Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng

Chương 42: Cha, Có Phải Cha Giận Con Không

Trước Sau
Một đứa trẻ sáu tuổi, nói quá nhiều điều sâu sắc mù mờ chưa chắc cậu bé đã hiểu được, chỉ có thể để cậu bé tự nhận ra.

Trong nhà chỉ còn lại Lục Thời Thâm và An An, không khí yên lặng đến kỳ lạ, An An lén ngẩng đầu nhìn Lục Thời Thâm một cái, lại co rúm lo lắng cúi đầu.

Giọng Lục Thời Thâm lạnh nhạt nói: “Ăn cơm xong đi, cha đi rửa bát.”

An An thấy Lục Thời Thâm không dạy dỗ mình, chẳng những không vui, trái lại càng thấp thỏm hơn: “Cha, có phải cha giận con không?”

Lục Thời Thâm nhìn An An, cứ như là nhìn cậu mà thấy một người khác: “Con không cần có địch ý với Niệm Niệm như vậy, cô ấy không xấu như con nghĩ đâu.”

An An cũng ý thức được hôm nay đã làm sai: “Cha, con xin lỗi.”

“Câu này nói với Niệm Niệm sẽ có ý nghĩa hơn.” Lục Thời Thâm nghiêm mặt dạy: “Biết sai phải sửa, bị đánh phải nghe lời.”

An An hút mũi, tay nhỏ lau nước mắt: “Cha, con biết nên làm gì.”



Xi măng nhà vệ sinh vẫn chưa khô, tạm thời không thể dùng, Lục Thời Thâm dẫn An An đi tắm, một lát sau, Dương Niệm Niệm đưa cho An An một chiếc bàn chải đánh răng.



“Từ giờ trở đi, sau này sáng sớm và buổi tối cháu đều phải đánh răng.”

Hai ngày nay khá bận rộn nên cô mua bàn chải đánh răng mà quên lấy ra.

Thời đại này đa số mọi người đều không đánh răng, có rất ít người lớn dạy trẻ con đánh răng từ nhỏ, Lục Thời Thâm là một người đàn ông, càng không có kinh nghiệm chăm sóc con nít.

Đánh răng?

An An nhận lấy bàn chải đánh răng, ánh mắt nhìn Lục Thời Thâm đầy mới mẻ, trước kia cậu chưa từng đánh răng, cũng không biết đánh thế nào.

Dương Niệm Niệm cho rằng An An không muốn đánh răng: “Cháu đừng nhìn anh ấy, anh ấy cũng phải đánh răng sáng tối.”

Nói xong, cô lại đưa cho Lục Thời Thâm một cái bàn chải đánh răng: “Bàn chải đánh răng trước đó của anh đều đã xù hết lông, đây là bàn chải mới. Sau này một nhà ba người chúng ta sáng tối đều phải đánh răng.”

An An rất vui vẻ, mắt sáng lấp lánh, cậu bé không biết đánh răng có gì tốt, chỉ biết đây là quà mà Dương Niệm Niệm mua cho mình.

Cha cũng chưa từng mua bàn chải đánh răng cho cậu nữa.

Có mẹ kế có vẻ cũng không có gì không tốt.



Trong cuộc sống bỗng có thêm một cô gái lo lắng sinh hoạt hằng ngày cho hai cha con, Lục Thời Thâm vẫn chưa quen nhưng vẫn không thấy khó chấp nhận, anh không tự nhiên lắm “ừm” một tiếng, cúi đầu với An An: “Lại đây đánh răng.”

Dương Niệm Niệm nhắc nhở: “Phải ăn kẹo trước khi đánh răng, đánh răng xong không được ăn gì nữa, nếu không sẽ uổng công đánh răng.”

“Buổi tối ăn kẹo dễ bị sâu răng, mai cháu mới ăn.”

An An nhận được quà trong lòng rất vui vẻ, làm gì còn nhớ đến kẹo chứ?

Cầm bàn chải đánh răng tung tăng đi theo sau Lục Thời Thâm, đi vào sân học đánh răng.

Hì hì.

Các bạn bè trong khu tập thể gia đình quân nhân đều không có bàn chải đánh răng, nếu như các bạn biết chắc chắn sẽ rất hâm mộ mình.

Tâm lý của một đứa trẻ sáu tuổi hồn nhiên cỡ nào chứ, lúc này trong đầu chỉ toàn là niềm vui khi nhận được quà.

Hai cha con Lục Thời Thâm đánh răng xong đi về phòng, Dương Niệm Niệm đã ngủ, An An chổng đít lên giường nằm sát Dương Niệm Niệm, Lục Thời Thâm thấy An An ngủ cạnh Dương Niệm Niệm, mấp máy môi, cũng không nói gì, tắt đèn nằm bên ngoài.

Nếu là bình thường thì chỉ vài phút An An đã có thể ngủ say, đêm nay trong lòng cậu bé giấu tâm sự nên không ngủ được, nằm trên giường hơn nửa tiếng cũng không buồn ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau