Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 46: Buôn Bán
“Không phải.” Lục Thời Thâm lắc đầu: “Tiền giao cho em, muốn tiêu thế nào cũng được, muốn buôn bán cũng được, chú ý an toàn.”
Ngừng một chút, anh lại bổ sung: “Không cần phải nói là mượn.”
Mắt Dương Niệm Niệm sáng lên, tâm trạng rất tốt, cô còn tiện thể nịnh nọt: “Tôi biết chắc chắn anh không phải là người tư tưởng cổ hủ như vậy mà.”
Được sự ủng hộ của Lục Thời Thâm, Dương Niệm Niệm cũng yên tâm can đảm hơn, Hải Thành phát triển tốt hơn An Thành một chút, có nhiều người buôn bán nhỏ bày sạp hàng bán, lần trước cô đi vào thành phố đã để ý, chắc chắn buôn bán ở đây sẽ không thành vấn đề.
Chỉ là buôn bán gì bây giờ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Niệm Niệm hơi ủ rũ, người khác xuyên qua đều có bàn tay vàng, sao cô lại thành mẹ kế, không có bàn tay vàng gì chứ?
Cứ ở trong nhà cũng không có sáng kiến gì, cô muốn đi tìm Vương Phượng Kiều tâm sự, vừa ra khỏi nhà đã thấy Vương Phượng Kiều vác cuốc đến tìm cô.
“Niệm Niệm, quân đội chia cho em một miếng đất trồng rau, em có định trồng loại rau nào không?”
“Đất trồng rau?” Mắt Dương Niệm Niệm sáng rực lên: “Quân đội còn trợ cấp cả cái này sao?”
“Tất nhiên là có rồi.” Vương Phượng Kiều cười ha ha giải thích: “Mỗi hộ gia đình trong khu tập thể đều có một mảnh nhỏ, ngày thường ăn rau xanh không cần vào thành phố mua, đất trồng rau cũng là loại khá tốt, cả năm cũng tiết kiệm được không ít tiền đó.”
Dương Niệm Niệm vui mừng: “Vậy thật tốt quá, Vương đại tỷ, chị mau dắt em đi xem thử.”
Người trong khu tập thể muốn vào thành phố mua đồ ăn đúng là không tiện, không nói việc quá xa, lỡ như bỏ lỡ xe mua đồ thì ra ngoài và quay về là chuyện phiền phức.
Vương Phượng Kiều đi bên cạnh dẫn đường, nói: “Ngày thường nếu em muốn đi mua dầu muối tương giấm gì đó, cũng không cần vào thành phố, ở bên cạnh có một trấn nhỏ, nếu đi nhanh chỉ hai mươi phút là đến.”
Nghe Vương Phượng Kiều nói đi bộ hai mươi phút là không xa, Dương Niệm Niệm cạn lời luôn.
Ôi, thời đại giao thông không thuận tiện, đi ra ngoài quả nhiên là vấn đề khó khăn lớn.
Vị trí đất trồng được chia cho Dương Niệm Niệm không tốt lắm, gần sát tường, cả ngày không thấy nắng, cũng may ở đây không trồng hoa màu, mấy loại rau xanh củ cải cũng không bị ảnh hưởng.
Đến khu đất trồng rau, Dương Niệm Niệm ngẩn ra, chỉ có một mét vuông đất trồng rau, ngạc nhiên hỏi: “Vương đại tỷ, đất trồng rau nhà người khác lớn như vậy, sao em được chia nhỏ thế?”
Chỉ mảnh đất này, một túi hạt giống cũng thừa lại nửa túi, đất bên cạnh không chỉ lớn hơn của cô vài lần, nếu như sự chênh lệch không nhiều thì Dương Niệm Niệm cũng không so đo. Cái này quá chênh lệch.
Bình thường Vương Phượng Kiều không để ý đến bên này, bỗng thấy chuyện này, cũng có vẻ bất ngờ, nhìn là biết bên cạnh chiếm đất của Dương Niệm Niệm.
“Niệm Niệm, em đừng nóng, có lẽ là Diệp Mỹ Tĩnh thấy mảnh đất này luôn không có ai dùng nên trồng trước, để chị tìm cô ta nói chuyện, để cô ta trả lại đất trồng rau cho em.”
Dương Niệm Niệm thấy cải thìa trên mảnh đất đó vừa lên mầm chưa bao lâu, ánh mắt lóe lên: “Vương đại tỷ, vậy phiền chị nói với cô ta một tiếng, tiền hạt giống em sẽ trả cho cô ta, rau xanh trên đất của em cứ để lại cho em.”
Vương Phượng Kiều cảm thấy như vậy khá tốt, rau này còn mười ngày nửa tháng nữa mới được ăn, một hai tháng nữa mới ăn hết, nhổ đi cũng tiếc, Dương Niệm Niệm trả tiền hạt giống cho Diệp Mỹ Tĩnh, như vậy Diệp Mỹ Tĩnh cũng không lỗ, Dương Niệm Niệm lại có đồ để ăn.
“Niệm Niệm, em đi về trước đợi tin của chị, bây giờ chị sẽ đi tìm Diệp Mỹ Tĩnh.”
Ngừng một chút, anh lại bổ sung: “Không cần phải nói là mượn.”
Mắt Dương Niệm Niệm sáng lên, tâm trạng rất tốt, cô còn tiện thể nịnh nọt: “Tôi biết chắc chắn anh không phải là người tư tưởng cổ hủ như vậy mà.”
Được sự ủng hộ của Lục Thời Thâm, Dương Niệm Niệm cũng yên tâm can đảm hơn, Hải Thành phát triển tốt hơn An Thành một chút, có nhiều người buôn bán nhỏ bày sạp hàng bán, lần trước cô đi vào thành phố đã để ý, chắc chắn buôn bán ở đây sẽ không thành vấn đề.
Chỉ là buôn bán gì bây giờ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Niệm Niệm hơi ủ rũ, người khác xuyên qua đều có bàn tay vàng, sao cô lại thành mẹ kế, không có bàn tay vàng gì chứ?
Cứ ở trong nhà cũng không có sáng kiến gì, cô muốn đi tìm Vương Phượng Kiều tâm sự, vừa ra khỏi nhà đã thấy Vương Phượng Kiều vác cuốc đến tìm cô.
“Niệm Niệm, quân đội chia cho em một miếng đất trồng rau, em có định trồng loại rau nào không?”
“Đất trồng rau?” Mắt Dương Niệm Niệm sáng rực lên: “Quân đội còn trợ cấp cả cái này sao?”
“Tất nhiên là có rồi.” Vương Phượng Kiều cười ha ha giải thích: “Mỗi hộ gia đình trong khu tập thể đều có một mảnh nhỏ, ngày thường ăn rau xanh không cần vào thành phố mua, đất trồng rau cũng là loại khá tốt, cả năm cũng tiết kiệm được không ít tiền đó.”
Dương Niệm Niệm vui mừng: “Vậy thật tốt quá, Vương đại tỷ, chị mau dắt em đi xem thử.”
Người trong khu tập thể muốn vào thành phố mua đồ ăn đúng là không tiện, không nói việc quá xa, lỡ như bỏ lỡ xe mua đồ thì ra ngoài và quay về là chuyện phiền phức.
Vương Phượng Kiều đi bên cạnh dẫn đường, nói: “Ngày thường nếu em muốn đi mua dầu muối tương giấm gì đó, cũng không cần vào thành phố, ở bên cạnh có một trấn nhỏ, nếu đi nhanh chỉ hai mươi phút là đến.”
Nghe Vương Phượng Kiều nói đi bộ hai mươi phút là không xa, Dương Niệm Niệm cạn lời luôn.
Ôi, thời đại giao thông không thuận tiện, đi ra ngoài quả nhiên là vấn đề khó khăn lớn.
Vị trí đất trồng được chia cho Dương Niệm Niệm không tốt lắm, gần sát tường, cả ngày không thấy nắng, cũng may ở đây không trồng hoa màu, mấy loại rau xanh củ cải cũng không bị ảnh hưởng.
Đến khu đất trồng rau, Dương Niệm Niệm ngẩn ra, chỉ có một mét vuông đất trồng rau, ngạc nhiên hỏi: “Vương đại tỷ, đất trồng rau nhà người khác lớn như vậy, sao em được chia nhỏ thế?”
Chỉ mảnh đất này, một túi hạt giống cũng thừa lại nửa túi, đất bên cạnh không chỉ lớn hơn của cô vài lần, nếu như sự chênh lệch không nhiều thì Dương Niệm Niệm cũng không so đo. Cái này quá chênh lệch.
Bình thường Vương Phượng Kiều không để ý đến bên này, bỗng thấy chuyện này, cũng có vẻ bất ngờ, nhìn là biết bên cạnh chiếm đất của Dương Niệm Niệm.
“Niệm Niệm, em đừng nóng, có lẽ là Diệp Mỹ Tĩnh thấy mảnh đất này luôn không có ai dùng nên trồng trước, để chị tìm cô ta nói chuyện, để cô ta trả lại đất trồng rau cho em.”
Dương Niệm Niệm thấy cải thìa trên mảnh đất đó vừa lên mầm chưa bao lâu, ánh mắt lóe lên: “Vương đại tỷ, vậy phiền chị nói với cô ta một tiếng, tiền hạt giống em sẽ trả cho cô ta, rau xanh trên đất của em cứ để lại cho em.”
Vương Phượng Kiều cảm thấy như vậy khá tốt, rau này còn mười ngày nửa tháng nữa mới được ăn, một hai tháng nữa mới ăn hết, nhổ đi cũng tiếc, Dương Niệm Niệm trả tiền hạt giống cho Diệp Mỹ Tĩnh, như vậy Diệp Mỹ Tĩnh cũng không lỗ, Dương Niệm Niệm lại có đồ để ăn.
“Niệm Niệm, em đi về trước đợi tin của chị, bây giờ chị sẽ đi tìm Diệp Mỹ Tĩnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất