Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 20: Phí Sinh Hoạt
Cô dựa vào cửa nói: “Một nhà ba người chúng ta cũng không thể cứ sống dựa vào cơm lấy từ quân đội được, ngày mai tôi sẽ đi vào thành phố mua chút đồ dùng nhà bếp, lúc về là có thể nấu cơm nhà cho hai người ăn.”
“Được.”
Lục Thời Thâm đang rửa hộp cơm sau khi đồng ý xong cũng không nói gì nữa.
Dương Niệm Niệm nhìn thấy hộp cơm đã được anh rửa bóng loáng, há miệng thở dốc, vẫn không có mặt mũi mở miệng. Kiếp trước lúc cô muốn có tiền sinh hoạt phí, cô chỉ cần làm nũng là cha mẹ cô đã cho. Bây giờ muốn cô ngửa tay ra xin tiền hai người đàn ông xa lạ mới quen hai ngày, cô nào không biết xấu hổ như vậy?
Nếu như Lục Thời Thâm từ chối, như vậy chẳng phải rất mất mặt sao?
Không được, cô phải tự nghĩ cách kiếm tiền.
Đứng ở cửa bếp một lát, Dương Niệm Niệm từ từ đi vào nhà chính, đứa nhỏ Lục An An này thật ra rất ngoan, ăn cơm xong thì ghé lên bàn làm bài tập, chỉ là chữ viết xấu đến nỗi không nỡ nhìn, mỗi nét bút đều như muốn bỏ nhà ra đi vậy, xiên xiên vẹo vẹo.
“Vào đây với tôi một chút.” Lục Thời Thâm đi từ bên ngoài vào, lập tức đi vào phòng trong.
Dương Niệm Niệm tung ta tung tăng vào phòng, thấy anh lấy trong góc thùng gỗ ra một chồng tiền và một bức thư, số tiền kia nhìn cũng phải có 200 đồng.
Anh rút ra mười đồng tiền, số tiền còn lại giao cho Dương Niệm Niệm, hơi mất tự nhiên nói: “Số tiền này em cầm mà dùng, muốn mua gì thì mua.”
Nên là… quyền quản lý tài chính trong nhà lớn như vậy đều giao cho cô?
Trong lòng Dương Niệm Niệm cảm thấy mừng thầm, có thiện cảm với Lục Thời Thâm hơn nhiều, chỉ là… cho cô tiền cô còn có thể hiểu, đưa thư cho cô làm gì?
Nhìn tên trên bao bì thư, mặt Dương Niệm Niệm phồng lên: “Thư viết cho Dương Tuệ Oánh, anh đưa tôi làm gì?”
Lục Thời Thâm giải thích: “Đây là tiền phí sinh hoạt tháng này định gửi cho cô ta, bây giờ không gửi nữa, em giữ mà dùng.”
“Mỗi tháng anh còn gửi tiền cho cô ta sao?”
Dương Niệm Niệm chua lòm mở thư ra, vui mừng là bên trong trừ 20 đồng tiền thì cũng không viết gì.
Thật sự là chịu chi mà, một tháng gửi cho Dương Tuệ Oánh 20 đồng tiền, có thể hiểu Dương Tuệ Oánh ở trường sống thoải mái thế nào.
Lục Thời Thâm không hé răng, lúc đó thân phận Dương Tuệ Oánh là vợ của mình, tuy hai người không có tình cảm nhưng mà Dương Tuệ Oánh gửi thư nói trong nhà không có tiền chu cấp cho cô ta đi học, có thể không học được.
Thi đậu đại học thật sự không dễ, anh đánh giá cao sự tài năng này của Dương Tuệ Oánh nên mới bỏ tiền chu cấp cho Dương Tuệ Oánh đi học.
“Mỗi tháng nhà tôi gửi cho chị tôi mười đồng, hơn nữa trường học cũng có trợ cấp, thêm tiền anh gửi, chị ta ở thành phố sống như công chúa vậy.” Dương Niệm Niệm cầm bức thư cười lạnh: “Khó trách chị ta muốn bồi thường tôi cho anh, tiêu hai ba trăm đồng của nhà anh rồi, có tiền trả mới là lạ.”
Nói xong, giọng cô trở nên hung dữ: “Sau này không cho phép gửi tiền cho chị ta, một xu cũng không được gửi, cho chị ta đói chết.”
Thấy cô giận như một con sư tử con, Lục Thời Thâm gật đầu trả lời: “Được.”
Buổi chiều Lục Thời Thâm đi vào quân đội, Lục An An làm xong bài tập bị các bạn học rủ ra ngoài chơi, Dương Niệm Niệm dọn sạch cỏ ở trong sân, lại dọn rửa nhà bếp sạch sẽ, bận bịu hơn một tiếng, bụng bỗng hơi đau.
Sốt ruột tìm một vòng mới nhận ra trong nhà không có nhà vệ sinh, cô ôm bụng chạy đến nhà vệ sinh dưới lầu, lúc đi ra không cẩn thận đụng vào một vợ quân nhân.
“Được.”
Lục Thời Thâm đang rửa hộp cơm sau khi đồng ý xong cũng không nói gì nữa.
Dương Niệm Niệm nhìn thấy hộp cơm đã được anh rửa bóng loáng, há miệng thở dốc, vẫn không có mặt mũi mở miệng. Kiếp trước lúc cô muốn có tiền sinh hoạt phí, cô chỉ cần làm nũng là cha mẹ cô đã cho. Bây giờ muốn cô ngửa tay ra xin tiền hai người đàn ông xa lạ mới quen hai ngày, cô nào không biết xấu hổ như vậy?
Nếu như Lục Thời Thâm từ chối, như vậy chẳng phải rất mất mặt sao?
Không được, cô phải tự nghĩ cách kiếm tiền.
Đứng ở cửa bếp một lát, Dương Niệm Niệm từ từ đi vào nhà chính, đứa nhỏ Lục An An này thật ra rất ngoan, ăn cơm xong thì ghé lên bàn làm bài tập, chỉ là chữ viết xấu đến nỗi không nỡ nhìn, mỗi nét bút đều như muốn bỏ nhà ra đi vậy, xiên xiên vẹo vẹo.
“Vào đây với tôi một chút.” Lục Thời Thâm đi từ bên ngoài vào, lập tức đi vào phòng trong.
Dương Niệm Niệm tung ta tung tăng vào phòng, thấy anh lấy trong góc thùng gỗ ra một chồng tiền và một bức thư, số tiền kia nhìn cũng phải có 200 đồng.
Anh rút ra mười đồng tiền, số tiền còn lại giao cho Dương Niệm Niệm, hơi mất tự nhiên nói: “Số tiền này em cầm mà dùng, muốn mua gì thì mua.”
Nên là… quyền quản lý tài chính trong nhà lớn như vậy đều giao cho cô?
Trong lòng Dương Niệm Niệm cảm thấy mừng thầm, có thiện cảm với Lục Thời Thâm hơn nhiều, chỉ là… cho cô tiền cô còn có thể hiểu, đưa thư cho cô làm gì?
Nhìn tên trên bao bì thư, mặt Dương Niệm Niệm phồng lên: “Thư viết cho Dương Tuệ Oánh, anh đưa tôi làm gì?”
Lục Thời Thâm giải thích: “Đây là tiền phí sinh hoạt tháng này định gửi cho cô ta, bây giờ không gửi nữa, em giữ mà dùng.”
“Mỗi tháng anh còn gửi tiền cho cô ta sao?”
Dương Niệm Niệm chua lòm mở thư ra, vui mừng là bên trong trừ 20 đồng tiền thì cũng không viết gì.
Thật sự là chịu chi mà, một tháng gửi cho Dương Tuệ Oánh 20 đồng tiền, có thể hiểu Dương Tuệ Oánh ở trường sống thoải mái thế nào.
Lục Thời Thâm không hé răng, lúc đó thân phận Dương Tuệ Oánh là vợ của mình, tuy hai người không có tình cảm nhưng mà Dương Tuệ Oánh gửi thư nói trong nhà không có tiền chu cấp cho cô ta đi học, có thể không học được.
Thi đậu đại học thật sự không dễ, anh đánh giá cao sự tài năng này của Dương Tuệ Oánh nên mới bỏ tiền chu cấp cho Dương Tuệ Oánh đi học.
“Mỗi tháng nhà tôi gửi cho chị tôi mười đồng, hơn nữa trường học cũng có trợ cấp, thêm tiền anh gửi, chị ta ở thành phố sống như công chúa vậy.” Dương Niệm Niệm cầm bức thư cười lạnh: “Khó trách chị ta muốn bồi thường tôi cho anh, tiêu hai ba trăm đồng của nhà anh rồi, có tiền trả mới là lạ.”
Nói xong, giọng cô trở nên hung dữ: “Sau này không cho phép gửi tiền cho chị ta, một xu cũng không được gửi, cho chị ta đói chết.”
Thấy cô giận như một con sư tử con, Lục Thời Thâm gật đầu trả lời: “Được.”
Buổi chiều Lục Thời Thâm đi vào quân đội, Lục An An làm xong bài tập bị các bạn học rủ ra ngoài chơi, Dương Niệm Niệm dọn sạch cỏ ở trong sân, lại dọn rửa nhà bếp sạch sẽ, bận bịu hơn một tiếng, bụng bỗng hơi đau.
Sốt ruột tìm một vòng mới nhận ra trong nhà không có nhà vệ sinh, cô ôm bụng chạy đến nhà vệ sinh dưới lầu, lúc đi ra không cẩn thận đụng vào một vợ quân nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất