Chương 5
Lại bắt đầu.
Trời đã vào thu, mưa rơi tí tách tí tách.
Kiều Đông Niên theo bản năng cầm điện thoại di động muốn gọi vào dãy số đã rất quen thuộc kia, nhưng một giây trước khi gọi, y chần chừ bỏ điện thoại xuống.
Y cũng chắn chắn rằng dù gọi Quan Hà cũng sẽ không nghe.
Y chỉ là muốn… Chỉ muốn hỏi anh ở đâu, trời mưa có nhớ mang dù hay không.
Lúc ra cửa Quan Hà chỉ mặc một chiếc áo mỏng, chắc là rất lạnh.
Kiều Đông Niên cầm chặt di động, đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ.
Vì sao lại trở thành như vậy?
Y còn nhớ mùa hè năm ấy, hình ảnh thiếu niên sáng chói như ánh mặt trời.
Họ đã sóng vai nhau cùng trải qua năm tháng, vì sao Quan Hà chưa bao giờ nhìn y một lần chứ?
Y chờ lâu như vậy, chờ thiếu niên đó trưởng thành, nhưng tình cảm giữa họ cũng ngày càng khô héo.
Kiều Đồng Niên muốn khóc, nhưng y đã là một người đàn ông.
Những ngày tháng như vậy thật khổ sở, một ngày lại một ngày.
Bàn tay thon dài nhẹ nhàng đẩy cửa sổ.
Giọt mưa bay đến, rơi vào trên áo Quan Hà.
Anh nhìn thật lâu ngoài cửa sổ, nhìn chồi non xanh biếc.
Từng hạt mưa đánh vào trên người nó, nhưng nó không mảy may sợ hãi.
Quan Hà không nhịn được cười khẽ.
Cố Hiểu Xuyên đem áo khoác lên người anh, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cậu nhìn gì mà cười ngây ngô ấy?”
Quan Hà không lên tiếng, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
Cố Hiểu Xuyến sửng sốt.
Sau đó hai người không nói gì, nhìn nhau phá lên cười.
Thật giống như quay lại thời thiếu niên, cậu và tôi, hình dáng đẹp nhất.
Họ là bạn chí cốt đã rất nhiều năm, dù là mấy năm không gặp, cũng có thể tự nhiên cười đùa, như là thiếu niên ngây ngô ngày trước.
Thời còn đi học, họ thường cùng nhau làm chuyện xấu, trốn học, chơi thâu đêm, đánh nhau, là những năm tháng mà cậu và tôi đã trải qua.
Cố Hiểu Xuyên rót rượu cho anh.
“Quan ca, cậu còn nhớ hoa khôi lớp bên không?”
Quan Hà nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Đương nhiên nhớ, cậu còn viết thư tình cho người ta mà.”
Cố Hiểu Xuyên cũng uống một hớp rượu, cười, móc một điếu thuốc đưa tới.
Hai người đàn ông, cùng hồi tưởng thời niên thiếu, trò chuyện sôi nổi.
Lúc lâu sau, Quan Hà ngủ thiếp đi, Cổ Hiểu Xuyên đem chăn đắp cho anh, hút thuốc, nhả ra một vòng khói.
Hắn ngồi ở đó, ngồi thật lâu.
Kỳ thực bức thư tình kia, không phải gửi cho hoa khôi cách vách đó.
Mà là cho Quan Hà, cho anh em tốt nhất của hắn.
Vì chuyện này, một thời gian dài hắn còn dày công luyện chữ.
Nhưng bức thư đó, chưa kịp gửi đi đã bị Quan Hà phát hiện.
Quan Hà cười cười, mở thư ra xem, còn bình luận: “Không ngờ tiểu tử cậu còn rất lãng mạn nha.”
Cố Hiểu Xuyên lúng túng, bị anh hỏi là cô gái nào, lắp ba lắp bắp, nói đại một cái tên.
Thật ra hắn cũng không biết cô gái đó là ai.
Quan Hà cười: “Tiểu tử cậu cũng thật tinh mắt đó.”
Cố Hiểu Xuyên lơ đãng gật đầu, không biết nên vui hay buồn.
Đôi khi hắn thật hâm mộ Kiều Đông Niên.
Ít nhất Kiều Đông Niên thầm mến được đáp lại, mà tình cảm của hắn, một chút cũng không dám để người kia biết.
Phần tình cảm kia, cứ ngỡ chỉ là một chút yêu thích thiếu thời, nhưng khi đã trưởng thành, nó cũng lớn dần đến không thể kiểm soát.
Trời đã vào thu, mưa rơi tí tách tí tách.
Kiều Đông Niên theo bản năng cầm điện thoại di động muốn gọi vào dãy số đã rất quen thuộc kia, nhưng một giây trước khi gọi, y chần chừ bỏ điện thoại xuống.
Y cũng chắn chắn rằng dù gọi Quan Hà cũng sẽ không nghe.
Y chỉ là muốn… Chỉ muốn hỏi anh ở đâu, trời mưa có nhớ mang dù hay không.
Lúc ra cửa Quan Hà chỉ mặc một chiếc áo mỏng, chắc là rất lạnh.
Kiều Đông Niên cầm chặt di động, đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ.
Vì sao lại trở thành như vậy?
Y còn nhớ mùa hè năm ấy, hình ảnh thiếu niên sáng chói như ánh mặt trời.
Họ đã sóng vai nhau cùng trải qua năm tháng, vì sao Quan Hà chưa bao giờ nhìn y một lần chứ?
Y chờ lâu như vậy, chờ thiếu niên đó trưởng thành, nhưng tình cảm giữa họ cũng ngày càng khô héo.
Kiều Đồng Niên muốn khóc, nhưng y đã là một người đàn ông.
Những ngày tháng như vậy thật khổ sở, một ngày lại một ngày.
Bàn tay thon dài nhẹ nhàng đẩy cửa sổ.
Giọt mưa bay đến, rơi vào trên áo Quan Hà.
Anh nhìn thật lâu ngoài cửa sổ, nhìn chồi non xanh biếc.
Từng hạt mưa đánh vào trên người nó, nhưng nó không mảy may sợ hãi.
Quan Hà không nhịn được cười khẽ.
Cố Hiểu Xuyên đem áo khoác lên người anh, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cậu nhìn gì mà cười ngây ngô ấy?”
Quan Hà không lên tiếng, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
Cố Hiểu Xuyến sửng sốt.
Sau đó hai người không nói gì, nhìn nhau phá lên cười.
Thật giống như quay lại thời thiếu niên, cậu và tôi, hình dáng đẹp nhất.
Họ là bạn chí cốt đã rất nhiều năm, dù là mấy năm không gặp, cũng có thể tự nhiên cười đùa, như là thiếu niên ngây ngô ngày trước.
Thời còn đi học, họ thường cùng nhau làm chuyện xấu, trốn học, chơi thâu đêm, đánh nhau, là những năm tháng mà cậu và tôi đã trải qua.
Cố Hiểu Xuyên rót rượu cho anh.
“Quan ca, cậu còn nhớ hoa khôi lớp bên không?”
Quan Hà nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Đương nhiên nhớ, cậu còn viết thư tình cho người ta mà.”
Cố Hiểu Xuyên cũng uống một hớp rượu, cười, móc một điếu thuốc đưa tới.
Hai người đàn ông, cùng hồi tưởng thời niên thiếu, trò chuyện sôi nổi.
Lúc lâu sau, Quan Hà ngủ thiếp đi, Cổ Hiểu Xuyên đem chăn đắp cho anh, hút thuốc, nhả ra một vòng khói.
Hắn ngồi ở đó, ngồi thật lâu.
Kỳ thực bức thư tình kia, không phải gửi cho hoa khôi cách vách đó.
Mà là cho Quan Hà, cho anh em tốt nhất của hắn.
Vì chuyện này, một thời gian dài hắn còn dày công luyện chữ.
Nhưng bức thư đó, chưa kịp gửi đi đã bị Quan Hà phát hiện.
Quan Hà cười cười, mở thư ra xem, còn bình luận: “Không ngờ tiểu tử cậu còn rất lãng mạn nha.”
Cố Hiểu Xuyên lúng túng, bị anh hỏi là cô gái nào, lắp ba lắp bắp, nói đại một cái tên.
Thật ra hắn cũng không biết cô gái đó là ai.
Quan Hà cười: “Tiểu tử cậu cũng thật tinh mắt đó.”
Cố Hiểu Xuyên lơ đãng gật đầu, không biết nên vui hay buồn.
Đôi khi hắn thật hâm mộ Kiều Đông Niên.
Ít nhất Kiều Đông Niên thầm mến được đáp lại, mà tình cảm của hắn, một chút cũng không dám để người kia biết.
Phần tình cảm kia, cứ ngỡ chỉ là một chút yêu thích thiếu thời, nhưng khi đã trưởng thành, nó cũng lớn dần đến không thể kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất