Chương 165: PN 6: TIỂU KIM Ô TIỂU ĐÀO TỬ
Trong nhà Tạ Nhất có ba đội hủy diệt.
Rõ ràng Tạ Nhất chỉ sinh hai lần chim non Tiểu Kim Ô, tổng cộng 20 đứa, nhưng mà trong nhà có ba đội hủy diệt, rốt cuộc là vì sao?
Đương nhiên, đừng quên còn có một đội Tiểu Đào Tử 17 đứa con Đào Hoa và Vệ Anh Hào.
17 Tiểu Đào Tử và 20 Tiểu Kim Ô, ngẫm lại xem lực lượng đó là dữ dội hùng hậu cỡ thế nào.
Quả thực không dám nghĩ!
Tạ Nhất mỗi ngày từ quán ăn đêm khuya trở về trời đã sáng. Ba đội hủy diệt thế nhưng còn chưa có ngủ, vừa mở cửa ra chính là điếc tai. Tạ Nhất mỗi lần tiến vào nhà, đều phải hô to một tiếng:
"Trời ơi!"
Còn tưởng rằng trải qua mỗi ngày tôi luyện, ngày hôm sau liền sẽ không lại kinh hồn như vậy. Nhưng mà "trời ơi" đã thành câu cửa miệng của Tạ Nhất.
Tạ Nhất hít sâu một hơi, mở cửa ra. Cửa nhà cách âm thực tốt, vừa mở ra, bên trong liền truyền đến tiếng cười.
"Ha ha ha! Hì hì hì! Ha ha ha!"
Từng chuỗi từng chuỗi cười từ nơi xa chạy tới.
Bọn chúng đang chơi cuộn giấy. Nhóm Tiểu Kim Ô đem cuộn giấy lôi kéo một đường chạy như bay, còn vùng vẫy cánh. Nhóm Tiểu Đào Tử đã biến thành em bé đuổi ở phía sau. Một đám va vào chân Tạ Nhất.
Nhóm chim non cùng những bé đào đụng vào Tạ Nhất, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt long lanh lập loè nhìn chăm chú vào Tạ Nhất, sau đó bò dậy, vỗ vỗ mông, lại tiếp tục chạy đi chơi.
"Ha ha ha! Ha ha ha! Hì hì hì!"
Tạ Nhất:
"……"
Tạ Nhất lại hướng trong nhà nhìn.
Thực hay, ly nước trên mặt đất, điều khiển từ xa TV bị tháo ra. Trang phục màu cam trên tài khoản trò chơi online của Tạ Nhất có thể bán đều bán, không thể bán toàn bộ đều tiêu hủy.
Tạ Nhất đột nhiên rất muốn khóc.
Quá chua xót!
Thương Khâu ở bên cạnh lại là vẻ mặt cười tủm tỉm, thực tự hào nhìn mấy đứa con trai. Tạ Nhất nghiến răng nghiến lợi nói:
"Mau đi dạy dỗ đám con nhà anh!"
Thương Khâu cười nói:
"Đừng lo lắng, trẻ con mà, khó tránh khỏi hiếu động."
Tạ Nhất nói:
"Đều là bởi vì người cha nuông chiều như anh mới có nhiều đứa con nghịch ngợm như vậy!"
Thương Khâu nhìn đám trẻ bắt đầu chơi máy sấy, chỉ là dặn dò:
"Đừng làm bản thân bị thương."
Sau đó hắn quay đầu đối với Tạ Nhất nói:
"Em xem, mấy đứa con trai nhà mình rất thông minh."
Tạ Nhất:
"……"
Thương Khâu cuồng con không có thuốc nào cứu được!
Trong ba đội hủy diệt này tình cảm tốt nhất liền phải nói đến Bé 3 cùng Đào 1. Kỳ thật Bé 3 là đứa lớn nhất trong những chim non. Bất quá bởi vì trên Bé 3 còn hai anh trai Trứng Vàng và Mao Mao, cho nên liền đứng hàng thứ 3.
Bé 3 cùng Đào 1 quan hệ đặc biệt tốt. Trước kia Bé 3 luôn là ôm Đào 1, giẫm lên Đào 1 lăn qua lăn lại. Hai đứa luôn là chơi cùng nhau.
Sau này lớn lên một chút, hai đứa đều bị đưa đi nhà trẻ. Bởi vì bọn trẻ quá nghịch ngợm, Tạ Nhất cùng Đào Hoa muốn cho giáo viên nhà trẻ dạy dỗ bọn chúng.
Bé 3 cùng Đào 1 vào nhà trẻ liền nhanh chóng thành lập một "đội quân". Thực giỏi, hai đứa này ở nhà trẻ cũng xưng vương xưng bá. Tạ Nhất cùng Đào Hoa đều bị cô giáo mời đến nói chuyện.
Cô giáo nói hai đứa này quá nghịch ngợm, đoạt đồ chơi cùng đồ ăn của những bạn nhỏ khác. HunhHn786 Nhưng những bạn nhỏ khác lại nhận bọn chúng làm "đại ca", đặc biệt sùng bái, bị đoạt đồ cũng không thèm để ý, còn thấy vinh hạnh……
Tạ Nhất:
"……"
Bé 3 cùng Đào 1 ở nhà trẻ có thể nói là cao thủ bày trò, làm giáo viên cũng phải bó tay. Chỉ số nghịch ngợm đã đạt mức cao.
Sau này hai đứa có một chút bất đồng nho nhỏ. Đó chính là các đàn em trong nhà trẻ không biết ai mới là đại ca thực sự. Bé 3 khi hình người cao hơn, lanh lợi hơn. Đào 1 chắc nịch hơn, tiếng la to hơn. Cuối cùng không thể phân cao thấp, hai đứa đều là đại ca.
Tạ Nhất còn tưởng rằng đó là bất đồng duy nhất của Bé 3 cùng Đào 1 đời này, kết quả cũng không phải…
Khi Đường Nhất Bạch sinh nhật, đã tới nhà Tạ Nhất tổ chức, còn dẫn theo con trai Đường Tiểu Hoa đã vào tiểu học. Đường Tiểu Hoa siêu đáng yêu. Làn da trắng mịn mềm mại. Khuôn mặt ngây thơ. Mắt to long lanh với lông mi thật dài, liên tục chớp chớp. Thật đúng là tiểu thiên sứ.
Phải biết rằng, trong nhà Tạ Nhất, trừ Tiểu Mao Mao ra, thực sự không có đứa nào là tiểu thiên sứ. Bé 3 cùng Đào 1 tức khắc đều bị tiểu thiên sứ Đường Tiểu Hoa thu hút.
Đúng, thu hút!
Bé 3 cùng Đào 1 học nhà trẻ lập tức triển khai tấn công mãnh liệt Đường Tiểu Hoa học lớp 1. Bởi vì là thành tình địch, cho nên hai đứa bắt đầu 'trở mặt thành thù'.
Bé 3 đem món đồ chơi mặt quỷ quý giá nhất đưa cho Đường Tiểu Hoa. Mặt quỷ thật sự khủng khiếp. Đó chính là nhân vật trong một bộ phim kinh dị. Đường Tiểu Hoa sợ tới mức òa khóc, sau đó được Bé 4 dỗ dành.
Đào 1 cũng không cam lòng yếu thế. Mở bộ phim chính mình thích nhất cho Đường Tiểu Hoa xem, Đào 1 còn ngồi xem cùng. Nhưng mà đó lại là bộ phim hủy diệt thảm khốc. Đường Tiểu Hoa sợ tới mức run rẩy, lại oa một tiếng liền khóc. Bé 4 vẻ mặt bất đắc dĩ lại phải dỗ dành Đường Tiểu Hoa.
Trước khi Bé 4 dẫn Đường Tiểu Hoa đi còn nói:
"Các anh có thể cho người ta yên ổn được không."
Bé 3:
"……"
Đào 1:
"……"
Bé 3 cùng Đào 1 vẫn luôn là quan hệ tình địch, bọn họ đều "hâm mộ" tiểu thiên sứ đáng yêu Đường Tiểu Hoa. Bất quá bởi vì Bé 3 cùng Đào 1 ở cùng nhà, cho nên ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, mỗi ngày đều là đỏ mặt gặp tình địch, cũng không có cách nào.
Nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, Bé 3 và Đào 1 đều là cùng trường, hơn nữa còn cùng lớp. Cái này làm cho cả hai người phi thường buồn bực, ghét nhau như chó với mèo, cũng sắp phiền chán chết. Sau khi lên cao trung có phân ban, Đào 1 học vật lý rất kém cho nên liền chọn văn ban xã hội.
Ngày đó Bé 3 đi đánh bóng rổ trở về rất trễ. Tiến vào nhà, Bé 3 liền nhìn thấy Đào 1 ngồi ở trên sô pha, cùng chú Đào Hoa bàn luận về vấn đề phân ban. Bé 3 mơ hồ nghe thấy Đào 1 nói chính mình thành tích vật lý không tốt, tính toán học văn ban xã hội.
Bé 3 vừa nghe, lập tức kích động vọt tới, vẻ mặt tươi cười, nói:
"Thật tốt quá, cậu học văn ban xã hội, tôi đây đi học lý ban tự nhiên. Như vậy chúng ta rốt cuộc có thể không ở cùng một ban!"
Hai người đã lên cao trung, hơn nữa chia ban.
Tuổi này con trai lớn rất nhanh. Bé 3 thân hình cao lớn, vai rộng hông hẹp, dáng tiêu chuẩn người mẫu. Ngày mùa đông Bé 3 cũng thích mặc đồ ngắn đi chơi bóng rổ. Trên người có tám khối cơ bụng, cánh tay cũng đều là cơ bắp, thoạt nhìn vừa cao vừa đẹp. Tóc đinh, khuôn mặt góc cạnh, đặc biệt nam tính. Tuy rằng vẫn còn hơi chút ngây ngô nhưng tràn đầy sức sống cùng tinh thần phấn chấn.
Mà Đào 1 lại là loại hình thư sinh, diện mạo hiền lành. Bởi vì Bé 3 luôn là mồ hôi như mưa, đánh bóng xong ra một thân mồ hôi. Hắn trực tiếp dùng đồng phục lau mồ hôi. Còn Đào 1 thì không như vậy, cho nên ở trường Đào 1 mới được gọi là hot boy.
Đào 1 diện mạo sáng sủa, dáng người cao gầy nhưng không mảnh mai, cũng là thanh niên tiêu chuẩn. Tuy rằng không có tám khối cơ bụng, nhưng cũng có chút cơ bắp, thoạt nhìn săn chắc.
Đào 1 hiền lành lễ phép, lại đẹp trai. Lên cao trung, hắn đã đổi phong cách từ "đại ca" biến thành học sinh "gương mẫu". Các giáo viên và nữ sinh đều thích Đào 1.
Bé 3 xông tới, còn vì bọn họ rốt cuộc không học cùng ban mà cười to ba tiếng. Đào 1 ngồi ở trên sô pha, nhìn Bé 3, yên lặng đứng lên. Bé 3 cao hơn Đào 1 nửa cái đầu. Hắn cúi đầu nhìn Đào 1, cười nói:
"Có phải cậu cũng vui đến choáng váng?!"
Đào 1 không nói chuyện, chỉ là cười cười, sau đó duỗi tay lấy quả bóng trong tay Bé 3. Giây tiếp theo quả bóng đã nện lên khuôn mặt đẹp trai của Bé 3.
Bé 3 căn bản không phòng bị. Chủ yếu là bởi vì vừa rồi Đào 1 cười rất thân thiện, làm Bé 3 có chút bối rối. Hắn nghĩ thầm.
Thật đáng chết! Đào 1 sao cười đẹp như vậy! Xong rồi, xong rồi, xong rồi, nếu Đường Tiểu Hoa bị Đào 1 mê hoặc liền thảm!
Kết quả lúc này, quả bóng rổ đã đánh trúng khuôn mặt đẹp trai. Thiếu chút nữa máu mũi chảy ra, Bé 3 trợn to hai mắt nhìn. Hắn còn chưa kịp mắng chửi người, Đào 1 đã rất lạnh lùng nói.
"Đồ ngu."
Nói xong, Đào 1 xoay người chạy lấy người.
Bé 3:
"……"
Đánh người ta còn mắng chửi người ta?!
Rốt cuộc phân ban. Đào 1 là học ban xã hội, thực mau đi đến phòng học khác. Bé 3 là ban khoa học tự nhiên liền ở nguyên phòng học cũ.
Một "đàn em" đối với Bé 3 nói:
"Ai nha, ban xã hội thật tốt, đa phần là nữ sinh. Nhìn xem, mấy cô gái xinh đẹp thơm tho đều ở bên đó. Chúng ta bên này thảm a, đều là mấy thằng đực rựa!"
Bé 3 khinh thường nói:
"Có cái gì tốt, bên nữ sinh lại khó coi. Cậu nhìn đi, nhìn đi, đều là sân bay."
Thời điểm hắn nói chính là ngồi trên ghế khoanh chân dựa cửa. Một nữ sinh đẹp có tiếng ở ban xã hội vốn chạy tới tỏ tình với hắn, vừa nghe thấy, tức giận hung hăng trừng mắt một cái, đưa chân đạp vào chân ghế.
"A!"
Bé 3 hô to một tiếng bị ngã trên mặt đất. Nữ sinh kia còn hừ một tiếng, quay đầu liền đi rồi.
Bé 3 nằm trên mặt đất, chấn kinh mở to hai mắt, nói:
"Vì cái gì đột nhiên đá người ta!?"
Hoa khôi đã đi rồi, đầu cũng không ngoảnh lại. Bé 3 nằm trên mặt đất, mấy đàn em bên cạnh chạy tới dìu hắn. Lúc này Đào 1 đi ngang qua, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa cúi đầu nhìn Bé 3. Bé 3 trừng mắt nói:
"Nhìn cái gì?"
Đào 1 nhướng mày, nói:
"Tôi chính là có lòng tốt tới nói cho cậu biết, hôm nay không cần chờ tôi về nhà. Tôi cùng Tiểu Hoa đi ra ngoài ăn đồ ngọt."
Đồ ngọt?
Bé 3 không giống Thương Khâu, hắn không thích ăn đồ ngọt. Bất quá Đường Tiểu Hoa thực thích ăn đồ ngọt. Đào 1 thường xuyên cùng Đường Tiểu Hoa đi ra ngoài ăn đồ ngọt.
Trong đầu Bé 3 tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo, vội vàng xoay người nhảy dựng lên. Bởi vì áo bị kéo lên, cơ bụng đều lộ ra, những nữ sinh nhìn thấy kinh hô. Đào 1 cũng liếc mắt nhìn, liền dời tầm mắt qua nơi khác. Bé 3 nói:
"Không được, cậu không thể đi."
Đào 1 nói:
"Vì cái gì không thể đi?"
"Chúng ta đã giao ước cạnh tranh công bằng."
Đào 1 cười cười, nói:
"Rất công bằng nha."
Đào 1 nói, đem một cái poster ném cho Bé 3, lại nói:
"Đừng nói tôi chén ép cậu. Cửa hàng này mới khai trương, Tiểu Hoa hôm nay muốn đi nếm thử, chúng tôi tan học liền đi. Cậu muốn tới thì tới."
Hắn nói xong, thực nghênh ngang mà đi. Bé 3 nắm chặt poster có hình bánh ngọt rất dễ thương ngon lành. Bé 3 nhìn thực ghét bỏ, nhưng nghĩ đến biểu tình Đào 1 "đê tiện", lập tức cao giọng nói:
"Cứ chờ đi! Còn không phải chỉ là đi tiệm bánh ngọt thôi sao!"
Tan học, cũng không đi đánh bóng rổ, Bé 3 lập tức đi đến địa chỉ tiệm bánh ngọt trên poster. Hôm nay người thật sự siêu nhiều. Bởi vì là thứ sáu, hơn nữa ở bên cạnh trường học, rất nhiều học sinh đến chỗ này ăn đồ ngọt. Các nữ sinh tốp năm tốp ba, còn có bạn trai dẫn theo bạn gái.
Bé 3 vừa đi vào, liền thấy được Đào 1. Thời tiết thực nóng, Đào 1 mặc đồng phục ngắn tay, đang xem thực đơn. Cánh tay trắng trẻo, ngón tay thon dài lật menu. Đào 1 ngồi ở bên cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu rọi, nhìn như là một hoàng tử từ truyện tranh bước ra, thu hút ánh mắt mọi người.
Bên cạnh thật nhiều nữ sinh trộm nhìn Đào 1.
Bé 3 vừa thấy, bước đi qua, trực tiếp ngồi ở ghế đối diện Đào 1, nói:
"Tiểu Hoa đâu?"
Đào 1 chỉ là liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói:
"Còn chưa có tới. Vừa rồi gửi tin nhắn đến nói giáo viên phụ đạo thêm cho lớp bọn họ."
Bé 3 ngồi ôm cánh tay, vẻ mặt khó chịu, ghét bỏ nhìn nhìn khăn trải bàn ren màu hồng. Trên bàn mâm dĩa cùng dụng cụ dao nĩa đều màu hồng phấn. Hắn lại liếc liếc mắt nhìn tủ trưng bày những chiếc bánh gato màu hồng nhạt, nhỏ giọng nói:
"Toàn bộ một màu như vậy sẽ không bị trúng độc sắc tố chứ?"
Đào 1 tức giận nhìn Bé 1 một cái, sau đó tiếp tục xem thực đơn. Hai người nhìn nhau không nói gì. Ở tiệm bánh ngọt ngồi ước chừng nửa giờ, Bé 3 nhịn không được, rất khát nước, nhưng không biết uống thứ gì.
Đào 1 gọi cho chính mình một ly cà phê đen. Bé 3 nhìn nhìn, đều là đồ uống ngọt, dứt khoát cũng muốn một ly cà phê.
Thực mau cà phê được bưng lên, Đào 1 thực tao nhã bưng lên cà phê uống. Bé 3 uống một ngụm, thiếu chút nữa phun ra, nói:
"Đắng quá?! Thật khó uống."
Đào 1 liếc mắt nhìn hắn, thực khinh thường nói:
"Ai bảo học theo tôi muốn cà phê đen."
Bé 3 đem ly cà phê đen đẩy qua một bên. Bọn họ lại đợi thêm một trận, Đường Tiểu Hoa vẫn không có tới. Bé 3 cũng đói bụng, dứt khoát gọi một phần mì ống. Đào 1 muốn một cái pudding dâu ăn. Bé 3 thực ghét bỏ nhìn hắn, nói:
"Cậu không cảm thấy ăn loại đồ vật này thật xấu hổ sao?"
Đào 1 nói:
"Vì cái gì?"
Bé 3 nói:
"Bởi vì loại đồ vật này thoạt nhìn là cho con gái ăn."
Đào 1 cười cười, nói:
"Cậu bị bệnh à?"
Bé 3:
"……"
Hai người đợi một tiếng rưỡi, trời đã tối rồi. Bé 3 cũng đã ăn no, nhìn nhìn đồng hồ, nói:
"Tiểu Hoa sao còn chưa tới? Sẽ không gặp phải cái gì nguy hiểm chứ?"
Đào 1 lúc này mới nhàn nhạt nói:
"À, Tiểu Hoa vừa rồi gửi tin nhắn cho tôi, nói giáo viên dạy quá giờ, đã muộn nên không tới."
Bé 3 vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó kêu một tiếng, quả thực nổi trận lôi đình, nói:
"Cậu đã biết sao không nói sớm?!"
Đào 1 không nói chuyện, chỉ là cười cười. Bé 3 cho rằng hắn là chơi khăm chính mình, đứng lên, nói:
"Tiểu nhân âm hiểm."
Hắn nói xong, lập tức quay đầu đi ra ngoài. Đào 1 vẫn thong thả ung dung, đem ly pudding ăn xong, lúc này mới trả tiền, cầm cặp sách rời đi.
Bé 3 rầu rĩ không vui trở về nhà, mới từ chỗ Bé 4 biết được hôm nay Tiểu Hoa căn bản không học thêm giờ. Sau khi tan học, Tiểu Hoa cùng Bé 4 còn đi cửa hàng thú cưng. Tiểu Hoa vẫn luôn muốn một con cún đáng yêu, Bé 4 cố ý dẫn hắn đi mua.
Bé 3 vừa nghe, càng cảm thấy phổi muốn nổ. Vừa lúc Đào 1 từ bên ngoài trở về, trong tay là gói mì lạnh nướng.
Bé 3 thích nhất ăn mì lạnh nướng. Đừng nhìn thứ này chỉ là món ăn vặt ở quán ven đường bán, không có gì đặc biệt, cũng không sạch sẽ, nhưng Bé 3 đặc biệt thích ăn.
Đào 1 biết hắn vừa rồi chờ Tiểu Hoa thời gian lâu, sức ăn Bé 3 lớn, chỉ một đĩa mì ống, lại là vị cà chua không ưa thích ăn. Cho nên trên đường trở về, Đào 1 cố ý đi đường vòng mua một phần mì lạnh nướng.
Đào 1 xách theo mì lạnh nướng tiến vào. Bé 3 vừa thấy hắn, lập tức đi hỏi tội. Bé 4 chạy nhanh can ngăn, nói:
"Anh, đã khuya rồi, đừng ồn ào."
Bé 3 tức giận, hơn nữa dễ dàng xúc động, liền mắng vài câu. Đào 1 trên mặt không có biểu tình dư thừa, chỉ là gật gật đầu, đem mì lạnh nướng đặt ở trên bàn, sau đó quay đầu trở về phòng.
Cửa phòng đóng lại, bóng dáng Đào 1 nhìn không thấy nữa.
Bé 3 mắng xong cảm thấy tốt hơn một chút, lúc này mới ngửi thấy được mùi mì lạnh nướng. Thật là quá thơm, thiếu chút nữa thèm chết hắn, Bé 3 liền lấy mì lạnh nướng ăn.
Bé 4 nhìn bộ dáng anh trai, hận sắt không thành thép lắc lắc đầu, xoay người đi.
Ngày hôm sau, Bé 3 không thấy được Đào 1 ra ăn cơm, liền thuận miệng hỏi. Thương Khâu nói:
"Đào 1 đi học rồi, nói là hôm nay trực nhật, cần đến trường sớm."
Mấy ngày kế tiếp, dù tan học hay là đi học, Bé 3 đều không nhìn thấy Đào 1. Đào 1 liên tiếp trực nhật, không biết khoa văn có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày Đào 1 đều phải trực nhật. Hơn nữa giáo viên còn dạy thêm giờ, tan học cũng không thấy Đào 1.
Lên cao trung học sinh rất bận rộn, mọi người đều nỗ lực học tập. Bé 3 vẫn luôn hiếu động, thích chơi, nhưng cũng cảm thấy bận rộn hơn, như vậy càng không gặp được Đào 1.
Ở trong trường, thỉnh thoảng trên hành lang gặp được, Đào 1 cũng là bị các nữ sinh vây quanh, như một idol, Bé 3 căn bản khó nói với hắn một câu.
Cứ nghĩ sẽ tiếp tục như vậy, vào một ngày, Đào 1 đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Bé 3. Thời điểm tan học, Đào 1 cố ý ở cửa chờ Bé 3.
Bé 3 có chút kinh ngạc. Bọn họ thật lâu không cùng nhau về nhà. Hai người cùng đi ở trên đường, Đào 1 cười nói:
"Tôi đã điền giấy đăng ký trường đại học, sau khi tốt nghiệp cao trung liền đi nơi khác học."
Bé 3 hoảng sợ, nói:
"Đi nơi khác? Trường đại học thành phố này không tốt sao?"
Đào 1 nhàn nhạt nói:
"Tôi nghĩ đi học hỏi kinh nghiệm."
Biểu tình Bé 3 có chút mất tự nhiên, cười gượng nói:
"Nếu cậu đi rồi, tôi có thể đối với Tiểu Hoa xuống tay, đến lúc đó tôi chính là gần quan được ban lộc!"
Đào 1 nhìn Bé 3, biểu tình thực bình tĩnh. Ở thời điểm Bé 3 muốn chửi bới, Đào 1 cười cười, nói:
"Không sao cả, tôi… tôi đã không còn thích Tiểu Hoa. Đúng rồi, tôi đã quen một người bạn, hôm nào dẫn ra giới thiệu với cậu."
Bé 3 tức khắc ngây người.
Đào 1 có người yêu? Chuyện khi nào, sao mình không biết?!
Phẫn nộ xông lên, Bé 3 không biết đây là tình cảm gì.
Phản bội, còn chua lòm.
Bé 3 chấn kinh không thôi, Đào 1 lại là cười cười, nói:
"Đúng rồi, cậu còn chưa biết, Tiểu Hoa và Bé 4 đang hẹn hò đó. Dù tôi rời khỏi, cậu cũng thua."
Đào 1 nói, nhìn thật sâu vào mắt Bé 3, rồi xoay người rời đi.
Bé 3 nhìn bóng dáng Đào 1, vẫn cứ đắm chìm trong bàng hoàng. Liên tiếp bị ba đả kích, thiếu chút nữa Bé 3 ngất xỉu.
Đả kích thứ nhất chính là Đào 1 muốn đi nơi khác học. Kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, kết thúc năm học là bọn họ liền phải đường ai nấy đi.
Đả kích thứ hai là Đào 1 thế nhưng có người lúc nào mà Bé 3 không hay biết, cũng không biết là cái dạng gì.
Đả kích thứ ba là Tiểu Hoa cùng Bé 4 hẹn hò.
Trong lòng Bé 3 không biết là cảm giác gì, thực phức tạp, tiếp nhận hai cái trước rồi cái thứ ba... đã không còn cảm giác.
Bé 3 trở về nhà, quả nhiên Bé 4 liền nói với hắn chuyện này. Kỳ thật việc này cũng trong phạm vi tiếp thu của Bé 3, không tính "bất ngờ ngoài ý muốn". Dù sao mỗi lần Bé 3 cùng Đào 1 chọc Đường Tiểu Hoa khóc, đều là Bé 4 dỗ dành Đường Tiểu Hoa. Bé 4 là người biết săn sóc, đương nhiên cũng là người tinh ranh bụng dạ khó lường. Bé 4 bên cạnh Đường Tiểu Hoa, Bé 3 cảm thấy cũng hợp tình hợp lý. Nếu chính hắn là Đường Tiểu Hoa, chỉ sợ cũng sẽ không thích một người cho mình quà là mặt nạ quỷ kinh khủng.
Buổi tối đó Bé 3 mất ngủ. Sáng hôm sau mang đôi mắt quầng thâm đi học, giống như bị người đấm cho một trận.
Năm cuối cấp rất bận rộn sắp trôi qua, mọi người chuẩn bị cho lễ hội hóa trang mừng tốt nghiệp. Ngoài ra mọi người đều đã lớn, lớp trưởng muốn tổ chức tiệc linh đình và đi KTV (karaoke) hò hét một đêm.
Các bạn học cũng không hứng thú. Dù sao lớp vật lý bọn họ không có nữ sinh, hơn nữa đều là khủng long, đi cũng nhàm chán. Nhưng lớp trưởng nói, lớp bọn họ sẽ đi cùng lớn văn học, như vậy đông vui, gái đẹp cũng nhiều.
Bé 3 vừa nghe, đôi mắt cũng sáng lên. Hắn không biết Đào 1 có đi hay không. Đào 1 thành tích học tập luôn tốt, điểm cũng cao, nhất định sẽ vào trường nguyện vọng 1, như vậy không lâu liền rời khỏi thành phố này.
Mọi người hấp tấp đi vào phòng KTV đã đặt trước, còn chơi trò chơi, nào là quốc vương, trừng phạt vân vân...
Đào 1 vận khí không tốt lắm, vòng thứ nhất đã bị trừng phạt. Bất quá vòng thứ nhất mọi người cũng chưa nghĩ ra gì, cho nên dứt khoát đơn giản yêu cầu Đào 1 lên hát.
Đào 1 chưa bao giờ ca hát, nhưng mọi người đều biết giọng Đào 1 rất tốt hơn nữa phát âm thực chuẩn. Mọi người ồn ào muốn Đào 1 hát bài Bạch Nguyệt Quang và Nốt Chu Sa.
Đào 1 có chút bất đắc dĩ, đành phải đi hát. Quả nhiên phát âm thực chuẩn, hơn nữa dễ nghe, chất giọng hơi chút trầm thấp.
Câu ca dao xưa cũ vờn quanh đầu ngón tay. Đẹp mà không chiếm được khiến trái tim cồn cào. Hạt cơm trắng không biết rơi ở đâu. Vết muỗi đốt cũng lau không sạch. Với mãi không tới cũng vừa hay. Lâu ngày dài tháng khiến người ta day dứt. Nhịp tim xốn xang khi đó đã không biết trốn đi đâu. Tựa như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Đốt trụi cây cầu ngăn cách. Thời gian vắt chân chạy vội. Ngọn lửa hóa thành ánh trăng xa xa. Sẽ không còn khuấy động con sóng nữa. Cũng sẽ không còn đong đưa trong giấc mộng. Đk: Khi bạch nguyệt quang sáng soi. Bạn mới nhớ lại người ấy tốt cỡ nào. Nốt chu sa lâu ngày khó xóa. Bạn có biết hay không. Ánh trăng rọi vào khung cửa. Một thân một mình trông về phương xa. Bạch nguyệt quang là thanh xuân, là nụ cười của người ấy.
Khi Đào 1 hát, toàn bộ đều lặng im. Vốn đang ầm ĩ, không biết như thế nào đột nhiên không khí có chút trầm xuống, phủ một tầng u buồn, khả năng cũng là vì bọn họ sắp chia tay.
Đào 1 hát xong, trở về trực tiếp rót một chai bia. Mọi người lại bắt đầu ồn ào lên, vừa ca hát vừa chơi trò chơi.
Chơi một hồi, Bé 3 cũng bị trừng phạt. Các nữ sinh cười nói:
"Mau! Đi cưỡng hôn tùy ý một… Nam sinh!"
"Ha ha ha ha! Độc nhất là lòng dạ phụ nữ!"
"Trời ơi! Các cậu là muốn chỉnh chết đại ca chúng tôi sao!?"
Bé 3 vừa nghe, không biết vì cái gì đột nhiên liếc mắt nhìn vào người đang ngồi ở trong một góc. Đào 1 đã uống nhiều, sắc mặt phiếm hồng. Đào 1 dựa vào sô pha, nhắm mắt lại, không biết có phải ngủ hay không. Bé 3 cười gượng một tiếng, đem ánh mắt thu hồi, nói:
"Không được, không được, các người đổi cái trừng phạt khác đi."
"Phải như vậy!"
"Mau mau mau!"
"Đi cưỡng hôn! Có phải đàn ông hay không. Đừng ra sức khước từ!"
Bé 3 vẫn là không muốn đi, hơn nữa ánh mắt nhìn Đào 1 quái quái. Kết quả lúc này, Đào 1 đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt. Gương mặt hồng hồng, thân mình lảo đảo, hắn từ trên sô pha chống tay đứng lên. Cổ áo còn bị cọ mở rộng không ít, lộ ra xương quai xanh. Xương quai xanh thế nhưng cũng có chút ửng hồng. Vài nam sinh cũng nhìn chằm chằm.
Đào 1 lảo đảo đi tới, đối với Bé 3 cười một cái, sau đó đột nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, làm động tác khóa người ở trên sô pha, trực tiếp cúi đầu cưỡng hôn Bé 3.
Bé 3 hóa ngốc. Không phải đơn giản chạm môi, Đào 1 còn đưa lưỡi vói vào trong.
"Hú hú hú hú!"
"Cưỡng hôn!"
"Má ơi, quá kịch liệt!"
"Chết tiệt, sao đại ca ôm chầm người ta? Rốt cuộc là ai cưỡng hôn ai?!"
Bé 3 cũng không biết làm sao vậy. Hắn trong lòng phảng phất biến thành thú dữ, đang không ngừng đi tấn công lung tung. Hắn ôm chặt Đào 1, đảo khách thành chủ. Đào 1 đã chống đỡ không được, hoàn toàn không có khí thế như mới đầu, ngược lại đã ngây ra.
Các bạn học chung quanh đều mặt đỏ tim đập nhanh, một đám nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chung quanh thực xa lạ. Không phải ở nhà, cũng không phải ở phòng karaoke. Bé 3 nhìn nhìn bốn phía, phát hiện thế nhưng là khách sạn. Trừ hắn, còn có người khác. Có người đưa lưng về phía hắn, đang mặc áo. Bé 3 cả kinh, nhanh ngồi dậy nhìn. Thấy là Đào 1, tức khắc Bé 3 lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đào 1 quay đầu nhìn Bé 3 một cái. Sắc mặt hắn có chút mỏi mệt, đáy mắt có chút thâm đen, cổ đầy dấu tím tím xanh xanh. Chuyện này dọa Bé 3 nhảy dựng.
Nhìn kỹ, bốn phía hỗn độn, ký ức lung tung rối loạn hiện lên trong đầu. Những hình ảnh đứt đoạn ngày hôm qua nháy mắt như phim tua nhanh trong đầu, nhớ lại Bé 3 bàng hoàng nhìn Đào 1, nói:
"Cậu…… cậu...."
Đào 1 còn cài nút áo, nhàn nhạt nói:
"Không có gì, uống quá say mà thôi."
Đào 1 là con Đào Hoa, kỳ thật có di truyền, nói trắng ra chính là song tính. Bất quá Bé 3 luôn không chú ý, không có phát hiện mà thôi. Chung quanh lung tung rối loạn, còn có ký ức đứt đoạn, Bé 3 cảm thấy chính mình khả năng đã làm "chuyện động trời".
Đào 1 sửa sang lại xong, tựa hồ liền chuẩn bị rời đi, nói:
"Tôi đi trước. Cậu nhớ trả phòng khách sạn trước giữa trưa."
Hắn nói thực thản nhiên, liền chuẩn bị rời đi. Bé 3 nhanh đuổi theo, nói:
"Từ từ!"
Đào 1 không dừng lại. Bé 3 bước dài, tốc độ nhanh, trực tiếp đem người khóa trên tường. Lúc này Bé 3 mới phát hiện, ánh mắt Đào 1 hiện lên một tia kinh hoảng. HunhHn786
Bé 3 nhìn Đào 1 cúi đầu, vị trí sau cổ cũng có dấu vết nụ hôn, trong lòng kinh hoàng, nói:
"Có phải… có phải cậu thích tôi hay không?"
Đào 1 sững sờ, không có ngẩng đầu, ngay sau đó cười nói:
"Cậu suy nghĩ nhiều quá."
Bé 3 nhíu nhíu mày, không cho hắn đi, vẫn cứ hỏi.
"Có phải thích tôi hay không?''
Bé 3 liên tiếp hỏi, lần thứ hai Đào 1 đã không nói, nhưng hơi run rẩy. Bé 3 hỏi đến lần thứ ba, Đào 1 hạ bả vai, giọng khàn khàn mở miệng nói:
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không quấn lấy cậu."
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đào 1, đột nhiên Bé 3 ôm lấy Đào 1, nói:
"Em cần phải quấn lấy anh, bởi vì anh cũng thích em."
Đào 1 sửng sốt, tựa hồ không quá tin tưởng. Bé 3 không buông ra, nói:
"Thật sự, anh quá ngu ngốc, chỉ vừa mới phát hiện."
Đào 1 tựa hồ cũng trợn tròn mắt, liền nghe Bé 3 thực không vui nói:
"Đừng có người yêu, em có anh là đủ rồi."
Đào 1 đầu tiên là sững sờ, rồi không khỏi phụt cười, nói:
"Tôi không có người yêu."
Bé 3 chấn kinh nói:
"Cái gì!? Không có? Vậy lần trước……"
Đào 1 nói:
"Đương nhiên là lừa gạt anh. Anh ngốc như vậy, không lừa anh, tôi không chịu được."
Bé 3 vừa nhẹ nhõm vừa tức giận. Trong đầu quay cuồng, cảm giác như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Quá kích thích!
Bé 3 cùng Đào 1 ở bên nhau, các ba ba thế nhưng cũng không ngạc nhiên, nhóm em trai cũng không giật mình. Bé 4 còn lại thực bình tĩnh nói:
"Ô, thật không, rốt cuộc đã chịu ở bên nhau."
Bé 3 cảm giác bọn họ quá bình tĩnh. Hắn cùng Đào 1 rõ ràng là quan hệ tình địch, hơn nữa vẫn luôn đối đầu, đang như vậy liền ở bên nhau, thế nhưng cũng không người ai nói kích động.
Mọi người lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc. Thương Khâu cảm thán nói:
"Tôi sao sinh ra đứa con chỉ số EQ thấp như thế."
Sau khi hai người bắt đầu hẹn hò, Bé 3 liền phát hiện Đào 1 tốt mọi mặt. Không chỉ là xinh đẹp, hơn nữa chu đáo, quan trọng nhất chính là phương diện kia đặc biệt nóng bỏng, thật là tuyệt vời. Duy nhất không tốt là Đào 1 điểm rất cao, lập tức phải đi trường đại học nơi khác.
Hai người mới vừa hẹn hò, đúng là thời điểm gắn bó keo sơn, Bé 3 cảm giác buồn bực muốn chết.
Thực mau, thư thông báo trúng tuyển đã tới rồi. Thư thông báo trúng tuyển của Bé 3 là từ trường đại học tốt nhất thành phố này, đương nhiên là ngành giáo dục thể chất. Tuy rằng được như ý nguyện, nhưng trong lòng Bé 3 thực không vui.
Quả nhiên Đào 1 cũng nhận được thư báo trúng tuyển. Bé 3 thấy Đào 1 xé bì thư báo trúng tuyển, rầu rĩ không vui, hận không thể dùng ánh mắt cắt nát thư thông báo trúng tuyển.
Đào 1 thấy hắn vẻ mặt "sầu khổ" cười cười, đem thư thông báo trúng tuyển ném ở trên người hắn.
Bé 3 cầm lấy, buồn bực nói:
"Ôi, cái thư thông báo này sao giống của trường anh vậy?"
Hắn mở ra xem.
Chính xác. Rõ ràng là trường đại học thành phố này, cùng trường với Bé 3, bất quá là ngành pháp luật.
Bé 3 ngay sau đó mới phản ứng kịp, nói:
"Cái đồ tiểu nhân âm hiểm, ngay từ đầu đã gạt anh!"
Đào 1 nhướng mày cười cười, nói:
"Vốn là muốn đi nơi khác, nhưng cuối cùng vẫn là sửa lại. Em đã nghĩ, không cần thiết vì một tên ngốc to con chạy đến nơi khác một mình lẻ loi, lại không nhìn thấy Tiểu Hoa thì làm sao đây?"
Bé 3 hùng hổ nhào tới, đem thư thông báo trúng tuyển tùy tiện ném một bên, trực tiếp đem Đào 1 chặn ngang bế lên, nói:
"Tiểu nhân âm hiểm này từ lúc bắt đầu đã chỉnh anh. Có anh rồi còn muốn nhìn Tiểu Hoa, xem anh xử lý em thế nào."
Rõ ràng Tạ Nhất chỉ sinh hai lần chim non Tiểu Kim Ô, tổng cộng 20 đứa, nhưng mà trong nhà có ba đội hủy diệt, rốt cuộc là vì sao?
Đương nhiên, đừng quên còn có một đội Tiểu Đào Tử 17 đứa con Đào Hoa và Vệ Anh Hào.
17 Tiểu Đào Tử và 20 Tiểu Kim Ô, ngẫm lại xem lực lượng đó là dữ dội hùng hậu cỡ thế nào.
Quả thực không dám nghĩ!
Tạ Nhất mỗi ngày từ quán ăn đêm khuya trở về trời đã sáng. Ba đội hủy diệt thế nhưng còn chưa có ngủ, vừa mở cửa ra chính là điếc tai. Tạ Nhất mỗi lần tiến vào nhà, đều phải hô to một tiếng:
"Trời ơi!"
Còn tưởng rằng trải qua mỗi ngày tôi luyện, ngày hôm sau liền sẽ không lại kinh hồn như vậy. Nhưng mà "trời ơi" đã thành câu cửa miệng của Tạ Nhất.
Tạ Nhất hít sâu một hơi, mở cửa ra. Cửa nhà cách âm thực tốt, vừa mở ra, bên trong liền truyền đến tiếng cười.
"Ha ha ha! Hì hì hì! Ha ha ha!"
Từng chuỗi từng chuỗi cười từ nơi xa chạy tới.
Bọn chúng đang chơi cuộn giấy. Nhóm Tiểu Kim Ô đem cuộn giấy lôi kéo một đường chạy như bay, còn vùng vẫy cánh. Nhóm Tiểu Đào Tử đã biến thành em bé đuổi ở phía sau. Một đám va vào chân Tạ Nhất.
Nhóm chim non cùng những bé đào đụng vào Tạ Nhất, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt long lanh lập loè nhìn chăm chú vào Tạ Nhất, sau đó bò dậy, vỗ vỗ mông, lại tiếp tục chạy đi chơi.
"Ha ha ha! Ha ha ha! Hì hì hì!"
Tạ Nhất:
"……"
Tạ Nhất lại hướng trong nhà nhìn.
Thực hay, ly nước trên mặt đất, điều khiển từ xa TV bị tháo ra. Trang phục màu cam trên tài khoản trò chơi online của Tạ Nhất có thể bán đều bán, không thể bán toàn bộ đều tiêu hủy.
Tạ Nhất đột nhiên rất muốn khóc.
Quá chua xót!
Thương Khâu ở bên cạnh lại là vẻ mặt cười tủm tỉm, thực tự hào nhìn mấy đứa con trai. Tạ Nhất nghiến răng nghiến lợi nói:
"Mau đi dạy dỗ đám con nhà anh!"
Thương Khâu cười nói:
"Đừng lo lắng, trẻ con mà, khó tránh khỏi hiếu động."
Tạ Nhất nói:
"Đều là bởi vì người cha nuông chiều như anh mới có nhiều đứa con nghịch ngợm như vậy!"
Thương Khâu nhìn đám trẻ bắt đầu chơi máy sấy, chỉ là dặn dò:
"Đừng làm bản thân bị thương."
Sau đó hắn quay đầu đối với Tạ Nhất nói:
"Em xem, mấy đứa con trai nhà mình rất thông minh."
Tạ Nhất:
"……"
Thương Khâu cuồng con không có thuốc nào cứu được!
Trong ba đội hủy diệt này tình cảm tốt nhất liền phải nói đến Bé 3 cùng Đào 1. Kỳ thật Bé 3 là đứa lớn nhất trong những chim non. Bất quá bởi vì trên Bé 3 còn hai anh trai Trứng Vàng và Mao Mao, cho nên liền đứng hàng thứ 3.
Bé 3 cùng Đào 1 quan hệ đặc biệt tốt. Trước kia Bé 3 luôn là ôm Đào 1, giẫm lên Đào 1 lăn qua lăn lại. Hai đứa luôn là chơi cùng nhau.
Sau này lớn lên một chút, hai đứa đều bị đưa đi nhà trẻ. Bởi vì bọn trẻ quá nghịch ngợm, Tạ Nhất cùng Đào Hoa muốn cho giáo viên nhà trẻ dạy dỗ bọn chúng.
Bé 3 cùng Đào 1 vào nhà trẻ liền nhanh chóng thành lập một "đội quân". Thực giỏi, hai đứa này ở nhà trẻ cũng xưng vương xưng bá. Tạ Nhất cùng Đào Hoa đều bị cô giáo mời đến nói chuyện.
Cô giáo nói hai đứa này quá nghịch ngợm, đoạt đồ chơi cùng đồ ăn của những bạn nhỏ khác. HunhHn786 Nhưng những bạn nhỏ khác lại nhận bọn chúng làm "đại ca", đặc biệt sùng bái, bị đoạt đồ cũng không thèm để ý, còn thấy vinh hạnh……
Tạ Nhất:
"……"
Bé 3 cùng Đào 1 ở nhà trẻ có thể nói là cao thủ bày trò, làm giáo viên cũng phải bó tay. Chỉ số nghịch ngợm đã đạt mức cao.
Sau này hai đứa có một chút bất đồng nho nhỏ. Đó chính là các đàn em trong nhà trẻ không biết ai mới là đại ca thực sự. Bé 3 khi hình người cao hơn, lanh lợi hơn. Đào 1 chắc nịch hơn, tiếng la to hơn. Cuối cùng không thể phân cao thấp, hai đứa đều là đại ca.
Tạ Nhất còn tưởng rằng đó là bất đồng duy nhất của Bé 3 cùng Đào 1 đời này, kết quả cũng không phải…
Khi Đường Nhất Bạch sinh nhật, đã tới nhà Tạ Nhất tổ chức, còn dẫn theo con trai Đường Tiểu Hoa đã vào tiểu học. Đường Tiểu Hoa siêu đáng yêu. Làn da trắng mịn mềm mại. Khuôn mặt ngây thơ. Mắt to long lanh với lông mi thật dài, liên tục chớp chớp. Thật đúng là tiểu thiên sứ.
Phải biết rằng, trong nhà Tạ Nhất, trừ Tiểu Mao Mao ra, thực sự không có đứa nào là tiểu thiên sứ. Bé 3 cùng Đào 1 tức khắc đều bị tiểu thiên sứ Đường Tiểu Hoa thu hút.
Đúng, thu hút!
Bé 3 cùng Đào 1 học nhà trẻ lập tức triển khai tấn công mãnh liệt Đường Tiểu Hoa học lớp 1. Bởi vì là thành tình địch, cho nên hai đứa bắt đầu 'trở mặt thành thù'.
Bé 3 đem món đồ chơi mặt quỷ quý giá nhất đưa cho Đường Tiểu Hoa. Mặt quỷ thật sự khủng khiếp. Đó chính là nhân vật trong một bộ phim kinh dị. Đường Tiểu Hoa sợ tới mức òa khóc, sau đó được Bé 4 dỗ dành.
Đào 1 cũng không cam lòng yếu thế. Mở bộ phim chính mình thích nhất cho Đường Tiểu Hoa xem, Đào 1 còn ngồi xem cùng. Nhưng mà đó lại là bộ phim hủy diệt thảm khốc. Đường Tiểu Hoa sợ tới mức run rẩy, lại oa một tiếng liền khóc. Bé 4 vẻ mặt bất đắc dĩ lại phải dỗ dành Đường Tiểu Hoa.
Trước khi Bé 4 dẫn Đường Tiểu Hoa đi còn nói:
"Các anh có thể cho người ta yên ổn được không."
Bé 3:
"……"
Đào 1:
"……"
Bé 3 cùng Đào 1 vẫn luôn là quan hệ tình địch, bọn họ đều "hâm mộ" tiểu thiên sứ đáng yêu Đường Tiểu Hoa. Bất quá bởi vì Bé 3 cùng Đào 1 ở cùng nhà, cho nên ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, mỗi ngày đều là đỏ mặt gặp tình địch, cũng không có cách nào.
Nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, Bé 3 và Đào 1 đều là cùng trường, hơn nữa còn cùng lớp. Cái này làm cho cả hai người phi thường buồn bực, ghét nhau như chó với mèo, cũng sắp phiền chán chết. Sau khi lên cao trung có phân ban, Đào 1 học vật lý rất kém cho nên liền chọn văn ban xã hội.
Ngày đó Bé 3 đi đánh bóng rổ trở về rất trễ. Tiến vào nhà, Bé 3 liền nhìn thấy Đào 1 ngồi ở trên sô pha, cùng chú Đào Hoa bàn luận về vấn đề phân ban. Bé 3 mơ hồ nghe thấy Đào 1 nói chính mình thành tích vật lý không tốt, tính toán học văn ban xã hội.
Bé 3 vừa nghe, lập tức kích động vọt tới, vẻ mặt tươi cười, nói:
"Thật tốt quá, cậu học văn ban xã hội, tôi đây đi học lý ban tự nhiên. Như vậy chúng ta rốt cuộc có thể không ở cùng một ban!"
Hai người đã lên cao trung, hơn nữa chia ban.
Tuổi này con trai lớn rất nhanh. Bé 3 thân hình cao lớn, vai rộng hông hẹp, dáng tiêu chuẩn người mẫu. Ngày mùa đông Bé 3 cũng thích mặc đồ ngắn đi chơi bóng rổ. Trên người có tám khối cơ bụng, cánh tay cũng đều là cơ bắp, thoạt nhìn vừa cao vừa đẹp. Tóc đinh, khuôn mặt góc cạnh, đặc biệt nam tính. Tuy rằng vẫn còn hơi chút ngây ngô nhưng tràn đầy sức sống cùng tinh thần phấn chấn.
Mà Đào 1 lại là loại hình thư sinh, diện mạo hiền lành. Bởi vì Bé 3 luôn là mồ hôi như mưa, đánh bóng xong ra một thân mồ hôi. Hắn trực tiếp dùng đồng phục lau mồ hôi. Còn Đào 1 thì không như vậy, cho nên ở trường Đào 1 mới được gọi là hot boy.
Đào 1 diện mạo sáng sủa, dáng người cao gầy nhưng không mảnh mai, cũng là thanh niên tiêu chuẩn. Tuy rằng không có tám khối cơ bụng, nhưng cũng có chút cơ bắp, thoạt nhìn săn chắc.
Đào 1 hiền lành lễ phép, lại đẹp trai. Lên cao trung, hắn đã đổi phong cách từ "đại ca" biến thành học sinh "gương mẫu". Các giáo viên và nữ sinh đều thích Đào 1.
Bé 3 xông tới, còn vì bọn họ rốt cuộc không học cùng ban mà cười to ba tiếng. Đào 1 ngồi ở trên sô pha, nhìn Bé 3, yên lặng đứng lên. Bé 3 cao hơn Đào 1 nửa cái đầu. Hắn cúi đầu nhìn Đào 1, cười nói:
"Có phải cậu cũng vui đến choáng váng?!"
Đào 1 không nói chuyện, chỉ là cười cười, sau đó duỗi tay lấy quả bóng trong tay Bé 3. Giây tiếp theo quả bóng đã nện lên khuôn mặt đẹp trai của Bé 3.
Bé 3 căn bản không phòng bị. Chủ yếu là bởi vì vừa rồi Đào 1 cười rất thân thiện, làm Bé 3 có chút bối rối. Hắn nghĩ thầm.
Thật đáng chết! Đào 1 sao cười đẹp như vậy! Xong rồi, xong rồi, xong rồi, nếu Đường Tiểu Hoa bị Đào 1 mê hoặc liền thảm!
Kết quả lúc này, quả bóng rổ đã đánh trúng khuôn mặt đẹp trai. Thiếu chút nữa máu mũi chảy ra, Bé 3 trợn to hai mắt nhìn. Hắn còn chưa kịp mắng chửi người, Đào 1 đã rất lạnh lùng nói.
"Đồ ngu."
Nói xong, Đào 1 xoay người chạy lấy người.
Bé 3:
"……"
Đánh người ta còn mắng chửi người ta?!
Rốt cuộc phân ban. Đào 1 là học ban xã hội, thực mau đi đến phòng học khác. Bé 3 là ban khoa học tự nhiên liền ở nguyên phòng học cũ.
Một "đàn em" đối với Bé 3 nói:
"Ai nha, ban xã hội thật tốt, đa phần là nữ sinh. Nhìn xem, mấy cô gái xinh đẹp thơm tho đều ở bên đó. Chúng ta bên này thảm a, đều là mấy thằng đực rựa!"
Bé 3 khinh thường nói:
"Có cái gì tốt, bên nữ sinh lại khó coi. Cậu nhìn đi, nhìn đi, đều là sân bay."
Thời điểm hắn nói chính là ngồi trên ghế khoanh chân dựa cửa. Một nữ sinh đẹp có tiếng ở ban xã hội vốn chạy tới tỏ tình với hắn, vừa nghe thấy, tức giận hung hăng trừng mắt một cái, đưa chân đạp vào chân ghế.
"A!"
Bé 3 hô to một tiếng bị ngã trên mặt đất. Nữ sinh kia còn hừ một tiếng, quay đầu liền đi rồi.
Bé 3 nằm trên mặt đất, chấn kinh mở to hai mắt, nói:
"Vì cái gì đột nhiên đá người ta!?"
Hoa khôi đã đi rồi, đầu cũng không ngoảnh lại. Bé 3 nằm trên mặt đất, mấy đàn em bên cạnh chạy tới dìu hắn. Lúc này Đào 1 đi ngang qua, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa cúi đầu nhìn Bé 3. Bé 3 trừng mắt nói:
"Nhìn cái gì?"
Đào 1 nhướng mày, nói:
"Tôi chính là có lòng tốt tới nói cho cậu biết, hôm nay không cần chờ tôi về nhà. Tôi cùng Tiểu Hoa đi ra ngoài ăn đồ ngọt."
Đồ ngọt?
Bé 3 không giống Thương Khâu, hắn không thích ăn đồ ngọt. Bất quá Đường Tiểu Hoa thực thích ăn đồ ngọt. Đào 1 thường xuyên cùng Đường Tiểu Hoa đi ra ngoài ăn đồ ngọt.
Trong đầu Bé 3 tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo, vội vàng xoay người nhảy dựng lên. Bởi vì áo bị kéo lên, cơ bụng đều lộ ra, những nữ sinh nhìn thấy kinh hô. Đào 1 cũng liếc mắt nhìn, liền dời tầm mắt qua nơi khác. Bé 3 nói:
"Không được, cậu không thể đi."
Đào 1 nói:
"Vì cái gì không thể đi?"
"Chúng ta đã giao ước cạnh tranh công bằng."
Đào 1 cười cười, nói:
"Rất công bằng nha."
Đào 1 nói, đem một cái poster ném cho Bé 3, lại nói:
"Đừng nói tôi chén ép cậu. Cửa hàng này mới khai trương, Tiểu Hoa hôm nay muốn đi nếm thử, chúng tôi tan học liền đi. Cậu muốn tới thì tới."
Hắn nói xong, thực nghênh ngang mà đi. Bé 3 nắm chặt poster có hình bánh ngọt rất dễ thương ngon lành. Bé 3 nhìn thực ghét bỏ, nhưng nghĩ đến biểu tình Đào 1 "đê tiện", lập tức cao giọng nói:
"Cứ chờ đi! Còn không phải chỉ là đi tiệm bánh ngọt thôi sao!"
Tan học, cũng không đi đánh bóng rổ, Bé 3 lập tức đi đến địa chỉ tiệm bánh ngọt trên poster. Hôm nay người thật sự siêu nhiều. Bởi vì là thứ sáu, hơn nữa ở bên cạnh trường học, rất nhiều học sinh đến chỗ này ăn đồ ngọt. Các nữ sinh tốp năm tốp ba, còn có bạn trai dẫn theo bạn gái.
Bé 3 vừa đi vào, liền thấy được Đào 1. Thời tiết thực nóng, Đào 1 mặc đồng phục ngắn tay, đang xem thực đơn. Cánh tay trắng trẻo, ngón tay thon dài lật menu. Đào 1 ngồi ở bên cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu rọi, nhìn như là một hoàng tử từ truyện tranh bước ra, thu hút ánh mắt mọi người.
Bên cạnh thật nhiều nữ sinh trộm nhìn Đào 1.
Bé 3 vừa thấy, bước đi qua, trực tiếp ngồi ở ghế đối diện Đào 1, nói:
"Tiểu Hoa đâu?"
Đào 1 chỉ là liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói:
"Còn chưa có tới. Vừa rồi gửi tin nhắn đến nói giáo viên phụ đạo thêm cho lớp bọn họ."
Bé 3 ngồi ôm cánh tay, vẻ mặt khó chịu, ghét bỏ nhìn nhìn khăn trải bàn ren màu hồng. Trên bàn mâm dĩa cùng dụng cụ dao nĩa đều màu hồng phấn. Hắn lại liếc liếc mắt nhìn tủ trưng bày những chiếc bánh gato màu hồng nhạt, nhỏ giọng nói:
"Toàn bộ một màu như vậy sẽ không bị trúng độc sắc tố chứ?"
Đào 1 tức giận nhìn Bé 1 một cái, sau đó tiếp tục xem thực đơn. Hai người nhìn nhau không nói gì. Ở tiệm bánh ngọt ngồi ước chừng nửa giờ, Bé 3 nhịn không được, rất khát nước, nhưng không biết uống thứ gì.
Đào 1 gọi cho chính mình một ly cà phê đen. Bé 3 nhìn nhìn, đều là đồ uống ngọt, dứt khoát cũng muốn một ly cà phê.
Thực mau cà phê được bưng lên, Đào 1 thực tao nhã bưng lên cà phê uống. Bé 3 uống một ngụm, thiếu chút nữa phun ra, nói:
"Đắng quá?! Thật khó uống."
Đào 1 liếc mắt nhìn hắn, thực khinh thường nói:
"Ai bảo học theo tôi muốn cà phê đen."
Bé 3 đem ly cà phê đen đẩy qua một bên. Bọn họ lại đợi thêm một trận, Đường Tiểu Hoa vẫn không có tới. Bé 3 cũng đói bụng, dứt khoát gọi một phần mì ống. Đào 1 muốn một cái pudding dâu ăn. Bé 3 thực ghét bỏ nhìn hắn, nói:
"Cậu không cảm thấy ăn loại đồ vật này thật xấu hổ sao?"
Đào 1 nói:
"Vì cái gì?"
Bé 3 nói:
"Bởi vì loại đồ vật này thoạt nhìn là cho con gái ăn."
Đào 1 cười cười, nói:
"Cậu bị bệnh à?"
Bé 3:
"……"
Hai người đợi một tiếng rưỡi, trời đã tối rồi. Bé 3 cũng đã ăn no, nhìn nhìn đồng hồ, nói:
"Tiểu Hoa sao còn chưa tới? Sẽ không gặp phải cái gì nguy hiểm chứ?"
Đào 1 lúc này mới nhàn nhạt nói:
"À, Tiểu Hoa vừa rồi gửi tin nhắn cho tôi, nói giáo viên dạy quá giờ, đã muộn nên không tới."
Bé 3 vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó kêu một tiếng, quả thực nổi trận lôi đình, nói:
"Cậu đã biết sao không nói sớm?!"
Đào 1 không nói chuyện, chỉ là cười cười. Bé 3 cho rằng hắn là chơi khăm chính mình, đứng lên, nói:
"Tiểu nhân âm hiểm."
Hắn nói xong, lập tức quay đầu đi ra ngoài. Đào 1 vẫn thong thả ung dung, đem ly pudding ăn xong, lúc này mới trả tiền, cầm cặp sách rời đi.
Bé 3 rầu rĩ không vui trở về nhà, mới từ chỗ Bé 4 biết được hôm nay Tiểu Hoa căn bản không học thêm giờ. Sau khi tan học, Tiểu Hoa cùng Bé 4 còn đi cửa hàng thú cưng. Tiểu Hoa vẫn luôn muốn một con cún đáng yêu, Bé 4 cố ý dẫn hắn đi mua.
Bé 3 vừa nghe, càng cảm thấy phổi muốn nổ. Vừa lúc Đào 1 từ bên ngoài trở về, trong tay là gói mì lạnh nướng.
Bé 3 thích nhất ăn mì lạnh nướng. Đừng nhìn thứ này chỉ là món ăn vặt ở quán ven đường bán, không có gì đặc biệt, cũng không sạch sẽ, nhưng Bé 3 đặc biệt thích ăn.
Đào 1 biết hắn vừa rồi chờ Tiểu Hoa thời gian lâu, sức ăn Bé 3 lớn, chỉ một đĩa mì ống, lại là vị cà chua không ưa thích ăn. Cho nên trên đường trở về, Đào 1 cố ý đi đường vòng mua một phần mì lạnh nướng.
Đào 1 xách theo mì lạnh nướng tiến vào. Bé 3 vừa thấy hắn, lập tức đi hỏi tội. Bé 4 chạy nhanh can ngăn, nói:
"Anh, đã khuya rồi, đừng ồn ào."
Bé 3 tức giận, hơn nữa dễ dàng xúc động, liền mắng vài câu. Đào 1 trên mặt không có biểu tình dư thừa, chỉ là gật gật đầu, đem mì lạnh nướng đặt ở trên bàn, sau đó quay đầu trở về phòng.
Cửa phòng đóng lại, bóng dáng Đào 1 nhìn không thấy nữa.
Bé 3 mắng xong cảm thấy tốt hơn một chút, lúc này mới ngửi thấy được mùi mì lạnh nướng. Thật là quá thơm, thiếu chút nữa thèm chết hắn, Bé 3 liền lấy mì lạnh nướng ăn.
Bé 4 nhìn bộ dáng anh trai, hận sắt không thành thép lắc lắc đầu, xoay người đi.
Ngày hôm sau, Bé 3 không thấy được Đào 1 ra ăn cơm, liền thuận miệng hỏi. Thương Khâu nói:
"Đào 1 đi học rồi, nói là hôm nay trực nhật, cần đến trường sớm."
Mấy ngày kế tiếp, dù tan học hay là đi học, Bé 3 đều không nhìn thấy Đào 1. Đào 1 liên tiếp trực nhật, không biết khoa văn có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày Đào 1 đều phải trực nhật. Hơn nữa giáo viên còn dạy thêm giờ, tan học cũng không thấy Đào 1.
Lên cao trung học sinh rất bận rộn, mọi người đều nỗ lực học tập. Bé 3 vẫn luôn hiếu động, thích chơi, nhưng cũng cảm thấy bận rộn hơn, như vậy càng không gặp được Đào 1.
Ở trong trường, thỉnh thoảng trên hành lang gặp được, Đào 1 cũng là bị các nữ sinh vây quanh, như một idol, Bé 3 căn bản khó nói với hắn một câu.
Cứ nghĩ sẽ tiếp tục như vậy, vào một ngày, Đào 1 đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Bé 3. Thời điểm tan học, Đào 1 cố ý ở cửa chờ Bé 3.
Bé 3 có chút kinh ngạc. Bọn họ thật lâu không cùng nhau về nhà. Hai người cùng đi ở trên đường, Đào 1 cười nói:
"Tôi đã điền giấy đăng ký trường đại học, sau khi tốt nghiệp cao trung liền đi nơi khác học."
Bé 3 hoảng sợ, nói:
"Đi nơi khác? Trường đại học thành phố này không tốt sao?"
Đào 1 nhàn nhạt nói:
"Tôi nghĩ đi học hỏi kinh nghiệm."
Biểu tình Bé 3 có chút mất tự nhiên, cười gượng nói:
"Nếu cậu đi rồi, tôi có thể đối với Tiểu Hoa xuống tay, đến lúc đó tôi chính là gần quan được ban lộc!"
Đào 1 nhìn Bé 3, biểu tình thực bình tĩnh. Ở thời điểm Bé 3 muốn chửi bới, Đào 1 cười cười, nói:
"Không sao cả, tôi… tôi đã không còn thích Tiểu Hoa. Đúng rồi, tôi đã quen một người bạn, hôm nào dẫn ra giới thiệu với cậu."
Bé 3 tức khắc ngây người.
Đào 1 có người yêu? Chuyện khi nào, sao mình không biết?!
Phẫn nộ xông lên, Bé 3 không biết đây là tình cảm gì.
Phản bội, còn chua lòm.
Bé 3 chấn kinh không thôi, Đào 1 lại là cười cười, nói:
"Đúng rồi, cậu còn chưa biết, Tiểu Hoa và Bé 4 đang hẹn hò đó. Dù tôi rời khỏi, cậu cũng thua."
Đào 1 nói, nhìn thật sâu vào mắt Bé 3, rồi xoay người rời đi.
Bé 3 nhìn bóng dáng Đào 1, vẫn cứ đắm chìm trong bàng hoàng. Liên tiếp bị ba đả kích, thiếu chút nữa Bé 3 ngất xỉu.
Đả kích thứ nhất chính là Đào 1 muốn đi nơi khác học. Kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, kết thúc năm học là bọn họ liền phải đường ai nấy đi.
Đả kích thứ hai là Đào 1 thế nhưng có người lúc nào mà Bé 3 không hay biết, cũng không biết là cái dạng gì.
Đả kích thứ ba là Tiểu Hoa cùng Bé 4 hẹn hò.
Trong lòng Bé 3 không biết là cảm giác gì, thực phức tạp, tiếp nhận hai cái trước rồi cái thứ ba... đã không còn cảm giác.
Bé 3 trở về nhà, quả nhiên Bé 4 liền nói với hắn chuyện này. Kỳ thật việc này cũng trong phạm vi tiếp thu của Bé 3, không tính "bất ngờ ngoài ý muốn". Dù sao mỗi lần Bé 3 cùng Đào 1 chọc Đường Tiểu Hoa khóc, đều là Bé 4 dỗ dành Đường Tiểu Hoa. Bé 4 là người biết săn sóc, đương nhiên cũng là người tinh ranh bụng dạ khó lường. Bé 4 bên cạnh Đường Tiểu Hoa, Bé 3 cảm thấy cũng hợp tình hợp lý. Nếu chính hắn là Đường Tiểu Hoa, chỉ sợ cũng sẽ không thích một người cho mình quà là mặt nạ quỷ kinh khủng.
Buổi tối đó Bé 3 mất ngủ. Sáng hôm sau mang đôi mắt quầng thâm đi học, giống như bị người đấm cho một trận.
Năm cuối cấp rất bận rộn sắp trôi qua, mọi người chuẩn bị cho lễ hội hóa trang mừng tốt nghiệp. Ngoài ra mọi người đều đã lớn, lớp trưởng muốn tổ chức tiệc linh đình và đi KTV (karaoke) hò hét một đêm.
Các bạn học cũng không hứng thú. Dù sao lớp vật lý bọn họ không có nữ sinh, hơn nữa đều là khủng long, đi cũng nhàm chán. Nhưng lớp trưởng nói, lớp bọn họ sẽ đi cùng lớn văn học, như vậy đông vui, gái đẹp cũng nhiều.
Bé 3 vừa nghe, đôi mắt cũng sáng lên. Hắn không biết Đào 1 có đi hay không. Đào 1 thành tích học tập luôn tốt, điểm cũng cao, nhất định sẽ vào trường nguyện vọng 1, như vậy không lâu liền rời khỏi thành phố này.
Mọi người hấp tấp đi vào phòng KTV đã đặt trước, còn chơi trò chơi, nào là quốc vương, trừng phạt vân vân...
Đào 1 vận khí không tốt lắm, vòng thứ nhất đã bị trừng phạt. Bất quá vòng thứ nhất mọi người cũng chưa nghĩ ra gì, cho nên dứt khoát đơn giản yêu cầu Đào 1 lên hát.
Đào 1 chưa bao giờ ca hát, nhưng mọi người đều biết giọng Đào 1 rất tốt hơn nữa phát âm thực chuẩn. Mọi người ồn ào muốn Đào 1 hát bài Bạch Nguyệt Quang và Nốt Chu Sa.
Đào 1 có chút bất đắc dĩ, đành phải đi hát. Quả nhiên phát âm thực chuẩn, hơn nữa dễ nghe, chất giọng hơi chút trầm thấp.
Câu ca dao xưa cũ vờn quanh đầu ngón tay. Đẹp mà không chiếm được khiến trái tim cồn cào. Hạt cơm trắng không biết rơi ở đâu. Vết muỗi đốt cũng lau không sạch. Với mãi không tới cũng vừa hay. Lâu ngày dài tháng khiến người ta day dứt. Nhịp tim xốn xang khi đó đã không biết trốn đi đâu. Tựa như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Đốt trụi cây cầu ngăn cách. Thời gian vắt chân chạy vội. Ngọn lửa hóa thành ánh trăng xa xa. Sẽ không còn khuấy động con sóng nữa. Cũng sẽ không còn đong đưa trong giấc mộng. Đk: Khi bạch nguyệt quang sáng soi. Bạn mới nhớ lại người ấy tốt cỡ nào. Nốt chu sa lâu ngày khó xóa. Bạn có biết hay không. Ánh trăng rọi vào khung cửa. Một thân một mình trông về phương xa. Bạch nguyệt quang là thanh xuân, là nụ cười của người ấy.
Khi Đào 1 hát, toàn bộ đều lặng im. Vốn đang ầm ĩ, không biết như thế nào đột nhiên không khí có chút trầm xuống, phủ một tầng u buồn, khả năng cũng là vì bọn họ sắp chia tay.
Đào 1 hát xong, trở về trực tiếp rót một chai bia. Mọi người lại bắt đầu ồn ào lên, vừa ca hát vừa chơi trò chơi.
Chơi một hồi, Bé 3 cũng bị trừng phạt. Các nữ sinh cười nói:
"Mau! Đi cưỡng hôn tùy ý một… Nam sinh!"
"Ha ha ha ha! Độc nhất là lòng dạ phụ nữ!"
"Trời ơi! Các cậu là muốn chỉnh chết đại ca chúng tôi sao!?"
Bé 3 vừa nghe, không biết vì cái gì đột nhiên liếc mắt nhìn vào người đang ngồi ở trong một góc. Đào 1 đã uống nhiều, sắc mặt phiếm hồng. Đào 1 dựa vào sô pha, nhắm mắt lại, không biết có phải ngủ hay không. Bé 3 cười gượng một tiếng, đem ánh mắt thu hồi, nói:
"Không được, không được, các người đổi cái trừng phạt khác đi."
"Phải như vậy!"
"Mau mau mau!"
"Đi cưỡng hôn! Có phải đàn ông hay không. Đừng ra sức khước từ!"
Bé 3 vẫn là không muốn đi, hơn nữa ánh mắt nhìn Đào 1 quái quái. Kết quả lúc này, Đào 1 đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt. Gương mặt hồng hồng, thân mình lảo đảo, hắn từ trên sô pha chống tay đứng lên. Cổ áo còn bị cọ mở rộng không ít, lộ ra xương quai xanh. Xương quai xanh thế nhưng cũng có chút ửng hồng. Vài nam sinh cũng nhìn chằm chằm.
Đào 1 lảo đảo đi tới, đối với Bé 3 cười một cái, sau đó đột nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, làm động tác khóa người ở trên sô pha, trực tiếp cúi đầu cưỡng hôn Bé 3.
Bé 3 hóa ngốc. Không phải đơn giản chạm môi, Đào 1 còn đưa lưỡi vói vào trong.
"Hú hú hú hú!"
"Cưỡng hôn!"
"Má ơi, quá kịch liệt!"
"Chết tiệt, sao đại ca ôm chầm người ta? Rốt cuộc là ai cưỡng hôn ai?!"
Bé 3 cũng không biết làm sao vậy. Hắn trong lòng phảng phất biến thành thú dữ, đang không ngừng đi tấn công lung tung. Hắn ôm chặt Đào 1, đảo khách thành chủ. Đào 1 đã chống đỡ không được, hoàn toàn không có khí thế như mới đầu, ngược lại đã ngây ra.
Các bạn học chung quanh đều mặt đỏ tim đập nhanh, một đám nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chung quanh thực xa lạ. Không phải ở nhà, cũng không phải ở phòng karaoke. Bé 3 nhìn nhìn bốn phía, phát hiện thế nhưng là khách sạn. Trừ hắn, còn có người khác. Có người đưa lưng về phía hắn, đang mặc áo. Bé 3 cả kinh, nhanh ngồi dậy nhìn. Thấy là Đào 1, tức khắc Bé 3 lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đào 1 quay đầu nhìn Bé 3 một cái. Sắc mặt hắn có chút mỏi mệt, đáy mắt có chút thâm đen, cổ đầy dấu tím tím xanh xanh. Chuyện này dọa Bé 3 nhảy dựng.
Nhìn kỹ, bốn phía hỗn độn, ký ức lung tung rối loạn hiện lên trong đầu. Những hình ảnh đứt đoạn ngày hôm qua nháy mắt như phim tua nhanh trong đầu, nhớ lại Bé 3 bàng hoàng nhìn Đào 1, nói:
"Cậu…… cậu...."
Đào 1 còn cài nút áo, nhàn nhạt nói:
"Không có gì, uống quá say mà thôi."
Đào 1 là con Đào Hoa, kỳ thật có di truyền, nói trắng ra chính là song tính. Bất quá Bé 3 luôn không chú ý, không có phát hiện mà thôi. Chung quanh lung tung rối loạn, còn có ký ức đứt đoạn, Bé 3 cảm thấy chính mình khả năng đã làm "chuyện động trời".
Đào 1 sửa sang lại xong, tựa hồ liền chuẩn bị rời đi, nói:
"Tôi đi trước. Cậu nhớ trả phòng khách sạn trước giữa trưa."
Hắn nói thực thản nhiên, liền chuẩn bị rời đi. Bé 3 nhanh đuổi theo, nói:
"Từ từ!"
Đào 1 không dừng lại. Bé 3 bước dài, tốc độ nhanh, trực tiếp đem người khóa trên tường. Lúc này Bé 3 mới phát hiện, ánh mắt Đào 1 hiện lên một tia kinh hoảng. HunhHn786
Bé 3 nhìn Đào 1 cúi đầu, vị trí sau cổ cũng có dấu vết nụ hôn, trong lòng kinh hoàng, nói:
"Có phải… có phải cậu thích tôi hay không?"
Đào 1 sững sờ, không có ngẩng đầu, ngay sau đó cười nói:
"Cậu suy nghĩ nhiều quá."
Bé 3 nhíu nhíu mày, không cho hắn đi, vẫn cứ hỏi.
"Có phải thích tôi hay không?''
Bé 3 liên tiếp hỏi, lần thứ hai Đào 1 đã không nói, nhưng hơi run rẩy. Bé 3 hỏi đến lần thứ ba, Đào 1 hạ bả vai, giọng khàn khàn mở miệng nói:
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không quấn lấy cậu."
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đào 1, đột nhiên Bé 3 ôm lấy Đào 1, nói:
"Em cần phải quấn lấy anh, bởi vì anh cũng thích em."
Đào 1 sửng sốt, tựa hồ không quá tin tưởng. Bé 3 không buông ra, nói:
"Thật sự, anh quá ngu ngốc, chỉ vừa mới phát hiện."
Đào 1 tựa hồ cũng trợn tròn mắt, liền nghe Bé 3 thực không vui nói:
"Đừng có người yêu, em có anh là đủ rồi."
Đào 1 đầu tiên là sững sờ, rồi không khỏi phụt cười, nói:
"Tôi không có người yêu."
Bé 3 chấn kinh nói:
"Cái gì!? Không có? Vậy lần trước……"
Đào 1 nói:
"Đương nhiên là lừa gạt anh. Anh ngốc như vậy, không lừa anh, tôi không chịu được."
Bé 3 vừa nhẹ nhõm vừa tức giận. Trong đầu quay cuồng, cảm giác như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Quá kích thích!
Bé 3 cùng Đào 1 ở bên nhau, các ba ba thế nhưng cũng không ngạc nhiên, nhóm em trai cũng không giật mình. Bé 4 còn lại thực bình tĩnh nói:
"Ô, thật không, rốt cuộc đã chịu ở bên nhau."
Bé 3 cảm giác bọn họ quá bình tĩnh. Hắn cùng Đào 1 rõ ràng là quan hệ tình địch, hơn nữa vẫn luôn đối đầu, đang như vậy liền ở bên nhau, thế nhưng cũng không người ai nói kích động.
Mọi người lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc. Thương Khâu cảm thán nói:
"Tôi sao sinh ra đứa con chỉ số EQ thấp như thế."
Sau khi hai người bắt đầu hẹn hò, Bé 3 liền phát hiện Đào 1 tốt mọi mặt. Không chỉ là xinh đẹp, hơn nữa chu đáo, quan trọng nhất chính là phương diện kia đặc biệt nóng bỏng, thật là tuyệt vời. Duy nhất không tốt là Đào 1 điểm rất cao, lập tức phải đi trường đại học nơi khác.
Hai người mới vừa hẹn hò, đúng là thời điểm gắn bó keo sơn, Bé 3 cảm giác buồn bực muốn chết.
Thực mau, thư thông báo trúng tuyển đã tới rồi. Thư thông báo trúng tuyển của Bé 3 là từ trường đại học tốt nhất thành phố này, đương nhiên là ngành giáo dục thể chất. Tuy rằng được như ý nguyện, nhưng trong lòng Bé 3 thực không vui.
Quả nhiên Đào 1 cũng nhận được thư báo trúng tuyển. Bé 3 thấy Đào 1 xé bì thư báo trúng tuyển, rầu rĩ không vui, hận không thể dùng ánh mắt cắt nát thư thông báo trúng tuyển.
Đào 1 thấy hắn vẻ mặt "sầu khổ" cười cười, đem thư thông báo trúng tuyển ném ở trên người hắn.
Bé 3 cầm lấy, buồn bực nói:
"Ôi, cái thư thông báo này sao giống của trường anh vậy?"
Hắn mở ra xem.
Chính xác. Rõ ràng là trường đại học thành phố này, cùng trường với Bé 3, bất quá là ngành pháp luật.
Bé 3 ngay sau đó mới phản ứng kịp, nói:
"Cái đồ tiểu nhân âm hiểm, ngay từ đầu đã gạt anh!"
Đào 1 nhướng mày cười cười, nói:
"Vốn là muốn đi nơi khác, nhưng cuối cùng vẫn là sửa lại. Em đã nghĩ, không cần thiết vì một tên ngốc to con chạy đến nơi khác một mình lẻ loi, lại không nhìn thấy Tiểu Hoa thì làm sao đây?"
Bé 3 hùng hổ nhào tới, đem thư thông báo trúng tuyển tùy tiện ném một bên, trực tiếp đem Đào 1 chặn ngang bế lên, nói:
"Tiểu nhân âm hiểm này từ lúc bắt đầu đã chỉnh anh. Có anh rồi còn muốn nhìn Tiểu Hoa, xem anh xử lý em thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất