Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 47: Đất Trồng Rau
Vương Phượng Kiều đi vài vòng trong khu tập thể mới tìm được Diệp Mỹ Tĩnh đang ở nhà Vu Hồng Lệ, hai người đang cùng đan áo tám chuyện, vừa nghe nói Vương Phượng Kiều đến giúp Dương Niệm Niệm đòi đất trồng rau, Diệp Mỹ Tĩnh lập tức xù lông.
Ném áo len đã đan được một nửa lên mặt đấy, xụ mặt hỏi: “Dựa vào đâu rau do tôi cực khổ trồng được, cô ta chỉ cần có miệng là ăn? Cô ta muốn ăn sao không tự trồng?”
Vương Phượng Kiều đã không thích Diệp Mỹ Tĩnh, lúc này nhìn cũng ghét: “Mảnh đất trồng rau đó quân đội phân cho Dương Niệm Niệm, cô chiếm đất của cô ấy, dù cô ấy có không trả tiền hạt giống cũng có thể lấy ăn.”
Diệp Mỹ Tĩnh trợn tròn mắt như trâu, tức giận lớn giọng nói với Vương Phượng Kiều: “Cô ta dám, nếu như cô ta dám ăn vụng rau của tôi, tôi sẽ tìm chính ủy cáo trạng, đừng tưởng rằng chồng cô ta là đoàn trưởng thì tôi sẽ sợ cô ta.”
“Chuyện này có lớn đâu, cần làm ầm đến tận chính ủy không?” Thấy hai người sắp cãi nhau, Vu Hồng Lệ nhanh chóng sắm vai người khuyên nhủ, dùng khuỷu tay chọc Diệp Mỹ Tĩnh: “Mỹ Tĩnh, cô bớt giận đi, chiếm đất trồng rau của người ta vốn là cô không đúng, làm ầm đến chỗ chính ủy, cô cũng không có lý đâu.”
Diệp Mỹ Tĩnh nhìn Vương Phượng Kiều không lên tiếng, cô ta mệt sống mệt chết mới gieo xong rau xuống ruộng, mười ngày nửa tháng nữa là được ăn, dựa vào đâu Dương Niệm Niệm không làm gì mà đòi ăn đồ cô ta trồng?
Cô ta thà nhổ hết cho heo.
“Tôi chỉ thông báo thôi, muốn làm ầm đến chỗ chính ủy cũng được, cô cứ liệu mà làm, dù sao nếu như cô không cần tiền rau giống thì đợi rau lớn rồi Niệm Niệm cũng có thể ăn.” Vương Phượng Kiều nói xong mấy câu, vác cuốc đi mất.
Vốn còn định ra ruộng làm cỏ, vác cuốc đi vài vòng, ngay cả chỗ đất trồng rau cũng chưa đi.
Diệp Mỹ Tĩnh mặt còn thối hơn hố phân, nhổ nước bọt sau lưng Vương Phượng Kiều: “Tôi khinh, có gì ghê gớm chứ, cho rằng nịnh bợ đoàn trưởng phu nhân thì ghê gớm lắm sao?”
Vu Hồng Lệ nhặt chiếc áo mà Diệp Mỹ Tĩnh đã ném xuống đất, vừa đổ thêm dầu vào lửa: “Cô gào với Vương Phượng Kiều có tác dụng gì chứ, cô ta là chó săn thôi. Miếng đất đó là quân đội phân cho Dương Niệm Niệm, dù có thật sự làm ầm ĩ đến chỗ chính ủy thì cô cũng không có lý. Nếu là tôi, phá hết rau là được, Dương Niệm Niệm muốn không làm mà ăn, để cô ta nằm mơ đi.”
Diệp Mỹ Tĩnh bị Vu Hồng Lệ thức tỉnh, không nói thêm gì, đội nắng đi đến mảnh đất trồng rau, mồ hôi ướt đẫm, cơm trưa cũng chưa làm, dùng thời gian nửa buổi cuốc hết mảnh cải thìa, còn sạch hơn cả làm cỏ.
Nhận được tin Vương Phượng Kiều và Dương Niệm Niệm đi đến mảnh đất trồng rau, thấy mảnh đất trồng trụi lủi, Vương Phượng Kiều giận điên lên: “Diệp Mỹ Tĩnh đúng là đồ xấu xa, rau xanh tốt như vậy, mười ngày nửa tháng là ăn được, cô ta đã làm hư hết.”
Vương Phượng Kiều sinh ra trong gia đình có điều kiện không tốt, từ nhỏ đã ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hận nhất là người ta làm hư đồ ăn, nhìn rau mầm bị làm hỏng, cô ấy rất đau lòng.
Dương Niệm Niệm cười tủm tỉm an ủi: “Vương đại tỷ, chị đừng giận, như vậy cũng rất tốt, em trồng rau còn không cần xới đất, bớt được không ít chuyện đó.”
Cô đã sớm đoán được Diệp Mỹ Tĩnh sẽ không đồng ý, chỉ là không ngờ cô ta lại ra tay độc ác như vậy, cuốc sạch rau mầm trong đất.
Thấy Dương Niệm Niệm có tinh thần tốt, Vương Phượng Kiều cũng không giận: “Niệm Niệm à, may mà em có tâm thái tốt, đừng thấy trong khu tập thể này có ít người, cũng không ít chuyện đâu, sau này em ở lâu sẽ biết.”
Ném áo len đã đan được một nửa lên mặt đấy, xụ mặt hỏi: “Dựa vào đâu rau do tôi cực khổ trồng được, cô ta chỉ cần có miệng là ăn? Cô ta muốn ăn sao không tự trồng?”
Vương Phượng Kiều đã không thích Diệp Mỹ Tĩnh, lúc này nhìn cũng ghét: “Mảnh đất trồng rau đó quân đội phân cho Dương Niệm Niệm, cô chiếm đất của cô ấy, dù cô ấy có không trả tiền hạt giống cũng có thể lấy ăn.”
Diệp Mỹ Tĩnh trợn tròn mắt như trâu, tức giận lớn giọng nói với Vương Phượng Kiều: “Cô ta dám, nếu như cô ta dám ăn vụng rau của tôi, tôi sẽ tìm chính ủy cáo trạng, đừng tưởng rằng chồng cô ta là đoàn trưởng thì tôi sẽ sợ cô ta.”
“Chuyện này có lớn đâu, cần làm ầm đến tận chính ủy không?” Thấy hai người sắp cãi nhau, Vu Hồng Lệ nhanh chóng sắm vai người khuyên nhủ, dùng khuỷu tay chọc Diệp Mỹ Tĩnh: “Mỹ Tĩnh, cô bớt giận đi, chiếm đất trồng rau của người ta vốn là cô không đúng, làm ầm đến chỗ chính ủy, cô cũng không có lý đâu.”
Diệp Mỹ Tĩnh nhìn Vương Phượng Kiều không lên tiếng, cô ta mệt sống mệt chết mới gieo xong rau xuống ruộng, mười ngày nửa tháng nữa là được ăn, dựa vào đâu Dương Niệm Niệm không làm gì mà đòi ăn đồ cô ta trồng?
Cô ta thà nhổ hết cho heo.
“Tôi chỉ thông báo thôi, muốn làm ầm đến chỗ chính ủy cũng được, cô cứ liệu mà làm, dù sao nếu như cô không cần tiền rau giống thì đợi rau lớn rồi Niệm Niệm cũng có thể ăn.” Vương Phượng Kiều nói xong mấy câu, vác cuốc đi mất.
Vốn còn định ra ruộng làm cỏ, vác cuốc đi vài vòng, ngay cả chỗ đất trồng rau cũng chưa đi.
Diệp Mỹ Tĩnh mặt còn thối hơn hố phân, nhổ nước bọt sau lưng Vương Phượng Kiều: “Tôi khinh, có gì ghê gớm chứ, cho rằng nịnh bợ đoàn trưởng phu nhân thì ghê gớm lắm sao?”
Vu Hồng Lệ nhặt chiếc áo mà Diệp Mỹ Tĩnh đã ném xuống đất, vừa đổ thêm dầu vào lửa: “Cô gào với Vương Phượng Kiều có tác dụng gì chứ, cô ta là chó săn thôi. Miếng đất đó là quân đội phân cho Dương Niệm Niệm, dù có thật sự làm ầm ĩ đến chỗ chính ủy thì cô cũng không có lý. Nếu là tôi, phá hết rau là được, Dương Niệm Niệm muốn không làm mà ăn, để cô ta nằm mơ đi.”
Diệp Mỹ Tĩnh bị Vu Hồng Lệ thức tỉnh, không nói thêm gì, đội nắng đi đến mảnh đất trồng rau, mồ hôi ướt đẫm, cơm trưa cũng chưa làm, dùng thời gian nửa buổi cuốc hết mảnh cải thìa, còn sạch hơn cả làm cỏ.
Nhận được tin Vương Phượng Kiều và Dương Niệm Niệm đi đến mảnh đất trồng rau, thấy mảnh đất trồng trụi lủi, Vương Phượng Kiều giận điên lên: “Diệp Mỹ Tĩnh đúng là đồ xấu xa, rau xanh tốt như vậy, mười ngày nửa tháng là ăn được, cô ta đã làm hư hết.”
Vương Phượng Kiều sinh ra trong gia đình có điều kiện không tốt, từ nhỏ đã ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hận nhất là người ta làm hư đồ ăn, nhìn rau mầm bị làm hỏng, cô ấy rất đau lòng.
Dương Niệm Niệm cười tủm tỉm an ủi: “Vương đại tỷ, chị đừng giận, như vậy cũng rất tốt, em trồng rau còn không cần xới đất, bớt được không ít chuyện đó.”
Cô đã sớm đoán được Diệp Mỹ Tĩnh sẽ không đồng ý, chỉ là không ngờ cô ta lại ra tay độc ác như vậy, cuốc sạch rau mầm trong đất.
Thấy Dương Niệm Niệm có tinh thần tốt, Vương Phượng Kiều cũng không giận: “Niệm Niệm à, may mà em có tâm thái tốt, đừng thấy trong khu tập thể này có ít người, cũng không ít chuyện đâu, sau này em ở lâu sẽ biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất