Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 23: Hàng Xóm
“Niệm Niệm, đang giặt quần áo à?” Vợ của doanh trưởng 2 Vương Phượng Kiều cười ha ha đi vào sân.
Dương Niệm Niệm đứng lên, trong tay vẫn còn dính nước, định đáp lại mà không biết nên xưng hô thế nào, Vương Phượng Kiều cũng hiểu, cười giới thiệu: “Chị tên Vương Phượng Kiều, là vợ của doanh trưởng doanh 2 đoàn 1 Chu Bỉnh Hành, nếu như em không ngại, sau này cứ gọi là Vương đại tỷ là được.”
Dương Niệm Niệm cũng có chút ấn tượng với Chu Bỉnh Hành, anh ta cao lớn thô kệch, nhưng mà vợ anh ta lại khá xinh đẹp, tuy Vương Phượng Kiều đã qua tuổi 30 nhưng mà gương mặt rất đẹp, hơi béo, làn da trắng, cả người có một vẻ đẹp phúc hậu.
Dương Niệm Niệm cười ngọt ngào: “Vương đại tỷ.”
Thấy Dương Niệm Niệm không làm cao còn ngọt ngào, Vương Phượng Kiều cười càng tươi: “Đoàn trưởng Lục nói em muốn vào thành phố mua đồ, sợ em không biết đường, bảo chị đi cùng.”
"Vương đại tỷ." Dương Niệm Niệm ngọt ngào gọi.
"Phiền chị đợi em một lát, em phơi xong quần áo là có thể ra ngoài."
Thấy Dương Niệm Niệm không vì là vợ đoàn trưởng mà làm giá, mặt Vương Phượng Kiều càng cười tươi hơn: “Không vội, xe ra ngoài mua đồ còn nửa tiếng nữa mới xuất phát mà.”
Dương Niệm Niệm nghe chỉ còn nửa tiếng thì sao có thể không vội, nhanh chóng giặt sạch đồ lót trong tay sau đó phơi lên, đi theo Vương Phượng Kiều ra ngoài.
Lúc đi ngang qua căn nhà gần nhất bên cạnh, Vương Phượng Kiều chỉ vào sân giới thiệu: “Đây là nhà chị, bình thường nếu em chán hoặc là cần giúp đỡ gì thì cứ đến đây tìm chị, mọi người đều là gia đình quân nhân, giúp đỡ nhau là điều nên làm. Đừng khách sáo.”
Dương Niệm Niệm cười gật đầu, tiện thể hỏi: “Vương đại tỷ, tối hôm trước An An đến nhà chị ngủ đúng không?”
“Đúng là ngủ ở nhà chị, chồng chị nói em đến quân đội, chị nghĩ giường trên khu tập thể nhỏ, không đủ ba người nhà em ngủ, nên để An An ngủ chung phòng với mấy đứa con trai của chị.” Tính Vương Phượng Kiều thoải mái sang sảng, vô cùng thích nói chuyện, có gì nói đó, cứ như đã quen biết Dương Niệm Niệm nhiều năm rồi, không hề xa lạ chút nào.
“Vương đại tỷ, chuyện này thật sự phải cảm ơn chị, giường trên khu lầu thật sự rất nhỏ, ngủ hai người còn rất chật, cũng may là chị đã mang An An đến ngủ, nếu không thì Thời Thâm phải ngủ dưới đất rồi.”
Dương Niệm Niệm hùa theo Vương Phượng Kiều, cứ như thật sự nợ một ơn lớn lắm, dỗ cho Vương Phượng Kiều cười mặt mày hớn hở.
Hai người đi đến sân lớn đằng trước, có mấy vợ quân nhân đang vây quanh hai đầu ruộng rau nói chuyện, thấy hai người đi đến thì lập tức im miệng.
Vương Phượng Kiều cười chào hỏi họ, tiện thể giới thiệu thân phận Dương Niệm Niệm, mấy vợ quân nhân liếc mắt nhìn Dương Niệm Niệm như đang xem kịch hay, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, cứ như hơi xem thường cô.
Vương Phượng Kiều cũng nhận ra, cũng không nán lại lâu, thấy xe mua đồ sắp đến nên kéo Dương Niệm Niệm đi mất.
Hai người vừa đi chưa được mấy bước, Dương Niệm Niệm nghe loáng thoáng có người quái gở lầm bầm nói: “Vợ đoàn trưởng Lục thật sự xinh đẹp, khó trách ngồi xe lửa cũng được người khác chăm sóc.”
Vương Phượng Kiều không xem Dương Niệm Niệm là người ngoài, đi ra khỏi khu người nhà, lúc chờ xe mua hàng ở đường lớn, nói với Dương Niệm Niệm vài câu tri kỷ.
“Khu tập thể gia đình quân nhân này cũng không khác ở nông thôn là bao, nhiều phụ nữ lắm chuyện, em còn nhỏ vừa đến theo quân, có một số vợ quân nhân thích bắt nạt người khác, lúc chị mới đến cũng bị người ta bắt nạt nhiều lắm.”
Dương Niệm Niệm đứng lên, trong tay vẫn còn dính nước, định đáp lại mà không biết nên xưng hô thế nào, Vương Phượng Kiều cũng hiểu, cười giới thiệu: “Chị tên Vương Phượng Kiều, là vợ của doanh trưởng doanh 2 đoàn 1 Chu Bỉnh Hành, nếu như em không ngại, sau này cứ gọi là Vương đại tỷ là được.”
Dương Niệm Niệm cũng có chút ấn tượng với Chu Bỉnh Hành, anh ta cao lớn thô kệch, nhưng mà vợ anh ta lại khá xinh đẹp, tuy Vương Phượng Kiều đã qua tuổi 30 nhưng mà gương mặt rất đẹp, hơi béo, làn da trắng, cả người có một vẻ đẹp phúc hậu.
Dương Niệm Niệm cười ngọt ngào: “Vương đại tỷ.”
Thấy Dương Niệm Niệm không làm cao còn ngọt ngào, Vương Phượng Kiều cười càng tươi: “Đoàn trưởng Lục nói em muốn vào thành phố mua đồ, sợ em không biết đường, bảo chị đi cùng.”
"Vương đại tỷ." Dương Niệm Niệm ngọt ngào gọi.
"Phiền chị đợi em một lát, em phơi xong quần áo là có thể ra ngoài."
Thấy Dương Niệm Niệm không vì là vợ đoàn trưởng mà làm giá, mặt Vương Phượng Kiều càng cười tươi hơn: “Không vội, xe ra ngoài mua đồ còn nửa tiếng nữa mới xuất phát mà.”
Dương Niệm Niệm nghe chỉ còn nửa tiếng thì sao có thể không vội, nhanh chóng giặt sạch đồ lót trong tay sau đó phơi lên, đi theo Vương Phượng Kiều ra ngoài.
Lúc đi ngang qua căn nhà gần nhất bên cạnh, Vương Phượng Kiều chỉ vào sân giới thiệu: “Đây là nhà chị, bình thường nếu em chán hoặc là cần giúp đỡ gì thì cứ đến đây tìm chị, mọi người đều là gia đình quân nhân, giúp đỡ nhau là điều nên làm. Đừng khách sáo.”
Dương Niệm Niệm cười gật đầu, tiện thể hỏi: “Vương đại tỷ, tối hôm trước An An đến nhà chị ngủ đúng không?”
“Đúng là ngủ ở nhà chị, chồng chị nói em đến quân đội, chị nghĩ giường trên khu tập thể nhỏ, không đủ ba người nhà em ngủ, nên để An An ngủ chung phòng với mấy đứa con trai của chị.” Tính Vương Phượng Kiều thoải mái sang sảng, vô cùng thích nói chuyện, có gì nói đó, cứ như đã quen biết Dương Niệm Niệm nhiều năm rồi, không hề xa lạ chút nào.
“Vương đại tỷ, chuyện này thật sự phải cảm ơn chị, giường trên khu lầu thật sự rất nhỏ, ngủ hai người còn rất chật, cũng may là chị đã mang An An đến ngủ, nếu không thì Thời Thâm phải ngủ dưới đất rồi.”
Dương Niệm Niệm hùa theo Vương Phượng Kiều, cứ như thật sự nợ một ơn lớn lắm, dỗ cho Vương Phượng Kiều cười mặt mày hớn hở.
Hai người đi đến sân lớn đằng trước, có mấy vợ quân nhân đang vây quanh hai đầu ruộng rau nói chuyện, thấy hai người đi đến thì lập tức im miệng.
Vương Phượng Kiều cười chào hỏi họ, tiện thể giới thiệu thân phận Dương Niệm Niệm, mấy vợ quân nhân liếc mắt nhìn Dương Niệm Niệm như đang xem kịch hay, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, cứ như hơi xem thường cô.
Vương Phượng Kiều cũng nhận ra, cũng không nán lại lâu, thấy xe mua đồ sắp đến nên kéo Dương Niệm Niệm đi mất.
Hai người vừa đi chưa được mấy bước, Dương Niệm Niệm nghe loáng thoáng có người quái gở lầm bầm nói: “Vợ đoàn trưởng Lục thật sự xinh đẹp, khó trách ngồi xe lửa cũng được người khác chăm sóc.”
Vương Phượng Kiều không xem Dương Niệm Niệm là người ngoài, đi ra khỏi khu người nhà, lúc chờ xe mua hàng ở đường lớn, nói với Dương Niệm Niệm vài câu tri kỷ.
“Khu tập thể gia đình quân nhân này cũng không khác ở nông thôn là bao, nhiều phụ nữ lắm chuyện, em còn nhỏ vừa đến theo quân, có một số vợ quân nhân thích bắt nạt người khác, lúc chị mới đến cũng bị người ta bắt nạt nhiều lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất