Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 13: Tôi Là Vợ Của Lục Thời Thâm
Thằng nhóc vừa nghe xong đã khóc hu hu, một lúc sau được một thím đến dỗ dành.
Dương Niệm Niệm nghĩ thầm: Miệng của thằng nhóc mập kia đúng là hư.
Dương Niệm Niệm xoay người quay về nhà, bỗng đối diện với một người phụ nữ đi từ nhà bên cạnh ra, nghĩ đến việc sau này đều là hàng xóm, còn cười với cô ta một cái xem như chào hỏi.
Người phụ nữ ngẩn người, nhìn chằm chằm Dương Niệm Niệm đánh giá, nghi ngờ hỏi: “Cô là?”
Dương Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Tôi là vợ của Lục Thời Thâm.”
“Cô là vợ của đoàn trưởng Lục?” Người phụ nữ ngạc nhiên há miệng, giọng to như loa: “Trời ạ, sao tôi không nghe nói chuyện vợ của đoàn trưởng Lục sẽ đến theo quân chứ? Không phải cô đang học đại học sao?”
Ờm… chuyện vợ của Lục Thời Thâm là sinh viên, tất cả người ở đây đều biết sao?
Dương Niệm Niệm đang định tìm lý do để nói dối qua chuyện, lại có mấy người nhà khác nghe thấy tiếng nói, cũng đều ra hóng chuyện: “Cô chính là vợ của đoàn trưởng Lục à?”
Dương Niệm Niệm cũng không giải thích gì, tỏ vẻ ngại ngùng gật đầu: “Tôi, tôi vừa đến, mọi người nói chuyện đi, tôi vào nhà trước.”
Dương Niệm Niệm vào nhà, tiếng nói chuyện bên ngoài không ngừng lại.
“Nhìn mới mười tám mười chín tuổi? Trên mặt vẫn còn nét trẻ con đó, sao đoàn trưởng Lục lại tìm cô vợ trẻ như vậy chứ?”
“Vẫn còn đang học đại học mà, có thể không trẻ sao? Cũng thật xinh đẹp, khó trách được đoàn trưởng Lục để mắt đến.”
“Lúc này có người phải đau lòng rồi.”
Có người đau lòng sao?
Xem ra ở đây còn có người nhớ thương Lục Thời Thâm đó, cũng đúng, người đàn ông trẻ tuổi tương lai hứa hẹn lại còn đẹp trai như vậy, không có ai nhớ thương mới là lạ.
Mặt trời ngả về tây, Dương Niệm Niệm cảm thấy hơi đói bụng, bụng sôi ùng ục.
Sợ gặp phải mấy bà thím hỏi này hỏi kia, cô cũng không dám ra ngoài, đang nghĩ đến việc không biết bao giờ Lục Thời Thâm về, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa “rầm rầm”.
Cô mở cửa ra, thấy Lục Thời Thâm đang đứng dưới ánh hoàng hôn, trên tay còn cầm hai hộp cơm nhôm.
Lục Thời Thâm vòng qua Dương Niệm Niệm vào nhà, đặt hộp cơm lên bàn, còn tiện tay mở hộp cơm ra: “Ăn cơm đi.”
Bụng đã sôi ùng ục được một lúc, Dương Niệm Niệm thật sự đói bụng, cô bước sang ngồi xuống, nhận ra trong hộp cơm còn có hai miếng thịt kho, hai mắt lập tức sáng lên.
“Đãi ngộ trong bộ đội của các anh thật tốt, còn có thịt kho tàu để ăn.”
Trong thời kỳ thiếu thốn này, một gia đình đông người đều trông chờ vào vài mẫu đất để sống, có thể ăn no đã là tốt lắm rồi, không đến tết sẽ không được ăn thịt.
Huống chi nhà cô còn nuôi một sinh viên, ngày thường đều ăn ngũ cốc và cà rốt khoai tây, cơ bản không được ăn ngon, vừa nhìn thấy thịt là chủ nhân cơ thể này đã thèm không nhịn nổi.
Lục Thời Thâm vừa cầm lấy đũa định ăn cơm, thấy đôi mắt phát sáng của cô, vậy nên gắp hai miếng thịt kho cho cô, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Trong lòng Dương Niệm Niệm cảm thấy ấm áp, cảm thấy Lục Thời Thâm cũng không tệ lắm, trong lòng mừng thầm, lại gắp một miếng thịt kho trả lại cho anh: “Anh cũng ăn một miếng đi.”
Động tác của Lục Thời Thâm hơi dừng lại, nhưng cũng lại tiếp tục ăn như không có chuyện gì.
Theo nguyên tắc mỗi hạt cơm đều vất vả mới làm ra được, Dương Niệm Niệm ăn sạch cơm, thường ngày chủ cơ thể này có cháo loãng ăn đã không tệ, nên bữa cơm như vậy là chưa từng có.
Cô vô cùng thỏa mãn lau lau miệng, gương mặt nhỏ nghiêm túc nhìn Lục Thời Thâm: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi đồng ý ở lại sống cùng anh, chỉ cần anh đừng chê tôi không phải là sinh viên là được.”
Dương Niệm Niệm nghĩ thầm: Miệng của thằng nhóc mập kia đúng là hư.
Dương Niệm Niệm xoay người quay về nhà, bỗng đối diện với một người phụ nữ đi từ nhà bên cạnh ra, nghĩ đến việc sau này đều là hàng xóm, còn cười với cô ta một cái xem như chào hỏi.
Người phụ nữ ngẩn người, nhìn chằm chằm Dương Niệm Niệm đánh giá, nghi ngờ hỏi: “Cô là?”
Dương Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Tôi là vợ của Lục Thời Thâm.”
“Cô là vợ của đoàn trưởng Lục?” Người phụ nữ ngạc nhiên há miệng, giọng to như loa: “Trời ạ, sao tôi không nghe nói chuyện vợ của đoàn trưởng Lục sẽ đến theo quân chứ? Không phải cô đang học đại học sao?”
Ờm… chuyện vợ của Lục Thời Thâm là sinh viên, tất cả người ở đây đều biết sao?
Dương Niệm Niệm đang định tìm lý do để nói dối qua chuyện, lại có mấy người nhà khác nghe thấy tiếng nói, cũng đều ra hóng chuyện: “Cô chính là vợ của đoàn trưởng Lục à?”
Dương Niệm Niệm cũng không giải thích gì, tỏ vẻ ngại ngùng gật đầu: “Tôi, tôi vừa đến, mọi người nói chuyện đi, tôi vào nhà trước.”
Dương Niệm Niệm vào nhà, tiếng nói chuyện bên ngoài không ngừng lại.
“Nhìn mới mười tám mười chín tuổi? Trên mặt vẫn còn nét trẻ con đó, sao đoàn trưởng Lục lại tìm cô vợ trẻ như vậy chứ?”
“Vẫn còn đang học đại học mà, có thể không trẻ sao? Cũng thật xinh đẹp, khó trách được đoàn trưởng Lục để mắt đến.”
“Lúc này có người phải đau lòng rồi.”
Có người đau lòng sao?
Xem ra ở đây còn có người nhớ thương Lục Thời Thâm đó, cũng đúng, người đàn ông trẻ tuổi tương lai hứa hẹn lại còn đẹp trai như vậy, không có ai nhớ thương mới là lạ.
Mặt trời ngả về tây, Dương Niệm Niệm cảm thấy hơi đói bụng, bụng sôi ùng ục.
Sợ gặp phải mấy bà thím hỏi này hỏi kia, cô cũng không dám ra ngoài, đang nghĩ đến việc không biết bao giờ Lục Thời Thâm về, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa “rầm rầm”.
Cô mở cửa ra, thấy Lục Thời Thâm đang đứng dưới ánh hoàng hôn, trên tay còn cầm hai hộp cơm nhôm.
Lục Thời Thâm vòng qua Dương Niệm Niệm vào nhà, đặt hộp cơm lên bàn, còn tiện tay mở hộp cơm ra: “Ăn cơm đi.”
Bụng đã sôi ùng ục được một lúc, Dương Niệm Niệm thật sự đói bụng, cô bước sang ngồi xuống, nhận ra trong hộp cơm còn có hai miếng thịt kho, hai mắt lập tức sáng lên.
“Đãi ngộ trong bộ đội của các anh thật tốt, còn có thịt kho tàu để ăn.”
Trong thời kỳ thiếu thốn này, một gia đình đông người đều trông chờ vào vài mẫu đất để sống, có thể ăn no đã là tốt lắm rồi, không đến tết sẽ không được ăn thịt.
Huống chi nhà cô còn nuôi một sinh viên, ngày thường đều ăn ngũ cốc và cà rốt khoai tây, cơ bản không được ăn ngon, vừa nhìn thấy thịt là chủ nhân cơ thể này đã thèm không nhịn nổi.
Lục Thời Thâm vừa cầm lấy đũa định ăn cơm, thấy đôi mắt phát sáng của cô, vậy nên gắp hai miếng thịt kho cho cô, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Trong lòng Dương Niệm Niệm cảm thấy ấm áp, cảm thấy Lục Thời Thâm cũng không tệ lắm, trong lòng mừng thầm, lại gắp một miếng thịt kho trả lại cho anh: “Anh cũng ăn một miếng đi.”
Động tác của Lục Thời Thâm hơi dừng lại, nhưng cũng lại tiếp tục ăn như không có chuyện gì.
Theo nguyên tắc mỗi hạt cơm đều vất vả mới làm ra được, Dương Niệm Niệm ăn sạch cơm, thường ngày chủ cơ thể này có cháo loãng ăn đã không tệ, nên bữa cơm như vậy là chưa từng có.
Cô vô cùng thỏa mãn lau lau miệng, gương mặt nhỏ nghiêm túc nhìn Lục Thời Thâm: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi đồng ý ở lại sống cùng anh, chỉ cần anh đừng chê tôi không phải là sinh viên là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất