Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng

Chương 33: Đó Là Ai Thế

Trước Sau
Trong khu tập thể gia đình quân nhân, bà ta chính là người khó chọc nhất, chỉ cần Đinh Lan Anh đến cửa thì không phải có chuyện chính là sắp có chuyện, lo Dương Niệm Niệm không đối phó được, Vương Phượng Kiều chạy chậm sang đây.

Giọng điệu nói chuyện của Đinh Lan Anh với Vương Phượng Kiều tốt hơn một chút: “Sáng nay tôi còn định đi bệnh viện, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã giẫm phải hố ngã một cái, bây giờ eo còn đau, làm sao có thể đi làm được? Xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi.”

“Ôi, té ngã như vậy không được đâu, bà không sao chứ?” Vương Phượng Kiều nhìn bà ta từ trên xuống dưới: “Có cần tôi cùng bà đến bệnh viện khám không?”

“Chuyện này cũng không có gì, chỉ là eo hơi đau, lo người khác cũng sẽ bị ngã, đến đây hỏi xem lúc nào hố sẽ được lấp.” Đinh Lan Anh dùng nắm đấm đấm eo đến vai: “Hai người bận đi, tôi về nghỉ ngơi trước.”

Vương Phượng Kiều ở đây, bà ta muốn nói gì cũng không tiện, chỉ có thể rút lui trước, trước khi đi còn liếc nhìn nhà vệ sinh đã sắp làm xong.

Dương Niệm Niệm tò mò hỏi: “Đó là ai thế?”

“Người này chính là vợ của chính ủy Trương tên Đinh Lan Anh, bà ta là chủ nhiệm của viện vệ sinh sát cổng thành phố, mọi người thường gọi là chủ nhiệm Đinh. Chị nói với em này, trong khu này, bà ta là người không dễ chọc nhất, bà ta thích nhất là người khác nịnh nọt mình.”

Vương Phượng Kiều nhìn bóng dáng đi về của Đinh Lan Anh, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Bây giờ bà ta đang không vui, cố ý bắt lỗi.”

“Đây là lần đầu tiên em gặp bà ta, sao lại chọc trúng bà ta?” Dương Niệm Niệm cảm thấy không thể hiểu Đinh Lan Anh, ngồi xổm xuống tiếp tục phơi than nắm.

Vương Phượng Kiều vừa giúp cô phơi vừa giải thích: “Bà ta có bệnh ghen tị nặng, không thích thấy người khác sống tốt hơn mình, nhà em là gia đình duy nhất trong khu tập thể có nhà vệ sinh riêng, bà ta có thể thoải mái sao?”

“…” Dương Niệm Niệm không hiểu: “Bà ta hẳn cũng đã theo quân mấy chục năm rồi? Sao không xây một cái?”





Vương Phượng Kiều cười cười nói: “Ôi em gái tôi, nếu như xây được ai mà chả muốn xây chứ, nhưng làm cái này tốn không ít tiền, đừng thấy chồng bà ta là chính ủy, tiền trợ cấp còn không cao bằng đoàn trưởng Lục nữa.”

“Chính ủy Trương vừa mới lên chức chính ủy không đến hai năm, chủ nhiệm Đinh ở viện vệ sinh cũng không được lương cao, trong nhà nuôi hai sinh viên, ngày thường bên ngoài thì nở mày nở mặt, bên trong cũng cần thắt lưng buộc bụng. Trong khu tập thể gia đình quân nhân chỉ có hai vợ chồng họ là vợ chồng công nhân viên mà còn cần tiết kiệm, những nhà khác thì khỏi cần phải nói.”

Dương Niệm Niệm xấu hổ nói: “Ôi… em còn tưởng ở trong quân đội mỗi tháng đều sẽ có tiền trợ cấp, cuộc sống sẽ tốt hơn một chút.”

“Haiz, mấy chục đồng tiền trợ cấp làm gì đủ một gia đình dùng.”

Vương Phượng Kiều ngẩng đầu tỏ ý sâu xa cười: “Niệm Niệm, trong khu tập thể gia đình quân nhân này, chỉ có đoàn trưởng Lục là có tương lai nhất, sau này em sẽ được sống tốt đó. Đừng thấy đoàn trưởng Lục không thích nói chuyện, cậu ấy biết thương vợ.”

Tuy ở chung chưa lâu nhưng Dương Niệm Niệm cũng nhận ra Lục Thời Thâm biết thương xót người khác, không giống đa số người theo chủ nghĩa đàn ông.

Dương Niệm Niệm không thích khoe khoang, Lục Thời Thâm tốt, cô sẽ giấu trong lòng không nói với người khác, nhìn gương mặt tươi cười của Vương Phượng Kiều, cô cảm thấy Vương Phượng Kiều có gì đó giấu mình.

“Vương đại tỷ, có phải chị có chuyện gì giấu em không?”

Vương Phượng Kiều cười càng tươi hơn, khen nói: “Niệm Niệm, tuy rằng em còn trẻ, nhưng mà thông minh đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau