Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 31: Sau Này Cứ Mua Than Nắm Làm Sẵn
Mệt mỏi một buổi chiều, Dương Niệm Niệm đã sớm đói bụng, nhận lấy hộp cơm trong tay Lục Thời Thâm, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, lại đau hít một cái, theo bản năng buông ra.
Lục Thời Thâm ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Dương Niệm Niệm cầm lấy đũa: “Bị than nắm cọ sát bị phồng tay có bọc nước, đợi hai hôm nữa là không sao.”
Lục Thời Thâm đi qua thấy cô cầm đũa không dám dùng sức, nhíu mày nói: “Sau này cứ mua than nắm làm sẵn.”
“Làm ở nhà tiết kiệm được chút tiền.” Dương Niệm Niệm vẫn chưa kiếm được tiền, chỉ có thể cố gắng tiết kiệm chi phí.
An An cầm đũa chọc chọc cơm, đột nhiên không ăn nữa, sự chú ý của cha đã bị Dương Niệm Niệm thu hút hết.
Cậu có hơi ghen tị, trề môi nói: “Cha, hôm nay con tan học, gặp phải thím bên cạnh, thím hỏi buổi tối nhà chúng ta ngủ thế nào, con nói là chung một giường, thím cười con lớn như vậy còn ngủ cùng dì.”
Chữ dì này đang chỉ Dương Niệm Niệm, cậu bé không muốn gọi mẹ, Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm cũng không ép, cứ để cậu từ từ làm quen là được.
Biết được một số phụ nữ thích trêu con nít, Dương Niệm Niệm liếc mắt nhìn Lục Thời Thâm một cái, đúng lúc anh cũng nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, Dương Niệm Niệm giả vờ như không có chuyện gì cúi đầu ăn cơm.
An An thấy hai người không nói gì, gương mặt nhỏ rầu rĩ không vui tiếp tục nói: “Thím Vu còn hỏi con, buổi tối có nghe tiếng động gì không, con nói dì ngủ không ngoan, cứ lăn đi lăn lại ảnh hưởng đến con, con ngủ không ngon, dì còn đè chân lên đùi cha…”
Khi nói xong câu cuối cùng, giọng nói An An đầy vẻ không vui.
“Khụ khụ…”
Dương Niệm Niệm kích động, bị gạo làm sặc, cũng không biết là sặc hay là đang thẹn mà mặt đỏ bừng, Lục Thời Thâm múc một ly nước trong bếp ra, cô xua tay từ chối: “Tôi không uống nước lã.”
Người thời đại này thích uống nước lã, nước ở suối và nước giếng đều uống trực tiếp, Dương Niệm Niệm không có thói quen này, cô luôn cảm thấy nước lã nhiều vi khuẩn.”
An An méo miệng, thật tỏ vẻ.
…
Lục Thời Thâm thấy cô không còn ho nữa, bèn đặt ly nước lên bàn, sau khi ngồi xuống, nhíu mày nói với An An: “Sau này đừng nói chuyện trong nhà với người ngoài.”
Vốn vẫn không vui vì chuyện không được ăn kẹo, lúc này lại bị cha dạy dỗ, An An ấm ức mắt đỏ lên, cúi đầu cố nén không cho nước mắt chảy xuống.
Giọng nói trẻ em nhỏ như muỗi: “Cha, chúng ta có thể chia giường ngủ với dì không, nhóm Binh Binh chê con lớn như vậy còn ngủ cùng dì, con rất mất mặt.”
Dương Niệm Niệm: … Quả nhiên vẫn là con nít, nhìn yêu cầu này xem…
Cô lặng lẽ liếc Lục Thời Thâm, không biết Lục Thời Thâm có dẫn An An chia giường với cô không.
Thật ra mục đích Lục Thời Thâm chuyển nhà là để chia phòng ngủ, An An đã lớn, ngủ cùng Dương Niệm Niệm đúng là không phù hợp.
Lục Thời Thâm nghiêm mặt nhìn An An: “Chịu thêm hai ngày, nhà chú Chu đang bện chiếu.”
Chu Bỉnh Hành học cha làm nghề đan chiếu trúc, trong khu tập thể có ai cần làm chiếu trúc đều tìm anh ta, một là rẻ hơn thị trường, hai là có thể giúp Chu Bỉnh Hành kiếm chút tiền trang trải gia đình.
Chu Bỉnh Hành có bốn đứa con, “mấy đứa con nhỏ ăn nghèo cha”, câu này không phải là vô căn cứ.
An An cho rằng Lục Thời Thâm đồng ý ngủ cùng mình, đắc ý khoa với Dương Niệm Niệm cha là của mình, đừng ai hòng tranh của cậu.
Dương Niệm Niệm cũng cân nhắc lời mà Lục Thời Thâm nói, thấy An An nhìn sang, cô nhân lúc Lục Thời Thâm không chú ý, làm mặt quỷ với An An, không ngờ đều bị Lục Thời Thâm nhìn thấy.
Lục Thời Thâm ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Dương Niệm Niệm cầm lấy đũa: “Bị than nắm cọ sát bị phồng tay có bọc nước, đợi hai hôm nữa là không sao.”
Lục Thời Thâm đi qua thấy cô cầm đũa không dám dùng sức, nhíu mày nói: “Sau này cứ mua than nắm làm sẵn.”
“Làm ở nhà tiết kiệm được chút tiền.” Dương Niệm Niệm vẫn chưa kiếm được tiền, chỉ có thể cố gắng tiết kiệm chi phí.
An An cầm đũa chọc chọc cơm, đột nhiên không ăn nữa, sự chú ý của cha đã bị Dương Niệm Niệm thu hút hết.
Cậu có hơi ghen tị, trề môi nói: “Cha, hôm nay con tan học, gặp phải thím bên cạnh, thím hỏi buổi tối nhà chúng ta ngủ thế nào, con nói là chung một giường, thím cười con lớn như vậy còn ngủ cùng dì.”
Chữ dì này đang chỉ Dương Niệm Niệm, cậu bé không muốn gọi mẹ, Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm cũng không ép, cứ để cậu từ từ làm quen là được.
Biết được một số phụ nữ thích trêu con nít, Dương Niệm Niệm liếc mắt nhìn Lục Thời Thâm một cái, đúng lúc anh cũng nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, Dương Niệm Niệm giả vờ như không có chuyện gì cúi đầu ăn cơm.
An An thấy hai người không nói gì, gương mặt nhỏ rầu rĩ không vui tiếp tục nói: “Thím Vu còn hỏi con, buổi tối có nghe tiếng động gì không, con nói dì ngủ không ngoan, cứ lăn đi lăn lại ảnh hưởng đến con, con ngủ không ngon, dì còn đè chân lên đùi cha…”
Khi nói xong câu cuối cùng, giọng nói An An đầy vẻ không vui.
“Khụ khụ…”
Dương Niệm Niệm kích động, bị gạo làm sặc, cũng không biết là sặc hay là đang thẹn mà mặt đỏ bừng, Lục Thời Thâm múc một ly nước trong bếp ra, cô xua tay từ chối: “Tôi không uống nước lã.”
Người thời đại này thích uống nước lã, nước ở suối và nước giếng đều uống trực tiếp, Dương Niệm Niệm không có thói quen này, cô luôn cảm thấy nước lã nhiều vi khuẩn.”
An An méo miệng, thật tỏ vẻ.
…
Lục Thời Thâm thấy cô không còn ho nữa, bèn đặt ly nước lên bàn, sau khi ngồi xuống, nhíu mày nói với An An: “Sau này đừng nói chuyện trong nhà với người ngoài.”
Vốn vẫn không vui vì chuyện không được ăn kẹo, lúc này lại bị cha dạy dỗ, An An ấm ức mắt đỏ lên, cúi đầu cố nén không cho nước mắt chảy xuống.
Giọng nói trẻ em nhỏ như muỗi: “Cha, chúng ta có thể chia giường ngủ với dì không, nhóm Binh Binh chê con lớn như vậy còn ngủ cùng dì, con rất mất mặt.”
Dương Niệm Niệm: … Quả nhiên vẫn là con nít, nhìn yêu cầu này xem…
Cô lặng lẽ liếc Lục Thời Thâm, không biết Lục Thời Thâm có dẫn An An chia giường với cô không.
Thật ra mục đích Lục Thời Thâm chuyển nhà là để chia phòng ngủ, An An đã lớn, ngủ cùng Dương Niệm Niệm đúng là không phù hợp.
Lục Thời Thâm nghiêm mặt nhìn An An: “Chịu thêm hai ngày, nhà chú Chu đang bện chiếu.”
Chu Bỉnh Hành học cha làm nghề đan chiếu trúc, trong khu tập thể có ai cần làm chiếu trúc đều tìm anh ta, một là rẻ hơn thị trường, hai là có thể giúp Chu Bỉnh Hành kiếm chút tiền trang trải gia đình.
Chu Bỉnh Hành có bốn đứa con, “mấy đứa con nhỏ ăn nghèo cha”, câu này không phải là vô căn cứ.
An An cho rằng Lục Thời Thâm đồng ý ngủ cùng mình, đắc ý khoa với Dương Niệm Niệm cha là của mình, đừng ai hòng tranh của cậu.
Dương Niệm Niệm cũng cân nhắc lời mà Lục Thời Thâm nói, thấy An An nhìn sang, cô nhân lúc Lục Thời Thâm không chú ý, làm mặt quỷ với An An, không ngờ đều bị Lục Thời Thâm nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất