Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 32: Vì Sao Cha Cũng Không Nhắc Cậu Chứ?
Hai đứa trẻ cãi nhau nhiều tình cảm cũng sẽ dần thân thiết.
Mệt mỏi cả buổi chiều, lòng bàn tay bị phỏng bọng nước, vai chân tay đều nhức mỏi, hơn nữa buổi tối ngủ không ngon, Dương Niệm Niệm nằm trên giường chưa đến hai phút đã thở đều.
Lục Thời Thâm về thấy Dương Niệm Niệm đã ngủ, vì vậy bảo An An lên giường ngủ trước, anh ra ngoài giặt đồ.
An An nghe thấy tiếng đóng cửa, lặng lẽ bò dậy nhìn trong phòng một lượt, đúng là thấy được kẹo trên nắp thùng gỗ, thím Vu không lừa cậu, Dương Niệm Niệm mua kẹo ăn lén, không nỡ cho cậu ăn.
Nhưng vì sao cha cũng không nhắc cậu chứ?
Nuốt nước miếng, An An không nhịn được mở túi giấy ra ăn vụng một chút, hương vị ngọt ngào tan trong miệng, ngon đến nỗi suýt thì cậu cắn đầu lưỡi.
Lo là ăn vụng bị phát hiện, An An nhanh chóng nằm lên giường giả vờ ngủ, Lục Thời Thâm giặt quần áo xong vào phòng, An An thật sự đã ngủ rồi.
Anh lấy kim may áo trong thùng ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của Dương Niệm Niệm, mấy bọng nước ở trên tay cô rất chói mắt.
Xem ra đúng là rất mệt, anh nặn mấy bọng nước ra mà Dương Niệm Niệm cũng không thức…
Đây là lần đầu tiên Lục Thời Thâm cẩn thận đánh giá Dương Niệm Niệm, gương mặt cô xinh đẹp, gương mặt trứng ngỗng nhỏ, tóc dài đến eo như một bức tranh…
Lục Thời Thâm bỗng cảm thấy yết hầu nóng lên, vội vàng không nhìn nữa.
An An và Dương Niệm Niệm có vẻ khá xa lạ, không muốn ngủ cạnh cô, hơn nữa Dương Niệm Niệm ngủ cũng không ngoan, ảnh hưởng đến giấc ngủ của An An, chần chừ hai giây, anh tắt đèn ngủ giữa hai người.
Vừa mới nghiêng người nằm xuống Dương Niệm Niệm đã như bạch tuộc quấn lấy anh, miệng còn rên rỉ như con nít “nóng”.
Cơ thể thiếu nữ mềm mại dính lấy sau lưng anh, thân phận còn là vợ hợp pháp của anh, với Lục Thời Thâm mà nói, đây như một bài kiểm tra, còn khó chịu hơn lúc chấp hành nhiệm vụ chui vào bụi cỏ bị muỗi chích…
Lúc Dương Niệm Niệm thức dậy, Lục Thời Thâm và An An cũng không còn ở trong phòng, cứ như sợ cô mộng du chạy mất vậy, cửa phòng và cửa sổ đều đóng kín, trên bàn trong nhà chính để một tờ giấy và hai chiếc bánh bao, trong tờ giấy chỉ có bốn chữ: “Tôi vào quân đội.”
Hai người thợ đến rất sớm, phòng tắm và nhà vệ sinh đã lát xi măng xong, đường thoát nước cũng đã được nối ống, đợi thợ trát xi măng tường xong sẽ lấp đất, xin măng khô là dùng được.
Than nắm đã khô gần hết, Dương Niệm Niệm chuẩn bị đem đi phơi thêm, bỗng nhận ra bọng nước ở bàn tay đã bị đâm thủng.
Đã mọc một chút da non, không đau.
Đoán là đêm qua ngủ không cẩn thận chạm vào bị bể.
Cô cũng không nghĩ nhiều.
Phơi được một nửa than nắm, ở ngoài cổng có một người phụ nữ bốn mươi tuổi đến.
Vừa há miệng đã có vẻ chất vấn: “Lúc nào thì lấp đường ống? Sáng nay đi vệ sinh tôi giẫm hụt, ngã đến giờ eo vẫn còn đau.”
Gương mặt người phụ nữ có vẻ khắc nghiệt, khí chất không khác gì Diệt Tuyệt sư thái, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc.
Đào hố khiến người khác bị ngã, thái độ của người ta không tốt cũng là điều bình thường, Dương Niệm Niệm nhanh chóng đứng lên xin lỗi: “Xin lỗi, bà không sao chứ? Trước trưa nay là lấp xong rồi.”
Người phụ nữ tức giận hỏi lại: “Tôi lớn tuổi như vậy té ngã, cô nói xem có sao không?”
“Chủ nhiệm Đinh, ngày thường bà đều là người bận rộn, sao hôm nay lại có thời gian đến đây thế?” Vương Phượng Kiều còn chưa thấy người đã thấy tiếng.
Rào chắn sân viện còn không cao bằng nửa người, từ xa cô ấy đã thấy Đinh Lan Anh ở trong sân Dương Niệm Niệm.
Mệt mỏi cả buổi chiều, lòng bàn tay bị phỏng bọng nước, vai chân tay đều nhức mỏi, hơn nữa buổi tối ngủ không ngon, Dương Niệm Niệm nằm trên giường chưa đến hai phút đã thở đều.
Lục Thời Thâm về thấy Dương Niệm Niệm đã ngủ, vì vậy bảo An An lên giường ngủ trước, anh ra ngoài giặt đồ.
An An nghe thấy tiếng đóng cửa, lặng lẽ bò dậy nhìn trong phòng một lượt, đúng là thấy được kẹo trên nắp thùng gỗ, thím Vu không lừa cậu, Dương Niệm Niệm mua kẹo ăn lén, không nỡ cho cậu ăn.
Nhưng vì sao cha cũng không nhắc cậu chứ?
Nuốt nước miếng, An An không nhịn được mở túi giấy ra ăn vụng một chút, hương vị ngọt ngào tan trong miệng, ngon đến nỗi suýt thì cậu cắn đầu lưỡi.
Lo là ăn vụng bị phát hiện, An An nhanh chóng nằm lên giường giả vờ ngủ, Lục Thời Thâm giặt quần áo xong vào phòng, An An thật sự đã ngủ rồi.
Anh lấy kim may áo trong thùng ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của Dương Niệm Niệm, mấy bọng nước ở trên tay cô rất chói mắt.
Xem ra đúng là rất mệt, anh nặn mấy bọng nước ra mà Dương Niệm Niệm cũng không thức…
Đây là lần đầu tiên Lục Thời Thâm cẩn thận đánh giá Dương Niệm Niệm, gương mặt cô xinh đẹp, gương mặt trứng ngỗng nhỏ, tóc dài đến eo như một bức tranh…
Lục Thời Thâm bỗng cảm thấy yết hầu nóng lên, vội vàng không nhìn nữa.
An An và Dương Niệm Niệm có vẻ khá xa lạ, không muốn ngủ cạnh cô, hơn nữa Dương Niệm Niệm ngủ cũng không ngoan, ảnh hưởng đến giấc ngủ của An An, chần chừ hai giây, anh tắt đèn ngủ giữa hai người.
Vừa mới nghiêng người nằm xuống Dương Niệm Niệm đã như bạch tuộc quấn lấy anh, miệng còn rên rỉ như con nít “nóng”.
Cơ thể thiếu nữ mềm mại dính lấy sau lưng anh, thân phận còn là vợ hợp pháp của anh, với Lục Thời Thâm mà nói, đây như một bài kiểm tra, còn khó chịu hơn lúc chấp hành nhiệm vụ chui vào bụi cỏ bị muỗi chích…
Lúc Dương Niệm Niệm thức dậy, Lục Thời Thâm và An An cũng không còn ở trong phòng, cứ như sợ cô mộng du chạy mất vậy, cửa phòng và cửa sổ đều đóng kín, trên bàn trong nhà chính để một tờ giấy và hai chiếc bánh bao, trong tờ giấy chỉ có bốn chữ: “Tôi vào quân đội.”
Hai người thợ đến rất sớm, phòng tắm và nhà vệ sinh đã lát xi măng xong, đường thoát nước cũng đã được nối ống, đợi thợ trát xi măng tường xong sẽ lấp đất, xin măng khô là dùng được.
Than nắm đã khô gần hết, Dương Niệm Niệm chuẩn bị đem đi phơi thêm, bỗng nhận ra bọng nước ở bàn tay đã bị đâm thủng.
Đã mọc một chút da non, không đau.
Đoán là đêm qua ngủ không cẩn thận chạm vào bị bể.
Cô cũng không nghĩ nhiều.
Phơi được một nửa than nắm, ở ngoài cổng có một người phụ nữ bốn mươi tuổi đến.
Vừa há miệng đã có vẻ chất vấn: “Lúc nào thì lấp đường ống? Sáng nay đi vệ sinh tôi giẫm hụt, ngã đến giờ eo vẫn còn đau.”
Gương mặt người phụ nữ có vẻ khắc nghiệt, khí chất không khác gì Diệt Tuyệt sư thái, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc.
Đào hố khiến người khác bị ngã, thái độ của người ta không tốt cũng là điều bình thường, Dương Niệm Niệm nhanh chóng đứng lên xin lỗi: “Xin lỗi, bà không sao chứ? Trước trưa nay là lấp xong rồi.”
Người phụ nữ tức giận hỏi lại: “Tôi lớn tuổi như vậy té ngã, cô nói xem có sao không?”
“Chủ nhiệm Đinh, ngày thường bà đều là người bận rộn, sao hôm nay lại có thời gian đến đây thế?” Vương Phượng Kiều còn chưa thấy người đã thấy tiếng.
Rào chắn sân viện còn không cao bằng nửa người, từ xa cô ấy đã thấy Đinh Lan Anh ở trong sân Dương Niệm Niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất