Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 155: Ám sát

Trước Sau
Trong đầu Tạ Nhất nổ vang, thiếu chút nữa sang bằng, nháy mắt trống rỗng, cái gì cũng không thể nghĩ được. Chờ Tạ Nhất tỉnh lại, Thương Khâu đã gia tăng hôn môi.

Tạ Nhất là lần đầu tiên cùng người khác hôn sâu. Nhưng mà không biết sao lại thế này, chính là cảm giác rất quen thuộc. Cái loại cảm giác quen thuộc khiến người ta trầm luân, không thể giãy giụa. Tạ Nhất theo bản năng đẩy hai vai Thương Khâu. HunhHn786 Thương Khâu nắm lấy cổ tay của Tạ Nhất không có rời, ngược lại như là dã thú gắt gao chế trụ, hơi điên cuồng hôn môi Tạ Nhất.

Môi Tạ Nhất có chút đau, nhưng không thể kháng cự, ngược lại duỗi tay ôm Thương Khâu, cũng không biết chính mình là chuyện như thế nào.

Thương Khâu thấp giọng nói:

"Đi bên kia!"

Hắn nói ngữ khí trần thuật, căn bản không có một chút dò hỏi, lôi kéo Tạ Nhất, lập tức đi về phía trước.

Tạ Nhất tức khắc có chút hoảng hốt. Thân là Đông Hoàng Thái Nhất, trước nay còn chưa có hoảng như vậy.

Tạ Nhất cùng Tư Nghệ gặp qua vài lần, chỉ nói đơn giản mấy câu. Mới đầu Tạ Nhất còn tưởng rằng cái người lạnh nhạt này không thích cùng mình nói chuyện.

Lần đầu tiên gặp mặt là ở một rừng cây, nhìn thấy một chàng trai đang dùng cung bắn lá cây, Tạ Nhất chủ động cùng hắn nói chuyện. Bất quá người kia tựa hồ thực không thích người lạ, biểu tình cũng nhàn nhạt. Chỉ là thời điểm trước khi đi hắn nói với Tạ Nhất, hắn gọi là Thương Khâu.

Nhưng Thương Khâu rõ ràng là tên khu vực của một bộ lạc?

Sau này Thái tử Đan Chu phát hiện một nhân tài, ba lần bốn lượt mời người rời núi phục vụ Đế quân.

Tạ Nhất bởi vì là bạn tốt của Đan Chu, cho nên cũng đến trợ trận, mời vị cao nhân rời núi. Nào biết lần thứ hai gặp được mới biết cao nhân là Thương Khâu.

Lần thứ ba gặp mặt đại khái là ở trước mặt Đế quân. Đế quân phân phong bộ lạc, đem Thái tử Đan Chu phân phong ở sông Đán. Tạ Nhất cũng phân phong tới một bộ lạc ở phương nam, vừa lúc gần với Đan Chu. Mà cái người tên Thương Khâu được Đế quân mời làm thầy dạy bắn cung. Bởi vì hắn giỏi về dùng cung tên, cho nên cũng được tôn xưng thành Tư Nghệ.

Bây giờ đại khái là lần thứ tư gặp mặt, số lần gặp mặt chưa tới một bàn tay, chưa nói mấy câu. Tạ Nhất vẫn luôn cho rằng cái người lạnh nhạt này không thích mình. Nào biết lúc này mới từ trong bữa tiệc ra tới, thế nhưng bị Thương Khâu đè lại hôn.

Trong đầu Tạ Nhất là hồ nhão, bị Thương Khâu lôi kéo đi. Tạ Nhất thế nhưng nói không nên lời.

Vào phòng làm cái gì?

Tạ Nhất như búp bê gỗ bị điều khiển

"Rầm!"

Cửa đóng lại. Thương Khâu trực tiếp đem Tạ Nhất đè ở trên tường. Bốn phía thực tối tăm, cơ hồ thấy không rõ lắm bộ dáng, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đen láy hơi híp, tràn ngập nguy hiểm.

Tạ Nhất lại bắt đầu hốt hoảng không lý do. Thương Khâu một tay đem Tạ Nhất bế lên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường. Tạ Nhất cổ họng khô khốc, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt đen kia.

Thương Khâu đầu tiên là cúi đầu hôn hôn mí mắt Tạ Nhất, ngay sau đó từ mũi đi xuống, dừng ở trên môi.

Lông mi Tạ Nhất run rẩy. Cái loại cảm giác quen thuộc lại từ đáy lòng xông ra, làm căn bản không cách nào cự tuyệt.

Thái tử Đan Chu thấy Thái Nhất thật lâu không trở về, lo sợ, vội vàng đứng lên đi ra ngoài xem tình huống.

Đan Chu từ trong bữa tiệc đi ra. Bên ngoài sắc trời đã tối đen, chỉ có ánh trăng tròn sáng ngời chiếu sáng.

Đan Chu đi về phía trước vài bước, trong sân không có một bóng người, rất trống trải, căn bản không thấy bóng dáng Thái Nhất.

Đan Chu vừa đi vừa tìm kiếm. Đột nhiên nhìn thấy một bóng người, hắn nhíu nhíu mày, đi qua liền nhìn thấy có một người đứng sau bụi cây, có chút lén lút. Đan Chu nói:

"Ngươi là người phương nào?"

Người kia nhìn thấy Đan Chu, hơi cúi đầu, tựa hồ không có sợ hãi, chỉ là phi thường cung kính, nói:

"Tiểu nhân là Nguyên Phong, đi theo thủ lĩnh Tứ Nhạc đến."

Đan Chu nhìn nhìn hắn. Vẻ mặt thực bình tĩnh, thân hình cao lớn, mặc một thân đơn, trên người không có vũ khí, cúi đầu đứng im.

Chẳng qua Nguyên Phong cúi đầu, dáng người cũng rất cao lớn, cao hơn Đan Chu không ít.

Đan Chu nhàn nhạt nói:

"Nếu là người của Tứ Nhạc, vì sao lén lút ở chỗ này?"

Nguyên Phong trên mặt lộ ra một tia chua xót, thấp giọng nói:

"Hồi bẩm Thái tử, tiểu nhân thân phận hèn mọn, không xứng vào ngồi vào, chỉ có thể tại đây chờ thủ lĩnh Tứ Nhạc."

Đan Chu nhìn hắn trên người xác thực đơn sơ. Thời tiết có chút lạnh, mặc ít như thế, môi phát tím, hiển nhiên là rất lạnh. Đan Chu bởi vì uống rượu, cũng có chút nóng, cho nên cũng không có mặc áo khoác. Lúc này nhìn thấy Nguyên Phong môi phát tím, liền nói:

"Ngươi chờ một chút."

Hắn nói, lập tức quay đầu rời đi, hướng vào trong bữa tiệc.

Đan Chu rời khỏi. Nguyên Phong đứng ở tại chỗ. Thực mau liền có một bóng người từ chỗ tối đi ra. Chính là người vừa rồi ở trong bữa tiệc lên tiếng, Trọng Hoa.

Trọng Hoa đi ra, thấp giọng cười nói:

"Không nghĩ tới còn có thể cùng Thái tử nói chuyện."

Nguyên Phong chắp tay nói:

"Đại nhân."

Trọng Hoa cười cười, nói:

"Còn biết ta là đại nhân là tốt. Ta chỉ sợ ngươi cùng Thái tử nói chuyện, liền không biết đến đại nhân này đâu."

Nguyên Phong nói:

"Đại nhân đối với Nguyên Phong có ân, Nguyên Phong sao có thể không biết đến đại nhân?"

Trọng Hoa ngay sau đó thu hồi âm dương quái khí, cười nói:

"Mới vừa rồi chỉ là chọc ghẹo ngươi. Nguyên Phong đúng là không biết đùa giỡn, đừng câu nệ."

Nguyên Phong chắp tay nói:

"Dạ, đại nhân."

Trọng Hoa cười nói:

"Nhìn đi, ngươi lại câu nệ. Ta cũng không phải đại nhân, chỉ là được thủ lĩnh Tứ Nhạc coi trọng mà thôi. Hiện giờ ta cũng không có một chức quan, cả đất phong cũng không có, làm hại ngươi đi theo ta chịu khổ."

Nguyên Phong không nói gì. Trọng Hoa lại nói:

"Thái tử Đan Chu rất được Đế quân yêu thích. Nếu ngươi có thể tạo quan hệ tốt cùng Đan Chu, cũng có thể là một chuyện tốt."

Nguyên Phong có chút kỳ quái nhìn Trọng Hoa. Trọng Hoa cười nói:

"Thái tử trước đã tiến cử Tư Nghệ. Tư Nghệ lắc mình một cái biến thành thần thánh. Nếu Thái tử có thể tiến cử ta, ta một lòng nhiệt huyết, cũng không sống uổng phí đời này, ngươi nói đúng không?"

Nguyên Phong như suy tư gì. Lúc này Trọng Hoa liền vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:

"Ta đi về trước."

Hắn nói đi thẳng, Nguyên Phong còn chưa có kịp làm lễ, lại nghe được tiếng bước chân phi thường dồn dập. Thực mau Đan Chu đã quay lại.

Đan Chu trên trán đều là mồ hôi. Bởi vì trước uống rượu, vốn là khô nóng, về lại chạy vội tất nhiên càng nóng. Trên đầu thế nhưng ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đan Chu ôm một cái áo choàng lớn lông thú màu lông sáng hiếp gặp lại đây. Nhìn thấy Nguyên Phong còn ở nơi này, hắn liền cười, nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Ta còn sợ ngươi đi đâu rồi."

Hắn nói, đem áo choàng trực tiếp ném vào lòng Nguyên Phong.

"Mau mặc vào, ngươi môi lạnh tím tái."

Nguyên Phong sửng sốt. Áo choàng rơi vào trong lòng ngực hắn, thậm chí đánh vào trên mặt hắn, nhưng Nguyên Phong không có tiếp được. Áo choàng liền rơi xuống đất, Nguyên Phong ngốc ngốc sờ sờ miệng mình.

Đan Chu cũng là sửng sốt, mắt thấy áo choàng nện ở trên mặt Nguyên Phong. Nguyên Phong ngây ra không có tiếp, ngược lại áo choàng rơi xuống đất. Đan Chu nhìn thấy Nguyên Phong ngây ra nở nụ cười, nói:

"Ngươi ngốc à, làm cái gì vậy? Rớt trên mặt đất rồi."

Nguyên Phong lúc này mới bừng tỉnh nhanh nhặt áo choàng lên, sợ hỏng. Hắn nhẹ nhàng run run đưa lại cho Đan Chu. Đan Chu đẩy lại, nói:

"Ta chạy đi lấy một cái áo choàng, cố ý đưa cho ngươi mặc."

Nguyên Phong thấp giọng nói:

"Tiểu nhân ti tiện, không xứng mặc áo Thái tử."

Đan Chu vừa thấy, cũng không nói nhiều, trực tiếp cầm áo choàng trở về. Nguyên Phong nhẹ nhàng thở ra. Nào biết Đan Chu cũng không có ý đi, ngược lại giơ tay đem áo choàng khoác ở trên lưng Nguyên Phong.

Nguyên Phong sửng sốt, cũng không có phản ứng. Đan Chu hành động thật mau, liền đem dây cột lại, miễn cho áo choàng lại rơi trên mặt đất. Đan Chu còn vỗ vỗ lưng Nguyên Phong, nói:

"Ngươi đi theo thủ lĩnh Tứ Nhạc nào?''

Nguyên Phong nói tên một thủ lĩnh. Đan Chu biết người này. Kỳ thật là người không có năng lực. Lão thủ lĩnh rất lợi hại, truyền tới hắn đời này đã không có phân lượng gì. Thủ lĩnh kia mới vừa rồi ở trong bữa tiệc vẫn luôn nịnh bợ Đế quân, nói một ít lời dễ nghe mà thôi.

Đan Chu thấy vóc dáng Nguyên Phong hơn người, trong lòng lại có ý định thu nạp. Chỉ là Nguyên Phong bộ dạng trung thành, cũng không thể thọc gậy bánh xe. Nhưng càng là người trung thành, Đan Chu càng thích, càng có một loại cảm giác tâm bị cào khó nhịn.

Nguyên Phong thấy ánh mắt Đan Chu rất kỳ quái, không khỏi nhìn Đan Chu mấy lần. Đan Chu tuy rằng là con lớn nhất của Đế Nghiêu, nhưng cũng không phải một người lớn tuổi. Dáng người thon gầy, giơ tay nhấc chân lộ ra khí chất quý tộc. Hơn nữa ôn tồn lễ độ, thuật cưỡi ngựa cũng tốt, lại có một thân võ công. Ngày thường hắn thích chơi cờ trồng hoa, từ mặt ngoài xem, mười phần là văn nhân.

Đan Chu mỉm cười đẹp không sao tả xiết. Nguyên Phong vừa thấy, tức khắc ngây ngẩn cả người, ngực như nổi trống trận. Hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng có chút hoảng hốt.

Đan Chu thấy hắn sững sờ, liền nói:

"Ngươi tiến vào ngồi đi, ăn một chút. Ta còn có việc, đi trước một bước."

Nguyên Phong lạnh lùng nhìn bóng lưng Đan Chu, duỗi tay sờ sờ ngực. Cái loại cảm giác này thực xa lạ, lại rất quen thuộc, tim đập nhanh khó giải thích HunhHn786.

Đan Chu đi trong chốc lát, Nguyên Phong vẫn đứng ở tại chỗ. Hắn đứng ngốc ngốc, thẳng đến khi phía sau truyền đến tiếng ho khan. Nguyên Phong quay đầu nhìn lại. Thấy Trọng Hoa, hắn vội vàng chắp tay.

Trọng Hoa đi rồi quay lại, cười nói:

"Ta quả nhiên không nhìn lầm, xem ra Thái tử là vừa ý ngươi."

Nguyên Phong không nói gì, dù sao hắn chỉ là một nô lệ hèn mọn, cả gia súc cũng không bằng.

Trọng Hoa thấp giọng nói:

"Còn nhớ rõ... nhiệm vụ của ngươi không?"

Nguyên Phong thấp giọng nói:

"Có, đại nhân, tiểu nhân nhớ rõ."

Trọng Hoa cười nói:

"Tốt, hiện tại kế hoạch có chút thay đổi, ngươi vẫn phải ám sát thủ lĩnh không còn dùng được kia. Ám sát xong... Ta giúp ngươi đến bên cạnh Thái tử Đan Chu. Ngươi cảm thấy như thế nào?"

Nguyên Phong sửng sốt, nói:

"Đại nhân?"

"Đương nhiên, ngươi ở bên cạnh Thái tử, Thái tử có kế hoạch gì nhớ rõ bẩm báo cho ta, đã biết chưa?"

Nguyên Phong trầm mặc trong chốc lát. Hắn hiện tại là mật thám chỗ thủ lĩnh Tứ Nhạc. Hiện tại thủ lĩnh Tứ Nhạc kia đã không còn giá trị lợi dụng, Trọng Hoa muốn cho hắn đi theo Thái tử Đan Chu làm mật thám. Nguyên Phong gật gật đầu, nhàn nhạt nói:

"Tiểu nhân biết."

Trọng Hoa cười nói:

"Vậy mau đi đi.''

Tạ Nhất cảm giác mình như lọt vào trong sương mù, hết thảy đều không thể điều khiển. Vừa đau vừa thẹn, Tạ Nhất chỉ có thể gắt gao ôm cái người đang điên cuồng đoạt lấy. Hết thảy có chút hoang đường, bọn họ mới gặp 4 lần, nói không mấy câu, nhưng mà lúc này đã thân mật.

Tạ Nhất trong óc trống rỗng, đột nhiên lập loè ánh sáng, liền mất đi ý thức.

"Thái Nhất."

"Thái Nhất!"

"Thái Nhất? "

Tạ Nhất cảm thấy có người kêu chính mình, nhưng thực buồn ngủ, thực mệt. Miễn cưỡng mở mắt, liền nhìn thấy một khuôn mặt xuất hiện trước mặt, suýt nữa dọa Tạ Nhất nhảy dựng.

Thế nhưng là Thương Khâu.

Thương Khâu thấy Tạ Nhất tỉnh, nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Không có việc gì chứ?"

Tạ Nhất nghe hắn nói, tức khắc đỏ mặt, lắc lắc đầu. Muốn nói chuyện, nhưng giọng khàn đục không thành tiếng, làm cho Tạ Nhất càng đỏ mặt.

Thương Khâu đem người nâng dậy, đút nước. Tạ Nhất liếc nhìn Thương Khâu. Thương Khâu động tác thực chuyên chú, cũng thực ôn nhu, còn nhẹ nhàng lau nước bên khóe miệng. Lúc này hắn mới đỡ Tạ Nhất nằm xuống. Thương Khâu thấp giọng nói:

"Đã muộn rồi, nghỉ ngơi đi."

Tạ Nhất không biết hiện tại là giờ nào. Bất quá bọn họ hẳn là lăn lộn không ít thời gian, lúc này tiệc chắc cũng đã tan, không cần đi trở về.

Tạ Nhất nằm xuống, động tác rất khó khăn. Nào biết Thương Khâu thế nhưng nằm ở hắn bên cạnh. Tạ Nhất cứng đờ, nói:

"Huynh... không quay về?"

Thương Khâu thế nhưng phá lệ cười một chút. Khuôn mặt giống rét đậm lập tức có mùa xuân ấm áp. Tạ Nhất sửng sốt, không lý do thế nhưng bị hấp dẫn.

Giọng Thương Khâu thực ôn nhu, cười nói:

"Hả? Nhưng nơi này là phòng của ta."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất tức khắc mặt đỏ thẫm, nhanh che lại mặt mình, coi như không nghe thấy. Nào biết Thương Khâu thò qua, ở bên tai thổi một hơi, giọng khàn khàn nói:

"Ta muốn làm lại một lần."

Trong đầu Tạ Nhất nổ ầm ầm. Thương Khâu lại mỉm cười. Không biết đó là cái biểu tình gì, ôn nhu, sủng nịch, còn rất nồng đậm.

Tạ Nhất bị hút vào, nhìn chăm chú Thương Khâu. Khuôn mặt đẹp trai của Thương Khâu chậm rãi phóng đại, một chút tới gần. Lông mi Tạ Nhất run run, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đúng lúc này, thình lình nghe bên ngoài một trận náo loạn, có người hô to:

"Có thích khách!! Thủ lĩnh bị đâm!!"

Tạ Nhất cả kinh, nhanh mở to mắt. Cùng lúc đó, Thương Khâu cũng xoay người đứng lên, lập tức đi ra ngoài.



Bên ngoài ánh lửa sáng trưng, thật nhiều binh lính. Thương Khâu bước nhanh đi khoác thêm áo, cầm cung tên mang lên lưng. Động tác kia càng tôn lên dáng vẻ oai vệ của hắn. Tạ Nhất nhìn trong lòng lại là một trận kinh hoàng.

Tạ Nhất cũng khoác xiêm y đi ra, thời điểm ở cửa gặp được Thái tử Đan Chu. Hai người đều thực vội vàng, thiếu chút nữa va vào nhau. Thái tử Đan Chu nhìn thấy Tạ Nhất sửng sốt, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn phòng, vẻ mặt chấn kinh nhìn chằm chằm Tạ Nhất. Tạ Nhất bị hắn nhìn chằm chằm da đầu tê dại, vội vàng chuyển đề tài, nói:

"Sao lại thế này?"

Thái tử Đan Chu nói:

"Có thích khách, không biết là người nào, mới vừa rồi ám sát thủ lĩnh bộ lạc."

Hắn nói, dừng một chút, lại nói:

"Là... một thủ lĩnh Tứ Nhạc."

Tạ Nhất trong lòng lộp bộp.

Cái này hay rồi, Đế quân mở tiệc chiêu đãi thủ lĩnh bốn phương, mời tới rất nhiều thủ lĩnh, trong đó danh vọng cao nhất đương nhiên là thủ lĩnh Tứ Nhạc, có thể nói là những thủ lĩnh có quyền lực lớn nhất. Hiện tại tiệc vừa mới kết thúc, một trong số Tứ Nhạc đã chết, bị ám sát. Tình huống chuyển xấu, trách nhiệm khẳng định là Đế quân.

Hiện giờ tình thế chính là có rất nhiều bộ lạc lớn lớn bé bé rắc rối phức tạp đan chéo ở bên nhau. Bao năm qua chiến tranh không ngừng, tất cả các bộ lạc luôn xung đột. Bởi vì chiến tranh thật sự quá nhiều, mọi người bắt đầu đề cử người có danh vọng liên kết các bộ lạc tạo thành liên minh.

Đế Nghiêu chính là thủ lĩnh các liên minh. Nhưng nói trắng ra, Đế Nghiêu tuy rằng là thủ lĩnh các liên minh, nhưng quyền quản lý vẫn là do các thủ lĩnh bộ lạc quyết định. Hiện tại một thủ lĩnh bộ lạc lớn đã chết, hậu quả khẳng định rất nghiêm trọng.

Tạ Nhất nhíu nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng, nói:

"Đi nhìn xem."

Thái tử Đan Chu không dám chậm trễ, dẫn Tạ Nhất đi. Nào biết Tạ Nhất mới vừa bước một bước, đột nhiên muốn té ngã trên mặt đất.

Thái tử Đan Chu sửng sốt, duỗi tay đi tiếp. Bất quá có người động tác còn nhanh hơn hắn. Một cái bóng đen đột nhiên xông tới tiếp được Tạ Nhất. Tạ Nhất ngả vào một lòng ngực, ngẩng đầu thấy là Thương Khâu.

Thương Khâu ôm Tạ Nhất, đem người nâng dậy, thấp giọng nói:

"Tiểu Nhất, không có việc gì chứ?"

Thái tử Đan Chu còn vẻ mặt ngốc nhìn bọn họ.

Tiểu...... Tiểu Nhất?

Rõ ràng hai người kia không phải rất quen thuộc, cũng chưa nói qua cái gì, quay đầu liền thay đổi xưng hô?

Tạ Nhất cũng là xấu hổ, may mắn lúc này tương đối ồn ào, mọi người cũng không để ý. Mọi người nhanh đi theo đám đông đi xem đến tột cùng là chuyện gì.

Thủ lĩnh bộ lạc bị ám sát. Kỳ thật bữa tiệc kết thúc, mọi người chuẩn bị trở về nghỉ ngơi. Hôm nay là tiệc, ngày mai còn có hội nghị. Đế quân thật vất vả mời được Tứ Nhạc tụ họp đầy đủ, cũng là muốn bàn bạc vấn đề quản lý, củng cố địa vị liên minh bộ lạc. Nào biết trong đó một thủ lĩnh trở về phòng đã bị đâm chết, lặng yên không một tiếng động, căn bản không ai biết đã xảy ra chuyện.

Là binh lính thời điểm tuần tra ngửi thấy được mùi máu, lúc này mới đi xem, phát hiện thủ lĩnh kia chết trong vũng máu.

Nguyên Phong lau vũ khí, trên tay hắn tràn đầy máu tươi. Trên mặt đất là thủ lĩnh bộ lạc đã chết. Ngực thủ lĩnh bị vũ khí sắc bén đâm xuyên, đâm nát bét. Thời điểm chết thủ lĩnh kia hai mắt mở to, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Nguyên Phong đem vũ khí lau khô, phía sau lưng đột nhiên có âm thanh. Hắn đề phòng quay đầu lại nhìn. Đứng ở phía sau là Trọng Hoa.

Trọng Hoa nhìn nhìn máu trên mặt đất, tựa hồ có chút ghét bỏ, duỗi tay phẩy phẩy, nhíu mày nói:

"Ta không thích loại hương vị này. Người chết chảy máu, ta đều không thích. Bất quá... Những thứ này đều là cần thiết."

Hắn nói, nhìn về phía Nguyên Phong, lại nói:

"Ngươi đã báo được thù. Hắn đốt giết đánh cướp, tính là thủ lĩnh gì? Ngươi làm một chuyện tốt, người trong thiên hạ đều sẽ cảm tạ ngươi."

Nguyên Phong không nói gì, chỉ là nhìn máu tươi trên tay. Trọng Hoa nói:

"Ngươi có nhớ không, ta vừa rồi nói sẽ để ngươi đến bên cạnh Thái tử Đan Chu. Hiện tại... Bọn họ sắp tới."

Nguyên Phong hồ nghi nhìn Trọng Hoa. Trọng Hoa xua tay, nói:

"Ngươi quay lưng lại."

Nguyên Phong làm theo, đưa lưng về phía Trọng Hoa. Ngay sau đó, Nguyên Phong đột nhiên cắn răng một cái, cảm thấy đau đớn. Một mũi kiếm xuyên qua người hắn, Nguyên Phong đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống đất.

Nguyên Phong bị Trọng Hoa dùng kiếm sắc bén đâm vào lưng xuyên đến phía trước. Hắn cũng không có rút kiếm ra, nói:

"Hiện tại được rồi."

Hắn nói, phủi phủi tay, thực mau xoay người rời đi.

Kiếm sắc bén kia chính là vũ khí Nguyên Phong đâm chết thủ lĩnh bộ lạc, lúc này ở trên lưng Nguyên Phong.

Rất mau có người vọt vào, còn là rất nhiều người.

Trước mắt bóng tối và ánh sáng chuyển qua lại, ý thức nhạt dần. Ở thời điểm hắn sắp ngất, lại nhìn thấy một người quen thuộc, là Thái tử Đan Chu. Bên tai là âm thanh hỗn loạn đan xen, Nguyên Phong rất đau đớn, đã nghe không rõ ràng lắm, chỉ là mơ hồ nghe được Thái tử Đan Chu nôn nóng nói:

"Mau! Hắn còn hơi thở! Thái Nhất mau cứu hắn!"

Mọi người vọt vào tới liền nhìn thấy thủ lĩnh bộ lạc ngã trên mặt đất, bên cạnh thế nhưng còn có người, là một người vô danh bị đâm xuyên qua giữa lưng, thoạt nhìn rất thống khổ, thân thể không ngừng run rẩy.

Tạ Nhất nhanh tiến lên, cũng không chê trên mặt đất có máu ngồi xổm xuống. Ngón trỏ ngón giữa kẹp chặt lưỡi kiếm sắc bén, bàn tay dán ở trên lưng Nguyên Phong. Ánh sáng lóe lên, miệng vết thương dần dần ngưng chảy máu. Tạ Nhất vội vàng nói:

"Đỡ hắn dậy."

Mọi người luống cuống tay chân đem Nguyên Phong nâng dậy, đặt ở trên giường. Tạ Nhất phải rút kiếm trên lưng hắn ra, tuy rằng vừa rồi Tạ Nhất dùng linh lực cầm máu, đã không chảy máu. Nhưng kiếm đâm xuyên Nguyên Phong, Tạ Nhất cũng rất khó nói rút kiếm ra Nguyên Phong còn sống sót hay không.

Nguyên Phong đã hôn mê, Đan Chu nắm lấy tay hắn. Tuy rằng Nguyên Phong khả năng đã nghe không được, nhưng Đan Chu vẫn cứ thấp giọng lặp lại:

"Kiên trì một chút, không có việc gì, kiên trì một chút......"

"Ôi!!!!"

Nguyên Phong đột nhiên run lên, đôi mắt mở ra, tất cả đều là tơ máu, miệng phát ra rên rỉ thống khổ.

Đế quân thực mau cũng chạy tới, cùng đi còn có Trọng Hoa. Trọng Hoa thấy một màn như vậy, ánh mắt lộ ra thương hại, thấp giọng nói:

"Đông Hoàng đại nhân, ngài nhất định phải cứu hắn. Người này ta đã thấy vài lần, thật sự đáng thương."

Thái tử Đan Chu nhìn về phía Trọng Hoa. Trọng Hoa nói:

"Tiểu nhân cũng từng đến bộ lạc của hắn. Vì bộ lạc đó chăn nuôi gia súc, ta từng vài lần nhìn thấy người này. Tuy không biết hắn tên gọi là gì, nhưng hắn thực sự đáng thương, bị người trong bộ lạc khi dễ, bị thủ lĩnh nô dịch, đánh đến mình đầy thương tích, còn không cho ăn. Nói thật ra... Ôi, còn không bằng gia súc."

Thái tử Đan Chu nghe Trọng Hoa nói, lại nhìn Nguyên Phong, mím môi, tựa hồ suy nghĩ cái gì.

Thủ lĩnh Tứ Nhạc đã chết, một vô danh tiểu tốt trọng thương, Đế quân không tâm tình nghe chuyện này, vội vàng nói:

"Có ai nhìn thấy thích khách trông như thế nào không?"

Mọi người đều không có nhìn thấy, rốt cuộc đều mới đến. Đế quân liền hỏi Nguyên Phong.

"Ngươi nhìn thấy thích khách trông như thế nào không?"

Nguyên Phong nói không ra lời, há miệng thở dốc, căn bản phát không ra âm thanh. Ánh mắt hắn cũng mờ mịt, không biết đang nhìn cái gì. Đế quân thực sốt ruột, Thái tử Đan Chu nhanh ngăn lại, nói:

"Quân phụ, người này đã trọng thương, hiện tại hỏi cũng hỏi không ra cái gì. Không bằng chờ hắn thương tích chuyển biến tốt hơn một ít?"

Dù sao đã chết một thủ lĩnh Tứ Nhạc, Đế quân sốt ruột cũng là đương nhiên. Tạ Nhất thấy Đế quân vẫn là khăng khăng muốn hỏi, liền chắp tay nói:

"Đế quân, Thái tử nói rất đúng. Người này thương thế đe dọa tính mạng, vẫn là hỏi sau đi."

Thương Khâu nhàn nhạt nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, nói:

"Đế quân, miệng vết thương của thủ lĩnh Tứ Nhạc ở trước ngực, hiển nhiên là người quen thuộc làm. Nếu không quen không thể từ chính diện đâm vào, mà nạn nhân không phản kháng. Nói không chừng người này còn ở quanh đây. Xin Đế quân hạ lệnh lục soát."

Đế quân vừa nghe, nói:

"Đúng vậy, chuyện này liền giao cho sư phụ."

Thương Khâu chắp tay nói:

"Vâng, Tư Nghệ lĩnh mệnh!"

Bởi vì Thương Khâu "ngắt lời", lực chú ý của Đế quân lúc này mới bị dẫn đi nơi khác. Thái tử Đan Chu nhẹ nhàng thở ra. Nguyên Phong đã lại nặng nề hôn mê.

Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, liền xoay người mang theo binh lính rời đi, chuẩn bị đi lục soát tra xét. Tạ Nhất đối với hắn gật gật đầu, tựa hồ cảm tạ Thương Khâu hỗ trợ.

Thương Khâu thực mau xoay người rời đi, Tạ Nhất cùng Đan Chu đem Nguyên Phong tới một phòng sạch sẽ khác.

Đan Chu có chút sốt ruột, nói:

"Hắn thế nào? Sẽ không có việc gì chứ?"

"Thân thể thực tốt, không có gì lớn, chú ý nghỉ ngơi là được."

Thái tử Đan Chu nhẹ nhàng thở ra. Hắn vừa mới nhìn trúng nhân tài, không ngờ liền xảy ra chuyện như vậy. Nếu bọn họ tới chậm một chút, Nguyên Phong liền phải bỏ mạng.

Thái tử Đan Chu canh giữ ở một bên, vẫn luôn không có rời đi. Tạ Nhất bởi vì lăn lộn thật lâu, đã có chút mệt mỏi. Đan Chu nói:

"Ngài đi về nghỉ trước đi."

Tạ Nhất có chút chịu đựng không nổi, liền chuẩn bị đi trước. Vừa ra khỏi cửa, Tạ Nhất tức khắc liền gặp được một người. Người nọ một thân màu đen, ôm cánh tay dựa vào tường cạnh cửa, tựa hồ đang đợi Tạ Nhất. Tạ Nhất vừa thấy Thương Khâu, thấp giọng hỏi:

"Thích khách bắt được không?"

Thương Khâu lắc lắc đầu, nói:

"Không."

Hắn nói, cúi đầu nhìn phía Tạ Nhất, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tạ Nhất, nói:

"Sắc mặt không phải tốt."

Tạ Nhất bị hắn nhẹ nhàng sờ, tức khắc có chút ngượng ngùng. Nào biết càng làm cho Tạ Nhất ngượng ngùng còn ở phía sau. Thương Khâu đột nhiên "làm khó dễ", cúi đầu ngậm lấy môi Tạ Nhất.

Tạ Nhất vốn định đẩy hắn ra, nhưng trong lòng không muốn, ngược lại ôm Thương Khâu. Thương Khâu tựa hồ được Tạ Nhất cổ vũ, vội vàng gia tăng hôn môi, đem người đè vào tường.

Ở ngay lúc này, cửa phòng lại mở ra. Thái tử Đan Chu cầm một cái bình gốm ra tới. Kỳ thật hắn chuẩn bị lấy chút nước ấm, nào biết vừa ra khỏi cửa thế nhưng nhìn thấy hình ảnh "kinh hoàng".

Thái tử Đan Chu kinh ngạc nhìn hai người kia hôn môi, giật mình nói lắp.

"Các... Các... người......"

Tạ Nhất trong đầu lộn xộn, không nghĩ tới đột nhiên có người ra tới. Kỳ thật Tạ Nhất đã quên bọn họ đứng trước cửa phòng, Đan Chu đang ở bên trong. Chuyện này bị Đan Chu vừa vặn bắt gặp.

Thương Khâu lại không chút hoang mang, tựa hồ còn đang tỏ rõ quyền sở hữu. Dù sao Đông Hoàng Thái Nhất cùng Thái tử Đan Chu rất thân cận. Thương Khâu cúi đầu, ở trên trán Tạ Nhất hôn một cái. Tạ Nhất không có da mặt dày như hắn. Thái tử Đan Chu ho khan một tiếng, nói:

"Ta cho rằng các người mới gặp vài lần... Không phải rất quen thuộc."

Tạ Nhất tâm nói.

Không sai, chính mình cũng cho rằng như vậy!

Nào biết Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Ta lần đầu tiên thấy Tiểu Nhất, liền muốn làm như vậy."

Tạ Nhất:

"......"

Đan Chu:

"......"

Sao lại thế này?!

Tạ Nhất nỗ lực hồi tưởng một chút.

Lần đầu tiên gặp mặt không phải ở trong rừng cây sao? Thương Khâu bắn lá cây, mình hỏi tên Thương Khâu. Thương Khâu còn lạnh lùng. Thời điểm trước khi rời đi hắn mới nhả ra lời kim cương nói tên Thương Khâu.

Tạ Nhất cẩn thận hồi tưởng, như thế nào cũng không nghĩ tới Thương Khâu lần đầu tiên thấy mình liền nhất kiến chung tình.

Chuyện này sao có khả năng?

Tạ Nhất còn tưởng rằng khi đó Thương Khâu là chán ghét chính mình, không muốn nhìn thấy mình chứ!

Thái tử Đan Chu tuy là gặp qua việc đời, cũng đã ứng phó không nổi, vội vàng quơ bình gốm, nói

"Ta... Ta đi múc nước."

Tạ Nhất cũng là xấu hổ, nhanh gật gật đầu. Thương Khâu giữ chặt tay Tạ Nhất, nói:

"Đệ mệt mỏi, đi chỗ ta nghỉ ngơi, nhé?"

Tạ Nhất nghe giọng Thương Khâu ôn nhu lại trầm thấp, cảm giác mình vô phương từ chối.

Bất quá Thái tử Đan Chu còn chưa có rời đi, Tạ Nhất cùng Thương Khâu cũng còn chưa đi, liền nghe được có người hô to:

"Bắt được rồi!!! Bắt được rồi!!"

"Là Trọng Hoa bắt được!"

"Mau mời Đế quân!"

Tạ Nhất nhíu mày nói:

"Bắt được thích khách rồi?"

Mọi người đều muốn đi xem, bất quá Thái tử Đan Chu không thể đi. Nguyên Phong còn trọng thương, Đan Chu liền lưu lại chiếu cố Nguyên Phong. Những người khác đều đi xem thích khách.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi qua, Đế quân cũng vội vàng tới, liền nhìn thấy một đám binh lính vây quanh một người. Trọng Hoa đứng ở một bên. Người bị binh lính bao quanh, căn bản nhìn không thấy bộ dáng, mấy người Tạ Nhất đến liền nghe được có người gọi.

"Đại nhân!"

Tạ Nhất quay đầu thấy là Đào Hoa.

Đào Hoa chạy tới, Tạ Nhất nói:

"Ngươi cũng ở chỗ này? Nhìn thấy thích khách không?"

Đào Hoa gật gật đầu, dẫn bọn họ qua. Tạ Nhất đến gần, lúc này mới kinh ngạc vạn phần.

Thích Khách thế nhưng là con Đế Nghiêu, Dận Minh!

Dận Minh bị bao vây. Binh lính dùng lưỡi dao sắc bén chỉ vào Dận Minh. Dận Minh trên tay thế nhưng còn có lá bùa màu vàng quấn chặt.



Kỳ thật Tạ Nhất đã sớm nhìn ra Dận Minh có chút vấn đề. Bởi vì trên người hắn có khí tức hung thú, hẳn không phải thật sự con Đế quân. Bất quá không nghĩ tới, thích khách thế nhưng chính là người này.

Chín Anh cũng không nghĩ tới mình bị bắt. Hắn chỉ là bởi vì thời gian dài không ăn cái gì, chạy đến bữa tiệc ăn một chút. Sau đó lại thấy được mỹ nhân Đào Hoa xinh đẹp, cho nên hắn muốn dây dưa đùa giỡn một phen.

Chín Anh giả mạo Dận Minh, người khác đều đối với hắn lễ ngộ có thừa, Đào Hoa lại không để ý tới hắn. Hắn nổi lên tâm đùa giỡn, chuẩn bị trêu chọc Đào Hoa một phen. Nào biết đột nhiên có người tới, dùng bùa chú đả thương hắn, còn bất ngờ vây bắt hắn.

Chín Anh không phục lắm. Cái người gọi là Trọng Hoa nếu cùng hắn chính diện đối đầu, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. Nhưng Trọng Hoa lại dùng cách bàn môn tả đạo đánh lén.

Chín Anh bị bao vây, ngồi dưới đất, thực nhàn nhã xếp bằng, nói:

"Ta nói có phải hiểu lầm gì hay không? Ta chính là con Đế quân, các người dám đối với ta bất kính sao?"

Những binh lính hai mặt nhìn nhau. Dận Minh chính là người ăn chơi trác táng, không có năng lực. Bất quá đột nhiên có người kêu bắt được thích khách, cho nên binh lính liền đều xông tới, cũng không nghĩ tới là con Đế quân.

Dận Minh bộ dạng thực nhàn nhã, cũng không sợ hãi. Lúc này Đế quân cũng lại đây, là vội vàng tới, còn có các thủ lĩnh khác. Đế quân nhìn thấy Dận Minh, tức khắc lắp bắp kinh hãi, nói:

"Dận Nhi?!"

Chuyện này nếu thật là Dận Minh làm, vậy là chuyện rất lớn. Thủ lĩnh Tứ Nhạc tề tụ, con Đế Nghiêu lại giết một thủ lĩnh trong Tứ Nhạc. Chuyện này quả thực là lòng lang dạ thú, vị trí thủ lĩnh liên minh của Đế Nghiêu khẳng định sẽ bị lung lay.

Nhóm thủ lĩnh Tứ Nhạc bên cạnh hai mặt nhìn nhau. Lúc này Trọng Hoa còn lại là cung kính nói:

"Đế quân, người này không phải là Dận Minh, mà là hung thú Chín Anh ở Hung Thủy!"

"Chín Anh?!"

"Là Chín Anh!"

"Quái thú đồ thán trăm họ!"

Trọng Hoa lập tức niết tay, thúc giục thuật pháp.

"Rầm!!!"

Một đạo sấm sét đánh xuống, trực tiếp đánh vào lá bùa trên tay Chín Anh. Chín Anh hiện tại bị trói, trên người linh lực cũng không dùng được, bị sét đánh tức khắc giật mình, cảm giác chính mình phải bị đốt trọi.

Trọng Hoa thúc giục bùa chú gọi sấm sét, Chín Anh cơ hồ không chịu nổi, đột nhiên rống to. Lá bùa trên cổ tay tức khắc rách nát, trên người hắn đột nhiên phát ra sóng nước, đám lính bên cạnh đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Khi sóng nước tan đi, Dận Minh đã không thấy, thay thế chính là một con rắn thật lớn chín đầu.

"Quả nhiên là quái thú!!!"

"Đúng là quái thú!"

"Là quái thú! Mau bắt lấy!!"

"Vì thủ lĩnh báo thù!!"

Chín Anh bị sét đánh rống giận. Hắn là hung thú, trong thân thể trời sinh có hung khí, bị sét đánh tức khắc giận không thể át, bộc lộ bản tính. Hắn phẫn nộ mở ra chín cái miệng, gào thét lớn, liền muốn cắn.

Chín cái đầu nhanh chóng lao xuống, hướng về phía đám người. Đám người tứ tán chạy trốn. Chín Anh giận quay đầu, đột nhiên thấy được Tạ Nhất. Tạ Nhất mặc một thân màu trắng, ở trong đám người rất nổi bật. Chín Anh lập tức lao xuống, hướng về phía Tạ Nhất mở ra miệng to.

Tạ Nhất cười tủm tỉm, cũng không sợ hãi. Trong nháy mắt Chín Anh lao xuống, phía sau Tạ Nhất xuất hiện đôi cánh màu vàng kim. Đôi cánh giống như ngọn lửa tỏa hào quang.

Tạ Nhất đứng ở tại chỗ, cánh đột nhiên vỗ mạnh, liền nghe được một tiếng vang lớn. Đôi cánh màu vàng kim vỗ mạnh nhanh chóng bay lên.

"Vèo vèo vèo."

Chín Anh phẫn nộ rống giận, vài cái đầu rắn đồng thời bị đánh trúng. Chín Anh ngã xuống đất, phát ra chấn động mạnh tức khắc tạo ra một cái hố thật to.

Binh lính bên cạnh thấy Chín Anh bị chế phục, vội vàng xông lên, dùng dây thừng trói lại.

Chín Anh gào rống. Nhưng đầu rắn cắm lông chim vàng, linh lực bị ngăn chặn, căn bản không có biện pháp phản kháng.

Đế quân hạ lệnh, đem Chín Anh nhốt ở nhà tù, chờ đợi liên minh bộ lạc xử lý.

Chín Anh vô lực rũ đầu, giọng nghẹn ngào gào thét:

"Con người dối trá! Đừng đem chậu phân đổ trên trên đầu ta! Chẳng qua muốn tìm kẻ thế tội thôi!"

Đế quân nhíu nhíu mày, phất phất tay, để người đem Chín Anh dẫn đi, chờ xử lý.

Tạ Nhất nhìn Chín Anh gào rống bị mang đi, cũng nhíu nhíu mày. Thương Khâu đi tới, nói:

"Có bị thương không?"

Tạ Nhất lắc lắc đầu, đương nhiên không có bị thương. Đông Hoàng Thái Nhất linh lực cao thâm, vượt qua tầm của người thường.

Thương Khâu nhìn đôi cánh phía sau còn chưa có kịp thu hồi, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút. Những cái lông tơ rất nhỏ rất mịn, sờ lên mềm mại giống như của chim non.

"Á!"

Thương Khâu chỉ là nhất thời tò mò, không nghĩ tới sờ một chút, Tạ Nhất tức khắc run lên, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất. Thương Khâu vội vàng đỡ lấy người. Liền nhìn thấy Tạ Nhất đầy mặt hồng hồng, vội vàng muốn kẹp cánh lại.

Thương Khâu nhướng mày, cười như không cười nhìn Tạ Nhất. Hắn lại giơ tay nhẹ nhàng sờ soạng lông tơ. Tạ Nhất nhanh đem cánh thu hồi, không cho Thương Khâu sờ mó, chuyển đề tài nói:

"Huynh cảm thấy Chín Anh thật sự ám sát thủ lĩnh Tứ Nhạc sao?"

Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói:

"Không rõ."

Tạ Nhất thấp giọng nói:

"Chín Anh khí tức rất đậm, nhưng vừa rồi trong phòng thủ lĩnh Tứ Nhạc, ta không có cảm giác được khí tức gì... Nói cách khác, người ám sát thủ lĩnh Tứ Nhạc, hẳn là người bình thường trong bộ lạc."

Thương Khâu như suy tư, nói:

"Phải xem ý tứ Đế quân là gì... Bất quá Chín Anh quá thô bạo, cho hắn bình tĩnh trong chốc lát cũng tốt."

Trọng Hoa đi vào phòng, sau đó chậm rãi đóng cửa. Bên trong phòng đã có người, đứng ở bên trong bóng tối, cười chắp tay nói:

"Chúc mừng đại nhân."

"Có gì đáng chúc mừng?"

"Chúc mừng đại nhân, sắp trở thành thủ lĩnh bộ lạc. Cũng chúc mừng đại nhân thành công sắp xếp người của mình ở bên cạnh Thái tử Đan Chu. Hai việc vui, Bồng Mông tất nhiên muốn chúc mừng đại nhân."

Trọng Hoa cười, nói:

"Tất cả đều là công lao của Bồng Mông."

Thích khách đã bị bắt, Tạ Nhất cùng Thương Khâu trở về phòng. Hôm nay thực loạn, Tạ Nhất còn uống rượu, có chút mỏi mệt, chuẩn bị trở về ngủ. Thương Khâu giữ chặt Tạ Nhất, nói:

"Đi phòng của ta."

Tạ Nhất vừa nghe những lời này, tức khắc cảm thấy da đầu tê dại. Bởi vì bọn họ trước chỉ gặp qua bốn lần, nói chẳng mấy câu, hiện tại đã làm... Tạ Nhất tức khắc trên mặt có chút đỏ lên.

Thương Khâu không buông ra, khăng khăng lôi kéo Tạ Nhất đến phòng hắn. Hai người vào cửa, Tạ Nhất chỉ nghe được âm thanh đóng cửa, ngay sau đó đã bị người ôm chặt.

Thương Khâu ôm Tạ Nhất, nhẹ nhàng vuốt tóc mai, sau đó cúi đầu hôn lên trán, mũi, còn có má. Tạ Nhất có chút ngượng ngùng. Bởi vì thật sự là quá ôn nhu, lộ ra sủng nịch nồng đậm. Rất khó tưởng tượng, bọn họ kỳ thật cũng không quen thuộc.

Nhưng mà trong lòng có một cảm giác rất quen thuộc ùa đến, chui từ chỗ sâu nhất ra. Nói không rõ là cảm giác như thế nào, chỉ cảm thấy bọn họ đã ở bên nhau thật lâu thật lâu rồi.

Tạ Nhất dựa vào người Thương Khâu, thế nhưng không có biện pháp kháng cự. Thương Khâu hôn đến môi Tạ Nhất, lại đi hôn cổ. Tạ Nhất chủ động ngửa đầu. Trái cổ nhanh chóng run rẩy lăn lộn, phát ra tiếng than rất nhỏ, thấp giọng nói:

"Nhẹ một chút, ta còn có chút đau."

Thương Khâu thấp giọng cười, nói:

"Nghe đệ."

Lúc sau Tạ Nhất đã nhớ không được xảy ra sự tình gì. Một mặt là cảm thấy thẹn không nhớ rõ, mặt khác thật sự nhớ không được, mơ mơ màng màng ngủ.

Thời điểm Tạ Nhất tỉnh lại sắc trời đã sáng rồi, bên ngoài có âm thanh gõ cửa. Tạ Nhất là bị đánh thức, nheo nheo mắt, còn thực mỏi mệt. Mở mắt thấy chính mình thế nhưng nằm ở trong lòng Thương Khâu, hai người thân mật ôm nhau. Thân nhiệt Thương Khâu rất cao, tuy rằng thời tiết đã lạnh, nhưng hoàn toàn không cảm thấy lạnh.

Tạ Nhất đỏ mặt lên, muốn đẩy hắn ra. Thương Khâu đã sớm tỉnh, cũng không có chút mê mang, ánh mắt thực sáng. Nhìn thấy Tạ Nhất tỉnh, hắn cười cười, trên mặt rất nhu hòa.

Tạ Nhất tức khắc ngây người, nhìn chằm chằm Thương Khâu. Thương Khâu sau khi cười xong, cúi đầu dùng chóp mũi cọ chóp mũi Tạ Nhất, nói:

"Đang nhìn cái gì?"

Tạ Nhất nói thẳng.

"Huynh cười lên... thật là đẹp."

Thương Khâu sửng sốt, không nghĩ tới Tạ Nhất sẽ khen mình, lại cười, nói:

"Tiểu Nhất cũng vậy. Bất quá... Ta còn cảm thấy đêm qua Tiểu Nhất khóc lên càng đẹp hơn."

Tạ Nhất phát ngốc, bởi vì nghe thấy Thương Khâu nói đùa.

Đúng là biết đùa!

Thương Khâu nhất quán là bộ dạng lạnh như băng, đối với ai cũng lạnh nhạt. Tạ Nhất còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Thương Khâu. Thương Khâu một bộ mặt lạnh lẽo, thời điểm trước khi đi hắn mới nói tên hắn gọi là Thương Khâu. Bất quá Thương Khâu là cái địa danh, cho nên Tạ Nhất cho rằng hắn căn bản không muốn đem tên của mình nói ra.

Sau này Tạ Nhất mới biết được không phải Thương Khâu không muốn nói tên. Kỳ thật là bởi vì hắn không có tên. Hắn từ nhỏ bị vứt bỏ ở trong rừng, là được ve sầu nuôi lớn. Bởi vì hắn không có tên, hắn ở tại Thương Khâu, cho nên Thương Khâu chính là tên hắn.

Cho tới bây giờ, Thương Khâu đã không chỉ là tên. Vào đêm qua trong bữa tiệc, Đế quân đã chính thức phân phong cho hắn ở Thương Khâu. Từ đây hắn chính là Thương Khâu Hầu, là thủ lĩnh bộ lạc Thương Khâu.

Tạ Nhất khó được nghe Thương Khâu nói lời âu yếm, lại không thể tưởng tượng, cảm thấy ngượng ngùng. Thương Khâu cũng không có cảm thấy thẹn thùng, vẫn là nhìn chăm chú vào Tạ Nhất. Nhìn đến Tạ Nhất trên mặt biểu tình biến hóa, ánh mắt hắn tức khắc có chút thâm trầm, thấp giọng nói:

"Ta còn muốn thêm một lần."

Tạ Nhất tức khắc da đầu tê rần, cảm giác Thương Khâu cũng quá lợi hại. Tuy rằng Tạ Nhất là thần minh, nhưng cũng không chịu nổi bị hắn lăn lộn.

Ở ngay lúc này tiếng đập cửa lại vang lên, dọa Tạ Nhất nhảy dựng. Bởi vì vừa rồi mơ mơ màng màng bị tiếng đập cửa đánh thức. Hơn nữa Thương Khâu vẻ mặt không để bụng "tán tỉnh", cho nên Tạ Nhất còn tưởng rằng là ảo giác, không nghĩ tới thật sự có người gõ cửa.

Người gõ cửa, ngay sau đó nói:

"Tư Nghệ, Thái Nhất có ở trong phòng ngươi không?"

Tạ Nhất vừa nghe là Thái tử Đan Chu, nhanh lấy quần áo mặc vào. Thương Khâu sắc mặt thật không đẹp, có thể là bị quấy rầy, cũng quần áo mặc vào, nhàn nhạt nói:

"Không có."

Tạ Nhất:

"......"

Thái tử Đan Chu ở ngoài gõ cửa. Kỳ thật hắn sáng sớm đi tìm Thái Nhất, nhưng Thái Nhất không ở trong phòng. Liền nghĩ tới đã từng nhìn thấy Thái Nhất cùng Tư Nghệ hôn môi, vì thế hắn liền tới phòng Tư Nghệ gõ cửa.

Đan Chu vừa nghe Thái Nhất không ở đây vội vàng cảm tạ muốn đi, dù sao gõ sai cửa rất là xấu hổ.

Tạ Nhất thập phần bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Thương Khâu. Thương Khâu nói dối mặt bất biến tim không đập nhanh.

Thoạt nhìn "tính tình nhỏ mọn"?

Kỳ thật là bởi vì Tạ Nhất không nhớ rõ. Thương Khâu đâu chỉ là có tính tình nhỏ mọn, tính tình còn rất cố chấp!

Tạ Nhất mặc xong quần áo đầu tóc tán loạn liền chạy đến cạnh cửa, vội vàng mở cửa ra, nói:

"Thái tử chờ một chút."

Cửa mở, Thái tử Đan Chu sửng sốt. Đầu tiên là nhìn thấy Tạ Nhất "quần áo không chỉnh tề" đi ra, ngay sau đó lại nhìn thấy Thương Khâu cũng là tóc rối tung, khoác áo ngoài đi ra. Thái tử Đan Chu tức khắc mí mắt giật kinh hoàng, vội vàng ho khan một tiếng, nói:

"Thái Nhất, Nguyên Phong bên kia đã tỉnh, xin hỗ trợ đi xem tình huống."

Tạ Nhất gật gật đầu, nói:

"Thái tử đi trước, ta trong chốc lát liền đến."

Thái tử Đan Chu cũng sợ xấu hổ, nhanh liền chắp tay rời đi. Thời điểm hắn rời đi còn nghe được giọng "ôn nhu" của Thương Khâu nói:

"Bên ngoài quá lạnh, mau tiến vào."

Thái tử Đan Chu nhanh rời đi, trong lòng nghĩ.

Hai người kia tổng cộng gặp không mấy lần, cũng chưa từng nói chuyện qua, sao liền quấn quýt như vậy?

Đan Chu cả đêm đều chiếu cố Nguyên Phong. Nguyên Phong bị đâm vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, miệng vết thương phi thường nghiêm trọng, nếu trễ một chút, chỉ sợ cũng không cứu được. Nguyên Phong mất máu quá nhiều, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nửa đêm còn sốt cao.

Thời đại này không có bác sĩ. Đan Chu chỉ biết một ít y thuật, nhanh mời vu lại đây lấy thảo dược đắp vết thương cho Nguyên Phong.

Nguyên Phong hôn mê, cảm giác chính mình ngâm trong nước sôi, như cực hình tàn ác nhất. Vết thương trên lưng đau đớn, cả người run rẩy không thôi, thái dương đều là mồ hôi, hơi nóng toát ra hừng hực.

Hắn hôn mê, cảm thấy có lẽ chính mình chết tốt hơn, cũng không cần chịu thống khổ. Dù sao hắn còn không bằng gia súc. Chỉ là thời điểm Nguyên Phong muốn từ bỏ chính mình, lại có người ở bên cạnh lau mồ hôi, nắm tay hắn xoa bóp. Động tác thật cẩn thận, sợ liên lụy đến miệng vết thương.

Nguyên Phong không biết đối phương là ai. Hắn nhìn không thấy, không mở mắt ra được, chỉ có thể cảm thụ được sự ôn nhu. Nguyên Phong cứ như vậy vượt qua HunhHn786. Hắn muốn nhìn người duy nhất đối với chính mình ôn nhu, rốt cuộc là ai.

Trời tờ mờ sáng, Nguyên Phong rốt cuộc mở mắt. Hắn mỏi mệt bất kham, không còn sức lực, mắt tràn ngập tơ máu, rốt cuộc mở mắt thấy được người kia.

Người kia ở bên cạnh giường, một tay nâng đầu, tay khác còn nắm tay Nguyên Phong. Sắc mặt phi thường mỏi mệt, đáy mắt đều là quần thâm, chính là bộ dạng thức đêm.

Là Thái tử Đan Chu.

Nguyên Phong mở mắt, bình tĩnh nhìn Đan Chu. Đan Chu là con trai lớn nhất của Đế quân, hơn nữa là đứa con trai duy nhất của chính thất, thân phận cao quý, có thành tựu. Ở trong liên minh các bộ lạc, Đan Chu danh tiếng rất tốt, địa vị cao.

Nguyên Phong rất khó tưởng tượng một người như vậy thế nhưng chiếu cố mình cả đêm. Tuy rằng hắn nửa đêm không còn sức lực, căn bản nhìn không thấy người chiếu cố chính mình trông như thế nào, nhưng không quên nhiệt độ cơ thể. Không có sai, giống nhau như đúc.

Nguyên Phong nhịn không được nắm chặt bàn tay.

Thái tử Đan Chu tựa hồ ngủ không sâu, lập tức liền mở mắt, mê mang nhìn Nguyên Phong. Cùng Nguyên Phong nhìn nhau vài giây, lúc này hắn mới vui mừng nói:

"Ngươi tỉnh rồi?"

Nguyên Phong mới vừa nhìn thấy Thái tử Đan Chu lộ ra nụ cười, giống ánh nắng ấm áp làm người ta không muốn xa rời.

Thái tử Đan Chu thấy hắn tỉnh, vội vàng sờ cái trán, nói:

"Đã không nóng. Mau nằm yên, ta đi gọi người tới xem miệng vết thương, đừng lộn xộn."

Hắn nói, vội vội vàng vàng đứng lên, lấy áo tròng vào liền chạy ra bên ngoài. Phát quan cũng không có, hắn vừa chạy vừa sửa sang lại tóc. Bộ dạng kia căn bản không giống như là Thái tử cao cao tại thượng.

Nguyên Phong nhìn Thái tử Đan Chu đi xa, thực mau nhìn không thấy. Chẳng qua ngay sau đó, Thái tử Đan Chu thế nhưng đã trở lại, rất vội vàng nói:

"Mới vừa hừng đông, bên ngoài thực lạnh."

Hắn nói, chạy về lấy áo choàng ở trên người Nguyên Phong, sau đó lại vội vàng chạy ra ngoài.

Nguyên Phong trong nháy mắt choáng váng.

Người này... Thế nhưng là Thái tử, tương lai thưa kế vị trí thủ lĩnh liên minh bộ lạc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau