Quả Tử Kì Duyến

Chương 2: Chương 12

Trước Sau
Tuy rằng cũng là làm thổ phỉ, có điều, Giang Bách Xuyên cùng với Thẩm Thiên Lý – tên bạn tốt của hắn, lại có rất nhiều khác biệt.

Tương đối mà nói, thì Giang Bách Xuyên chính là một người trầm ổn nhất trong bốn tên này. Hơn nữa, hắn còn là kẻ có khuôn mặt luôn cười mỉm chi cọp. Thường thường có kẻ không biết sống chết, mắng hắn một câu, hắn cũng vẫn không thay đổi nụ cười này. Nhưng, sau một khắc, kẻ đó liền sẽ cảm nhận được ở một vị trí nào đó ở trên người sẽ rất đau, rất đau rất đau a.

Giang Bách Xuyên là không thích giết người vô tội vạ. Hắn cảm thấy việc giết người quá vô vị. Cho nên, sự trừng phạt kẻ đó đau đến không muốn sống nữa lại rất vui a. Tỷ như, làm mù đôi mắt của đối phương, cắt đứt gân của cả hai bàn tay, đập nát xương ở cả hai cẳng chân. Hắn cảm thấy để cho kẻ đó sống không bằng chết, mới coi như đang chịu trừng phạt.

Mà, Thẩm Thiên Lý lại là kẻ tàn nhẫn vô tình, thường thường bất động thanh sắc liền có thể đưa người khác vào chỗ chết.

Đương nhiên, đây là chuyện trước khi hắn nhận thức vị Lý Đại Hỉ này. Hiện tại, tên Thẩm Thiên Lý này, đừng nói là giết người, liền đến sợi dây roi đã là hung khí lấy mạng vô số cũng không dám tùy tiện lấy ra để dùng nữa là, liền chỉ biết lo sợ Lý Đại Hỉ nhất thời nhìn thấy liền không cao hứng. Với tính khí của vị này nháo lên chút ít, chỉ là phụ. Nếu vạn nhất, vị này đây lại thương tâm lại thương thân thì tên này liền gay go rồi.

Cho đến tận bây giờ, Giang Bách Xuyên lại không hiểu nổi a? Chỉ là một vị xuất thân từ nhà quê mà thôi, lại không thể tự sinh con cho hắn, thì Thẩm Thiên Lý cần gì phải sủng vị này đến thành cái loại đạo đức đến coi trời bằng vung này à?

Bất quá, đó là chuyện riêng của nhà người ta. Cho nên, hắn cũng không có sinh ra bất kì cảm giác chán ghét gì đối với vị Lý Đại Hỉ.

Thậm chí, hắn còn có chút thưởng thức. Có điều, dù là thưởng thức đi nữa, thì Lý Đại Hỉ này cũng vẫn là một vị nhà quê. Hắn chỉ có chút không hiểu, vì sao tên bạn tốt vốn luôn có mắt cao hơn đầu này, liền yêu vị này đến mức biến thành lão bà nô nha.

Vì vậy, Giang Bách Xuyên vô vị lại tẻ nhạt vẫn đang đi dạo ở trên đường phố nhộn nhịp của thành Lạc Dương phồn hoa. Giang Bách Xuyên yên lặng chia buồn tới Thẩm Thiên Lý đang ở nơi xa cuối chân trời có thể chiếm được lòng của lão bà a. Thì trong vòng khoảng cách năm mét xung quanh hắn, không ai dám cả gan tới gần. Tuy rằng thành Lạc Dương rất lớn, vô cùng rộng lớn. Nhưng, độ nổi tiếng của tên tuổi Giang Bách Xuyên này, vốn đã được truyền khắp mỗi một ngóc nghách ở trong cái thành này đi.

Nên nói như thế này đi. Nếu như cái một cái bảng xếp hạng các đại nhân vật tuyệt đối không nên trêu chọc đến ở trong thành Lạc Dương này, thì hắn vốn đã lấy ưu thế tuyệt đối mà trở thành kẻ chiếm giữ vị trí cao nhất ở đầu bảng này đi.

Lần thứ hai, hắn tẻ nhạt ngáp một cái. Những ngày tháng này thật sự là quá bình thản lại vô vị. Từ lần trước đi vạn cung sơn cách nay, đã qua gần như nửa năm. Trong khoảng nửa năm này, dĩ nhiên lại không có xảy ra chút chuyện hơi hơi kích thích nào cả, đến ngay cả bội kiếm Phong Vân của hắn, cũng hoàn toàn không có cơ hội để được lấy ra múa may biểu diễn vài đường a.

Tay chân cũng đã rất lâu rồi, không có hoạt động tới, bởi vì vốn không có ai dám đắc tội hắn.

Giang Bách Xuyên thở dài. Đám Hồng Y phái này, làm sao lại, vừa nói ngừng liền ngừng tranh đoạt đi? Thực sự là nhu nhược. Nếu như, các nàng vẫn luôn tiếp tục đối nghịch với Thanh Sơn phái, thì có phải là mình vẫn còn có chút chuyện kích thích để vui đùa một ít hay không đây.

Bằng không, hay là, lại trở về trên núi đi. Thật đúng là, cái cảm giác phát chán đến chết này khiến Giang Bách Xuyên không nhịn được liếc mắt một cái nhìn về hướng đỉnh núi của hắn.

Bản thân mình đã qua nửa tháng vẫn còn chưa có trở về núi, không biết mấy lão gia hỏa đó có nhân cơ hội đi tống tiền ai đó hay không đây.

Nhớ tới lần trước, hắn ở ngay ở trước mặt của Trưởng lão nói muốn quay về võng mang sơn thăm viếng sư phụ thì lão nhân kia liền bày ra vẻ mặt sợ hãi, Giang Bách Xuyên liền cảm thấy có chút bất mãn.

Nhìn sư môn của tên Thẩm Thiên Lý xem, có bao nhiêu là người sủng tên này a. Xem như toàn trận suýt chút nữa bị tên này dằn vặt đến mười phần sắp chết, lại vẫn được trưởng bối lo lắng, xuất ra một phen khổ tâm thay cho vãn bối. Mà, mấy lão già kia ở trong Lục Thủy phái của hắn đúng là không thể dùng được a, lại luôn coi hắn như là ôn thần.

Vậy thì dứt khoát trở về võng mang sơn đi, ngắm nhìn vẻ mặt bị doạ sợ của mấy lão gia hỏa kia cũng rất thú vị a. Giang Bách Xuyên phát sinh ra hai tiếng cười “ha ha ha” quái dị, nhất thời, đám người nhộn nhịp đang đi xung quanh cách hắn năm mét, lại cấp tốc lùi ra xa thành mười mét cách hắn.

Ngay khi Giang Bách Xuyên đã đưa ra quyết định, vừa xoay người lại, thì đột ngột, có thứ gì đó bay sượt qua, dường như là bóng người từ bên cạnh hắn xẹt qua. Kỳ quái với dĩ nhiên lại có kẻ dám nhích lại gần mình, Giang Bách Xuyên tùy ý liếc mắt một cái, hóa ra là ở trên đường bỗng xuất hiện một tên tiểu mao tặc đang lẩn trốn.

Hắn lắc đầu một cái, chuyện này không đáng để tự mình ra tay a.

Tiếp theo, hắn nghe thấy phía sau truyền tới một giọng nói trong trẻo êm tai, hô lớn:

– Bắt kẻ trộm a, nhanh giúp ta bắt tên trộm ở phía trước.

Trong nháy mắt, Giang Bách Xuyên thật sự đã cho rằng, Lý Đại Hỉ đã đến Lạc Dương. Nếu như không phải cái giọng tuyệt nhiên này vốn có chút khác biệt.

Hắn âm thầm lắc đầu: giọng nói này hay đến vậy, đáng tiếc lại mang theo âm điệu mười phần của kẻ nhà quê. Nhưng vừa nghe thấy, vẫn là khiến cho người ta thoải mái không thôi.

Hắn nhịn không được, vừa quay đầu lại. Tiếp theo, một gương mặt anh tuấn mang theo mồ hôi đầm đìa, chắn ngay vào tầm mắt của hắn, đại khái là do quá mệt rồi đi, nên cả hai gò má đều ửng đỏ bừng bừng, cũng có vẻ như y có mấy phần đuối sức thở hổn hển.

Nhìn cái vị cùng một loại người nhà quê với Lý Đại Hỉ này đang thở hồng hộc, chạy qua bên cạnh hắn. Giang Bách Xuyên không nhịn được lộ ra vẻ cười cợt: thực sự là một vị nhà quê đi lên thành thị a, đặt vị này đứng cùng một chỗ với Lý Đại Hỉ, quả thật giống như là huynh đệ thân sinh đi.

Vị nhà quê này vừa chạy qua người của hắn cách vài bước, đột ngột dừng lại, quay đầu, hoài nghi liếc mắt một cái nhìn Giang Bách Xuyên, bỗng nhiên xông về phía trước, túm lấy tay áo của hắn, gào to lên:

– Trả tiền lại đây. Đó là tất cả tiền bạc vốn liếng của ta. Ngươi là cái tên trộm trời đánh dám lấy cắp hết tiền của ta a. Đó là tiền mồ hôi nước mà ta đã khóc nhọc, khổ sở nhổ đi đám khoai lang ở vườn sau nhà, xách cả năm mươi cân khoai lang lên tận đây mới vừa bán đi. Cho nên, ngươi nhanh trả lại cho ta đây.

Y kích động la to, thu hút hết tất cả mọi ánh mắt của người đi đường. Nhưng mà, điều khiến cho Giang Bách Xuyên kinh ngạc là, ở trên đỉnh đầu của tên nhà quê này, có một con chim khách đuôi hoa.

Điều này khiến cho hắn nhớ tới con chim khách đã từng đậu ở trên vai của hắn trong vạn cung sơn. Ở trong nháy mắt, sắc mặt của hắn liền trở nên trắng bệch: không, sẽ không đâu. Ông trời sẽ không thể nào để chuyện đáng sợ này giáng xuống ở trên người mình a!!!

Hắn hung tợn nhìn chằm chằm vị nhà quê ở trước mặt đang kéo lấy hắn không tha. Hừ hừ, không thể nào. Giang Bách Xuyên – hắn đây, chắc chắn sẽ không nối gót tên bạn tốt kia của hắn để bước lên vết xe đổ được, lại đi yêu cái vị nhà quê ở trước mặt này được.

Giang Bách Xuyên lạnh lùng nhìn vị nhà quê đối diện đang đỏ mặt tía tai, tùy ý để y tiếp tục lôi kéo tay áo của hắn. Suy nghĩ xoay quanh ở trong đầu để tìm ra cách trừng phạt cái vị nhà quê xuẩn ngốc này.

Từ khi đã từng bị Lý Đại Hỉ mắng qua, hắn lại không tùy ý làm bậy như trước nữa, cũng không động một chút là cắt gân tay mạch chân của kẻ khác nữa. Có điều, hừ hừ, kẻ tùy tiện mạo phạm mình, tất nhiên là sẽ không thể nào dễ dàng toàn thân đều nguyên vẹn mà trở ra được đi. Đây, luôn luôn nguyên tắc làm người của hắn, tuyệt không thể để bất luận kẻ nào có thể ảnh hưởng đến thay đổi được cả.

Bất quá, trước khi ở thực thi nguyên tắc này, đầu tiên là hắn muốn biết rõ một chuyện.

– Đến tột cùng là, ngươi dựa vào cái gì mà nhận định, ta là kẻ trộm tiền của ngươi?

Hắn rất tò mò. Cái tên trộm vặt kia đã sớm chạy xa đến mười dặm rồi đi. Còn, cái vị nhà quê ngốc nghếch này, lại vẫn còn ở đây túm chặt lấy hắn không tha. Lẽ nào, là do đôi mắt của y có vấn đề, không nhìn ra chất lượng của quần áo hoa quý đang mặc ở trên thân hắn, vốn khác biệt một trời một vực, với một thân y phục lưu manh của tên trộm kia à?

– Cái này còn phải hỏi nữa hay sao hả?

Vị nhà quê đối diện lại phi thường đắc ý, phấn chấn có lực mà hỏi ngược lại.

– Xung quanh nơi ngươi đang đứng, căn bản là không có nửa người dám đứng bên cạnh. Điều này đã nói rõ lên, mọi người dân ở trong thành này đều biết ngươi chính là kẻ trộm. Vì lẽ đó, ngươi trộm người khác không được, nên liền phải đi trộm của người vừa mới chân ướt chân ráo bước vào thành này. Còn có, nếu ngươi không phải là tên trộm kia, vì sao, khi ta chạy qua bên cạnh ngươi, thì ngươi lại mỉm cười cái gì? Hừ hừ, đừng tưởng rằng bọn ta là người nhà quê chất phác liền bị ngốc đi. Bọn ta cũng không phải dễ ức hiếp. Thức thời thì ngươi mau lẹ trả tiền lại đây cho ta. Còn không trả, thì ta đây liền kéo ngươi đi báo quan.

– Tên vừa trộm tiền của ngươi kia. Ngươi cũng không phải, không thấy rõ gã đó đã mặc loại quần áo nào đi?

Thú vị, thú vị a. Vị nhà quê này còn có thể suy luận giỏi đến vậy nha.

Tuy rằng, thực sự thì y suy luận cũng không ra dáng gì mấy. Nhưng vẫn là gợi lên hứng thú của Giang Bách Xuyên. Hắn không ngại cố gắng mà khai quật lên một chút thứ thú vị, có vẻ mấy tháng ngày gần đây, quả thực tẻ nhạt đến chết mà, thậm chí hắn còn lòng tốt nhắc nhở vị nhà quê này một chút, trước khi hắn ra tay trừng phạt vị này a.



Ở trong mắt của Giang Bách Xuyên, thì Trương Đại Hải này, cũng chỉ là một vị nhà quê không hơn không kém. Mà, y lại hoàn toàn không biết bản thân mình đã tự đi chọc phải một tên ôn thần không trêu chọc nổi, còn vô cùng hứng chí bừng bừng, nói tiếp rằng:

– Hừ hừ. Đám hải tặc của các ngươi ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng đều có thể tùy tiện thay đổi ngay một bộ quần mới, còn phải sao? Đừng tưởng rằng, ta đây thiếu hiểu biết. Ta cũng đã từng gặp qua đạo tặc. Các ngươi lập tức hoàn toàn đổi thành khuôn mặt khác, thay ra một thân quần áo khác. Mấy cái này còn làm khó được các ngươi à?

Cả khuôn mặt của Giang Bách Xuyên đều biến thành xanh méc:

– Ngay tức khắc liền thay quần áo mới? Đổi khuôn mặt khác? Cái kẻ mà ngươi nói tới, đó là yêu quái đi.

Xem ra, vị nhà quê này đã hoàn toàn quên mất, tên trộm vừa nãy mà y vẫn đang đuổi theo cũng chỉ là một kẻ trộm tiền vặt mà thôi. Y vô ý đã đổi đề tài, liền dính dáng đến đến trên thân của đám hải tặc.

Trương Đại Hải nghi hoặc nhìn Giang Bách Xuyên một cái:

– Ngươi là cố ý giả ngu đi? Sao ngươi có thể không biết mấy cái tài lẻ này ở trong nghề đạo tặc này của các ngươi nha? Ta đã tận mắt thấy rồi đây. Năm trước, ở trong thôn của bọn ta, đã có đạo tặc ghé thăm. Vào đêm khuya khoắc, một lúc thì gã đó mặc bạch y, một lúc thì lại mặc hắc y. Ta vô tình nhìn thấy được, khiến ta sợ đến cửa cũng không dám bước ra, còn hoàn toàn cho rằng đây là do yêu ma quấy rối. Sau đó, tài chủ Lưu gia đã bị mất đi không ít thứ quý giá, mới biết là do đạo tặc lấy cắp đi. Chính là cái gã đạo tặc luôn hay thay đổi quần áo đó gây ra. Tiếp theo, là đi báo quan phủ, để quan cho nguời truy đuổi đến chừng mấy ngày cũng đều không bắt được. Lưu bộ đầu ở trong huyện đều là tự mình đi truy, nhưng đến cuối cùng cũng vẫn không bắt được người. Chỉ nói là cái gã đạo tặc đó đã đổi thành khuôn mặt khác, không thể nhận dạng được nên đành mất dấu. Nhìn đi, ta cũng là người đã tự mình trải qua việc này rồi a. Ngươi đừng nghĩ giả bộ ngớ ngẩn ở trước mặt ta. Mau lẹ trả tiền lại đây cho ta.

Giang Bách Xuyên thầm nghĩ:

Vừa nghe vị này nói xong, xem ra gã đạo tặc kia, quả thật là có chút bản lĩnh đi, lại biết cả dịch dung thuật. Chỉ là, thật kì quái a. Gã hải tặc này có mắt không tròng hay sao, mà lại làm kẻ trộm vặt chui vào nhà một nguyên lão ở trong thôn nhỏ, còn để lại tiếng thơm lan xa vậy a?

Bất quá, hắn cũng không muốn vì chuyện này mà hao phí tâm tình, nở nụ cười tà nịnh:

– Tốt thôi. Nếu ngươi nói ta đã trộm đi tiền của ngươi, vậy thì, ngươi liền đến đây, khám xét ở trên thân của ta thử xem a. Ngươi lục soát ra, thì ta liền trả lại ngươi, được không đây?

Trương Đại Hải hoài nghi liếc hắn một cái, liền đột ngột, nhổ một bãi nước bọt vào trong lòng bàn tay, tiếp theo lại chà xát hai tay:

– Lời này là do ngươi nói ra. Đến lúc đó, ngươi lại đừng nói là ta đang ức hiếp ngươi.

Y tiến lên một bước. Quả nhiên, vươn hai tay liền sờ lên thân thể của Giang Bách Xuyên.

Cũng có kẻ ở trong đám người qua đường có lòng tốt vốn định nhắc nhở vị nhà quê này này một chút, hành động này của y là hành vi trực tiếp muốn đi tìm cái chết a. Chỉ có điều, vừa nhìn thấy khuôn mặt dâng lên sự hứng thú dạt dào của Giang Bách Xuyên, không khỏi nuốt xuống toàn bộ lời muốn nói ra. Vào lúc này vẫn là biết điều mà không nên đi quấy rầy đến tâm tình của đại thiếu gia đây. Bằng không, hắn mà chuyển sang đối tượng khác, có thể còn muốn chơi lớn hơn nữa nha.

Trương Đại Hải không tự ý thức được một chút nào về chuyện bản thân mình đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm, vẫn luôn không sợ chết mà vừa ở một bên sờ soạng tìm kiếm, vừa ở một bên tự nói thầm trong lòng: tên tiểu tử mặt trắng này, nhìn bên ngoài, rõ ràng là mập hơn ta một chút, sao thân thể của hắn lại rắn chắc, cứng như tảng đá vậy a? Ta ở trong thôn đã là người được khen là rắn chắc nhất rồi, cũng không cứng cáp đến như hắn vậy đi.

Vừa nghĩ đến đây, đôi bàn tay của y đã mò xuống đến bắp chân của Giang Bách Xuyên, thì bỗng nhiên chỉ nghe thấy ở chân trời nổ ‘ầm’ lên một tiếng. Y vừa gẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ nơi phương xa, có một vệt khói dài màu đen bắn lên không trung, từng chút một phát sáng từ từ tiêu biến đi.

Trương Đại Hải bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện một cái vệt khói màu đen đang tự phát sáng lên này, khiến cho y chưng hửng. Tiếp theo, y chỉ cảm thấy thứ đang nắm ở trong tay biến mất. Không biết từ lúc nào, Giang Bách Xuyên đã lui thân thể ra khỏi tay y.

Sau đó, ném ra một câu,

– Coi như ngươi gặp may.

Sau đó, đôi chân của hắn đột ngột bật nhảy lên, nâng theo cả thân thể tung lên cao, chỉ trong một cái nháy mắt, đã phóng người xuyên qua mấy dãy nóc nhà, bóng dáng càng lúc càng xa tít, rồi khuất hẳn.

Chỉ còn để lại một mình Trương Đại Hải vẫn sửng sốt ở tại chỗ ngây người mất nửa ngày, tiếp theo mới bật người nhảy lên, gào to hét thảm:

– Tên mao tặc trời đánh nhà ngươi. Ngươi vẫn còn giữ lấy tiền của ta. Đó là tiền bán khoai lang cực khổ của ta, dành để chữa bệnh cho Uông nãi nãi ở nhà vẫn còn đang chờ ta mang về a. Trời đánh tên tiểu tặc nhà ngươi a.

Đám người đi đường ở một bên, đều lắc đầu thở dài mà tan rã rời đi. Vị nhà quê này a, từ trong tay ma quỷ thủ lượm lại được một cái mạng, lại vẫn không tự biết tốt xấu, thật sự là không thể cứu chữa nổi rồi, chỉ có thể cầu mong trời cao chiếu cố tốt cho y thôi. Mong là sau này, loại người đầu gỗ, từ trên trời rớt xuống như vị gia hỏa này, đừng nên đến thành Lạc Dương này để đi tìm cái chết nữa a.

Kì thực, Trương Đại Hải cũng không phải vô cùng một tên đầu gỗ ngu muội a. Y là một người rất thông minh. Tuy rằng, xuất thân thấp hèn, cha mẹ đều là nông dân, còn từ rất rất sớm, cũng đã đi vào thế giới cực lạc, chỉ ném y ở lại nhân gian này. Nhưng, y vẫn luôn tự dựa vào chính sức lực cần cù lao động cùng trí thông minh của mình mà nuôi sống bản thân.

Y không biết chữ. Nhưng, lại là có một tay giỏi đánh cờ, họa tranh cũng không tệ. Y tự nhận mình cũng không khác mấy lão tiên sinh đang dạy học ở trong thôn, chỉ có điều là y vốn không chịu đọc sách. Bởi y cảm thấy nhìn lão tiên sinh rung đùi đắc ý ở nơi đó đọc cái Mạnh Tử trang tử gì đó, đều thật là lãng phí thời gian.

Đọc sách cũng không khác gì với việc vẽ vời chơi cờ đâu. Cho nên chỉ cần có hai cái sở trường này, thì sau khi, y làm xong công việc nhà nông, là đã có thể tự mình ngồi ở trên tảng đá dùng cành cây nhỏ liền có thể vẽ vời ở trên mặt cát, tiếp tục chơi đùa.

Đọc sách lại còn phải mua giấy lẫn bút mực, thật sự là quá lãng phí rồi đi. Lão tiên sinh nói, tất cả mọi nghề nghiệp khác đều là thấp kém, chỉ có người đọc sách mới là kẻ thanh cao nhất. Vì lẽ đó, y vốn không dám viết chữ ở trên mặt cát, e sợ sẽ khinh nhờn đến thứ cao thượng này.

Ân. Ở đây, chúng ta có thể nói đơn giản một chút về tính tình của Trương Đại Hải a. Y vốn không giống với Lý Đại Hỉ. Vị Lý Đại Hỉ kia thì quật cường, quyết đoán, có lý có lẽ, lại có cả chủ trương cứng ngắc, liền không buông tha cho sự sai trái, vô lý làm càn làm bậy. Còn vị Trương Đại Hải này, lại có thể hiểu rõ đến từng chi tiết của đạo lí đến tùy cơ ứng biến, cũng vì lẽ đó cuộc sống của y vốn đã trải qua coi như không tệ đi.

Thế nhưng, y cũng là người tốt, thấy chuyện bất bình liền đứng ra xử trí dùm ngay. Ở trong thôn, nhà ai có bất hòa cãi nhau, y đều nguyện ý, chen một chân vào đó. Nếu như gặp phải cái chuyện gì bất bình, thì y tuyệt đối sẽ là người đầu tiên nhiệt tình xông lên trước tiên.

Điều này, xem ra lại là chỗ rất mâu thuẫn giữa hai loại tính cách này a. Thế nhưng, kỳ lạ là, đều có thể dung hợp ở trên người của y nha.

Tiếp theo, có một điểm duy nhất vô cùng rất là trọng yếu, đó là, vị Trương Đại Hải này là một kẻ yêu tiền như mạng. Bất cứ chuyện gì mà đã một khi dính đến đồng tiền, thì toàn bộ thông minh, tài trí, khôn vặt này của y đều sẽ hoàn toàn tự động mà biến mất. Bởi vậy, mới có một màn này xảy ra ở trên đường cái của thành Lạc Dương, y mới sẽ ngốc nghếch mà vận dụng cái mà họ gọi là suy luận này nọ, mà nhận định tên Giang Bách Xuyên kia, chính là tên hải tặc trộm mất tiền của y.

Đáng tiếc, tên đạo tặc này lại có công phu thực sự quá cao, ở trong nháy mắt liền bay đi đến bóng người còn không bắt gặp được nữa là. Trương Đại Hải gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống mất nửa ngày, cuối cùng vẫn là trơ mắt nhìn người ta biến mất đến cuối chân trời.

Y ngồi xổm ở trên mặt đất “ô ô ô” gào khan một trận, cầm lấy chiếc túi rỗng, cúi đầu ủ rũ đi trở về. Vừa ở một bên âm thầm chửi bới tên Giang Bách Xuyên kia đã trộm mất tiền của y. Còn mắng cả đám người đi đường ở trong thành Lạc Dương này, đến một chút lòng thông cảm, thương cảm cũng đều hoàn toàn không có. Đồng thời, y cũng xin thề từ đây về sau, mấy thửa ruộng khoai lang còn lại ở vườn sau nhà, y đều sẽ lưu lại để cho chính mình ăn, cũng sẽ không bao giờ tiếp tục xách đến nơi này bán nữa đâu. Ô ô ô, lần này, đúng là lỗ vốn lớn rồi a.

Lại nói về, Giang Bách Xuyên.

Sau khi hắn vừa nhìn thấy tâm phúc của mình bắn lên pháo sáng báo hiệu, chỉ ở dưới tình huống khẩn cấp mới có thể dùng tín hiệu này để liên lạc. Hắn một lòng chỉ cho rằng là hai tên tâm phúc nhà mình đã gặp phải cái nguy hiểm gì đó to lớn bằng trời, liền vội vã triển khai khinh công thượng thừa tới nơi cứu giúp.

Đương nhiên. Một phần, tự nhiên là do hắn quan tâm đến hai gã này, bởi vì hai tên tâm phúc này đều đã đi theo hắn từ nhỏ đến lớn, cùng nhau trưởng thành, vốn đã có tình cảm nhất định. Một phần còn lại, là bởi vì, nếu có kẻ nào dám khiêu chiến đến uy nghiêm của thổ phỉ ở Long Hổ sơn, thì hắn tuyệt đối sẽ không thể khoan dung được.

Nghĩ tới, việc rốt cục cũng đã có được lý do chân chính để nghe được tiếng xương gãy tươi đẹp, dòng máu của hắn liền vì đó mà sôi trào không ngớt.

Cuối cùng, cũng đã chạy tới nơi tín hiệu được bắn lên. Bất ngờ là, ngoại trừ hai tên tâm phúc nhà mình ra, xung quanh đây vốn không có nửa cái bóng dáng của kẻ địch đâu cả.

Khuôn mặt của Giang Bách Xuyên lập tức trầm xuống. Hắn đang nghe thấy được tiếng nói của tên tâm phúc Giáp tên Toái Đao, lớn tiếng oán giận văng vẳng bên tai, nói cái gì mà:

– Tốt quá rồi ha. Phỏng chừng gia đã nhanh chóng tới đây rồi. Lúc mà gia đến đây rồi, ta xem ngươi làm sao bây giờ đây? Ta đều đã nói, không muốn thử nghiệm là không muốn thử nghiệm, cũng chỉ là lỡ làm rớt ống trúc phát tín hiệu này rớt xuống nước cũng đã vớt lên liền rồi hay sao, còn sợ dùng không được a? Bây giờ thì khỏe rồi, ngươi ở đó mà chờ bị lột da đi.



Tâm phúc ất tên Thức Kiếm này, vẫn không phục mà tức giận kêu lên:

– Hiện tại, ngươi lại còn dám oán giận ta. Vạn nhất, cái ống trúc để báo hiệu này, bởi vì dính nước mà mất đi công dụng không thể sử dụng được, mà hai ta lại có việc gấp cần phải báo cho gia biết, thì phải làm sao bây giờ đây? Làm hỏng thời cơ tốt để chiến đấu. Đến lúc đó, cái tội danh này, ngươi lại muốn đẩy lên trên người của ta nữa sao. Hơn nữa, sợ cái gì chứ. Hừ hừ. Lúc này, ta đã nắm được pháp bảo có thể đánh động gia rồi, đảm bảo sẽ khiến gia cao hứng còn không kịp nữa là, đó chính là …

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp lười biếng vốn nghe không ra nửa điểm nguy hiểm từ phía sau, vang lên:

– Nha? Hiển nhiên là Thức Kiếm lại có loại pháp bảo này a. Xách ra đây cho gia nhìn một cái xem, nhìn coi là cái gì, có thể khiến cho ngươi không biết sợ ta là gì a.

Đều có thể thể nhìn ra được bộ dạng của Toái Đao và Thức Kiếm đều không dám quay đầu lại, nhưng lại không thể không hồi đầu. Cuối cùng vẫn đành phải xoay người lại. Toái Đao là kẻ trước tiên bày ra vẻ mặt đau khổ nước mắt nước mũi một phen, nói:

– Gia. Vốn không có việc gì quan trọng cả a. Chỉ bởi vì cái ống trúc để bắn ra pháo sáng báo hiệu kia, bởi vì không cẩn thận mà bị rớt vào trong vũng nước a. Cho nên, Thức Kiếm chỉ là thử một chút xem, có còn dùng được hay không mà thôi. Nếu thật sự không dùng được nữa, thì liền nhân lúc này trở về trên núi đi lãnh cái mới a. Bởi vì, ở trên người của hai ta đều chỉ còn lại mỗi một ống này mà thôi…

Tên này lải nhải mấy lời lẽ giải vây tránh tội, vừa ngưng hẳn thì Giang Bách Xuyên liền cười híp mắt.

– Ân. Toái Đao, ngươi vội vã giải thích như vậy để làm gì đây? Gia có nói là muốn trừng phạt các ngươi sao? Gia chỉ là muốn nhìn một chút xem pháp bảo của Thức Kiếm ra sao thôi. Ngươi đừng làm chậm trễ thời gian của gia, hiểu không?

Thực sự là hai cái tên ngu ngốc mà. Lẽ nào, chỉ còn mỗi một cái ống trúc báo hiệu này ở trên người, sau khi hai tên này đã dùng thử xem còn xài được hay không, thì liền không cần phải trở về núi lãnh mấy cái ống mới à?

Giang Bách Xuyên cảm thấy vạn phần thất vọng với trí thông minh của hai tên thủ hạ tâm phúc nhà mình.

Ánh mắt của hắn lại chuyển về Thức Kiếm đang bày ra một khuôn mặt đang chảy mồ hôi lạnh đầm đìa:

– Thức Kiếm ngoan nào. Đừng trách gia chưa từng cảnh cáo ngươi. Dạo gần đây, gia vốn vô cùng nhàn hạ đến tẻ nhạt. Nếu như ngươi không y theo lời của mình, không lấy ra được thứ có thể thoả mãn gia, thì, hừ hừ…

Hắn không cần nói ra hậu quả, chỉ với âm thanh “hừ” lạnh này thôi cũng đủ khiến cho thân thể của cả hai tên đều run rẩy nha.

Thức Kiếm lau đi một chút mồ hôi lạnh chảy xuống ở trên đầu, khúm núm nói:

– Gia. Ngài vẫn nên đánh gãy chân của thuộc hạ đi. Hiện tại, ta nhìn thấy, ngài chỉ cảm thấy hứng thú nhất, vẫn chính là nghe thấy tiếng xương vụn vỡ đi. Dù cho ta có nói ra cái gì đi nữa, ngài cũng đều sẽ nói, ta không có hứng thú. Lão gia, xin ngài hãy thương xót cho ta. Nếu đánh gãy chân ta ở nơi này, lại vốn cũng cách không xa sào huyệt Long Hổ sơn của chúng ta. Cũng sẽ tạo được thuận tiện để cho Mài Đao cõng ta, nhanh chóng trở về đó, tìm đến Lưu đại phu để chữa trị a. Bằng không, nếu bị đập gãy vỡ xương ở địa phương xa xôi nào đó, lại không có Lưu đại phu cao minh, thì vốn không có vị đại phu nào có thể giúp ta nối lại xương cốt đã gãy vỡ vụn đến vậy đâu a.

Giang Bách Xuyên “hừ” lạnh một tiếng, nói:

– Tên tiểu tử như ngươi đây, cũng thật hiểu rõ tính khí của gia a. Cho nên, ít nói nhảm đi, mau lẹ lấy pháp bảo của ngươi ra đây cho gia.

Nói xong, liền thấy Thức Kiếm bỗng nhiên gian xảo mà bật cười “ha hả”, nói:

– Gia. Không phải là đồ vật, pháp bảo của ta là một người nha. Là một vị chơi cờ đến cực kỳ giỏi a.

Vừa nghe đến việc chơi cờ, đôi mắt của Giang Bách Xuyên lập tức sáng lên.

Cả một đời này của hắn, ngoại trừ việc đam mê luyện võ ra, còn có sở thích duy nhất chính là chơi cờ a.

Từ Thẩm Thiên Lý, Nhiếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên, ba tên này với mọi người ở trong bốn sơn trại này, ai biết chơi cờ cũng đều bị hắn lôi đi đấu cờ, không qua mấy chiêu liền đã bị hắn giết đến quăng mũ cởi giáp. Cuối cùng, kéo đến, ngay cả mọi người biết chơi cờ ở trong thành Lạc Dương, căn bản đều không còn ai nguyện ý đấu cờ với hắn nữa, bởi vì nhất định sẽ cảm nhận được sự thất bại quá mãnh liệt.

Kết quả là, đã khiến cho hắn cũng không dám nghe thấy hai từ ‘chơi cờ’ nữa. Bằng không, cái loại cảm giác không gặp được đối thủ này, lại như là mười mấy con mèo vươn vuốt ra, đều gãi lên trên trái tim của hắn vậy, khỏi phải nói là sẽ dâng lên bao nhiêu nỗi khó chịu a.

Bởi vậy, vừa nghe thấy Thức Kiếm lại chủ động nhắc đến việc chơi cờ, có thể thấy được tiểu tử này thật sự đã quá mức tự tin rồi đi. Bằng không, thì ai cũng biết được khi vừa nhắc đến hai từ này sẽ dẫn đến kết cục thê thảm đến mức nào rồi đi.

Quả nhiên, liền thấy Thức Kiếm không hề sợ hãi, mà tiếp tục nói:

– Gia. Đúng rồi, ngươi vẫn còn nhớ đại khái, là vào năm ngoái ngươi cùng ta đi đến thăm biểu ca của ta đi? Ngươi đấu cờ với gã, giết gã đến tơi bời hoa lá. Đến cuối cùng, ngươi còn khen, tài đánh cờ của gã vốn không tệ. Sau lần đó, biểu ca của ta đã thực sự đã bị đả kích thật sâu. Gã còn tự tuyên thệ là từ đó về sau sẽ không tiếp tục chơi cờ nữa a. Quả thực là, một năm qua, ta đều nghe nói rằng, gã chỉ chuyên tâm vào nam ra bắc để bàn chuyện làm ăn, chỉ là kiên quyết không chịu động vào những quân cờ đen trắng kia. Ai biết được, vào tháng trước, khi gã đi đến làng Hương Cái để thu mua quả đào đúng mùa, vô tình để cho gã gặp được một đại hán đang ở trên đất tự chơi cờ một mình. Gã thầm chê cười, một tên thô kệch nhà quê cũng bày vẻ chơi đùa cái loại thú vui tao nhã này. Lúc đó, bởi vì không phục, cho nên, gã đã cùng người kia đấu một bàn cờ. Kết quả là gã đã bị thua đến thảm hại mà quay về. Biểu ca của ta đã nói qua. Chỉ riêng về tài nghệ ở trên bàn cờ thôi, người kia cũng không hẳn đã kém hơn so với gia a. Hơn nữa, động tác chơi cờ của người nọ không theo một quy luật nào cả, khiến cho đối thủ đặc biệt cảm thấy mới mẻ. Cho nên, dù biểu ca của ta đã bại trận, vẫn chơi cờ cùng người ta đến cả bảy bàn, nhưng vẫn là thua cả bảy bàn ….

Không chờ Thức Kiếm nói xong, đôi mắt của Giang Bách Xuyên đã phát sáng lên rồi, chiết phiến trong tay lay động, nhịp từng cái một, vỗ về lên giữa bụng mình:

– Ít phí lời đi, mau dẫn gia đi đến đó đi.

Toái Đao ở một bên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:

– Thức Kiếm, ngươi mau dẫn gia đi tìm người đi thôi. Để lại địa danh, nơi mà người kia đang ở. Ta trở về trên núi, lấy thêm một ít ống trúc bắn tín hiệu xong liền đi tìm các ngươi.

Đừng đùa chứ. Vào những lúc như thế này, còn không phải nên mau mau tích cực mà rẽ bước lui đi lối khác nữa sao. Nha, đi theo gia đó hả. Vạn nhất, gia chơi cờ thua mất, còn không phải là ngồi chờ hắn túm lấy mình đánh đòn cho hả giận hay sao đây. Mài Đao tính kế phi thường khôn khéo.

– Gia. Đây là nơi ở của vị đại hán nhà quê ở nông thôn kia. Ngươi trước nhất nên tự mình đi tới đó đã. Ta cùng Mài Đao lên núi đi lấy mấy ống tre bắn tín hiệu xong, liền sẽ đi tìm ngươi ngay a.

Thức Kiếm liếc xéo Toái Đao một cái: phi, ngươi tự cho rằng chỉ có ngươi mới khôn khéo thôi hả? Nói cho ngươi biết, ta cũng không thua ngươi đâu. Ngươi sợ gia chơi thua, liền túm lấy ngươi để trút giận sao. Ta liền không sợ. Hừ hừ. Ngươi chờ đi. Chờ gia đi rồi xem. Coi ta làm sao mà phỉ nhổ ngươi, cái tên gia hỏa phản bội huynh đệ bằng hữu này ha.

Thức Kiếm đang nghĩ đến cao hứng, chợt nghe thấy Giang Bách Xuyên âm trầm mở miệng nói:

– Làm sao vậy? Lẽ nào, vào lúc ta không biết, mấy cái ống trúc để bắn ra tín hiệu đã biến thành pháo hoa để phóng ra hết rồi à? Vì lẽ đó, nên hai tên các ngươi muốn được khiêng xuống núi đi?

Hắn cũng liếc xéo hai tên tâm phúc: phi, liền tự nhận bản thân mình rất thông minh hay sao? Nghĩ là gia đây không nhìn ra được, hai ngươi là sợ bị gia giận cá chém thớt, biến hai ngươi thành chỗ trút giận à? Thật sự là hai tên tiểu tử làm việc không xứng chức mà. Nhìn bên cạnh tên Thẩm Thiên Lý, người ta xem, có Lưu Sương và Thời Nguyệt đã tốt hơn so với hai ngươi rất nhiều rồi đi, vừa dám chịu đòn lại dám chịu phạt. Ân, có điều, phỏng chừng, hiện tại đã có vị Lý Đại Hỉ kia, cho nên, chung quy là tên Thẩm Thiên Lý cũng không dám hở ra một tí là đánh mắng nữa đi?

Cúi đầu nhìn đến tờ giấy có viết một dòng chữ ở trên tay, hắn suy nghĩ một chút. Hay nên cứ thôi đi. Dù gì, đây cũng là mình tự tìm đến cửa của một vị nhà quê chưa từng quen biết. Cho nên, mình lại dẫn theo hai tên tùy tùng này, vừa gặp mặt, lại khiến cho vị nọ sợ đến run lên cầm cập mất, lại không dám tung hết tài nghệ chân chính ra đấu cờ với mình thì thật không tốt a.

Hắn ngước đầu lên, nhìn hai tên tâm phúc nhà mình đã bị dọa sợ đến câm như hến, vung tay lên:

– Hai ngươi không phải là muốn đi lấy mấy ống phóng pháo sáng báo hiệu à? Tại sao còn chưa đi? Chẳng lẽ, còn muốn gia đưa hai ngươi đi nữa sao?

Lời còn chưa dứt, Toái Đao cùng với Thức kiếm đã giống như thỏ mà thảng thốt, bỏ chạy thục mạng, trong phút chốc liền biến mất ở trong tầm mắt của hắn.

Hắn mang theo tâm tình hưng phấn mà chạy như bay hướng về tên nơi chốn được viết trên tờ giấy ở trong tay. Nếu như không phải sợ doạ đến người qua đường, thì hắn sẽ không ngại dùng tới khinh công. Có điều, như thế thì không được a, nơi này vốn không phải là thành Lạc Dương. Vạn nhất, có kẻ thương nhân này đó đang đi trên đường, thấy cái bóng của hắn xẹt đến xẹt đi trước mắt, lại cho rằng là ban ngày gặp phải quỷ, doạ sợ người khác thành hại người, liền không tốt.

Thật hiếm thấy, lúc này, Giang Bách Xuyên lại phát ra lòng tốt lớn đến. Tất cả đều là bởi vì vị kì thủ nhà quê vẫn còn chưa thấy mặt kia a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau