Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 28: Nhà Vệ Sinh
Công nhân biết thân phận Lục Thời Thâm không bình thường, nhanh chóng giải thích: “Nếu như nhà anh tự đào cũng được, nhưng mà cần đào nhanh một chút, nhà vệ sinh cũng chỉ có thời gian làm một ngày thôi.”
“Vậy tự đào.” Lục Thời Thâm nhanh chóng đưa ra quyết định, bên tai vẫn còn quanh quẩn câu “Thời Thâm” của cô, chưa từng thấy tên mình được gọi dễ nghe như vậy bao giờ.
“Sao?”
Dương Niệm Niệm sợ ngẩn ra, khoảng cách dài như vậy trong thời gian ngắn, dù có đào đến xẻng bốc khói cũng không thể đào được đâu.
Lục Thời Thâm nhìn gương mặt nhỏ của cô một cái, thấy trên trán cô có mồ hôi: “Đi vào ăn cơm trước đi.”
Dương Niệm Niệm chạy nhanh theo sau: “Ăn cơm xong tôi sẽ đến nhà Vương đại tỷ mượn xẻng sắt, có lẽ tối phải đào suốt đêm mới xong được.”
Vốn đang định chiều nay làm than nắm nhưng chỉ có thể gác lại trước, mùi hố xí rất nặng, nghĩ cho tương lai nên cần vất vả một chút.
Lục Thời Thâm đẩy hộp cơm đến trước mặt cô: “Chuyện đào đường ống thoát nước em không cần quan tâm, chiều nay tôi sẽ tìm người đào.”
Mắt Dương Niệm Niệm sáng lên, bên ngoài vang lên giọng nói của An An, cậu bé đeo cặp sách chạy về nhà, mặt đầy mồ hôi nhưng vẻ mặt rất hào hứng.
“Cha, Binh Binh nói nhà ta sẽ xây nhà vệ sinh và nhà tắm trong sân, hai chú ngoài kia có phải đến xây nhà vệ sinh không?”
Binh Binh chính là thằng nhóc béo nói với An An “Cha cậu có mẹ kế sẽ không thương cậu”, là con của Vu Lệ Hồng, đứng thứ ba trong nhà.
“Ừm.” Lục Thời Thâm gật đầu: “Đi rửa tay ăn cơm.”
“Ôi, sau này nhà của chúng ta có nhà vệ sinh nhà tắm riêng rồi.”
An An ném cặp sách xuống, hào hứng chạy đi rửa tay.
Cơm trưa là tóp mỡ xào mướp và ớt cay xào trứng, trứng gà không nhiều cũng không ít, Dương Niệm Niệm rất thỏa mãn.
Thời đại này vật tư thiếu thốn, được ăn cơm trắng đã khó, đa số mọi người đều phải ăn lương thực thô, Lục Thời Thâm mang đồ ăn về phải trả thêm tiền.
Ăn cơm xong, Lục Thời Thâm cầm hộp cơm đi vào bếp, Dương Niệm Niệm định tạo quan hệ tốt với An An, về phòng định lấy kẹo cho cậu bé, đi ra thì không thấy bóng người đâu.
Niệm Niệm đi đến bên cửa bếp, bên trong chỉ có Lục Thời Thâm đang rửa hộp cơm: “An An đâu?”
Lục Thời Thâm lạnh nhạt trả lời: “Đi học rồi.”
“Nhanh như vậy sao?” Dương Niệm Niệm nói với giọng trong trẻo: “Hôm nay Vương đại tỷ giúp tôi một buổi sáng, còn cho chúng ta bếp lò cũ, tôi mua cho con chị ấy chút kẹo, cũng để lại cho An An vài viên, đang định đưa cho nó ăn mà.”
Không ngờ cô còn nhỏ tuổi mà làm việc rất chu đáo.
Lục Thời Thâm nói: “Tối nay ăn cũng được.”
Ngừng một chút, anh lại nói thêm: “Em cũng ăn một chút đi.”
Sau khi nói xong, anh không được tự nhiên như trước đó nữa.
“Ngọt như vậy tôi không thích ăn, con nít mới thích ăn.”
Dương Niệm Niệm cầm kẹo quay về phòng, định tối nay sẽ đưa cho An An, không ngờ rằng trong mắt Lục Thời Thâm cô cũng chính là con nít.
Vừa mới cất xong kẹo, trong sân vang lên tiếng Chu Bỉnh Hành, người đàn ông này cao lớn nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng mà tính cách thật sự rất đôn hậu.
Dương Niệm Niệm đi từ trong nhà ra, thấy trên vai anh ta vác hai túi than đá lớn, đặt trên mặt đất, nói với Lục Thời Thâm: “Đoàn trưởng, vợ tôi nói nhà anh không có than đá, bảo tôi mang hai túi sang.”
Dương Niệm Niệm nhanh chóng quay lại cầm 3 đồng tiền đưa ra: “Doanh trưởng Chu, cảm ơn anh, đây là tiền than đá.”
“Vậy tự đào.” Lục Thời Thâm nhanh chóng đưa ra quyết định, bên tai vẫn còn quanh quẩn câu “Thời Thâm” của cô, chưa từng thấy tên mình được gọi dễ nghe như vậy bao giờ.
“Sao?”
Dương Niệm Niệm sợ ngẩn ra, khoảng cách dài như vậy trong thời gian ngắn, dù có đào đến xẻng bốc khói cũng không thể đào được đâu.
Lục Thời Thâm nhìn gương mặt nhỏ của cô một cái, thấy trên trán cô có mồ hôi: “Đi vào ăn cơm trước đi.”
Dương Niệm Niệm chạy nhanh theo sau: “Ăn cơm xong tôi sẽ đến nhà Vương đại tỷ mượn xẻng sắt, có lẽ tối phải đào suốt đêm mới xong được.”
Vốn đang định chiều nay làm than nắm nhưng chỉ có thể gác lại trước, mùi hố xí rất nặng, nghĩ cho tương lai nên cần vất vả một chút.
Lục Thời Thâm đẩy hộp cơm đến trước mặt cô: “Chuyện đào đường ống thoát nước em không cần quan tâm, chiều nay tôi sẽ tìm người đào.”
Mắt Dương Niệm Niệm sáng lên, bên ngoài vang lên giọng nói của An An, cậu bé đeo cặp sách chạy về nhà, mặt đầy mồ hôi nhưng vẻ mặt rất hào hứng.
“Cha, Binh Binh nói nhà ta sẽ xây nhà vệ sinh và nhà tắm trong sân, hai chú ngoài kia có phải đến xây nhà vệ sinh không?”
Binh Binh chính là thằng nhóc béo nói với An An “Cha cậu có mẹ kế sẽ không thương cậu”, là con của Vu Lệ Hồng, đứng thứ ba trong nhà.
“Ừm.” Lục Thời Thâm gật đầu: “Đi rửa tay ăn cơm.”
“Ôi, sau này nhà của chúng ta có nhà vệ sinh nhà tắm riêng rồi.”
An An ném cặp sách xuống, hào hứng chạy đi rửa tay.
Cơm trưa là tóp mỡ xào mướp và ớt cay xào trứng, trứng gà không nhiều cũng không ít, Dương Niệm Niệm rất thỏa mãn.
Thời đại này vật tư thiếu thốn, được ăn cơm trắng đã khó, đa số mọi người đều phải ăn lương thực thô, Lục Thời Thâm mang đồ ăn về phải trả thêm tiền.
Ăn cơm xong, Lục Thời Thâm cầm hộp cơm đi vào bếp, Dương Niệm Niệm định tạo quan hệ tốt với An An, về phòng định lấy kẹo cho cậu bé, đi ra thì không thấy bóng người đâu.
Niệm Niệm đi đến bên cửa bếp, bên trong chỉ có Lục Thời Thâm đang rửa hộp cơm: “An An đâu?”
Lục Thời Thâm lạnh nhạt trả lời: “Đi học rồi.”
“Nhanh như vậy sao?” Dương Niệm Niệm nói với giọng trong trẻo: “Hôm nay Vương đại tỷ giúp tôi một buổi sáng, còn cho chúng ta bếp lò cũ, tôi mua cho con chị ấy chút kẹo, cũng để lại cho An An vài viên, đang định đưa cho nó ăn mà.”
Không ngờ cô còn nhỏ tuổi mà làm việc rất chu đáo.
Lục Thời Thâm nói: “Tối nay ăn cũng được.”
Ngừng một chút, anh lại nói thêm: “Em cũng ăn một chút đi.”
Sau khi nói xong, anh không được tự nhiên như trước đó nữa.
“Ngọt như vậy tôi không thích ăn, con nít mới thích ăn.”
Dương Niệm Niệm cầm kẹo quay về phòng, định tối nay sẽ đưa cho An An, không ngờ rằng trong mắt Lục Thời Thâm cô cũng chính là con nít.
Vừa mới cất xong kẹo, trong sân vang lên tiếng Chu Bỉnh Hành, người đàn ông này cao lớn nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng mà tính cách thật sự rất đôn hậu.
Dương Niệm Niệm đi từ trong nhà ra, thấy trên vai anh ta vác hai túi than đá lớn, đặt trên mặt đất, nói với Lục Thời Thâm: “Đoàn trưởng, vợ tôi nói nhà anh không có than đá, bảo tôi mang hai túi sang.”
Dương Niệm Niệm nhanh chóng quay lại cầm 3 đồng tiền đưa ra: “Doanh trưởng Chu, cảm ơn anh, đây là tiền than đá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất