Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 17: Sau Đó Thì Sao
Lục An An nhìn Dương Niệm Niệm một cái, nhận ra mẹ kế là người đã đánh mình hôm qua, cậu nhóc bĩu môi, suýt chút nữa khóc: “Vâng, hôm qua cô ta đã vào quân đội.”
Chu Tuyết Lị ngẩn ra một lát, một lúc lâu sau mới có phản ứng, xoay người nhìn Dương Niệm Niệm, khóe miệng cong lên nở nụ cười nói: “Ngại quá, tôi không biết đoàn trưởng Lục đột nhiên kết hôn, chuyện lớn như vậy mà không ai nói cho tôi biết, nên tôi không biết thân phận của cô. Đúng rồi, tôi là Chu Tuyết Lị, là cô giáo của An An.”
Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Không sao, cô tìm Thời Thâm có chuyện gì sao?”
Theo trực giác của phụ nữ thì cô cảm thấy khi Chu Tuyết Lị nghe cô nói là vợ của Lục Thời Thâm thì có phản ứng khá kỳ lạ.
Cô vừa mới chuyển nhà Chu Tuyết Lị đã tìm đến đây, chắc chắn đã hỏi thăm mấy vợ quân nhân trong khu, những vợ quân nhân đó lại không hề nhắc đến việc Lục Thời Thâm vì kết hôn mới chuyển đến đây, cứ như là đang đợi xem kịch hay vậy…
Giáo viên ở ngoài lại chạy đến khu tập thể người thân tìm Lục Thời Thâm, cộng thêm thân phận và vẻ ngoài của Lục Thời Thâm, tám mươi phần trăm là Chu Tuyết Lị có tình cảm với anh…
Vì để tuyên bố chủ quyền, cách Dương Niệm Niệm gọi Lục Thời Thâm cũng cố tình thay đổi.
“À, tôi đến dạy học bù cho An An.”
Chu Tuyết Lị bị câu hỏi của Dương Niệm Niệm làm cho hơi xấu hổ.
Dương Niệm Niệm càng nghe càng thấy lạ, sau đó hỏi hơi ngốc: “Sau đó thì sao?”
Dạy học bù cho An An, tìm Lục Thời Thâm làm gì?
“…”
Chu Tuyết Lị thấy vẻ mặt Dương Niệm Niệm nghi ngờ, cũng xa lạ với An An, từ đầu đến cuối cũng không chào hỏi An An, cứ như là không quen biết vậy.
Cô ta nghi ngờ hỏi: “Cô…. Không phải cô không biết đoàn trưởng Lục có đứa con trai đó chứ?”
“…”
Lục Thời Thâm có con trai?
Lục Thời Thâm vậy mà đã có con trai?
Lục Thời Thâm sao lại có đứa con trai đã lớn như vậy rồi chứ?
Sau khi hoảng hốt, Dương Niệm Niệm giấu suy nghĩ của mình, ra vẻ bình tĩnh nói: “Câu hỏi này của cô có hơi lạ, tôi chỉ thấy tò mò cô dạy học cho An An, tìm Thời Thâm làm gì?”
Dù Lục Thời Thâm có một đứa con trai thì đó cũng là chuyện giữa hai vợ chồng họ, Dương Niệm Niệm không thích bị người ngoài châm chọc.
Chu Tuyết Lị nửa tin nửa ngờ giải thích: “Tôi thấy An An buồn rầu không vui, hỏi em ấy, em ấy cũng không nói, nên định hỏi đoàn trưởng Lục một chút xem có phải hôm qua An An bị rơi xuống nước nên hoảng sợ không.”
“Cũng có thể.”
Dương Niệm Niệm nhớ đến những gì tối qua nghe được, trong lòng cũng đoán được lý do tại sao An An không vui.
“Tôi thấy cảm xúc hôm nay của An An không tốt lắm, nên hôm nay không dạy thêm cho em ấy, đợi ngày mai em ấy đến trường tôi sẽ dạy cho em ấy.” Chu Tuyết Lị xoa xoa đầu An An: “An An, mau đi với mẹ em đi.”
Lục An An đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt hơi hoảng sợ, Chu Tuyết Lị chỉ đành nói: “Có vẻ như An An sợ cô.”
Dương Niệm Niệm nói tiếp: “Hôm qua tôi mới đến, chưa ở chung lâu, thằng bé xa lạ với tôi cũng bình thường.”
Cô và Lục Thời Thâm còn chưa bồi dưỡng được tình cảm, với Lục An An thì có thể có tình cảm gì?
Chu Tuyết Lị căng căng khóe môi, gật gật đầu phụ họa, dịu dàng dỗ An An vào nhà, Dương Niệm Niệm đi sau phía sau An An, cùng đi vào nhà, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Dương Niệm Niệm tức giận, Lục An An đã sợ lại càng không thích Dương Niệm Niệm.
Nhìn chằm chằm An An một lát, Dương Niệm Niệm bị thái độ của cậu bé chọc cười: “Tốt xấu gì dì cũng là người cứu mạng cháu, thái độ của cháu là thế nào?”
Chu Tuyết Lị ngẩn ra một lát, một lúc lâu sau mới có phản ứng, xoay người nhìn Dương Niệm Niệm, khóe miệng cong lên nở nụ cười nói: “Ngại quá, tôi không biết đoàn trưởng Lục đột nhiên kết hôn, chuyện lớn như vậy mà không ai nói cho tôi biết, nên tôi không biết thân phận của cô. Đúng rồi, tôi là Chu Tuyết Lị, là cô giáo của An An.”
Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Không sao, cô tìm Thời Thâm có chuyện gì sao?”
Theo trực giác của phụ nữ thì cô cảm thấy khi Chu Tuyết Lị nghe cô nói là vợ của Lục Thời Thâm thì có phản ứng khá kỳ lạ.
Cô vừa mới chuyển nhà Chu Tuyết Lị đã tìm đến đây, chắc chắn đã hỏi thăm mấy vợ quân nhân trong khu, những vợ quân nhân đó lại không hề nhắc đến việc Lục Thời Thâm vì kết hôn mới chuyển đến đây, cứ như là đang đợi xem kịch hay vậy…
Giáo viên ở ngoài lại chạy đến khu tập thể người thân tìm Lục Thời Thâm, cộng thêm thân phận và vẻ ngoài của Lục Thời Thâm, tám mươi phần trăm là Chu Tuyết Lị có tình cảm với anh…
Vì để tuyên bố chủ quyền, cách Dương Niệm Niệm gọi Lục Thời Thâm cũng cố tình thay đổi.
“À, tôi đến dạy học bù cho An An.”
Chu Tuyết Lị bị câu hỏi của Dương Niệm Niệm làm cho hơi xấu hổ.
Dương Niệm Niệm càng nghe càng thấy lạ, sau đó hỏi hơi ngốc: “Sau đó thì sao?”
Dạy học bù cho An An, tìm Lục Thời Thâm làm gì?
“…”
Chu Tuyết Lị thấy vẻ mặt Dương Niệm Niệm nghi ngờ, cũng xa lạ với An An, từ đầu đến cuối cũng không chào hỏi An An, cứ như là không quen biết vậy.
Cô ta nghi ngờ hỏi: “Cô…. Không phải cô không biết đoàn trưởng Lục có đứa con trai đó chứ?”
“…”
Lục Thời Thâm có con trai?
Lục Thời Thâm vậy mà đã có con trai?
Lục Thời Thâm sao lại có đứa con trai đã lớn như vậy rồi chứ?
Sau khi hoảng hốt, Dương Niệm Niệm giấu suy nghĩ của mình, ra vẻ bình tĩnh nói: “Câu hỏi này của cô có hơi lạ, tôi chỉ thấy tò mò cô dạy học cho An An, tìm Thời Thâm làm gì?”
Dù Lục Thời Thâm có một đứa con trai thì đó cũng là chuyện giữa hai vợ chồng họ, Dương Niệm Niệm không thích bị người ngoài châm chọc.
Chu Tuyết Lị nửa tin nửa ngờ giải thích: “Tôi thấy An An buồn rầu không vui, hỏi em ấy, em ấy cũng không nói, nên định hỏi đoàn trưởng Lục một chút xem có phải hôm qua An An bị rơi xuống nước nên hoảng sợ không.”
“Cũng có thể.”
Dương Niệm Niệm nhớ đến những gì tối qua nghe được, trong lòng cũng đoán được lý do tại sao An An không vui.
“Tôi thấy cảm xúc hôm nay của An An không tốt lắm, nên hôm nay không dạy thêm cho em ấy, đợi ngày mai em ấy đến trường tôi sẽ dạy cho em ấy.” Chu Tuyết Lị xoa xoa đầu An An: “An An, mau đi với mẹ em đi.”
Lục An An đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt hơi hoảng sợ, Chu Tuyết Lị chỉ đành nói: “Có vẻ như An An sợ cô.”
Dương Niệm Niệm nói tiếp: “Hôm qua tôi mới đến, chưa ở chung lâu, thằng bé xa lạ với tôi cũng bình thường.”
Cô và Lục Thời Thâm còn chưa bồi dưỡng được tình cảm, với Lục An An thì có thể có tình cảm gì?
Chu Tuyết Lị căng căng khóe môi, gật gật đầu phụ họa, dịu dàng dỗ An An vào nhà, Dương Niệm Niệm đi sau phía sau An An, cùng đi vào nhà, hai người trừng mắt nhìn nhau.
Dương Niệm Niệm tức giận, Lục An An đã sợ lại càng không thích Dương Niệm Niệm.
Nhìn chằm chằm An An một lát, Dương Niệm Niệm bị thái độ của cậu bé chọc cười: “Tốt xấu gì dì cũng là người cứu mạng cháu, thái độ của cháu là thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất