Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 47: Quẻ thứ bốn mươi bảy

Trước Sau
【Đây chỉ là một góc của tảng băng chìm】

o

“Heo vòi?”

Nương theo tiếng bọt nước to lớn, nước hồ rơi tí tách xuống cầu gỗ nổi. Lục Hào còn chưa kịp phản ứng thì đã được áo khoác của Huyền Qua che đầu lại, mà cùng lúc, trên người đối phương nhanh chóng ướt đẫm một mảng.

Lục Hào nhíu lông mày, rất nhanh xác định lại lần nữa, bóng đen to lớn lơ lửng trên mặt hồ lúc này, quả thực giống như đúc bức tượng đá nhìn thấy trước đó. Móng vuốt trên tám cái chân của nó sắc bén như dao, có thể loáng thoáng thấy ánh sáng lạnh.

Lục Hào không dám quay đầu nhìn tình huống của Tiết Phi Y và Dư Trường Sinh, mở miệng hô một tiếng, “Thanh Hà ơi?”

Tiếng của Thanh Hà truyền đến từ phía sau, cách không xa, “Tôi biết rồi, cậu cẩn thận.”

Thân hình heo vòi rời rạc giống như bong bóng căng phình, nhưng sau khi nổi lên mặt nước thì rõ ràng đang không ngừng co bớt, chỉnh thể so với lúc mới rời nước đã rút nhỏ gần một phần ba.

Lợi dụng lúc đối phương đang ngưng tụ thân thể, Lục Hào lấy ra sáu tờ giấy khắc văn dự bị trong túi, cả thảy bảy tấm dựng thẳng lên giữa hai ngón tay. Sau đó, chỉ thấy giấy khắc văn hiện ra ánh sáng trắng nhạt, lấy tốc độ cực nhanh lao về phía bóng đen, vẽ ra đường cung trắng lóa trong bóng tối.

Nhưng mà, giấy khắc văn vừa mới chạm tới mặt ngoài bóng đen, ánh sáng trắng đã nhanh chóng ảm đạm đi. Động tác trên tay Lục Hào không ngừng, lại cấp tốc vẽ một loại khắc văn khác, nhưng kết quả không khác gì trước đó.

Lục Hào nhìn chằm chằm bóng đen đối diện, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ quái dị.

Lúc này, heo vòi bỗng chuyển động, chỉ nghe nó phát ra một tiếng rít chói tai, đến cả mặt hồ cũng bởi chấn động mà xuất hiện gợn sóng. Trong tai Lục Hào đau nhói, trước mắt choáng váng, vất vả lắm mới giữ vững thăng bằng cơ thể.

Một lúc sau, tiếng nước một lần nữa vang lên. Lục Hào cảm thấy rùng mình, gần như là hành động cùng lúc với bóng đen. Lúc đối phương thao túng giọt nước hóa thành mũi tên đâm thẳng tới, cậu nhanh chóng vẽ một tấm khắc văn. Khi tờ giấy mang ánh sáng chói lọi bay ra ngoài thì vừa hay đối đầu với thủy tiễn, khoảnh khắc chạm nhau, giấy khắc văn nhanh chóng mở rộng ra, hình thành một lá chắn ánh sáng bảo vệ tất cả đám người Lục Hào ở đằng sau.

Phát hiện thành công, Lục Hào thở ra một hơi, trong lòng thả lỏng, thậm chí lòng bàn tay cũng rịn ra một lớp mồ hôi, trong đêm có hơi rét run ——Loại khắc văn có tính phòng ngự này cậu mới vẽ lần đầu tiên, trước khi ném ra, cũng không hề biết có thể thành công hay không.

Nhưng tiếp đó, đối mặt với mấy lần công kích của heo vòi, Lục Hào đều chỉ có thể né tránh, không có cách nào đánh trả mạnh mẽ. Bởi vì sau mấy lần tấn công, cậu hoảng sợ phát hiện, sức mạnh của mình giống như bị thứ gì đó hạn chế, hiệu quả đánh vào người heo vòi chưa tới một nửa.

Nhưng nếu như đối mặt không phải heo vòi thì lại hoàn toàn không có vấn đề.

Đứng ở giữa cầu nổi, Lục Hào thở hổn hển mấy cái, trong đầu nhanh chóng có một suy nghĩ, mơ hồ cất giấu trong sự hỗn loạn. Bất chợt, Lục Hào cảm giác nguy hiểm nhanh chóng dâng lên khiến cậu vô thức di chuyển sang bên cạnh, nhưng rõ ràng đã không kịp, khí đen cuốn lấy nước hồ, xé gió nhanh chóng bắn đến!

Lục Hào giơ tay lên, không ngờ một giây sau lưng cậu bị siết lấy, Huyền Qua đã xông đến, cánh tay khua một cái, trực tiếp kéo Lục Hào vào lòng, sau đó hai người nguy hiểm né được vuốt sắc của heo vòi vồ tới.

Trên cầu nổi toàn là nước, Huyền Qua che chở người trong ngực lăn tới mép cầu, nửa người đều treo lơ lửng trên không. Ngón tay của hắn bám chặt lấy khe hở tấm ván gỗ, bấy giờ mới tạm thời dừng ở phần rìa.

Nước hồ dưới cầu đen như mực, khiến người ta ớn lạnh.

Huyền Qua kéo Lục Hào đứng dậy, nhìn chằm chằm bóng đen dần dần ngưng tụ cơ thể, sắp cao gần ba mét, hai con ngươi sắc bén, đường cong mềm mại biến mất hết, hai đầu lông mày cũng bùng lên khí thế hung ác cực kỳ đáng sợ.

“Mèo con, để tôi thử xem”

“Vâng.” Lục Hào lùi về sau một bước.

Vừa dứt lời, bóng đen lại di chuyển! Một kích trước đó của nó không thành, tám vuốt sắc nhọn một lần nữa lia tới, mang theo gió mạnh.

Lúc vuốt sắc của nó vung tới, Huyền Qua không tránh mà nhảy lên thật cao, dồn lực ở chân đá mạnh vào cổ tay của nó, tức thì phát ra một tiếng “Oành”.

——không đúng, là thực thể!

Cảm xúc lạnh lẽo dưới chân khiến Huyền Qua khựng người lại, sau đó mượn lực bật ra sau, rơi xuống một đầu khác của cầu nổi.

Huyền Qua hơi kinh ngạc, lại nghĩ tới trước đó Lục Hào vẫn không có cách nào tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho nó, trong lòng hắn có một suy đoán.

Cùng lúc đấy, động tác vẽ khắc văn trên tay Lục Hào cực kỳ nhanh chóng. Thấy Huyền Qua nhìn sang, ánh mắt hai người đối diện như là thần giao cách cảm. Một tờ giấy khắc văn hơi lóe huỳnh quanh được Lục Hào ném thẳng ra, theo đó cố định quỹ đạo lơ lửng giữa không trung.

Chỉ thấy chân trái Huyền Qua hơi cong, dồn sức đạp một cái, sau đó mũi chân phải giẫm lên tờ giấy khắc văn lơ lửng kia, trực tiếp mượn lực nhảy lên trên, năm ngón tay vồ lấy, xé mạnh một miếng “thịt” từ trên cổ bóng đen.

Miếng “thịt cổ” kia nhanh chóng hóa thành một luồng khói đen tản ra trên tay Huyền Qua.

Heo vòi bị chọc giận, lúc Huyền Qua rơi xuống đất chợt vồ vuốt tới, tinh thần Lục Hào căng như dây đàn, kịp lúc dùng giấy khắc văn chồng một lớp bảo vệ cho Huyền Qua, nhưng chỉ giữ được chưa đầy năm giây đã hoàn toàn rạn nứt.

Nhưng thế là đủ! Huyền Qua ổn định cơ thể, quay người giơ tay lên đỡ được bàn tay của đối phương. Đôi bên giống như đang vật lộn, hơi thở bạo ngược của đối phương như núi áp đỉnh! Cơ bắp toàn thân Huyền Qua căng lên, khí tức giữa lông mày một lần nữa lại dày đặc. Chỉ nghe hắn quát khẽ một tiếng, sau đó hai tay cùng dùng sức, lại xé bốn chân của heo vòi tám chân xuống!

Khí đen tứ tán từ ngón tay, Huyền Qua liếc nhìn khí tản đi.

Bởi vì bốn chân bị thương, heo vòi lùi một bước, phát ra một tiếng kêu trầm, vừa sợ vừa đau. Nó tạm thời lơ lửng trên mặt hồ, kiêng kỵ nhìn Huyền Qua.

Huyền Qua dùng mu bàn tay lau tơ máu ở khóe miệng, giơ tay cởi áo khoác vứt bừa trên mặt đất, lộ ra hình dáng cơ bắp nửa người trên cực kỳ hấp dẫn. Mồ hôi đã thấm ướt quần áo, vải vóc dán sát da, đường cong cột sống lõm xuống cực kỳ rõ rệt.



Hắn nhìn Lục Hào đứng ở bên cạnh, trên tay còn cầm giấy và bút, hô một tiếng, “Mèo con.”

“Dạ?”

“Nào, cho tôi hôn một cái”

Lục Hào siết chặt bút, mau chóng đi mấy bước tới bên cạnh Huyền Qua, vừa mới đứng vững thì đã bị đối phương nắm cằm. Sau đó, đôi môi nóng như lửa phủ lên, đầu lưỡi thăm dò vào kẽ răng, quấn lấy đầu lưỡi của Lục Hào mút mạnh hai cái.

Lục Hào cảm giác trong miệng có mùi rỉ sắt nhàn nhạt, khẽ động tí thôi cũng không dám.

Không bao lâu, Huyền Qua rời khỏi miệng cậu, đứng thẳng người, hơi híp mắt nhìn heo vòi, lại quay đầu nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay xoa khóe miệng Lục Hào, “Ngoan, nhìn nhé.”

Nói rồi, hắn phóng tới chỗ bóng đen với tốc độ cực nhanh như tên rời cung.

Bên cạnh, Thanh Hà vẫn luôn bảo vệ Tiết Phi Y và Dư Trường Sinh, đồng thời chú ý tình huống phía Huyền Qua. Lúc này, giống như có cảm ứng, y bay tới trước mặt Tiết Phi Y, quả nhiên hai giây sau thì đối phương mở mắt.

Tiết Phi Y mở mắt đã thấy Thanh Hà, tim đập hơi nhanh, nhớ tới lời nói của đối phương trong giấc mơ trước đó, trên mặt lại hiện màu đỏ nhạt, hơi mất tự nhiên.

Chờ đã nào! Trông thấy tinh bàn gần trong gang tấc, Tiết Phi Y chợt cảm thấy sai sai, nụ cười trên mặt chầm chậm biến mất.

Lúc này, chân dài của Huyền Qua đang đá vào bụng heo vòi, phát ra tiếng va chạm trầm. Vẻ mặt của Tiết Phi Y nghiêm trọng, nhanh chóng nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới, lại bị tình huống trước mắt làm cho sợ hãi.

“Đờ mờ, tình huống gì thế này?”

Dư Trường Sinh cũng vừa tỉnh lại từ trong mộng cảnh, thấy rõ dáng vẻ của bóng đen kia, biết đại khái là chuyện gì xảy ra, khuôn mặt lạnh lẽo, không nhiều lời, “Đánh!”

Tiết Phi Y cực nhanh lấy ra đá chiêm tinh mình mang theo, tất cả có ba mươi sáu viên, trên mỗi viên đều vẽ bản đồ sao. Anh nhìn chằm chằm tình thế, tìm đúng thời cơ, bất thình lình ném đá chiêm tinh ra ngoài.

Chỉ thấy tinh thạch vạch một đường cong giữa không trung, cực kỳ chính xác dừng ở phía trên heo vòi như có ý thức. Sau đó ánh sáng nhạt lan ra, động tác của heo vòi bị bao phủ trong màn sáng đột nhiên cứng đờ.

Huyền Qua nắm chắc cơ hội, trực tiếp tung một đấm, sau đó một tay ấn đối phương xuống mặt hồ. Đúng lúc này Lục Hào lại ném giấy khắc văn ra ngoài, Huyền Qua mượn lực nhảy lên, một lần nữa trở về trên cầu nổi.

“Đối phương dựa vào, tử khí trong hồ, sức mạnh cuồn cuộn không ngừng.” Dư Trường Sinh trước đó vẫn luôn quan sát, lúc này bình tĩnh nói, “Cắt đứt liên kết, dùng phong ấn trói buộc.”

Lục Hào phản ứng lại rất nhanh, “Đình giữa hồ có thể!”

Ba người liếc nhau, nhanh chóng chạy đến đình giữa hồ, bàn đá bên trong đã hơi hư hại. Lục Hào nhìn thử, trực tiếp tiến lên, hai tay nắm hai bên bàn đá.

Tiết Phi Y đang định đi qua giúp đã thấy Lục Hào dùng sức ——bàn đá bị dịch chuyển, sau đó cậu nhấc đi vài bước, ném thẳng bàn đá vào hồ nước bên ngoài, văng lên bọt nước lớn.

Miệng Tiết Phi Y hơi mở, cảm thấy mình lại bị kinh hãi!

Sau khi bàn bạc ngắn gọn, Tiết Phi Y và Dư Trường Sinh tiến hành đơn giản hóa trận pháp đã dùng ở sơn trang nghỉ dưỡng trước đó, chỉ cầm vật liệu, bắt đầu bố trí trên mặt đất ở đình giữa hồ.

Cùng lúc, Dư Trường Sinh tìm được khí huyệt, bộ pháp dưới chân đặc thù, chuẩn bị cắt đứt kết nối giữa tử khí trong hồ và heo vòi.

Lục Hào trong lúc dùng khắc văn thiết lập phong ấn vẫn luôn chú ý tình huống của Huyền Qua, thi thoảng vẽ mấy tờ giấy khắc văn trợ giúp từ bên cạnh.

Mà trên mặt hồ, chân Huyền Qua liên tục giẫm lên mấy tờ giấy khắc văn, giống như đứng thẳng trên đất bằng, hai tay siết chặt cánh tay phải của heo vòi, năm ngón tay như vuốt sắc, chợt dùng sức xé rách luôn vai.

Heo vòi đã mất đi cánh tay kêu lên đau đớn.

Trong lòng như có cảm ứng, Huyền Qua nhìn xuống dưới thì thấy Lục Hào ra hiệu cho mình. Hắn nháy mắt hiểu suy nghĩ của đối phương, gật đầu, một lần nữa lao tới heo vòi.

Lục Hào vội vàng nhìn vào trong đình, “Các anh thế nào rồi?”

“Ba phút ba phút, vầy là được!”

Chỉ mất hai phút hai mươi mấy giây, bộ phận cuối cùng của trận pháp đã hoàn thành, ba người nhanh chóng rút khỏi đình về lại cầu nổi.

Phát hiện bọn họ đều đứng trên cầu nổi, Huyền Qua giẫm lên giấy khắc văn, cơ thể gập lại giữa không trung, sau đó bóp chặt yết hầu heo vòi, bất thình lình rơi xuống, thế lao cực lớn, thẳng hướng đình giữa hồ!

Không quá mấy giây, mái hiên đã nổ tung, heo vòi bị Huyền Qua đè trên mặt đất.

Lục Hào nhanh chóng chạy lên cắn nát ngón tay, trực tiếp dùng máu vẽ một chuỗi khắc văn trên phiến đá ở mép đình giữa hồ. Vừa giơ tay lên, phong ấn lập tức phát sáng, vầng sáng bạc xoay quanh như đang sống, hoàn toàn trói heo vòi lại.

Cùng lúc đấy, trận pháp mà Tiết Phi Y và Dư Trường Sinh bố trí cũng khởi động, trong lúc niêm phong nghiêm mật đình giữa hồ, còn lấy làm tâm, ánh sáng không ngừng khuếch tán ra bốn phía, hoàn toàn cắt đứt liên kết giữa heo vòi và hồ nước.

Vầng sáng bạc không ngừng hấp thu sức mạnh của heo vòi, dần dà, cơ thể nó bắt đầu thu nhỏ.

Mấy phút sau, Dư Trường Sinh lấy ra một vật chứa hình vuông, quỳ một chân trên đất, môi khẽ mấp máy, heo vòi rất nhanh đã bị hút vào trong.



Nháy mắt heo vòi biến mất, chỉ nghe “Đùng” một tiếng, ảo cảnh chung quanh lập tức giải trừ.

Bốn người đi từ cầu nổi lên bờ, còn hơi chậm một chút, Lục Hào đang muốn nói gì đó, lúc này, một luồng sáng của đèn pin chiếu thẳng tới, tiếp đó là tiếng hô to, “Làm gì đấy? Bốn người bên kia đứng lại! Không được nhúc nhích!”

Tiết Phi Y chớp chớp mắt, phản ứng cực kỳ nhanh chóng, “Đờ mờ đờ mờ, chạy mau!”

Nửa tiếng sau, ở đồn công an gần đại học S.

Bốn người ngồi trong phòng tạm giam, đèn chân không trên đỉnh đầu sáng loáng. Một cảnh sát trung niên đang ngồi ở bên kia của bàn dài, trước mặt đặt một xấp tài liệu.

“Nói xem, đêm hôm khuya khoắt tới hồ làm gì? Hẹn nhau nhảy hồ tự sát à?”

Cảnh sát trung niên quan sát đám Lục Hào. Bốn người này tuy không nhếch nhác, nhưng cũng đều không mấy sạch sẽ, nhất là người đàn ông cao lớn mặt mày đầy khí thế hung ác, trên quần áo toàn là vụn gỗ bụi bặm, chẳng biết đã làm gì.

“Ngoài Dư Trường Sinh thì đều không phải sinh viên đại học S đúng không?”

Tiết Phi Y gật đầu, “Đúng ạ đúng ạ đúng ạ, ba người tụi cháu đều không phải, hôm nay là tới tìm bạn chơi, còn sớm không ngủ được nên đi ngắm cảnh.”

Cảnh sát nhìn Dư Trường Sinh, “Bạn học này, có phải vậy không?”

“Vâng, ngắm cảnh”

Cảnh sát cười một tiếng, hơi bất đắc dĩ, “Ngắm cảnh? Thật ra là tò mò chứ gì? Mấy người trẻ tuổi các cậu ấy mà, hơn nửa đêm không ngủ được, lang thang thám hiểm khắp nơi, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?”

Cảnh sát trung niên nói liên miên cằn nhằn rất lâu, mới bảo bốn người báo số thẻ căn cước của mình.

Nhập vào đầu tiên là số thẻ căn cước của Lục Hào, vừa enter, ngoài họ tên tuổi tác và giới tính thì tất cả thông tin trên hồ sơ đều không hiển thị, phía trên là hai chữ đỏ tươi ——“tuyệt mật”.

Cảnh sát trung niên dừng tay, hỏi Tiết Phi Y, tra ra tình huống cũng giống thế. Lúc nhìn hồ sơ của Huyền Qua, trừ mỗi cái tên thì tuổi tác bao nhiêu và giới tính đều là tuyệt mật.

Nhìn bốn người đối diện, nội tâm cảnh sát trung niên hết sức phức tạp.

Hôm nay, rốt cuộc ông dẫn về bốn người gì thế này?

Ngồi bốn mươi phút ở đồn công an, mỗi người còn uống một chén trà nóng hổi, cuối cùng được đồn trưởng tiễn ra.

Nửa đêm nhiệt độ giảm khủng khiếp, Tiết Phi Y ôm tinh bàn, đi chưa được hai bước đã bắt đầu cười ngây ngô, có đôi khi hai mắt còn tỏa sáng khó hiểu, mặt đỏ lên, nói ít hiếm thấy.

Ba người đều không nhắc đến nội dung mình mơ thấy, đi được một lúc, Dư Trường Sinh bỗng dừng lại, “Đói không?”

Lục Hào gật đầu, “Đói.”

Về phần Tiết Phi Y thì thuận tay sờ mặt ngoài tinh bàn, sờ mấy cái lại đặt tới bên môi, biểu cảm cực kỳ mơ mộng, lực tay lại rất lớn, Thanh Hà giãy không ra.

Cùng với Huyền Qua, ba người bàn bạc, run rẩy đi ăn Oden* ven đường.

*Oden

Nhưng bởi vì không có chỗ ngồi, bốn người mỗi người cầm một cái hộp cơm dùng một lần đứng dưới cầu vượt, vừa ăn vừa tán phét.

Huyền Qua đút cho Lục Hào một miếng bò viên rồi vừa tự ăn tiếp, vừa nói chuyện, giọng điệu rất chắc chắn, “Con heo vòi kia, không giống búp bê vẻ mặt quái dị gặp phải ở lễ hội âm nhạc trước đó.”

Hắn hơi gằn giọng, “Nếu như tôi không cảm giác sai thì đối phương đã từng là linh vật.”

“Linh vật?” Lục Hào vô thức mím chặt môi, “Mới đầu em gần như không có cách nào làm nó bị thương, cứ như tổn thương đều xóa bỏ.” Nếu như là linh vật vậy thì có thể hiểu được.

Giọng của Thanh Hà cũng vang lên, “Tôi cũng có cảm giác tương tự, đối phương không phải khí linh, nhưng đúng là linh vật. Kết hợp với tượng đá Lục Hào thấy ở trên bệ gần hồ, tôi đoán, con heo vòi kia có thể đã ngưng tụ thành linh vật trong tượng đá, nhưng đã mất tâm trí, biến thành một quái vật trời đất không dung.”

“Vậy là có kẻ, cố ý đặt nó ở bên hồ hấp dẫn người tới, hút sinh khí của họ, qua mộng đẹp, giữ sức mạnh không tiêu tan?” Dư Trường Sinh rất nhanh đã hiểu ý của Huyền Qua và Thanh Hà.

Tiết Phi Y nuốt đậu phụ cá, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Mấy người có cảm thấy, vụ lần này cùng hai lần ở sơn trang nghỉ dưỡng và lễ hội âm nhạc, đều không khác mấy không? Phải chăng là do chúng ta hên quá, lần nào cũng đụng phải?”

“Có lẽ không phải thế.” Lục Hào nắm chặt đũa trúc trong tay. “Lần nào chúng ta cũng đúng lúc gặp phải, sẽ không trùng hợp đến vậy đâu. Em càng nghiêng về hướng, chuyện đối phương làm còn hơn xa những thứ này, những gì chúng ta biết, chỉ là một góc của tảng băng chìm mà thôi.”

o

Chú thích:

(1) Oden

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau