Chương 6: Mùa xuân trong hậu cung
Thời gian có lẽ là thứ có thể khiến người ta cảm thấy như dài đằng đẵng, lại có thể vào lúc người ta không để ý liền đột ngột trôi qua rất nhanh.
Mùa hè chính là thời điểm luyến nhân vì hoài niệm Vương gia cùng từng người trong vương phủ mà tủi thân khóc.
Chạm đến mùa thu cũng là thời điểm luyến nhân đã thông suốt chính mình không thể suốt ngày hoài niệm, nhưng ngẫu nhiên y vẫn sẽ có chút thương nhớ.
Vào mùa thu, luyến nhân liền bị tách ra khỏi bọn thái giám, hết thảy nơi chốn đều trở nên xa lánh, vắng vẻ.
Thoáng tới mùa đông mọi người đều muốn gọi y lại ăn cùng nhau, không cần y lại phải ăn đồ thừa của người khác.
Đến lễ mừng năm mới, mọi người đều được ban thưởng ngân lượng cùng quần áo mới, liền nhượng cho y vài bộ đồ cũ, luyến nhân cảm thấy cứ như vậy cả đời cũng được, y không dám yêu cầu gì hơn.
Đảo mắt lại đến mùa xuân, luyến nhân ở trong hoàng cung đã hai năm. Lúc vào cung y chỉ kém vài ngày liền tròn mười lăm tuổi, đến bây giờ, tiếp qua một tháng nữa thì luyến nhân đã tròn mười bảy rồi.
Ở trong cung đã qua hai lần sinh nhật, nhưng chưa từng có người nào biết sinh nhật của y. Sinh nhật mười lăm tuổi chính là ngay hôm sau khi luyến nhân vào cung, khi đó y khóc nháo một buổi, hơn nữa thái giám đối y đều là bằng mặt không bằng lòng. Sinh nhật lần thứ hai, luyến nhân bị một vị quý nhân trong Vịnh Phương các kêu đi dọn dẹp đình viện, mệt mỏi cả ngày, chuyện sinh nhật cũng đem quăng ra sau đầu.
Đã hơn một năm trôi qua, luyến nhân lúc này trầm tĩnh hơn xưa, đã không còn bộ dáng hoạt bát hiếu động như lúc vừa vào cung, khi cùng người khác nói chuyện thường mang theo một nụ cười u sầu.
Mùa xuân trong cung dường như đến sớm hơn so với thế giới bên ngoài, có lẽ là bởi vì trong cung trồng rất nhiều loại hoa cỏ. Mùa xuân đến khiến các loài hoa đua nhau khoe sắc, nở rộ. Biến cả khu vườn tràn ngập ý vị xuân xanh.
Luyến nhân bởi vì ở trong cung vẫn tạm thời giữ chức tạp vụ, nên bình thường cũng không làm gì quá nặng nhọc. Bất quá, luyến nhân lại cảm thấy bởi vì chính mình đến đây đã chiếm không ít chỗ ăn, chỗ ở của người khác, nên chỉ cần hôm nay ai bận việc gì nhiều một chút, y liền đi giúp họ một tay.
Hôm nay sắc trời thập phần sáng sủa, luyến nhân đi theo vị sao quý chuyên môn chăm sóc hoa cỏ cùng đi đến vườn hoa ở Vịnh Phương các.
Mùa xuân đã sắp qua rồi, những mầm non san sát nhau trên cành bắt đầu mọc, phải thừa dịp cành vẫn còn non mà tỉa đi, nếu không thì sau này, cây sẽ không thể ra hoa. Luyến nhân theo sát sao quý giúp đỡ hắn sửa sang lại phiến vườn, chỉ cần tỉ mỉ tỉa cành, tiếp qua nửa tháng lại có thể nở hoa.
Luyến nhân khi tiến cung không mang đồ giống các tiểu thái giám, trong cung lại không ai giao đãi, không nói đến an bài y như thế nào, y không là tạp dịch cũng không phải nam sủng, cho nên y không có nguyệt ngân, cũng không có ai thực bạc đãi đến y, ngày qua ngày đều bình đạm.
Ăn đều là đi theo thái giám cùng nhau ăn, y ăn cơm ít, trong cung số lượng cấp phát cũng khá nhiều, y ăn như vậy đều cảm thấy đủ rồi, mặt khác đem những quần áo cũ sửa nhỏ lại để mặc, cho nên luyến nhân cơ hồ đều là mặc trang phục của thái giám, may mà việc của nhóm công công cũng không quá nặng nề, hơn nữa hàng năm đô hội đều phát quần áo mới, quần áo chưa mặc cũ liền có đồ mới, cho nên luyến nhân cũng không đến nỗi phải mặc quần áo đầy mảnh chắp vá ra gặp người.
Thẳng đến một tháng sau, luyến nhân đi theo một cung nữ học thêu. Ai ngờ lại phát hiện ra y có thiên bẩm khiến các cung nữ tấm tắc khen ngợi vô cùng tốt, thấy tú phẩm quý như vậy, không biết bị ai truyền ra cung đem bán, còn bán được giá cao lắm.
Bởi vì hậu cung Đại Thịnh từ trước đến nay không phải không để ý đến tình người. Cung nữ cùng bọn thái giám đều cần phải có chút ngân lượng phòng thân, cho nên chỉ cần các cung nữ không phải lấy đồ vật trong cung xuất ra đi bán, bình thường chỉ cần đem những tú phẩm tự làm theo cách dân gian mà bán đi, không vượt qua số lượng nhất định sẽ không bị quản chế.
Luyến nhân cũng thường tự làm một ít tú phẩm, rồi nhờ cung nữ hỗ trợ truyền ra ngoài, bán đi lấy chút ngân lượng. Vì lẽ đó, ngân lượng của luyến nhân bắt đầu dư dả một chút.
Hôm nay, sao quý phải làm rất nhiều việc, cho nên hai người bọn họ phải gia tăng tốc độ, nhanh chóng ăn xong điểm tâm.
Sao quý cho luyến nhân một cái xẻng nhỏ, biết luyến nhân không có khí lực, nếu đem xẻng lớn cho hắn dùng, chỉ sợ tiểu luyến nhân này sẽ bị xẻng đè bẹp cũng không chừng.
Luyến nhân cầm xẻng nhỏ, theo lời sao quý cố gắng hướng phía dưới tàng cây đào hầm, sau đó để phân vào, rồi lấp đất trở lại, làm như vậy sẽ không ngửi thấy mùi ô uế.
Đúng vậy, hiện tại bọn họ phải làm chính là công việc bẩn nhất ở đây ── bón phân.
Hai người cố gắng làm cả một buổi sáng, đến thời điểm giữa trưa, bọn họ đã đem toàn bộ đất dưới tàng cây đều bón phân thật tốt.
"Luyến nhân, việc bón phân đã xong rồi, ngươi giúp ta đem chỗ đất màu mỡ này cấy vào nữa là được rồi."
Sao quý xem luyến nhân một đầu đầy mồ hôi, có chút đau lòng.
Thái giám nhỏ tuổi đều được phái đi hầu hạ người, sao quý tuy rằng nhìn qua so với luyến nhân lớn tuổi hơn một chút, kỳ thật hai người lại cùng tuổi. Nhưng thân mình luyến nhân lại thập phần nhu nhược, không khỏi làm cho tất cả mọi người thương hại y.
Sao quý nghĩ cấy đất so với bón phân thoải mái hơn một chút, vẫn là đưa y đi làm việc này sẽ tốt hơn.
Mùa hè chính là thời điểm luyến nhân vì hoài niệm Vương gia cùng từng người trong vương phủ mà tủi thân khóc.
Chạm đến mùa thu cũng là thời điểm luyến nhân đã thông suốt chính mình không thể suốt ngày hoài niệm, nhưng ngẫu nhiên y vẫn sẽ có chút thương nhớ.
Vào mùa thu, luyến nhân liền bị tách ra khỏi bọn thái giám, hết thảy nơi chốn đều trở nên xa lánh, vắng vẻ.
Thoáng tới mùa đông mọi người đều muốn gọi y lại ăn cùng nhau, không cần y lại phải ăn đồ thừa của người khác.
Đến lễ mừng năm mới, mọi người đều được ban thưởng ngân lượng cùng quần áo mới, liền nhượng cho y vài bộ đồ cũ, luyến nhân cảm thấy cứ như vậy cả đời cũng được, y không dám yêu cầu gì hơn.
Đảo mắt lại đến mùa xuân, luyến nhân ở trong hoàng cung đã hai năm. Lúc vào cung y chỉ kém vài ngày liền tròn mười lăm tuổi, đến bây giờ, tiếp qua một tháng nữa thì luyến nhân đã tròn mười bảy rồi.
Ở trong cung đã qua hai lần sinh nhật, nhưng chưa từng có người nào biết sinh nhật của y. Sinh nhật mười lăm tuổi chính là ngay hôm sau khi luyến nhân vào cung, khi đó y khóc nháo một buổi, hơn nữa thái giám đối y đều là bằng mặt không bằng lòng. Sinh nhật lần thứ hai, luyến nhân bị một vị quý nhân trong Vịnh Phương các kêu đi dọn dẹp đình viện, mệt mỏi cả ngày, chuyện sinh nhật cũng đem quăng ra sau đầu.
Đã hơn một năm trôi qua, luyến nhân lúc này trầm tĩnh hơn xưa, đã không còn bộ dáng hoạt bát hiếu động như lúc vừa vào cung, khi cùng người khác nói chuyện thường mang theo một nụ cười u sầu.
Mùa xuân trong cung dường như đến sớm hơn so với thế giới bên ngoài, có lẽ là bởi vì trong cung trồng rất nhiều loại hoa cỏ. Mùa xuân đến khiến các loài hoa đua nhau khoe sắc, nở rộ. Biến cả khu vườn tràn ngập ý vị xuân xanh.
Luyến nhân bởi vì ở trong cung vẫn tạm thời giữ chức tạp vụ, nên bình thường cũng không làm gì quá nặng nhọc. Bất quá, luyến nhân lại cảm thấy bởi vì chính mình đến đây đã chiếm không ít chỗ ăn, chỗ ở của người khác, nên chỉ cần hôm nay ai bận việc gì nhiều một chút, y liền đi giúp họ một tay.
Hôm nay sắc trời thập phần sáng sủa, luyến nhân đi theo vị sao quý chuyên môn chăm sóc hoa cỏ cùng đi đến vườn hoa ở Vịnh Phương các.
Mùa xuân đã sắp qua rồi, những mầm non san sát nhau trên cành bắt đầu mọc, phải thừa dịp cành vẫn còn non mà tỉa đi, nếu không thì sau này, cây sẽ không thể ra hoa. Luyến nhân theo sát sao quý giúp đỡ hắn sửa sang lại phiến vườn, chỉ cần tỉ mỉ tỉa cành, tiếp qua nửa tháng lại có thể nở hoa.
Luyến nhân khi tiến cung không mang đồ giống các tiểu thái giám, trong cung lại không ai giao đãi, không nói đến an bài y như thế nào, y không là tạp dịch cũng không phải nam sủng, cho nên y không có nguyệt ngân, cũng không có ai thực bạc đãi đến y, ngày qua ngày đều bình đạm.
Ăn đều là đi theo thái giám cùng nhau ăn, y ăn cơm ít, trong cung số lượng cấp phát cũng khá nhiều, y ăn như vậy đều cảm thấy đủ rồi, mặt khác đem những quần áo cũ sửa nhỏ lại để mặc, cho nên luyến nhân cơ hồ đều là mặc trang phục của thái giám, may mà việc của nhóm công công cũng không quá nặng nề, hơn nữa hàng năm đô hội đều phát quần áo mới, quần áo chưa mặc cũ liền có đồ mới, cho nên luyến nhân cũng không đến nỗi phải mặc quần áo đầy mảnh chắp vá ra gặp người.
Thẳng đến một tháng sau, luyến nhân đi theo một cung nữ học thêu. Ai ngờ lại phát hiện ra y có thiên bẩm khiến các cung nữ tấm tắc khen ngợi vô cùng tốt, thấy tú phẩm quý như vậy, không biết bị ai truyền ra cung đem bán, còn bán được giá cao lắm.
Bởi vì hậu cung Đại Thịnh từ trước đến nay không phải không để ý đến tình người. Cung nữ cùng bọn thái giám đều cần phải có chút ngân lượng phòng thân, cho nên chỉ cần các cung nữ không phải lấy đồ vật trong cung xuất ra đi bán, bình thường chỉ cần đem những tú phẩm tự làm theo cách dân gian mà bán đi, không vượt qua số lượng nhất định sẽ không bị quản chế.
Luyến nhân cũng thường tự làm một ít tú phẩm, rồi nhờ cung nữ hỗ trợ truyền ra ngoài, bán đi lấy chút ngân lượng. Vì lẽ đó, ngân lượng của luyến nhân bắt đầu dư dả một chút.
Hôm nay, sao quý phải làm rất nhiều việc, cho nên hai người bọn họ phải gia tăng tốc độ, nhanh chóng ăn xong điểm tâm.
Sao quý cho luyến nhân một cái xẻng nhỏ, biết luyến nhân không có khí lực, nếu đem xẻng lớn cho hắn dùng, chỉ sợ tiểu luyến nhân này sẽ bị xẻng đè bẹp cũng không chừng.
Luyến nhân cầm xẻng nhỏ, theo lời sao quý cố gắng hướng phía dưới tàng cây đào hầm, sau đó để phân vào, rồi lấp đất trở lại, làm như vậy sẽ không ngửi thấy mùi ô uế.
Đúng vậy, hiện tại bọn họ phải làm chính là công việc bẩn nhất ở đây ── bón phân.
Hai người cố gắng làm cả một buổi sáng, đến thời điểm giữa trưa, bọn họ đã đem toàn bộ đất dưới tàng cây đều bón phân thật tốt.
"Luyến nhân, việc bón phân đã xong rồi, ngươi giúp ta đem chỗ đất màu mỡ này cấy vào nữa là được rồi."
Sao quý xem luyến nhân một đầu đầy mồ hôi, có chút đau lòng.
Thái giám nhỏ tuổi đều được phái đi hầu hạ người, sao quý tuy rằng nhìn qua so với luyến nhân lớn tuổi hơn một chút, kỳ thật hai người lại cùng tuổi. Nhưng thân mình luyến nhân lại thập phần nhu nhược, không khỏi làm cho tất cả mọi người thương hại y.
Sao quý nghĩ cấy đất so với bón phân thoải mái hơn một chút, vẫn là đưa y đi làm việc này sẽ tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất