Chương 142: [Gương vỡ lại lành 29] Ngọt
-----------------------------------------------
Trong chăn có hơi ngột ngạt làm Hứa Thừa Yến nhịn không được hô to: "Hạ Dương..."
Hứa Thừa Yến còn muốn nói gì đó nhưng đôi môi lại bị lấp kín, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể phát ra vài tiếng rêи ɾỉ vô thức.
Nụ hôn nhỏ vụn rơi trên môi, lại dần dần trượt xuống từ cổ đến hạ thân. Cúc áo trên cùng cũng bất tri bất giác bị cởi ra, Hứa Thừa Yến khó nhịn mà ngửa đầu ra ôm lấy đầu nam nhân trước ngực. Hai người còn ở trong chăn, Hứa Thừa Yến bị hôn đến cả người nóng lên, lại còn có chút không thở nổi, toàn thân nóng bừng bèn dứt khoát xốc chăn lên.
Hạ Dương cuối cùng cũng chịu dừng lại, nâng đầu lên: "Hửm?"
Hứa Thừa Yến cài lại cúc áo, sau đó kéo chăn lên thúc giục: "Anh mau ngủ đi."
"Yến Yến." Hạ Dương duỗi tay ra vây lấy người thiếu niên, có chút lười biếng dựa vào người cậu: "Bây giờ anh không buồn ngủ."
Lúc này, cơ thể cả hai chặt chẽ dán sát. Hứa Thừa Yến cũng nhận ra biến hóa nửa thân dưới của Hạ Dương, thấy hắn quả thật là rất có "tinh thần", một chút cũng không buồn ngủ.
Mà Hạ Dương còn tiếp tục nói: "Anh biết có một cách làm tiêu hao nhiều năng lượng để dễ ngủ hơn này."
"Anh chắc chứ?" Hứa Thừa Yến cười như không cười nhìn qua.
"Ừm." Hạ Dương mặt không đổi sắc lên tiếng, lại nắm tay Hứa Thừa Yến đưa xuống dưới thân mình: "Anh nghĩ anh cần dịch vụ dỗ ngủ."
Hứa Thừa Yến nhịn không được bật cười: "Dịch vụ dỗ ngủ lại không đại biểu là có thể phục vụ đặc biệt đâu."
Hạ Dương không nói gì, chỉ chôn đầu vào hõm cổ thiếu niên, chóp mũi cọ cọ vào cần cổ cậu. Hứa Thừa Yến khẽ thở dài, cuối cùng vẫn đành phá lệ cung cấp dịch vụ dỗ ngủ đặc biệt một lần. Có điều Hạ Dương thật sự là quá có tinh thần, Hứa Thừa Yến "dỗ dành" thật lâu mới "dỗ dành" hắn ổn thỏa, hai cánh tay cũng đã mỏi nhừ.
Sau khi kết thúc màn phục vụ dỗ ngủ, Hứa Thừa Yến ngồi ở mép giường xoa xoa tay hỏi: "Giờ đã có thể ngủ được chưa?"
Hạ Dương híp mặt dựa vào gối đầu, biểu tình lười biếng. Hứa Thừa Yến cũng nằm lại vào trong chăn, nhắc nhở: "Ngủ đi."
"Ừm."
Hứa Thừa Yến lại duỗi tay ra, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ chậm rãi vỗ vỗ lưng Hạ Dương. Nhưng vỗ được một lúc, Hứa Thừa Yến cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cơ thể mệt rã rời. Hứa Thừa Yến bất tri bất giác nhắm mắt lại, thân mình cũng rụt vào trong chăn, càng ngày càng buồn ngủ.
Hạ Dương còn chưa ngủ, lại thấy thiếu niên bên cạnh đã thϊếp đi trước rồi. Hạ Dương duỗi tay ra ôm thiếu niên sát lại gần, bàn tay cũng nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu.
Hứa Thừa Yến mơ mơ màng màng cảm nhận được hơi thở quen thuộc bên người liền theo bản năng cọ cọ về phía đó, dán sát vào lồng ngực Hạ Dương. Hạ Dương nhìn thiếu niên an tĩnh ngủ say trong lòng ngực, nhịn không được cúi đầu xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.
Khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại, trong phòng ngủ một mảnh đen nhánh. Hứa Thừa Yến vẫn còn hơi mờ mịt, theo bản năng nhúc nhích cơ thể, lúc này mới nhận ra eo mình đang bị người nào đó gắt gao ôm chặt.
"Hạ Dương?"
Hạ Dương đáp lại: "6 giờ rồi."
"6 giờ?" Hứa Thừa Yến tức khắc càng thêm ngây ngẩn, nhịn không được nhìn về phía cửa sổ xuyên thấu qua khe hở giữa bức màn thì thấy bầu trời bên ngoài đã tối sầm. Cậu chỉ là chợp mắt một buổi trưa thôi mà, không ngờ lại trực tiếp ngủ đến tối luôn.
Hạ Dương lên tiếng hỏi: "Tối hôm qua mấy giờ em đi ngủ? Ngủ không ngon sao?"
Hứa Thừa Yến nhớ tới chuyện tối hôm qua mất ngủ, nói ra cũng không tốt lắm nên tùy ý đáp lại một câu: "Không sao đâu..."
Hứa Thừa Yến lại hỏi: "Buổi tối ra ngoài ăn nhé?"
"Ừm."
Hứa Thừa Yến đứng dậy bật đèn lên, đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt trước. Mà do đã ngủ quá lâu rồi nên hiện tại cả người cậu đều choáng váng, đầu óc cũng không thanh tỉnh lắm.
Hứa Thừa Yến bình tĩnh lại một lúc, sau khi đi ra phòng ngủ thì hỏi: "Anh có gì muốn ăn không? Cơm Tây thì sao?"
"Cái gì cũng được." Hạ Dương không quan tâm lắm: "Em cứ quyết định đi."
"Thật ra thì em cũng không quen thuộc gì bên này lắm..." Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ: "Vậy chúng ta đi dạo một chút nhé?"
Hạ Dương gật đầu đồng ý. Thế là Hứa Thừa Yến cùng Hạ Dương xuống lầu, chậm rãi đi dạo xung quanh đó.
Đã là 6 giờ rưỡi tối nhưng xung quanh vẫn còn một số cư dân bản địa, hoặc là khách từ nơi khác đến du lịch tản bộ trên đường. Dọc theo đường đi, cả hai lặng lẽ đi bên nhau mà không nói chuyện gì.
Quảng trường phía trước cách đó không xa dường như là có hoạt động gì đó, người qua đường không ngừng tụ tập lại một chỗ càng ngày càng nhiều. Hứa Thừa Yến nhìn sang bên kia thì phát hiện là một người nào đó đang cầu hôn.
Người đàn ông tóc nâu trẻ tuổi quỳ gối trước mặt cô gái tóc vàng, hai tay cầm nhẫn mạnh dạn tỏ tình trước mặt tất cả mọi người: "Anh yêu em, gả cho anh nhé?"
Đám đông vây quanh lập tức ồ lên rồi hò reo cổ vũ. Hứa Thừa Yến cũng dừng chân lại nhìn về nơi xa đó. Cô gái tóc vàng tựa hồ như có chút kích động, mà người đàn ông trẻ tuổi còn đang không ngừng thổ lộ...
"Anh đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi, anh hy vọng em có thể trở thành bà xã của anh."
"Chúng ta đã cùng nhau trải qua 5 năm rồi, còn có thể tiếp tục ở bên nhau thêm năm năm, mười năm, mười lăm năm nữa..."
Người đàn ông trẻ tuổi kia dùng tiếng Pháp tỏ tình, thanh âm ồn ào trong đám đông cũng càng lúc càng nhiều. Hạ Dương cũng chú ý tới màn cầu hôn này, nhất thời có chút thất thần. Hứa Thừa Yến nghe được một lúc thì người đàn ông trẻ tuổi kia càng lúc càng nói nhanh nên cậu có chút không hiểu được.
Vì thế Hứa Thừa Yến tiến lại gần Hạ Dương, kéo kéo nhẹ tay áo hắn hỏi: "Phía sau anh ta nói gì thế? Em không nghe hiểu."
Hạ Dương tạm dừng lại, mà bởi vì lúc nãy hắn thất thần nên cũng không chú ý tới người kia nói cái gì, vì thế trả lời: "Anh cũng không rõ lắm."
Hứa Thừa Yến thoáng kinh ngạc lên tiếng: "Em còn tưởng là anh biết tiếng Pháp chứ..."
Hạ Dương trong ấn tượng của cậu vẫn luôn là người không gì không làm được, hơn nữa lúc trước Hạ Dương cũng một mình tới nước Pháp du lịch nên cậu nghĩ Hạ Dương cũng có thể nghe hiểu tiếng Pháp.
Hạ Dương không giải thích mà nói: "Nói tiếng Anh là đủ rồi."
Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng đúng."
Cách đó không xa, cô gái kia đã nhận lời cầu hôn và ôm chầm lấy bạn trai của mình. Vì thế Hứa Thừa Yến cũng thu hồi tầm mắt, định xoay người rời đi. Trên quảng trường vẫn còn rất nhiều người, xung quanh có chút hỗn loạn.
Hứa Thừa Yến không khỏi nhìn nhìn Hạ Dương, sợ hai người sẽ đi lạc bèn nói: "Đừng đi xa quá, sẽ dễ lạc nhau."
Hạ Dương nghe vậy thì trực tiếp đi tới nắm lấy tay cậu: "Như vậy thì sẽ không lạc nữa."
Hạ Dương nắm bàn tay kia, cùng thiếu niên bên cạnh đi ra ngoài quảng trường. Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau. Tay Hạ Dương rất ấm áp, cũng rất có cảm giác an toàn.
Hứa Thừa Yến thoáng thả lỏng tâm tình, đi theo phía sau Hạ Dương. Chờ đến khi Hứa Thừa Yến phản ứng lại thì đã bị Hạ Dương đưa tới một tiệm ăn vặt.
Cửa tiệm có bán một số đồ ăn nhẹ như bánh mì, bánh kem hoặc là đồ ăn vặt linh tinh gì đó, Hạ Dương hỏi: "Em muốn mua bánh mì không?"
Hứa Thừa Yến bước tới dạo một vòng trước quầy. Cửa tiệm có bán một món dường như làm từ bánh mì, trộn với trái cây và kem bơ, thoạt nhìn trông có vẻ rất ngon. Thế là Hứa Thừa Yến đi qua dùng tiếng Pháp dò hỏi nhân viên cửa hàng về món này một chút, sau đó nói với nhân viên muốn mua hai cái.
Nhân viên cửa hàng lấy hai ổ bánh mì ra, bắt đầu bỏ trái cây vào. Bánh mì cửa tiệm dùng là loại bánh mì tròn rỗng ruột, bên trong có thể thêm trái cây, cuối cùng còn đổ một lớp kem bơ bên ngoài. Hứa Thừa Yến cầm lấy hai ổ bánh mì từ tay nhân viên cửa hàng rồi đưa cho Hạ Dương một cái.
Sau khi mua xong, cả hai bước ra khỏi cửa tiệm. Buổi tối ở Paris có hơi lạnh, Hứa Thừa Yến co người lại, nhịn không được nhích gần về bên người Hạ Dương.
Hạ Dương thấy thế liền nói: "Để anh đưa áo khoác cho em."
Nói rồi Hạ Dương giơ tay lên định cởϊ áσ khoác ra đưa cho Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến vội vàng từ chối: "Không cần đâu, anh giúp em chắn gió là được rồi."
Hứa Thừa Yến cười cười nấp ở sau lưng Hạ Dương để hắn giúp mình chắn gió, sau đó chậm rãi ăn bánh mì. Hạ Dương cũng phối hợp dừng chân lại.
Hứa Thừa Yến cắn vài miếng bánh mì, hơi nhíu mày: "Ngọt quá."
Hứa Thừa Yến nhất thời có chút hối hận khi mua cái này, loại bánh mì tròn này thoạt nhìn ăn rất ngon nhưng đáng tiếc lại ngọt quá. Cậu vẫn không thích đồ ngọt cho lắm, rất dễ ngán.
"Ngọt?" Hạ Dương xoay người lại, nhìn nhìn bánh mì trong tay cậu rồi nhìn về bánh mì trong tay mình, sau đó cắn một ngụm.
Hạ Dương nếm thử mùi vị rồi nói: "Anh thấy cũng bình thường."
Hứa Thừa Yến giơ ổ bánh mì tròn lên, so sánh lớp kem của hai người: "Của em hơi nhiều kem bơ nên ngọt quá."
Nghĩ như vậy, Hứa Thừa Yến lại cắn một ngụm bánh mì nữa.
Hạ Dương thuận thế hỏi: "Nó ngọt thế nào?"
Hứa Thừa Yến mới vừa ăn một miếng bánh mì nên trên môi vô tình bị dính một ít kem bơ, mà cậu cũng chưa chú ý tới.
Hứa Thừa Yến thuận thế đưa ổ bánh mì ủa mình qua cho hắn, nói: "Anh thử xem?"
Hạ Dương nhìn bánh mì tròn rồi cúi người lại gần. Nhưng Hạ Dương lại không ăn bánh mì mà đáp xuống môi thiếu niên, khẽ vươn đầu lưỡi ra kiếm sạch kem bơ dính trên môi cậu. Hứa Thừa Yến nháy mắt sửng sốt.
Hạ Dương cũng nhanh chóng đứng thẳng người, ẩn nhẫn ý cười: "Thật sự là quá ngọt."
Hứa Thừa Yến nháy mắt sực tỉnh lại đây, lập tức nhìn nhìn bốn phía xung qunh. Cũng may là hai người đang đứng ở một góc nhỏ bên đường, hơn nữa trời cũng đã tối nên không có người nào qua lại chỗ này, vậy nên hành động vừa rồi của Hạ Dương không bị người khác nhìn thấy.
Hứa Thừa Yến thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nhịn không được nói: "Còn đang ở bên ngoài đấy."
"Lần sau anh sẽ chú ý." Hạ Dương cười nhẹ một tiếng, còn nói thêm: "Chúng ta đổi với nhau đi."
Hạ Dương đổi bánh mì tròn với Hứa Thừa Yến, sau đó tiếp tục nắm tay cậu cùng đi về phía trước. Hai người dọc theo đường phố chậm rãi tản bộ, lại đi tới bờ sông Seine rồi lên cầu Alexander III.
Khi đến giữa cầu, Hứa Thừa Yến nhìn cảnh đêm sông Seine nói: "Kỳ thật nơi này ngắm hoàng hôn rất tốt, đáng tiếc lúc em thức dậy đã chiều muộn rồi..."
Hứa Thừa Yến vẫn có chút tiếc nuối, nếu không hôm nay có thể đưaHạ Dương đến đây ngắm hoàng hôn rồi.
"Lần sau có thể lại tới đây xem." Hạ Dương nắm chặt lấy tay cậu: "Về sau còn có thời gian mà."
Hứa Thừa Yến nhìn sang, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Hạ Dương. Có thể là do không khí tối nay quá tốt, cũng có thể là do cậu mới vừa ăn bánh mì tròn quá ngọt xong nên bị ngọt đến nỗi đầu óc đều có chút không thanh tỉnh...
Hứa Thừa Yến nhất thời không nhịn được tiến lên ôm lấy bả vai Hạ Dương rồi khẽ chạm nhẹ một cái vào khóe môi hắn.
-----------------------------------------------------
Bánh cá: Không biết có ai giống tui không, lúc nhỏ tui đi xe về quê hay đi đâu xa thì không hề say xe mà lớn lên tự nhiên lại say, mỗi lần đi xe đầu đau không chịu được, cũng may là tui chưa nôn, tui có cảm giác muốn nôn lắm mà nôn không được, nó cứ mắc lại nơi cổ họng ấy. Về đến nhà là tui nằm gục luôn, cả một ngày trời đứng dưới nắng + chiều tối về thì lại mưa tầm tã muốn xỉu luôn. Bây giờ tui đau luôn rồi, bị cảm nằm một đống đây
Trong chăn có hơi ngột ngạt làm Hứa Thừa Yến nhịn không được hô to: "Hạ Dương..."
Hứa Thừa Yến còn muốn nói gì đó nhưng đôi môi lại bị lấp kín, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể phát ra vài tiếng rêи ɾỉ vô thức.
Nụ hôn nhỏ vụn rơi trên môi, lại dần dần trượt xuống từ cổ đến hạ thân. Cúc áo trên cùng cũng bất tri bất giác bị cởi ra, Hứa Thừa Yến khó nhịn mà ngửa đầu ra ôm lấy đầu nam nhân trước ngực. Hai người còn ở trong chăn, Hứa Thừa Yến bị hôn đến cả người nóng lên, lại còn có chút không thở nổi, toàn thân nóng bừng bèn dứt khoát xốc chăn lên.
Hạ Dương cuối cùng cũng chịu dừng lại, nâng đầu lên: "Hửm?"
Hứa Thừa Yến cài lại cúc áo, sau đó kéo chăn lên thúc giục: "Anh mau ngủ đi."
"Yến Yến." Hạ Dương duỗi tay ra vây lấy người thiếu niên, có chút lười biếng dựa vào người cậu: "Bây giờ anh không buồn ngủ."
Lúc này, cơ thể cả hai chặt chẽ dán sát. Hứa Thừa Yến cũng nhận ra biến hóa nửa thân dưới của Hạ Dương, thấy hắn quả thật là rất có "tinh thần", một chút cũng không buồn ngủ.
Mà Hạ Dương còn tiếp tục nói: "Anh biết có một cách làm tiêu hao nhiều năng lượng để dễ ngủ hơn này."
"Anh chắc chứ?" Hứa Thừa Yến cười như không cười nhìn qua.
"Ừm." Hạ Dương mặt không đổi sắc lên tiếng, lại nắm tay Hứa Thừa Yến đưa xuống dưới thân mình: "Anh nghĩ anh cần dịch vụ dỗ ngủ."
Hứa Thừa Yến nhịn không được bật cười: "Dịch vụ dỗ ngủ lại không đại biểu là có thể phục vụ đặc biệt đâu."
Hạ Dương không nói gì, chỉ chôn đầu vào hõm cổ thiếu niên, chóp mũi cọ cọ vào cần cổ cậu. Hứa Thừa Yến khẽ thở dài, cuối cùng vẫn đành phá lệ cung cấp dịch vụ dỗ ngủ đặc biệt một lần. Có điều Hạ Dương thật sự là quá có tinh thần, Hứa Thừa Yến "dỗ dành" thật lâu mới "dỗ dành" hắn ổn thỏa, hai cánh tay cũng đã mỏi nhừ.
Sau khi kết thúc màn phục vụ dỗ ngủ, Hứa Thừa Yến ngồi ở mép giường xoa xoa tay hỏi: "Giờ đã có thể ngủ được chưa?"
Hạ Dương híp mặt dựa vào gối đầu, biểu tình lười biếng. Hứa Thừa Yến cũng nằm lại vào trong chăn, nhắc nhở: "Ngủ đi."
"Ừm."
Hứa Thừa Yến lại duỗi tay ra, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ chậm rãi vỗ vỗ lưng Hạ Dương. Nhưng vỗ được một lúc, Hứa Thừa Yến cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cơ thể mệt rã rời. Hứa Thừa Yến bất tri bất giác nhắm mắt lại, thân mình cũng rụt vào trong chăn, càng ngày càng buồn ngủ.
Hạ Dương còn chưa ngủ, lại thấy thiếu niên bên cạnh đã thϊếp đi trước rồi. Hạ Dương duỗi tay ra ôm thiếu niên sát lại gần, bàn tay cũng nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu.
Hứa Thừa Yến mơ mơ màng màng cảm nhận được hơi thở quen thuộc bên người liền theo bản năng cọ cọ về phía đó, dán sát vào lồng ngực Hạ Dương. Hạ Dương nhìn thiếu niên an tĩnh ngủ say trong lòng ngực, nhịn không được cúi đầu xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.
Khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại, trong phòng ngủ một mảnh đen nhánh. Hứa Thừa Yến vẫn còn hơi mờ mịt, theo bản năng nhúc nhích cơ thể, lúc này mới nhận ra eo mình đang bị người nào đó gắt gao ôm chặt.
"Hạ Dương?"
Hạ Dương đáp lại: "6 giờ rồi."
"6 giờ?" Hứa Thừa Yến tức khắc càng thêm ngây ngẩn, nhịn không được nhìn về phía cửa sổ xuyên thấu qua khe hở giữa bức màn thì thấy bầu trời bên ngoài đã tối sầm. Cậu chỉ là chợp mắt một buổi trưa thôi mà, không ngờ lại trực tiếp ngủ đến tối luôn.
Hạ Dương lên tiếng hỏi: "Tối hôm qua mấy giờ em đi ngủ? Ngủ không ngon sao?"
Hứa Thừa Yến nhớ tới chuyện tối hôm qua mất ngủ, nói ra cũng không tốt lắm nên tùy ý đáp lại một câu: "Không sao đâu..."
Hứa Thừa Yến lại hỏi: "Buổi tối ra ngoài ăn nhé?"
"Ừm."
Hứa Thừa Yến đứng dậy bật đèn lên, đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt trước. Mà do đã ngủ quá lâu rồi nên hiện tại cả người cậu đều choáng váng, đầu óc cũng không thanh tỉnh lắm.
Hứa Thừa Yến bình tĩnh lại một lúc, sau khi đi ra phòng ngủ thì hỏi: "Anh có gì muốn ăn không? Cơm Tây thì sao?"
"Cái gì cũng được." Hạ Dương không quan tâm lắm: "Em cứ quyết định đi."
"Thật ra thì em cũng không quen thuộc gì bên này lắm..." Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ: "Vậy chúng ta đi dạo một chút nhé?"
Hạ Dương gật đầu đồng ý. Thế là Hứa Thừa Yến cùng Hạ Dương xuống lầu, chậm rãi đi dạo xung quanh đó.
Đã là 6 giờ rưỡi tối nhưng xung quanh vẫn còn một số cư dân bản địa, hoặc là khách từ nơi khác đến du lịch tản bộ trên đường. Dọc theo đường đi, cả hai lặng lẽ đi bên nhau mà không nói chuyện gì.
Quảng trường phía trước cách đó không xa dường như là có hoạt động gì đó, người qua đường không ngừng tụ tập lại một chỗ càng ngày càng nhiều. Hứa Thừa Yến nhìn sang bên kia thì phát hiện là một người nào đó đang cầu hôn.
Người đàn ông tóc nâu trẻ tuổi quỳ gối trước mặt cô gái tóc vàng, hai tay cầm nhẫn mạnh dạn tỏ tình trước mặt tất cả mọi người: "Anh yêu em, gả cho anh nhé?"
Đám đông vây quanh lập tức ồ lên rồi hò reo cổ vũ. Hứa Thừa Yến cũng dừng chân lại nhìn về nơi xa đó. Cô gái tóc vàng tựa hồ như có chút kích động, mà người đàn ông trẻ tuổi còn đang không ngừng thổ lộ...
"Anh đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi, anh hy vọng em có thể trở thành bà xã của anh."
"Chúng ta đã cùng nhau trải qua 5 năm rồi, còn có thể tiếp tục ở bên nhau thêm năm năm, mười năm, mười lăm năm nữa..."
Người đàn ông trẻ tuổi kia dùng tiếng Pháp tỏ tình, thanh âm ồn ào trong đám đông cũng càng lúc càng nhiều. Hạ Dương cũng chú ý tới màn cầu hôn này, nhất thời có chút thất thần. Hứa Thừa Yến nghe được một lúc thì người đàn ông trẻ tuổi kia càng lúc càng nói nhanh nên cậu có chút không hiểu được.
Vì thế Hứa Thừa Yến tiến lại gần Hạ Dương, kéo kéo nhẹ tay áo hắn hỏi: "Phía sau anh ta nói gì thế? Em không nghe hiểu."
Hạ Dương tạm dừng lại, mà bởi vì lúc nãy hắn thất thần nên cũng không chú ý tới người kia nói cái gì, vì thế trả lời: "Anh cũng không rõ lắm."
Hứa Thừa Yến thoáng kinh ngạc lên tiếng: "Em còn tưởng là anh biết tiếng Pháp chứ..."
Hạ Dương trong ấn tượng của cậu vẫn luôn là người không gì không làm được, hơn nữa lúc trước Hạ Dương cũng một mình tới nước Pháp du lịch nên cậu nghĩ Hạ Dương cũng có thể nghe hiểu tiếng Pháp.
Hạ Dương không giải thích mà nói: "Nói tiếng Anh là đủ rồi."
Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng đúng."
Cách đó không xa, cô gái kia đã nhận lời cầu hôn và ôm chầm lấy bạn trai của mình. Vì thế Hứa Thừa Yến cũng thu hồi tầm mắt, định xoay người rời đi. Trên quảng trường vẫn còn rất nhiều người, xung quanh có chút hỗn loạn.
Hứa Thừa Yến không khỏi nhìn nhìn Hạ Dương, sợ hai người sẽ đi lạc bèn nói: "Đừng đi xa quá, sẽ dễ lạc nhau."
Hạ Dương nghe vậy thì trực tiếp đi tới nắm lấy tay cậu: "Như vậy thì sẽ không lạc nữa."
Hạ Dương nắm bàn tay kia, cùng thiếu niên bên cạnh đi ra ngoài quảng trường. Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau. Tay Hạ Dương rất ấm áp, cũng rất có cảm giác an toàn.
Hứa Thừa Yến thoáng thả lỏng tâm tình, đi theo phía sau Hạ Dương. Chờ đến khi Hứa Thừa Yến phản ứng lại thì đã bị Hạ Dương đưa tới một tiệm ăn vặt.
Cửa tiệm có bán một số đồ ăn nhẹ như bánh mì, bánh kem hoặc là đồ ăn vặt linh tinh gì đó, Hạ Dương hỏi: "Em muốn mua bánh mì không?"
Hứa Thừa Yến bước tới dạo một vòng trước quầy. Cửa tiệm có bán một món dường như làm từ bánh mì, trộn với trái cây và kem bơ, thoạt nhìn trông có vẻ rất ngon. Thế là Hứa Thừa Yến đi qua dùng tiếng Pháp dò hỏi nhân viên cửa hàng về món này một chút, sau đó nói với nhân viên muốn mua hai cái.
Nhân viên cửa hàng lấy hai ổ bánh mì ra, bắt đầu bỏ trái cây vào. Bánh mì cửa tiệm dùng là loại bánh mì tròn rỗng ruột, bên trong có thể thêm trái cây, cuối cùng còn đổ một lớp kem bơ bên ngoài. Hứa Thừa Yến cầm lấy hai ổ bánh mì từ tay nhân viên cửa hàng rồi đưa cho Hạ Dương một cái.
Sau khi mua xong, cả hai bước ra khỏi cửa tiệm. Buổi tối ở Paris có hơi lạnh, Hứa Thừa Yến co người lại, nhịn không được nhích gần về bên người Hạ Dương.
Hạ Dương thấy thế liền nói: "Để anh đưa áo khoác cho em."
Nói rồi Hạ Dương giơ tay lên định cởϊ áσ khoác ra đưa cho Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến vội vàng từ chối: "Không cần đâu, anh giúp em chắn gió là được rồi."
Hứa Thừa Yến cười cười nấp ở sau lưng Hạ Dương để hắn giúp mình chắn gió, sau đó chậm rãi ăn bánh mì. Hạ Dương cũng phối hợp dừng chân lại.
Hứa Thừa Yến cắn vài miếng bánh mì, hơi nhíu mày: "Ngọt quá."
Hứa Thừa Yến nhất thời có chút hối hận khi mua cái này, loại bánh mì tròn này thoạt nhìn ăn rất ngon nhưng đáng tiếc lại ngọt quá. Cậu vẫn không thích đồ ngọt cho lắm, rất dễ ngán.
"Ngọt?" Hạ Dương xoay người lại, nhìn nhìn bánh mì trong tay cậu rồi nhìn về bánh mì trong tay mình, sau đó cắn một ngụm.
Hạ Dương nếm thử mùi vị rồi nói: "Anh thấy cũng bình thường."
Hứa Thừa Yến giơ ổ bánh mì tròn lên, so sánh lớp kem của hai người: "Của em hơi nhiều kem bơ nên ngọt quá."
Nghĩ như vậy, Hứa Thừa Yến lại cắn một ngụm bánh mì nữa.
Hạ Dương thuận thế hỏi: "Nó ngọt thế nào?"
Hứa Thừa Yến mới vừa ăn một miếng bánh mì nên trên môi vô tình bị dính một ít kem bơ, mà cậu cũng chưa chú ý tới.
Hứa Thừa Yến thuận thế đưa ổ bánh mì ủa mình qua cho hắn, nói: "Anh thử xem?"
Hạ Dương nhìn bánh mì tròn rồi cúi người lại gần. Nhưng Hạ Dương lại không ăn bánh mì mà đáp xuống môi thiếu niên, khẽ vươn đầu lưỡi ra kiếm sạch kem bơ dính trên môi cậu. Hứa Thừa Yến nháy mắt sửng sốt.
Hạ Dương cũng nhanh chóng đứng thẳng người, ẩn nhẫn ý cười: "Thật sự là quá ngọt."
Hứa Thừa Yến nháy mắt sực tỉnh lại đây, lập tức nhìn nhìn bốn phía xung qunh. Cũng may là hai người đang đứng ở một góc nhỏ bên đường, hơn nữa trời cũng đã tối nên không có người nào qua lại chỗ này, vậy nên hành động vừa rồi của Hạ Dương không bị người khác nhìn thấy.
Hứa Thừa Yến thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nhịn không được nói: "Còn đang ở bên ngoài đấy."
"Lần sau anh sẽ chú ý." Hạ Dương cười nhẹ một tiếng, còn nói thêm: "Chúng ta đổi với nhau đi."
Hạ Dương đổi bánh mì tròn với Hứa Thừa Yến, sau đó tiếp tục nắm tay cậu cùng đi về phía trước. Hai người dọc theo đường phố chậm rãi tản bộ, lại đi tới bờ sông Seine rồi lên cầu Alexander III.
Khi đến giữa cầu, Hứa Thừa Yến nhìn cảnh đêm sông Seine nói: "Kỳ thật nơi này ngắm hoàng hôn rất tốt, đáng tiếc lúc em thức dậy đã chiều muộn rồi..."
Hứa Thừa Yến vẫn có chút tiếc nuối, nếu không hôm nay có thể đưaHạ Dương đến đây ngắm hoàng hôn rồi.
"Lần sau có thể lại tới đây xem." Hạ Dương nắm chặt lấy tay cậu: "Về sau còn có thời gian mà."
Hứa Thừa Yến nhìn sang, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Hạ Dương. Có thể là do không khí tối nay quá tốt, cũng có thể là do cậu mới vừa ăn bánh mì tròn quá ngọt xong nên bị ngọt đến nỗi đầu óc đều có chút không thanh tỉnh...
Hứa Thừa Yến nhất thời không nhịn được tiến lên ôm lấy bả vai Hạ Dương rồi khẽ chạm nhẹ một cái vào khóe môi hắn.
-----------------------------------------------------
Bánh cá: Không biết có ai giống tui không, lúc nhỏ tui đi xe về quê hay đi đâu xa thì không hề say xe mà lớn lên tự nhiên lại say, mỗi lần đi xe đầu đau không chịu được, cũng may là tui chưa nôn, tui có cảm giác muốn nôn lắm mà nôn không được, nó cứ mắc lại nơi cổ họng ấy. Về đến nhà là tui nằm gục luôn, cả một ngày trời đứng dưới nắng + chiều tối về thì lại mưa tầm tã muốn xỉu luôn. Bây giờ tui đau luôn rồi, bị cảm nằm một đống đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất