Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 30: Bịa Đặt
Diệp Mỹ Tĩnh trợn mắt đi về, vừa đi qua nhà Vương Phượng Kiều đã bị Vu Hồng Lệ tóm lại.
“Tôi nói cho cô biết nhé, vợ trẻ này của đoàn trưởng Lục rất ghê gớm đó. Người ta không chỉ làm nũng mà còn biết dỗ đàn ông, mới đến một ngày đã được đoàn trưởng Lục giao tiền bạc trong nhà cho cô ta. Buổi sáng đi mua một đống đồ về, chỉ riêng kẹo đã mua một túi lớn, nhưng lại chưa từng cho An An ăn viên nào, tôi nghe nói cô ta còn đánh An An…”
…
Không bị những người khác làm phiền, Dương Niệm Niệm làm than nắm năng suất nhanh hơn nhiều, đã làm được mười mấy cái. Hai người thợ ở ngoài sân cũng không rảnh rỗi, đang làm nền theo yêu cầu của Lục Thời Thâm.
“Một hai một hai…”
Một tiếng khẩu hiệu vang rền truyền đến, Dương Niệm Niệm ngẩng đầu lên thấy Lục Thời Thâm mang theo một nhóm tiểu binh cầm xẻng sắt đông ngùn ngụt kéo đến, đến cửa sân thì dừng lại, một hàng có khoảng hai ba mươi người.
Đặc biệt là những người này còn đang nhìn Dương Niệm Niệm chằm chằm.
Nhóm người này khiến Dương Niệm Niệm ngẩn ra, cầm máy than nắm không biết làm sao, mặt cũng tự nhiên đỏ lên, hay lắm, lớn như vậy, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy cảnh này lần nào.
Lục Thời Thâm cũng để ý đến ánh mắt của nhóm binh lính, vững giọng hô lớn “nghiêm”, nhóm binh lính lập tức thẳng đầu, chỉ là mắt vẫn liếc, ai nấy đều cười nhe hàm răng trắng.
Hì hì, hai ngày nay mọi người đều đồn khắp nơi là vợ đoàn trưởng Lục xinh như tiên nữ, cuối cùng bọn họ cũng đã được thấy rồi.
Đúng là rất xinh đẹp.
Làn da trắng như đậu hũ vậy.
Khó trách đoàn trưởng muốn xây nhà vệ sinh trong nhà, chắc chắn là không muốn vợ mình bị người khác nhìn thấy.
Lục Thời Thâm quét mắt nhìn mọi người: “Trưởng đội một dẫn đội bắt đầu đào từ cổng sân, trưởng đội hai dẫn đội bắt đầu đào từ giữa, trưởng đội ba dẫn đội đào từ chân tường…”
“Vâng.”
Ba binh lính đứng đầu hàng dẫn đội làm việc theo chỉ thị, chưa bao lâu, đất đã được đào rất sâu.
Thấy mọi người chia ra bắt đầu bận rộn làm việc, Lục Thời Thâm mới quay đầu nhìn về phía Dương Niệm Niệm đang cầm than nắm ngẩn ra, da cô bị nắng làm đỏ như trái táo, trán chảy mồ hôi, mặt cũng bị bụi than đá làm cho giống con mèo nhỏ, cộng thêm hai má phính như con nít, nhìn cứ như trẻ con đang nghịch bùn.
Anh buồn cười nhìn sang chỗ khác, thấy đống than đá trên mặt đất vẫn chưa làm xong, nói: “Đặt đó đi, tối về tôi làm.”
Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Bây giờ tôi làm luôn, tối là dùng được.” Trời đang nắng gắt, than nắm phơi một buổi trưa là có thể dùng được.”
Lục Thời Thâm định nói gì đó, nhưng mấp máy miệng cũng chỉ nói: “Mệt thì nghỉ một lát hẵng làm.”
“Anh cứ bận đi, không cần quan tâm đến tôi.”
Dương Niệm Niệm xoay người tiếp tục làm than nắm, đừng thấy cô gầy gò, làm việc cũng không thua kém mấy vợ quân nhân khác.
Hai trăm cân than đá cũng không ít, cô phải làm rất lâu đó.
Lục Thời Thâm vừa đi, thợ đang trộn xi măng nói: “Cô gái trẻ, chồng cô là một người đàn ông tốt.”
Một người thợ khác cũng khen: “Cô cũng không kém, hai vợ chồng son nhìn rất xứng đôi.”
Dương Niệm Niệm nhìn dáng người rắn chắc của Lục Thời Thâm, mặt mày cong cong như trăng non: “Tôi cũng thấy vậy.”
Tâm trạng tốt, than nắm làm ra cũng to hơn.
…
Tiến độ đào đường thoát nước rất nhanh, gần như là ngang với lúc Dương Niệm Niệm làm xong than nắm, hai người thợ bị tốc độ này làm hoảng sợ.
Dương Niệm Niệm nhân cơ hội nhà tắm công cộng không có ai, cầm quần áo đi tắm, lúc về, Lục Thời Thâm đã múc cơm từ nhà ăn về, An An cũng đúng lúc về đến nhà.
“Tôi nói cho cô biết nhé, vợ trẻ này của đoàn trưởng Lục rất ghê gớm đó. Người ta không chỉ làm nũng mà còn biết dỗ đàn ông, mới đến một ngày đã được đoàn trưởng Lục giao tiền bạc trong nhà cho cô ta. Buổi sáng đi mua một đống đồ về, chỉ riêng kẹo đã mua một túi lớn, nhưng lại chưa từng cho An An ăn viên nào, tôi nghe nói cô ta còn đánh An An…”
…
Không bị những người khác làm phiền, Dương Niệm Niệm làm than nắm năng suất nhanh hơn nhiều, đã làm được mười mấy cái. Hai người thợ ở ngoài sân cũng không rảnh rỗi, đang làm nền theo yêu cầu của Lục Thời Thâm.
“Một hai một hai…”
Một tiếng khẩu hiệu vang rền truyền đến, Dương Niệm Niệm ngẩng đầu lên thấy Lục Thời Thâm mang theo một nhóm tiểu binh cầm xẻng sắt đông ngùn ngụt kéo đến, đến cửa sân thì dừng lại, một hàng có khoảng hai ba mươi người.
Đặc biệt là những người này còn đang nhìn Dương Niệm Niệm chằm chằm.
Nhóm người này khiến Dương Niệm Niệm ngẩn ra, cầm máy than nắm không biết làm sao, mặt cũng tự nhiên đỏ lên, hay lắm, lớn như vậy, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy cảnh này lần nào.
Lục Thời Thâm cũng để ý đến ánh mắt của nhóm binh lính, vững giọng hô lớn “nghiêm”, nhóm binh lính lập tức thẳng đầu, chỉ là mắt vẫn liếc, ai nấy đều cười nhe hàm răng trắng.
Hì hì, hai ngày nay mọi người đều đồn khắp nơi là vợ đoàn trưởng Lục xinh như tiên nữ, cuối cùng bọn họ cũng đã được thấy rồi.
Đúng là rất xinh đẹp.
Làn da trắng như đậu hũ vậy.
Khó trách đoàn trưởng muốn xây nhà vệ sinh trong nhà, chắc chắn là không muốn vợ mình bị người khác nhìn thấy.
Lục Thời Thâm quét mắt nhìn mọi người: “Trưởng đội một dẫn đội bắt đầu đào từ cổng sân, trưởng đội hai dẫn đội bắt đầu đào từ giữa, trưởng đội ba dẫn đội đào từ chân tường…”
“Vâng.”
Ba binh lính đứng đầu hàng dẫn đội làm việc theo chỉ thị, chưa bao lâu, đất đã được đào rất sâu.
Thấy mọi người chia ra bắt đầu bận rộn làm việc, Lục Thời Thâm mới quay đầu nhìn về phía Dương Niệm Niệm đang cầm than nắm ngẩn ra, da cô bị nắng làm đỏ như trái táo, trán chảy mồ hôi, mặt cũng bị bụi than đá làm cho giống con mèo nhỏ, cộng thêm hai má phính như con nít, nhìn cứ như trẻ con đang nghịch bùn.
Anh buồn cười nhìn sang chỗ khác, thấy đống than đá trên mặt đất vẫn chưa làm xong, nói: “Đặt đó đi, tối về tôi làm.”
Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Bây giờ tôi làm luôn, tối là dùng được.” Trời đang nắng gắt, than nắm phơi một buổi trưa là có thể dùng được.”
Lục Thời Thâm định nói gì đó, nhưng mấp máy miệng cũng chỉ nói: “Mệt thì nghỉ một lát hẵng làm.”
“Anh cứ bận đi, không cần quan tâm đến tôi.”
Dương Niệm Niệm xoay người tiếp tục làm than nắm, đừng thấy cô gầy gò, làm việc cũng không thua kém mấy vợ quân nhân khác.
Hai trăm cân than đá cũng không ít, cô phải làm rất lâu đó.
Lục Thời Thâm vừa đi, thợ đang trộn xi măng nói: “Cô gái trẻ, chồng cô là một người đàn ông tốt.”
Một người thợ khác cũng khen: “Cô cũng không kém, hai vợ chồng son nhìn rất xứng đôi.”
Dương Niệm Niệm nhìn dáng người rắn chắc của Lục Thời Thâm, mặt mày cong cong như trăng non: “Tôi cũng thấy vậy.”
Tâm trạng tốt, than nắm làm ra cũng to hơn.
…
Tiến độ đào đường thoát nước rất nhanh, gần như là ngang với lúc Dương Niệm Niệm làm xong than nắm, hai người thợ bị tốc độ này làm hoảng sợ.
Dương Niệm Niệm nhân cơ hội nhà tắm công cộng không có ai, cầm quần áo đi tắm, lúc về, Lục Thời Thâm đã múc cơm từ nhà ăn về, An An cũng đúng lúc về đến nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất