Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 35: Nói Riêng
Trong nhà có mùi khói bếp mới giống một gia đình bình thường, cô quyết định ở lại sống tốt cùng Lục Thời Thâm, phải có dáng vẻ của người vợ.
Lục Thời Thâm gật đầu “ừm”, ánh mắt dừng trên tay cô: “Tay ổn rồi đúng không?”
Dương Niệm Niệm ngửa tay lên cho anh xem: “Đỡ hơn nhiều rồi, có lẽ đêm qua ngủ chạm vỡ bọng nước, đã mọc lớp da mới, không đau.”
Lục Thời Thâm không nói gì, bầu không khí yên lặng chốc lát, Dương Niệm Niệm cảm thấy hơi xấu hổ, nói sang chuyện khác: “Sao hôm nay An An lại về trễ như vậy?”
Lo con mình xảy ra chuyện, Lục Thời Thâm nói: “Tôi đi hỏi Binh Binh thử.”
Dương Niệm Niệm đứng dậy: “Tôi đi cùng anh.”
Lục Thời Thâm gật đầu “ừm” một tiếng, chân anh dài bước lớn, ngày thường đã đi nhanh quen rồi, rất nhanh đi trước Dương Niệm Niệm hai ba mét, Dương Niệm Niệm chạy chậm mới đuổi kịp anh.
Đợi lúc anh nhận ra đi chậm lại thì Dương Niệm Niệm suýt chút đụng vào lưng anh, hai người đi vào nhà Vu Hồng lệ, thấy người nhà họ đang ăn cơm.
Vu Hồng Lệ và Tôn Đại Sơn buông đũa cười ha ha chào hỏi: “Đoàn trưởng Lục, Niệm Niệm, hai người ăn cơm chưa? Ngồi xuống ăn chút không?”
Lục Thời Thâm lắc đầu, nhìn Binh Binh: “Hôm nay An An có đi học về cùng cháu không?”
Binh Binh như là con heo nhỏ, bưng chén lùa cơm hồng hộc vào miệng, đồ ăn vào miệng còn chưa nuốt xuống, ậm ờ nói gì đó, không ai nghe được.
Tôn Đại Sơn vỗ vào đầu cậu bé: “Nuốt cơm xuống hết rồi nói tiếp.”
Binh Binh nuốt cơm xuống, vui sướng khi người gặp họa trả lời: “An An đi học không chú ý nghe giảng, bị cô giáo Chu giữ lại học bù.”
Dương Niệm Niệm nhẹ nhàng thở phào, đứa nhỏ không mất tích là được, An An không ở đây, hai người cũng không ở lâu, chào hỏi xong đi ra ngoài.
Vu Hồng Lệ và Tôn Đại Sơn bưng chén đũa tiễn hai người ra đến cửa nhà, bỗng “ồ” một tiếng: “Đó không phải cô giáo Chu sao? Cô ấy đưa An An về đến rồi.”
Lục Thời Thâm và Dương Niệm Niệm đi qua xem, thấy Chu Tuyết Lị nắm tay An An đi đến, Dương Niệm Niệm theo bản năng nhìn Lục Thời Thâm, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được chua chua nói: “Cô giáo Chu thật đúng là giáo viên có trách nhiệm, đối xử với An An cũng rất tốt.”
Lục Thời Thâm cảm thấy giọng của Dương Niệm Niệm không đúng lắm, cúi đầu liếc cô một cái, chưa kịp nói gì, Chu Tuyết Lị nắm tay An An đi vào trước mặt.
Chu Tuyết Lị nghiêm mặt, có tư thái đến hỏi tội: “Đoàn trưởng Lục, đúng lúc anh ở đây, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh.”
…
Kẻ ngốc cũng nhận ra tình hình không đúng, Tôn Đại Sơn nháy mắt ra hiệu cho Vu Hồng Lệ đi về nhà, Vu Hồng Lệ đang đợi xem kịch hay, vốn không muốn đi.
Dương Niệm Niệm cũng trề môi đứng yên, dựa vào đâu bảo cô đi chứ?
Cô là vợ danh chính ngôn thuận của Lục Thời Thâm, là vợ được pháp luật thừa nhận, có gì không thể nói trước mặt cô?
Lục Thời Thâm cảm thấy nói chuyện riêng cũng không ổn, hơi nhíu mày: “Có chuyện gì, nói ở đây đi.”
Anh lại nhìn về phía An An: “Lại đây.”
An An chần chừ một chút, vẫn tránh khỏi tay Chu Tuyết Lị đi đến bên cạnh Lục Thời Thâm, cứ như là đã làm sai chuyện gì đó, cúi đầu không dám lên tiếng.
Dương Niệm Niệm lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, xem ra Lục Thời Thâm vẫn còn có chừng mực, biết quan tâm đến cảm giác của cô.
Rào của mỗi nhà đều là rào tre, ở ngay bên cạnh nhau, mấy nhà bên cạnh cũng để ý đến chuyện bên này, sôi nổi ra xem.
“Ồ, cô giáo Chu đến à? Có chuyện gì thế?”
Lục Thời Thâm gật đầu “ừm”, ánh mắt dừng trên tay cô: “Tay ổn rồi đúng không?”
Dương Niệm Niệm ngửa tay lên cho anh xem: “Đỡ hơn nhiều rồi, có lẽ đêm qua ngủ chạm vỡ bọng nước, đã mọc lớp da mới, không đau.”
Lục Thời Thâm không nói gì, bầu không khí yên lặng chốc lát, Dương Niệm Niệm cảm thấy hơi xấu hổ, nói sang chuyện khác: “Sao hôm nay An An lại về trễ như vậy?”
Lo con mình xảy ra chuyện, Lục Thời Thâm nói: “Tôi đi hỏi Binh Binh thử.”
Dương Niệm Niệm đứng dậy: “Tôi đi cùng anh.”
Lục Thời Thâm gật đầu “ừm” một tiếng, chân anh dài bước lớn, ngày thường đã đi nhanh quen rồi, rất nhanh đi trước Dương Niệm Niệm hai ba mét, Dương Niệm Niệm chạy chậm mới đuổi kịp anh.
Đợi lúc anh nhận ra đi chậm lại thì Dương Niệm Niệm suýt chút đụng vào lưng anh, hai người đi vào nhà Vu Hồng lệ, thấy người nhà họ đang ăn cơm.
Vu Hồng Lệ và Tôn Đại Sơn buông đũa cười ha ha chào hỏi: “Đoàn trưởng Lục, Niệm Niệm, hai người ăn cơm chưa? Ngồi xuống ăn chút không?”
Lục Thời Thâm lắc đầu, nhìn Binh Binh: “Hôm nay An An có đi học về cùng cháu không?”
Binh Binh như là con heo nhỏ, bưng chén lùa cơm hồng hộc vào miệng, đồ ăn vào miệng còn chưa nuốt xuống, ậm ờ nói gì đó, không ai nghe được.
Tôn Đại Sơn vỗ vào đầu cậu bé: “Nuốt cơm xuống hết rồi nói tiếp.”
Binh Binh nuốt cơm xuống, vui sướng khi người gặp họa trả lời: “An An đi học không chú ý nghe giảng, bị cô giáo Chu giữ lại học bù.”
Dương Niệm Niệm nhẹ nhàng thở phào, đứa nhỏ không mất tích là được, An An không ở đây, hai người cũng không ở lâu, chào hỏi xong đi ra ngoài.
Vu Hồng Lệ và Tôn Đại Sơn bưng chén đũa tiễn hai người ra đến cửa nhà, bỗng “ồ” một tiếng: “Đó không phải cô giáo Chu sao? Cô ấy đưa An An về đến rồi.”
Lục Thời Thâm và Dương Niệm Niệm đi qua xem, thấy Chu Tuyết Lị nắm tay An An đi đến, Dương Niệm Niệm theo bản năng nhìn Lục Thời Thâm, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được chua chua nói: “Cô giáo Chu thật đúng là giáo viên có trách nhiệm, đối xử với An An cũng rất tốt.”
Lục Thời Thâm cảm thấy giọng của Dương Niệm Niệm không đúng lắm, cúi đầu liếc cô một cái, chưa kịp nói gì, Chu Tuyết Lị nắm tay An An đi vào trước mặt.
Chu Tuyết Lị nghiêm mặt, có tư thái đến hỏi tội: “Đoàn trưởng Lục, đúng lúc anh ở đây, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh.”
…
Kẻ ngốc cũng nhận ra tình hình không đúng, Tôn Đại Sơn nháy mắt ra hiệu cho Vu Hồng Lệ đi về nhà, Vu Hồng Lệ đang đợi xem kịch hay, vốn không muốn đi.
Dương Niệm Niệm cũng trề môi đứng yên, dựa vào đâu bảo cô đi chứ?
Cô là vợ danh chính ngôn thuận của Lục Thời Thâm, là vợ được pháp luật thừa nhận, có gì không thể nói trước mặt cô?
Lục Thời Thâm cảm thấy nói chuyện riêng cũng không ổn, hơi nhíu mày: “Có chuyện gì, nói ở đây đi.”
Anh lại nhìn về phía An An: “Lại đây.”
An An chần chừ một chút, vẫn tránh khỏi tay Chu Tuyết Lị đi đến bên cạnh Lục Thời Thâm, cứ như là đã làm sai chuyện gì đó, cúi đầu không dám lên tiếng.
Dương Niệm Niệm lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, xem ra Lục Thời Thâm vẫn còn có chừng mực, biết quan tâm đến cảm giác của cô.
Rào của mỗi nhà đều là rào tre, ở ngay bên cạnh nhau, mấy nhà bên cạnh cũng để ý đến chuyện bên này, sôi nổi ra xem.
“Ồ, cô giáo Chu đến à? Có chuyện gì thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất