Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 39: Chân Tướng
Dương Niệm Niệm giải thích: “Lúc tôi đánh An An, vẫn chưa biết thân phận của nó.”
Mọi người nghe đều không hiểu gì, vẻ mặt Chu Tuyết Lị cũng nghi ngờ, đợi Dương Niệm Niệm nói tiếp.
Cô ta cũng không tin, Dương Niệm Niệm có thể nói ra lý lẽ đánh là thương.
“Ngày hôm đó tôi vừa đến quân đội, nhìn thấy mấy đứa nhỏ chơi đùa bên sông, sau đó An An ngã xuống, tôi đã xuống nước cứu thằng bé lên.”
Dương Niệm Niệm kể lại đơn giản chuyện hôm đó: “Tôi đánh mông nó vài cái, bảo nó sau này lúc không có người lớn đừng nghịch nước ở bờ sông, nếu như vậy cũng là ngược đãi, vậy ai ở đây cũng không tránh được bị nghi ngờ.”
Dương Niệm Niệm nhìn về phía mọi người: “Con cái nhà mình nghịch ngợm gây chuyện, chẳng lẽ mọi người chưa từng đánh chửi à?”
“Đúng vậy, có nhà ai chưa từng đánh con chứ?” Vương Phượng Kiều tức giận liếc mắt nhìn Diệp Mỹ Tĩnh: “Niệm Niệm cứu đứa bé không ai khen, vỗ mông hai cái lại có người mang ra làm trò.”
Ở đây trừ Diệp Mỹ Tĩnh và Chu Tuyết Lị, làm gì có ai không có con chứ?
Có ai dám nói mình chưa từng đánh con?
Diệp Mỹ Tĩnh chưa từ bỏ ý định, đi đến bên cạnh hỏi An An: “An An, cô ta nói có phải thật không?”
An An ngẩng đầu nhìn Lục Thời Thâm, nước mắt lưng tròng trả lời: “… Là thật, con sợ bị mắng, không dám nói.”
Lục Thời Thâm nghi ngờ: “Ngày đó cha chỉ thấy được mỗi cô giáo Chu.”
Dương Niệm Niệm trả lời: “Lúc đó tôi thấy cô giáo Chu đang gọi An An, tôi thấy có người lớn đến nên trốn đi thay quần áo.”
Lục Thời Thâm nhớ lại ngày gặp Dương Niệm Niệm, đúng là tóc cô bị ướt, chỉ là cô cột lên, không rõ lắm.
Trong lòng Lục Thời Thâm hiểu rõ, mắt nhìn Chu Tuyết Lị lạnh đi.
“Hóa ra là hiểu lầm à, xem đi, An An nói không rõ cô đã khiến mọi người hiểu lầm Niệm Niệm.” Vu Hồng Lệ là người biết gió chiều nào theo chiều ấy, vừa thấy hướng gió không đúng đã lập tức đứng về phía Dương Niệm Niệm.
Còn không quên trách Chu Tuyết Lị hai câu: “Cô giáo Chu, sao chưa biết rõ ràng đã đến hỏi tội người ta chứ, khiến tôi suýt nữa còn hiểu lầm Niệm Niệm.”
“Đúng đó, tôi thấy Niệm Niệm cũng không giống kiểu người sẽ đánh An An.”
“Tôi ở bên cạnh cũng chưa từng nghe An An khóc.”
Cô giáo Chu này chắc chắn là giận chuyện đoàn trưởng Lục cưới Dương Niệm Niệm, cố ý bới lông tìm vết mà.
Mặt Chu Tuyết Lị đỏ bừng, móng tay ấn chặt vào thịt, may mắn là hôm đó cô ta không nhận An An do cô ta cứu.
Chuyện thay đổi quá nhanh, trước nhiều ánh mắt như vậy, cô ta chỉ có thể chủ động nhận sai: “Thật xin lỗi, tôi cũng chỉ vì quan tâm An An mới chưa hỏi rõ đã đến đây.”
Ha ha, còn lấy An An ra làm lá chắn nữa.
Dương Niệm Niệm ngước gương mặt nhỏ học giọng điệu trước đó của Chu Tuyết Lị nói: “Cô giáo Chu, cô có trách nhiệm với học sinh đúng là đáng khen. Nhưng vì cô là giáo viên nên càng hẳn phải suy nghĩ rõ ràng và bình tĩnh hơn người khác, lúc gặp chuyện cần hỏi rõ ràng mới nên xử lý.”
“Một lớp nhiều học sinh như vậy sẽ khó tránh có mâu thuẫn cần cô phân xử, cô không phân xanh đỏ đen trắng, vậy sao có thể xử lý công bằng cho lũ trẻ?”
“Niệm Niệm nói đúng.” Vương Phượng Kiều là người đầu tiên đứng ra hùa theo: “Cô giáo Chu, cô không để ý đến thân phận nói lung tung, suýt chút nữa Niệm Niệm đã thành mẹ kế độc ác ở khu tập thể gia đình quân nhân.”
Dương Niệm Niệm khẽ nheo mắt, Vương Phượng Kiều hiểu cô, còn giúp cô kêu oan.
“Đúng đó, Niệm Niệm chịu ấm ức rồi.”
“Đoàn trưởng Lục tìm được một người vợ tốt.”
Mọi người nghe đều không hiểu gì, vẻ mặt Chu Tuyết Lị cũng nghi ngờ, đợi Dương Niệm Niệm nói tiếp.
Cô ta cũng không tin, Dương Niệm Niệm có thể nói ra lý lẽ đánh là thương.
“Ngày hôm đó tôi vừa đến quân đội, nhìn thấy mấy đứa nhỏ chơi đùa bên sông, sau đó An An ngã xuống, tôi đã xuống nước cứu thằng bé lên.”
Dương Niệm Niệm kể lại đơn giản chuyện hôm đó: “Tôi đánh mông nó vài cái, bảo nó sau này lúc không có người lớn đừng nghịch nước ở bờ sông, nếu như vậy cũng là ngược đãi, vậy ai ở đây cũng không tránh được bị nghi ngờ.”
Dương Niệm Niệm nhìn về phía mọi người: “Con cái nhà mình nghịch ngợm gây chuyện, chẳng lẽ mọi người chưa từng đánh chửi à?”
“Đúng vậy, có nhà ai chưa từng đánh con chứ?” Vương Phượng Kiều tức giận liếc mắt nhìn Diệp Mỹ Tĩnh: “Niệm Niệm cứu đứa bé không ai khen, vỗ mông hai cái lại có người mang ra làm trò.”
Ở đây trừ Diệp Mỹ Tĩnh và Chu Tuyết Lị, làm gì có ai không có con chứ?
Có ai dám nói mình chưa từng đánh con?
Diệp Mỹ Tĩnh chưa từ bỏ ý định, đi đến bên cạnh hỏi An An: “An An, cô ta nói có phải thật không?”
An An ngẩng đầu nhìn Lục Thời Thâm, nước mắt lưng tròng trả lời: “… Là thật, con sợ bị mắng, không dám nói.”
Lục Thời Thâm nghi ngờ: “Ngày đó cha chỉ thấy được mỗi cô giáo Chu.”
Dương Niệm Niệm trả lời: “Lúc đó tôi thấy cô giáo Chu đang gọi An An, tôi thấy có người lớn đến nên trốn đi thay quần áo.”
Lục Thời Thâm nhớ lại ngày gặp Dương Niệm Niệm, đúng là tóc cô bị ướt, chỉ là cô cột lên, không rõ lắm.
Trong lòng Lục Thời Thâm hiểu rõ, mắt nhìn Chu Tuyết Lị lạnh đi.
“Hóa ra là hiểu lầm à, xem đi, An An nói không rõ cô đã khiến mọi người hiểu lầm Niệm Niệm.” Vu Hồng Lệ là người biết gió chiều nào theo chiều ấy, vừa thấy hướng gió không đúng đã lập tức đứng về phía Dương Niệm Niệm.
Còn không quên trách Chu Tuyết Lị hai câu: “Cô giáo Chu, sao chưa biết rõ ràng đã đến hỏi tội người ta chứ, khiến tôi suýt nữa còn hiểu lầm Niệm Niệm.”
“Đúng đó, tôi thấy Niệm Niệm cũng không giống kiểu người sẽ đánh An An.”
“Tôi ở bên cạnh cũng chưa từng nghe An An khóc.”
Cô giáo Chu này chắc chắn là giận chuyện đoàn trưởng Lục cưới Dương Niệm Niệm, cố ý bới lông tìm vết mà.
Mặt Chu Tuyết Lị đỏ bừng, móng tay ấn chặt vào thịt, may mắn là hôm đó cô ta không nhận An An do cô ta cứu.
Chuyện thay đổi quá nhanh, trước nhiều ánh mắt như vậy, cô ta chỉ có thể chủ động nhận sai: “Thật xin lỗi, tôi cũng chỉ vì quan tâm An An mới chưa hỏi rõ đã đến đây.”
Ha ha, còn lấy An An ra làm lá chắn nữa.
Dương Niệm Niệm ngước gương mặt nhỏ học giọng điệu trước đó của Chu Tuyết Lị nói: “Cô giáo Chu, cô có trách nhiệm với học sinh đúng là đáng khen. Nhưng vì cô là giáo viên nên càng hẳn phải suy nghĩ rõ ràng và bình tĩnh hơn người khác, lúc gặp chuyện cần hỏi rõ ràng mới nên xử lý.”
“Một lớp nhiều học sinh như vậy sẽ khó tránh có mâu thuẫn cần cô phân xử, cô không phân xanh đỏ đen trắng, vậy sao có thể xử lý công bằng cho lũ trẻ?”
“Niệm Niệm nói đúng.” Vương Phượng Kiều là người đầu tiên đứng ra hùa theo: “Cô giáo Chu, cô không để ý đến thân phận nói lung tung, suýt chút nữa Niệm Niệm đã thành mẹ kế độc ác ở khu tập thể gia đình quân nhân.”
Dương Niệm Niệm khẽ nheo mắt, Vương Phượng Kiều hiểu cô, còn giúp cô kêu oan.
“Đúng đó, Niệm Niệm chịu ấm ức rồi.”
“Đoàn trưởng Lục tìm được một người vợ tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất