Chương 1: Trọng sinh thành Omega thấp kém
Editor: Cua
_
Úc Hạc vừa mở mắt liền thấy một chiếc bình đang bay về phía mình, đồng tử anh co rút, nhanh nhẹn né tránh.
Một tiếng "ầm" thanh thúy vang lên, cái bình hoa cứ như vậy rơi về chỗ Úc Hạc vừa nằm ngốc ở đó.
“Cút! Ta không có đứa con nào như cậu! Mau cút cho ta!”
Úc Hạc cau mày nhìn một người đàn ông đang đỏ mặt tía tai ngồi trên sô pha cách đó không xa, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ngài là?”
Lão nhân nghe thấy câu hỏi của Úc Hạc, hai mắt trợn tròn, trực tiếp ngất đi.
Quản gia ở một bên vội vàng hô to: “Mau đi lấy thuốc tới đây! Gọi bác sĩ!”
Hiện trường nháy mắt hỗn loạn, chỉ có Úc Hạc đứng trên tấm thảm lông thượng hạng, vẻ mặt vô tội.
Quản gia tức giận không nhịn được: “Thiếu gia! Cậu lại nói cái gì chọc giận lão tiên sinh rồi?!"
“Thiếu gia?”
Úc Hạc lớn như vậy lần đầu bị người ta gọi như thế, khó hiểu nhìn quản gia, tiếp đó, anh cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay không thuộc về mình.
Úc Hạc vốn là Alpha, trực thuộc bộ chỉ huy tối cao của đế quốc, là nhân tài hiếm có, đáng tiếc trong một lần chấp hành nhiệm vụ bị thủ hạ phản bội nên chết trong một vụ nổ lớn.
Thế nhưng vì sao anh lại xuất hiện ở chỗ này.
“Thiếu gia, lão tiên sinh cũng là vì tốt cho ngài, ngài là Omega thấp kém không sai, nhưng nhà của chúng ta có tiền, người lại vì muốn cùng Alpha kia ở bên nhau mà muốn đổi tuyến thể, chuyện này lão tiên sinh tuyệt đối sẽ không đồng ý, huống gì lão tiên sinh đã giúp ngài tìm được một người tốt hơn... Đó là con trai độc nhất của Phó gia, đồng thời cũng là quan chỉ huy Phó Liễm Thâm, Alpha đỉnh cấp...”
Quản gia nói cái gì Úc Hạc một câu cũng không nghe rõ, đúng lúc này, một đống ký ức không thuộc về mình dần dần hiện lên trong đầu Úc Hạc.
Úc Hạc cố gắng bình tĩnh lại, anh ý thức được, anh chưa chết, không chỉ sống, mà còn đang sống thay thế cho một người khác.
Úc Hạc hiện tại không còn là tay sai trung thành nhất của đế quốc- Alpha cao quý vạn người kính ngưỡng nữa, mà là con trai độc nhất của Úc gia, một Omega cấp thấp, tuy Úc gia tài phiệt hùng hậu, nhưng đế quốc lại càng coi trọng những nhà có địa vị quân sự cùng chính trị.
Hơn nữa nguyên chủ không phải dạng người hay khoe khoang địa vị, vậy nên trong trường bị ngược đãi không ít.
Dưới tình huống như vậy, Lạc Hồ, một Alpha nổi tiếng phong lưu trong trường đã bắt đầu theo đuổi nguyên chủ, nguyên chủ vốn được bao bọc, nuông chiều từ bé nên tâm tư đơn thuần, tất nhiên sẽ không thể chống lại cao thủ tình trường Lạc Hồ, không bao lâu đã rơi vào lưới tình.
Lạc Hồ nói cậu là Omega cấp thấp nên không xứng với hắn, sau đó liền yêu cầu nguyên chủ phẫu thuật đổi tuyến thể để trở thành một Omega cao cấp hơn, như vậy mới xứng đôi với Lạc Hồ.
Lạc Hồ nhân lúc này lừa lấy đi không ít tiền bạc trong tay nguyên chủ, khiến nguyên chủ tự cảm thấy mình không đáng một đồng, một lòng muốn thay đổi thân phận Omega thấp hèn của mình.
Tuy nhiên yêu cầu của nguyên chủ dĩ nhiên đã bị bác bỏ, ai cũng biết phẫu thuật thay đổi tuyến thể rất nguy hiểm, nguyên chủ lại là người thừa kế duy nhất của Úc gia, Úc gia tuyệt đối sẽ không đồng ý, huống chi nguyên chủ sớm đã có hôn ước, tuy rằng người này đối với Úc gia chỉ là lợi ích qua lại, nhưng so với tên lừa gạt Lạc Hồ dĩ nhiên sẽ đáng để tín nhiệm hơn.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc đầu vị lão tiên sinh kia lại tức giận như vậy.
Mà vị Alpha có hôn ước với nguyên chủ kia, thế nhưng lại chính là đối thủ một mất một còn lớn nhất của Úc Hạc, quan chỉ huy Phó Liễm Thâm.
Tâm tình Úc Hạc có chút phức tạp, quan hệ giữa anh và Phó Liễm Thâm như nước với lửa toàn đế quốc đều biết đến, ngoài ý muốn thế nào mà khiến hắn từ kẻ thù lại trở thành vị hôn phu của mình.
Quản gia đi tới, thở dài: “Bây giờ tôi đưa cậu tới trường học, cậu... đã 21 tuổi rồi, đừng không hiểu chuyện như vậy, nghe lời lão tiên sinh đi ạ, kết hôn cùng vị trưởng quan kia, cũng làm tiên sinh yên tâm đôi chút."
Úc Hạc không nói chuyện, thu hồi tâm tư của mình, anh vươn tay sờ phía sau cổ, xác thật có một chỗ nhô lên, đó là tuyến thể của Omega.
Từ Alpha cao cấp biến thành Omega cấp thấp?
Loại chênh lệch này khiến Úc Hạc có chút khó có thể tiếp thu, nhưng giờ khắc này anh chỉ có thể tùy ý để quản gia đưa mình tới trường học, mặt khác không ngừng tính toán.
Cái gọi là trường học, thật ra là nơi để đế quốc bồi dưỡng những nhân tài quân sự cùng chính trị, có đôi phần cứng nhắc cùng nghiêm khắc hơn những nơi khác.
Úc Hạc bị đưa tới trường học, ngôi trường này anh đã từng đã tới, nhưng là tới với thân phận quan chỉ huy, lúc đó những học sinh này đều nhìn anh với ánh mắt tràn ngập kính ngưỡng cùng sùng bái.
Mà giờ phút này, mọi người đều nhìn anh bằng con mắt như đang nhìn một con chuột cống chạy qua đường, ghét bỏ, chán ghét, thậm chí mang theo ý tứ trào phúng không thèm che giấu.
Úc Hạc không mặn không nhạt liếc qua những người đó, nếu sống lại rồi, anh sẽ không thể để nguyên chủ cứ như vậy rơi vào vực sâu.
“Lạc Hồ ở kia sao?”
Chuyện thứ nhất chính là xử lý cái tên Alpha phiền toái bên cạnh nguyên chủ.
Trong hoa viên, một vài Alpha cùng Omega đang cùng nhau chơi đùa, ngồi ở giữa là một Alpha anh tuấn đang liếc mắt đưa tình với Omega, lúc Úc Hạc tới gần, Lạc Hồ mất hứng nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia trào phúng: “Sao em lại tới đây? Không phải anh nói rồi sao, không đổi tuyến thể chúng ta liền chia tay.”
Úc Hạc lạnh nhạt nhìn hắn, Lạc Hồ lớn lên xác thật không tồi, cặp mắt hoa đào nhìn người khác lúc nào cũng mang theo ý câu nhân.
Lạc Hồ đối diện với anh, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên run lên một chút.
“Tôi sẽ không đổi tuyến thể, vậy nghe anh, chia tay đi.”
Ánh mắt Lạc Hồ sáng lên, hắn đã sớm muốn quăng Omega này đi, tin tức tố hương vị thanh đạm không nói, không cho hôn cũng chẳng cho ôm, ngoại trừ có tiền ra thì chả có gì thú vị.
Lát sau, hắn chần chờ nhìn Úc Hạc:" Em làm sao vậy, không phải ngày hôm qua vẫn còn quấn lấy tôi nói không chia tay, muốn ở bên nhau vĩnh viễn hay sao?”
Úc Hạc bị mấy lời ấu trĩ của nguyên chủ chọc cười, anh cong môi: “Anh là Alpha chất lượng tốt, còn tôi chỉ là Omega cấp thấp, tôi có xứng ở bên anh đâu?"
Lạc Hồ bật cười: “Em biết là tốt, bản thân em như vậy, trừ tôi ra còn ai muốn ở cạnh em chứ, bất quá em cũng không cần tự ti, Omega như em có lẽ sẽ hợp với tên Beta hạng nhất từ dưới đếm lên đó, haha, chúng ta chia tay từ đây, về sau không liên quan gì hết."
Sắc mặt Úc Hạc không thay đổi, anh cười như không cười nhìn Lạc Hồ: “Nếu đã chia tay, vậy tôi có thể lấy lại ba căn hộ cùng bốn chiếc xe thể thao trước đây từng cho anh mượn được không?"
Nghe anh nói vậy, sắc mặt Lạc Hồ lập tức thay đổi, hắn lớn tiếng rống giận: “Cậu nói bừa gì vậy? Lão tử từ khi nào mượn đồ của cậu?"
Úc Hạc thương hại nhìn hắn: “Nếu anh không muốn trả, tôi đây liền tặng cho anh, với tôi mà nói những thứ này không đáng là gì, nhưng mà đối với anh, có lẽ sẽ không thể chốc lát mà kiếm ra được đâu."
Mặt mũi Lạc Hồ lập tức đỏ bừng, bị mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt xem kịch vui, hắn nghiến răng, phẫn hận nhìn Úc Hạc.
Hắn xác thật là kiếm không ra, bởi vì những món đồ Úc Hạc đem cho hắn, hắn đều mang đi theo đuổi những Omega khác.
Úc Hạc lại nói: “Được rồi, không còn cũng chẳng sao, đối với loại người xuất thân bình thường như anh mà nói, mấy thứ đó có thể giúp anh trang trải chi phí sinh hoạt, cứ xem như là phí chia tay đi."
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Hồ hết xanh rồi trắng, bí mật lớn nhất của hắn, cứ như vậy bị Úc Hạc nói thẳng ra.
Học viên thuộc trường học này, không phú thì cũng quý, trừ bỏ những kẻ có tiền như Úc Hạc đều là những nhà có quyền thế trong quân đội.
Mà Lạc Hồ, chỉ là một Alpha có xuất thân trong gia đình bình thường.
Nhưng vì muốn thỏa mãn lòng hư vinh, hắn cố ý làm bộ trong nhà rất có quyền thế, rất có tiền, ở trong trường hô mưa gọi gió.
Bí mật này bị nguyên chủ phát hiện, nguyên chủ vì không muốn Lạc Hồ xấu hổ, vẫn luôn giấu ở trong lòng.
Hôm nay thế mà lại bị Úc Hạc nhẹ nhàng bâng quơ nói ra.
Quan chỉ huy đại nhân là người nổi tiếng độc miệng, luôn có thể sử dụng những ngôn từ đơn giản chọc vỡ tâm tư kẻ khác.
Thân hình Lạc Hồ run rẩy, mọi người xung quanh bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, hắn cảm giác như bản thân giống như bị lăng trì, những người đó nói từng câu từng chữ, đều như là cắt từng miếng thịt trên da hắn.
Lạc Hồ nghiến răng nghiến lợi, lòng tự trọng của hắn không thể chịu được mà gào lên: “Ai nói không còn nữa?! Ngày mai tôi sẽ đem đồ trả lại cho cậu! Nếu không trả lại được, tôi lập tức sẽ rời khỏi trường học! Từ giờ trở về sau sẽ không bao giờ trở về!”
Lời này vừa nói ra, Lạc Hồ thấy Úc Hạc khẽ cười.
Lạc Hồ trong nháy mắt liền biết, chính mình xong rồi.
Thanh âm Úc Hạc vững vàng: “Được thôi, tôi đoán mấy chiếc xe kia hẳn là không còn, hiện giờ anh muốn mua e là cũng hơi khó vì chúng đều là bản giới hạn, vậy đi, cứ quy đổi ra tiền mặt, 5 nghìn vạn tinh tệ, căn nhà anh từng ở, tôi ngại dơ nên chỉ lấy 3 nghìn vạn, tổng cộng 8 nghìn vạn, sáng mai đúng 7 giờ, chuyển tiền vào tài khoản của tôi, bằng không, tôi sẽ mời người đưa anh rời khỏi trường học."
Huyết sắc trên mặt Lạc Hồ tựa hồ mất hết, trực tiếp ngồi bệt dưới đất.
Hắn biết, Úc Hạc thật sự sẽ làm vậy.
Hắn chưa từng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc như thế trên mặt Úc Hạc.
Úc Hạc nói xong câu đó liền rời đi, trở về lớp học, một vài người nhìn thấy Úc Hạc, lập tức thò qua cười nhạo: “Này không phải Úc thiếu gia sao? Cậu không định giải phẫu đổi tuyến nữa hả?”
“Không phải tôi nói rồi sao, ngươi như cậu đó, lớn lên không tồi, nhưng mà dù sao cũng là Omega cấp thấp, cậu biết Omega cấp thấp còn không bằng Beta mà? Cậu không xứng với Lạc Hồ, Lạc Hồ trong nhà vừa có tiền, lớn lên cũng đẹp trai, hơn nữa còn là Alpha chất lượng tốt..."
Úc Hạc ngồi một chỗ, nghe những người đó cười nhạo, chỉ cảm thấy bọn họ thật giống tên quan chỉ huy nào đó, thật ồn ào, thật muốn bóp chết.
Úc Hạc là người nghĩ thế nào liền làm thế nấy, chưa kịp chờ tên kia phản ứng lại đã thấy tay anh đang bóp chặt lấy cổ Alpha, động tác nhanh đến mức không ai kịp ngăn cản, Úc Hạc cười nhạt:" Có rất nhiều người từng nói với tôi những lời ngu xuẩn, có biết hậu quả của bọn họ ra sao không, hửm?"
Người nọ bị Úc Hạc ấn ở trên tường, bởi vì hít thở không thông mà sắc mặt hồng thành màu gan heo, trước mắt hắn Úc Hạc phảng phất giống như ma quỷ, từng ngụm muốn nuốt chửng hắn vào bụng.
_
Úc Hạc vừa mở mắt liền thấy một chiếc bình đang bay về phía mình, đồng tử anh co rút, nhanh nhẹn né tránh.
Một tiếng "ầm" thanh thúy vang lên, cái bình hoa cứ như vậy rơi về chỗ Úc Hạc vừa nằm ngốc ở đó.
“Cút! Ta không có đứa con nào như cậu! Mau cút cho ta!”
Úc Hạc cau mày nhìn một người đàn ông đang đỏ mặt tía tai ngồi trên sô pha cách đó không xa, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ngài là?”
Lão nhân nghe thấy câu hỏi của Úc Hạc, hai mắt trợn tròn, trực tiếp ngất đi.
Quản gia ở một bên vội vàng hô to: “Mau đi lấy thuốc tới đây! Gọi bác sĩ!”
Hiện trường nháy mắt hỗn loạn, chỉ có Úc Hạc đứng trên tấm thảm lông thượng hạng, vẻ mặt vô tội.
Quản gia tức giận không nhịn được: “Thiếu gia! Cậu lại nói cái gì chọc giận lão tiên sinh rồi?!"
“Thiếu gia?”
Úc Hạc lớn như vậy lần đầu bị người ta gọi như thế, khó hiểu nhìn quản gia, tiếp đó, anh cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay không thuộc về mình.
Úc Hạc vốn là Alpha, trực thuộc bộ chỉ huy tối cao của đế quốc, là nhân tài hiếm có, đáng tiếc trong một lần chấp hành nhiệm vụ bị thủ hạ phản bội nên chết trong một vụ nổ lớn.
Thế nhưng vì sao anh lại xuất hiện ở chỗ này.
“Thiếu gia, lão tiên sinh cũng là vì tốt cho ngài, ngài là Omega thấp kém không sai, nhưng nhà của chúng ta có tiền, người lại vì muốn cùng Alpha kia ở bên nhau mà muốn đổi tuyến thể, chuyện này lão tiên sinh tuyệt đối sẽ không đồng ý, huống gì lão tiên sinh đã giúp ngài tìm được một người tốt hơn... Đó là con trai độc nhất của Phó gia, đồng thời cũng là quan chỉ huy Phó Liễm Thâm, Alpha đỉnh cấp...”
Quản gia nói cái gì Úc Hạc một câu cũng không nghe rõ, đúng lúc này, một đống ký ức không thuộc về mình dần dần hiện lên trong đầu Úc Hạc.
Úc Hạc cố gắng bình tĩnh lại, anh ý thức được, anh chưa chết, không chỉ sống, mà còn đang sống thay thế cho một người khác.
Úc Hạc hiện tại không còn là tay sai trung thành nhất của đế quốc- Alpha cao quý vạn người kính ngưỡng nữa, mà là con trai độc nhất của Úc gia, một Omega cấp thấp, tuy Úc gia tài phiệt hùng hậu, nhưng đế quốc lại càng coi trọng những nhà có địa vị quân sự cùng chính trị.
Hơn nữa nguyên chủ không phải dạng người hay khoe khoang địa vị, vậy nên trong trường bị ngược đãi không ít.
Dưới tình huống như vậy, Lạc Hồ, một Alpha nổi tiếng phong lưu trong trường đã bắt đầu theo đuổi nguyên chủ, nguyên chủ vốn được bao bọc, nuông chiều từ bé nên tâm tư đơn thuần, tất nhiên sẽ không thể chống lại cao thủ tình trường Lạc Hồ, không bao lâu đã rơi vào lưới tình.
Lạc Hồ nói cậu là Omega cấp thấp nên không xứng với hắn, sau đó liền yêu cầu nguyên chủ phẫu thuật đổi tuyến thể để trở thành một Omega cao cấp hơn, như vậy mới xứng đôi với Lạc Hồ.
Lạc Hồ nhân lúc này lừa lấy đi không ít tiền bạc trong tay nguyên chủ, khiến nguyên chủ tự cảm thấy mình không đáng một đồng, một lòng muốn thay đổi thân phận Omega thấp hèn của mình.
Tuy nhiên yêu cầu của nguyên chủ dĩ nhiên đã bị bác bỏ, ai cũng biết phẫu thuật thay đổi tuyến thể rất nguy hiểm, nguyên chủ lại là người thừa kế duy nhất của Úc gia, Úc gia tuyệt đối sẽ không đồng ý, huống chi nguyên chủ sớm đã có hôn ước, tuy rằng người này đối với Úc gia chỉ là lợi ích qua lại, nhưng so với tên lừa gạt Lạc Hồ dĩ nhiên sẽ đáng để tín nhiệm hơn.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc đầu vị lão tiên sinh kia lại tức giận như vậy.
Mà vị Alpha có hôn ước với nguyên chủ kia, thế nhưng lại chính là đối thủ một mất một còn lớn nhất của Úc Hạc, quan chỉ huy Phó Liễm Thâm.
Tâm tình Úc Hạc có chút phức tạp, quan hệ giữa anh và Phó Liễm Thâm như nước với lửa toàn đế quốc đều biết đến, ngoài ý muốn thế nào mà khiến hắn từ kẻ thù lại trở thành vị hôn phu của mình.
Quản gia đi tới, thở dài: “Bây giờ tôi đưa cậu tới trường học, cậu... đã 21 tuổi rồi, đừng không hiểu chuyện như vậy, nghe lời lão tiên sinh đi ạ, kết hôn cùng vị trưởng quan kia, cũng làm tiên sinh yên tâm đôi chút."
Úc Hạc không nói chuyện, thu hồi tâm tư của mình, anh vươn tay sờ phía sau cổ, xác thật có một chỗ nhô lên, đó là tuyến thể của Omega.
Từ Alpha cao cấp biến thành Omega cấp thấp?
Loại chênh lệch này khiến Úc Hạc có chút khó có thể tiếp thu, nhưng giờ khắc này anh chỉ có thể tùy ý để quản gia đưa mình tới trường học, mặt khác không ngừng tính toán.
Cái gọi là trường học, thật ra là nơi để đế quốc bồi dưỡng những nhân tài quân sự cùng chính trị, có đôi phần cứng nhắc cùng nghiêm khắc hơn những nơi khác.
Úc Hạc bị đưa tới trường học, ngôi trường này anh đã từng đã tới, nhưng là tới với thân phận quan chỉ huy, lúc đó những học sinh này đều nhìn anh với ánh mắt tràn ngập kính ngưỡng cùng sùng bái.
Mà giờ phút này, mọi người đều nhìn anh bằng con mắt như đang nhìn một con chuột cống chạy qua đường, ghét bỏ, chán ghét, thậm chí mang theo ý tứ trào phúng không thèm che giấu.
Úc Hạc không mặn không nhạt liếc qua những người đó, nếu sống lại rồi, anh sẽ không thể để nguyên chủ cứ như vậy rơi vào vực sâu.
“Lạc Hồ ở kia sao?”
Chuyện thứ nhất chính là xử lý cái tên Alpha phiền toái bên cạnh nguyên chủ.
Trong hoa viên, một vài Alpha cùng Omega đang cùng nhau chơi đùa, ngồi ở giữa là một Alpha anh tuấn đang liếc mắt đưa tình với Omega, lúc Úc Hạc tới gần, Lạc Hồ mất hứng nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia trào phúng: “Sao em lại tới đây? Không phải anh nói rồi sao, không đổi tuyến thể chúng ta liền chia tay.”
Úc Hạc lạnh nhạt nhìn hắn, Lạc Hồ lớn lên xác thật không tồi, cặp mắt hoa đào nhìn người khác lúc nào cũng mang theo ý câu nhân.
Lạc Hồ đối diện với anh, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên run lên một chút.
“Tôi sẽ không đổi tuyến thể, vậy nghe anh, chia tay đi.”
Ánh mắt Lạc Hồ sáng lên, hắn đã sớm muốn quăng Omega này đi, tin tức tố hương vị thanh đạm không nói, không cho hôn cũng chẳng cho ôm, ngoại trừ có tiền ra thì chả có gì thú vị.
Lát sau, hắn chần chờ nhìn Úc Hạc:" Em làm sao vậy, không phải ngày hôm qua vẫn còn quấn lấy tôi nói không chia tay, muốn ở bên nhau vĩnh viễn hay sao?”
Úc Hạc bị mấy lời ấu trĩ của nguyên chủ chọc cười, anh cong môi: “Anh là Alpha chất lượng tốt, còn tôi chỉ là Omega cấp thấp, tôi có xứng ở bên anh đâu?"
Lạc Hồ bật cười: “Em biết là tốt, bản thân em như vậy, trừ tôi ra còn ai muốn ở cạnh em chứ, bất quá em cũng không cần tự ti, Omega như em có lẽ sẽ hợp với tên Beta hạng nhất từ dưới đếm lên đó, haha, chúng ta chia tay từ đây, về sau không liên quan gì hết."
Sắc mặt Úc Hạc không thay đổi, anh cười như không cười nhìn Lạc Hồ: “Nếu đã chia tay, vậy tôi có thể lấy lại ba căn hộ cùng bốn chiếc xe thể thao trước đây từng cho anh mượn được không?"
Nghe anh nói vậy, sắc mặt Lạc Hồ lập tức thay đổi, hắn lớn tiếng rống giận: “Cậu nói bừa gì vậy? Lão tử từ khi nào mượn đồ của cậu?"
Úc Hạc thương hại nhìn hắn: “Nếu anh không muốn trả, tôi đây liền tặng cho anh, với tôi mà nói những thứ này không đáng là gì, nhưng mà đối với anh, có lẽ sẽ không thể chốc lát mà kiếm ra được đâu."
Mặt mũi Lạc Hồ lập tức đỏ bừng, bị mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt xem kịch vui, hắn nghiến răng, phẫn hận nhìn Úc Hạc.
Hắn xác thật là kiếm không ra, bởi vì những món đồ Úc Hạc đem cho hắn, hắn đều mang đi theo đuổi những Omega khác.
Úc Hạc lại nói: “Được rồi, không còn cũng chẳng sao, đối với loại người xuất thân bình thường như anh mà nói, mấy thứ đó có thể giúp anh trang trải chi phí sinh hoạt, cứ xem như là phí chia tay đi."
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Lạc Hồ hết xanh rồi trắng, bí mật lớn nhất của hắn, cứ như vậy bị Úc Hạc nói thẳng ra.
Học viên thuộc trường học này, không phú thì cũng quý, trừ bỏ những kẻ có tiền như Úc Hạc đều là những nhà có quyền thế trong quân đội.
Mà Lạc Hồ, chỉ là một Alpha có xuất thân trong gia đình bình thường.
Nhưng vì muốn thỏa mãn lòng hư vinh, hắn cố ý làm bộ trong nhà rất có quyền thế, rất có tiền, ở trong trường hô mưa gọi gió.
Bí mật này bị nguyên chủ phát hiện, nguyên chủ vì không muốn Lạc Hồ xấu hổ, vẫn luôn giấu ở trong lòng.
Hôm nay thế mà lại bị Úc Hạc nhẹ nhàng bâng quơ nói ra.
Quan chỉ huy đại nhân là người nổi tiếng độc miệng, luôn có thể sử dụng những ngôn từ đơn giản chọc vỡ tâm tư kẻ khác.
Thân hình Lạc Hồ run rẩy, mọi người xung quanh bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, hắn cảm giác như bản thân giống như bị lăng trì, những người đó nói từng câu từng chữ, đều như là cắt từng miếng thịt trên da hắn.
Lạc Hồ nghiến răng nghiến lợi, lòng tự trọng của hắn không thể chịu được mà gào lên: “Ai nói không còn nữa?! Ngày mai tôi sẽ đem đồ trả lại cho cậu! Nếu không trả lại được, tôi lập tức sẽ rời khỏi trường học! Từ giờ trở về sau sẽ không bao giờ trở về!”
Lời này vừa nói ra, Lạc Hồ thấy Úc Hạc khẽ cười.
Lạc Hồ trong nháy mắt liền biết, chính mình xong rồi.
Thanh âm Úc Hạc vững vàng: “Được thôi, tôi đoán mấy chiếc xe kia hẳn là không còn, hiện giờ anh muốn mua e là cũng hơi khó vì chúng đều là bản giới hạn, vậy đi, cứ quy đổi ra tiền mặt, 5 nghìn vạn tinh tệ, căn nhà anh từng ở, tôi ngại dơ nên chỉ lấy 3 nghìn vạn, tổng cộng 8 nghìn vạn, sáng mai đúng 7 giờ, chuyển tiền vào tài khoản của tôi, bằng không, tôi sẽ mời người đưa anh rời khỏi trường học."
Huyết sắc trên mặt Lạc Hồ tựa hồ mất hết, trực tiếp ngồi bệt dưới đất.
Hắn biết, Úc Hạc thật sự sẽ làm vậy.
Hắn chưa từng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc như thế trên mặt Úc Hạc.
Úc Hạc nói xong câu đó liền rời đi, trở về lớp học, một vài người nhìn thấy Úc Hạc, lập tức thò qua cười nhạo: “Này không phải Úc thiếu gia sao? Cậu không định giải phẫu đổi tuyến nữa hả?”
“Không phải tôi nói rồi sao, ngươi như cậu đó, lớn lên không tồi, nhưng mà dù sao cũng là Omega cấp thấp, cậu biết Omega cấp thấp còn không bằng Beta mà? Cậu không xứng với Lạc Hồ, Lạc Hồ trong nhà vừa có tiền, lớn lên cũng đẹp trai, hơn nữa còn là Alpha chất lượng tốt..."
Úc Hạc ngồi một chỗ, nghe những người đó cười nhạo, chỉ cảm thấy bọn họ thật giống tên quan chỉ huy nào đó, thật ồn ào, thật muốn bóp chết.
Úc Hạc là người nghĩ thế nào liền làm thế nấy, chưa kịp chờ tên kia phản ứng lại đã thấy tay anh đang bóp chặt lấy cổ Alpha, động tác nhanh đến mức không ai kịp ngăn cản, Úc Hạc cười nhạt:" Có rất nhiều người từng nói với tôi những lời ngu xuẩn, có biết hậu quả của bọn họ ra sao không, hửm?"
Người nọ bị Úc Hạc ấn ở trên tường, bởi vì hít thở không thông mà sắc mặt hồng thành màu gan heo, trước mắt hắn Úc Hạc phảng phất giống như ma quỷ, từng ngụm muốn nuốt chửng hắn vào bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất