Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 12: Cô Là Người, Sao Có Thể Đền Như Đồ Vật Được
Dương Niệm Niệm vừa mới đánh giá hoàn cảnh trong nhà đã thấy Lục Thời Thâm nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt: “Nói đi, sao lại như vậy?”
Dương Niệm Niệm hoảng sợ, lấy hết can đảm nói: “Giống như những gì anh đã thấy, chị của tôi học đại học, yêu bạn trai khác, không muốn lấy anh, mẹ tôi không muốn trả lại tiền cho nhà anh nên đã dùng tôi để đền cho nhà anh.”
Lục Thời Thâm nhíu mày: “Chị gái cô đã đăng ký kết hôn với tôi.” Cô là người, sao có thể đền như đồ vật được?
“Tên trên giấy đăng ký kết hôn không phải là tên của chị gái tôi, tên thật của chị gái tôi là Dương Tuệ Oánh, tôi là Dương Niệm Niệm, người đăng ký kết hôn với anh là tôi, cả nhà anh đều bị mẹ tôi lừa.”
Cũng không biết có phải bị cảm xúc của chủ cơ thể này làm ảnh hưởng đây, vừa nghĩ đến đây Dương Niệm Niệm đã cảm thấy ấm ức, nước mắt không kiềm được chảy xuống, cô mạnh mẽ lau nước mắt, ai ngờ càng lau càng nhiều, ngay cả nước mũi cũng chảy luôn, cô dứt khoát mặc kệ, để nước mắt chảy đầy mặt.
Thấy cô khóc như mưa, Lục Thời Thâm nuốt câu “lừa quân hôn là phạm pháp” vào.
Trong nhà có một đứa trẻ khóc nhè đã khiến anh đau đầu lắm rồi, lại thêm một người thì biết làm sao?
Anh nhăn chặt mày: “Tôi đưa cô ra nhà ga.”
Dương Niệm Niệm vừa nghe vậy đã căng thẳng, ngước gương mặt quật cường nhìn anh: “Tôi không đi, lúc đến tôi đã nói lời tàn nhẫn với mẹ và anh trai, tôi sẽ không về.”
Dương Tuệ Oánh không biết Lục Thời Thâm đã là đoàn trưởng nên mới để cô gả đến đây, vẻ ngoài của anh lại đẹp trai như vậy, người đàn ông này cũng rất có bản lĩnh, nếu như bỏ lỡ sau này có đốt đèn cũng tìm không thấy.
Dù sao cũng đã đăng ký kết hôn rồi, tình cảm có thể dần bồi dưỡng, nếu như quay về, không biết chừng lại bị gả cho người khác, không về cô lại không có chỗ nào khác để đi, chi bằng cứ sống cùng Lục Thời Thâm xem sao.
Lục Thời Thâm nhìn cô: “Cô có biết ở lại đây có nghĩa là gì không?”
Dương Niệm Niệm: “Biết.”
Lục Thời Thâm còn trẻ như vậy đã là đoàn trưởng, sau này còn phát triển hơn nữa, có ngốc mới ly hôn.
Dương Thiên Trụ có nói một câu, nếu như cô ly hôn, sau này chưa chắc đã tìm được người tốt hơn Lục Thời Thâm.
Lục Thời Thâm nhìn gương mặt xinh đẹp non nớt của cô, thật ra cũng không cảm thấy đáng ghét, mấp môi hỏi: “Nghĩ kỹ chưa? Chắc chắn muốn ở lại?”
Dương Niệm Niệm hít mũi, đang định nói “nghĩ kỹ rồi” nhưng mà lại có nước mũi chảy ra khiến cô xấu hổ đến mặt đỏ bừng, lời đến bên miệng không nói ra được, ngón chân dùng sức cạ vào giày, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Mất mặt, thật sự quá mất mặt…
Lục Thời Thâm không nỡ nhìn thẳng nhìn sang chỗ khác: “Cô cứ nghỉ ngơi một chút, nghĩ cho kỹ.”
Đợi khi Dương Niệm Niệm lấy lại tinh thần, đã không thấy bóng dáng Lục Thời Thâm đâu, cô đặt túi lên bàn, cũng không dám lục lọi xem xét xung quanh, cô muốn tìm chút nước rửa mặt, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng đùa vui của trẻ con.
Dương Niệm Niệm đứng ở hành lang ban công nhìn xuống, thấy một đám con nít chơi đùa ở dưới lầu, trong đó có thằng nhóc mà cô đã cứu được.
Dương Niệm Niệm định chào thằng bé, lại nghe thằng nhóc mập đối diện thằng bé nói: “Cha cậu tìm mẹ kế cho cậu, sau này sẽ không thương cậu nữa.”
Thằng nhóc nghe vậy như bị giẫm phải đuôi, lớn tiếng phản bác: “Cậu nói bậy.”
Thằng nhóc mập nói có sách mách có chứng: “Tôi không nói bậy, mẹ tôi nói mẹ kế đều rất độc ác, ngày nào cũng sẽ đánh con nít.”
Dương Niệm Niệm hoảng sợ, lấy hết can đảm nói: “Giống như những gì anh đã thấy, chị của tôi học đại học, yêu bạn trai khác, không muốn lấy anh, mẹ tôi không muốn trả lại tiền cho nhà anh nên đã dùng tôi để đền cho nhà anh.”
Lục Thời Thâm nhíu mày: “Chị gái cô đã đăng ký kết hôn với tôi.” Cô là người, sao có thể đền như đồ vật được?
“Tên trên giấy đăng ký kết hôn không phải là tên của chị gái tôi, tên thật của chị gái tôi là Dương Tuệ Oánh, tôi là Dương Niệm Niệm, người đăng ký kết hôn với anh là tôi, cả nhà anh đều bị mẹ tôi lừa.”
Cũng không biết có phải bị cảm xúc của chủ cơ thể này làm ảnh hưởng đây, vừa nghĩ đến đây Dương Niệm Niệm đã cảm thấy ấm ức, nước mắt không kiềm được chảy xuống, cô mạnh mẽ lau nước mắt, ai ngờ càng lau càng nhiều, ngay cả nước mũi cũng chảy luôn, cô dứt khoát mặc kệ, để nước mắt chảy đầy mặt.
Thấy cô khóc như mưa, Lục Thời Thâm nuốt câu “lừa quân hôn là phạm pháp” vào.
Trong nhà có một đứa trẻ khóc nhè đã khiến anh đau đầu lắm rồi, lại thêm một người thì biết làm sao?
Anh nhăn chặt mày: “Tôi đưa cô ra nhà ga.”
Dương Niệm Niệm vừa nghe vậy đã căng thẳng, ngước gương mặt quật cường nhìn anh: “Tôi không đi, lúc đến tôi đã nói lời tàn nhẫn với mẹ và anh trai, tôi sẽ không về.”
Dương Tuệ Oánh không biết Lục Thời Thâm đã là đoàn trưởng nên mới để cô gả đến đây, vẻ ngoài của anh lại đẹp trai như vậy, người đàn ông này cũng rất có bản lĩnh, nếu như bỏ lỡ sau này có đốt đèn cũng tìm không thấy.
Dù sao cũng đã đăng ký kết hôn rồi, tình cảm có thể dần bồi dưỡng, nếu như quay về, không biết chừng lại bị gả cho người khác, không về cô lại không có chỗ nào khác để đi, chi bằng cứ sống cùng Lục Thời Thâm xem sao.
Lục Thời Thâm nhìn cô: “Cô có biết ở lại đây có nghĩa là gì không?”
Dương Niệm Niệm: “Biết.”
Lục Thời Thâm còn trẻ như vậy đã là đoàn trưởng, sau này còn phát triển hơn nữa, có ngốc mới ly hôn.
Dương Thiên Trụ có nói một câu, nếu như cô ly hôn, sau này chưa chắc đã tìm được người tốt hơn Lục Thời Thâm.
Lục Thời Thâm nhìn gương mặt xinh đẹp non nớt của cô, thật ra cũng không cảm thấy đáng ghét, mấp môi hỏi: “Nghĩ kỹ chưa? Chắc chắn muốn ở lại?”
Dương Niệm Niệm hít mũi, đang định nói “nghĩ kỹ rồi” nhưng mà lại có nước mũi chảy ra khiến cô xấu hổ đến mặt đỏ bừng, lời đến bên miệng không nói ra được, ngón chân dùng sức cạ vào giày, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Mất mặt, thật sự quá mất mặt…
Lục Thời Thâm không nỡ nhìn thẳng nhìn sang chỗ khác: “Cô cứ nghỉ ngơi một chút, nghĩ cho kỹ.”
Đợi khi Dương Niệm Niệm lấy lại tinh thần, đã không thấy bóng dáng Lục Thời Thâm đâu, cô đặt túi lên bàn, cũng không dám lục lọi xem xét xung quanh, cô muốn tìm chút nước rửa mặt, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng đùa vui của trẻ con.
Dương Niệm Niệm đứng ở hành lang ban công nhìn xuống, thấy một đám con nít chơi đùa ở dưới lầu, trong đó có thằng nhóc mà cô đã cứu được.
Dương Niệm Niệm định chào thằng bé, lại nghe thằng nhóc mập đối diện thằng bé nói: “Cha cậu tìm mẹ kế cho cậu, sau này sẽ không thương cậu nữa.”
Thằng nhóc nghe vậy như bị giẫm phải đuôi, lớn tiếng phản bác: “Cậu nói bậy.”
Thằng nhóc mập nói có sách mách có chứng: “Tôi không nói bậy, mẹ tôi nói mẹ kế đều rất độc ác, ngày nào cũng sẽ đánh con nít.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất