Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 15: Chuyển Nhà
Trên giấy viết: “Cơm sáng.”
Trong lòng Dương Niệm Niệm hơi vui mừng, người đàn ông này nhìn có vẻ ít nói, như là cục than đen vậy, nhưng mà rất biết quan tâm người khác.
Dương Niệm Niệm vừa mới ăn cơm xong, Lý Phong Ích cứ như là canh giờ đến vậy, anh ấy nhìn thấy Dương Niệm Niệm cũng không nói gì, chỉ cười hì hì trước.
“Chị dâu, đoàn trưởng bảo em đến giúp chị chuyển nhà.”
…
Dương Niệm Niệm hơi ngạc nhiên: “Nhà được phê duyệt nhanh vậy sao?”
Lý Phong Ích vô cùng tự tin trả lời: “Được duyệt rồi, bộ phận hậu cần biết chị đã đến, đã sớm chuẩn bị nhà, chỉ chờ đoàn trưởng đến hỏi mà thôi.”
Biết quân đội bận rộn, Dương Niệm Niệm cũng không chậm trễ, trong nhà không có đồ linh tinh gì, bàn ghế không biết là quân đội cấp hay Lục Thời Thâm mua, cô chỉ có thể bảo Lý Phong Ích chuyển thùng gỗ.
“Chúng ta cứ mang thùng gỗ sang trước, mấy thứ như chăn gối nhẹ, tôi tự dọn là được.”
“Chị dâu, chị cần dọn gì cứ nói với em một tiếng, em dọn là được, chị không cần làm.”
Lý Phong Ích rất khỏe, vào nhà đã khiêng thùng gỗ lên vai đi ra ngoài, Dương Niệm Niệm ngẩn ra một chút, vội vàng cầm lấy bình nước sôi và chậu nước đi theo sau.
Lý Phong Ích đi rất nhanh, khiêng thùng gỗ còn đi nhanh như vậy, lúc gặp được mấy vợ quân nhân làm cỏ trong vườn rau, mọi người đều nhận ra Lý Phong Ích, chủ động chào hỏi anh ấy.
“Tiểu Lý, cậu dọn thùng làm gì thế?”
Lý Phong Ích cười ha hả trả lời: “Tôi giúp chị dâu chuyển nhà.”
Mấy vợ quân nhân nhìn Dương Niệm Niệm, ánh mắt như đèn pha vậy, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Ôi, đây là vợ của đoàn trưởng Lục à, nghe nói là xinh như tiên nữ, thật sự là vậy nhỉ.”
Dương Niệm Niệm nghe vậy giả vờ ngại ngùng cười cười: “Chị cứ nói quá.”
Một vợ quân nhân mặc áo hoa chua chát nói: “Làm gì nói quá, nếu như cô xấu xí, đoàn trưởng Lục có thể đổi căn nhà lớn vậy sao?”
Câu này nghe như có ý khác, Dương Niệm Niệm vẫn chưa kịp nghĩ đã có một vợ quân nhân khác ôm con đổi đề tài nói: “Được rồi được rồi, đừng trêu cô ấy nữa, người ta còn nhỏ, ngại đó.”
Người phụ nữ áo hoa nghẹn miệng không lên tiếng nữa, trong lòng Dương Niệm Niệm nổi lên nghi ngờ, cứ cảm thấy câu nói của người phụ nữ áo hoa có ẩn ý.
Đi theo Lý Phong Ích một lát, đến một khu lầu khác, Dương Niệm Niệm nhận ra nơi này có vẻ khác, bên cạnh tầng lầu là nhà nhỏ gạch đó ngói xanh, mỗi căn nhà đều có bố cục khá giống nhau, có ba phòng, bên cạnh còn có bếp nhỏ.
Trong những căn nhà này đều treo quần áo, đều có người ở, Lý Phong Ích đưa cô đến một căn nhà không có treo quần áo, đẩy cửa vào đặt thùng gỗ trên mặt đất, tro bụi bay tán loạn, khiến Dương Niệm Niệm sặc ho vài cái.
Lý Phong Ích ngại ngùng xoa xoa đầu: “Chị dâu, em quên ở đây đã lâu không có người ở, cần quét dọn một chút.”
Dương Niệm Niệm vẫn còn đang cân nhắc chuyện người phụ nữ áo hoa nói, nghe thấy anh ấy nói thì hoàn hồn, nói: “Không sao, dù sao tôi cũng rảnh rỗi, đợi lát nữa tôi tự quét dọn một chút là được rồi.”
Trong căn nhà không có gì cả, Dương Niệm Niệm đoán được đồ trước đó hẳn là do Lục Thời Thâm mua, cô vén tay áo lên chuẩn bị quét dọn nhà cửa.
Lý Phong Ích cũng rất để ý, thấy vẻ mặt Dương Niệm Niệm không đúng lắm, đoán là những lời mấy vợ quân nhân kia có lẽ đã ảnh hưởng đến cô.
“Mấy vợ quân nhân đó cả ngày rảnh rỗi không có việc gì thì thích nói mấy chuyện đâu đâu, chị dâu đừng để trong lòng, không thích thì đừng đến gần họ, đừng quan tâm đến họ là được.”
Trong lòng Dương Niệm Niệm hơi vui mừng, người đàn ông này nhìn có vẻ ít nói, như là cục than đen vậy, nhưng mà rất biết quan tâm người khác.
Dương Niệm Niệm vừa mới ăn cơm xong, Lý Phong Ích cứ như là canh giờ đến vậy, anh ấy nhìn thấy Dương Niệm Niệm cũng không nói gì, chỉ cười hì hì trước.
“Chị dâu, đoàn trưởng bảo em đến giúp chị chuyển nhà.”
…
Dương Niệm Niệm hơi ngạc nhiên: “Nhà được phê duyệt nhanh vậy sao?”
Lý Phong Ích vô cùng tự tin trả lời: “Được duyệt rồi, bộ phận hậu cần biết chị đã đến, đã sớm chuẩn bị nhà, chỉ chờ đoàn trưởng đến hỏi mà thôi.”
Biết quân đội bận rộn, Dương Niệm Niệm cũng không chậm trễ, trong nhà không có đồ linh tinh gì, bàn ghế không biết là quân đội cấp hay Lục Thời Thâm mua, cô chỉ có thể bảo Lý Phong Ích chuyển thùng gỗ.
“Chúng ta cứ mang thùng gỗ sang trước, mấy thứ như chăn gối nhẹ, tôi tự dọn là được.”
“Chị dâu, chị cần dọn gì cứ nói với em một tiếng, em dọn là được, chị không cần làm.”
Lý Phong Ích rất khỏe, vào nhà đã khiêng thùng gỗ lên vai đi ra ngoài, Dương Niệm Niệm ngẩn ra một chút, vội vàng cầm lấy bình nước sôi và chậu nước đi theo sau.
Lý Phong Ích đi rất nhanh, khiêng thùng gỗ còn đi nhanh như vậy, lúc gặp được mấy vợ quân nhân làm cỏ trong vườn rau, mọi người đều nhận ra Lý Phong Ích, chủ động chào hỏi anh ấy.
“Tiểu Lý, cậu dọn thùng làm gì thế?”
Lý Phong Ích cười ha hả trả lời: “Tôi giúp chị dâu chuyển nhà.”
Mấy vợ quân nhân nhìn Dương Niệm Niệm, ánh mắt như đèn pha vậy, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Ôi, đây là vợ của đoàn trưởng Lục à, nghe nói là xinh như tiên nữ, thật sự là vậy nhỉ.”
Dương Niệm Niệm nghe vậy giả vờ ngại ngùng cười cười: “Chị cứ nói quá.”
Một vợ quân nhân mặc áo hoa chua chát nói: “Làm gì nói quá, nếu như cô xấu xí, đoàn trưởng Lục có thể đổi căn nhà lớn vậy sao?”
Câu này nghe như có ý khác, Dương Niệm Niệm vẫn chưa kịp nghĩ đã có một vợ quân nhân khác ôm con đổi đề tài nói: “Được rồi được rồi, đừng trêu cô ấy nữa, người ta còn nhỏ, ngại đó.”
Người phụ nữ áo hoa nghẹn miệng không lên tiếng nữa, trong lòng Dương Niệm Niệm nổi lên nghi ngờ, cứ cảm thấy câu nói của người phụ nữ áo hoa có ẩn ý.
Đi theo Lý Phong Ích một lát, đến một khu lầu khác, Dương Niệm Niệm nhận ra nơi này có vẻ khác, bên cạnh tầng lầu là nhà nhỏ gạch đó ngói xanh, mỗi căn nhà đều có bố cục khá giống nhau, có ba phòng, bên cạnh còn có bếp nhỏ.
Trong những căn nhà này đều treo quần áo, đều có người ở, Lý Phong Ích đưa cô đến một căn nhà không có treo quần áo, đẩy cửa vào đặt thùng gỗ trên mặt đất, tro bụi bay tán loạn, khiến Dương Niệm Niệm sặc ho vài cái.
Lý Phong Ích ngại ngùng xoa xoa đầu: “Chị dâu, em quên ở đây đã lâu không có người ở, cần quét dọn một chút.”
Dương Niệm Niệm vẫn còn đang cân nhắc chuyện người phụ nữ áo hoa nói, nghe thấy anh ấy nói thì hoàn hồn, nói: “Không sao, dù sao tôi cũng rảnh rỗi, đợi lát nữa tôi tự quét dọn một chút là được rồi.”
Trong căn nhà không có gì cả, Dương Niệm Niệm đoán được đồ trước đó hẳn là do Lục Thời Thâm mua, cô vén tay áo lên chuẩn bị quét dọn nhà cửa.
Lý Phong Ích cũng rất để ý, thấy vẻ mặt Dương Niệm Niệm không đúng lắm, đoán là những lời mấy vợ quân nhân kia có lẽ đã ảnh hưởng đến cô.
“Mấy vợ quân nhân đó cả ngày rảnh rỗi không có việc gì thì thích nói mấy chuyện đâu đâu, chị dâu đừng để trong lòng, không thích thì đừng đến gần họ, đừng quan tâm đến họ là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất