Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 22: Không Quen Nơi Này À
Dưới ánh đèn vàng nhạt, vẻ mặt Lục Thời Thâm có vẻ không còn lạnh lùng nữa, cánh tay chắc nịch khiến người có suy nghĩ không trong sáng tim đập thình thịch, mặt Dương Niệm Niệm đỏ lên, hơi không biết nói gì.
Từ lúc về đã để ý Dương Niệm Niệm không đúng lắm, anh vốn định hỏi xem cô có khó khăn gì không, lúc này thấy mặt cô đỏ lên, khúm núm bất an, Lục Thời Thâm cũng có vẻ không được tự nhiên.
“Không quen nơi này à?” Anh lên tiếng phá vỡ sự xấu hổ.
Trong tay Dương Niệm Niệm vẫn còn bưng chậu nước, cúi đầu ăn ngay nói thật: “Ở khá tốt, nhưng mà đi wc và tắm rửa không tiện lắm, mắt của mấy chị dâu đó cứ như là đèn pha vậy, nhìn khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên. Sau này buổi tối tôi sẽ dùng nước lau người, ban ngày lúc không có ai dùng nhà tắm tôi mới đi tắm.”
Lục Thời Thâm yên lặng một chút, đưa tay nhận lấy chậu nước của cô: “Để tôi đi lấy nước, em vào phòng ngủ trước đi.”
Việc lấy nước cỏn con này, Dương Niệm Niệm cũng không tranh làm với anh làm gì, thấy Lục Thời Thâm xoay người đi ra ngoài, cô còn nhắc nhở: “Ngày mai anh tìm mấy sợi dây thừng căng trong nhà đi, trong nhà không có dây phơi quần áo, quần áo của tôi không có chỗ phơi.”
“Được.”
Giọng Lục Thời Thâm vọng từ bên ngoài vào, giọng nói của anh rất êm tai, tâm trạng Dương Niệm Niệm cũng tốt hơn.
Tìm người yêu đúng là phải tìm người đẹp trai, những ưu điểm khác cứ bỏ qua, cảnh đẹp ý vui là sự thật.
Lúc này An An đã ngủ rồi, nằm hình chữ x trên giường, Dương Niệm Niệm dịch cậu bé, nằm vào bên trong, không bao lâu Lục Thời Thâm cũng đi vào, anh tiện tay kéo bóng đèn mờ đi, nằm ở bên ngoài.
Trong phòng tối đen, hai người cách nhau một An An, Dương Niệm Niệm cũng không cảm thấy xấu hổ.
Đều đã sắp đến giữa tháng năm, trời đang dần nóng lên, trên giường hai người lớn và một đứa trẻ nằm hơi chật, càng nóng hơn, Dương Niệm Niệm lăn qua lộn lại không ngủ được khiến An An cũng không được ngủ ngon.
Buổi sáng An An đi học còn dậy không nổi, Lục Thời Thâm gọi cậu bé một lúc lâu, An An mới xoa mắt nói: “Cha, con buồn ngủ quá.”
Giọng nói lạnh lùng của Lục Thời Thâm trầm xuống: “Buổi trưa ghé lên bàn học ngủ một lát, bây giờ phải dậy đi học.”
“Dạ.”
An An vẫn xem như nghe lời, mặc quần áo mà Lục Thời Thâm đưa cho mình, đi ra bên ngoài rửa mặt.
Lục Thời Thâm nhìn Dương Niệm Niệm chuẩn bị xuống giường: “An An đi học không cần dẫn đi, em ngủ tiếp một lát đi.”
Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Không ngủ nữa, tôi còn phải vào thành phố mua chút đồ nữa.”
Lục Thời Thâm cũng không nói gì nữa, xoay người ra khỏi phòng.
Trong nhà không có nồi chén gáo bồn, cơm sáng vẫn do Lục Thời Thâm lấy từ nhà ăn về, cũng không biết anh dậy từ lúc nào, quần áo cũng đã được giặt sạch treo lên dây thừng, ngay cả của cô cũng đã được Lục Thời Thâm giặt sạch.
Thấy cô đứng bên ngoài nhìn dây thừng ngẩn ra, Lục Thời Thâm vững vàng nói: “Trong chậu vẫn còn hai món đồ chưa giặt.”
Quần áo của con gái có lẽ sẽ để ý đàn ông đụng chạm, nên anh không đụng vào.
“À.”
Dương Niệm Niệm nhanh chóng ăn xong bánh bao trong tay, đỏ mặt vào nhà giặt quần áo.
Dưới sự bắt buộc của Lục Thời Thâm, lúc An An đi học cũng chào hỏi Dương Niệm Niệm, chỉ là không gọi mẹ, Dương Niệm Niệm cũng không thèm để ý, cô mới 20 tuổi, cũng không muốn làm mẹ sớm như vậy.
Huống gì còn là mẹ của một đứa trẻ 6 tuổi.
Cô định sẽ đối xử tốt với An An, nhưng mà là đối xử tốt với thân phận chị gái.
Từ lúc về đã để ý Dương Niệm Niệm không đúng lắm, anh vốn định hỏi xem cô có khó khăn gì không, lúc này thấy mặt cô đỏ lên, khúm núm bất an, Lục Thời Thâm cũng có vẻ không được tự nhiên.
“Không quen nơi này à?” Anh lên tiếng phá vỡ sự xấu hổ.
Trong tay Dương Niệm Niệm vẫn còn bưng chậu nước, cúi đầu ăn ngay nói thật: “Ở khá tốt, nhưng mà đi wc và tắm rửa không tiện lắm, mắt của mấy chị dâu đó cứ như là đèn pha vậy, nhìn khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên. Sau này buổi tối tôi sẽ dùng nước lau người, ban ngày lúc không có ai dùng nhà tắm tôi mới đi tắm.”
Lục Thời Thâm yên lặng một chút, đưa tay nhận lấy chậu nước của cô: “Để tôi đi lấy nước, em vào phòng ngủ trước đi.”
Việc lấy nước cỏn con này, Dương Niệm Niệm cũng không tranh làm với anh làm gì, thấy Lục Thời Thâm xoay người đi ra ngoài, cô còn nhắc nhở: “Ngày mai anh tìm mấy sợi dây thừng căng trong nhà đi, trong nhà không có dây phơi quần áo, quần áo của tôi không có chỗ phơi.”
“Được.”
Giọng Lục Thời Thâm vọng từ bên ngoài vào, giọng nói của anh rất êm tai, tâm trạng Dương Niệm Niệm cũng tốt hơn.
Tìm người yêu đúng là phải tìm người đẹp trai, những ưu điểm khác cứ bỏ qua, cảnh đẹp ý vui là sự thật.
Lúc này An An đã ngủ rồi, nằm hình chữ x trên giường, Dương Niệm Niệm dịch cậu bé, nằm vào bên trong, không bao lâu Lục Thời Thâm cũng đi vào, anh tiện tay kéo bóng đèn mờ đi, nằm ở bên ngoài.
Trong phòng tối đen, hai người cách nhau một An An, Dương Niệm Niệm cũng không cảm thấy xấu hổ.
Đều đã sắp đến giữa tháng năm, trời đang dần nóng lên, trên giường hai người lớn và một đứa trẻ nằm hơi chật, càng nóng hơn, Dương Niệm Niệm lăn qua lộn lại không ngủ được khiến An An cũng không được ngủ ngon.
Buổi sáng An An đi học còn dậy không nổi, Lục Thời Thâm gọi cậu bé một lúc lâu, An An mới xoa mắt nói: “Cha, con buồn ngủ quá.”
Giọng nói lạnh lùng của Lục Thời Thâm trầm xuống: “Buổi trưa ghé lên bàn học ngủ một lát, bây giờ phải dậy đi học.”
“Dạ.”
An An vẫn xem như nghe lời, mặc quần áo mà Lục Thời Thâm đưa cho mình, đi ra bên ngoài rửa mặt.
Lục Thời Thâm nhìn Dương Niệm Niệm chuẩn bị xuống giường: “An An đi học không cần dẫn đi, em ngủ tiếp một lát đi.”
Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Không ngủ nữa, tôi còn phải vào thành phố mua chút đồ nữa.”
Lục Thời Thâm cũng không nói gì nữa, xoay người ra khỏi phòng.
Trong nhà không có nồi chén gáo bồn, cơm sáng vẫn do Lục Thời Thâm lấy từ nhà ăn về, cũng không biết anh dậy từ lúc nào, quần áo cũng đã được giặt sạch treo lên dây thừng, ngay cả của cô cũng đã được Lục Thời Thâm giặt sạch.
Thấy cô đứng bên ngoài nhìn dây thừng ngẩn ra, Lục Thời Thâm vững vàng nói: “Trong chậu vẫn còn hai món đồ chưa giặt.”
Quần áo của con gái có lẽ sẽ để ý đàn ông đụng chạm, nên anh không đụng vào.
“À.”
Dương Niệm Niệm nhanh chóng ăn xong bánh bao trong tay, đỏ mặt vào nhà giặt quần áo.
Dưới sự bắt buộc của Lục Thời Thâm, lúc An An đi học cũng chào hỏi Dương Niệm Niệm, chỉ là không gọi mẹ, Dương Niệm Niệm cũng không thèm để ý, cô mới 20 tuổi, cũng không muốn làm mẹ sớm như vậy.
Huống gì còn là mẹ của một đứa trẻ 6 tuổi.
Cô định sẽ đối xử tốt với An An, nhưng mà là đối xử tốt với thân phận chị gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất