thời động. Hắn không có ý tốt nhìn chằm chằm Nhiếp Thập Phương cười vài tiếng, cười đến Nhiếp Thập Phương sởn cả tóc gáy.
– Ha hả, Bách Xuyên, cái kia ……
Nhiếp Thập Phương tự biết đuối lý, vừa muốn mở miệng nói vài câu làm lành. Có điều, lại không biết phải nói gì, liền thấy Giang Bách Xuyên quay đầu lại, bỗng nhiên hô lớn:
– Đại hỉ, Nhiếp Thập Phương nói, hắn xem thường ngươi xuất là vị nhà quê nha, còn cười nhạo ngươi, ngoại trừ chỉ biết trồng trọt ra thì cái gì cũng không biết làm, nói Thẩm Thiên Lý yêu thích ngươi, đúng là không hiểu nổi nha.
Lý Đại Hỉ cũng không quay đầu lại, mà hô lớn đáp:
– Cái đó thì có liên quan gì a. Đợi đến sau này, hắn cưới phải một người là vị nhà quê còn quê mùa dính phèn hơn so với ta nữa. Trái lại, đến lúc đó rồi, ta muốn nhìn xem, hắn làm sao bị mất mặt ở trước ta đây nha.
Tiếng nói vừa dứt, Trương Đại Hải cũng “hừ” một tiếng, gật đầu nói:
– Không sai, không sai a. Để cho hắn cưới một vị nhà quê còn quê mùa hơn so với hai chúng ta. Hơn nữa, còn là cái loại nông dân quật cường lợi hại nha. Đừng hiền lành như chúng ta để dễ bị bắt nạt a.
Sắc mặt của Nhiếp Thập Phương đại biến, đã nhìn thấy một Giang Bách Xuyên đã dính phải lời nguyền rủa mà đã biến thành thật. Ai lại không biết mấy lời từ cái miệng của Lý Đại Hỉ nói ra xui xẻo đến mức có thể so với mỏ quạ bán tiên a. Đặc biệt là ngày hôm nay còn thêm vào cả lời nguyền rủa của Trương Đại Hải nữa đây. Sắc mặt của hắn dần dần chuyển thành xanh trắng:
Không được a. Ta phải mau mau trở về núi của mình. Phải ở trước mặt Bồ Tát đốt nhang, dâng hương, thành tâm bái lạy. Cầu xin ông trời phù hộ cho ta. Tuyệt đối đừng để cơn ác mộng ứng nghiệm lên trên người của Giang Bách Xuyên cũng sẽ lại phát sinh lên trên người của ta a.
Nhiếp Thập Phương đột ngột đứng bật dậy, còn chưa kịp cất bước, liền thấy phía trên đầu, bầu trời sáng trong vạn dặm, trên không trung lại xuất hiện hai con chim khách vui mừng hót ríu rít, nhanh chóng bay qua. Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, tựa hồ như nơi phương xa xa nào đó, thật sự có một vị nhà quê đang hướng về hắn mà vẫy tay gọi a.
Vang lên một tiếng “ầm”, thân thể của Nhiếp Thập Phương lập tức ngã xuống mặt đất. Tiếp theo, từ trong rừng hoa đào vang lên tiếng gào to của Thẩm Thiên Lý:
– Này, Nhiếp Thập Phương, cứ như vậy liền té xỉu sao hả. Định lực của ngươi cũng quá kém cỏi rồi đi, này này ……
Trời trong xanh quang đãng, dưới ánh nắng trải dài, mùa xuân ấm áp trên Long Hổ sơn, phô bày ra một dáng vẻ tràn ngập xuân sắc lấp lánh.
– CHÚ THÍCH:
(*)Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
[ Trong Thước Kiều Tiên – Tần Quán]
Nghĩa là:
Gió vàng, móc ngọc gặp nhau một lần,
(Tục truyền ngày 7 tháng 7 hàng năm Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau trên cầu Ô Thước)
Hơn biết mấy một đời người gần gũi.
(*)Đào hoa ổ lý đào hoa am,
Đào hoa am lý đào hoa tiên.
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,
Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền.
[ Trong Đào hoa am ca – Đường Bá Hổ]
Nghĩa là:
Trong rừng hoa đào có am hoa đào
Trong am hoa đào lại có tiên hoa đào
Vị tiên hoa đào đây trồng cây hoa đào
Đành hái hoa đào trả thay cho tiền mua rượu.
– Toàn văn hoàn –
Dạo gần đây, Truy Nguyệt rất khó chịu, nên nói là phi thường khó chịu. Quả thực là nó đã bị khó chịu tới cực điểm a.
Hừ hừ, không phải chỉ là một con chó thôi à? Vừa không phải là cái loại chó gì có tiếng quý hiếm, hình dạng lớn lên lại càng không đáng yêu. Thậm chí cả thân của nó đều hoàn toàn lộ ra một luồng khí tức quê mùa hết chỗ nói. Nhưng, dựa vào cái gì, nói liền có thể chiếm được sự sủng ái toàn tâm của chủ nhân hả.
Nhưng, bản thân mình đã đi theo chủ nhân đã được tám năm rồi đi. Tám năm, bồi tiếp hắn dãi nắng dầm mưa, cũng chưa từng nhìn thấy hắn lộ ra nụ cười hòa ái như vậy với mình a.
– Gâu gâu …… Lưng tròng gâu……
Thực sự là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến. Mỗi ngày, cái con chó vườn này, đều không có chuyện gì để làm hay sao, mà luôn chạy đến trước mặt của ta mà lúc lắc cái gì a. Truy nguyệt liếc xéo Đại Hoàng đang hưng phấn sủa to, từ xa xa chạy tới. Trong lỗ mũi của nó liền phun ra một hơi dài phát ra âm thanh “phì phì”.
Bất quá, Đại Hoàng lại không hề liếc mắt một cái nào nhìn đến nó, liền trực tiếp chạy vội qua bên thân của nó mà tiến tới phía trước.
Tốc độ vừa rồi của con chó tựa hồ như không kém bao nhiêu so với tốc độ của mình ở cái lần mà đã chạy cả ngày lẫn đêm đi được một ngàn tám trăm dặm nha.
Bất quá ……
Ân, với tốc độ này thì con chó nhỏ này cũng chỉ có thể duy trì được ba đến năm dặm là cùng thôi. Bằng không, trên thế gian này, còn có ai cưỡi ngựa bọn nó làm gì nữa a, mọi người không phải đều đã đi cưỡi chó hết rồi đi.
– Giang Bách Xuyên, Giang Bách Xuyên. Đại Hoàng đâu rồi. Ta vừa mới nãy còn nhìn thấy nó đuổi theo một con chuột con, làm sao lại chỉ ở trong chớp mắt liền không còn bóng nữa nhi.
Phía trước có giọng nói xô xao vang lên, con mắt của Truy Nguyệt lập tức sáng lên:
Là nữ chủ nhân do chủ nhân dẫn về mấy ngày trước đây. Khụ khụ. Tuy rằng, y thật giống như không phải là nữ nhân a. Hơn nữa, mấy vị nhị đương gia, cùng với ba vị thủ lĩnh sơn trại còn lại, cũng gọi y là Đại Hải ca.
Có điều ……
Bất quá, tựa hồ như, về phần thân phận thì y chính là nữ chủ nhân của nó đi.
Điểm ấy, Truy Nguyệt vẫn là hoàn toàn phân biệt được rõ ràng. Bằng không, nó làm sao lại có thể trở thành vật cưỡi yêu thích nhất của Giang Bách Xuyên đây. Cái linh tính này của nó vốn có không ít điểm tốt a. Nào giống như cái con chó vườn kia chứ. Có điều, khụ khụ, không phải là không thừa nhận, vừa nhìn chút thức ăn mỗi bữa được đưa đến, thì thân phận của cái con chó vườn kia tựa hồ như không thua nó một chút nào a.
Thế nhưng vị Đại Hải ca này lại phi thường yêu thích Truy Nguyệt. Nó đã từng trò chuyện cùng Đạp Tuyết là ngựa yêu của Thẩm Thiên Lý. Con ngựa kia nói, chủ nhân của nó thích nhất chính là người kia luôn đi cày cấy, trồng trọt, tưới cây, thu hoạch, thu hoa màu lại thu lương, căn bản đều không thèm quan tâm đến nó. Mà sau khi người kia lên núi, nó liền được được người kia chăm sóc thường xuyên a.
Lúc bắt đầu, Truy Nguyệt cho rằng Đạp Tuyết quá tham lam. Có mỗi chủ nhân quan tâm mình là được rồi. Lẽ nào, còn chưa đủ sao? Cần gì còn muốn người ngoài quan tâm đến nữa nha.
Có điều, từ sau khi Đại Hải ca đến đây, nó mới phát hiện suy nghĩ của mình thực sự là quá sai lầm rồi a.
Chẳng hạn như, cái được gọi là sự quan tâm của chủ nhân đối với nó, đơn giản chỉ là chỉ thị người chăm sóc nó nhiều hơn một chút, dặn dò lấy cỏ khô tốt hơn một chút, nắng hay mưa gì thì cũng nhớ dắt nó đi ra ngoài dạo vài vòng. Khi chủ nhân gặp phải nguy hiểm cũng không chịu vứt bỏ nó mà bỏ trốn một mình. Đương nhiên, là do chủ nhân xuất thân cao quý, cho nên, hắn có thể làm được những việc này cũng không tệ rồi đi.
Thế nhưng, sự quan tâm chăm sóc của Đại Hải ca liền khác biệt hoàn toàn, y sẽ cho bờm cho mình, sẽ thân thiết tán gẫu cùng mình, y còn có thể lén lút nói ra một chút bí mật nhỏ của y cùng chủ nhân.
Cứ cho là, y xem mình không nghe hiểu gì đi, kỳ thực thì mình vẫn có thể nghe hiểu nha, chỉ là mình sẽ không nói được tiếng người mà thôi. Lẽ nào Đại Hải ca hoàn toàn không phát hiện ra khi mình nghe y nói chuyện, liền hưng phấn cào móng lên khắp nơi à?
“Phì phì……”
Nhìn thấy Trương Đại Hải chạy tới, Truy Nguyệt hưng phấn dùng mũi phun khí, tiếp theo, nâng cái chân trước lên cao cao, dậm móng cào cào một hồi. Ý tứ này chính là: Đại Hải ca, ta ở đây, ta ở đây a. Nếu như không phải là do bản thân nó hí to lên, sẽ dẫn đến rất nhiều tên gia hoả liếc nhìn nó đến chán ghét, thì nó đã lập tức hí to lên một hồi nha.
Trương Đại Hải vừa nhìn thấy nó, trên gương mặt anh tuấn nở ra một nụ cười lấp lánh, liền đi tới bên thân của nó mà vuốt ve bờm lông, nói:
– Truy Nguyệt a. Ngươi có nhìn thấy Đại Hoàng nhà ta ở đâu không nha. Vừa rồi, tựa hồ như, nó chính là chạy ngang qua nơi này đi. Ồ, tại sao bờm của ngươi lại dính nhiều bụi đất lên đến vậy a? Rõ ràng, tối hôm qua, vừa mới chải qua rồi mà.
– Đại Hải, ngươi đang nói cái gì với một ngựa vô tri đây. Nó lại nghe không hiểu.
Giang Bách Xuyên buồn cười, chậm rãi đi tới, ôm lấy bả vai của Trương Đại Hải:
– Hôm qua, Tiểu Tam Nhi đã nói cho ta biết, trong khe núi đang có hoa đào nở, chờ đến khi nào rảnh, chúng ta cùng đi ngắm hoa có được không?
– Tốt tốt, không chỉ ngắm hoa. Đến khi cây kết hoa ra quả đào, chúng ta lại đi tiếp a.
Trương Đại Hải lập tức trở nên hưng phấn:
– Giang Bách Xuyên, ngươi …… Ngày hôm qua, ở trong thư phòng, ngươi mở miệng ngâm cái bài thơ kia. Ta đã thuộc được bốn câu thơ đầu trong đó rồi nha.
Trương Đại Hải tiếp tục xoa xoa lông bờm của Truy Nguyệt, nhưng tâm tình rõ ràng đã trở nên phấn khích hơn rất nhiều nha.
– Cái gì? Ngươi thuộc bốn câu đầu của một bài thơ sao?
Giang Bách Xuyên vừa mừng vừa sợ. Xác thực, Đại Hải chơi cờ đến mức là cao nhân diệu tuyệt nhất thiên hạ này. Nhưng lại, y hoàn toàn xem thường việc đọc sách, cũng không thích những câu phong nguyệt gì đó.
Có một lần, hắn có nói cho y nghe hai câu thơ:
“Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số. ” (*)
Kết quả, y lại phê bình xem thường nói:
– Gió thu ngọc lộ gặp mặt nhau, thì nước bị gió thổi XXX chỉ có thể có kết quả là tạo ra sương mà thôi. Kết cục bi thảm đến vậy. Làm sao lại ‘tiện thắng khước nhân gian vô số’ đây?
Một câu này, liền khiến hắn phẫn nộ đến muốn chết tươi a.
Bởi vậy, khi vị có cái lỗ tai vàng này đây, cư nhiên, lại tự thừa nhận rằng bản thân đã thuộc lòng bốn câu thơ, sao lại không khiến Giang Bách Xuyên mừng rỡ như điên được chứ. Lẽ nào, rốt cuộc, Đại Hải – y cũng đã thông suốt rồi sao, chẳng lẽ lại muốn cùng hắn đọc nhiều thêm sách hiểu thêm một chút chữ à? Nếu là vậy, thì thời gian hai người ở cùng nhau, há chẳng phải lại nhiều hơn không ít à?
Giang Bách Xuyên rơi vào trong ảo tưởng mỹ mãn tươi đẹp. Trên mặt lại không tự kìm hãm được liền lộ ra nụ cười xán lạn.
Nhưng nụ cười ở trên mặt của Trương Đại Hải lại còn xán lạn hơn so với hắn rất nhiều đi:
– Không sai, không sai a. Ta nhớ tới, bốn câu đó là cái gì mà:
‘Đào hoa ổ lý đào hoa am,
Đào hoa am lý đào hoa tiên.
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,
Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền."(*)
– Mấy câu tiếp theo, ta liền không có nghe rõ nữa nha. A, Giang Bách Xuyên, hôm nay ta mới biết được, hóa ra hoa đào là có thể bán lấy tiền a. Giang Bách Xuyên, ngày mai, chúng ta sẽ đi hái hết mấy đám hoa đào này xuống để đổi thành tiền có được hay không? Ta sợ mấy ngày nữa sẽ hoa sẽ héo rụng, héo úa rồi liền sẽ không đổi được nhiều tiền a.
Cả khuôn mặt của Giang Bách Xuyên không nhịn được co giật mấy lần. Hắn hung hăng dùng sức vỗ vỗ mặt mình, mới hầu như mới bình phục nổi, mà rên rỉ lên tiếng hỏi:
– Đại Hải, lẽ nào, mỗi ngày ta đưa tiền cho ngươi còn quá ít hay sao? Đến mức chỉ có mấy cây hoa đào kia thôi, ngươi cũng hoàn toàn không buông tha a.
– Tiền mà, chung quy thì vẫn càng nhiều càng tốt a.
Trương Đại Hải hưng phấn đáp. Trên gương mặt đỏ bừng bừng còn mang theo nụ cười vui sướng, khiến cho Giang Bách Xuyên càng không cách nào nói ra, kì thực, hoa đào làm sao lại có thể bán lấy tiền được a.
– Cái này …… Đại Hải, ngươi nghĩ lại xem kĩ chút đã a, khi hoa đào rụng, sẽ kết trái ra quả đào vừa to lại vừa ngọt. Bây giờ, mà ngươi đều hái hoa đào xuống hết, thì đám quả đào này, khẳng định sẽ không thể nào kết trái được. Ngươi tính kĩ lại xem nào, là bán hoa đào kiếm lời nhiều hơn, hay là, bán quả đào kiếm lời nhiều hơn đây?
Hô! Thật là cái cớ phi thường hoàn mĩ a.
Hô, thật là phi thường hoàn mỹ cớ a. Một lần nữa, Giang Bách Xuyên lại kiêu ngạo vì sự thông minh tài trí của bản thân mình a.
– Nha, thật sự là không sai nha. Bán quả đào, khẳng định là kiếm lời nhiều hơn bán hoa đào rồi a.
Trương Đại Hải đi qua nơi có để sẵn một thùng gỗ chứa nước sạch cùng bàn chải lông ở trong góc dành riêng cho Truy Nguyệt, xách ra đây, y đang chuẩn bị cho chải lông bờm cho Truy Nguyệt.
– Ân. Đại Hải, ngươi định làm gì vậy hả?
Giang Bách Xuyên kỳ quái nhìn y:
– Không phải, tối hôm qua mới chải lông qua rồi à? Làm sao, mà hôm nay, ngươi lại muốn chải cho nó nữa a. Lúc trước, qua ba ngày thì Truy Nguyệt mới chải một lần a.
Hắn tuyệt đối không nhớ lầm. Bởi vì, chính là vào chạng vạng ngày hôm qua, hắn vừa Đại Hải yêu quý mới vừa ăn cơm tối xong. Hắn đang tràn đầy phấn khởi, muốn lên giường, lăn lộn cùng ái nhân làm chính sự. Thì, Đại Hải đột nhiên lại nhảy bật người dậy, vừa nói cái gì
mà đã hứa với Truy Nguyệt là hôm nay giúp nó chải bờm, kết quả lại quên mất, lúc này mới nhớ ra, thì y liền đã vội vàng đi ra ngoài mất. Bỏ rơi Giang Bách Xuyên sững sờ ở lại một mình trong phòng. Hắn thật bực bội a, thật sự là đã hận chết cái lời hứa đáng giá ngàn vàng của ái nhân với con súc sinh này a.
– Vậy sao? Nhưng mà, ngươi nhìn một chút xem, hôm nay, bờm của nó đều đã dính bụi đất đến xám xịt rồi đây này.
Trương Đại Hải chỉ chỉ cả thân đầy bụi đất của Truy Nguyệt, ra hiệu cho Giang Bách Xuyên tự dùng đôi mắt tinh tường của mình mà nhìn, chứng mình là y cũng không phải có bệnh thích sạch sẽ mà nhất định muốn phải chải bờm lông cho Truy Nguyệt.
Giang Bách Xuyên nhìn Truy Nguyệt một cái, đầu lông mày cũng cau lên đến, hằn học nói:
– Là cái tên tiểu tử miệng còn hôi sữa nào mà chăm sóc nó ra thế này. Lẽ nào dắt nó vào vũng bùn tắm rửa à? Rõ ràng, tối ngày hôm qua mới vừa chải lông sạch srx xong đây.
Truy Nguyệt đắc ý xoay đầu, biểu thị: đó là, vì muốn làm ra cả một thân bùn đất dơ bẩn này, sáng sớm nay, nó đã cố ý chạy đến hố đất, ở trong đó lăn lộn hai vòng nhi. Lại có thể không bẩn được à?
Lần thứ hai, nói rõ lên, nó là con ngựa phi thường phi thường có linh tính đây.
Giang Bách Xuyên cực kì hoài nghi quan sát thật cẩn thận dáng dấp đắc này này của Truy Nguyệt. Đôi mắt của hắn bỗng nhiên híp lại: là như vậy sao? Là do mình vẫn luôn đánh giá quá thấp trí thông minh của ngựa yêu nhà mình đi. Lẽ nào, cư nhiên, nó lại tự hiểu được việc tự cố ý làm bẩn bản thân để Đại Hải giúp nó rửa bờm chải lông đây sao? Cái này, há chẳng phải nó đã muốn biến thành tinh rồi à?
– Đại Hải, ngươi vừa rồi mới hô cái gì a? Tựa hồ như đang nói là Đại Hoàng chạy mất rồi có đúng không?
Giang Bách Xuyên bình tĩnh, nói sang chuyện khác. Hừ hừ. Không được a. Ta không thể nào để cho Truy Nguyệt thực hiện được ý đồ xấu này nga. Nếu đã như vậy, hắn muốn cho Đại Hải dời đi sự chú ý, thì chỉ có thể ném niềm tin tưởng duy nhất liền đánh cược lên trên thân Đại Hoàng nha.
Nghĩ đến đoạn này, Giang Bách Xuyên cảm nhận được sự bất đắc dĩ đến sâu sắc a. Hắn cùng Thẩm Thiên Lý là do đời trước đã làm bậy quá nhiều sao? Cho nên, Thẩm Thiên Lý không tranh nổi Đại Hỉ với cái đám ruộng mới khai khẩn ra kia. Còn hắn thì lại không tranh nổi Đại Hải với đám vật nuôi ở bên cạnh a.
– A. Đúng rồi nha. Đại Hoàng, ta vừa nhìn thấy nó đuổi theo một con con chuột chạy tới, vì lẽ đó có chút bận tâm.
Quả nhiên, Trương Đại Hải đã thả thùng nước cùng bàn chải xuống.
– Việc này, thì có cái gì lo lắng đâu?
Giang Bách Xuyên cảm thấy kỳ quái. Quả nhiên, tư duy của ái nhân, không phải là suy nghĩ của người bình thường sao. Lẽ nào mấy vị nhà quê này, đều là suy nghĩ đều có vấn đề à?
– Không trâu bắt chó đi cày. Ta đâu làm cái chuyện vô bổ đến vậy a. Ta nhìn thấy trên núi này có không ít mèo hoang. Vạn nhất, đám mèo đó lại cho rằng, nó đoạt bát ăn cơm của người ta…… Đại Hoàng lại luôn luôn rất sợ mèo a.
Trương Đại Hải rất nghiêm túc cẩn thận mà nói, khiến cho Giang Bách Xuyên nhất thời vừa nghe xong lí do liền cười ngất.
– Yên tâm đi, đám mèo hoang ở trên núi đều có thức Ăn rất dư dả giàu, sẽ không vì một con chuột nhắt mà tính toán với Đại Hoàng đâu a.
Giang Bách Xuyên kéo ái nhân lại, dẫn dụ:
– Đi thôi. Chúng ta về thư phòng. Ta cho ngươi xem đống tranh chữ mà ta đã sưu tầm được a. Hoặc là hai ta chơi vài ván cờ đi. Tối qua, mấy chiêu ngươi đánh thắng ta, ta đều giải được rồi này, muốn thử một chút đây.
– Đại Hoàng, thật sự sẽ không có chuyện gì à?
Trương Đại Hải muốn xác nhận lại lần nữa, sau khi đã nhìn thấy Giang Bách Xuyên gật đầu khẳng định, y hé môi nở nụ cười:
– Vậy tốt rồi. Thế này đi, trước tiên, ngươi đi đến thư phòng đi. Ta chải lông cho Truy Nguyệt xong liền đi qua ngay a.
Y……
Y vẫn còn chưa quên chải lông giúp cho Truy Nguyệt đây. Giang Bách Xuyên cảm giác được mọi dây thần kinh ở trên khuôn mặt của mình lại muốn rút gân. Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Truy Nguyệt một cái: hừ hừ, dám to gan tranh sủng với chủ nhân -ta đây, ngươi cứ chờ đó, ta nhất định trừng trị ngươi a.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Trương Đại Hải liền bật người ngồi lên, Giang Bách Xuyên vốn là đang ôm ái nhân ngủ đến say sưa, hài lòng. Đột ngột ở trong lồng ngực liền mất đi sự ấm áp, mềm mại, khiến cho hắn lập tức không dễ chịu được nữa rồi, vươn tay ra kéo Trương Đại Hải lại:
– Đại Hải, lại ngủ thêm một lúc nữa đi. Nếu ngươi không muốn ngủ tiếp, thì hai ta nằm xuống tán gẫu thêm một chút cũng tốt mà. Làm gì mà ngươi phải dậy sớm tới vậy nha?
– Ta nghĩ muốn dậy sớm một chút để chuẩn bị đi đến ngắm phong cảnh hoa đào nở rực mà ngươi đã nói kia. Thử xem xét phẩm chất chúng nó ra sao, dự đoán xem đến trời thu có thể kết trái ra quả tốt không đã.
Trương Đại Hải vừa cúi người xuống mang giày vào chân ống rộng vào, vừa cười nói.
Giang Bách Xuyên trợn mắt ngoác mồm. Bởi hắn là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện, chỉ cần nhìn xem phẩm chất của hoa ra sao liền có thể đoán trước được phẩm chất của quả được kết ra có tốt hay không sao. Lẽ nào, đúng là Đại Hải có thể khống chế được trích phượng thụ mới không qua bao lâu liền ra hoa kết qua ngay sao, cho nên, đây là một dạng năng lực đặc biệt à?
Dù sao, trích phượng thụ cũng được xem như là tiên thụ rồi, người ăn quả của nó rồi bồi dưỡng ra thêm chút năng lực tiềm ẩn đặc biệt gì đó, cũng không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên đi.
Giang Bách Xuyên trở mình một cái cũng cùng bò dậy, bất kể là như thế nào, hắn lại có thể cùng Trương Đại Hải cùng đi dạo đến rừng hoa đào, thì đây chính là cơ hội tốt để hắn vun đắp tình cảm lại có thể thân mật với ái nhân nha.
Hắn phảng phất như đang nhìn thấy một bức tranh hoa mĩ tươi đẹp:
Một mảng nắng chiều soi rọi khắp rừng đào, mình và Đại Hải dạo bước chầm chậm đi vào trong, đi dạo đã mệt mỏi rồi, liền gần gũi, thân thiết mà cùng nhau ngồi dựa vào một gốc cây đào, bắt đầu thì thầm lời chàng ý thiếp, đút điểm tâm cho nhau ăn. Ân. Nhân cơ hội này còn có thể mang theo một bình hoa lê bạch, dụ Đại Hải uống đến say, đôi gò má liền sẽ nhuộm lên một màu hồng phấn nhàn nhạt, nhất định là kiều diễm rung động đến cực điểm.
Sau đó, dựa vào men say của rượu, hắn sẽ đẩy Đại Hải ngã lên trên thân cây đào. Hắn từ tốn cởi bỏ lớp vải quần áo của ái nhân, lại vừa vuốt ve, xoa nắn đầy tình thú, thỉnh thoảng lại có một trận gió nhẹ thổi tới, từng cánh hoa đào liền rung rinh, bay lả tả, từ trên không trung, nhè nhẹ rơi xuống, thân thể trần trụi của Đại Hải, hai người ……
– Giang Bách Xuyên, ngươi thèm món gì lại thèm thành như vậy a? Đến nước mieng cũng đều đã chảy ra rồi kìa.
Trương Đại Hải hiếu kỳ nhìn về phía Giang Bách Xuyên. Hắn giật mình, sợ đến mau lẹ xoa xoa cằm:
– Nha, không có gì, không có gì đâu a. Ngươi không phải muốn đi ngắm hoa đào sao? Để ta đi dặn dò nhà bếp chuẩn bị chút thức ăn nước uống mang theo đã, tiếp theo, chúng ta lập tức xuất phát.
Sau nửa cái canh giờ, Giang Bách Xuyên dắt Trương Đại Hải ra khỏi sơn trại, ở phía sau lưng của hai người, lại truyền đến tiếng hí dài của Truy Nguyệt cùng tiếng tru dài, sủa loạn của Đại Hoàng. Có điều, hắn hờ hững làm lơ. B
Hôm nay nha, Đại Hải sẽ chỉ là của riêng hắn mà thôi. Cho nên, đến nửa cái ánh mắt cũng không thèm nhìn đến một con ngựa, một con chó đang ra vẻ tội nghiệp, ngóng trông a.
Thực là …
Trong rừng hoa đào, quả nhiên, mỗi một cây hoa đào đều đang trong thời kì nở bung ra đến mức tươi đẹp nhất. Tuy màu hồng phấn nhàn nhạt này, từ phía xa xa nhìn đến, không quá sặc sỡ, nhưng lại cực kỳ nhu hòa dịu dàng.
Bất quá, Trương Đại Hải không hiểu những phong tình này, cùng Giang Bách Xuyên đi vào trong rừng đào, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ nói cho hắn nghe, cái cây nào vào trời thu sẽ kết ra quả tốt, cái cây nào vào trời thu, sợ là không có cái thu hoạch gì cả.
Cuối cùng, y rất thật lòng nói với Giang Bách Xuyên rằng:
– Kỳ thực, cái vị tiên nhân ở trong rừng hoa đào kia, thật sự rất ngốc. Đến ngươi còn biết được cái đạo lí là, bán quả đào sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với việc phải đi bán hoa đào. Thân của vị kia lại là tiên nhân, cư nhiên lại không biết, thật sự quá ngốc rồi đi.
Giang Bách Xuyên không lời nào để đáp nổi nữa. Hắn lại nghĩ thầm, nếu sửa cái câu thơ kia thành:
‘ Hoa đào tiên nhân trồng cây đào
Lại hái quả đào bán lấy tiền thưởng.’
Thì còn có chỗ nào đào ra nửa điểm ý thơ, cảnh đẹp, hữu tình để có thể ngâm thơ nữa đây? Có điều, nếu như câu thơ này từ trong miệng Đại Hải mà ngâm ra, thì sẽ có vẻ cực kỳ khả ái đi.
Hắn lại nhớ tới, bức tranh xuân sắc vô biên diễn ra ở trong đầu vào lúc sáng sớm kia. Hắn liền ngẩng đầu nhìn một chút sắc trời đã gần đến buổi trưa, liền vươn tay tới, vội vàng kéo Trương Đại Hải đi tới dưới một gốc cây đào đang nở hoa vô cùng rực rỡ, trải lên trên mặt đất một mảnh vải to, lại lấy từng món ăn được cất trong thực hạp mang theo, bày ra chỉnh chu trên đó.
Ha hả. Vì thời khắc này, không uổng công hắn đã cõng một bọc vải lớn này đi mất nửa ngày a.
Tất cả mọi tình tiết của vở kịch đều đã được làm theo từng bước mà Giang Bách Xuyên đã sắp xếp đúng như trong kịch bản, mà bắt đầu diễn, tiếp theo ngay khi Trương Đại Hải đang nửa tỉnh nửa say, Giang Bách Xuyên vừa muốn đặt hắn nằm trên thân cây đào, thì bỗng ở ngoài bìa rừng truyền đến “Hú” to, một giọng nói gào rống lên:
– Giang Bách Xuyên, Trương Đại Hải, ân nhân cứu mạng của các ngươi đại giá quang lâm đến đâu, còn chưa mau ra nghênh tiếp a.
Tiếp theo chuyển đến một màn, hắn uất ức nhìn một đám gia hỏa ở trước mắt mình, tự nhiên mà ăn uống thỏa thuê mấy món ăn được bày sẵn kia, vốn ban đầu là do hắn cùng Đại Hải đã tự chuẩn bị. Giang Bách Xuyên đúng là khóc không ra nước mắt: ông trời ơi, đến cùng là đời trước ta đã tạo nên cái nghiệt gì a. Cư nhiên, để bây giờ lại giao du phải mấy tên bạn xấu này hả.
– Do Nhiếp Thập Phương rủ rê a, hắn biết rừng hoa đào trên Long Hổ sơn này, mỗi khi đến mùa xuân, cảnh sắc tươi đẹp đến cực kì. Bởi vậy, chúng ta mới chạy tới đây a.
Vừa nói xong, Thẩm Thiên Lý đang nhai bánh hạnh nhân, không quên lấy thêm một khối thêm một đút vào bên trong miệng của Lý Đại Hỉ đang tán gẫu cùng Trương Đại Hải đến khí thế ngất trời.
Nhiếp Thập Phương!
Giang Bách Xuyên đột ngột quay đầu, ‘oán độc’ nhìn chằm chằm kẻ khởi xướng, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Phi. Các ngươi chính là đến quấy rối a. Chỉ là mấy cây hoa đào mà thôi. Trên mấy cái núi của sơn đại vương các ngươi, nơi nào mà không có hả?
Hắn càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên linh cơ nhất thời động. Hắn không có ý tốt nhìn chằm chằm Nhiếp Thập Phương cười vài tiếng, cười đến Nhiếp Thập Phương sởn cả tóc gáy.
– Ha hả, Bách Xuyên, cái kia ……
Nhiếp Thập Phương tự biết đuối lý, vừa muốn mở miệng nói vài câu làm lành. Có điều, lại không biết phải nói gì, liền thấy Giang Bách Xuyên quay đầu lại, bỗng nhiên hô lớn:
– Đại hỉ, Nhiếp Thập Phương nói, hắn xem thường ngươi xuất là vị nhà quê nha, còn cười nhạo ngươi, ngoại trừ chỉ biết trồng trọt ra thì cái gì cũng không biết làm, nói Thẩm Thiên Lý yêu thích ngươi, đúng là không hiểu nổi nha.
Lý Đại Hỉ cũng không quay đầu lại, mà hô lớn đáp:
– Cái đó thì có liên quan gì a. Đợi đến sau này, hắn cưới phải một người là vị nhà quê còn quê mùa dính phèn hơn so với ta nữa. Trái lại, đến lúc đó rồi, ta muốn nhìn xem, hắn làm sao bị mất mặt ở trước ta đây nha.
Tiếng nói vừa dứt, Trương Đại Hải cũng “hừ” một tiếng, gật đầu nói:
– Không sai, không sai a. Để cho hắn cưới một vị nhà quê còn quê mùa hơn so với hai chúng ta. Hơn nữa, còn là cái loại nông dân quật cường lợi hại nha. Đừng hiền lành như chúng ta để dễ bị bắt nạt a.
Sắc mặt của Nhiếp Thập Phương đại biến, đã nhìn thấy một Giang Bách Xuyên đã dính phải lời nguyền rủa mà đã biến thành thật. Ai lại không biết mấy lời từ cái miệng của Lý Đại Hỉ nói ra xui xẻo đến mức có thể so với mỏ quạ bán tiên a. Đặc biệt là ngày hôm nay còn thêm vào cả lời nguyền rủa của Trương Đại Hải nữa đây. Sắc mặt của hắn dần dần chuyển thành xanh trắng:
Không được a. Ta phải mau mau trở về núi của mình. Phải ở trước mặt Bồ Tát đốt nhang, dâng hương, thành tâm bái lạy. Cầu xin ông trời phù hộ cho ta. Tuyệt đối đừng để cơn ác mộng ứng nghiệm lên trên người của Giang Bách Xuyên cũng sẽ lại phát sinh lên trên người của ta a.
Nhiếp Thập Phương đột ngột đứng bật dậy, còn chưa kịp cất bước, liền thấy phía trên đầu, bầu trời sáng trong vạn dặm, trên không trung lại xuất hiện hai con chim khách vui mừng hót ríu rít, nhanh chóng bay qua. Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, tựa hồ như nơi phương xa xa nào đó, thật sự có một vị nhà quê đang hướng về hắn mà vẫy tay gọi a.
Vang lên một tiếng “ầm”, thân thể của Nhiếp Thập Phương lập tức ngã xuống mặt đất. Tiếp theo, từ trong rừng hoa đào vang lên tiếng gào to của Thẩm Thiên Lý:
– Này, Nhiếp Thập Phương, cứ như vậy liền té xỉu sao hả. Định lực của ngươi cũng quá kém cỏi rồi đi, này này ……
Trời trong xanh quang đãng, dưới ánh nắng trải dài, mùa xuân ấm áp trên Long Hổ sơn, phô bày ra một dáng vẻ tràn ngập xuân sắc lấp lánh.
– CHÚ THÍCH:
(*)Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
[ Trong Thước Kiều Tiên – Tần Quán]
Nghĩa là:
Gió vàng, móc ngọc gặp nhau một lần,
(Tục truyền ngày 7 tháng 7 hàng năm Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau trên cầu Ô Thước)
Hơn biết mấy một đời người gần gũi.
(*)Đào hoa ổ lý đào hoa am,
Đào hoa am lý đào hoa tiên.
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,
Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền.
[ Trong Đào hoa am ca – Đường Bá Hổ]
Nghĩa là:
Trong rừng hoa đào có am hoa đào
Trong am hoa đào lại có tiên hoa đào
Vị tiên hoa đào đây trồng cây hoa đào
Đành hái hoa đào trả thay cho tiền mua rượu.
– Toàn văn hoàn –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất