Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 40: Xin Lỗi
Tuy rằng Dương Niệm Niệm nhỏ tuổi nhưng mà cô là vợ của đoàn trưởng, ban nãy mọi người cũng không dám chèn ép cô rõ ràng, lúc này thì ai cũng khen cô một câu, lập tức nịnh nọt Dương Niệm Niệm lên tận trời.
Chu Tuyết Lị vốn đã không còn dáng vẻ hỏi tội ban nãy, gương mặt còn đỏ hơn cả đèn lồng năm mới, cô ta bị sự ghen ghét làm mờ đầu óc, không hỏi rõ ràng ngọn nguồn đã muốn nhân cơ hội này khiến Dương Niệm Niệm mang tiếng mẹ kế độc ác…
Không ngờ rằng trộm gà không được còn mất nắm gạo.
“Chuyện này đúng là tôi không đúng, tôi xin lỗi cô lần nữa.” Chu Tuyết Lị cúi đầu với Dương Niệm Niệm: “Rất xin lỗi.”
Chu Tuyết Lị này co được dãn được, thật đúng là một người thú vị, nếu như tiếp tục truy cứu, trái lại là cô hùng hổ đáng sợ.
“Không sao.” Dương Niệm Niệm cười tươi: “Tuy tôi còn nhỏ tuổi nhưng cũng không phải người không nói lý lẽ, sau này về mặt học tập của An An còn mong cô giáo Chu để ý nhiều hơn.”
“…”
Đã nói rất nhiều lời khó nghe nhưng cuối cùng người tốt vẫn là Dương Niệm Niệm.
Dương Niệm Niệm này tuổi còn nhỏ mà rất tâm cơ.
Chu Tuyết Lị hít sâu một hơi, nở một nụ cười: “Tôi vẫn luôn thích đứa bé An An này, chắc chắn sẽ đốc thúc cậu bé học tập, không còn sớm nữa, tôi về trước.”
“Trời đã tối rồi, cô giáo Chu về một mình không an toàn lắm thì phải?” Diệp Mỹ Tĩnh đề nghị: “Đoàn trưởng Lục tiễn cô giáo Chu một chút đi.”
Vốn Chu Tuyết Lị theo bản năng nhìn về phía Lục Thời Thâm, trong lòng vẫn có chút mong chờ.
Dương Niệm Niệm âm thầm trợn trắng mắt, mặt trời vừa mới lặn, đi nhanh một chút là có thể về đến nhà trước khi trời tối, hơn nữa cũng không ai dám giở trò ở gần xung quanh khu quân đội.
Diệp Mỹ Tĩnh cố ý khiến cô không thoải mái, Dương Niệm Niệm cũng không phải ăn chay: “Thời Thâm vẫn chưa ăn cơm, để doanh trưởng Tống tiễn đi.”
Diệp Mỹ Tĩnh xụ mặt nói: “Chúng tôi cũng chưa ăn cơm đâu.” Đã tối rồi, cô ta làm sao yên tâm để chồng đi ra ngoài với người khác giới.
“Không cần tiễn, tôi tự về là được.” Thấy Lục Thời Thâm không nói gì, Chu Tuyết Lị thất vọng quay đầu đi về.
Không còn trò vui để xem, mọi người sôi nổi về nhà ăn cơm, Dương Niệm Niệm liếc Diệp Mỹ Tĩnh chuẩn bị đi: “Ảo giác cũng là dấu hiệu của tâm thần phân liệt, cô đến bệnh viện khám bệnh đi.”
Mặt Diệp Mỹ Tĩnh lập tức thối hơn cả đậu hũ thối nửa tháng, hừ một tiếng đi còn nhanh hơn thỏ.
“Vợ của đoàn trưởng Lục này không dễ chọc, nói chuyện nhẹ nhàng lại sắc bén, lý lẽ rõ ràng, trong khu tập thể này không ai bằng cô ấy.” Về đến nhà Tôn Đại Sơn khen Dương Niệm Niệm.
Cuối cùng còn bổ sung thêm: “Sau này không có chuyện gì đừng chọc cô ấy.”
Vu Hồng Lệ trừng mắt nhìn anh ta: “Anh cho rằng em ngốc à? Ở trong khu tập thể gia đình quân nhân này mấy năm, anh thử nói xem em đã đắc tội ai? Cũng chỉ có anh ăn nói vụng về thành thật, không biết nịnh bợ, ở bộ đội nhiều năm như vậy vẫn còn là một doanh trưởng quèn…”
Nếu như chồng cô ta có bản lĩnh, cô ta làm gì cần xem sắc mặt của người khác chứ?
…
Dương Niệm Niệm đã sớm đói bụng, lúc này bụng đã sắp dính vào lưng.
Về đến nhà, cô ngồi xuống lập tức há lớn miệng ăn cơm, Lục Thời Thâm cũng mặt mày không cảm xúc ăn cơm, cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, chỉ có một mình An An co rúm lo lắng, nuốt không nổi.
Dương Niệm Niệm ăn cơm xong, thấy hộp cơm của An An vẫn còn chưa động đũa, cô cảm thấy rất cần nói với An An vài câu.
Chu Tuyết Lị vốn đã không còn dáng vẻ hỏi tội ban nãy, gương mặt còn đỏ hơn cả đèn lồng năm mới, cô ta bị sự ghen ghét làm mờ đầu óc, không hỏi rõ ràng ngọn nguồn đã muốn nhân cơ hội này khiến Dương Niệm Niệm mang tiếng mẹ kế độc ác…
Không ngờ rằng trộm gà không được còn mất nắm gạo.
“Chuyện này đúng là tôi không đúng, tôi xin lỗi cô lần nữa.” Chu Tuyết Lị cúi đầu với Dương Niệm Niệm: “Rất xin lỗi.”
Chu Tuyết Lị này co được dãn được, thật đúng là một người thú vị, nếu như tiếp tục truy cứu, trái lại là cô hùng hổ đáng sợ.
“Không sao.” Dương Niệm Niệm cười tươi: “Tuy tôi còn nhỏ tuổi nhưng cũng không phải người không nói lý lẽ, sau này về mặt học tập của An An còn mong cô giáo Chu để ý nhiều hơn.”
“…”
Đã nói rất nhiều lời khó nghe nhưng cuối cùng người tốt vẫn là Dương Niệm Niệm.
Dương Niệm Niệm này tuổi còn nhỏ mà rất tâm cơ.
Chu Tuyết Lị hít sâu một hơi, nở một nụ cười: “Tôi vẫn luôn thích đứa bé An An này, chắc chắn sẽ đốc thúc cậu bé học tập, không còn sớm nữa, tôi về trước.”
“Trời đã tối rồi, cô giáo Chu về một mình không an toàn lắm thì phải?” Diệp Mỹ Tĩnh đề nghị: “Đoàn trưởng Lục tiễn cô giáo Chu một chút đi.”
Vốn Chu Tuyết Lị theo bản năng nhìn về phía Lục Thời Thâm, trong lòng vẫn có chút mong chờ.
Dương Niệm Niệm âm thầm trợn trắng mắt, mặt trời vừa mới lặn, đi nhanh một chút là có thể về đến nhà trước khi trời tối, hơn nữa cũng không ai dám giở trò ở gần xung quanh khu quân đội.
Diệp Mỹ Tĩnh cố ý khiến cô không thoải mái, Dương Niệm Niệm cũng không phải ăn chay: “Thời Thâm vẫn chưa ăn cơm, để doanh trưởng Tống tiễn đi.”
Diệp Mỹ Tĩnh xụ mặt nói: “Chúng tôi cũng chưa ăn cơm đâu.” Đã tối rồi, cô ta làm sao yên tâm để chồng đi ra ngoài với người khác giới.
“Không cần tiễn, tôi tự về là được.” Thấy Lục Thời Thâm không nói gì, Chu Tuyết Lị thất vọng quay đầu đi về.
Không còn trò vui để xem, mọi người sôi nổi về nhà ăn cơm, Dương Niệm Niệm liếc Diệp Mỹ Tĩnh chuẩn bị đi: “Ảo giác cũng là dấu hiệu của tâm thần phân liệt, cô đến bệnh viện khám bệnh đi.”
Mặt Diệp Mỹ Tĩnh lập tức thối hơn cả đậu hũ thối nửa tháng, hừ một tiếng đi còn nhanh hơn thỏ.
“Vợ của đoàn trưởng Lục này không dễ chọc, nói chuyện nhẹ nhàng lại sắc bén, lý lẽ rõ ràng, trong khu tập thể này không ai bằng cô ấy.” Về đến nhà Tôn Đại Sơn khen Dương Niệm Niệm.
Cuối cùng còn bổ sung thêm: “Sau này không có chuyện gì đừng chọc cô ấy.”
Vu Hồng Lệ trừng mắt nhìn anh ta: “Anh cho rằng em ngốc à? Ở trong khu tập thể gia đình quân nhân này mấy năm, anh thử nói xem em đã đắc tội ai? Cũng chỉ có anh ăn nói vụng về thành thật, không biết nịnh bợ, ở bộ đội nhiều năm như vậy vẫn còn là một doanh trưởng quèn…”
Nếu như chồng cô ta có bản lĩnh, cô ta làm gì cần xem sắc mặt của người khác chứ?
…
Dương Niệm Niệm đã sớm đói bụng, lúc này bụng đã sắp dính vào lưng.
Về đến nhà, cô ngồi xuống lập tức há lớn miệng ăn cơm, Lục Thời Thâm cũng mặt mày không cảm xúc ăn cơm, cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, chỉ có một mình An An co rúm lo lắng, nuốt không nổi.
Dương Niệm Niệm ăn cơm xong, thấy hộp cơm của An An vẫn còn chưa động đũa, cô cảm thấy rất cần nói với An An vài câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất