Quản Gia Ác Ma Hôm Nay Vẫn Tiếp Tục Nỗ Lực
Chương 8: Mày nói lại một lần nữa?
"Chú Tứ, chú nghe thấy không? Con sắp gặp được phản diện rồi!"
Á Tiêu ngồi trên giường, cái đuôi lắc qua lắc lại, trên mặt tràn đầy phấn khích.
Ngày cánh dơi mọc ra không còn xa nữa.
Hú!!!!!
Khác với sự chờ mong của Á Tiêu, hệ thống lại tràn đầy lo lắng khi phản diện trở về.
Đặc biệt là sau khi ông biết được đống quy tắc và thói quen của người đàn ông đó.
Trong lúc làm việc thì không thích bị quấy rầy, mỗi ngày ra cửa nếu có việc quan trọng sẽ chọn nút tay áo xanh dương, không thích dịch dinh dưỡng có vị rau dưa, buổi tối trước khi ngủ phải ngồi một mình ở phòng khách nửa tiếng...
Những thói quen này không phải do văn kiện của Meister cung cấp, mà là do Á Tiêu huấn luyện liên tục kết hợp với nhật ký mà đoán ra.
Tuy trước mắt vẫn chưa biết cấm kỵ của phản diện, nhưng với đống quy tắc cùng thói quen này cũng đủ khiến hệ thống đau đầu rồi.
Nguyên soái chứ có phải công chúa đâu.
( =)) khó ở, khó chiều)
【Ký chủ, dựa theo lời của Meister thì giá trị cấm kỵ của phản diện đang tăng đột biến, tình huống trước mắt thật sự không ổn lắm.】
Hệ thống lo lắng ký chủ sẽ phải đối đầu trực diện với phản diện đang bị mất khống chế.
Trong bữa tiệc lần trước chỉ một cấm kỵ giả mà đã gây ra chuyện lớn đến thế, thì tới phản diện nhất định sẽ lớn hơn rất nhiều lần.
"Chú đừng lo mà."
Á Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, "Con đã nỗ lực học các kỹ năng quản gia, thầy giáo cũng luôn cho điểm tuyệt đối. Nên con nhất định sẽ xử lí được thôi."
Trấn an và chữa khỏi là kỹ năng mà tất cả quản gia đều phải nắm bắt trước khi tốt nghiệp.
Chữa khỏi là có thể mát xa, tâm sự,... để giảm giá trị cấm kỵ.
Tất nhiên, nó cũng chỉ áp dụng với những cấm kỵ giả chưa mất khống chế.
Một khi mất khống chế chỉ có thể can thiệp bằng thuốc, hoặc đập đến khi không còn sức phản kháng như Sauron đã làm trong bữa tiệc thôi.
Mà hai kỹ năng đó Á Tiêu luôn được giáo viên khen ngợi.
【Ký chủ giỏi quá!】
Nói tới thành tích của ký chủ, hệ thống không nhịn được mà khen vài câu. Sau đó ông liền nhớ ra trọng điểm không phải vấn đề này.
【Chú chỉ hơi lo lắng, nếu phản diện mất khống chế sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ và mang phiền phức đến cho ký chủ.】
Á Tiêu sờ mặt, như là phát hiện ra được điều gì đó: "Thì ra chú Tứ lo lắng về vấn đề này sao?"
"Chú thật sự không cần lo đâu." Á Tiêu nghiêm túc mà an ủi.
"Nếu con thật sự không thể làm quản gia của phản diện, con sẽ nghĩ cách mang phản diện đi, sau khi hấp thụ đủ giá trị ác ma xong sẽ trả anh ta về."
Hệ thống thầm chấp nhận với đề nghị này.
Thật ra lúc trước bọn họ định sẽ bắt cóc phản diện, nhưng nghĩ đến rắc rối sau này nên cũng chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng bây giờ nếu ký chủ không thể trở thành quản gia được, thì hành động bắt cóc này cũng là một biện pháp không tồi.
Ký chủ cũng chỉ muốn mọc ra cánh dơi thôi mà, ông sẽ dốc toàn lực giúp kỹ chủ.
【Ký chủ thật thông minh!】
Hệ thống ngày càng cảm thấy nhóc con của mình thật lợi hại, ánh mắt ông mang theo vài phần tán thưởng.
Nhóc Á Tiêu kiêu ngạo mà cười cười.
Vì để sẵn sàng nghênh chiến, Á Tiêu ngay cả thời gian rảnh rỗi cũng không có.
Đầu tiên là khởi động người máy bảo mẫu rồi đem dọn dẹp biệt thự qua một lần.
Tiếp theo là dựa vào hiểu biết về phản diện trong những ngày qua mà chỉnh lại biệt thự, cố gắng đạt tới yêu cầu của phản diện.
Nhìn biệt thự ngập tràn âm khí này, tay Á Tiêu có chút ngứa.
Bây giờ cậu thật sự muốn mở hệ thống ra mua vài món để gia tăng sự ấm áp cho căn biệt thự.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mà thôi.
Cậu vẫn chưa hiểu rõ toàn bộ quy tắc của nguyên soái. Nếu đối phương không thích bị quản quá nhiều, có khi lại mất nhiều hơn được.
Về sau có cơ hội thì thêm sau.
Chưa được bao lâu Á Tiêu đã ném việc này ra sau đầu, cậu vui vẻ mà tiếp tục sửa sang lại biệt thự.
Sau khi an bài xong tất cả, nhóc ác ma liền tham gia huấn luyện một lần cuối cùng.
Khi đã hoàn thành tất cả, cậu tiến vào mộng đẹp trong căn phòng ấm áp.
Sáng hôm sau, ngay khi vừa tỉnh giấc Á Tiêu liền nhận được thông báo đi đến phụ cận biên cảnh để gặp gỡ phản diện.
Việc này cũng đã được cậu dự đoán trước.
Giá kỵ cấm kỵ của phản diện khả năng cao sẽ mất khống chế đột ngột, nên không thể gặp anh ta trong căn cứ.
Người đưa cậu đi chính là Emily, cô nàng đã gặp ở tổng bộ vào hôm qua.
Vị quản gia mới vừa lên xe liền tươi cười chào hỏi cô, không hề có chút sợ hãi nào.
Nhìn cậu như vậy Emily có chút không quen, lúc nói chuyện với Á Tiêu liền lộ ra một chút biệt nữu*.
(Biệt nữu: Suy nghĩ một đằng lời nói một nẻo, không đồng nhất.)
"Hôm qua Meister đã đến biên cảnh trước. Tình huống của nguyên soái, cậu đi sẽ biết. Đừng có hỏi nhiều làm gì."
Giọng điệu cô có chút không kiên nhẫn, khuyên môi dao động nhẹ.
Kiểu tóc đuôi ngựa kết hợp với tây trang đen làm bật lên khí chất sát phạt, khiến người ta hoài nghi có khi nào giây tiếp theo cô sẽ đánh người không?
Tuy tính cô như vậy nhưng Á Tiêu cũng không cảm thấy khó chịu gì.
Nói ra thì tất cả các ma nữ đều có giọng điệu như này, mười câu thì chín câu như đang khiêu khích.
Chỉ cần không phải là xung đột gì quá nặng nề thì vẫn là chị em tốt với nhau.
Nghe được câu cuối cùng của cô, Á Tiêu cười tươi ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng, em sẽ không hỏi đâu."
Xe bay chìm vào bầu không khí trầm mặc.
Emily nhìn lén Á Tiêu qua kính chiếu hậu, một lúc sau cô đột nhiên nói.
"Trước mắt, tôi đã nhận được tin tức từ biên cảnh. Giá trị của nguyên soái đã lên tới 5000, bị phán định là cấm kỵ giả nguy hiểm."
Giá trị cấm kỵ vượt qua 6000 sẽ mất không chế.
"Sau khi tới biên cảnh, phó quan sẽ nói cho cậu số liệu cụ thể. Khi gặp gỡ cậu phải trấn an ngài ấy."
"Vâng, cảm ơn chị đã nói trước cho em."
Mi mắt Á Tiêu cong cong, giọng điệu mười phần chân thành.
Emily không đáp lại, nhìn qua trông có vẻ không được tự nhiên.
Biên cảnh do căn cứ số sáu và khu vực đường ranh giới tạo thành.
Hai người kia đi trước đang đóng quân ở pháo đài quân sự nằm ở ranh giới phụ cận.
Không khí trong pháo đài khá trầm mặc.
Xung quanh pháo đài được bao bởi các tấm sắt vuông vức đặt liền kề nhau.
Bên trong thường xuyên truyền đến tiếng bang bang và những tiếng thét chói tai, như là đang giam giữ con quái vật nào đó.
Sắc mặt các quan quân đứng canh gác không có gì biến đổi, tựa như đây vốn là chuyện hiển nhiên.
Á Tiêu thu hồi ánh nhìn, từ lúc xe bay hạ cánh cầu đều đi bên cạnh Emily.
Thời gian gấp rút nên họ đi liên tục không hề dừng lại, cả hai trực tiếp bước xuống viện nghiên cứu nằm dưới pháo đài.
Hai bên hành lang được bao bởi bức tường trắng, trên tường xuất hiện rất nhiều cánh cửa.
Cậu đi theo Emily tới căn phòng có ký hiệu 02, có ba người đàn ông đang ngồi sau cánh cửa.
Meister, Sauron và một người đàn ông đô con, trên mặt bàn để đầy các loại thuốc đủ màu sắc.
Ngoài ra còn có một màn sáng xanh lam đang chiếu biểu đồ có đường cong lên xuống thất thường.
Trên mặt ba người không hề có tí gì là nôn nóng.
Điều này có nghĩa, tình huống của nguyên soái không còn quá nghiêm trọng nữa.
Meister chào hỏi với Á Tiêu xong liền giải thích với cậu.
"Giá trị cấm kỵ của nguyên soái đang dần về mức ổn định."
"Vậy thì tốt quá."
Á Tiêu thực sự rất muốn gặp phản diện, cậu uyển chuyển đưa ra đề nghị gặp gỡ của minh.
"Vậy còn cần tôi tiến hành chữa khỏi cơ bản cho nguyên soái không?"
"Đương nhiên là cần."
Meister nghiêm túc gật đầu, "Nhưng cậu phải chờ thêm chút nữa, nguyên soái và em trai ngài ấy đang bàn chuyện, chắc sắp xong rồi."
"Em trai của nguyên soái?"
Á Tiêu lập tức nhớ tới Tần Sâm, phụ tá của vai chính. Nếu cậu không lầm thì phản diện chỉ có một người em trai là cậu ta thôi.
"Đúng vậy." Bỗng có một tiếng nói vang lên Á Tiêu nhìn qua, thì ra là người đàn ông đô con nói.
"Em trai của nguyên soái tên là Tần Sâm, cậu ta không phải người của căn cứ chúng ta. Bây giờ đột nhiên tới đây hẳn là có điều gì quan trọng muốn nói."
Cũng chính vì nghĩ như thế, nên bọn họ mới để người đó vào khi đang ở thời điểm quan trọng như vầy.
"Thì ra là vậy."
Á Tiêu cười đáp lại Uy Thành, trong đầu lướt qua cốt truyện một lần. Trong đó không hề nhắc tới việc này.
Nhưng cậu cũng không bất ngờ lắm, tuy trong truyện Tần Sâm là một vai phụ khá quan trọng nhưng không phải việc gì cũng sẽ được ghi vào cốt truyện.
Nếu cuộc gặp này không được ghi vào thì hẳn đây chỉ là một chi tiết nhỏ không mấy ảnh hưởng.
Thôi kệ, Á Tiêu liền không quan tâm chuyện này nữa, rất thoải mái mà đi tìm các phó quan khác tán gẫu.
Sau khi nói chuyện vài câu Á Tiêu biết được người đàn ông đô con tên là Uy Thành.
Theo cốt truyện, Uy Thành không xuất hiện được mấy lần nhưng lại được miêu tả cách chết rõ ràng, rất là thảm. Chỉ tốt hơn chút so với Sauron.
Uy Thành có chút kinh ngạc về vị quản gia mới này.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Meister và Sauron đều cảm thấy Á Tiêu không tồi.
Trong khí trong phòng lúc này mười phần hòa hợp.
Nhưng theo từng giây từng phút trôi qua, các phó quan đều có chút ngồi không yên.
Tuy giá trị cấm kỵ của nguyên soái đã giảm nhưng vẫn nên để quản gia tiến hành chữa khỏi.
Để giá trị tụt xuống mức an toàn bọn họ mới có thể yên tâm.
Á Tiêu cũng muốn gặp phản diện sớm một chút, cậu đề nghị.
"Nếu không thì chúng ta đi hỏi nguyên soái một chút, nếu không quá cần thiết thì chữa cơ bản trước rồi nói tiếp."
"Được."
Đề nghị này vừa lúc chọc trúng tâm tư của Meister. Anh liền nhanh chóng gật đầu.
Lúc chuẩn bị đi thì bên tai đột nhiên truyền tới hồi chuông cảnh báo.
Trên màn sáng xanh đường biểu đồ phóng thẳng lên trên, nó liên tục nhấp nháy màu đỏ.
Nó càng tới gần đỉnh thì cảnh báo càng chói tai.
Tại sao lại đột nhiên tăng mạnh vậy?
Nếu theo biểu đồ này, hiện tại nguyên soái có khả năng cực cao sẽ rơi vào trạng thái mất khống chế!
Người gần cửa nhất là Sauron nhanh chóng bấm nút vân tay ngay bên cạnh cánh cửa.
Meister và Emily cũng không lường được tình huống này sẽ xảy ra.
Hai người nhanh chóng đến trước dụng cụ theo dõi, tay thoăn thoắt gõ phím không ngừng.
Vẻ mặt nôn nóng lúc đầu dần lộ ra vài phần bình tĩnh. Cả hai ăn ý mà đem ra tất cả sức lực để đối phó bố cục hiện tại.
"Á Tiêu, cậu mau theo tôi đi gặp nguyên soái!"
Uy Thành lập tức lôi Á Tiêu chạy qua phòng cách vách.
"Nếu nguyên soái mất khống chế, chúng tôi yêu cầu cậu vì nguyên soái mà lập tức tiến hành chữa khỏi!"
"Được!'
Ý thức được mình sắp gặp phản diện. Cái đuôi giấu trong ống quần của nhóc ác ma vui sướng mà ngọ nguội, bước chân cậu cũng ngày càng nhanh hơn.
Phản diện, Tần Sâm, viện nghiên cứu dưới pháo đài, giá trị cấm kỵ tăng đột biến.
Những điều này kết hợp lại khiến Á Tiêu phát hiện ra rằng, có rất nhiều điều mà cốt truyện không hề nhắc tới.
Cánh cửa cao lớn nhanh chóng mở ra, điều đầu tiên thấy được sau khi vô phòng chính là, trên tường xuất hiện rất nhiều vết lõm nông sâu.
Căn phòng này vốn dùng để cách ly phản diện khi mất khống chế. Do đó đã sử dụng nhiều vật liệu đặc biệt chuyên dụng.
Nhưng bây giờ thấy các vết lõm trên tường, thậm chí là căn phòng đã lờ mờ xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.
Nguyên soái đã mất khống chế?
Sauron và Uy Thành có chút nôn nóng, sắc mặt trông rất khó coi.
Bang ——
Đột nhiên, một thanh âm lớn vang lên khiến người ta khiếp vía.
Những mảng vật liệu rơi ra từ từng vết nứt trên trần đập thẳng xuống mặt đất.
Sắc mặt hai vị phó quan ngày càng khó coi, cuối cùng từ trong tro bụi tìm được hai hình bóng quen thuộc.
Nhưng khi nhìn rõ được cảnh tượng, thân thể họ nháy mắt cứng đờ.
Một thanh niên không rõ sống chết đang bị ấn chặt vào vách tường, máu tươi không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất, cũng đã tụ được một bãi to.
Bao tay da màu đen ghim chặt vô cổ thanh niên, sâu trong ánh mắt đen tuyền là một vực thẳm lạnh giá như đem tất cả cảm xúc chôn vùi dưới tuyết.
Chỉ còn có thể nhìn ra vài phần tàn nhẫn và khát máu.
"Mày nói lại lần nữa."
Người đàn ông phát ra một âm thanh trầm thấp, miệng cười nhưng lại mang vài phần uy hiếp.
Cái đuôi đầy những chiếc vảy màu bạc giống kim loại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Tưởng chừng như có con rắn độc bơi lội phía sau người đàn ông, càng thêm lộ ra vài phần đáng sợ.
Nó mang theo hơi thở lạnh lẽo mà nhẹ nhàng đong đưa.
Cuối cùng khi chạm vào mặt sàn, âm thanh tan vỡ lập lức nổi lên, lấy hai người kia làm trung tâm sau đó toàn bộ sàn nhà xuất hiện vô số vết nứt.
Đây chính là tình huống tệ nhất.
Đồng tử của hai vị phó quan lập tức co lại, Á Tiêu bên cạnh cũng ngơ ra.
【Ký chủ...】
Hệ thống nhìn thấy màn này mà không ngừng run rẩy, lấy tay đỡ kính viễn thị.
Hiển nhiên không hề nghĩ tới, chỉ vừa mới gặp mặt liền đối diện với cảnh tượng như vậy.
Thật sự muốn mọc cánh thì ký chủ chỉ có thể làm quản gia cho kẻ này.
Nhưng mà quá nguy hiểm, quá mức nguy hiểm, làm sao bây giờ?
Bây giờ muốn từ chức còn kịp không? Online chờ gấp!
Hệ thống đắm chìm trong sợ hãi miên man.
Tiếp theo, ông nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Á Tiêu.
Bên trong lộ ra vài phần sùng bái, hưng phấn cùng với chút nóng lòng muốn thử.
Hệ thống:...
Rồi xong. Tự nhiên quên mất cái tính hiếu thắng của thằng con nhà mình.
(Ú òa! Hết chương rồi:3)
Á Tiêu ngồi trên giường, cái đuôi lắc qua lắc lại, trên mặt tràn đầy phấn khích.
Ngày cánh dơi mọc ra không còn xa nữa.
Hú!!!!!
Khác với sự chờ mong của Á Tiêu, hệ thống lại tràn đầy lo lắng khi phản diện trở về.
Đặc biệt là sau khi ông biết được đống quy tắc và thói quen của người đàn ông đó.
Trong lúc làm việc thì không thích bị quấy rầy, mỗi ngày ra cửa nếu có việc quan trọng sẽ chọn nút tay áo xanh dương, không thích dịch dinh dưỡng có vị rau dưa, buổi tối trước khi ngủ phải ngồi một mình ở phòng khách nửa tiếng...
Những thói quen này không phải do văn kiện của Meister cung cấp, mà là do Á Tiêu huấn luyện liên tục kết hợp với nhật ký mà đoán ra.
Tuy trước mắt vẫn chưa biết cấm kỵ của phản diện, nhưng với đống quy tắc cùng thói quen này cũng đủ khiến hệ thống đau đầu rồi.
Nguyên soái chứ có phải công chúa đâu.
( =)) khó ở, khó chiều)
【Ký chủ, dựa theo lời của Meister thì giá trị cấm kỵ của phản diện đang tăng đột biến, tình huống trước mắt thật sự không ổn lắm.】
Hệ thống lo lắng ký chủ sẽ phải đối đầu trực diện với phản diện đang bị mất khống chế.
Trong bữa tiệc lần trước chỉ một cấm kỵ giả mà đã gây ra chuyện lớn đến thế, thì tới phản diện nhất định sẽ lớn hơn rất nhiều lần.
"Chú đừng lo mà."
Á Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, "Con đã nỗ lực học các kỹ năng quản gia, thầy giáo cũng luôn cho điểm tuyệt đối. Nên con nhất định sẽ xử lí được thôi."
Trấn an và chữa khỏi là kỹ năng mà tất cả quản gia đều phải nắm bắt trước khi tốt nghiệp.
Chữa khỏi là có thể mát xa, tâm sự,... để giảm giá trị cấm kỵ.
Tất nhiên, nó cũng chỉ áp dụng với những cấm kỵ giả chưa mất khống chế.
Một khi mất khống chế chỉ có thể can thiệp bằng thuốc, hoặc đập đến khi không còn sức phản kháng như Sauron đã làm trong bữa tiệc thôi.
Mà hai kỹ năng đó Á Tiêu luôn được giáo viên khen ngợi.
【Ký chủ giỏi quá!】
Nói tới thành tích của ký chủ, hệ thống không nhịn được mà khen vài câu. Sau đó ông liền nhớ ra trọng điểm không phải vấn đề này.
【Chú chỉ hơi lo lắng, nếu phản diện mất khống chế sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ và mang phiền phức đến cho ký chủ.】
Á Tiêu sờ mặt, như là phát hiện ra được điều gì đó: "Thì ra chú Tứ lo lắng về vấn đề này sao?"
"Chú thật sự không cần lo đâu." Á Tiêu nghiêm túc mà an ủi.
"Nếu con thật sự không thể làm quản gia của phản diện, con sẽ nghĩ cách mang phản diện đi, sau khi hấp thụ đủ giá trị ác ma xong sẽ trả anh ta về."
Hệ thống thầm chấp nhận với đề nghị này.
Thật ra lúc trước bọn họ định sẽ bắt cóc phản diện, nhưng nghĩ đến rắc rối sau này nên cũng chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng bây giờ nếu ký chủ không thể trở thành quản gia được, thì hành động bắt cóc này cũng là một biện pháp không tồi.
Ký chủ cũng chỉ muốn mọc ra cánh dơi thôi mà, ông sẽ dốc toàn lực giúp kỹ chủ.
【Ký chủ thật thông minh!】
Hệ thống ngày càng cảm thấy nhóc con của mình thật lợi hại, ánh mắt ông mang theo vài phần tán thưởng.
Nhóc Á Tiêu kiêu ngạo mà cười cười.
Vì để sẵn sàng nghênh chiến, Á Tiêu ngay cả thời gian rảnh rỗi cũng không có.
Đầu tiên là khởi động người máy bảo mẫu rồi đem dọn dẹp biệt thự qua một lần.
Tiếp theo là dựa vào hiểu biết về phản diện trong những ngày qua mà chỉnh lại biệt thự, cố gắng đạt tới yêu cầu của phản diện.
Nhìn biệt thự ngập tràn âm khí này, tay Á Tiêu có chút ngứa.
Bây giờ cậu thật sự muốn mở hệ thống ra mua vài món để gia tăng sự ấm áp cho căn biệt thự.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mà thôi.
Cậu vẫn chưa hiểu rõ toàn bộ quy tắc của nguyên soái. Nếu đối phương không thích bị quản quá nhiều, có khi lại mất nhiều hơn được.
Về sau có cơ hội thì thêm sau.
Chưa được bao lâu Á Tiêu đã ném việc này ra sau đầu, cậu vui vẻ mà tiếp tục sửa sang lại biệt thự.
Sau khi an bài xong tất cả, nhóc ác ma liền tham gia huấn luyện một lần cuối cùng.
Khi đã hoàn thành tất cả, cậu tiến vào mộng đẹp trong căn phòng ấm áp.
Sáng hôm sau, ngay khi vừa tỉnh giấc Á Tiêu liền nhận được thông báo đi đến phụ cận biên cảnh để gặp gỡ phản diện.
Việc này cũng đã được cậu dự đoán trước.
Giá kỵ cấm kỵ của phản diện khả năng cao sẽ mất khống chế đột ngột, nên không thể gặp anh ta trong căn cứ.
Người đưa cậu đi chính là Emily, cô nàng đã gặp ở tổng bộ vào hôm qua.
Vị quản gia mới vừa lên xe liền tươi cười chào hỏi cô, không hề có chút sợ hãi nào.
Nhìn cậu như vậy Emily có chút không quen, lúc nói chuyện với Á Tiêu liền lộ ra một chút biệt nữu*.
(Biệt nữu: Suy nghĩ một đằng lời nói một nẻo, không đồng nhất.)
"Hôm qua Meister đã đến biên cảnh trước. Tình huống của nguyên soái, cậu đi sẽ biết. Đừng có hỏi nhiều làm gì."
Giọng điệu cô có chút không kiên nhẫn, khuyên môi dao động nhẹ.
Kiểu tóc đuôi ngựa kết hợp với tây trang đen làm bật lên khí chất sát phạt, khiến người ta hoài nghi có khi nào giây tiếp theo cô sẽ đánh người không?
Tuy tính cô như vậy nhưng Á Tiêu cũng không cảm thấy khó chịu gì.
Nói ra thì tất cả các ma nữ đều có giọng điệu như này, mười câu thì chín câu như đang khiêu khích.
Chỉ cần không phải là xung đột gì quá nặng nề thì vẫn là chị em tốt với nhau.
Nghe được câu cuối cùng của cô, Á Tiêu cười tươi ngoan ngoãn gật đầu.
"Vâng, em sẽ không hỏi đâu."
Xe bay chìm vào bầu không khí trầm mặc.
Emily nhìn lén Á Tiêu qua kính chiếu hậu, một lúc sau cô đột nhiên nói.
"Trước mắt, tôi đã nhận được tin tức từ biên cảnh. Giá trị của nguyên soái đã lên tới 5000, bị phán định là cấm kỵ giả nguy hiểm."
Giá trị cấm kỵ vượt qua 6000 sẽ mất không chế.
"Sau khi tới biên cảnh, phó quan sẽ nói cho cậu số liệu cụ thể. Khi gặp gỡ cậu phải trấn an ngài ấy."
"Vâng, cảm ơn chị đã nói trước cho em."
Mi mắt Á Tiêu cong cong, giọng điệu mười phần chân thành.
Emily không đáp lại, nhìn qua trông có vẻ không được tự nhiên.
Biên cảnh do căn cứ số sáu và khu vực đường ranh giới tạo thành.
Hai người kia đi trước đang đóng quân ở pháo đài quân sự nằm ở ranh giới phụ cận.
Không khí trong pháo đài khá trầm mặc.
Xung quanh pháo đài được bao bởi các tấm sắt vuông vức đặt liền kề nhau.
Bên trong thường xuyên truyền đến tiếng bang bang và những tiếng thét chói tai, như là đang giam giữ con quái vật nào đó.
Sắc mặt các quan quân đứng canh gác không có gì biến đổi, tựa như đây vốn là chuyện hiển nhiên.
Á Tiêu thu hồi ánh nhìn, từ lúc xe bay hạ cánh cầu đều đi bên cạnh Emily.
Thời gian gấp rút nên họ đi liên tục không hề dừng lại, cả hai trực tiếp bước xuống viện nghiên cứu nằm dưới pháo đài.
Hai bên hành lang được bao bởi bức tường trắng, trên tường xuất hiện rất nhiều cánh cửa.
Cậu đi theo Emily tới căn phòng có ký hiệu 02, có ba người đàn ông đang ngồi sau cánh cửa.
Meister, Sauron và một người đàn ông đô con, trên mặt bàn để đầy các loại thuốc đủ màu sắc.
Ngoài ra còn có một màn sáng xanh lam đang chiếu biểu đồ có đường cong lên xuống thất thường.
Trên mặt ba người không hề có tí gì là nôn nóng.
Điều này có nghĩa, tình huống của nguyên soái không còn quá nghiêm trọng nữa.
Meister chào hỏi với Á Tiêu xong liền giải thích với cậu.
"Giá trị cấm kỵ của nguyên soái đang dần về mức ổn định."
"Vậy thì tốt quá."
Á Tiêu thực sự rất muốn gặp phản diện, cậu uyển chuyển đưa ra đề nghị gặp gỡ của minh.
"Vậy còn cần tôi tiến hành chữa khỏi cơ bản cho nguyên soái không?"
"Đương nhiên là cần."
Meister nghiêm túc gật đầu, "Nhưng cậu phải chờ thêm chút nữa, nguyên soái và em trai ngài ấy đang bàn chuyện, chắc sắp xong rồi."
"Em trai của nguyên soái?"
Á Tiêu lập tức nhớ tới Tần Sâm, phụ tá của vai chính. Nếu cậu không lầm thì phản diện chỉ có một người em trai là cậu ta thôi.
"Đúng vậy." Bỗng có một tiếng nói vang lên Á Tiêu nhìn qua, thì ra là người đàn ông đô con nói.
"Em trai của nguyên soái tên là Tần Sâm, cậu ta không phải người của căn cứ chúng ta. Bây giờ đột nhiên tới đây hẳn là có điều gì quan trọng muốn nói."
Cũng chính vì nghĩ như thế, nên bọn họ mới để người đó vào khi đang ở thời điểm quan trọng như vầy.
"Thì ra là vậy."
Á Tiêu cười đáp lại Uy Thành, trong đầu lướt qua cốt truyện một lần. Trong đó không hề nhắc tới việc này.
Nhưng cậu cũng không bất ngờ lắm, tuy trong truyện Tần Sâm là một vai phụ khá quan trọng nhưng không phải việc gì cũng sẽ được ghi vào cốt truyện.
Nếu cuộc gặp này không được ghi vào thì hẳn đây chỉ là một chi tiết nhỏ không mấy ảnh hưởng.
Thôi kệ, Á Tiêu liền không quan tâm chuyện này nữa, rất thoải mái mà đi tìm các phó quan khác tán gẫu.
Sau khi nói chuyện vài câu Á Tiêu biết được người đàn ông đô con tên là Uy Thành.
Theo cốt truyện, Uy Thành không xuất hiện được mấy lần nhưng lại được miêu tả cách chết rõ ràng, rất là thảm. Chỉ tốt hơn chút so với Sauron.
Uy Thành có chút kinh ngạc về vị quản gia mới này.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Meister và Sauron đều cảm thấy Á Tiêu không tồi.
Trong khí trong phòng lúc này mười phần hòa hợp.
Nhưng theo từng giây từng phút trôi qua, các phó quan đều có chút ngồi không yên.
Tuy giá trị cấm kỵ của nguyên soái đã giảm nhưng vẫn nên để quản gia tiến hành chữa khỏi.
Để giá trị tụt xuống mức an toàn bọn họ mới có thể yên tâm.
Á Tiêu cũng muốn gặp phản diện sớm một chút, cậu đề nghị.
"Nếu không thì chúng ta đi hỏi nguyên soái một chút, nếu không quá cần thiết thì chữa cơ bản trước rồi nói tiếp."
"Được."
Đề nghị này vừa lúc chọc trúng tâm tư của Meister. Anh liền nhanh chóng gật đầu.
Lúc chuẩn bị đi thì bên tai đột nhiên truyền tới hồi chuông cảnh báo.
Trên màn sáng xanh đường biểu đồ phóng thẳng lên trên, nó liên tục nhấp nháy màu đỏ.
Nó càng tới gần đỉnh thì cảnh báo càng chói tai.
Tại sao lại đột nhiên tăng mạnh vậy?
Nếu theo biểu đồ này, hiện tại nguyên soái có khả năng cực cao sẽ rơi vào trạng thái mất khống chế!
Người gần cửa nhất là Sauron nhanh chóng bấm nút vân tay ngay bên cạnh cánh cửa.
Meister và Emily cũng không lường được tình huống này sẽ xảy ra.
Hai người nhanh chóng đến trước dụng cụ theo dõi, tay thoăn thoắt gõ phím không ngừng.
Vẻ mặt nôn nóng lúc đầu dần lộ ra vài phần bình tĩnh. Cả hai ăn ý mà đem ra tất cả sức lực để đối phó bố cục hiện tại.
"Á Tiêu, cậu mau theo tôi đi gặp nguyên soái!"
Uy Thành lập tức lôi Á Tiêu chạy qua phòng cách vách.
"Nếu nguyên soái mất khống chế, chúng tôi yêu cầu cậu vì nguyên soái mà lập tức tiến hành chữa khỏi!"
"Được!'
Ý thức được mình sắp gặp phản diện. Cái đuôi giấu trong ống quần của nhóc ác ma vui sướng mà ngọ nguội, bước chân cậu cũng ngày càng nhanh hơn.
Phản diện, Tần Sâm, viện nghiên cứu dưới pháo đài, giá trị cấm kỵ tăng đột biến.
Những điều này kết hợp lại khiến Á Tiêu phát hiện ra rằng, có rất nhiều điều mà cốt truyện không hề nhắc tới.
Cánh cửa cao lớn nhanh chóng mở ra, điều đầu tiên thấy được sau khi vô phòng chính là, trên tường xuất hiện rất nhiều vết lõm nông sâu.
Căn phòng này vốn dùng để cách ly phản diện khi mất khống chế. Do đó đã sử dụng nhiều vật liệu đặc biệt chuyên dụng.
Nhưng bây giờ thấy các vết lõm trên tường, thậm chí là căn phòng đã lờ mờ xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.
Nguyên soái đã mất khống chế?
Sauron và Uy Thành có chút nôn nóng, sắc mặt trông rất khó coi.
Bang ——
Đột nhiên, một thanh âm lớn vang lên khiến người ta khiếp vía.
Những mảng vật liệu rơi ra từ từng vết nứt trên trần đập thẳng xuống mặt đất.
Sắc mặt hai vị phó quan ngày càng khó coi, cuối cùng từ trong tro bụi tìm được hai hình bóng quen thuộc.
Nhưng khi nhìn rõ được cảnh tượng, thân thể họ nháy mắt cứng đờ.
Một thanh niên không rõ sống chết đang bị ấn chặt vào vách tường, máu tươi không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất, cũng đã tụ được một bãi to.
Bao tay da màu đen ghim chặt vô cổ thanh niên, sâu trong ánh mắt đen tuyền là một vực thẳm lạnh giá như đem tất cả cảm xúc chôn vùi dưới tuyết.
Chỉ còn có thể nhìn ra vài phần tàn nhẫn và khát máu.
"Mày nói lại lần nữa."
Người đàn ông phát ra một âm thanh trầm thấp, miệng cười nhưng lại mang vài phần uy hiếp.
Cái đuôi đầy những chiếc vảy màu bạc giống kim loại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Tưởng chừng như có con rắn độc bơi lội phía sau người đàn ông, càng thêm lộ ra vài phần đáng sợ.
Nó mang theo hơi thở lạnh lẽo mà nhẹ nhàng đong đưa.
Cuối cùng khi chạm vào mặt sàn, âm thanh tan vỡ lập lức nổi lên, lấy hai người kia làm trung tâm sau đó toàn bộ sàn nhà xuất hiện vô số vết nứt.
Đây chính là tình huống tệ nhất.
Đồng tử của hai vị phó quan lập tức co lại, Á Tiêu bên cạnh cũng ngơ ra.
【Ký chủ...】
Hệ thống nhìn thấy màn này mà không ngừng run rẩy, lấy tay đỡ kính viễn thị.
Hiển nhiên không hề nghĩ tới, chỉ vừa mới gặp mặt liền đối diện với cảnh tượng như vậy.
Thật sự muốn mọc cánh thì ký chủ chỉ có thể làm quản gia cho kẻ này.
Nhưng mà quá nguy hiểm, quá mức nguy hiểm, làm sao bây giờ?
Bây giờ muốn từ chức còn kịp không? Online chờ gấp!
Hệ thống đắm chìm trong sợ hãi miên man.
Tiếp theo, ông nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Á Tiêu.
Bên trong lộ ra vài phần sùng bái, hưng phấn cùng với chút nóng lòng muốn thử.
Hệ thống:...
Rồi xong. Tự nhiên quên mất cái tính hiếu thắng của thằng con nhà mình.
(Ú òa! Hết chương rồi:3)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất