Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi
Chương 44: Quẻ thứ bốn mươi tư
【Hóa ra là nấu cho em ăn】
o
Trong nồi canh phát ra tiếng “Ùng ục ùng ục”, Huyền Qua dùng đĩa sứ đựng một ít, thổi nguội đưa cho Lục Hào, “Đút em nhé?”
“Ừm, anh đút em đi.” Lục Hào ôm eo Huyền Qua không định buông, hai người liền dùng tư thế không được tự nhiên nếm mùi vị của canh, “Ngon lắm luôn!” Nói xong Lục Hào lại dựa đầu vào lưng Huyền Qua.
“Làm nũng hửm?” Huyền Qua để đĩa sang một bên, “Nấu cho em, tất nhiên là ngon rồi.”
Hắn lại thuận tay lấy điếu thuốc bạc hà ở bên cạnh cắn cho đã nghiền rồi hỏi Lục Hào, “Trước đây khi tôi vẫn còn là quái bàn, chẳng phải em từng nói với tôi, hy vọng có một mái nhà, không cần quá lớn nhưng nhất định phải có một phòng bếp tràn mùi khói dầu, có thể nấu ăn cùng nhau à?”
“Sao anh biết?” Lục Hào hơi kinh ngạc.
Trước đây cậu ôm Ly Hỏa Phù Minh bàn ngủ chung, có đôi khi sẽ tưởng tượng nếu cha mẹ mình đều còn sống, vậy cậu cũng sẽ có một ngôi nhà, nhỏ thôi nhưng rất ấm áp, có phòng bếp đầy ắp. Cậu có thể giúp đỡ lúc cha mẹ nấu cơm, thừa dịp họ không chú ý thì ăn vụng.
Huyền Qua bỏ bò viên vào trong nước sôi, hương thơm rất nhanh đã tỏa ra, hắn “Ừ” một tiếng, “Tôi được ông chủ Cẩm Thực cứu, sau ông hỏi tôi có muốn theo ông học nấu ăn không, tôi đồng ý. Sở dĩ đồng ý là bởi cứ luôn có cảm giác, mình nhất định phải biết nấu nướng, điều này cực kỳ quan trọng.”
Nói xong hắn nghiêng đầu nhìn Lục Hào, “Hóa ra là muốn nấu cho em ăn.”
Thấy Lục Hào ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, Huyền Qua lại cười, “Cảm động lắm hả?”
“Vâng”
“Thế thì hôn tôi một cái là được”
Không chần chờ, Lục Hào kéo cổ áo Huyền Qua, hôn một cái trên sống lưng đối phương, còn ngại không đủ lại thêm mấy cái.
Huyền Qua bị hôn đến hơi ngứa, “Mèo con này, người ta toàn bảo là xương sườn đối phương đánh mất (1). Nên bây giờ em đang chứng minh em là xương sống của tôi à?”
Vẻ mặt Lục Hào hơi mất tự nhiên, cậu ôm Huyền Qua đung đưa, “Ừm, xương sườn có nhiều cái lắm, xương sống thì chỉ có một thôi.”
“Được, mèo con đúng là duy nhất”
Lục Hào cảm thấy nhịp tim của mình chưa từng bình tĩnh, cậu cắn áo Huyền Qua không nói lời nào.
Miến bò viên tam tiên nóng hổi, giữa mùa đông Lục Hào ăn mà trán mướt mồ hôi. Cậu còn trấn một viên thịt bò từ trong bát Huyền Qua, cảm thấy ngon hơn trong bát mình.
Lục Hào uống canh, trong đầu vẫn luôn nhớ lời Huyền Qua nói trước đó, cậu để ý, “Hơn hai năm trước anh đột nhiên biến mất, lúc ấy em hoảng lắm, bởi vì không biết là chuyện gì xảy ra.”
Huyền Qua đang ấn bật lửa, “Ừm?”
“Bởi vì anh không nói gì với em, đến cả một chút dấu hiệu khác thường cũng chẳng có, ngay lúc đó phản ứng đầu tiên của em là anh cũng không muốn để ý đến em, nhưng em không muốn tin khả năng này”
Huyền Qua đặt bật lửa lên bàn, duỗi tay chỉnh vài sợi tóc hơi dài trên trán cậu, “Em nói đúng, tuyệt đối không có khả năng này.”
“Ừm, từ góc độ đứng ngoài quan sát mà nói, có lẽ Lục gia đã suy xét đến huyết khế giữa em và anh, cho nên dù ngay từ đầu lên kế hoạch biến em thành con rối thì cũng là áp dụng phương thức biến đổi ngầm”
Lục Hào rất ít khi nhớ đến chuyện ở Lục gia ngày trước, nhưng bây giờ nhìn lại, phát hiện dường như cũng không khó đến thế.
“Từ bé bọn họ đã khiến em tưởng rằng, tất cả những gì không tốt đều là do em sinh ra đáng nhẽ phải chết lại được sống tiếp, còn có mắt đỏ. Cho nên cha mẹ mới qua đời, người xung quanh đều chán ghét sợ hãi em, không có ai quan tâm em, đều là em đáng bị thế. Từ những thông tin này, trong thâm tâm em cũng sẽ ghét bản thân mình, sẽ không phản kháng”
Huyền Qua dằn sự hung ác nháy mắt dâng lên trong lòng xuống, cố gắng khiến biểu cảm của mình dịu dàng ——
Mèo con của hắn đang lấy dũng khí, bộc lộ quá khứ của mình với hắn.
Lục Hào không nhìn thấy sự thương xót trong mắt Huyền Qua, biểu cảm của cậu nhẹ nhõm hơn, “Đám người Lục Minh Đức rất bận, bận rộn phục hưng gia tộc, bận rộn đấu đá nhau, không đặt nhiều tâm tư lên em, người hầu của Lục gia cũng trốn tránh em.”
“Bây giờ nhớ lại, thật ra tình trạng như vậy càng khiến em an toàn hơn, bởi vì xem thường, em chỉ cần giảm cảm giác tồn tại của mình xuống là vẫn có thể sống sót. Em còn có thể lặng lẽ tìm sách đọc, có thể lén đi tìm thầy của Lục Trạch Dương bảo muốn học viết bút lông”
“Phải.” Huyền Qua gật đầu, nhưng hắn biết, bạo lực về mặt tinh thần thường đáng sợ hơn là về mặt thể xác.
“Hơn nữa em còn có anh, anh lúc ấy.” Lục Hào dừng một lát, nhảy qua vấn đề này, nói tiếp, “Anh khiến em cảm thấy mình được cần đến. Em học xong cái gì đó mới, anh sẽ khen em. Tối đến em gặp ác mộng sợ hãi, anh cũng sẽ dỗ em.”
Lục Hào dùng đũa đâm viên thịt bò cuối cùng, ngừng một lúc, “Khi anh biến mất, mới đầu em không biết. Bởi vì để khống chế anh, bọn họ có trận pháp tổ truyền khiến anh không thể rời khỏi Lục gia, cũng rất dễ mệt mỏi, thỉnh thoảng sẽ ngủ rất lâu. Bình thường vì tình huống này nên vài ngày anh cũng sẽ không tìm tới em.”
“Về sau Lục Minh Đức tới tìm em, hỏi em có thể cảm ứng được vị trí của anh không. Em không biết chuyện gì xảy ra, không cảm giác được anh nên rất hoảng sợ. Lục Minh Đức vô cùng tức giận, lại vội vàng rời đi. Khi ấy Lục gia cũng rất loạn, em lo anh gặp nguy hiểm bèn lặng lẽ rời khỏi Lục gia đi tìm anh”
Vừa tìm đã mất hai năm.
Huyền Qua luôn rất kiên nhẫn lắng nghe, nhưng vẫn đau lòng, ngắt lời cậu, “Không nghĩ tới việc từ bỏ à?” Khi ấy, Lục Hào mới mười bảy tuổi thôi nhỉ? Cái gì cũng không biết, cũng chẳng có tiền, sợ bị Lục gia tìm được lôi về, ngày ngày đều lo lắng hãi hùng.
“Không thể từ bỏ.” Đôi mắt hạnh của Lục Hào cong lên, “Vả lại, chẳng phải bây giờ em đã tìm được anh rồi đấy ư?”
Nụ cười của đối phương khiến trong lòng Huyền Qua cảm thấy phức tạp, hắn bỗng đứng dậy, cúi người, cách bàn nâng cằm Lục Hào lên, hôn khóe mắt cậu, “Cảm ơn em vẫn không từ bỏ.”
Lục Hào cảm thấy hai ngày nay trái tim của mình sắp bị bệnh, cổ họng khô khốc, lưỡi liếm bờ môi. Cậu phát hiện ánh mắt Huyền Qua có sự thay đổi —— đây là ánh mắt muốn hôn của hắn.
Làm sao bây giờ, cậu thật sự rất chờ mong.
Điện thoại vang lên.
Bầu không khí nháy mắt bị phá vỡ, Lục Hào cúi đầu, hiển thị trên màn hình là một dãy số, “Là bà Long.”
Lục Hào nhìn thoáng qua Huyền Qua, thấy đối phương đã ngồi về lại ghế, cậu có hơi tiếc nuối, ấn nghe.
“Bà sắp tới dưới lầu ạ?” Tay cầm đũa dừng lại, “Dạ vâng, năm phút nữa cháu sẽ xuống ạ.”
Chờ Lục Hào cúp điện thoại, Huyền Qua đứng dậy, trước tiên đè Lục Hào trên ghế dựa, hung hăng hôn một lúc, cắn môi đối phương hỏi, “Không tiếc à?”
Lục Hào thích nhất kiểu gần gũi mạnh mẽ này, lắc đầu, lại chủ động hôn trái cổ của Huyền Qua.
“Đừng nghịch, nếu không năm phút nữa em chắc chắn không xuống lầu được”
Huyền Qua nắm tay Lục Hào đến bên cạnh tủ quần áo, tìm ở trong một chiếc áo lông mỏng mặc vào giúp cậu, “Chắc là nói chuyện lần này. Bên ngoài lạnh, mặc vào rồi đi.”
Lục Hào bọc áo lông xuống dưới nhà, đã thấy một chiếc xe việt dã màu đen, cậu chạy chậm qua, gõ cửa kính xe.
Cửa ghế sau mở ra, bà Long ở bên trong vẫy tay với cậu, cười ha hả, “Vào mau vào mau.”
Vừa mới ngồi xuống, Lục Hào đã được bà Long nhét cho một nắm kẹo sữa, “Cầm về chia với anh bạn nhỏ trong nhà.”
“Anh ấy không phải bạn nhỏ đâu bà.” Lục Hào cười đáp, hai tay nhận kẹo nhét vào trong túi áo.
“Được, vậy thì là bạn lớn.” Gương mặt bà Long đầy vẻ tươi cười, lộ ra một chút mệt mỏi và ủ rũ, “Ta và lão Vũ vừa lên núi một chuyến.”
“Bên công trường xây dựng ấy ạ?”
“Ừ, chỗ đó đấy. Lục Hào này, chắc cháu biết tác dụng của âm châu chứ?”
Lục Hào gật đầu, “Biết ạ, trước đây cháu từng thấy trên bản thảo của tổ tiên. Âm châu ban đầu là vật liệu luyện khí, về sau luyện khí suy thoái thì gần như tuyệt tích.”
“Đúng, không sai.” Vẻ mặt của bà Long cũng dần trở nên nghiêm túc, “Nhưng âm châu còn có một tác dụng, chính là hấp thụ lượng lớn sinh khí, dự trữ, sau đó có thể chuyển giao sang cơ thể người khác mà không có trở ngại.”
“Chuyển giao?”
“Đúng thế, chuyển giao, giống như cháu bởi vì phong ấn bên mắt trái không ổn định mà cần phải đi xem bói cho người khác, thành lập liên kết. Sau đó, đối phương chuyển giao một luồng sinh khí cực nhỏ cho cháu, giúp cháu củng cố phong ấn, là cùng một quy luật. Chẳng qua chuyển giao của cháu là một loại trao đổi đồng giá, hoàn toàn không ảnh hưởng tới người chuyển. Nhưng âm châu thì không phải thế”
“Âm châu… sẽ rút toàn bộ sinh khí ra, người chuyển sẽ chết, đúng không bà?”
“Phải, âm châu là cưỡng chế rút tất cả sinh khí của một vật sống, không có điểm dừng. Tất nhiên, cái này nhanh hơn trao đổi đồng giá tích lũy từng chút một của cháu”
Lục Hào hơi không hiểu, “Lẽ nào có người giống nhau, cần không ngừng tích góp sinh khí để duy trì tuổi thọ ư?”
Bà Long không trả lời vấn đề này, trái lại nói tới chuyện lễ hội âm nhạc trước đó.
“Bọn ta cũng hoài nghi, lễ hội âm nhạc và lần này đều là cùng một kẻ ra tay. Lễ hội âm nhạc tất nhiên là nhắm vào cháu hoặc Huyền Qua, mà lần này, có lẽ Lục Trạch Lâm muốn mượn tay kẻ nọ để hành hạ cháu. Lại không ngờ rằng, cháu chẳng những hủy âm châu mà còn phá hỏng kế hoạch của gã, cho nên Lục Trạch Lâm mới bị giết”
“Bọn ta vẫn chưa xác định, nguyên nhân nhắm vào cháu hoặc Huyền Qua là gì, nhưng bất kể thế nào, các cháu đều phải cẩn thận, bảo vệ mình là quan trọng nhất. Mất mạng, mới thật sự là mất hết tất cả”
Thấy Lục Hào ngoan ngoãn gật đầu, bà Long vỗ vai cậu, “Lúc trước ta vẫn luôn rất tự trách, những năm này cháu sống khó khăn quá.”
Lục Hào lắc đầu.
Bà Long thở dài, “Lục gia không nhắc nhiều về cháu, chỉ bảo là cháu sinh ra chính là mệnh số chết yểu, vất vả lắm mới cứu được, cơ thể không mấy khỏe mạnh, không nên ra ngoài. Mấy ông bà già chúng ta thường đưa ít thứ cho cháu, chúng ta hỏi, Lục gia giải thích cũng thỏa đáng.”
“Bọn ta tuổi đã cao, nhưng vẫn quá ngây thơ, tưởng Lục Minh Đức cứu cháu về chắc chắn sẽ đối xử tử tế với cháu. Hơn nữa thiên phú của cha mẹ cháu đều rất tốt, cháu chắc chắn cũng sẽ không kém, Lục gia khẳng định sẽ không lạnh nhạt cháu”
Chỉ là không ngờ rằng, Lục gia vậy mà lại muốn dùng thuật con rối.
“Không sao đâu ạ.” Lục Hào không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, bóc một viên kẹo sữa bỏ vào miệng, “Cháu hỏi bà một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Cha mẹ cháu… bọn họ là người như thế nào ạ?” Tốc độ nói của cậu hơi chậm, nhưng hỏi ra, đột nhiên cảm thấy trong lòng có một tảng đá lớn rơi xuống.
“Ta đã biết là cháu muốn hỏi cái này mà. Chúng nó ấy hả, cha cháu tên là Lục Phụ Huyền, mẹ cháu tên Tiêu Sênh”
Vẻ mặt bà Long ôn hòa, nói liên miên, “Lục Phụ Huyền lúc còn rất nhỏ đã tới thành phố C trọ ở trường, thành tích của nó rất tốt, dáng dấp lại đẹp trai, năm cấp ba thì quen mẹ cháu. Mẹ cháu ấy hả, mấy đời trong nhà đều xem bói, nhất là ông ngoại cháu, quái thuật cực kỳ lợi hại. Nhưng mẹ cháu thì khác, nó thông minh có thiên phú, nhưng không thích mấy thứ thần thần bí bí. Thích nhất là cha cháu, thứ nhì là toán học, một mực lập chí muốn làm nhà toán học, ông ngoại cháu còn bởi vì việc này mà tức giận lắm.”
Lục Hào lắng nghe, hít thở cũng dè dặt.
“Sau đó hai thanh thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi có chung đề tài, lại đều có lý tưởng mục tiêu, rất nhanh đã yêu nhau. Khi ấy mới cấp ba, bởi vì yêu sớm nên bị mời phụ huynh. Tất nhiên Tiêu Sênh không dám nói với gia đình, vẫn là ta đóng giả tới văn phòng bị chủ nhiệm lớp răn dạy một tràng”
Lục Hào cũng cười theo, dáng vẻ của cha mẹ cho tới nay đều rất mơ hồ chậm rãi trở nên lập thể, dường như cậu có thể tưởng tượng ra những hình ảnh đó.
“Sau đó thì sao ạ?”
“Sau kỳ thi đại học, hai đứa nó thi đậu vào cùng một trường, Lục Phụ Huyền học tài chính, Tiêu Sênh học toán, nhưng cả hai đều không muốn dính líu đến huyền thuật. Sau đó… giới huyền thuật xảy ra chút chuyện, ông bà ngoại cháu vì thế mà qua đời, điều này ảnh hưởng rất lớn tới Tiêu Sênh. Chờ đến khi bình thường trở lại, nó liền lôi kéo Lục Phụ Huyền cùng tham gia cuộc thi, lấy được chứng nhận Ất Mộc”
Đến đây, bà không nói tiếp, bởi vì gần một năm sau đã truyền đến tin Tiêu Sênh khó sinh mà chết, Lục Phụ Huyền tự tử vì tình.
Thấy biểu cảm của bà Long, Lục Hào vẫn không nói cho đối phương biết, cha cậu không phải tự tử vì tình, mà là bị Lục Minh Đức tự tay giết.
Nhưng bây giờ Lục Minh Đức đã chết, ngay cả Lục Phụ Chu, Lục Trạch Lâm cũng chết.
Bước xuống khỏi xe, gió rất lạnh, Lục Hào quấn áo khoác. Chờ xe biến mất tại ngã rẽ, cậu mới quay người đi vào nhà.
Trong đầu suy nghĩ lời bà Long nói cuối cùng, cậu có thiên phú, nhưng đại đa số đều chỉ nằm ở giai đoạn lý thuyết, chưa từng bắt tay vào làm.
Muốn thật sự trở nên mạnh mẽ, quả thực cần rèn luyện nhiều.
Lục Hào thở ra một luồng khói trắng, ngửa đầu nhìn cánh cửa sổ nhà mình, bỗng cảm thấy tràn trề năng lượng.
Lúc nhận được điện thoại của Lục Hào, Tiết Phi Y đang đi theo Dư Trường Sinh trải nghiệm món ăn thần kỳ của căn tin đại học.
“Suy nghĩ này của em đúng lắm, nhận nhiệm vụ ngon, lại còn kiếm tiền, sau đó cứ mấy phút lại ném một xấp Nhân dân tệ vào mặt Huyền Qua, bảo là em nuôi anh! Uầy, ngẫm mà thấy đã cực kỳ luôn!”
Dư Trường Sinh ngồi đối diện với Tiết Phi Y, tưởng tượng cảnh anh nện Thanh Hà như thế, tay gắp hồi oa nhục run một cái, thịt rơi về lại đĩa.
Lúc này, bên cạnh có đối thoại nhỏ giọng truyền tới.
“Á á á anh Trường Sinh mềm tay không gắp nổi thịt cũng đáng yêu quá cơ! Không đúng, rất đẹp trai chớ! Không hổ là nam thần của học viện kiến trúc chúng ta!”
“Anh chàng đối diện trông cũng đẹp trai đáo để, học trường mình hả? Tụi mày có ai dám tới hỏi tên không?”
Bên này, Tiết Phi Y vẫn đang nói chuyện điện thoại, “Anh đang ở trường của Dư địa chủ… Ừ có nhiệm vụ, có thể thấy trên app đó… Trường bọn họ xảy ra vài chuyện không ổn, em có muốn đi cùng không? Tổ đội giết quái!”
Cúp điện thoại, Tiết Phi Y nói chuyện với Dư Trường Sinh, “Buổi chiều Tiểu Lục Hào muốn qua đây, từ chỗ nó tới trường cậu cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Anh nói, tay còn vô thức sờ tinh bàn để trên đùi mấy cái, “Cậu không phản đối chứ? Dù sao chuyện này mình cậu cũng chẳng giải quyết được, tôi chiêm tinh chỉ có thể làm support thôi, còn Tiểu Lục Hào thì lại là kiểu damage mạnh, có thể trực tiếp xông lên chặt quái ‘bặp bặp bặp’ đó.”
“Em ấy, rất lợi hại, tốt”
Tiết Phi Y nếm thử một miếng đậu phụ xào khoai tây, đặt đũa xuống, mắt tràn đầy chân thành, “Từ chối căn tin, bắt đầu từ tôi và cậu, nên là anh trai địa chủ ơi, chúng ta có thể ăn chỗ khác không?”
Dư Trường Sinh bưng khay đứng dậy, “Được, đi.”
o
Chú thích:
(1) Xương sườn đối phương đánh mất: Theo Kinh Thánh, Thượng Đế vì thấy Adam quá cô đơn, nên đã rút một chiếc xương sườn từ cơ thể chàng, đắp thịt vào đó, tạo cho Adam một người bạn đời là Eva
o
Trong nồi canh phát ra tiếng “Ùng ục ùng ục”, Huyền Qua dùng đĩa sứ đựng một ít, thổi nguội đưa cho Lục Hào, “Đút em nhé?”
“Ừm, anh đút em đi.” Lục Hào ôm eo Huyền Qua không định buông, hai người liền dùng tư thế không được tự nhiên nếm mùi vị của canh, “Ngon lắm luôn!” Nói xong Lục Hào lại dựa đầu vào lưng Huyền Qua.
“Làm nũng hửm?” Huyền Qua để đĩa sang một bên, “Nấu cho em, tất nhiên là ngon rồi.”
Hắn lại thuận tay lấy điếu thuốc bạc hà ở bên cạnh cắn cho đã nghiền rồi hỏi Lục Hào, “Trước đây khi tôi vẫn còn là quái bàn, chẳng phải em từng nói với tôi, hy vọng có một mái nhà, không cần quá lớn nhưng nhất định phải có một phòng bếp tràn mùi khói dầu, có thể nấu ăn cùng nhau à?”
“Sao anh biết?” Lục Hào hơi kinh ngạc.
Trước đây cậu ôm Ly Hỏa Phù Minh bàn ngủ chung, có đôi khi sẽ tưởng tượng nếu cha mẹ mình đều còn sống, vậy cậu cũng sẽ có một ngôi nhà, nhỏ thôi nhưng rất ấm áp, có phòng bếp đầy ắp. Cậu có thể giúp đỡ lúc cha mẹ nấu cơm, thừa dịp họ không chú ý thì ăn vụng.
Huyền Qua bỏ bò viên vào trong nước sôi, hương thơm rất nhanh đã tỏa ra, hắn “Ừ” một tiếng, “Tôi được ông chủ Cẩm Thực cứu, sau ông hỏi tôi có muốn theo ông học nấu ăn không, tôi đồng ý. Sở dĩ đồng ý là bởi cứ luôn có cảm giác, mình nhất định phải biết nấu nướng, điều này cực kỳ quan trọng.”
Nói xong hắn nghiêng đầu nhìn Lục Hào, “Hóa ra là muốn nấu cho em ăn.”
Thấy Lục Hào ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, Huyền Qua lại cười, “Cảm động lắm hả?”
“Vâng”
“Thế thì hôn tôi một cái là được”
Không chần chờ, Lục Hào kéo cổ áo Huyền Qua, hôn một cái trên sống lưng đối phương, còn ngại không đủ lại thêm mấy cái.
Huyền Qua bị hôn đến hơi ngứa, “Mèo con này, người ta toàn bảo là xương sườn đối phương đánh mất (1). Nên bây giờ em đang chứng minh em là xương sống của tôi à?”
Vẻ mặt Lục Hào hơi mất tự nhiên, cậu ôm Huyền Qua đung đưa, “Ừm, xương sườn có nhiều cái lắm, xương sống thì chỉ có một thôi.”
“Được, mèo con đúng là duy nhất”
Lục Hào cảm thấy nhịp tim của mình chưa từng bình tĩnh, cậu cắn áo Huyền Qua không nói lời nào.
Miến bò viên tam tiên nóng hổi, giữa mùa đông Lục Hào ăn mà trán mướt mồ hôi. Cậu còn trấn một viên thịt bò từ trong bát Huyền Qua, cảm thấy ngon hơn trong bát mình.
Lục Hào uống canh, trong đầu vẫn luôn nhớ lời Huyền Qua nói trước đó, cậu để ý, “Hơn hai năm trước anh đột nhiên biến mất, lúc ấy em hoảng lắm, bởi vì không biết là chuyện gì xảy ra.”
Huyền Qua đang ấn bật lửa, “Ừm?”
“Bởi vì anh không nói gì với em, đến cả một chút dấu hiệu khác thường cũng chẳng có, ngay lúc đó phản ứng đầu tiên của em là anh cũng không muốn để ý đến em, nhưng em không muốn tin khả năng này”
Huyền Qua đặt bật lửa lên bàn, duỗi tay chỉnh vài sợi tóc hơi dài trên trán cậu, “Em nói đúng, tuyệt đối không có khả năng này.”
“Ừm, từ góc độ đứng ngoài quan sát mà nói, có lẽ Lục gia đã suy xét đến huyết khế giữa em và anh, cho nên dù ngay từ đầu lên kế hoạch biến em thành con rối thì cũng là áp dụng phương thức biến đổi ngầm”
Lục Hào rất ít khi nhớ đến chuyện ở Lục gia ngày trước, nhưng bây giờ nhìn lại, phát hiện dường như cũng không khó đến thế.
“Từ bé bọn họ đã khiến em tưởng rằng, tất cả những gì không tốt đều là do em sinh ra đáng nhẽ phải chết lại được sống tiếp, còn có mắt đỏ. Cho nên cha mẹ mới qua đời, người xung quanh đều chán ghét sợ hãi em, không có ai quan tâm em, đều là em đáng bị thế. Từ những thông tin này, trong thâm tâm em cũng sẽ ghét bản thân mình, sẽ không phản kháng”
Huyền Qua dằn sự hung ác nháy mắt dâng lên trong lòng xuống, cố gắng khiến biểu cảm của mình dịu dàng ——
Mèo con của hắn đang lấy dũng khí, bộc lộ quá khứ của mình với hắn.
Lục Hào không nhìn thấy sự thương xót trong mắt Huyền Qua, biểu cảm của cậu nhẹ nhõm hơn, “Đám người Lục Minh Đức rất bận, bận rộn phục hưng gia tộc, bận rộn đấu đá nhau, không đặt nhiều tâm tư lên em, người hầu của Lục gia cũng trốn tránh em.”
“Bây giờ nhớ lại, thật ra tình trạng như vậy càng khiến em an toàn hơn, bởi vì xem thường, em chỉ cần giảm cảm giác tồn tại của mình xuống là vẫn có thể sống sót. Em còn có thể lặng lẽ tìm sách đọc, có thể lén đi tìm thầy của Lục Trạch Dương bảo muốn học viết bút lông”
“Phải.” Huyền Qua gật đầu, nhưng hắn biết, bạo lực về mặt tinh thần thường đáng sợ hơn là về mặt thể xác.
“Hơn nữa em còn có anh, anh lúc ấy.” Lục Hào dừng một lát, nhảy qua vấn đề này, nói tiếp, “Anh khiến em cảm thấy mình được cần đến. Em học xong cái gì đó mới, anh sẽ khen em. Tối đến em gặp ác mộng sợ hãi, anh cũng sẽ dỗ em.”
Lục Hào dùng đũa đâm viên thịt bò cuối cùng, ngừng một lúc, “Khi anh biến mất, mới đầu em không biết. Bởi vì để khống chế anh, bọn họ có trận pháp tổ truyền khiến anh không thể rời khỏi Lục gia, cũng rất dễ mệt mỏi, thỉnh thoảng sẽ ngủ rất lâu. Bình thường vì tình huống này nên vài ngày anh cũng sẽ không tìm tới em.”
“Về sau Lục Minh Đức tới tìm em, hỏi em có thể cảm ứng được vị trí của anh không. Em không biết chuyện gì xảy ra, không cảm giác được anh nên rất hoảng sợ. Lục Minh Đức vô cùng tức giận, lại vội vàng rời đi. Khi ấy Lục gia cũng rất loạn, em lo anh gặp nguy hiểm bèn lặng lẽ rời khỏi Lục gia đi tìm anh”
Vừa tìm đã mất hai năm.
Huyền Qua luôn rất kiên nhẫn lắng nghe, nhưng vẫn đau lòng, ngắt lời cậu, “Không nghĩ tới việc từ bỏ à?” Khi ấy, Lục Hào mới mười bảy tuổi thôi nhỉ? Cái gì cũng không biết, cũng chẳng có tiền, sợ bị Lục gia tìm được lôi về, ngày ngày đều lo lắng hãi hùng.
“Không thể từ bỏ.” Đôi mắt hạnh của Lục Hào cong lên, “Vả lại, chẳng phải bây giờ em đã tìm được anh rồi đấy ư?”
Nụ cười của đối phương khiến trong lòng Huyền Qua cảm thấy phức tạp, hắn bỗng đứng dậy, cúi người, cách bàn nâng cằm Lục Hào lên, hôn khóe mắt cậu, “Cảm ơn em vẫn không từ bỏ.”
Lục Hào cảm thấy hai ngày nay trái tim của mình sắp bị bệnh, cổ họng khô khốc, lưỡi liếm bờ môi. Cậu phát hiện ánh mắt Huyền Qua có sự thay đổi —— đây là ánh mắt muốn hôn của hắn.
Làm sao bây giờ, cậu thật sự rất chờ mong.
Điện thoại vang lên.
Bầu không khí nháy mắt bị phá vỡ, Lục Hào cúi đầu, hiển thị trên màn hình là một dãy số, “Là bà Long.”
Lục Hào nhìn thoáng qua Huyền Qua, thấy đối phương đã ngồi về lại ghế, cậu có hơi tiếc nuối, ấn nghe.
“Bà sắp tới dưới lầu ạ?” Tay cầm đũa dừng lại, “Dạ vâng, năm phút nữa cháu sẽ xuống ạ.”
Chờ Lục Hào cúp điện thoại, Huyền Qua đứng dậy, trước tiên đè Lục Hào trên ghế dựa, hung hăng hôn một lúc, cắn môi đối phương hỏi, “Không tiếc à?”
Lục Hào thích nhất kiểu gần gũi mạnh mẽ này, lắc đầu, lại chủ động hôn trái cổ của Huyền Qua.
“Đừng nghịch, nếu không năm phút nữa em chắc chắn không xuống lầu được”
Huyền Qua nắm tay Lục Hào đến bên cạnh tủ quần áo, tìm ở trong một chiếc áo lông mỏng mặc vào giúp cậu, “Chắc là nói chuyện lần này. Bên ngoài lạnh, mặc vào rồi đi.”
Lục Hào bọc áo lông xuống dưới nhà, đã thấy một chiếc xe việt dã màu đen, cậu chạy chậm qua, gõ cửa kính xe.
Cửa ghế sau mở ra, bà Long ở bên trong vẫy tay với cậu, cười ha hả, “Vào mau vào mau.”
Vừa mới ngồi xuống, Lục Hào đã được bà Long nhét cho một nắm kẹo sữa, “Cầm về chia với anh bạn nhỏ trong nhà.”
“Anh ấy không phải bạn nhỏ đâu bà.” Lục Hào cười đáp, hai tay nhận kẹo nhét vào trong túi áo.
“Được, vậy thì là bạn lớn.” Gương mặt bà Long đầy vẻ tươi cười, lộ ra một chút mệt mỏi và ủ rũ, “Ta và lão Vũ vừa lên núi một chuyến.”
“Bên công trường xây dựng ấy ạ?”
“Ừ, chỗ đó đấy. Lục Hào này, chắc cháu biết tác dụng của âm châu chứ?”
Lục Hào gật đầu, “Biết ạ, trước đây cháu từng thấy trên bản thảo của tổ tiên. Âm châu ban đầu là vật liệu luyện khí, về sau luyện khí suy thoái thì gần như tuyệt tích.”
“Đúng, không sai.” Vẻ mặt của bà Long cũng dần trở nên nghiêm túc, “Nhưng âm châu còn có một tác dụng, chính là hấp thụ lượng lớn sinh khí, dự trữ, sau đó có thể chuyển giao sang cơ thể người khác mà không có trở ngại.”
“Chuyển giao?”
“Đúng thế, chuyển giao, giống như cháu bởi vì phong ấn bên mắt trái không ổn định mà cần phải đi xem bói cho người khác, thành lập liên kết. Sau đó, đối phương chuyển giao một luồng sinh khí cực nhỏ cho cháu, giúp cháu củng cố phong ấn, là cùng một quy luật. Chẳng qua chuyển giao của cháu là một loại trao đổi đồng giá, hoàn toàn không ảnh hưởng tới người chuyển. Nhưng âm châu thì không phải thế”
“Âm châu… sẽ rút toàn bộ sinh khí ra, người chuyển sẽ chết, đúng không bà?”
“Phải, âm châu là cưỡng chế rút tất cả sinh khí của một vật sống, không có điểm dừng. Tất nhiên, cái này nhanh hơn trao đổi đồng giá tích lũy từng chút một của cháu”
Lục Hào hơi không hiểu, “Lẽ nào có người giống nhau, cần không ngừng tích góp sinh khí để duy trì tuổi thọ ư?”
Bà Long không trả lời vấn đề này, trái lại nói tới chuyện lễ hội âm nhạc trước đó.
“Bọn ta cũng hoài nghi, lễ hội âm nhạc và lần này đều là cùng một kẻ ra tay. Lễ hội âm nhạc tất nhiên là nhắm vào cháu hoặc Huyền Qua, mà lần này, có lẽ Lục Trạch Lâm muốn mượn tay kẻ nọ để hành hạ cháu. Lại không ngờ rằng, cháu chẳng những hủy âm châu mà còn phá hỏng kế hoạch của gã, cho nên Lục Trạch Lâm mới bị giết”
“Bọn ta vẫn chưa xác định, nguyên nhân nhắm vào cháu hoặc Huyền Qua là gì, nhưng bất kể thế nào, các cháu đều phải cẩn thận, bảo vệ mình là quan trọng nhất. Mất mạng, mới thật sự là mất hết tất cả”
Thấy Lục Hào ngoan ngoãn gật đầu, bà Long vỗ vai cậu, “Lúc trước ta vẫn luôn rất tự trách, những năm này cháu sống khó khăn quá.”
Lục Hào lắc đầu.
Bà Long thở dài, “Lục gia không nhắc nhiều về cháu, chỉ bảo là cháu sinh ra chính là mệnh số chết yểu, vất vả lắm mới cứu được, cơ thể không mấy khỏe mạnh, không nên ra ngoài. Mấy ông bà già chúng ta thường đưa ít thứ cho cháu, chúng ta hỏi, Lục gia giải thích cũng thỏa đáng.”
“Bọn ta tuổi đã cao, nhưng vẫn quá ngây thơ, tưởng Lục Minh Đức cứu cháu về chắc chắn sẽ đối xử tử tế với cháu. Hơn nữa thiên phú của cha mẹ cháu đều rất tốt, cháu chắc chắn cũng sẽ không kém, Lục gia khẳng định sẽ không lạnh nhạt cháu”
Chỉ là không ngờ rằng, Lục gia vậy mà lại muốn dùng thuật con rối.
“Không sao đâu ạ.” Lục Hào không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, bóc một viên kẹo sữa bỏ vào miệng, “Cháu hỏi bà một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Cha mẹ cháu… bọn họ là người như thế nào ạ?” Tốc độ nói của cậu hơi chậm, nhưng hỏi ra, đột nhiên cảm thấy trong lòng có một tảng đá lớn rơi xuống.
“Ta đã biết là cháu muốn hỏi cái này mà. Chúng nó ấy hả, cha cháu tên là Lục Phụ Huyền, mẹ cháu tên Tiêu Sênh”
Vẻ mặt bà Long ôn hòa, nói liên miên, “Lục Phụ Huyền lúc còn rất nhỏ đã tới thành phố C trọ ở trường, thành tích của nó rất tốt, dáng dấp lại đẹp trai, năm cấp ba thì quen mẹ cháu. Mẹ cháu ấy hả, mấy đời trong nhà đều xem bói, nhất là ông ngoại cháu, quái thuật cực kỳ lợi hại. Nhưng mẹ cháu thì khác, nó thông minh có thiên phú, nhưng không thích mấy thứ thần thần bí bí. Thích nhất là cha cháu, thứ nhì là toán học, một mực lập chí muốn làm nhà toán học, ông ngoại cháu còn bởi vì việc này mà tức giận lắm.”
Lục Hào lắng nghe, hít thở cũng dè dặt.
“Sau đó hai thanh thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi có chung đề tài, lại đều có lý tưởng mục tiêu, rất nhanh đã yêu nhau. Khi ấy mới cấp ba, bởi vì yêu sớm nên bị mời phụ huynh. Tất nhiên Tiêu Sênh không dám nói với gia đình, vẫn là ta đóng giả tới văn phòng bị chủ nhiệm lớp răn dạy một tràng”
Lục Hào cũng cười theo, dáng vẻ của cha mẹ cho tới nay đều rất mơ hồ chậm rãi trở nên lập thể, dường như cậu có thể tưởng tượng ra những hình ảnh đó.
“Sau đó thì sao ạ?”
“Sau kỳ thi đại học, hai đứa nó thi đậu vào cùng một trường, Lục Phụ Huyền học tài chính, Tiêu Sênh học toán, nhưng cả hai đều không muốn dính líu đến huyền thuật. Sau đó… giới huyền thuật xảy ra chút chuyện, ông bà ngoại cháu vì thế mà qua đời, điều này ảnh hưởng rất lớn tới Tiêu Sênh. Chờ đến khi bình thường trở lại, nó liền lôi kéo Lục Phụ Huyền cùng tham gia cuộc thi, lấy được chứng nhận Ất Mộc”
Đến đây, bà không nói tiếp, bởi vì gần một năm sau đã truyền đến tin Tiêu Sênh khó sinh mà chết, Lục Phụ Huyền tự tử vì tình.
Thấy biểu cảm của bà Long, Lục Hào vẫn không nói cho đối phương biết, cha cậu không phải tự tử vì tình, mà là bị Lục Minh Đức tự tay giết.
Nhưng bây giờ Lục Minh Đức đã chết, ngay cả Lục Phụ Chu, Lục Trạch Lâm cũng chết.
Bước xuống khỏi xe, gió rất lạnh, Lục Hào quấn áo khoác. Chờ xe biến mất tại ngã rẽ, cậu mới quay người đi vào nhà.
Trong đầu suy nghĩ lời bà Long nói cuối cùng, cậu có thiên phú, nhưng đại đa số đều chỉ nằm ở giai đoạn lý thuyết, chưa từng bắt tay vào làm.
Muốn thật sự trở nên mạnh mẽ, quả thực cần rèn luyện nhiều.
Lục Hào thở ra một luồng khói trắng, ngửa đầu nhìn cánh cửa sổ nhà mình, bỗng cảm thấy tràn trề năng lượng.
Lúc nhận được điện thoại của Lục Hào, Tiết Phi Y đang đi theo Dư Trường Sinh trải nghiệm món ăn thần kỳ của căn tin đại học.
“Suy nghĩ này của em đúng lắm, nhận nhiệm vụ ngon, lại còn kiếm tiền, sau đó cứ mấy phút lại ném một xấp Nhân dân tệ vào mặt Huyền Qua, bảo là em nuôi anh! Uầy, ngẫm mà thấy đã cực kỳ luôn!”
Dư Trường Sinh ngồi đối diện với Tiết Phi Y, tưởng tượng cảnh anh nện Thanh Hà như thế, tay gắp hồi oa nhục run một cái, thịt rơi về lại đĩa.
Lúc này, bên cạnh có đối thoại nhỏ giọng truyền tới.
“Á á á anh Trường Sinh mềm tay không gắp nổi thịt cũng đáng yêu quá cơ! Không đúng, rất đẹp trai chớ! Không hổ là nam thần của học viện kiến trúc chúng ta!”
“Anh chàng đối diện trông cũng đẹp trai đáo để, học trường mình hả? Tụi mày có ai dám tới hỏi tên không?”
Bên này, Tiết Phi Y vẫn đang nói chuyện điện thoại, “Anh đang ở trường của Dư địa chủ… Ừ có nhiệm vụ, có thể thấy trên app đó… Trường bọn họ xảy ra vài chuyện không ổn, em có muốn đi cùng không? Tổ đội giết quái!”
Cúp điện thoại, Tiết Phi Y nói chuyện với Dư Trường Sinh, “Buổi chiều Tiểu Lục Hào muốn qua đây, từ chỗ nó tới trường cậu cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Anh nói, tay còn vô thức sờ tinh bàn để trên đùi mấy cái, “Cậu không phản đối chứ? Dù sao chuyện này mình cậu cũng chẳng giải quyết được, tôi chiêm tinh chỉ có thể làm support thôi, còn Tiểu Lục Hào thì lại là kiểu damage mạnh, có thể trực tiếp xông lên chặt quái ‘bặp bặp bặp’ đó.”
“Em ấy, rất lợi hại, tốt”
Tiết Phi Y nếm thử một miếng đậu phụ xào khoai tây, đặt đũa xuống, mắt tràn đầy chân thành, “Từ chối căn tin, bắt đầu từ tôi và cậu, nên là anh trai địa chủ ơi, chúng ta có thể ăn chỗ khác không?”
Dư Trường Sinh bưng khay đứng dậy, “Được, đi.”
o
Chú thích:
(1) Xương sườn đối phương đánh mất: Theo Kinh Thánh, Thượng Đế vì thấy Adam quá cô đơn, nên đã rút một chiếc xương sườn từ cơ thể chàng, đắp thịt vào đó, tạo cho Adam một người bạn đời là Eva
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất