Chương 133: Người gỗ
Đào Hoa cùng Vệ Anh Hào cả đêm cũng không ra khỏi phòng. Tạ Nhất mới đầu còn lo lắng, sau liền đi ngủ rồi.
Ngày hôm sau sáng sớm, Tạ Nhất còn đang trong giấc mộng, đột nhiên nghe thấy âm thanh rất lớn còn tưởng rằng tòa nhà bị phá hủy. Tựa hồ là cái gì nặng nện xuống. Tạ Nhất đột nhiên liền bị doạ tỉnh.
Thương Khâu đã thức dậy, ở ngoài cửa phòng. Nghe thấy âm thanh nghiêm trọng, hắn vội vàng vọt vào phòng ngủ. Quả nhiên Tạ Nhất bị doạ tỉnh, có chút phát ngốc, tựa hồ có điểm không ổn định. Thương Khâu chạy nhanh tới, thấp giọng nói:
"Tạ Nhất…… Tạ Nhất, tỉnh tỉnh!"
Tạ Nhất mê mang nhìn Thương Khâu. Thương Khâu nhẹ nhàng vỗ gương mặt, Tạ Nhất lúc này mới tỉnh lại, nói:
"Chuyện gì xảy ra? Cái gì rớt xuống?"
Thì ra âm thanh là từ phòng cho khách truyền đến. Rớt trên mặt đất không phải thứ gì khác, mà là Vệ Anh Hào.
Vệ Anh Hào ngủ thật sự ngon lành. Hắn có mộng đẹp, quả thực là mộng xuân thu. Trong mộng Đào Hoa đặc biệt chủ động, hai người điên cuồng cả đêm, làm Vệ Anh Hào như lọt vào trong tiên cảnh. Hắn nghĩ thầm.
Quả nhiên là nằm mơ a!
Hơn nữa quan trọng nhất là Vệ Anh Hào nằm mơ thấy Đào Hoa thế nhưng là nữ. Nếu không phải bởi vì nằm mơ, Vệ Anh Hào tuyệt đối không thể tin được. Vệ Anh Hào còn phỉ nhổ chính mình quá đáng khinh, thế nhưng có mộng như vậy.
Buổi sáng, Vệ Anh Hào vẫn còn ở trong dư vị của mộng, kết quả chính là ở trên đám mây rớt xuống địa ngục. Bị va chạm khiến cho hắn tức khắc liền tỉnh lại, mở to hai mắt, nói:
"Chuyện gì xảy ra?!"
Vệ Anh Hào trợn mắt thấy chính mình là rớt xuống giường. Giường rất lớn, chỉ có hai người, hắn xoay như thế nào cũng không có khả năng rớt xa như vậy.
Đây hiển nhiên là bay theo đường parabol a!
Vệ Anh Hào chật vật từ trên mặt đất bò dậy, đầu tiên là thấy được áo sơ mi bạn trai ngày hôm qua xuất hiện trong mộng. Quan trọng nhất chính là áo sơmi còn dính máu, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ở trên áo sơ mi màu trắng có vẻ chói mắt. Hơn nữa trong phòng thế nhưng không chỉ một mình hắn, Đào Hoa cũng ở đây.
Đào Hoa vẻ mặt tiều tụy, rồi lại hung thần ác sát, xông tới muốn cùng hắn liều mạng. Bất quá Đào Hoa lực bất tòng tâm, xông tới tức khắc kêu một tiếng, đầu gối mềm nhũn, liền muốn quỳ trên mặt đất.
Vệ Anh Hào nhanh duỗi tay tiếp được Đào Hoa. Sáng sớm mỹ nhân liền chủ động nhào vào lòng, Vệ Anh Hào có điểm kinh hỉ quá độ. Kế tiếp thế nhưng còn có nhiều "kinh hỉ" hơn.
Vệ Anh Hào choáng váng một hồi, nhưng xem như tỉnh lại, trong đầu ong ong một chút, lắp bắp nói:
"Đào... Đào... Đào… Đào Hoa, em nghe anh nói!"
Tạ Nhất từ phòng ngủ ra tới, chuẩn bị đi rửa mặt, liền nghe được trong phòng dành cho khách truyền đến tiếng kêu thảm thiết, không khỏi thăm dò nhìn nhìn, nói:
"Thật sự đánh nhau sao, sẽ không xảy ra án mạng chứ?"
Tạ Nhất thăm dò nhìn qua, tức khắc cảm giác đôi mắt bị mù, nhanh che lại đôi mắt đi vào toilet rửa mặt. Hai người kia đánh nhau đến quần áo cũng.....
Đào Hoa vẻ mặt tiều tụy trực tiếp vọt vào phòng tắm, ước chừng hơn nửa giờ đồng hồ mới ra tới. Lúc đó mấy người Tạ Nhất đã sắp ăn xong bữa sáng. Tạ Nhất hoài nghi có phải hắn té xỉu ở trong phòng tắm hay không.
Vệ Anh Hào cũng ngồi ở bên cạnh bàn ăn sáng, ăn với xuân tâm nhộn nhạo. Tuy rằng trên mặt mang theo năm ngón tay hồng hồng, thế nhưng hắn rất vui vẻ, dù chỉ ăn cháo trắng cũng cảm thấy ngọt lịm. Nếu Thương Khâu có loại kỹ năng này, phỏng chừng ăn cháo không cần thêm đường.
Tạ Nhất thấy Thương Khâu cho vào chén cháo sáu muỗng đường, hơn nữa là sáu muỗng tràn đầy có ngọn. Cháo bỏ đường vào lúc sau trở nên sánh đặc, căn bản quấy không được. Thương Khâu lúc này mới hơi chút vừa lòng bắt đầu ăn cháo.
Mấy người Tạ Nhất ăn sắp xong. Đào Hoa từ bên trong đi ra, vẫn là vẻ mặt tiều tụy, hơn nữa bước đi còn khập khiễng.
Tạ Nhất xem trợn mắt há hốc mồm. Mặt Đào Hoa lại có chút ửng đỏ, hùng hổ đi tới, ngồi ở ghế trên, lại không biết như thế nào, đột nhiên lại nhảy dựng lên.
Vệ Anh Hào chân chó đi đem đệm mềm trên sô pha đặt ở trên ghế, sau đó mời Đào Hoa ngồi xuống. Đào Hoa trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn thành thật ngồi xuống.
Thương Khâu thong thả ăn cháo. Vệ Anh Hào đặc biệt chân chó, chạy tới phòng bếp lấy cháo cho Đào Hoa. Đào Hoa liền hung tợn, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:
"Anh có phải cố ý hay không?"
Tạ Nhất có chút mê mang nhìn Đào Hoa, lại nhìn nhìn Thương Khâu. Đào Hoa tất nhiên là cùng Thương Khâu nói chuyện. Thương Khâu vẫn cứ chậm rãi ăn cháo, thập phần không có thành ý nói:
"Cái gì? Cậu nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."
Đào Hoa tức không chịu được, nói:
"Anh tuyệt đối là cố ý. HunhHn786 Ngày hôm qua anh còn nói nghiêm trang! Tôi thế nhưng tin tiểu nhân như anh!"
Thương Khâu cười cười, tư thế ăn cháo đặc biệt ưu nhã, nói:
"Đối đãi tình địch phải tàn khốc vô tình giống ngày đông giá rét."
Đào Hoa:
"……"
Tạ Nhất:
"……"
Phải nói những lời như vậy sao?
Bọn họ nói chuyện, Vệ Anh Hào liền từ phòng bếp ra tới. Hắn cười tủm tỉm chạy ra, bưng cháo cho Đào Hoa, nói:
"Vợ à ăn cháo…… Ai u, em sao lại đánh anh?!"
Đào Hoa trừng mắt, nói:
"Ai là vợ anh?"
Vệ Anh Hào vẻ mặt chính nghĩa nói:
"Em!"
Nói xong, hắn còn hắc hắc cười ngây ngô, nói:
"Vợ à, không nghĩ tới em là nữ a. Em thật cao, so với mấy cô gái khác cao hơn rất nhiều, trách không được thân thể đẹp như vậy… Ai u! Vợ à sao lại đánh anh?"
Đào Hoa tức run run, thiếu chút đem chén cháo đổ trên mặt Vệ Anh Hào. Hắn đứng lên tức giận đi vào phòng cho khách đóng cửa lại.
Vệ Anh Hào không biết làm sao, có điểm mê mang đứng ở ngoài cửa, gõ cửa nói:
"Vợ à, em làm sao vậy? Mở cửa đi!"
Thương Khâu còn thong thả ung dung đi tới, cười nói:
"Đào Hoa cũng không phải là nữ."
Vệ Anh Hào vẻ mặt mê mang. Hắn tuy rằng ngày hôm qua say, nhưng mơ hồ nhớ rõ một ít, hơn nữa hôm nay buổi sáng còn thấy được áo sơmi có vết máu.
Chẳng lẽ là làm Đào Hoa bị thương?
Thương Khâu thấp giọng cùng Vệ Anh Hào nói vài lời, Vệ Anh Hào biểu tình đầu tiên là giật mình, ngay sau đó mừng như điên, lập tức vỗ cửa, hô to:
"Đào Hoa! Đào Hoa, em mau mở cửa đi! Chúng ta làm lại một lần đi! Không, không không, sáu bảy tám chín lần đi!!"
Tạ Nhất:
"……"
Tình huống gì thế này, sao cảm thấy Vệ Anh Hào đột nhiên điên cuồng?
Kích thích cũng lớn, nhưng Vệ Anh Hào vẫn không nhớ, có thể là chưa đủ. Đào Hoa khả năng chịu kích thích lớn hơn nhiều. Đào Hoa giác phát mình bị Thương Khâu lừa đảo.
Từ ngày đó, Vệ Anh Hào mỗi ngày đều tới quán ăn đêm khuya, không phải đưa hoa, chính là tặng quà. Tóm lại là mặt dày theo đuổi Đào Hoa, còn ở trước mặt bao người quỳ xuống đất cầu hôn, lấy ra một đôi nhẫn kim cương to, ồn ào đến Đào Hoa cảm giác da mặt bốc khói.
Đào Hoa là xử nam mấy ngàn năm, căn bản không có gặp qua loại việc này. Đây là lần đầu tiên bị theo đuổi, thật là tương đối kỳ quái. Không thể nói chán ghét, nhưng có chút khẩn trương cùng sợ hãi. Đào Hoa sẽ không thừa nhận mình là đào tinh mấy ngàn năm sẽ bị dọa cho sợ hãi.
Vệ Anh Hào vẫn luôn không nhớ, mọi người còn đang suy nghĩ biện pháp, Đào Hoa nói:
"Các người nghĩ biện pháp đều không đáng tin cậy, lần này nên nghe tôi."
Tạ Nhất nói:
"Vậy cậu có biện pháp gì?"
Đào Hoa nói:
"Rất đơn giản, đem Vệ Anh Hào đưa tới địa bàn của Chín Anh trước kia. Hắn tới đó rồi hẳn là sẽ nhớ ra chút gì."
Thương Khâu không có phản đối, chỉ là ôm cánh tay gật đầu nói:
"Bất quá... vị trí đó quá hẻo lánh, hiện tại phụ cận phát triển cũng không tốt, cậu làm như thế nào đem Vệ Anh Hào mang đi?"
Đào Hoa nghĩ nghĩ, nói:
"Tôi có biện pháp."
Vệ Anh Hào mỗi ngày chạy đi tìm Đào Hoa, nhưng Đào Hoa luôn là trốn tránh hắn. Hắn không biết vì cái gì Đào Hoa trốn tránh hắn, còn tưởng rằng Đào Hoa không thích hắn.
Kỳ thật Đào Hoa thực mông lung, thực mê mang, chỉ là trong lòng mơ hồ có chút khẩn trương sợ hãi, cho nên mới trốn tránh Vệ Anh Hào. Đào Hoa cũng không biết cái loại cảm giác này gọi là tình cảm.
Hôm nay Vệ Anh Hào ở trong văn phòng phiền muộn. Hắn ngồi ở trên ghế Tổng giám đốc, bên cạnh đứng hai người là thư ký và trợ lý. Vệ Anh Hào nói:
"Mau nghĩ đi, nào là hoa, nào là gấu bông, các món đồ chơi, pháo hoa, rượu, thức ăn ngon đều đã tặng qua, còn có thể tặng cái gì?"
Thư ký cùng trợ lý cũng phiền muộn. Bọn họ mỗi ngày chuẩn bị quà tặng cho Vệ tổng, đã không biết chuẩn bị cái gì nữa. Liền ở ngay lúc này, Vệ Anh Hào có điện thoại. Vệ Anh Hào vốn không hứng thú, cúi đầu nhìn nhìn, đôi mắt tức khắc sáng lên. Thư ký cùng trợ lý liền nhìn thấy Vệ tổng hai mắt sáng lên, giống như muốn phóng tia X, như sói đói muốn ăn người.
Vệ Anh Hào nhanh tiếp điện thoại, giọng dị thường ôn nhu nói:
"A lô, Đào Hoa sao?"
Thật là Đào Hoa gọi tới. Vệ Anh Hào có chút thụ sủng nhược kinh. Đào Hoa mở miệng, Vệ Anh Hào tức khắc càng thêm thụ sủng nhược kinh. Liền nghe Đào Hoa nói:
"Anh... Anh gần dây có rảnh không?"
"Có rảnh!"
Vệ Anh Hào tức khắc đáp ứng.
"Có rảnh có rảnh! Anh mỗi ngày đều không làm việc! Rảnh rỗi đến hốt hoảng! Làm sao vậy? Em muốn đi nơi nào?"
Thư ký cùng trợ lý tức khắc mí mắt giật kinh hoàng nhìn Vệ Anh Hào.
Vệ tổng mỗi ngày rảnh rỗi đến hốt hoảng, vậy công ty không đóng cửa thật là vạn hạnh!
Đào Hoa nói:
"Tôi muốn đi du lịch. Nếu anh có rảnh…"
Đào Hoa còn chưa nói xong, Vệ Anh Hào lập tức nói:
"Đi! Đi đi đi! Anh nhất định đi!"
Đào Hoa nói:
"Vậy được rồi, thời gian địa điểm tôi gửi tin nhắn cho anh."
Đào Hoa hẹn Vệ Anh Hào đi du lịch, là một nơi đặc biệt hẻo lánh, ngồi máy bay hơn ba giờ, xuống máy bay đi xe bốn giờ mới có thể tới. Tuyệt đối là nơi hoang dã nguyên sơ, có thể nói là du lịch sinh thái……
Vệ Anh Hào căn bản không biết bọn họ muốn làm gì, còn tưởng rằng Đào Hoa cùng mình đi hưởng tuần trăng mật. Hắn chuẩn bị một phen, rồi xuất phát đi sân bay.
Đào Hoa hẹn Vệ Anh Hào, những người khác cũng đi chuẩn bị. Trừ Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi cùng, còn có Tống Tịch cũng đi theo. Nhưng mà lần này Nguyên Phong vừa nghe, lại nói:
"Tôi không đi."
Tống Tịch có chút giật mình. Nguyên Phong có thể nói là nằm vùng, đương nhiên phải thời thời khắc khắc đi theo Tống Tịch mới đúng, nhưng mà Nguyên Phong lần này chủ động không đi. Nói thật ra, Nguyên Phong không đi, Tống Tịch còn cảm thấy rất may mắn. Nguyên Phong là nằm vùng, không biết có đem kế hoạch của bọn họ nói cho người của tổ chức kia hay không.
Nhưng Nguyên Phong hiện tại thân thể không tốt, đã bị thương nặng, thiếu chút nữa đã chết. Sau mấy ngày dưỡng thương, sắc mặt hắn trắng bệch, không có tinh thần. Tống Tịch có chút không yên tâm về hắn.
Nguyên Phong lại là nhàn nhạt nói:
"Yên tâm, tôi không có việc gì, không chết được."
Hắn càng nói như vậy, Tống Tịch càng không yên lòng. Nhưng mà không có biện pháp, bọn họ phải kích thích Vệ Anh Hào. Đây là biện pháp cuối cùng, Tống Tịch vô luận như thế nào cũng muốn đi theo.
Dù sao năm đó là Tống Tịch mời Thái Nhất tham gia cuộc chiến sông Đán, Thái Nhất mới bị một mũi tên bắn chết, mất thần cách. Tống Tịch đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng, không có khả năng từ bỏ việc tìm nửa viên thuốc bất tử.
Mọi người chuẩn xong hành lý, lái xe đi sân bay. Nguyên Phong cũng không có tiễn đưa, Tống Tịch liền cùng Đào Hoa ngồi ở trên ghế sau, nhìn tiểu khu xa dần.
Một đường đến sân bay đều thực thông thuận. Vào sân bay xong, bọn họ tính toán gọi cho Vệ Anh Hào để tụ họp.
Vệ Anh Hào cố ý tới sớm, vui vẻ sửa sang lại đầu tóc, phủi phủi tây trang. Hắn liếc mắt một cái liền thấy được Đào Hoa, lập tức vẫy tay.
"Đào Hoa!"
Mọi người theo âm thanh nhìn lại, tức khắc mí mắt giật kinh hoàng.
Hôm nay Vệ Anh Hào ăn mặc cũng quá gây chú ý đi?
Vệ Anh Hào mặc một bộ tây trang màu hồng nhạt! Chính xác là hồng pastel! Một chút cũng không khoa trương, chính là loại màu hồng mà các cô gái đều thực thích, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Nhưng rất nhiều cô gái đều biết mua son môi tuyệt đối không thể mua loại màu hồng này, trừ phi tự tin về làn da, cảm thấy da mình trắng đến phát sáng. Nếu không tô lên môi màu hồng này khuôn mặt sẽ tái mét.
Vệ Anh Hào làn da cũng không trắng nõn, dù sao hắn cũng là đàn ông. Hơn nữa hắn thân hình cao lớn, tuyệt đối không phải dạng thư sinh trắng nõn gầy gò. Tây trang hồng nhạt, áo sơmi hồng, còn có cà vạt hồng, Vệ Anh Hào quả thực chính là một hạt sạn bự khó nuốt.
Đào Hoa tức khắc nheo mắt. Nhìn kỹ, Vệ Anh Hào giống như còn gãi đúng chỗ ngứa, trên tây trang hồng nhạt thêu cây đào đang trổ hoa, còn có những cánh hoa đào rơi xuống nối thành một vệt dài, tinh xảo xinh đẹp nói không nên lời. Chỉ là hắn mặc trên người bộ đồ này không hợp, thoạt nhìn kỳ quái cực kỳ.
Không chỉ như vậy, Vệ Anh Hào còn kéo một cái va li màu hồng.
Đào Hoa tức khắc có một loại xúc động muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng mà Vệ Anh Hào đã ở trước mắt bao người, giống một cây đào di động chạy tới.
Mọi người tức khắc cảm giác áp lực lớn như núi. Tạ Nhất nhịn không được đè đè mí mắt.
Vệ Anh Hào nhìn thấy Đào Hoa thật cao hứng, bất quá nhìn thấy mấy cái bóng đèn phía sau lúc này mới tỉnh ngộ.
Không phải chỉ hai người đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật sao?
Bất quá Vệ Anh Hào có thể đi du lịch cùng Đào Hoa vẫn vui vẻ, ân cần nói:
"Đào Hoa, em khát không? Anh mới vừa ở cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ uống, em thích uống cái gì? Anh không biết em thích cái nào, liền mỗi loại mua một chút."
Đào Hoa cúi đầu thấy càng kinh ngạc. Nước khoáng mấy loại, còn có trà sữa, nước trái cây, sữa chua, sinh tố, nước ép, Coca Cola, trà Ô Long vân vân…
Đào Hoa mí mắt giật giật nói:
"Anh mua nhiều như vậy, thời điểm kiểm tra tất cả đều phải ném hết."
Vệ Anh Hào cười nói:
"A? Đúng rồi. Hắc hắc, anh không nghĩ tới chuyện đó."
Vì thế mọi người phân chia đồ uống. Nhưng đồ uống thật sự quá nhiều, uống không hết, cuối cùng Vệ Anh Hào liền làm việc công ích phát nước cho người chung quanh. Bất quá bởi vì Vệ Anh Hào ăn mặc quá kỳ quái, thoạt nhìn không giống như là người tốt, cho nên căn bản không ai dám tiếp nhận.
Mọi người kiểm tra xong, vào phòng chờ. Mới vừa đi vào, Tống Tịch liền lắp bắp kinh hãi.
"Nguyên Phong?!"
Mọi người quả nhiên thấy được Nguyên Phong. Nguyên Phong thế nhưng ngồi sẵn ở trong phòng chờ, không có mang bất luận hành lý gì, nhìn thấy bọn họ còn cười cười. Tống Tịch nói:
"Sao cậu lại tới đây?"
Nguyên Phong nói:
"Tôi nghĩ nghĩ, một mình lưu lại cũng không có gì vui."
Nguyên Phong đột nhiên tới, kỳ thật hắn đã sớm lấy vé máy bay, chỉ là vẫn luôn do dự.
Cái này hay rồi, mọi người đều đến đông đủ, thực mau đã lên may bay. Vệ Anh Hào đặc biệt hưng phấn, ngồi ở bên cạnh Đào Hoa, bưng trà đổ nước, ân cần đầy đủ.
Là loại máy bay có loạt bốn ghế ngồi. Tạ Nhất vốn dĩ tính toán ngồi ở bên cạnh Đào Hoa, bất quá Thương Khâu đột nhiên đi tới, trực tiếp ngồi vào. Tạ Nhất chỉ có thể ngồi ở ghế ngoài cùng, bị chia cách với Đào Hoa.
Thương Khâu thong thả ung dung ngồi xuống, nói:
"Mệt mỏi nghỉ ngơi trong chốc lát."
Tạ Nhất không tính toán nghỉ ngơi, ba giờ bay kỳ thật thực cũng mau, xem hết một phim điện ảnh liền đến. Nhưng mà... Tạ Nhất xem nhẹ trình độ xui xẻo của Vệ Anh Hào.
Hành khách đều ngồi xong, máy bay không có cất cánh. Nghe nói đường băng bị ùn tắc không cất cánh được, phải đợi một tiếng rưỡi. Tạ Nhất xem xong một bộ phim điện ảnh 90 phút, máy bay vẫn cứ không có cất cánh.
Thật vất vả đến lượt bay, lúc này lại có gió to. Gió thổi mạnh làm cánh máy bay rung động, không ngừng xóc nảy, căn bản không có biện pháp cất cánh. Máy bay xóc nảy một trận, chờ gió giảm đi một ít lại thêm hơn nửa giờ. Máy bay cất cánh có thể so với tàu lượn siêu tốc uốn lượn khiến hành khách thiếu chút bay ra ngoài. Thời điểm chạy trên đường băng hai cánh máy bay điên cuồng run run, kích thích không chịu nổi.
Tạ Nhất nguyên hình vốn là con chim lớn, bởi vậy đối với loại kích thích này không nhiều cảm giác. Đào Hoa thì khác, hắn sợ tới mức gắt gao nắm lấy tay vịn ghế dựa, một tay bắt được tay Vệ Anh Hào.
Vệ Anh Hào phát giác bàn tay Đào Hoa rất lạnh, tức khắc hưng phấn ôm Đào Hoa, đảm đương vai trò người hùng một lần. Hắn ôm Đào Hoa nói:
"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là cất cánh mà thôi."
Đào Hoa bởi vì sợ hãi, cho nên căn bản không phản ứng Vệ Anh Hào chiếm tiện nghi. Vệ Anh Hào nhân cơ hội hôn Đào Hoa vài cái. Tóc Đào Hoa có mùi hoa đào nhàn nhạt, thật là thơm tho thoải mái.
Vệ Anh Hào quá đắc ý vênh váo. Người khác đều gắt gao bắt lấy tay vịn. Cũng không phải là bởi vì nhát gan, mà bởi vì quá xóc nảy, thật sự có người thiếu chút nữa bị văng khỏi ghế. Nếu không phải có đai an toàn, tuyệt đối đã bay khỏi chỗ ngồi.
Vệ Anh Hào ôm Đào Hoa căn bản không chú ý, đắc ý vênh váo hôn trán Đào Hoa. Kết quả máy bay xóc nảy một chút, răng Vệ Anh Hào tức khắc va mạnh vào trán Đào Hoa.
"Cộp!"
Vệ Anh Hào:
"……"
Thật sự thấy máu. Đào Hoa thành Bao Thanh Thiên, trên trán có hình trăng khuyết. Không đúng! Là dấu răng!
Cất cánh xong lại gặp dòng khí. Toàn bộ hành trình đều xóc nảy. Thật vất vả xuống máy bay, mọi người đều cảm giác chân nhũn ra, từng đợt mồ hôi lạnh tuôn trào. Chỉ có Tạ Nhất vẻ mặt không có việc gì, còn hưng phấn nói:
"Tôi nói mọi người nghe, tôi từ nhỏ đã thích chơi tàu lượn siêu tốc! Cảm giác đặc biệt kích thích!"
Vệ Anh Hào xuống máy bay liền ói mửa không ngừng, hận không thể đem toàn bộ những gì ăn từ đêm qua nhổ ra.
Mọi người từ sân bay đi ra đều cảm giác chuyến đi lần này quá mạo hiểm kích thích. Mà hiện tại chỉ là chút mở đầu. Lúc sau bọn họ còn phải lái xe đi vào nơi hoang dã.
Đào Hoa trên trán dán băng keo cá nhân, ngồi ở ghế phụ. Vệ Anh Hào lái xe, những người khác ngồi ở trên ghế sau.
Bọn họ lần này cần đi đến thôn ở bên cạnh con sông cổ Hung Thủy, là thôn nhỏ thực lạc hậu, cũng không biết có điện hay không, căn bản không có phải địa điểm du lịch.
Trước kia Hung Thủy phi thường mãnh liệt, là một sông rất lớn. Còn có rất nhiều truyền thuyết, như sông này thông với âm tào địa phủ.
Trước kia cai quản Hung Thủy là Chín Anh. Bất quá sau này dần dần bởi vì khí hậu thay đổi, Hung Thủy cũng không còn mãnh liệt mênh mông, đã biến thành một sông bình thường, hơn nữa không tính lớn. Bất quá người ở trong thôn mỗi năm đều có hoạt động hiến tế thần sông, nghe nói nơi này đời đời đều được thần sông phù hộ.
Thôn nhỏ cơ bản đều là tự cấp tự túc, bất quá cũng là địa phương nổi tiếng về khắc gỗ. Thôn dân luôn dùng gỗ tại địa phương điêu khắc đồ vật dùng để hiến tế. Dần dà, khắc gỗ cũng biến thành nghề chủ yếu của thôn. Thôn dân thường xuyên đem sản phẩm khắc gỗ bán cho thôn chung quanh hoặc là nơi xa hơn một chút lấy tiền.
Những người khác đều làm giai đoạn chuẩn bị vì đã tìm hiểu trước, Vệ Anh Hào thì hoàn toàn không biết, còn tưởng rằng bọn họ muốn đi địa điểm du lịch trứ danh. Dọc đường đi hắn luôn ngâm nga một khúc nhạc, tâm tình thực tốt lái xe.
Thời điểm bọn họ xuống máy bay là giữa trưa, đi thêm mấy giờ đồng hồ cũng không tính quá muộn. Một đường đi vui sướng, cũng không kẹt xe dù sao bọn họ vẫn luôn hướng đến địa phương hẻo lánh.
Tạ Nhất ngủ một giấc, thời điểm tỉnh dậy thần thanh khí sảng. Bởi vì gần đây Thương Khâu đã trở lại, Tạ Nhất không chịu cái gì kích thích, mỗi ngày đều được Thương Khâu nâng niu sợ hỏng, ngậm trong miệng sợ tan. Phải nói được chiếu cố thật cẩn thận, cho nên Tạ Nhất cũng không có cái gì quá khó chịu, đặc biệt là mới vừa ngủ dậy, tất nhiên tinh thần thực đủ.
Tạ Nhất hạ kính cửa sổ nhìn ra bên ngoài, kinh ngạc nói:
"Thật hẻo lánh a, chúng ta tới rồi sao?"
Thương Khâu cầm áo khoác ở trên vai Tạ Nhất, nói:
"Đừng mở cửa sổ quá lớn, cẩn thận gió. Mới đi hai tiếng rưỡi, còn hơn một tiếng mới đến."
Tạ Nhất có chút hứng thú bừng bừng, nhìn nhìn bên ngoài, chỉ phía trước nói:
"A, các người xem, phía trước có cái biển báo giao thông."
Mọi người nhìn phía trước, quả nhiên ven đường, chỗ bị bụi vỏ che khuất có tấm biển báo. Nếu không phải Tạ Nhất có đôi mắt chim, căn bản phát hiện không được. Mọi người vừa thấy, tức khắc giống như bị sét đánh giữa trời quang. Đào Hoa nói:
"Từ từ! Có phải sai đường hay không?!"
Tống Tịch nhanh lấy ra di động xe hướng dẫn, nói:
"Đúng đường này, hướng dẫn đích xác chỉ như vậy."
Vệ Anh Hào lập tức nói:
"Đúng mà, anh cũng theo hướng dẫn mà lái xe. Em nhìn đi anh cũng không phải là mù đường."
Thương Khâu lấy ra di động cũng xem xét, tức khắc nhàn nhạt nói:
"Khả năng bị lỗi kết nối, chúng ta đi ngược hướng."
"Cái gì?"
Mọi người đều là đều ngốc.
Đi ngược hướng hai tiếng rưỡi đồng hồ!
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Vệ Anh Hào. Vệ Anh Hào tức khắc giơ tay tới, nói:
"Tôi trong sạch, không phải tôi xui xẻo."
Đào Hoa bất đắc dĩ nói:
"Biết chính mình xui xẻo là được rồi."
Bởi vì chỉ dẫn sai, bọn họ đi ngược đường hai tiếng rưỡi. Hiện tại hơn 3 giờ chiều, muốn quay trở lại nơi ban đầu cũng phải mất thời gian như vậy. Thêm hai tiếng rưỡi lộ trình, bọn họ đến thôn kia nhanh nhất cũng là hơn 9 giờ 30 tối.
Nguyên Phong đi lái xe thay Vệ Anh Hào. Đem hắn thay đổi xuống dưới, miễn cho Vệ Anh Hào quá xui xẻo, mọi người lại bắt đầu lên đường.
Thời điểm Nguyên Phong lái xe cũng không có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, đi cũng thực thuận lợi. Tốc độ lần này còn nhanh hơn trước, vừa qua 9 giờ tối một chút đã tới.
Bởi vì bọn họ muốn đến đây, Thương Khâu đã cho người liên hệ trước với người trong thôn chuẩn bị một chỗ dừng chân.
Thôn này tuy rằng phong bế, bất quá bởi vì bọn họ có đem sản phẩm khắc gỗ bán ra bên ngoài cho nên cũng phải có người liên hệ với bên ngoài, như vậy mới dễ dàng "kinh doanh". Thương Khâu liền liên hệ với một hộ trong thôn. Hộ gia đình này có thể nói là giàu nhất thôn. Bởi vì con trai lớn trong nhà thường xuyên ra bên ngoài, cũng gặp qua nhiều việc nhiều người. Hắn đã đi đến mấy thành thị cách thôn vài trăm km, so những người khác trong thôn kiến thức nhiều hơn HunhHn786.
Thương Khâu ra tay hào phóng, nói bọn họ muốn tới du lịch sinh thái, bởi vậy hộ gia đình này đương nhiên đồng ý. Bọn họ nơi này nhiều nhất chính là đất, căn bản không lo chỗ ở, đặc biệt nhiệt tình cung cấp chỗ dừng chân.
Gia đình này họ Viên có ba thế hệ sống cùng một nhà, giàu nhất trong thôn, có người thường xuyên ra bên ngoài buon bán. Người này gọi là Viên Đại Bảo, hắn phía dưới có mấy đứa em trai em gái, tóm lại nhà rất đông người.
Viên Đại Bảo còn ra tận cửa thôn đón bọn họ. Xe chậm rãi đi vào, Vệ Anh Hào tức khắc choáng váng, nói:
"Sao không bật đèn? Bên này ngủ cũng quá sớm, mới hơn 9 giờ tối mà."
Viên Đại Bảo thoạt nhìn cũng khôn khéo, cười nói:
"Dạ, ông chủ, chúng tôi nơi này không có điện đâu, sao mở đèn u!"
Vệ Anh Hào:
"……"
Vệ Anh Hào sửng sốt một chút, ngay sau đó cười gượng nói:
"Thật là nguyên sơ sinh thái a!"
Đào Hoa:
"……"
Xe "khủng long" của bọn họ như là "quái vật" đi vào, rất nhiều thôn dân ra vây xem. Thật đừng nói là thôn dân còn có thôn trưởng, mọi người đều có chút sợ nhìn người lạ, lại phi thường tò mò, ghé vào khung cửa nhìn xe bọn họ.
Xe chạy đến cửa nhà Viên Đại Bảo, liền ngừng lại. Mọi người xuống xe, lấy hành lý mang vào.
Thời điểm mọi người đang bận rộn, một đống thôn dân chạy tới nhìn xe bọn họ kinh ngạc. Em gái lớn của Viên Đại Bảo năm nay đã mười sáu tuổi, ở địa phương này đã đến tuổi gả chồng. Em gái Viên Đại Bảo tên rất đơn giản là Viên Tiểu Hoa.
Viên Tiểu Hoa có 2 bím tóc, vẻ mặt thuần phác nói:
"Anh trai, cái hộp lớn này là cái gì u?"
Tạ Nhất nhìn Viên Tiểu Hoa chỉ vào xe việt dã của bọn họ. Ngay sau đó liền nghe được Viên Đại Bảo thực bình tĩnh nói:
"Ai, Tiểu Hoa đừng quê mùa như vậy. Thứ này trong thành phố nhiều đến đếm không xuể, chạy đầy đường, gọi là xe máy kéo!"
"Phốc!"
Tạ Nhất tức khắc cười phun. Cũng không phải Tạ Nhất cười nhạo Viên Đại Bảo. Mà là bởi vì Viên Đại Bảo nói giọng rất to, khẩu khí đặc biệt sành sỏi, bộ dạng rất có kiến thức. Nhưng mà cách nói ra của hắn thiếu chút nữa làm Tạ Nhất cười tắt thở.
Viên Tiểu Hoa không biết cái gì là máy kéo. Bọn họ nơi này trồng trọt đều dùng sức người sức động vật, căn bản không có máy móc tiên tiến như máy kéo, Viên Tiểu Hoa kinh ngạc nói:
"Máy kéo? Máy kéo chính là cho người ngồi sao?"
Viên Đại Bảo lại tự tin chậm rãi nói:
"Đương nhiên có thể, còn có thể chở gia súc u!"
Tạ Nhất:
"……"
Tạ Nhất nghe xong, cảm thấy chính mình biến thành gia súc, nhanh đi theo mọi người hướng vào trong.
Viên Đại Bảo tiếp đón các ông chủ, cười nói:
"Các ông chủ mời vào, phòng ở lầu hai. Nơi này của chúng tôi tương đối đơn sơ, các vị ngàn vạn lần đừng trách móc."
Nhà này có 2 tầng, nhưng cũng không phải được xây bằng xi măng sắt thép mà là gỗ, đặc biệt có cảm giác sinh thái. Tầng một thoạt nhìn là nơi trữ đồ vật, chất đống lương thực, còn có thật nhiều gỗ. Thoạt nhìn nhà bọn họ cũng làm điêu khắc, còn có cái khung cửi dệt vải. Tầng hai là chỗ ngủ, thang lầu cũng là gỗ, giẫm lên phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Tầng hai phòng không ít, hơn nữa chủ nhà căn bản không ở phía bên này. Phía bên kia liền kề cũng là 2 tầng lầu bằng gỗ. Bên kia mới là chỗ ở của chủ nhà.
Mọi người tự chọn phòng, mỗi người một phòng cũng đủ. Tống Tịch cùng Nguyên Phong một phòng. Tạ Nhất tính toán mang theo hành lý ở cùng Thương Khâu. Bất quá Thương Khâu đem hành lý vào phòng cho Tạ Nhất xong, lại cầm hành lý của mình đi ra ngoài, ở phòng bên cạnh. Thương Khâu hiện tại là quỷ, nếu cả đêm ở cùng Tạ Nhất ngày hôm sau Tạ Nhất khẳng định không khỏe.
Vệ Anh Hào muốn ở cùng phòng Đào Hoa. Bất quá Đào Hoa mang hành lý vào phòng xong liền đóng cửa lại.
Bọn họ sắp xếp phòng xong, Viên Đại Bảo lại tới nữa, cười nói:
"Các ông chủ, em gái tôi đã chuẩn bị bữa ăn khuya, mời các ngươi tới nếm thử?"
Chủ nhà phi thường hiếu khách, bọn họ cũng mệt mỏi, liền chuẩn bị đi xuống ăn một chút. Chỗ ăn cơm ở tầng một, trong phòng khách đặt một cái bàn cùng mấy cái ghế dựa. Mọi người ngồi vây quanh bàn, trên bàn thật nhiều rau, còn có bánh ngô.
Tạ Nhất ngồi xuống, Viên Tiểu Hoa bưng ra một nồi cháo to, đặt lên bàn. Mút một chén, ngượng ngùng thẹn thùng, mặt đỏ bừng, Viên Tiểu Hoa nói:
"Thương… Thương đại ca, mời dùng cháo!"
Viên Tiểu Hoa nói, đem chén đưa cho Thương Khâu. Viên Tiểu Hoa thoạt nhìn là người thật thành. Một chén cháo tràn đầy thiếu chút nữa tràn ra ngoài. Nói xong tức khắc trên mặt đỏ bừng, cô gái bụm mặt liền chạy đi rồi.
Mọi người:
"……"
Viên Đại Bảo vừa thấy, cười nói:
"Các ông chủ không cần để ý. Em gái nhà tôi là như vậy, dễ dàng thẹn thùng, nhưng đặc biệt thật thành!"
Tạ Nhất nhìn chén cháo kia tức khắc mắt trợn trắng.
Thương Khâu rốt cuộc có thể hái hoa ngắt cỏ bao nhiêu, hôm nay một em gái đệ nhất thuần phác cũng thích Thương Khâu, hơn nữa biểu hiện cũng quá rõ ràng!
Mọi người vừa ăn, Viên Đại Bảo vừa phổ cập một chút cảnh sắc chung quanh.
"Chúng tôi nơi này a, cảnh sắc cực tốt! Đặc biệt là điêu khắc gỗ! Nơi này đặc sản là người gỗ!"
Hắn vừa nói như vậy, tay Nguyên Phong cầm đũa run một chút, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, tiếp tục ăn cháo.
Mọi người nghe được hắn nói người gỗ, cũng đều nhịn không được nhìn thoáng qua Nguyên Phong. Tuy rằng biết Viên Đại Bảo nói chính là khắc gỗ, nhưng vẫn là sợ ảnh hưởng Nguyên Phong. Dù sao Nguyên Phong chính là một "người gỗ".
Viên Đại Bảo không hổ là người khôn khéo, vẫn luôn đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm khắc gỗ. Nhìn ra được mọi người đều là kẻ có tiền, cho nên hắn muốn bọn họ mua sản phẩm khi trở về. Viên Đại Bảo nói:
"Chúng tôi nơi này người gỗ ai u đặc biệt đẹp! Lại còn có thực linh! Chúng tôi hiến tế thần sông toàn dùng cái này, cả lão thần tiên cũng dùng cái này hiến tế."
Tạ Nhất tò mò nói:
"Lão thần tiên? Đó là người nào?"
Viên Đại Bảo nói:
"Không không không, kia cũng không phải là người u! Là bán tiên!"
Tạ Nhất:
"……"
Không phải đang mắng lão thần tiên sao?
Viên Đại Bảo nói:
"Các vị xem bên kia, lão thần tiên liền ở tại nơi đó. Chính là bán tiên nơi này của chúng tôi. Nhiều năm trước trong thôn vẫn luôn có lũ lụt cuốn trôi nhà, cháy rừng, cả gia súc cũng bị mất hết rồi u! May là lão thần tiên lợi hại, nghĩ ra biện pháp hiến tế bình ổn phẫn nộ của thần sông. Từ đó đến nay nơi này mưa thuận gió hoà, thu hoạch cũng tốt. Thôn bên cạnh bởi vì nghe nói lão thần tiên linh thiên, còn từ chỗ chúng tôi mua người gỗ, mời lão thần tiên qua đó làm hiến tế."
Tạ Nhất càng nghe càng cảm thấy không đáng tin cậy, cảm thấy lão thần tiên là đại lừa dối, nói:
"Lão thần tiên nghĩ ra biện pháp hiến tế gì?"
Viên Đại Bảo thần thần bí bí đi qua, thấp giọng nói:
"Minh hôn!"
"Minh hôn!?"
Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc hoảng sợ. Đã từng nghe nói qua minh hôn, ở rất nhiều địa phương hẻo lánh có minh hôn như vậy. Ở cổ đại cũng có rất nhiều minh hôn, rất nhiều nhà có tiền con trai chết liền sẽ tìm người tới minh hôn. Hơn nữa Tạ Nhất còn nghe nói, bọn họ chuyên môn tìm cô gái trẻ gả cho người chết, có bị giết chết, có dứt khoát chôn sống, phi thường tàn nhẫn.
Nhưng Tạ Nhất cảm thấy minh hôn cách mình cũng quá xa, nào biết hôm nay thế nhưng liền ngay bên cạnh.
Mọi người đều đối với lão thần tiên nghĩ ra biện pháp minh hôn có hứng thú. Viên Đại Bảo vì biểu hiện chính mình hiểu biết đặc biệt nhiều, liền nói cho bọn họ nghe. Viên Đại Bảo nói:
"Các vị không biết chứ, ước chừng… hai mươi mấy năm trước, khi đó tôi còn chưa có sinh ra, cũng không biết cụ thể khi nào. Có thể là hai mươi mấy năm, cũng có thể là ba mươi mấy năm trước, nơi này phong thuỷ không tốt, luôn đói chết người, con sông gần đây được lớp người già gọi là Hung Thủy thực sự rất hung hãn u!"
Bắc Địch có Hung Thủy, Hung Thủy có hung thú, Chín Anh xuất phát từ Hung Thủy.
Sơn Hải Kinh cũng ghi lại Hung Thủy ở địa phương xa xôi phương bắc, nghe nói Hung Thủy liên thông địa ngục, là sông rất lớn.
Thôn nhỏ thành lập ở bên bờ Hung Thủy. Hung Thủy thường xuyên dâng nước gây lũ lụt, thôn dân khổ không sao kể hết, lại không có năng lực dọn khỏi nơi này.
Sau đó trong thôn tới một bán tiên, nói thôn dân đưa tiền, đưa thịt, đưa lương thực liền có thể nghĩ cách hiến tế thần sông, làm sông ôn hòa, phù hộ bọn họ được mùa. Thôn dân không kiến thức, tất cả đều tin, đem những gì bọn họ có đưa cho bán tiên, còn đem gia súc trong nhà làm thịt cho đại tiên ăn. Đại tiên liền nói cho bọn họ, thần sông Hung Thủy gọi là Chín Anh. Chín Anh tính tình hung hãn, dễ dàng phẫn nộ.
Viên Đại Bảo nói:
"Cho nên… Đại tiên nói cần minh hôn! Bởi vì thần sông trời sinh tính bạo ngược háo sắc, phải tặng cho người con gái trong trắng xinh đẹp nhất trong thôn mới có thể phù hộ chúng tôi."
Tạ Nhất lần đầu tiên nghe nói Chín Anh háo sắc.
Chín Anh đích xác bạo ngược, nhưng không đến mức háo sắc? Dù sao Sơn Hải Kinh không nói như vậy!
Viên Đại Bảo thề son sắt nói:
"Vì thế trong thôn liền bắt đầu tuyển chọn cô gái trong trắng xinh đẹp nhất, lại còn phải là cô gái chưa xuất giá."
Thực mau liền tuyển chọn ra cô gái. Lúc ấy hộ gia đình kia không có thế lực, ở trong thôn cũng rất nghèo, trong nhà có con trai con gái không ít. Con gái không được ưa thích, còn phải thêm một phần đồ ăn, cho nên trong thôn muốn minh hôn, gia đình kia vui vẻ đồng ý, đem con gái hiến ra.
Viên Đại Bảo nói:
"Oa! Lúc ấy cảnh tượng rất náo nhiệt a! Lớp người già nói, từng nhà đều treo vải đỏ, giăng đèn kết hoa, thổi kèn đánh trống. Cô dâu mặc vào áo cưới màu đỏ bị đưa lên kiệu màu đỏ, trong thôn mọi người đều tới xem lễ!"
Tạ Nhất nghe hắn nói, nhìn Viên Đại Bảo mặt mày hớn hở, tức khắc cảm thấy có loại không rét mà run, không cảm giác được vui mừng.
Cô dâu bị ép mặc vào áo cưới màu đỏ, bị trói bỏ vào kiệu hoa, dán miệng, kêu cũng không được, không ai cứu.
Đội ngũ nâng kiệu hoa thực mau tới bờ sông. Nơi đó đã sớm chuẩn bị tốt, đào một cái hố rất sâu rất to, cùng một quan tài. Cô dâu sẽ bị bỏ vào quan tài, trực tiếp vùi vào trong đất, minh hôn cùng thần sông.
Âm thanh kèn trống còn tiếp tục, thôn dân một mảnh reo hò, mọi người không màng cô dâu giãy giụa. Người cha tự mình đem con gái khỏi kiệu hoa, anh trai hỗ trợ đem cô gái tiến vào quan tài.
"Ầm!!"
Quan tài đóng nắp niêm phong bằng đinh, bên ngoài reo hò. Cô gái bên trong khóc lóc, nỗ lực giãy giụa, chỉ là không ai cứu cô ấy.
Kết thúc buổi lễ, quan tài thả xuống hố, mọi người lắp đất lại, minh hôn lúc này mới xem như kết thúc.
Tạ Nhất nghe đến đó, đã cảm thấy cả người rét run.
"Xoảng! "
Nguyên Phong làm chén cháo ở trên bàn rơi xuống, phát ra một tiếng vang lớn. Mọi người sợ tới mức lập tức nhìn qua. Nguyên Phong trên mặt không có biểu tình gì. Cũng là vì nơi này quá tối, không có đèn điện, chỉ là mấy ngọn nến cho nên thấy không rõ lắm biểu tình trên mặt Nguyên Phong.
Nguyên Phong nhàn nhạt nói:
"Xin lỗi, vừa rồi trượt tay một chút."
Viên Đại Bảo vội vàng nói:
"Không có việc gì không có việc gì, không đáng ngại, chỉ là chén gốm, vỡ thì bỏ đi."
Viên Đại Bảo lại nói:
"Hắc hắc, các ông chủ, các vị đoán lúc sau thế nào? Còn có phía sau nữa!"
Mọi người đoán không ra, Viên Đại Bảo, lúc này mới nói:
"Các vị đều đoán không được a! Gia đình kia quá hiểm ác, hiến tế thần sông thế nhưng không phải khuê nữ trong trắng. Không phải trong trắng còn chưa tính, thế nhưng còn mang thai."
Nguyên Phong đột nhiên đứng lên. Ánh nến mờ nhạt chiếu rọi trên mặt Nguyên Phong, Nguyên Phong sắc mặt phi thường khó coi.
Tống Tịch kinh ngạc nói:
"Nguyên Phong?"
Nguyên Phong lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nói:
"Ngượng ngùng, tôi không quá thoải mái, đi nghỉ ngơi trước."
Hắn nói, đẩy ghế ra chạy lên lầu. Âm thanh kẽo kẹt của bậc thang phát ra cùng ánh sáng mờ nhạt lúc sáng lúc tối, bóng dáng Nguyên Phong có chút không quá thật.
Viên Đại Bảo bị hành động của Nguyên Phong làm hoảng sợ. Thấy Nguyên Phong đi rồi, lúc này hắn mới tiếp tục nói:
"Chúng ta tiếp tục nói. Người nhà kia thật là không được, cả thần minh cũng dám lừa! Thì ra sốt ruột hoảng hốt tự mình chuẩn bị hôn lễ, lại tự đưa hôn, tự mình chôn quan tài, kỳ thật dụng tâm kín đáo!"
Lúc ấy cô gái kia đã mang thai, hơn nữa lập tức liền phải sinh. Cũng là vì đứa bé có chút suy dinh dưỡng cho nên bụng không phải quá lớn.
Cô gái không có kết hôn, cả cha đứa bé cũng không biết là ai. Kết quả thế nhưng muốn sinh con, sẽ khiến bị gièm pha, quả thực là chuyện mất mặt. Cha mẹ cùng anh trai cảm thấy quá mất mặt, không dám nói ra. Vừa lúc chọn lựa người đi minh hôn, người nhà liền chủ động đưa con gái đi minh hôn, lén lút giải quyết rớt cái gièm pha này.
Lúc ấy người nhà kia phi thường ân cần, hết thảy đều tự mình chuẩn bị. Hỉ phục thực to rộng, mặc vào căn bản nhìn không ra mang thai, hơn nữa đưa gả đều là người một nhà tự mình xử lý, cả cho vào quan tài cũng vậy, cho nên người khác đều không có chú ý. Nhưng là sự tình vẫn là bại lộ……
Viên Đại Bảo nói:
"Minh hôn xong không đến hai ngày, có người ở chỗ bờ sông nghe được tiếng khóc trẻ con. Giống tiếng gió lại như là tiếng khóc, tức khắc liền bị dọa!"
Người nọ không dám dừng lại, tưởng thần sông nổi giận, liền chạy. Sau lại có người nghe thấy. Có người gan lớn trực tiếp đi đào quan tài ra xem.
Viên Đại Bảo vỗ tay nói:
"Thật khó lường, quả thực là khó lường! Quan tài mở ra, bên trong trừ bỏ cô dâu minh hôn, thế nhưng còn một thứ, nhìn kỹ... là trẻ con!"
Cô gái đã mang thai, hơn nữa sắp sinh. Bị bỏ vào quan tài phi thường tuyệt vọng, bởi vì quan tài bị phong đinh, một người sống sờ sờ bị chôn chết. Nhưng cũng không nghĩ tới, trước khi chết cô gái đã sinh con.
Đứa bé không ngừng kêu khóc, âm thanh phi thường lớn. Không biết là bởi vì lạnh, hay là bởi vì đói, cũng có thể là sợ hãi, cảm thấy bực mình, tiếng khóc rất lớn, rất có tự tin, rõ ràng sinh ra nhỏ yếu như vậy.
Mọi người nhìn cảnh tượng này đều sợ hãi. Cuối cùng gia đình kia không giấu được đành nói ra sự thực. Mọi người tức khắc sợ hãi. Tế phẩm minh hôn không phải cô gái trong trắng, thế nhưng còn mang thai, ở trong quan tài sinh hạ nghiệt chủng, việc này quá không may mắn.
Vì thế mọi người đi thỉnh giáo bán tiên. Bán tiên nói thần sông nổi giận, trong thôn vẫn sẽ không thể mưa thuận gió hoà, là bởi vì bọn họ không thành thật. Bán tiên nói thôn dân đem đứa bé ném vào trong rừng núi sâu.
Viên Đại Bảo cảm thán nói:
"Bán tiên tâm địa Bồ Tát a, không đành lòng giết chết đứa bé kia, chỉ nói người ném đứa bé vào trong núi."
Tạ Nhất vừa nghe, nghĩ thầm.
Bán tiên còn Bồ Tát, đúng là vũ nhục Bồ Tát không phải sao? Đem một đứa bé sơ sinh ném vào trong núi? Chẳng phải là chết chắc rồi, như vậy cũng coi như là tâm địa Bồ Tát à?
Thôn dân theo lời bán tiên, đem đứa bé ném vào trong núi. Lúc ấy thời tiết thực lạnh, hà hơi cũng phải kết băng, bọn họ ôm đứa bé vào núi sâu, cũng không có cho quần áo. Đứa bé bị đông lạnh đến toàn thân phát tím, không ngừng run run, khóc thét, tựa hồ đang cầu xin bọn họ. Những thôn dân lại không quay đầu mà rời đi.
Viên Đại Bảo nói:
"Tạo nghiệt a! Tạo nghiệt a!"
Tạ Nhất tâm nói.
Các người thế nhưng biết đây là tạo nghiệt?
Viên Đại Bảo lại nói:
"Tạo nghiệt u! Đại tiên là tâm Bồ Tát, chúng tôi lúc ấy nên đem đứa bé kia trực tiếp thiêu chết! Cố tình ném vào núi sâu, đó là nghiệt chủng! Mấy năm sau, có người vào trong núi thế nhưng gặp một đứa bé ở cùng sói..."
Có người lên núi đốn củi, kết quả gặp bầy sói. Thôn dân phát hiện trong bầy sói thế nhưng còn có trẻ con, là bé trai không mặc quần áo, giống dã thú quỳ rạp trên mặt đất, cùng sói làm bạn. Thôn dân tuy rằng không quen biết đứa trẻ, nhưng liếc mắt một cái liền nhìn ra, đứa bé giống dã thú thế nhưng chính là nghiệt chủng năm đó!
Nghiệt chủng đã lớn một chút, phi thường hung hãn, cùng bầy sói xua đuổi thôn dân, còn cắn cẳng chân thôn dân. Nếu không phải trong tay hắn có mồi lửa, hơn nữa chạy trốn mau, suýt nữa liền nhặt không được mạng.
Thôn dân nhặt một cái mạng trở về, đem chuyện này nói cho người trong thôn. Nhân tâm hoảng sợ, rốt cuộc bọn họ đều phải lên núi săn thú. Bán tiên lại suy nghĩ biện pháp, nói bọn họ dùng gỗ điêu khắc ra bộ dáng đứa bé, sau đó đốt cháy, hơn nữa theo cách của đại tiên.
Viên Đại Bảo nói:
"Hắc hắc, các ông chủ, các vị đoán thế nào? Đứa bé thật sự không có lại xuất hiện. Không biết có phải bị sói ăn, hoặc là bị đông chết, dù sao chúng tôi không có lại bị quấy rầy."
Tạ Nhất nghe đến đó, đã nuốt không trôi. Bọn họ không chỉ có giết một cô gái, còn giết con cô ấy. Bởi vì thôn dân vô tri, cho nên ngoài ý muốn tàn nhẫn. Hơn nữa bọn họ căn bản không biết chính mình có bao nhiêu tàn nhẫn. Tạ Nhất ăn không vô, cũng chuẩn bị lên lầu.
Viên Đại Bảo không biết bọn họ sao lại thế này, còn nói:
"Đúng rồi, các ông chủ, trời tối tận lực đừng ra cửa, càng đừng đi Hung Thủy, gần đây không thái bình, có quỷ a!"
Mọi người lên lầu, đều tụ tập ở phòng Tạ Nhất. Bọn họ chưa quên mục đích lần này tới là cái gì.
Viên Đại Bảo nói nơi này có quỷ. Đào Hoa chính là cây đào tinh mấy ngàn năm, căn bản không sợ quỷ quái. Có quỷ còn vừa đúng lúc đó, có thể kích thích Vệ Anh Hào, nhìn xem có thể làm hắn nhớ tới cái gì hay không. Đào Hoa chuẩn bị mang Vệ Anh Hào đi Hung Thủy một chút, thừa dịp buổi tối có quỷ. Hắn đối với Vệ Anh Hào nói:
"Tôi đi Hung Thủy một chút, anh đi cùng tôi không?"
Vệ Anh Hào tức khắc thụ sủng nhược kinh. Đào Hoa thế nhưng rủ hắn đi dạo.
Đây không phải hẹn hò sao?
Nhưng mà... Buổi tối đen thui, hơn nữa vừa rồi còn nghe "chuyện kinh dị", minh hôn phát sinh ở bên bờ Hung Thủy. Viên Đại Bảo còn nói buổi tối đừng ra khỏi cửa.
Vệ Anh Hào gãi gãi cằm, nói:
"Chuyện này… không tốt lắm đâu? Buổi tối trời đen thui, cũng không có gì xem, không bằng ngày mai buổi sáng anh đi cùng em?"
Nói thật ra, bởi vì vừa rồi Viên Đại Bảo kể chuyện, Vệ Anh Hào hiện tại trong lòng còn có điểm run run. Hắn thật sợ đụng phải nữ quỷ kia. Vạn nhất oán khí quá nhiều, hướng qua người qua đường lấy mạng thì làm sao đây?
Vệ Anh Hào tuy rằng chưa làm qua chuyện trái với lương tâm, nhưng cảm thấy vẫn là đừng đi bờ sông ướt giày.
Đào Hoa vừa nghe Vệ Anh Hào cũng dám cự tuyệt mình, trừng mắt nhìn Vệ Anh Hào, sau đó tự mình đi.
Vệ Anh Hào nhanh đuổi theo. Nhưng Đào Hoa đã đi vào phòng, đóng cửa. Thời gian đã trễ, Vệ Anh Hào cũng không dám dùng sức gõ cửa nhiễu dân, đành phải nói:
"Đào Hoa, em ngủ đi, ngày mai anh thật sự đi theo em."
Tạ Nhất nghĩ đến Vệ Anh Hào còn rất sợ quỷ. Đào Hoa rời khỏi, Tạ Nhất vốn buồn ngủ, kết quả điện thoại di động vang lên, là Đào Hoa gửi tin nhắn tới.
# Nhóm như thế nào kích thích Vệ Anh Hào #
Đào Hoa: Vệ Anh Hào sợ quỷ?!
Tạ Nhất: biểu tình che miệng cười.
Tạ Nhất: Tôi cảm thấy có thể là như vậy. Cậu cũng đừng làm khó hắn, để hắn ngày mai lại đi Hung Thủy.
Đào Hoa: Không được, nếu hắn sợ quỷ, càng phải bắt hắn buổi tối đi Hung Thủy, như vậy mới có thể kích thích hắn!
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Hình như có lý……
Đào Hoa: vậy làm như thế nào mới có thể khiến hắn hiện tại đi Hung Thủy?
Tạ Nhất: Cái này… tôi cũng không thể nghĩ được
Tạ Nhất: Đánh hôn mê khiêng đi?
Đào Hoa: ……
Thương Khâu đột nhiên chen vào nói.
Thương Khâu: Tôi có biện pháp rất đơn giản.
Thương Khâu: Khẳng định hiệu quả
Tạ Nhất: Biện pháp gì?!
Đào Hoa: Biện pháp gì?!
Hai người đều dò hỏi Thương Khâu. Chẳng qua Thương Khâu không có lập tức hồi âm. Mọi người đột nhiên liền nghe được bên ngoài có tiếng Thương Khâu, không nhanh không chậm, lại như thực sốt ruột, lại nghiêm trang nói:
"Không hay rồi, không tốt rồi, Vệ Anh Hào, Đào Hoa không thấy, hình như tự mình đi Hung Thủy."
Lúc này Đào Hoa còn ngồi ở trong phòng, nghe được Thương Khâu nói tức khắc mở to hai mắt nhìn, cúi đầu nhìn nhìn chính mình.
Thương Khâu bẫy người luôn là đặc biệt hăng hái a!
Thương Khâu khẩu khí "sốt ruột hoảng hốt". Vệ Anh Hào còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa nhanh mở cửa, nói:
"Làm sao vậy?!"
Thương Khâu lại nghiêm trang nói:
"Đào Hoa không thấy, khẳng định là giận dỗi đi Hung Thủy. Cậu cũng biết, Đào Hoa lòng dạ hẹp hòi. Cậu nên đi dỗ dành hắn. Hắn thật vất vả hạ mình mời cậu một lần, cậu liền cự tuyệt, hắn khẳng định không vui."
Đào Hoa còn ở trong phòng, dán vào ván cửa nghe bên ngoài nói chuyện, thiếu chút nữa đem móng tay của mình cắn sạch, lập tức gửi tin nhắn.
# Nhóm như thế nào kích thích Vệ Anh Hào #
Đào Hoa: Thương Khâu khốn nạn!
Đào Hoa: Ai lòng dạ hẹp hòi?! Tôi khi nào mời hắn?!
Tạ Nhất: biểu tình lau mồ hôi
Di động Thương Khâu di động vẫn luôn kêu vang, Thương Khâu lại mặt không đổi sắc, lại nói:
"Hiện tại bên ngoài trời tối, lại còn không yên bình. Đào Hoa một mình đi ra ngoài, không biết có gặp cái gì xấu hay không."
Vệ Anh Hào còn thật sự lo lắng cho Đào Hoa, lập tức nói:
"Tại sao lại như vậy, tôi đi tìm hắn!"
Hắn nói, nhanh lấy áo khoác, khoác ở trên người, lập tức lao ra cửa xuống lầu, nhanh chóng hướng đến Hung Thủy.
Đào Hoa lúc này từ trong phòng lao, tức giận muốn cùng Thương Khâu liều mạng. Thương Khâu lại cười cười, nói:
"Biện pháp hiệu quả, hy vọng cậu tới Hung Thủy trước Vệ Anh Hào."
Đào Hoa vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống, chạy nhanh hướng tới Hung Thủy.
Tạ Nhất thăm dò nhìn ngoài cửa sổ, nói:
"Chạy thật mau."
Thương Khâu cười tủm tỉm lấy một cái áo khoác, phủ thêm cho Tạ Nhất, nói:
"Có mệt hay không?"
Tạ Nhất lập tức nói:
"Không mệt, nhanh đi thôi."
Tạ Nhất túm Thương Khâu muốn đi xem náo nhiệt. Tống Tịch cùng Nguyên Phong theo ở phía sau. Mọi người đều đi đến bờ sông Hung Thủy.
Ngày hôm sau sáng sớm, Tạ Nhất còn đang trong giấc mộng, đột nhiên nghe thấy âm thanh rất lớn còn tưởng rằng tòa nhà bị phá hủy. Tựa hồ là cái gì nặng nện xuống. Tạ Nhất đột nhiên liền bị doạ tỉnh.
Thương Khâu đã thức dậy, ở ngoài cửa phòng. Nghe thấy âm thanh nghiêm trọng, hắn vội vàng vọt vào phòng ngủ. Quả nhiên Tạ Nhất bị doạ tỉnh, có chút phát ngốc, tựa hồ có điểm không ổn định. Thương Khâu chạy nhanh tới, thấp giọng nói:
"Tạ Nhất…… Tạ Nhất, tỉnh tỉnh!"
Tạ Nhất mê mang nhìn Thương Khâu. Thương Khâu nhẹ nhàng vỗ gương mặt, Tạ Nhất lúc này mới tỉnh lại, nói:
"Chuyện gì xảy ra? Cái gì rớt xuống?"
Thì ra âm thanh là từ phòng cho khách truyền đến. Rớt trên mặt đất không phải thứ gì khác, mà là Vệ Anh Hào.
Vệ Anh Hào ngủ thật sự ngon lành. Hắn có mộng đẹp, quả thực là mộng xuân thu. Trong mộng Đào Hoa đặc biệt chủ động, hai người điên cuồng cả đêm, làm Vệ Anh Hào như lọt vào trong tiên cảnh. Hắn nghĩ thầm.
Quả nhiên là nằm mơ a!
Hơn nữa quan trọng nhất là Vệ Anh Hào nằm mơ thấy Đào Hoa thế nhưng là nữ. Nếu không phải bởi vì nằm mơ, Vệ Anh Hào tuyệt đối không thể tin được. Vệ Anh Hào còn phỉ nhổ chính mình quá đáng khinh, thế nhưng có mộng như vậy.
Buổi sáng, Vệ Anh Hào vẫn còn ở trong dư vị của mộng, kết quả chính là ở trên đám mây rớt xuống địa ngục. Bị va chạm khiến cho hắn tức khắc liền tỉnh lại, mở to hai mắt, nói:
"Chuyện gì xảy ra?!"
Vệ Anh Hào trợn mắt thấy chính mình là rớt xuống giường. Giường rất lớn, chỉ có hai người, hắn xoay như thế nào cũng không có khả năng rớt xa như vậy.
Đây hiển nhiên là bay theo đường parabol a!
Vệ Anh Hào chật vật từ trên mặt đất bò dậy, đầu tiên là thấy được áo sơ mi bạn trai ngày hôm qua xuất hiện trong mộng. Quan trọng nhất chính là áo sơmi còn dính máu, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ở trên áo sơ mi màu trắng có vẻ chói mắt. Hơn nữa trong phòng thế nhưng không chỉ một mình hắn, Đào Hoa cũng ở đây.
Đào Hoa vẻ mặt tiều tụy, rồi lại hung thần ác sát, xông tới muốn cùng hắn liều mạng. Bất quá Đào Hoa lực bất tòng tâm, xông tới tức khắc kêu một tiếng, đầu gối mềm nhũn, liền muốn quỳ trên mặt đất.
Vệ Anh Hào nhanh duỗi tay tiếp được Đào Hoa. Sáng sớm mỹ nhân liền chủ động nhào vào lòng, Vệ Anh Hào có điểm kinh hỉ quá độ. Kế tiếp thế nhưng còn có nhiều "kinh hỉ" hơn.
Vệ Anh Hào choáng váng một hồi, nhưng xem như tỉnh lại, trong đầu ong ong một chút, lắp bắp nói:
"Đào... Đào... Đào… Đào Hoa, em nghe anh nói!"
Tạ Nhất từ phòng ngủ ra tới, chuẩn bị đi rửa mặt, liền nghe được trong phòng dành cho khách truyền đến tiếng kêu thảm thiết, không khỏi thăm dò nhìn nhìn, nói:
"Thật sự đánh nhau sao, sẽ không xảy ra án mạng chứ?"
Tạ Nhất thăm dò nhìn qua, tức khắc cảm giác đôi mắt bị mù, nhanh che lại đôi mắt đi vào toilet rửa mặt. Hai người kia đánh nhau đến quần áo cũng.....
Đào Hoa vẻ mặt tiều tụy trực tiếp vọt vào phòng tắm, ước chừng hơn nửa giờ đồng hồ mới ra tới. Lúc đó mấy người Tạ Nhất đã sắp ăn xong bữa sáng. Tạ Nhất hoài nghi có phải hắn té xỉu ở trong phòng tắm hay không.
Vệ Anh Hào cũng ngồi ở bên cạnh bàn ăn sáng, ăn với xuân tâm nhộn nhạo. Tuy rằng trên mặt mang theo năm ngón tay hồng hồng, thế nhưng hắn rất vui vẻ, dù chỉ ăn cháo trắng cũng cảm thấy ngọt lịm. Nếu Thương Khâu có loại kỹ năng này, phỏng chừng ăn cháo không cần thêm đường.
Tạ Nhất thấy Thương Khâu cho vào chén cháo sáu muỗng đường, hơn nữa là sáu muỗng tràn đầy có ngọn. Cháo bỏ đường vào lúc sau trở nên sánh đặc, căn bản quấy không được. Thương Khâu lúc này mới hơi chút vừa lòng bắt đầu ăn cháo.
Mấy người Tạ Nhất ăn sắp xong. Đào Hoa từ bên trong đi ra, vẫn là vẻ mặt tiều tụy, hơn nữa bước đi còn khập khiễng.
Tạ Nhất xem trợn mắt há hốc mồm. Mặt Đào Hoa lại có chút ửng đỏ, hùng hổ đi tới, ngồi ở ghế trên, lại không biết như thế nào, đột nhiên lại nhảy dựng lên.
Vệ Anh Hào chân chó đi đem đệm mềm trên sô pha đặt ở trên ghế, sau đó mời Đào Hoa ngồi xuống. Đào Hoa trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn thành thật ngồi xuống.
Thương Khâu thong thả ăn cháo. Vệ Anh Hào đặc biệt chân chó, chạy tới phòng bếp lấy cháo cho Đào Hoa. Đào Hoa liền hung tợn, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:
"Anh có phải cố ý hay không?"
Tạ Nhất có chút mê mang nhìn Đào Hoa, lại nhìn nhìn Thương Khâu. Đào Hoa tất nhiên là cùng Thương Khâu nói chuyện. Thương Khâu vẫn cứ chậm rãi ăn cháo, thập phần không có thành ý nói:
"Cái gì? Cậu nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."
Đào Hoa tức không chịu được, nói:
"Anh tuyệt đối là cố ý. HunhHn786 Ngày hôm qua anh còn nói nghiêm trang! Tôi thế nhưng tin tiểu nhân như anh!"
Thương Khâu cười cười, tư thế ăn cháo đặc biệt ưu nhã, nói:
"Đối đãi tình địch phải tàn khốc vô tình giống ngày đông giá rét."
Đào Hoa:
"……"
Tạ Nhất:
"……"
Phải nói những lời như vậy sao?
Bọn họ nói chuyện, Vệ Anh Hào liền từ phòng bếp ra tới. Hắn cười tủm tỉm chạy ra, bưng cháo cho Đào Hoa, nói:
"Vợ à ăn cháo…… Ai u, em sao lại đánh anh?!"
Đào Hoa trừng mắt, nói:
"Ai là vợ anh?"
Vệ Anh Hào vẻ mặt chính nghĩa nói:
"Em!"
Nói xong, hắn còn hắc hắc cười ngây ngô, nói:
"Vợ à, không nghĩ tới em là nữ a. Em thật cao, so với mấy cô gái khác cao hơn rất nhiều, trách không được thân thể đẹp như vậy… Ai u! Vợ à sao lại đánh anh?"
Đào Hoa tức run run, thiếu chút đem chén cháo đổ trên mặt Vệ Anh Hào. Hắn đứng lên tức giận đi vào phòng cho khách đóng cửa lại.
Vệ Anh Hào không biết làm sao, có điểm mê mang đứng ở ngoài cửa, gõ cửa nói:
"Vợ à, em làm sao vậy? Mở cửa đi!"
Thương Khâu còn thong thả ung dung đi tới, cười nói:
"Đào Hoa cũng không phải là nữ."
Vệ Anh Hào vẻ mặt mê mang. Hắn tuy rằng ngày hôm qua say, nhưng mơ hồ nhớ rõ một ít, hơn nữa hôm nay buổi sáng còn thấy được áo sơmi có vết máu.
Chẳng lẽ là làm Đào Hoa bị thương?
Thương Khâu thấp giọng cùng Vệ Anh Hào nói vài lời, Vệ Anh Hào biểu tình đầu tiên là giật mình, ngay sau đó mừng như điên, lập tức vỗ cửa, hô to:
"Đào Hoa! Đào Hoa, em mau mở cửa đi! Chúng ta làm lại một lần đi! Không, không không, sáu bảy tám chín lần đi!!"
Tạ Nhất:
"……"
Tình huống gì thế này, sao cảm thấy Vệ Anh Hào đột nhiên điên cuồng?
Kích thích cũng lớn, nhưng Vệ Anh Hào vẫn không nhớ, có thể là chưa đủ. Đào Hoa khả năng chịu kích thích lớn hơn nhiều. Đào Hoa giác phát mình bị Thương Khâu lừa đảo.
Từ ngày đó, Vệ Anh Hào mỗi ngày đều tới quán ăn đêm khuya, không phải đưa hoa, chính là tặng quà. Tóm lại là mặt dày theo đuổi Đào Hoa, còn ở trước mặt bao người quỳ xuống đất cầu hôn, lấy ra một đôi nhẫn kim cương to, ồn ào đến Đào Hoa cảm giác da mặt bốc khói.
Đào Hoa là xử nam mấy ngàn năm, căn bản không có gặp qua loại việc này. Đây là lần đầu tiên bị theo đuổi, thật là tương đối kỳ quái. Không thể nói chán ghét, nhưng có chút khẩn trương cùng sợ hãi. Đào Hoa sẽ không thừa nhận mình là đào tinh mấy ngàn năm sẽ bị dọa cho sợ hãi.
Vệ Anh Hào vẫn luôn không nhớ, mọi người còn đang suy nghĩ biện pháp, Đào Hoa nói:
"Các người nghĩ biện pháp đều không đáng tin cậy, lần này nên nghe tôi."
Tạ Nhất nói:
"Vậy cậu có biện pháp gì?"
Đào Hoa nói:
"Rất đơn giản, đem Vệ Anh Hào đưa tới địa bàn của Chín Anh trước kia. Hắn tới đó rồi hẳn là sẽ nhớ ra chút gì."
Thương Khâu không có phản đối, chỉ là ôm cánh tay gật đầu nói:
"Bất quá... vị trí đó quá hẻo lánh, hiện tại phụ cận phát triển cũng không tốt, cậu làm như thế nào đem Vệ Anh Hào mang đi?"
Đào Hoa nghĩ nghĩ, nói:
"Tôi có biện pháp."
Vệ Anh Hào mỗi ngày chạy đi tìm Đào Hoa, nhưng Đào Hoa luôn là trốn tránh hắn. Hắn không biết vì cái gì Đào Hoa trốn tránh hắn, còn tưởng rằng Đào Hoa không thích hắn.
Kỳ thật Đào Hoa thực mông lung, thực mê mang, chỉ là trong lòng mơ hồ có chút khẩn trương sợ hãi, cho nên mới trốn tránh Vệ Anh Hào. Đào Hoa cũng không biết cái loại cảm giác này gọi là tình cảm.
Hôm nay Vệ Anh Hào ở trong văn phòng phiền muộn. Hắn ngồi ở trên ghế Tổng giám đốc, bên cạnh đứng hai người là thư ký và trợ lý. Vệ Anh Hào nói:
"Mau nghĩ đi, nào là hoa, nào là gấu bông, các món đồ chơi, pháo hoa, rượu, thức ăn ngon đều đã tặng qua, còn có thể tặng cái gì?"
Thư ký cùng trợ lý cũng phiền muộn. Bọn họ mỗi ngày chuẩn bị quà tặng cho Vệ tổng, đã không biết chuẩn bị cái gì nữa. Liền ở ngay lúc này, Vệ Anh Hào có điện thoại. Vệ Anh Hào vốn không hứng thú, cúi đầu nhìn nhìn, đôi mắt tức khắc sáng lên. Thư ký cùng trợ lý liền nhìn thấy Vệ tổng hai mắt sáng lên, giống như muốn phóng tia X, như sói đói muốn ăn người.
Vệ Anh Hào nhanh tiếp điện thoại, giọng dị thường ôn nhu nói:
"A lô, Đào Hoa sao?"
Thật là Đào Hoa gọi tới. Vệ Anh Hào có chút thụ sủng nhược kinh. Đào Hoa mở miệng, Vệ Anh Hào tức khắc càng thêm thụ sủng nhược kinh. Liền nghe Đào Hoa nói:
"Anh... Anh gần dây có rảnh không?"
"Có rảnh!"
Vệ Anh Hào tức khắc đáp ứng.
"Có rảnh có rảnh! Anh mỗi ngày đều không làm việc! Rảnh rỗi đến hốt hoảng! Làm sao vậy? Em muốn đi nơi nào?"
Thư ký cùng trợ lý tức khắc mí mắt giật kinh hoàng nhìn Vệ Anh Hào.
Vệ tổng mỗi ngày rảnh rỗi đến hốt hoảng, vậy công ty không đóng cửa thật là vạn hạnh!
Đào Hoa nói:
"Tôi muốn đi du lịch. Nếu anh có rảnh…"
Đào Hoa còn chưa nói xong, Vệ Anh Hào lập tức nói:
"Đi! Đi đi đi! Anh nhất định đi!"
Đào Hoa nói:
"Vậy được rồi, thời gian địa điểm tôi gửi tin nhắn cho anh."
Đào Hoa hẹn Vệ Anh Hào đi du lịch, là một nơi đặc biệt hẻo lánh, ngồi máy bay hơn ba giờ, xuống máy bay đi xe bốn giờ mới có thể tới. Tuyệt đối là nơi hoang dã nguyên sơ, có thể nói là du lịch sinh thái……
Vệ Anh Hào căn bản không biết bọn họ muốn làm gì, còn tưởng rằng Đào Hoa cùng mình đi hưởng tuần trăng mật. Hắn chuẩn bị một phen, rồi xuất phát đi sân bay.
Đào Hoa hẹn Vệ Anh Hào, những người khác cũng đi chuẩn bị. Trừ Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi cùng, còn có Tống Tịch cũng đi theo. Nhưng mà lần này Nguyên Phong vừa nghe, lại nói:
"Tôi không đi."
Tống Tịch có chút giật mình. Nguyên Phong có thể nói là nằm vùng, đương nhiên phải thời thời khắc khắc đi theo Tống Tịch mới đúng, nhưng mà Nguyên Phong lần này chủ động không đi. Nói thật ra, Nguyên Phong không đi, Tống Tịch còn cảm thấy rất may mắn. Nguyên Phong là nằm vùng, không biết có đem kế hoạch của bọn họ nói cho người của tổ chức kia hay không.
Nhưng Nguyên Phong hiện tại thân thể không tốt, đã bị thương nặng, thiếu chút nữa đã chết. Sau mấy ngày dưỡng thương, sắc mặt hắn trắng bệch, không có tinh thần. Tống Tịch có chút không yên tâm về hắn.
Nguyên Phong lại là nhàn nhạt nói:
"Yên tâm, tôi không có việc gì, không chết được."
Hắn càng nói như vậy, Tống Tịch càng không yên lòng. Nhưng mà không có biện pháp, bọn họ phải kích thích Vệ Anh Hào. Đây là biện pháp cuối cùng, Tống Tịch vô luận như thế nào cũng muốn đi theo.
Dù sao năm đó là Tống Tịch mời Thái Nhất tham gia cuộc chiến sông Đán, Thái Nhất mới bị một mũi tên bắn chết, mất thần cách. Tống Tịch đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng, không có khả năng từ bỏ việc tìm nửa viên thuốc bất tử.
Mọi người chuẩn xong hành lý, lái xe đi sân bay. Nguyên Phong cũng không có tiễn đưa, Tống Tịch liền cùng Đào Hoa ngồi ở trên ghế sau, nhìn tiểu khu xa dần.
Một đường đến sân bay đều thực thông thuận. Vào sân bay xong, bọn họ tính toán gọi cho Vệ Anh Hào để tụ họp.
Vệ Anh Hào cố ý tới sớm, vui vẻ sửa sang lại đầu tóc, phủi phủi tây trang. Hắn liếc mắt một cái liền thấy được Đào Hoa, lập tức vẫy tay.
"Đào Hoa!"
Mọi người theo âm thanh nhìn lại, tức khắc mí mắt giật kinh hoàng.
Hôm nay Vệ Anh Hào ăn mặc cũng quá gây chú ý đi?
Vệ Anh Hào mặc một bộ tây trang màu hồng nhạt! Chính xác là hồng pastel! Một chút cũng không khoa trương, chính là loại màu hồng mà các cô gái đều thực thích, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Nhưng rất nhiều cô gái đều biết mua son môi tuyệt đối không thể mua loại màu hồng này, trừ phi tự tin về làn da, cảm thấy da mình trắng đến phát sáng. Nếu không tô lên môi màu hồng này khuôn mặt sẽ tái mét.
Vệ Anh Hào làn da cũng không trắng nõn, dù sao hắn cũng là đàn ông. Hơn nữa hắn thân hình cao lớn, tuyệt đối không phải dạng thư sinh trắng nõn gầy gò. Tây trang hồng nhạt, áo sơmi hồng, còn có cà vạt hồng, Vệ Anh Hào quả thực chính là một hạt sạn bự khó nuốt.
Đào Hoa tức khắc nheo mắt. Nhìn kỹ, Vệ Anh Hào giống như còn gãi đúng chỗ ngứa, trên tây trang hồng nhạt thêu cây đào đang trổ hoa, còn có những cánh hoa đào rơi xuống nối thành một vệt dài, tinh xảo xinh đẹp nói không nên lời. Chỉ là hắn mặc trên người bộ đồ này không hợp, thoạt nhìn kỳ quái cực kỳ.
Không chỉ như vậy, Vệ Anh Hào còn kéo một cái va li màu hồng.
Đào Hoa tức khắc có một loại xúc động muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng mà Vệ Anh Hào đã ở trước mắt bao người, giống một cây đào di động chạy tới.
Mọi người tức khắc cảm giác áp lực lớn như núi. Tạ Nhất nhịn không được đè đè mí mắt.
Vệ Anh Hào nhìn thấy Đào Hoa thật cao hứng, bất quá nhìn thấy mấy cái bóng đèn phía sau lúc này mới tỉnh ngộ.
Không phải chỉ hai người đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật sao?
Bất quá Vệ Anh Hào có thể đi du lịch cùng Đào Hoa vẫn vui vẻ, ân cần nói:
"Đào Hoa, em khát không? Anh mới vừa ở cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ uống, em thích uống cái gì? Anh không biết em thích cái nào, liền mỗi loại mua một chút."
Đào Hoa cúi đầu thấy càng kinh ngạc. Nước khoáng mấy loại, còn có trà sữa, nước trái cây, sữa chua, sinh tố, nước ép, Coca Cola, trà Ô Long vân vân…
Đào Hoa mí mắt giật giật nói:
"Anh mua nhiều như vậy, thời điểm kiểm tra tất cả đều phải ném hết."
Vệ Anh Hào cười nói:
"A? Đúng rồi. Hắc hắc, anh không nghĩ tới chuyện đó."
Vì thế mọi người phân chia đồ uống. Nhưng đồ uống thật sự quá nhiều, uống không hết, cuối cùng Vệ Anh Hào liền làm việc công ích phát nước cho người chung quanh. Bất quá bởi vì Vệ Anh Hào ăn mặc quá kỳ quái, thoạt nhìn không giống như là người tốt, cho nên căn bản không ai dám tiếp nhận.
Mọi người kiểm tra xong, vào phòng chờ. Mới vừa đi vào, Tống Tịch liền lắp bắp kinh hãi.
"Nguyên Phong?!"
Mọi người quả nhiên thấy được Nguyên Phong. Nguyên Phong thế nhưng ngồi sẵn ở trong phòng chờ, không có mang bất luận hành lý gì, nhìn thấy bọn họ còn cười cười. Tống Tịch nói:
"Sao cậu lại tới đây?"
Nguyên Phong nói:
"Tôi nghĩ nghĩ, một mình lưu lại cũng không có gì vui."
Nguyên Phong đột nhiên tới, kỳ thật hắn đã sớm lấy vé máy bay, chỉ là vẫn luôn do dự.
Cái này hay rồi, mọi người đều đến đông đủ, thực mau đã lên may bay. Vệ Anh Hào đặc biệt hưng phấn, ngồi ở bên cạnh Đào Hoa, bưng trà đổ nước, ân cần đầy đủ.
Là loại máy bay có loạt bốn ghế ngồi. Tạ Nhất vốn dĩ tính toán ngồi ở bên cạnh Đào Hoa, bất quá Thương Khâu đột nhiên đi tới, trực tiếp ngồi vào. Tạ Nhất chỉ có thể ngồi ở ghế ngoài cùng, bị chia cách với Đào Hoa.
Thương Khâu thong thả ung dung ngồi xuống, nói:
"Mệt mỏi nghỉ ngơi trong chốc lát."
Tạ Nhất không tính toán nghỉ ngơi, ba giờ bay kỳ thật thực cũng mau, xem hết một phim điện ảnh liền đến. Nhưng mà... Tạ Nhất xem nhẹ trình độ xui xẻo của Vệ Anh Hào.
Hành khách đều ngồi xong, máy bay không có cất cánh. Nghe nói đường băng bị ùn tắc không cất cánh được, phải đợi một tiếng rưỡi. Tạ Nhất xem xong một bộ phim điện ảnh 90 phút, máy bay vẫn cứ không có cất cánh.
Thật vất vả đến lượt bay, lúc này lại có gió to. Gió thổi mạnh làm cánh máy bay rung động, không ngừng xóc nảy, căn bản không có biện pháp cất cánh. Máy bay xóc nảy một trận, chờ gió giảm đi một ít lại thêm hơn nửa giờ. Máy bay cất cánh có thể so với tàu lượn siêu tốc uốn lượn khiến hành khách thiếu chút bay ra ngoài. Thời điểm chạy trên đường băng hai cánh máy bay điên cuồng run run, kích thích không chịu nổi.
Tạ Nhất nguyên hình vốn là con chim lớn, bởi vậy đối với loại kích thích này không nhiều cảm giác. Đào Hoa thì khác, hắn sợ tới mức gắt gao nắm lấy tay vịn ghế dựa, một tay bắt được tay Vệ Anh Hào.
Vệ Anh Hào phát giác bàn tay Đào Hoa rất lạnh, tức khắc hưng phấn ôm Đào Hoa, đảm đương vai trò người hùng một lần. Hắn ôm Đào Hoa nói:
"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là cất cánh mà thôi."
Đào Hoa bởi vì sợ hãi, cho nên căn bản không phản ứng Vệ Anh Hào chiếm tiện nghi. Vệ Anh Hào nhân cơ hội hôn Đào Hoa vài cái. Tóc Đào Hoa có mùi hoa đào nhàn nhạt, thật là thơm tho thoải mái.
Vệ Anh Hào quá đắc ý vênh váo. Người khác đều gắt gao bắt lấy tay vịn. Cũng không phải là bởi vì nhát gan, mà bởi vì quá xóc nảy, thật sự có người thiếu chút nữa bị văng khỏi ghế. Nếu không phải có đai an toàn, tuyệt đối đã bay khỏi chỗ ngồi.
Vệ Anh Hào ôm Đào Hoa căn bản không chú ý, đắc ý vênh váo hôn trán Đào Hoa. Kết quả máy bay xóc nảy một chút, răng Vệ Anh Hào tức khắc va mạnh vào trán Đào Hoa.
"Cộp!"
Vệ Anh Hào:
"……"
Thật sự thấy máu. Đào Hoa thành Bao Thanh Thiên, trên trán có hình trăng khuyết. Không đúng! Là dấu răng!
Cất cánh xong lại gặp dòng khí. Toàn bộ hành trình đều xóc nảy. Thật vất vả xuống máy bay, mọi người đều cảm giác chân nhũn ra, từng đợt mồ hôi lạnh tuôn trào. Chỉ có Tạ Nhất vẻ mặt không có việc gì, còn hưng phấn nói:
"Tôi nói mọi người nghe, tôi từ nhỏ đã thích chơi tàu lượn siêu tốc! Cảm giác đặc biệt kích thích!"
Vệ Anh Hào xuống máy bay liền ói mửa không ngừng, hận không thể đem toàn bộ những gì ăn từ đêm qua nhổ ra.
Mọi người từ sân bay đi ra đều cảm giác chuyến đi lần này quá mạo hiểm kích thích. Mà hiện tại chỉ là chút mở đầu. Lúc sau bọn họ còn phải lái xe đi vào nơi hoang dã.
Đào Hoa trên trán dán băng keo cá nhân, ngồi ở ghế phụ. Vệ Anh Hào lái xe, những người khác ngồi ở trên ghế sau.
Bọn họ lần này cần đi đến thôn ở bên cạnh con sông cổ Hung Thủy, là thôn nhỏ thực lạc hậu, cũng không biết có điện hay không, căn bản không có phải địa điểm du lịch.
Trước kia Hung Thủy phi thường mãnh liệt, là một sông rất lớn. Còn có rất nhiều truyền thuyết, như sông này thông với âm tào địa phủ.
Trước kia cai quản Hung Thủy là Chín Anh. Bất quá sau này dần dần bởi vì khí hậu thay đổi, Hung Thủy cũng không còn mãnh liệt mênh mông, đã biến thành một sông bình thường, hơn nữa không tính lớn. Bất quá người ở trong thôn mỗi năm đều có hoạt động hiến tế thần sông, nghe nói nơi này đời đời đều được thần sông phù hộ.
Thôn nhỏ cơ bản đều là tự cấp tự túc, bất quá cũng là địa phương nổi tiếng về khắc gỗ. Thôn dân luôn dùng gỗ tại địa phương điêu khắc đồ vật dùng để hiến tế. Dần dà, khắc gỗ cũng biến thành nghề chủ yếu của thôn. Thôn dân thường xuyên đem sản phẩm khắc gỗ bán cho thôn chung quanh hoặc là nơi xa hơn một chút lấy tiền.
Những người khác đều làm giai đoạn chuẩn bị vì đã tìm hiểu trước, Vệ Anh Hào thì hoàn toàn không biết, còn tưởng rằng bọn họ muốn đi địa điểm du lịch trứ danh. Dọc đường đi hắn luôn ngâm nga một khúc nhạc, tâm tình thực tốt lái xe.
Thời điểm bọn họ xuống máy bay là giữa trưa, đi thêm mấy giờ đồng hồ cũng không tính quá muộn. Một đường đi vui sướng, cũng không kẹt xe dù sao bọn họ vẫn luôn hướng đến địa phương hẻo lánh.
Tạ Nhất ngủ một giấc, thời điểm tỉnh dậy thần thanh khí sảng. Bởi vì gần đây Thương Khâu đã trở lại, Tạ Nhất không chịu cái gì kích thích, mỗi ngày đều được Thương Khâu nâng niu sợ hỏng, ngậm trong miệng sợ tan. Phải nói được chiếu cố thật cẩn thận, cho nên Tạ Nhất cũng không có cái gì quá khó chịu, đặc biệt là mới vừa ngủ dậy, tất nhiên tinh thần thực đủ.
Tạ Nhất hạ kính cửa sổ nhìn ra bên ngoài, kinh ngạc nói:
"Thật hẻo lánh a, chúng ta tới rồi sao?"
Thương Khâu cầm áo khoác ở trên vai Tạ Nhất, nói:
"Đừng mở cửa sổ quá lớn, cẩn thận gió. Mới đi hai tiếng rưỡi, còn hơn một tiếng mới đến."
Tạ Nhất có chút hứng thú bừng bừng, nhìn nhìn bên ngoài, chỉ phía trước nói:
"A, các người xem, phía trước có cái biển báo giao thông."
Mọi người nhìn phía trước, quả nhiên ven đường, chỗ bị bụi vỏ che khuất có tấm biển báo. Nếu không phải Tạ Nhất có đôi mắt chim, căn bản phát hiện không được. Mọi người vừa thấy, tức khắc giống như bị sét đánh giữa trời quang. Đào Hoa nói:
"Từ từ! Có phải sai đường hay không?!"
Tống Tịch nhanh lấy ra di động xe hướng dẫn, nói:
"Đúng đường này, hướng dẫn đích xác chỉ như vậy."
Vệ Anh Hào lập tức nói:
"Đúng mà, anh cũng theo hướng dẫn mà lái xe. Em nhìn đi anh cũng không phải là mù đường."
Thương Khâu lấy ra di động cũng xem xét, tức khắc nhàn nhạt nói:
"Khả năng bị lỗi kết nối, chúng ta đi ngược hướng."
"Cái gì?"
Mọi người đều là đều ngốc.
Đi ngược hướng hai tiếng rưỡi đồng hồ!
Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Vệ Anh Hào. Vệ Anh Hào tức khắc giơ tay tới, nói:
"Tôi trong sạch, không phải tôi xui xẻo."
Đào Hoa bất đắc dĩ nói:
"Biết chính mình xui xẻo là được rồi."
Bởi vì chỉ dẫn sai, bọn họ đi ngược đường hai tiếng rưỡi. Hiện tại hơn 3 giờ chiều, muốn quay trở lại nơi ban đầu cũng phải mất thời gian như vậy. Thêm hai tiếng rưỡi lộ trình, bọn họ đến thôn kia nhanh nhất cũng là hơn 9 giờ 30 tối.
Nguyên Phong đi lái xe thay Vệ Anh Hào. Đem hắn thay đổi xuống dưới, miễn cho Vệ Anh Hào quá xui xẻo, mọi người lại bắt đầu lên đường.
Thời điểm Nguyên Phong lái xe cũng không có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, đi cũng thực thuận lợi. Tốc độ lần này còn nhanh hơn trước, vừa qua 9 giờ tối một chút đã tới.
Bởi vì bọn họ muốn đến đây, Thương Khâu đã cho người liên hệ trước với người trong thôn chuẩn bị một chỗ dừng chân.
Thôn này tuy rằng phong bế, bất quá bởi vì bọn họ có đem sản phẩm khắc gỗ bán ra bên ngoài cho nên cũng phải có người liên hệ với bên ngoài, như vậy mới dễ dàng "kinh doanh". Thương Khâu liền liên hệ với một hộ trong thôn. Hộ gia đình này có thể nói là giàu nhất thôn. Bởi vì con trai lớn trong nhà thường xuyên ra bên ngoài, cũng gặp qua nhiều việc nhiều người. Hắn đã đi đến mấy thành thị cách thôn vài trăm km, so những người khác trong thôn kiến thức nhiều hơn HunhHn786.
Thương Khâu ra tay hào phóng, nói bọn họ muốn tới du lịch sinh thái, bởi vậy hộ gia đình này đương nhiên đồng ý. Bọn họ nơi này nhiều nhất chính là đất, căn bản không lo chỗ ở, đặc biệt nhiệt tình cung cấp chỗ dừng chân.
Gia đình này họ Viên có ba thế hệ sống cùng một nhà, giàu nhất trong thôn, có người thường xuyên ra bên ngoài buon bán. Người này gọi là Viên Đại Bảo, hắn phía dưới có mấy đứa em trai em gái, tóm lại nhà rất đông người.
Viên Đại Bảo còn ra tận cửa thôn đón bọn họ. Xe chậm rãi đi vào, Vệ Anh Hào tức khắc choáng váng, nói:
"Sao không bật đèn? Bên này ngủ cũng quá sớm, mới hơn 9 giờ tối mà."
Viên Đại Bảo thoạt nhìn cũng khôn khéo, cười nói:
"Dạ, ông chủ, chúng tôi nơi này không có điện đâu, sao mở đèn u!"
Vệ Anh Hào:
"……"
Vệ Anh Hào sửng sốt một chút, ngay sau đó cười gượng nói:
"Thật là nguyên sơ sinh thái a!"
Đào Hoa:
"……"
Xe "khủng long" của bọn họ như là "quái vật" đi vào, rất nhiều thôn dân ra vây xem. Thật đừng nói là thôn dân còn có thôn trưởng, mọi người đều có chút sợ nhìn người lạ, lại phi thường tò mò, ghé vào khung cửa nhìn xe bọn họ.
Xe chạy đến cửa nhà Viên Đại Bảo, liền ngừng lại. Mọi người xuống xe, lấy hành lý mang vào.
Thời điểm mọi người đang bận rộn, một đống thôn dân chạy tới nhìn xe bọn họ kinh ngạc. Em gái lớn của Viên Đại Bảo năm nay đã mười sáu tuổi, ở địa phương này đã đến tuổi gả chồng. Em gái Viên Đại Bảo tên rất đơn giản là Viên Tiểu Hoa.
Viên Tiểu Hoa có 2 bím tóc, vẻ mặt thuần phác nói:
"Anh trai, cái hộp lớn này là cái gì u?"
Tạ Nhất nhìn Viên Tiểu Hoa chỉ vào xe việt dã của bọn họ. Ngay sau đó liền nghe được Viên Đại Bảo thực bình tĩnh nói:
"Ai, Tiểu Hoa đừng quê mùa như vậy. Thứ này trong thành phố nhiều đến đếm không xuể, chạy đầy đường, gọi là xe máy kéo!"
"Phốc!"
Tạ Nhất tức khắc cười phun. Cũng không phải Tạ Nhất cười nhạo Viên Đại Bảo. Mà là bởi vì Viên Đại Bảo nói giọng rất to, khẩu khí đặc biệt sành sỏi, bộ dạng rất có kiến thức. Nhưng mà cách nói ra của hắn thiếu chút nữa làm Tạ Nhất cười tắt thở.
Viên Tiểu Hoa không biết cái gì là máy kéo. Bọn họ nơi này trồng trọt đều dùng sức người sức động vật, căn bản không có máy móc tiên tiến như máy kéo, Viên Tiểu Hoa kinh ngạc nói:
"Máy kéo? Máy kéo chính là cho người ngồi sao?"
Viên Đại Bảo lại tự tin chậm rãi nói:
"Đương nhiên có thể, còn có thể chở gia súc u!"
Tạ Nhất:
"……"
Tạ Nhất nghe xong, cảm thấy chính mình biến thành gia súc, nhanh đi theo mọi người hướng vào trong.
Viên Đại Bảo tiếp đón các ông chủ, cười nói:
"Các ông chủ mời vào, phòng ở lầu hai. Nơi này của chúng tôi tương đối đơn sơ, các vị ngàn vạn lần đừng trách móc."
Nhà này có 2 tầng, nhưng cũng không phải được xây bằng xi măng sắt thép mà là gỗ, đặc biệt có cảm giác sinh thái. Tầng một thoạt nhìn là nơi trữ đồ vật, chất đống lương thực, còn có thật nhiều gỗ. Thoạt nhìn nhà bọn họ cũng làm điêu khắc, còn có cái khung cửi dệt vải. Tầng hai là chỗ ngủ, thang lầu cũng là gỗ, giẫm lên phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Tầng hai phòng không ít, hơn nữa chủ nhà căn bản không ở phía bên này. Phía bên kia liền kề cũng là 2 tầng lầu bằng gỗ. Bên kia mới là chỗ ở của chủ nhà.
Mọi người tự chọn phòng, mỗi người một phòng cũng đủ. Tống Tịch cùng Nguyên Phong một phòng. Tạ Nhất tính toán mang theo hành lý ở cùng Thương Khâu. Bất quá Thương Khâu đem hành lý vào phòng cho Tạ Nhất xong, lại cầm hành lý của mình đi ra ngoài, ở phòng bên cạnh. Thương Khâu hiện tại là quỷ, nếu cả đêm ở cùng Tạ Nhất ngày hôm sau Tạ Nhất khẳng định không khỏe.
Vệ Anh Hào muốn ở cùng phòng Đào Hoa. Bất quá Đào Hoa mang hành lý vào phòng xong liền đóng cửa lại.
Bọn họ sắp xếp phòng xong, Viên Đại Bảo lại tới nữa, cười nói:
"Các ông chủ, em gái tôi đã chuẩn bị bữa ăn khuya, mời các ngươi tới nếm thử?"
Chủ nhà phi thường hiếu khách, bọn họ cũng mệt mỏi, liền chuẩn bị đi xuống ăn một chút. Chỗ ăn cơm ở tầng một, trong phòng khách đặt một cái bàn cùng mấy cái ghế dựa. Mọi người ngồi vây quanh bàn, trên bàn thật nhiều rau, còn có bánh ngô.
Tạ Nhất ngồi xuống, Viên Tiểu Hoa bưng ra một nồi cháo to, đặt lên bàn. Mút một chén, ngượng ngùng thẹn thùng, mặt đỏ bừng, Viên Tiểu Hoa nói:
"Thương… Thương đại ca, mời dùng cháo!"
Viên Tiểu Hoa nói, đem chén đưa cho Thương Khâu. Viên Tiểu Hoa thoạt nhìn là người thật thành. Một chén cháo tràn đầy thiếu chút nữa tràn ra ngoài. Nói xong tức khắc trên mặt đỏ bừng, cô gái bụm mặt liền chạy đi rồi.
Mọi người:
"……"
Viên Đại Bảo vừa thấy, cười nói:
"Các ông chủ không cần để ý. Em gái nhà tôi là như vậy, dễ dàng thẹn thùng, nhưng đặc biệt thật thành!"
Tạ Nhất nhìn chén cháo kia tức khắc mắt trợn trắng.
Thương Khâu rốt cuộc có thể hái hoa ngắt cỏ bao nhiêu, hôm nay một em gái đệ nhất thuần phác cũng thích Thương Khâu, hơn nữa biểu hiện cũng quá rõ ràng!
Mọi người vừa ăn, Viên Đại Bảo vừa phổ cập một chút cảnh sắc chung quanh.
"Chúng tôi nơi này a, cảnh sắc cực tốt! Đặc biệt là điêu khắc gỗ! Nơi này đặc sản là người gỗ!"
Hắn vừa nói như vậy, tay Nguyên Phong cầm đũa run một chút, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, tiếp tục ăn cháo.
Mọi người nghe được hắn nói người gỗ, cũng đều nhịn không được nhìn thoáng qua Nguyên Phong. Tuy rằng biết Viên Đại Bảo nói chính là khắc gỗ, nhưng vẫn là sợ ảnh hưởng Nguyên Phong. Dù sao Nguyên Phong chính là một "người gỗ".
Viên Đại Bảo không hổ là người khôn khéo, vẫn luôn đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm khắc gỗ. Nhìn ra được mọi người đều là kẻ có tiền, cho nên hắn muốn bọn họ mua sản phẩm khi trở về. Viên Đại Bảo nói:
"Chúng tôi nơi này người gỗ ai u đặc biệt đẹp! Lại còn có thực linh! Chúng tôi hiến tế thần sông toàn dùng cái này, cả lão thần tiên cũng dùng cái này hiến tế."
Tạ Nhất tò mò nói:
"Lão thần tiên? Đó là người nào?"
Viên Đại Bảo nói:
"Không không không, kia cũng không phải là người u! Là bán tiên!"
Tạ Nhất:
"……"
Không phải đang mắng lão thần tiên sao?
Viên Đại Bảo nói:
"Các vị xem bên kia, lão thần tiên liền ở tại nơi đó. Chính là bán tiên nơi này của chúng tôi. Nhiều năm trước trong thôn vẫn luôn có lũ lụt cuốn trôi nhà, cháy rừng, cả gia súc cũng bị mất hết rồi u! May là lão thần tiên lợi hại, nghĩ ra biện pháp hiến tế bình ổn phẫn nộ của thần sông. Từ đó đến nay nơi này mưa thuận gió hoà, thu hoạch cũng tốt. Thôn bên cạnh bởi vì nghe nói lão thần tiên linh thiên, còn từ chỗ chúng tôi mua người gỗ, mời lão thần tiên qua đó làm hiến tế."
Tạ Nhất càng nghe càng cảm thấy không đáng tin cậy, cảm thấy lão thần tiên là đại lừa dối, nói:
"Lão thần tiên nghĩ ra biện pháp hiến tế gì?"
Viên Đại Bảo thần thần bí bí đi qua, thấp giọng nói:
"Minh hôn!"
"Minh hôn!?"
Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc hoảng sợ. Đã từng nghe nói qua minh hôn, ở rất nhiều địa phương hẻo lánh có minh hôn như vậy. Ở cổ đại cũng có rất nhiều minh hôn, rất nhiều nhà có tiền con trai chết liền sẽ tìm người tới minh hôn. Hơn nữa Tạ Nhất còn nghe nói, bọn họ chuyên môn tìm cô gái trẻ gả cho người chết, có bị giết chết, có dứt khoát chôn sống, phi thường tàn nhẫn.
Nhưng Tạ Nhất cảm thấy minh hôn cách mình cũng quá xa, nào biết hôm nay thế nhưng liền ngay bên cạnh.
Mọi người đều đối với lão thần tiên nghĩ ra biện pháp minh hôn có hứng thú. Viên Đại Bảo vì biểu hiện chính mình hiểu biết đặc biệt nhiều, liền nói cho bọn họ nghe. Viên Đại Bảo nói:
"Các vị không biết chứ, ước chừng… hai mươi mấy năm trước, khi đó tôi còn chưa có sinh ra, cũng không biết cụ thể khi nào. Có thể là hai mươi mấy năm, cũng có thể là ba mươi mấy năm trước, nơi này phong thuỷ không tốt, luôn đói chết người, con sông gần đây được lớp người già gọi là Hung Thủy thực sự rất hung hãn u!"
Bắc Địch có Hung Thủy, Hung Thủy có hung thú, Chín Anh xuất phát từ Hung Thủy.
Sơn Hải Kinh cũng ghi lại Hung Thủy ở địa phương xa xôi phương bắc, nghe nói Hung Thủy liên thông địa ngục, là sông rất lớn.
Thôn nhỏ thành lập ở bên bờ Hung Thủy. Hung Thủy thường xuyên dâng nước gây lũ lụt, thôn dân khổ không sao kể hết, lại không có năng lực dọn khỏi nơi này.
Sau đó trong thôn tới một bán tiên, nói thôn dân đưa tiền, đưa thịt, đưa lương thực liền có thể nghĩ cách hiến tế thần sông, làm sông ôn hòa, phù hộ bọn họ được mùa. Thôn dân không kiến thức, tất cả đều tin, đem những gì bọn họ có đưa cho bán tiên, còn đem gia súc trong nhà làm thịt cho đại tiên ăn. Đại tiên liền nói cho bọn họ, thần sông Hung Thủy gọi là Chín Anh. Chín Anh tính tình hung hãn, dễ dàng phẫn nộ.
Viên Đại Bảo nói:
"Cho nên… Đại tiên nói cần minh hôn! Bởi vì thần sông trời sinh tính bạo ngược háo sắc, phải tặng cho người con gái trong trắng xinh đẹp nhất trong thôn mới có thể phù hộ chúng tôi."
Tạ Nhất lần đầu tiên nghe nói Chín Anh háo sắc.
Chín Anh đích xác bạo ngược, nhưng không đến mức háo sắc? Dù sao Sơn Hải Kinh không nói như vậy!
Viên Đại Bảo thề son sắt nói:
"Vì thế trong thôn liền bắt đầu tuyển chọn cô gái trong trắng xinh đẹp nhất, lại còn phải là cô gái chưa xuất giá."
Thực mau liền tuyển chọn ra cô gái. Lúc ấy hộ gia đình kia không có thế lực, ở trong thôn cũng rất nghèo, trong nhà có con trai con gái không ít. Con gái không được ưa thích, còn phải thêm một phần đồ ăn, cho nên trong thôn muốn minh hôn, gia đình kia vui vẻ đồng ý, đem con gái hiến ra.
Viên Đại Bảo nói:
"Oa! Lúc ấy cảnh tượng rất náo nhiệt a! Lớp người già nói, từng nhà đều treo vải đỏ, giăng đèn kết hoa, thổi kèn đánh trống. Cô dâu mặc vào áo cưới màu đỏ bị đưa lên kiệu màu đỏ, trong thôn mọi người đều tới xem lễ!"
Tạ Nhất nghe hắn nói, nhìn Viên Đại Bảo mặt mày hớn hở, tức khắc cảm thấy có loại không rét mà run, không cảm giác được vui mừng.
Cô dâu bị ép mặc vào áo cưới màu đỏ, bị trói bỏ vào kiệu hoa, dán miệng, kêu cũng không được, không ai cứu.
Đội ngũ nâng kiệu hoa thực mau tới bờ sông. Nơi đó đã sớm chuẩn bị tốt, đào một cái hố rất sâu rất to, cùng một quan tài. Cô dâu sẽ bị bỏ vào quan tài, trực tiếp vùi vào trong đất, minh hôn cùng thần sông.
Âm thanh kèn trống còn tiếp tục, thôn dân một mảnh reo hò, mọi người không màng cô dâu giãy giụa. Người cha tự mình đem con gái khỏi kiệu hoa, anh trai hỗ trợ đem cô gái tiến vào quan tài.
"Ầm!!"
Quan tài đóng nắp niêm phong bằng đinh, bên ngoài reo hò. Cô gái bên trong khóc lóc, nỗ lực giãy giụa, chỉ là không ai cứu cô ấy.
Kết thúc buổi lễ, quan tài thả xuống hố, mọi người lắp đất lại, minh hôn lúc này mới xem như kết thúc.
Tạ Nhất nghe đến đó, đã cảm thấy cả người rét run.
"Xoảng! "
Nguyên Phong làm chén cháo ở trên bàn rơi xuống, phát ra một tiếng vang lớn. Mọi người sợ tới mức lập tức nhìn qua. Nguyên Phong trên mặt không có biểu tình gì. Cũng là vì nơi này quá tối, không có đèn điện, chỉ là mấy ngọn nến cho nên thấy không rõ lắm biểu tình trên mặt Nguyên Phong.
Nguyên Phong nhàn nhạt nói:
"Xin lỗi, vừa rồi trượt tay một chút."
Viên Đại Bảo vội vàng nói:
"Không có việc gì không có việc gì, không đáng ngại, chỉ là chén gốm, vỡ thì bỏ đi."
Viên Đại Bảo lại nói:
"Hắc hắc, các ông chủ, các vị đoán lúc sau thế nào? Còn có phía sau nữa!"
Mọi người đoán không ra, Viên Đại Bảo, lúc này mới nói:
"Các vị đều đoán không được a! Gia đình kia quá hiểm ác, hiến tế thần sông thế nhưng không phải khuê nữ trong trắng. Không phải trong trắng còn chưa tính, thế nhưng còn mang thai."
Nguyên Phong đột nhiên đứng lên. Ánh nến mờ nhạt chiếu rọi trên mặt Nguyên Phong, Nguyên Phong sắc mặt phi thường khó coi.
Tống Tịch kinh ngạc nói:
"Nguyên Phong?"
Nguyên Phong lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nói:
"Ngượng ngùng, tôi không quá thoải mái, đi nghỉ ngơi trước."
Hắn nói, đẩy ghế ra chạy lên lầu. Âm thanh kẽo kẹt của bậc thang phát ra cùng ánh sáng mờ nhạt lúc sáng lúc tối, bóng dáng Nguyên Phong có chút không quá thật.
Viên Đại Bảo bị hành động của Nguyên Phong làm hoảng sợ. Thấy Nguyên Phong đi rồi, lúc này hắn mới tiếp tục nói:
"Chúng ta tiếp tục nói. Người nhà kia thật là không được, cả thần minh cũng dám lừa! Thì ra sốt ruột hoảng hốt tự mình chuẩn bị hôn lễ, lại tự đưa hôn, tự mình chôn quan tài, kỳ thật dụng tâm kín đáo!"
Lúc ấy cô gái kia đã mang thai, hơn nữa lập tức liền phải sinh. Cũng là vì đứa bé có chút suy dinh dưỡng cho nên bụng không phải quá lớn.
Cô gái không có kết hôn, cả cha đứa bé cũng không biết là ai. Kết quả thế nhưng muốn sinh con, sẽ khiến bị gièm pha, quả thực là chuyện mất mặt. Cha mẹ cùng anh trai cảm thấy quá mất mặt, không dám nói ra. Vừa lúc chọn lựa người đi minh hôn, người nhà liền chủ động đưa con gái đi minh hôn, lén lút giải quyết rớt cái gièm pha này.
Lúc ấy người nhà kia phi thường ân cần, hết thảy đều tự mình chuẩn bị. Hỉ phục thực to rộng, mặc vào căn bản nhìn không ra mang thai, hơn nữa đưa gả đều là người một nhà tự mình xử lý, cả cho vào quan tài cũng vậy, cho nên người khác đều không có chú ý. Nhưng là sự tình vẫn là bại lộ……
Viên Đại Bảo nói:
"Minh hôn xong không đến hai ngày, có người ở chỗ bờ sông nghe được tiếng khóc trẻ con. Giống tiếng gió lại như là tiếng khóc, tức khắc liền bị dọa!"
Người nọ không dám dừng lại, tưởng thần sông nổi giận, liền chạy. Sau lại có người nghe thấy. Có người gan lớn trực tiếp đi đào quan tài ra xem.
Viên Đại Bảo vỗ tay nói:
"Thật khó lường, quả thực là khó lường! Quan tài mở ra, bên trong trừ bỏ cô dâu minh hôn, thế nhưng còn một thứ, nhìn kỹ... là trẻ con!"
Cô gái đã mang thai, hơn nữa sắp sinh. Bị bỏ vào quan tài phi thường tuyệt vọng, bởi vì quan tài bị phong đinh, một người sống sờ sờ bị chôn chết. Nhưng cũng không nghĩ tới, trước khi chết cô gái đã sinh con.
Đứa bé không ngừng kêu khóc, âm thanh phi thường lớn. Không biết là bởi vì lạnh, hay là bởi vì đói, cũng có thể là sợ hãi, cảm thấy bực mình, tiếng khóc rất lớn, rất có tự tin, rõ ràng sinh ra nhỏ yếu như vậy.
Mọi người nhìn cảnh tượng này đều sợ hãi. Cuối cùng gia đình kia không giấu được đành nói ra sự thực. Mọi người tức khắc sợ hãi. Tế phẩm minh hôn không phải cô gái trong trắng, thế nhưng còn mang thai, ở trong quan tài sinh hạ nghiệt chủng, việc này quá không may mắn.
Vì thế mọi người đi thỉnh giáo bán tiên. Bán tiên nói thần sông nổi giận, trong thôn vẫn sẽ không thể mưa thuận gió hoà, là bởi vì bọn họ không thành thật. Bán tiên nói thôn dân đem đứa bé ném vào trong rừng núi sâu.
Viên Đại Bảo cảm thán nói:
"Bán tiên tâm địa Bồ Tát a, không đành lòng giết chết đứa bé kia, chỉ nói người ném đứa bé vào trong núi."
Tạ Nhất vừa nghe, nghĩ thầm.
Bán tiên còn Bồ Tát, đúng là vũ nhục Bồ Tát không phải sao? Đem một đứa bé sơ sinh ném vào trong núi? Chẳng phải là chết chắc rồi, như vậy cũng coi như là tâm địa Bồ Tát à?
Thôn dân theo lời bán tiên, đem đứa bé ném vào trong núi. Lúc ấy thời tiết thực lạnh, hà hơi cũng phải kết băng, bọn họ ôm đứa bé vào núi sâu, cũng không có cho quần áo. Đứa bé bị đông lạnh đến toàn thân phát tím, không ngừng run run, khóc thét, tựa hồ đang cầu xin bọn họ. Những thôn dân lại không quay đầu mà rời đi.
Viên Đại Bảo nói:
"Tạo nghiệt a! Tạo nghiệt a!"
Tạ Nhất tâm nói.
Các người thế nhưng biết đây là tạo nghiệt?
Viên Đại Bảo lại nói:
"Tạo nghiệt u! Đại tiên là tâm Bồ Tát, chúng tôi lúc ấy nên đem đứa bé kia trực tiếp thiêu chết! Cố tình ném vào núi sâu, đó là nghiệt chủng! Mấy năm sau, có người vào trong núi thế nhưng gặp một đứa bé ở cùng sói..."
Có người lên núi đốn củi, kết quả gặp bầy sói. Thôn dân phát hiện trong bầy sói thế nhưng còn có trẻ con, là bé trai không mặc quần áo, giống dã thú quỳ rạp trên mặt đất, cùng sói làm bạn. Thôn dân tuy rằng không quen biết đứa trẻ, nhưng liếc mắt một cái liền nhìn ra, đứa bé giống dã thú thế nhưng chính là nghiệt chủng năm đó!
Nghiệt chủng đã lớn một chút, phi thường hung hãn, cùng bầy sói xua đuổi thôn dân, còn cắn cẳng chân thôn dân. Nếu không phải trong tay hắn có mồi lửa, hơn nữa chạy trốn mau, suýt nữa liền nhặt không được mạng.
Thôn dân nhặt một cái mạng trở về, đem chuyện này nói cho người trong thôn. Nhân tâm hoảng sợ, rốt cuộc bọn họ đều phải lên núi săn thú. Bán tiên lại suy nghĩ biện pháp, nói bọn họ dùng gỗ điêu khắc ra bộ dáng đứa bé, sau đó đốt cháy, hơn nữa theo cách của đại tiên.
Viên Đại Bảo nói:
"Hắc hắc, các ông chủ, các vị đoán thế nào? Đứa bé thật sự không có lại xuất hiện. Không biết có phải bị sói ăn, hoặc là bị đông chết, dù sao chúng tôi không có lại bị quấy rầy."
Tạ Nhất nghe đến đó, đã nuốt không trôi. Bọn họ không chỉ có giết một cô gái, còn giết con cô ấy. Bởi vì thôn dân vô tri, cho nên ngoài ý muốn tàn nhẫn. Hơn nữa bọn họ căn bản không biết chính mình có bao nhiêu tàn nhẫn. Tạ Nhất ăn không vô, cũng chuẩn bị lên lầu.
Viên Đại Bảo không biết bọn họ sao lại thế này, còn nói:
"Đúng rồi, các ông chủ, trời tối tận lực đừng ra cửa, càng đừng đi Hung Thủy, gần đây không thái bình, có quỷ a!"
Mọi người lên lầu, đều tụ tập ở phòng Tạ Nhất. Bọn họ chưa quên mục đích lần này tới là cái gì.
Viên Đại Bảo nói nơi này có quỷ. Đào Hoa chính là cây đào tinh mấy ngàn năm, căn bản không sợ quỷ quái. Có quỷ còn vừa đúng lúc đó, có thể kích thích Vệ Anh Hào, nhìn xem có thể làm hắn nhớ tới cái gì hay không. Đào Hoa chuẩn bị mang Vệ Anh Hào đi Hung Thủy một chút, thừa dịp buổi tối có quỷ. Hắn đối với Vệ Anh Hào nói:
"Tôi đi Hung Thủy một chút, anh đi cùng tôi không?"
Vệ Anh Hào tức khắc thụ sủng nhược kinh. Đào Hoa thế nhưng rủ hắn đi dạo.
Đây không phải hẹn hò sao?
Nhưng mà... Buổi tối đen thui, hơn nữa vừa rồi còn nghe "chuyện kinh dị", minh hôn phát sinh ở bên bờ Hung Thủy. Viên Đại Bảo còn nói buổi tối đừng ra khỏi cửa.
Vệ Anh Hào gãi gãi cằm, nói:
"Chuyện này… không tốt lắm đâu? Buổi tối trời đen thui, cũng không có gì xem, không bằng ngày mai buổi sáng anh đi cùng em?"
Nói thật ra, bởi vì vừa rồi Viên Đại Bảo kể chuyện, Vệ Anh Hào hiện tại trong lòng còn có điểm run run. Hắn thật sợ đụng phải nữ quỷ kia. Vạn nhất oán khí quá nhiều, hướng qua người qua đường lấy mạng thì làm sao đây?
Vệ Anh Hào tuy rằng chưa làm qua chuyện trái với lương tâm, nhưng cảm thấy vẫn là đừng đi bờ sông ướt giày.
Đào Hoa vừa nghe Vệ Anh Hào cũng dám cự tuyệt mình, trừng mắt nhìn Vệ Anh Hào, sau đó tự mình đi.
Vệ Anh Hào nhanh đuổi theo. Nhưng Đào Hoa đã đi vào phòng, đóng cửa. Thời gian đã trễ, Vệ Anh Hào cũng không dám dùng sức gõ cửa nhiễu dân, đành phải nói:
"Đào Hoa, em ngủ đi, ngày mai anh thật sự đi theo em."
Tạ Nhất nghĩ đến Vệ Anh Hào còn rất sợ quỷ. Đào Hoa rời khỏi, Tạ Nhất vốn buồn ngủ, kết quả điện thoại di động vang lên, là Đào Hoa gửi tin nhắn tới.
# Nhóm như thế nào kích thích Vệ Anh Hào #
Đào Hoa: Vệ Anh Hào sợ quỷ?!
Tạ Nhất: biểu tình che miệng cười.
Tạ Nhất: Tôi cảm thấy có thể là như vậy. Cậu cũng đừng làm khó hắn, để hắn ngày mai lại đi Hung Thủy.
Đào Hoa: Không được, nếu hắn sợ quỷ, càng phải bắt hắn buổi tối đi Hung Thủy, như vậy mới có thể kích thích hắn!
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Hình như có lý……
Đào Hoa: vậy làm như thế nào mới có thể khiến hắn hiện tại đi Hung Thủy?
Tạ Nhất: Cái này… tôi cũng không thể nghĩ được
Tạ Nhất: Đánh hôn mê khiêng đi?
Đào Hoa: ……
Thương Khâu đột nhiên chen vào nói.
Thương Khâu: Tôi có biện pháp rất đơn giản.
Thương Khâu: Khẳng định hiệu quả
Tạ Nhất: Biện pháp gì?!
Đào Hoa: Biện pháp gì?!
Hai người đều dò hỏi Thương Khâu. Chẳng qua Thương Khâu không có lập tức hồi âm. Mọi người đột nhiên liền nghe được bên ngoài có tiếng Thương Khâu, không nhanh không chậm, lại như thực sốt ruột, lại nghiêm trang nói:
"Không hay rồi, không tốt rồi, Vệ Anh Hào, Đào Hoa không thấy, hình như tự mình đi Hung Thủy."
Lúc này Đào Hoa còn ngồi ở trong phòng, nghe được Thương Khâu nói tức khắc mở to hai mắt nhìn, cúi đầu nhìn nhìn chính mình.
Thương Khâu bẫy người luôn là đặc biệt hăng hái a!
Thương Khâu khẩu khí "sốt ruột hoảng hốt". Vệ Anh Hào còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa nhanh mở cửa, nói:
"Làm sao vậy?!"
Thương Khâu lại nghiêm trang nói:
"Đào Hoa không thấy, khẳng định là giận dỗi đi Hung Thủy. Cậu cũng biết, Đào Hoa lòng dạ hẹp hòi. Cậu nên đi dỗ dành hắn. Hắn thật vất vả hạ mình mời cậu một lần, cậu liền cự tuyệt, hắn khẳng định không vui."
Đào Hoa còn ở trong phòng, dán vào ván cửa nghe bên ngoài nói chuyện, thiếu chút nữa đem móng tay của mình cắn sạch, lập tức gửi tin nhắn.
# Nhóm như thế nào kích thích Vệ Anh Hào #
Đào Hoa: Thương Khâu khốn nạn!
Đào Hoa: Ai lòng dạ hẹp hòi?! Tôi khi nào mời hắn?!
Tạ Nhất: biểu tình lau mồ hôi
Di động Thương Khâu di động vẫn luôn kêu vang, Thương Khâu lại mặt không đổi sắc, lại nói:
"Hiện tại bên ngoài trời tối, lại còn không yên bình. Đào Hoa một mình đi ra ngoài, không biết có gặp cái gì xấu hay không."
Vệ Anh Hào còn thật sự lo lắng cho Đào Hoa, lập tức nói:
"Tại sao lại như vậy, tôi đi tìm hắn!"
Hắn nói, nhanh lấy áo khoác, khoác ở trên người, lập tức lao ra cửa xuống lầu, nhanh chóng hướng đến Hung Thủy.
Đào Hoa lúc này từ trong phòng lao, tức giận muốn cùng Thương Khâu liều mạng. Thương Khâu lại cười cười, nói:
"Biện pháp hiệu quả, hy vọng cậu tới Hung Thủy trước Vệ Anh Hào."
Đào Hoa vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống, chạy nhanh hướng tới Hung Thủy.
Tạ Nhất thăm dò nhìn ngoài cửa sổ, nói:
"Chạy thật mau."
Thương Khâu cười tủm tỉm lấy một cái áo khoác, phủ thêm cho Tạ Nhất, nói:
"Có mệt hay không?"
Tạ Nhất lập tức nói:
"Không mệt, nhanh đi thôi."
Tạ Nhất túm Thương Khâu muốn đi xem náo nhiệt. Tống Tịch cùng Nguyên Phong theo ở phía sau. Mọi người đều đi đến bờ sông Hung Thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất