Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng

Chương 27: Kẹo Mừng

Trước Sau
“Không cần đâu, không cần, em giữ cho An An ăn đi.”

Thời buổi này điều kiện nhà ai nấy đều không tốt, cuộc sống khó khăn, có thể ăn no mặc ấm là tốt lắm rồi, không có tiền cho con cái ăn vặt.

Kẹo đã là thứ tốt ở thời đại này rồi.

Không đến tết Vương Phượng Kiều cũng tiếc tiền không mua.

Dương Niệm Niệm cười ngọt ngào: “Đây là kẹo mừng mà em mời lũ trẻ.”

Cô đã nói vậy Vương Phượng Kiều cũng không tiện từ chối, đã sắp đến trưa, cô ấy còn phải về nấu cơm cho lũ trẻ, cũng không ở lâu.

Dương Niệm Niệm vừa mới dọn đồ dùng trong bếp xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng máy cày, cô nghi ngờ nhìn ra cửa thì thấy một chiếc máy cày dừng bên ngoài.

Hai người cao lớn thô kệch, cả người đầy tro bụi nhảy từ bên trên xuống, nhìn Dương Niệm Niệm hỏi: “Đây có phải là nhà của đoàn trưởng Lục không?”

“Đúng vậy, có chuyện gì thế?” Dương Niệm Niệm nghi ngờ gật đầu.

Hai người nghe vậy cũng không nói nhiều, dọn gạch vào trong sân nhà, Dương Niệm Niệm ngẩn ra: “Hai người mang gạch vào làm gì?”

Trong đó có một người đàn ông bớt chút thời gian nói: “Làm nhà vệ sinh và phòng tắm.”

Tiếng máy cày lớn, mọi người xung quanh đều chú ý, mấy vợ quân nhân đều túm lại đây hóng chuyện, nghe nói là muốn làm nhà vệ sinh và nhà tắm, hâm mộ đến hai mắt sắp rơi ra.

Điều kiện gì chứ, còn xây nhà vệ sinh và wc trong sân nhà?

Dương Niệm Niệm này thật là nhõng nhẽo.

Vẫn chưa đến thời gian một bữa cơm, chuyện Dương Niệm Niệm không muốn dùng chung nhà vệ sinh và nhà tắm công cộng, đòi Lục Thời Thâm xây nhà vệ sinh riêng đã lan truyền khắp nơi.



Đừng thấy chỉ có hai thợ, năng lực làm việc không hề kém, nhanh chóng đo xong kích thước ở sân trống, cầm xẻng bắt đầu xúc đất.

Trong lòng Dương Niệm Niệm vui như nở hoa, nụ cười trên mặt cũng không giấu được nữa.

Lục Thời Thâm này nhìn có vẻ không thích nói chuyện, nhưng lại rất tri kỷ, cô chỉ thuận miệng nhắc đến, không ngờ Lục Thời Thâm lại ghi nhớ, năng lực làm việc lại còn mạnh mẽ như vậy.

Đến giữa trưa, mặt trời lên đỉnh đầu nóng rát, khiến người ta nắng muốn tróc da, Dương Niệm Niệm bưng hai chén nước ra, hai công nhân thấy Dương Niệm Niệm khách sáo như vậy, liên tục nói cảm ơn, uống ừng ực hết chén nước.

Dương Niệm Niệm nhận lấy chén không, nhìn hai cái hố trên mặt đất hỏi: “Anh trai này, hai anh đang đào hố phân à?”

Một người đàn ông gật đầu, còn có lòng tốt nhắc nhở: “Em gái à, trong sân nhà em xây wc, sau này chắc chắn mùi sẽ rất hôi.”

Miệng Dương Niệm Niệm giật giật, đào hố phân ở trong sân, mùi không hôi được sao?

Cô nhìn sang bên trái, sân nhà cô cách tường hơn 40m, đào một hầm phân không dễ, nhưng không đào có khi sau này sẽ hối hận.

Cô thử thăm dò hỏi: “Đại ca, có thể làm thành loại xả nước không? Là đào hố phân ở bên ngoài bức tường ấy.”

“Cũng không phải không được.” Người đàn ông lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt khó xử nói: “Đào ra đó thì ít nhất hơn 40m, tiền công và tiền nước xây wc đều rất cao, không có lời, trừ khi nhà cô tự đào đường thoát nước.”

Dương Niệm Niệm chần chừ, chi phí đắt như vậy, Lục Thời Thâm có đồng ý không?

Đang băn khoăn thì có một người cao lớn vào sân, Dương Niệm Niệm quyết định bàn với Lục Thời Thâm một chút.

“Thời Thâm, Thời Thâm…”

Làm trò gọi anh như vậy, Dương Niệm Niệm hơi ngại: “Hố phân trong sân quá hôi, tôi muốn đào đường thoát nước, dẫn nước bẩn ra bên ngoài sân… chi phí đào đường thoát nước rất cao, anh thấy thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau