Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 36: Cô Giáo Chu Đúng Là Một Cô Giáo Tốt
“Tôi nghe nói An An đi học không nghe giảng, bị giữ lại trường học, chắc chắn cô giáo An lo lắng một mình An An về không an toàn mới đưa cậu bé về.”
“Cô giáo Chu đúng là một cô giáo tốt…”
Thấy nhiều người, Chu Tuyết Lị càng thêm khí thế, liếc nhìn Dương Niệm Niệm với ý sâu xa, kiên nhẫn nói: “Đoàn trưởng Lục, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên nói chuyện riêng thì tốt hơn.”
Mọi người ở đây nghe vậy lập tức ai nấy nở nụ cười kỳ lạ, đều là dáng vẻ chờ xem kịch hay.
Dương Niệm Niệm nhận ra người này đến không có ý tốt, cố ý lấy cớ thu hút đông người.
Cô bình tĩnh trả lời: “Cô giáo Chu, cô đừng đánh tráo khái niệm, cô là giáo viên của An An, có thể nói chuyện gì với Thời Thâm? Anh ấy là một người đàn ông đã kết hôn, cô vẫn là một cô gái độc thân, cô công khai nói như vậy, không phù hợp lắm thì phải?”
Lục Thời Thâm cúi đầu nhìn vào mắt Dương Niệm Niệm, vẻ mặt cô lạnh nhạt, cảm xúc rất ổn định, có sự thản nhiên xem kịch, cư xử không hoảng hốt rất trưởng thành. Rất khó tin rằng hai ngày trước còn khóc nhè như con nít.
“Mẹ kế của An An, cô chắc chắn muốn tôi nói ở đây sao?” Chu Tuyết Lị hỏi.
Lục Thời Thâm nghe Chu Tuyết Lị gọi Dương Niệm Niệm như vậy, nhíu nhíu mày không nói gì, anh muốn xem Dương Niệm Niệm định xử lý thế nào.
Dương Niệm Niệm mở to hai mắt nhìn Chu Tuyết Lị: “Cô giáo Chu, câu hỏi này của cô rất thú vị, cứ như là nói chuyện riêng với Thời Thâm thì tốt cho tôi vậy.”
Không đợi Chu Tuyết Lị nói tiếp, cô lại nói: “Cô xưng hô với tôi như vậy cũng không lịch sự, cô là một giáo viên dạy học, nói như vậy không hay lắm thì phải.”
Mọi người đang hóng chuyện bất ngờ lắm, vợ đoàn trưởng Lục nhìn mềm yếu mà miệng mồm rất ghê gớm, mọi người vốn còn tưởng rằng cô là một cô gái trẻ, không thèm xem phu nhân đoàn trưởng này ra gì, lúc này bắt đầu nhìn cô bằng đôi mắt khác.
Ban nãy Chu Tuyết Lị chỉ nhanh miệng, gọi cách xưng hô sau lưng Dương Niệm Niệm ra, không ngờ khiến Dương Niệm Niệm bắt được thóp, có át chủ bài trong tay, cô cũng không hoảng hốt.
“Tôi gọi cô như vậy, đúng là không được lịch sự cho lắm, nhưng mà sở dĩ tôi gọi cô như vậy cũng có lý do.”
“Có lý do gì đi chăng nữa, cô là một giáo viên, cũng không thể bất lịch sự như vậy, cô như vậy sao mà dạy học sinh?” Vương Phượng Kiều cũng đến hóng chuyện lên tiếng.
Đều là phụ nữ, cô ấy rất ghét những người phụ nữ biết rõ người khác đã kết hôn còn dính lấy, như vậy không phải là phá gia đình nhà người ta sao?
“Cũng không thể nói như vậy, nói không chừng cô giáo Chu có lý do hợp lý thì sao?” Diệp Mỹ Tĩnh thấy Vương Phượng Kiều nói xen vào, cô ta cũng xen vào.
Diệp Mỹ Tĩnh này đúng là nhiều chuyện thành tinh, lúc này không phải là lúc so đo với cô ta.
Dương Niệm Niệm nhìn Chu Tuyết Lị: “Cô giáo Chu, cô đừng úp úp mở mở, có gì cứ nói thẳng đi. Tôi cũng rất muốn biết, tôi vừa đến đây hai ngày, đã là chuyện gì trời giận người tức, khiến cô không thể gọi tôi bằng một từ ngữ lịch sự.”
“Nếu như cô đã nói vậy, tôi sẽ nói thẳng.”
Chu Tuyết Lị nhìn An An, vẻ mặt đau lòng nói: “Hôm nay An An đi học cảm xúc luôn không tốt, đi học ngẩn ngơ, còn lén khóc. Tôi là giáo viên chắc chắn phải quan tâm học sinh, hôm nay cố ý giữ cậu bé ở trường tâm sự, vừa hỏi thì biết được An An bị vợ của đoàn trưởng Lục ngược đãi.”
Dương Niệm Niệm: Sao cô không biết bản thân ngược đãi An An?
“Cô giáo Chu đúng là một cô giáo tốt…”
Thấy nhiều người, Chu Tuyết Lị càng thêm khí thế, liếc nhìn Dương Niệm Niệm với ý sâu xa, kiên nhẫn nói: “Đoàn trưởng Lục, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên nói chuyện riêng thì tốt hơn.”
Mọi người ở đây nghe vậy lập tức ai nấy nở nụ cười kỳ lạ, đều là dáng vẻ chờ xem kịch hay.
Dương Niệm Niệm nhận ra người này đến không có ý tốt, cố ý lấy cớ thu hút đông người.
Cô bình tĩnh trả lời: “Cô giáo Chu, cô đừng đánh tráo khái niệm, cô là giáo viên của An An, có thể nói chuyện gì với Thời Thâm? Anh ấy là một người đàn ông đã kết hôn, cô vẫn là một cô gái độc thân, cô công khai nói như vậy, không phù hợp lắm thì phải?”
Lục Thời Thâm cúi đầu nhìn vào mắt Dương Niệm Niệm, vẻ mặt cô lạnh nhạt, cảm xúc rất ổn định, có sự thản nhiên xem kịch, cư xử không hoảng hốt rất trưởng thành. Rất khó tin rằng hai ngày trước còn khóc nhè như con nít.
“Mẹ kế của An An, cô chắc chắn muốn tôi nói ở đây sao?” Chu Tuyết Lị hỏi.
Lục Thời Thâm nghe Chu Tuyết Lị gọi Dương Niệm Niệm như vậy, nhíu nhíu mày không nói gì, anh muốn xem Dương Niệm Niệm định xử lý thế nào.
Dương Niệm Niệm mở to hai mắt nhìn Chu Tuyết Lị: “Cô giáo Chu, câu hỏi này của cô rất thú vị, cứ như là nói chuyện riêng với Thời Thâm thì tốt cho tôi vậy.”
Không đợi Chu Tuyết Lị nói tiếp, cô lại nói: “Cô xưng hô với tôi như vậy cũng không lịch sự, cô là một giáo viên dạy học, nói như vậy không hay lắm thì phải.”
Mọi người đang hóng chuyện bất ngờ lắm, vợ đoàn trưởng Lục nhìn mềm yếu mà miệng mồm rất ghê gớm, mọi người vốn còn tưởng rằng cô là một cô gái trẻ, không thèm xem phu nhân đoàn trưởng này ra gì, lúc này bắt đầu nhìn cô bằng đôi mắt khác.
Ban nãy Chu Tuyết Lị chỉ nhanh miệng, gọi cách xưng hô sau lưng Dương Niệm Niệm ra, không ngờ khiến Dương Niệm Niệm bắt được thóp, có át chủ bài trong tay, cô cũng không hoảng hốt.
“Tôi gọi cô như vậy, đúng là không được lịch sự cho lắm, nhưng mà sở dĩ tôi gọi cô như vậy cũng có lý do.”
“Có lý do gì đi chăng nữa, cô là một giáo viên, cũng không thể bất lịch sự như vậy, cô như vậy sao mà dạy học sinh?” Vương Phượng Kiều cũng đến hóng chuyện lên tiếng.
Đều là phụ nữ, cô ấy rất ghét những người phụ nữ biết rõ người khác đã kết hôn còn dính lấy, như vậy không phải là phá gia đình nhà người ta sao?
“Cũng không thể nói như vậy, nói không chừng cô giáo Chu có lý do hợp lý thì sao?” Diệp Mỹ Tĩnh thấy Vương Phượng Kiều nói xen vào, cô ta cũng xen vào.
Diệp Mỹ Tĩnh này đúng là nhiều chuyện thành tinh, lúc này không phải là lúc so đo với cô ta.
Dương Niệm Niệm nhìn Chu Tuyết Lị: “Cô giáo Chu, cô đừng úp úp mở mở, có gì cứ nói thẳng đi. Tôi cũng rất muốn biết, tôi vừa đến đây hai ngày, đã là chuyện gì trời giận người tức, khiến cô không thể gọi tôi bằng một từ ngữ lịch sự.”
“Nếu như cô đã nói vậy, tôi sẽ nói thẳng.”
Chu Tuyết Lị nhìn An An, vẻ mặt đau lòng nói: “Hôm nay An An đi học cảm xúc luôn không tốt, đi học ngẩn ngơ, còn lén khóc. Tôi là giáo viên chắc chắn phải quan tâm học sinh, hôm nay cố ý giữ cậu bé ở trường tâm sự, vừa hỏi thì biết được An An bị vợ của đoàn trưởng Lục ngược đãi.”
Dương Niệm Niệm: Sao cô không biết bản thân ngược đãi An An?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất