Quán Cơm Nhỏ Ở Tiểu Khu Hội Xuân

Chương 13: Tuổi: ÔNG CHỦ GIANG KHÔNG NGHÈO!

Trước Sau
Edit: Mirabel_Huey

Beta: nnminhchauu

Quê Giang Văn có rất nhiều đặc sản. Sở Đinh ngày nào cũng bị giục về nhà, anh lập tức cảm thấy ở đây chơi vui hơn, hơi có ý "bịn rịn không nỡ về". Giang Văn chiều anh, định ở lại vài ngày nữa quét mộ cho mẹ hắn xong rồi đi, kết quả không như mong muốn. Một buổi chiều nọ, Giang Văn câu cá ở bờ sông, thấy phía xa có chiếc ô tô không hợp với thôn này đang chạy vào cổng thôn, hắn có linh cảm không tốt.

Chiếc xe kia dừng trước cửa nhà hắn.

Giang Văn thu cần câu về nhà.

Sở Đinh giật mình nhìn người từ trong xe bước xuống,Sở Cảnh mặt vô cảm, nhìn Giang Văn đang tới từ phía xa, gật đầu với hắn.

Giang Văn bỏ thùng nước và cần câu trước cửa, lấy mũ rơm xuống quạt: "Chào cậu, Tăng Cảnh". Hắn từng học cùng trường với Tăng Cảnh hồi cấp ba, hai người bằng tuổi nhưng khác ban, cũng xem như biết sơ sơ, hắn cũng chỉ mới biết y là anh trai cùng mẹ khác ba của Sở Đinh.

Vốn nghĩ rằng Tăng Cảnh là bỏ tiền làm học sinh dự bị hắn không thể không sinh ra thành kiến với y, nhưng gọi Tăng Cảnh cũng là ngoài ý muốn, xuất thân của một người không phải là thứ người đó có thể lựa chọn, không thể dựa vào cái này mà làm người khác tổn thương được.

"Ừm" - Sở Cảnh gật đầu, dù bị gọi là Tăng Cảnh y cũng không khó chịu, quay lại nói với Sở Đinh: "Ba xảy ra chuyện rồi".



Hai năm trước đường cao tốc mới được xây dựng ở quê Giang Văn, vì ở nơi hẻo lánh, xe trên đường cao tốc cũng không nhiều lắm, Sở Cảnh không quan tâm đến Sở Đinh đang làm mặt lạnh ở ghế phụ, tự nói: "Mẹ anh nói không liên hệ được với em, ba đã xảy ra chuyện, anh cảm thấy vẫn là nên để em về nhìn mặt ba, lúc sau đỡ phải cái gì cũng đổ hết cho anh".

Mặt Sở Đinh tối sầm, tay run run, hít sâu một hơi, không nói chuyện.

Đường sá xa xôi, cũng không biết Sở Cảnh sao có thể lái xe một mình tới đây. Trên đường mấy người nghỉ ngơi ở trạm dừng một lát, đổi qua Giang Văn lái xe, rõ ràng Sở Cảnh lái xe đã thấm mệt, một lát sau đã có tiếng ngáy.

Giang Văn nhìn Sở Cảnh nằm trên ghế sau khoác chiếc thảm lông qua kính chiếu hậu, Sở Cảnh và Sở Đinh có chung một người ba, trước kia không cảm thấy, bây giờ nhìn thì thấy loáng thoáng giống nhau một hai phần, mặt mày hai người đều giống mẹ, đây có lẽ là nguyên nhân lúc trước ba Sở dám sắp xếp cho Sở Cảnh và Sở Đinh học chung một trường.

Giang Văn đã thấy mặt của ba Sở Đinh từ xa, ba Sở đã đại diện cho phụ huynh phát biểu ở cuộc họp phụ huynh học sinh. Ông là kiểu người trung niên thành đạt điển hình, âu phục giày da hiên ngang, nhìn mặt thì biết ngay ông là người rất cương quyết và mạnh mẽ. Lúc trước hắn từng hơi buồn bực: ba Sở thế mà nuôi Sở Đinh thành thế này.

Bây giờ có vẻ là Sở Cảnh thực sự có nét giống ba Sở.

Nhìn Sở Đinh làm mặt lạnh đang dựa vào lưng ghế phụ, lòng Giang Văn hụt hẫng.

Vào tới thành phố, Sở Cảnh hoang mang mà tỉnh dậy: "Về nhà không?" - Y đang hỏi Sở Đinh.

Sở Đinh đeo ba lô xuống xe, nói: "Không về, tôi và Giang Văn về nhà của tụi tôi." - Lúc anh nói "nhà của tụi tôi" thế mà lại hợp lý.

"Được" - Sở Cảnh không nói gì, chỉ nói: "Ngày mai đến bệnh viện sớm một chút".

"Ừm" - Sở Đinh gật đầu.

Lúc bọn họ về quê là mùa hè,giờ quay lại vẫn chưa thích ứng được. Cất hành lý xong, Sở Đinh kéo Giang Văn đến trung tâm mua sắm gần đó dạo một vòng mua quần áo. Giang Văn biết anh có tâm sự, kệ anh lôi kéo mua sắm để trút ra hết.

Cuối cùng, hai người vào siêu thị mua gạo, mì, rau, trái cây và một bao đồ ăn vặt lớn. Siêu thị không lớn, lại đi trở về khu rau quả, Sở Đinh do dự: "Nên mua thêm chút đồ không?"

Giang Văn biết ý của anh là mua vài thứ ngày mai đến bệnh viện cho ba anh, hắn nắm chặt tay Sở Đinh, cho anh sức mạnh: "Mua đi".

Vì thế ngày hôm sau đến bệnh viện, trên tay hai người là mấy túi trái cây to.

Tuy rằng Sở Đinh cãi nhau với ba mình, nhưng nếu buông thành kiến xuống thì sở thích của ba anh vẫn đúng mực. Tới dưới lầu khu nhập viện, Sở Đinh gọi cho Sở Cảnh, Sở Cảnh đang ở công ty, nói rằng lát nữa sẽ có người đến đón anh.

Bọn họ đợi một lúc nữa thì thấy có một người phụ nữ vội vã đi ra, nhìn xung quanh vài lần, đến chỗ bọn họ. Sở Đinh nói đó là dì Tăng. Dì Tăng đi ra khỏi tòa nhà, Giang Văn quan sát bà, bà là người phụ nữ được chăm sóc tốt, có làn da rất đẹp, nhưng khóe mắt có nếp nhăn rất nhỏ, quần áo bà đơn giản, viền mắt còn hơi hồng, thấy Sở Đinh thì sửng sốt một chút, lạnh lùng nói: "Đến rồi à".

Sở Đinh cười nhạt, dì Tăng đưa tay muốn lấy trái cây trên tay anh, Sở Đinh né một chút theo bản năng.

Dì Tăng nhìn xung quanh, nói: "Đi lên trước đi" - Lại nhìn túi trái cây to, "Có lòng đấy, nhưng rất tiếc ba cậu không ăn được".

"Dì có ý gì!" Sở Đinh giận dữ nói, mấy y ta đứng ở cổng đều nhìn lại.

Giang Văn vội vàng ngăn Sở Đinh đang tức giận lại mới không gây náo loạn gì ở bệnh viện.

Thang máy xuống dưới, đoàn người chen lấn đi lên.

Tới nơi mới biết được ý của dì Tăng là gì.

Dì Tăng đưa chứng minh của mình cho Sở Đinh, để anh đi nói chuyện với ba mình, bản thân thì ngồi ở ngoài với Giang Văn.

"Dì ạ" - Giang Văn gật đầu với dì Tăng.



"Cậu chính là người tình đó của Sở Đinh ha?" - Dì Tăng phủi ống tay áo, thản nhiên nói.

Giang Văn: "Sở Đinh là người yêu của cháu".

Dì Tăng cười chế giễu, nói: "Không có ai là không yêu một người. Cậu đừng thấy bây giờ có thể nói đến giấy kết hôn, nam nam ở bên nhau thì không thể có kết quả tốt!" - Trong lòng bà chua xót, không muốn thấy người ta hạnh phúc.

Ở trước mặt một người không đáng nhắc tới như Giang Văn, bà để lộ ra một mặt xấu của chính mình.

Giang Văn còn chưa nói gì, đã nhìn thấy Sở Đinh nổi giận đùng đùng mà đi lại đây, giống như chú sư tử nhỏ kiêu ngạo hung tợn nhìn dì Tăng: "Sao bà lại nói như vậy hả?"

Nói rồi túm Giang Văn rời đi.

"Đi về! Không cần lo cho người kia!" - Sở Đinh tức giận, "Ngay cả trước mặt ba tôi bà cũng giả bộ!"

Giang Văn xoa đầu anh: "Không giận".

Mặt Sở Đinh đỏ lên, lại tức mà đẩy tay hắn ra: "Giang Văn, anh xấu tính lên một chút được không, đừng để người ta bắt nạt như vậy! Em tức là vì ai cơ chứ!"

Giang Văn có hơi không biết phải làm sao, trước mặt người ngoài hắn nổi tiếng là lãnh đạm, ở đây lại bị Sở Đinh coi thành không biết giận, dễ bị bắt nạt.

Thôi được, cũng coi như gần giống với miêu tả.

"Anh nói xem, sao lại có duyên với bệnh viện quá vậy?" - Sở Đinh chống tay lên trán không chịu được nói.

Giang Văn: "Người già rồi đều sẽ như vậy".

"Em cảm thấy..." - Sở Đinh hít sâu một hơi, "Ba em rất đáng thương".

"Sở Đinh" - Giang Văn gọi anh.

Sở Đinh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rất sáng, ngấn lệ.

Rất xinh đẹp, Giang Văn đưa tay quẹt mũi anh.

Dường như Sở Đinh ngây người.

"Em không ghét ba em như bản thân nghĩ" - Giang Văn nói. Hắn nghĩ tới chuyện lúc bọn họ đi học, ba của Sở Đinh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong những lời anh nói.

Đặc biệt là lúc có kỳ nghỉ, ba Sở là người rất quan tâm đứa con trai này, lúc có thời gian sẽ dẫn Sở Đinh đi du lịch khắp nơi, những kế hoạch đó vừa mạo hiểm vừa kích thích.

Lần đầu tiên Sở Đinh nói chuyện với hắn, chính là vào kỳ nghỉ mà anh đen đi rất nhiều, chạy đến trước mặt hắn mà giỡn: "Anh em tốt! Chúng ta giống nhau nè!" - Lần đó là do anh được ba dẫn đi sa mạc.

Lần đầu tiên Sở Đinh đi sa mạc, lần đầu tiên làm tình nguyện viên, lần đầu tiên cưỡi ngựa... Rất nhiều lần đầu tiên anh chia sẻ với Giang Văn đều có sự tham gia của ba.

Tại sao lại nói ba Sở Đinh không thương anh.

"Em rất thích ba em" - Sở Đinh nói, "Mẹ quản em rất nghiêm, trước khi biết ba ngoại tình em vẫn luôn thân với ba hơn".

"Trước kia quan hệ của họ không tốt lắm. Em đã từng nghĩ, lỡ như bọn họ ly hôn thì em nên đi theo ai" - Hai mắt Sở Đinh đỏ lừ, "Lúc đó em muốn ở với ba" - Cuối cùng quả thực anh theo ba, hộ khẩu còn ở bên này.

Nếu hắn có đứa con vừa chống đối mình vừa kiêu ngạo như Sở Đinh, hắn đã đuổi nó ra khỏi nhà rồi. Tính tình trẻ con nhưng không phải không có tay chân không thể nuôi sống bản thân. Ba Sở Đinh thật sự đối xử rất tốt với anh, Giang Văn nghĩ thầm.

Giang Văn xoa đầu Sở Đinh, hắn nhớ tới chị của mình, Sở Đinh là đứa bé được lớn lên trong rất nhiều tình yêu thương, hẳn là anh không nghĩ tới khả năng bị cả hai bên ghét bỏ, không biết tại sao, Giang Văn vừa hơi ghen tị với anh, vừa hơi thương hại anh.

Bây giờ anh chàng này như gà trống nhỏ bị đánh bại, cúi đầu thật lâu không nói chuyện.

Mùa đông sắp đến, Giang Văn mở tiệm cơm ở khu Hội Xuân, Sở Đinh cho rằng Giang Văn thiếu tiền, chắc là do Giang Văn mặt mày rầu rĩ lại ít nói, lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm suy nghĩ "Sở Đinh thật sự rất quan tâm mình". Anh hoàn toàn không để ý hình tượng của bản thân trong mắt Giang Văn là thế nào.

La Trân Trân vô tình phát hiện chi tiết này, cô ở đây mấy ngày chơi với bạn trai, nên lúc rảnh rỗi thường sang đây.

Một sáng nọ, La Trân Trân gọi qua: "Sở Đinh, em có bận gì không?"

Giang Văn mơ màng ngẩng đầu lên từ bờ vai Giang Văn, đồng hồ chỉ bảy giờ rưỡi sáng.

"Không, có chuyện gì vậy?" - Lúc này Sở Đinh còn chưa biết người gọi tới là ai.

La Trân Trân nhẹ nhàng nói: "Hôm nay em đi mua sắm với chị đi!" - Nói xong thì báo địa chỉ.

"Cô là ai? Alo?" - Điện thoại đã bị cúp.

Sở Đinh không hiểu, ngồi dậy nhìn nhật ký cuộc gọi, anh không lưu số, nhưng nghe giọng điệu thì có vẻ là người quen.



"Sao thế?" - Giang Văn bị đánh thức.

Sở Đinh đưa điện thoại cho hắn xem: "Anh biết người này không?"

Giang Văn còn suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc: "Không biết".

Hôm nay Sở Đinh rất rảnh, nên lái chiếc xe hư của Giang Văn ở trong gara.

Tới nơi La Trân Trân vẫy tay với anh.

"Chị Trân Trân, đây là số của chị à?"

"Đúng rồi" - La Trân Trân cười nói.

"Ồ. Lúc sáng em không nghe ra được giọng ai, còn hỏi là ai gọi nữa chứ!"

La Trân Trân cười vui vẻ, cô và bạn trai đã đính hôn rồi, ngày kết hôn gần tới, phải vội vã chuẩn bị, "Chị với lão Tần làm đám cưới, quên nói với tụi em".

La Trân Trân mặc theo phong cách Bohemian(1), váy dài, tóc dài bồng bềnh, không ít người lặng lẽ nhìn cô, Sở Đinh nhớ kĩ số điện thoại của La Trân Trân rồi đi dạo với cô.

Lúc cô đi đến cửa hàng thứ nhất, Sở Đinh không cảm thấy gì, lúc cô đến cửa hàng thứ mười, lòng Sở Đinh bắt đầu bồn chồn.

Chị đại có ý gì đây? Mấy cửa hàng này là của bạn trai chị ấy hết à? Chị ấy đang ám chỉ tài sản của mình không đủ cưới (gả cho) Giang Văn à?

Sở Đinh cúi đầu điên cuồng gửi tin nhắn xin Giang Văn cứu mạng, La Trân Trân cầm cây quạt đi chậm rãi, tay cầm nước ép người khác mua, thỏa mãn nói: "Đây đều là cửa hàng dưới danh nghĩa Giang Văn, sau này chị kết hôn cũng đừng hòng vứt cho chị quản lý..."

"Giang Văn cứu với! Bạn trai anh không muốn..." - Sở Đinh ngẩng phắt lên: "Gì cơ?"

Điện thoại rung một cái, là tin nhắn của Giang Văn: "Sao vậy? Anh ở siêu thị, buổi tối ăn gì?".

La Trân Trân bên này còn đang hoài niệm chuyện cũ: "Hồi đó Giang Văn liều mạng kiếm tiền, chị thấy nó có nhiều tiền như vậy không biết xài làm sao, gửi ngân hàng không phải là chờ bị giảm giá trị à! Chị liền dẫn nó đi mua cửa hàng, mua phòng" - Cô cầm cái quạt chỉ phố đi bộ phồn hoa phía đối diện, "Kia kìa, phố đi bộ bên kia còn có vài cái mặt tiền cửa hàng, thu tiền thuê phòng, tiền thuê đất".

"Ai biết bên này sẽ phát triển nhanh như vậy đâu!" - La Trân Trân nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, "Chị chỉ có một đứa em trai, không còn người thân nào khác, mấy cái khác chị làm không được, chỉ có hai tay để buôn bán, Giang Văn cũng là người thông minh, chị chỉ nó làm, nó như cá gặp nước".

Vóc dáng La Trân Trân cao ráo, đứng ở bậc thang dưới mà nhẹ nhàng vỗ vai Sở Đinh: "Đứa nhỏ đó quen khổ rồi, giờ đã khá giả hơn, chị chỉ hy vọng hai đứa hạnh phúc".

Đầu óc Sở Đinh vẫn hơi ngu ngơ, anh sờ chìa khóa xe của Giang Văn trong túi, chiếc xe rách nát này anh nói không chê là nói dối, nếu không phải sợ cãi nhau với Giang Văn thì đã vứt đi từ lâu rồi.

Đây mà gọi là sống khá giả hả?

Nhưng ngẫm lại mấy cửa hàng mà La Trân Trân dẫn anh đi xem, thật sự là rất khá giả, vốn tưởng rằng sau vài năm không gặp thì bạn trai đang tiến tới cuộc sống thường thường bậc trung, ai dè là nhảy lên thành tư bản luôn rồi.

Sở Đinh bình tĩnh, biết cuộc sống mấy năm nay của hắn không quá vất vả là được, anh nghĩ thầm, buổi chiều phải đổi cái chiếc xe nát này cho Giang Văn.

Đương nhiên là hắn thanh toán.

Buổi sáng Giang Văn về khu Hội Xuân một chuyến, lúc về tiện thể ghé siêu thị mua đồ ăn, đợi nửa ngày không thấy tin nhắn của Sở Đinh, hắn định bụng mua chút rau, đi qua khu thủy sản mua một ít tôm, buổi tối luộc lên là thành một món.

Sở Đinh trả lời: 'Buổi tối muốn ăn tôm to".

Giang Văn thấy trong xe đẩy có một túi tôm to, cong khóe môi.

Sở Đinh: "Còn muốn ăn bào ngư hải sản cua lớn, siêu thị có gì thì mua hết đi".

Giang Văn xem xét giọng điệu của anh: "Có chuyện gì vui hả?"

Một lúc lâu sau Sở Đinh mới trả lời: "Có, cực kì vui! Chị với em đi lấy xe!".

Một tấm hình được gửi tới, nhấp mở xem, một chiếc xe màu đỏ xinh đẹp tỏa ra mùi tiền dưới ánh đèn. Sở Đinh chụp hình cực kì thẳng nam, chụp bừa mà cũng bị mờ.

Sở Đinh: "Ông chủ Giang nhớ thanh toán nha 'mỉmcười.jpg'".

Giang Văn lập tức hiểu ra, cười cười, gửi một biểu tượng cảm xúc: 'Đã nhận'.

Sở Đinh hơi xấu hổ: "Em giỡn thôi, chỉ cần tôm to, còn lại anh tự mua đi! Em không kén chọn!"

_____

Beta nói: Chào đón editor mới nào!!! Editor cũ quăng gánh chạy đi ôm hai bộ khác rồi. Tuần này hoàn đứa con đầu lòng là tuần sau con thứ lên kệ nha. Mãi iuuuuu. Mà nhà ta đón thêm một chị beta cute nữa đóoo:>

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau