Chương 156: [Gương vỡ lại lành 43] Yến Yến uống say
--------------------------------------------------
Hứa Thừa Yến chạm nhẹ vào môi Hạ Dương rồi lại nhanh chóng tách ra, hơi cúi đầu xuống. Hạ Dương nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng thiếu niên, theo thói quen đặt một nụ hôn lên tóc cậu.
Bên ngoài ban công, nhϊếp ảnh gia tiếp tục vừa bấm nút chụp vừa hét lớn: "Tốt lắm tốt lắm! Cứ tiếp tục giữ như vậy!"
Hứa Thừa Yến nghe được lời nhϊếp ảnh gia nói thì nhịn không được bật cười một tiếng, lại thay đổi mấy tư thế khác để chụp. Có điều Hạ Dương khi đứng trước camera vẫn có chút không được tự nhiên cho lắm, động tác cứ cứng đờ.
Hứa Thừa Yến không còn cách nào khác đành liên tục dùng những động tác nhỏ như hôn môi hoặc cọ lòng bàn tay để đánh lạc hướng sự chú ý của Hạ Dương. Cũng may nhϊếp ảnh gia đã chụp ảnh cưới rất nhiều lần rồi nên năng lực chụp hình rất mạnh.
Nhϊếp ảnh gia càng lúc càng tiến vào trạng thái bấm máy, thậm chí còn kiến nghị: "Hai người có muốn ra ngoài bờ biển chụp vài tấm không?"
Hứa Thừa Yến nhìn ra bờ biển thì thấy trên bãi cát có không ít khách mời nên từ chối: "Không cần đâu."
Hứa Thừa Yến lại đi qua trao đổi phương thức liên hệ với nhϊếp ảnh gia. Hạ Dương ở một bên, chờ sau khi nhϊếp ảnh gia rời đi liền nhịn không được đè thiếu niên vào cạnh lan can, một tay bảo vệ phía sau gáy cậu rồi mạnh mẽ hôn lên.
Xung quanh không còn ai khác nên động tác của Hạ Dương cũng trở nên bạo dạn hơn, không ngừng cắn xé bờ môi thiếu niên. Mà trên bãi cát, nhϊếp ảnh gia vốn dĩ đã đi xa rồi, trong lúc vô tình nhìn lại biệt thự thì trông thấy hai người đang ôm hôn trên ban công.
Nhϊếp ảnh gia theo thói quen cầm máy ảnh lên, hướng ống kính vào hai người rồi nhấn nút chụp. Qua ống kính còn có thể cảm nhận được tình yêu tràn đầy của hai nhân vật chính.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Giang Lâm trở về biệt thự lôi kéo một đám người chơi đùa trong phòng khách. Quản gia bày bàn trò chơi ra, trên bàn chất đầy các loại rượu, không khí vô cùng thoải mái. Hứa Thừa Yến cũng bị Giang Lâm kéo đến bên sô pha cùng nhau chơi trò chơi.
Giang Lâm vừa uống rượu vừa ném xúc xắc, sau đó thúc giục: "Anh Chu, đến lượt anh đấy."
Hứa Thừa Yến ném xúc xắc rồi cúi đầu xuống nhìn thoáng qua thời gian thì thấy đã hơn 9 giờ tối. Hứa Thừa Yến bèn hỏi: "Em còn chơi à? Không đi bồi Viên Liệt sao?"
"Việc gì mà gấp..." Giang Lâm cười cười, không thèm để ý chút nào: "Anh Chu, em ở đây chơi với anh a."
Giang Lâm không hề nghĩ tới việc cùng Viên Liệt hưởng thụ thế giới hai người mà tiếp tục lôi kéo Hứa Thừa Yến chơi trò chơi, sau đó cứ thế mà uống rượu. Hôm nay tâm tình của Giang Lâm rất tốt nên uống không ít, rượu trong tay không hề có dấu hiệu dừng lại, hết ly này đến ly khác. Lại dường như là uống say rồi, trên mặt Giang Lâm hiện lên một tầng ửng đỏ, hai mắt đầy mê ly.
"Anh Chu..." Cơ thể Giang Lâm xiêu xiêu vẹo vẹo ngã sang bên cạnh, dựa vào người Hứa Thừa Yến.
Giang Lâm ôm lấy cánh tay Hứa Thừa Yến, cũng bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: "Anh Chu, buổi tối em ngủ với anh nha..."
Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn thoáng qua Giang Lâm, lại không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về hướng Viên Liệt cách đó không xa. Viên Liệt ở một phía khác trong phòng khách, đang lắc lắc ly rượu trò chuyện gì đó với Hạ Dương. Hai người kia an tĩnh đứng trong một góc, thoạt nhìn giống như là đang đàm phán trong một bữa tiệc rượu cao cấp nào đó vậy.
Hứa Thừa Yến xoa xoa đầu Giang Lâm, nhắc nhở: "Buổi tối em phải ngủ với Viên Liệt."
"Hả?" Giang Lâm có chút mờ mịt mở mắt ra, nhìn thoáng qua Viên Liệt bên kia rồi lẩm bẩm: "Em không ngủ với anh ấy đâu..."
"Anh Chu, em ngủ với anh cơ..." Giang Lâm rục rịch, vươn hai tay lên ôm lấy cổ Hứa Thừa Yến: "Ngủ với anh Chu a..."
Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng không đáp ứng mà kéo kéo cánh tay Giang Lâm ra để tách ra một chút. Dù sao bây giờ Giang Lâm cũng đã kết hôn nên cũng phải bảo trì khoảng cách, không thể giống như lúc trước được.
Nhưng Giang Lâm đã say khướt, một hai phải ôm Hứa Thừa Yến không bỏ, lại nhịn không được nói: "Anh Chu, lâu rồi em chưa được ăn cơm anh nấu..."
"Được rồi, lần sau anh làm cho em." Hứa Thừa Yến vỗ vỗ nhẹ sau lưng Giang Lâm dỗ dành, lại nhịn không được nhìn qua Viên Liệt bên kia lần nữa, vừa vặn đối mắt với anh.
Lúc này trên tay Viên Liệt đang cầm ly rượu, mặt không cảm xúc nhìn về phía cậu.
Hứa Thừa Yến nhất thời có chút xấu hổ, tiếp tục đẩy đẩy Giang Lâm nhắc nhở: "Giang Lâm, đừng ôm nữa, Viên tổng nhìn thấy rồi kìa..."
"Không sao..." Giang Lâm tùy tiện xua xua tay tay: "Thấy rồi thì cứ thấy thôi."
Hứa Thừa Yến uyển chuyển nhắc nhở: "Chồng em sẽ tức giận đấy."
"Anh ấy sẽ không tức giận đâu..." Giang Lâm ngây ngô cười, lại thần thần bí bí nói: "Chu ca, để em nói cho anh nghe nếu đàn ông mà tức giận thì cách dỗ dành tốt nhất là..."
Giang Lâm gối lên vai Hứa Thừa Yến, kề sát lại tai cậu thì thầm: "Chỉ cần anh gọi người ta một tiếng chồng thôi thì cái gì anh ta cũng đều sẽ đáp ứng anh..."
Giang Lâm cười cười, nhanh chóng thả tay ra rồi nói: "Anh Chu, cùng uống đi! Cái này uống ngon lắm..."
Nói xong, Giang Lâm nhìn trên bàn. Vốn dĩ là đồ uống và rượu đặt ở hai bên khác nhau, tuy nhiên giờ Giang Lâm đã uống say rồi nên nhất thời không nhớ được bên nào là đồ uống, bên nào là rượu, thế là liền tùy tiện cầm một ly "đồ uống" qua.
"Anh Chu, uống đi!" Giang Lâm đưa ly cho Hứa Thừa Yến.
Hai người trên sô pha thân mật dựa vào nhau, cùng uống đồ uống rồi chơi trò chơi. Cách đó không xa, Viên Liệt dựa vào lan can cầu thang nhìn Giang Lâm.
Viên Liệt khẽ nhíu mày, quay sang nói với Hạ Dương: "Bạn trai của anh đang ôm vợ của tôi, có thể quan tâm một chút được hay không?"
Hạ Dương cũng thuận thế nhìn qua liền thấy được tư thế thân mật của hai người trên sô pha.
"Là vợ của cậu ôm bạn trai của tôi." Hạ Dương sửa lại.
Viên Liệt gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia, cuối cùng vẫn không kìm được mà đi về phía sô pha bên kia.
"Giang Lâm." Viên Liệt khẽ thở dài kéo Giang Lâm lên khỏi người Hứa Thừa Yến.
"Gì thế?" Giang Lâm say khướt, mờ mờ mịt mịt nhìn anh.
Viên Liệt lập tức ngửi thấy mùi rượu trên người Giang Lâm, không khỏi, nhíu mày: "Sao em lại uống nhiều vậy?"
Giang Lâm ngây ngô cười cười, ôm lấy cổ Viên Liệt chủ động gọi: "Chồng ơi!"
Viên Liệt vừa nghe đến xưng hô này thì nháy mắt không còn tức giận gì nữa, sờ sờ vòng eo Giang Lâm đành phải nói: "Trở về nghỉ ngơi thôi."
"Chồng ơi!" Giang Lâm lại gọi thêm lần nữa.
Viên Liệt trực tiếp ôm Giang Lâm đi lên lầu. Mà trên sô pha, Hứa Thừa Yến thì an tĩnh ngồi một mình dựa vào lưng ghế, nhàm chán chơi ném xúc xắc trong tay.
Hứa Thừa Yến ném xúc xắc lên ghế sô pha, nhặt lại rồi lại tiếp tục ném lần nữa... Nhưng ngay khi Hứa Thừa Yến định nhặt xúc xắc lại thì phát hiện xúc xắc đã bị một người khác nhặt lên. Hứa Thừa Yến nhất thời có chút mờ mịt, ngẩng đầu nhìn về phía người nọ.
Hạ Dương thuận thế ngồi xuống bên cạnh, thả xúc xắc vào lại trong tay cậu rồi hỏi: "Còn muốn chơi sao?"
Hứa Thừa Yến không nói gì, tiếp tục ném xúc xắc tự tiêu khiển. Hạ Dương liền lặng lẽ bồi ở bên cạnh, không lên tiếng quấy rầy. Hứa Thừa Yến ném xúc xắc xong lại lấy một ly đồ uống trên bàn lên.
Ban đầu Hạ Dương còn chưa nhận ra có gì bất thường, mãi cho đến khi thấy thiếu niên đã uống hết đồ uống trong tay rồi mà vẫn cầm cái ly rỗng để uống thì hắn mới nhận ra có gì đó không ổn lắm.
Hạ Dương khẽ nhíu mày, tiến lại gần cầm lấy cái ly rỗng từ trong tay thiếu niên rồi gọi: "Yến Yến?"
Hứa Thừa Yến chớp chớp mắt, lúc này mới hậu tri hậu giác chú ý tới nam nhân bên cạnh, đôi mắt đào hoa mờ mịt hơi nước.
Hạ Dương nhìn chằm chằm cánh môi ướŧ áŧ của thiếu niên, nhịn không được duỗi tay ra vuốt ve nó, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Em uống bao nhiêu rồi?"
Hứa Thừa Yến không trả lời mà chỉ nói: "Uống rượu đi."
Hạ Dương ôm thiếu niên vào trong ngực, lòng bàn tay xoa xoa gáy thiếu niên rồi hỏi tiếp: "Uống say rồi à?"
Hứa Thừa Yến lắc đầu, tiếp tục nói: "Uống rượu..."
Hạ Dương bật cười một tiếng, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán thiếu niên. Ngay sau đó, Hạ Dương trực tiếp duỗi tay ra bế bổng thiếu niên lên đi về phía thang máy.
Hạ Dương ôm cậu nhóc ma men nhỏ về phòng, đặt người lên giường. Ma men nhỏ cũng ngoan ngoãn, không ồn không quậy. Hạ Dương giúp ma men nhỏ cởϊ áσ vest ra, thay áo ngủ rồi đắp chăn lại đàng hoàng.
Có điều ngay khi Hạ Dương xoay người thì cổ tay chợt bị nắm lấy. Hứa Thừa Yến nằm nghiêng trên giường, bắt lấy cổ tay Hạ Dương không cho hắn đi.
"Anh không đi đâu hết." Hạ Dương ngồi bên mép giường vỗ vỗ người thiếu niên cách tấm chăn bông rồi hỏi: "Em muốn nghe kể chuyện không?"
Hứa Thừa Yến lắc đầu, lại lẩm bẩm: "Uống rượu..."
Hứa Thừa Yến nhích đến gần bên Hạ Dương rồi nắm chặt lấy tay hắn, sau đó sờ tới sờ lui khắp nơi giống như coi ngón tay của Hạ Dương thành một món đồ chơi vậy, thích thú sờ không ngừng.
Hạ Dương nhìn chăm chú thiếu niên trên giường, cười nhẹ một tiếng. Yến Yến của hắn ngay cả khi uống say cũng đều ngoan ngoãn như vậy, còn đặc biệt dính người.
Hạ Dương cúi xuống chạm nhẹ lên bờ môi thiếu niên, đầu lưỡi cũng vươn ra liếm nhẹ lên môi cậu. Bờ môi thiếu niên có vị ngọt ngào, nhưng Hạ Dương vẫn khắc chế không vào quá sâu mà chỉ hôn nhẹ thôi.
Sau khi hai đôi môi tách ra, Hạ Dương sờ sờ khóe mắt thiếu niên dỗ dành: "Yến Yến, mau ngủ đi."
Ma men nhỏ mơ mơ màng màng nhưng không hề buồn ngủ, thực cố chấp lặp lại: "Uống rượu."
"Ngủ sớm đi." Giọng điệu Hạ Dương thả chậm lại: "Không có rượu ở đây, ngày mai lại uống."
Nhưng ma men nhỏ nghe thấy không có đồ uống liền cau mày, hai mắt ươn ướt thoạt nhìn có vẻ như cực kỳ ủy khuất. Hạ Dương vừa thấy dáng vẻ này của thiếu niên liền mềm lòng không chịu được.
Mà ma men nhỏ cũng nhéo vào lòng bàn tay Hạ Dương một cái, ủy khuất nhỏ giọng nói: "Em muốn uống rượu..."
Dáng vẻ thiếu niên thoạt nhìn đáng thương hề hề, nhưng Hạ Dương vẫn từ chối như cũ: "Ngủ trước đã, ngày mai lại uống."
Ma men nhỏ nhất thời có chút khó chịu, lăn qua lộn lại trong ổ chăn. Lại chợt nghĩ tới lúc nãy ở phòng khách, Giang Lâm có nói với cậu câu nói kia, vì thế Hứa Thừa Yến đột nhiên gọi: "Chồng ơi."
Hạ Dương lập tức quay qua, hô hấp trong nháy mắt trở nên rối loạn.
"Yến Yến..." Hạ Dương nhìn thiếu niên trên giường nhất thời không thể tin được, cho rằng là mình nghe lầm.
Hứa Thừa Yến cũng thoáng đứng dậy vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, thập phần dịu ngoan dựa vào vai hắn rồi nghiêng đầu ở bên tai nam nhân lại nhỏ giọng gọi lần nữa: "Chồng ơi..."
Hạ Dương ngồi bên mép giường, hầu kết trượt lên trượt xuống, nhất thời không kìm được nghiêng đầu hôn lên môi thiếu niên.
Hạ Dương thả lỏng một tay lấy điện thoại ra, bật chức năng ghi âm lên rồi cúi đầu nhìn người trong lòng ngực.
"Yến Yến, gọi lại một tiếng nữa được không?"
-----------------------------------------------------
Cũng biết lợi dụng cơ hội quá nha Hạ tổng
Hứa Thừa Yến chạm nhẹ vào môi Hạ Dương rồi lại nhanh chóng tách ra, hơi cúi đầu xuống. Hạ Dương nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng thiếu niên, theo thói quen đặt một nụ hôn lên tóc cậu.
Bên ngoài ban công, nhϊếp ảnh gia tiếp tục vừa bấm nút chụp vừa hét lớn: "Tốt lắm tốt lắm! Cứ tiếp tục giữ như vậy!"
Hứa Thừa Yến nghe được lời nhϊếp ảnh gia nói thì nhịn không được bật cười một tiếng, lại thay đổi mấy tư thế khác để chụp. Có điều Hạ Dương khi đứng trước camera vẫn có chút không được tự nhiên cho lắm, động tác cứ cứng đờ.
Hứa Thừa Yến không còn cách nào khác đành liên tục dùng những động tác nhỏ như hôn môi hoặc cọ lòng bàn tay để đánh lạc hướng sự chú ý của Hạ Dương. Cũng may nhϊếp ảnh gia đã chụp ảnh cưới rất nhiều lần rồi nên năng lực chụp hình rất mạnh.
Nhϊếp ảnh gia càng lúc càng tiến vào trạng thái bấm máy, thậm chí còn kiến nghị: "Hai người có muốn ra ngoài bờ biển chụp vài tấm không?"
Hứa Thừa Yến nhìn ra bờ biển thì thấy trên bãi cát có không ít khách mời nên từ chối: "Không cần đâu."
Hứa Thừa Yến lại đi qua trao đổi phương thức liên hệ với nhϊếp ảnh gia. Hạ Dương ở một bên, chờ sau khi nhϊếp ảnh gia rời đi liền nhịn không được đè thiếu niên vào cạnh lan can, một tay bảo vệ phía sau gáy cậu rồi mạnh mẽ hôn lên.
Xung quanh không còn ai khác nên động tác của Hạ Dương cũng trở nên bạo dạn hơn, không ngừng cắn xé bờ môi thiếu niên. Mà trên bãi cát, nhϊếp ảnh gia vốn dĩ đã đi xa rồi, trong lúc vô tình nhìn lại biệt thự thì trông thấy hai người đang ôm hôn trên ban công.
Nhϊếp ảnh gia theo thói quen cầm máy ảnh lên, hướng ống kính vào hai người rồi nhấn nút chụp. Qua ống kính còn có thể cảm nhận được tình yêu tràn đầy của hai nhân vật chính.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Giang Lâm trở về biệt thự lôi kéo một đám người chơi đùa trong phòng khách. Quản gia bày bàn trò chơi ra, trên bàn chất đầy các loại rượu, không khí vô cùng thoải mái. Hứa Thừa Yến cũng bị Giang Lâm kéo đến bên sô pha cùng nhau chơi trò chơi.
Giang Lâm vừa uống rượu vừa ném xúc xắc, sau đó thúc giục: "Anh Chu, đến lượt anh đấy."
Hứa Thừa Yến ném xúc xắc rồi cúi đầu xuống nhìn thoáng qua thời gian thì thấy đã hơn 9 giờ tối. Hứa Thừa Yến bèn hỏi: "Em còn chơi à? Không đi bồi Viên Liệt sao?"
"Việc gì mà gấp..." Giang Lâm cười cười, không thèm để ý chút nào: "Anh Chu, em ở đây chơi với anh a."
Giang Lâm không hề nghĩ tới việc cùng Viên Liệt hưởng thụ thế giới hai người mà tiếp tục lôi kéo Hứa Thừa Yến chơi trò chơi, sau đó cứ thế mà uống rượu. Hôm nay tâm tình của Giang Lâm rất tốt nên uống không ít, rượu trong tay không hề có dấu hiệu dừng lại, hết ly này đến ly khác. Lại dường như là uống say rồi, trên mặt Giang Lâm hiện lên một tầng ửng đỏ, hai mắt đầy mê ly.
"Anh Chu..." Cơ thể Giang Lâm xiêu xiêu vẹo vẹo ngã sang bên cạnh, dựa vào người Hứa Thừa Yến.
Giang Lâm ôm lấy cánh tay Hứa Thừa Yến, cũng bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: "Anh Chu, buổi tối em ngủ với anh nha..."
Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn thoáng qua Giang Lâm, lại không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về hướng Viên Liệt cách đó không xa. Viên Liệt ở một phía khác trong phòng khách, đang lắc lắc ly rượu trò chuyện gì đó với Hạ Dương. Hai người kia an tĩnh đứng trong một góc, thoạt nhìn giống như là đang đàm phán trong một bữa tiệc rượu cao cấp nào đó vậy.
Hứa Thừa Yến xoa xoa đầu Giang Lâm, nhắc nhở: "Buổi tối em phải ngủ với Viên Liệt."
"Hả?" Giang Lâm có chút mờ mịt mở mắt ra, nhìn thoáng qua Viên Liệt bên kia rồi lẩm bẩm: "Em không ngủ với anh ấy đâu..."
"Anh Chu, em ngủ với anh cơ..." Giang Lâm rục rịch, vươn hai tay lên ôm lấy cổ Hứa Thừa Yến: "Ngủ với anh Chu a..."
Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng không đáp ứng mà kéo kéo cánh tay Giang Lâm ra để tách ra một chút. Dù sao bây giờ Giang Lâm cũng đã kết hôn nên cũng phải bảo trì khoảng cách, không thể giống như lúc trước được.
Nhưng Giang Lâm đã say khướt, một hai phải ôm Hứa Thừa Yến không bỏ, lại nhịn không được nói: "Anh Chu, lâu rồi em chưa được ăn cơm anh nấu..."
"Được rồi, lần sau anh làm cho em." Hứa Thừa Yến vỗ vỗ nhẹ sau lưng Giang Lâm dỗ dành, lại nhịn không được nhìn qua Viên Liệt bên kia lần nữa, vừa vặn đối mắt với anh.
Lúc này trên tay Viên Liệt đang cầm ly rượu, mặt không cảm xúc nhìn về phía cậu.
Hứa Thừa Yến nhất thời có chút xấu hổ, tiếp tục đẩy đẩy Giang Lâm nhắc nhở: "Giang Lâm, đừng ôm nữa, Viên tổng nhìn thấy rồi kìa..."
"Không sao..." Giang Lâm tùy tiện xua xua tay tay: "Thấy rồi thì cứ thấy thôi."
Hứa Thừa Yến uyển chuyển nhắc nhở: "Chồng em sẽ tức giận đấy."
"Anh ấy sẽ không tức giận đâu..." Giang Lâm ngây ngô cười, lại thần thần bí bí nói: "Chu ca, để em nói cho anh nghe nếu đàn ông mà tức giận thì cách dỗ dành tốt nhất là..."
Giang Lâm gối lên vai Hứa Thừa Yến, kề sát lại tai cậu thì thầm: "Chỉ cần anh gọi người ta một tiếng chồng thôi thì cái gì anh ta cũng đều sẽ đáp ứng anh..."
Giang Lâm cười cười, nhanh chóng thả tay ra rồi nói: "Anh Chu, cùng uống đi! Cái này uống ngon lắm..."
Nói xong, Giang Lâm nhìn trên bàn. Vốn dĩ là đồ uống và rượu đặt ở hai bên khác nhau, tuy nhiên giờ Giang Lâm đã uống say rồi nên nhất thời không nhớ được bên nào là đồ uống, bên nào là rượu, thế là liền tùy tiện cầm một ly "đồ uống" qua.
"Anh Chu, uống đi!" Giang Lâm đưa ly cho Hứa Thừa Yến.
Hai người trên sô pha thân mật dựa vào nhau, cùng uống đồ uống rồi chơi trò chơi. Cách đó không xa, Viên Liệt dựa vào lan can cầu thang nhìn Giang Lâm.
Viên Liệt khẽ nhíu mày, quay sang nói với Hạ Dương: "Bạn trai của anh đang ôm vợ của tôi, có thể quan tâm một chút được hay không?"
Hạ Dương cũng thuận thế nhìn qua liền thấy được tư thế thân mật của hai người trên sô pha.
"Là vợ của cậu ôm bạn trai của tôi." Hạ Dương sửa lại.
Viên Liệt gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia, cuối cùng vẫn không kìm được mà đi về phía sô pha bên kia.
"Giang Lâm." Viên Liệt khẽ thở dài kéo Giang Lâm lên khỏi người Hứa Thừa Yến.
"Gì thế?" Giang Lâm say khướt, mờ mờ mịt mịt nhìn anh.
Viên Liệt lập tức ngửi thấy mùi rượu trên người Giang Lâm, không khỏi, nhíu mày: "Sao em lại uống nhiều vậy?"
Giang Lâm ngây ngô cười cười, ôm lấy cổ Viên Liệt chủ động gọi: "Chồng ơi!"
Viên Liệt vừa nghe đến xưng hô này thì nháy mắt không còn tức giận gì nữa, sờ sờ vòng eo Giang Lâm đành phải nói: "Trở về nghỉ ngơi thôi."
"Chồng ơi!" Giang Lâm lại gọi thêm lần nữa.
Viên Liệt trực tiếp ôm Giang Lâm đi lên lầu. Mà trên sô pha, Hứa Thừa Yến thì an tĩnh ngồi một mình dựa vào lưng ghế, nhàm chán chơi ném xúc xắc trong tay.
Hứa Thừa Yến ném xúc xắc lên ghế sô pha, nhặt lại rồi lại tiếp tục ném lần nữa... Nhưng ngay khi Hứa Thừa Yến định nhặt xúc xắc lại thì phát hiện xúc xắc đã bị một người khác nhặt lên. Hứa Thừa Yến nhất thời có chút mờ mịt, ngẩng đầu nhìn về phía người nọ.
Hạ Dương thuận thế ngồi xuống bên cạnh, thả xúc xắc vào lại trong tay cậu rồi hỏi: "Còn muốn chơi sao?"
Hứa Thừa Yến không nói gì, tiếp tục ném xúc xắc tự tiêu khiển. Hạ Dương liền lặng lẽ bồi ở bên cạnh, không lên tiếng quấy rầy. Hứa Thừa Yến ném xúc xắc xong lại lấy một ly đồ uống trên bàn lên.
Ban đầu Hạ Dương còn chưa nhận ra có gì bất thường, mãi cho đến khi thấy thiếu niên đã uống hết đồ uống trong tay rồi mà vẫn cầm cái ly rỗng để uống thì hắn mới nhận ra có gì đó không ổn lắm.
Hạ Dương khẽ nhíu mày, tiến lại gần cầm lấy cái ly rỗng từ trong tay thiếu niên rồi gọi: "Yến Yến?"
Hứa Thừa Yến chớp chớp mắt, lúc này mới hậu tri hậu giác chú ý tới nam nhân bên cạnh, đôi mắt đào hoa mờ mịt hơi nước.
Hạ Dương nhìn chằm chằm cánh môi ướŧ áŧ của thiếu niên, nhịn không được duỗi tay ra vuốt ve nó, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Em uống bao nhiêu rồi?"
Hứa Thừa Yến không trả lời mà chỉ nói: "Uống rượu đi."
Hạ Dương ôm thiếu niên vào trong ngực, lòng bàn tay xoa xoa gáy thiếu niên rồi hỏi tiếp: "Uống say rồi à?"
Hứa Thừa Yến lắc đầu, tiếp tục nói: "Uống rượu..."
Hạ Dương bật cười một tiếng, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán thiếu niên. Ngay sau đó, Hạ Dương trực tiếp duỗi tay ra bế bổng thiếu niên lên đi về phía thang máy.
Hạ Dương ôm cậu nhóc ma men nhỏ về phòng, đặt người lên giường. Ma men nhỏ cũng ngoan ngoãn, không ồn không quậy. Hạ Dương giúp ma men nhỏ cởϊ áσ vest ra, thay áo ngủ rồi đắp chăn lại đàng hoàng.
Có điều ngay khi Hạ Dương xoay người thì cổ tay chợt bị nắm lấy. Hứa Thừa Yến nằm nghiêng trên giường, bắt lấy cổ tay Hạ Dương không cho hắn đi.
"Anh không đi đâu hết." Hạ Dương ngồi bên mép giường vỗ vỗ người thiếu niên cách tấm chăn bông rồi hỏi: "Em muốn nghe kể chuyện không?"
Hứa Thừa Yến lắc đầu, lại lẩm bẩm: "Uống rượu..."
Hứa Thừa Yến nhích đến gần bên Hạ Dương rồi nắm chặt lấy tay hắn, sau đó sờ tới sờ lui khắp nơi giống như coi ngón tay của Hạ Dương thành một món đồ chơi vậy, thích thú sờ không ngừng.
Hạ Dương nhìn chăm chú thiếu niên trên giường, cười nhẹ một tiếng. Yến Yến của hắn ngay cả khi uống say cũng đều ngoan ngoãn như vậy, còn đặc biệt dính người.
Hạ Dương cúi xuống chạm nhẹ lên bờ môi thiếu niên, đầu lưỡi cũng vươn ra liếm nhẹ lên môi cậu. Bờ môi thiếu niên có vị ngọt ngào, nhưng Hạ Dương vẫn khắc chế không vào quá sâu mà chỉ hôn nhẹ thôi.
Sau khi hai đôi môi tách ra, Hạ Dương sờ sờ khóe mắt thiếu niên dỗ dành: "Yến Yến, mau ngủ đi."
Ma men nhỏ mơ mơ màng màng nhưng không hề buồn ngủ, thực cố chấp lặp lại: "Uống rượu."
"Ngủ sớm đi." Giọng điệu Hạ Dương thả chậm lại: "Không có rượu ở đây, ngày mai lại uống."
Nhưng ma men nhỏ nghe thấy không có đồ uống liền cau mày, hai mắt ươn ướt thoạt nhìn có vẻ như cực kỳ ủy khuất. Hạ Dương vừa thấy dáng vẻ này của thiếu niên liền mềm lòng không chịu được.
Mà ma men nhỏ cũng nhéo vào lòng bàn tay Hạ Dương một cái, ủy khuất nhỏ giọng nói: "Em muốn uống rượu..."
Dáng vẻ thiếu niên thoạt nhìn đáng thương hề hề, nhưng Hạ Dương vẫn từ chối như cũ: "Ngủ trước đã, ngày mai lại uống."
Ma men nhỏ nhất thời có chút khó chịu, lăn qua lộn lại trong ổ chăn. Lại chợt nghĩ tới lúc nãy ở phòng khách, Giang Lâm có nói với cậu câu nói kia, vì thế Hứa Thừa Yến đột nhiên gọi: "Chồng ơi."
Hạ Dương lập tức quay qua, hô hấp trong nháy mắt trở nên rối loạn.
"Yến Yến..." Hạ Dương nhìn thiếu niên trên giường nhất thời không thể tin được, cho rằng là mình nghe lầm.
Hứa Thừa Yến cũng thoáng đứng dậy vòng tay ôm lấy cổ nam nhân, thập phần dịu ngoan dựa vào vai hắn rồi nghiêng đầu ở bên tai nam nhân lại nhỏ giọng gọi lần nữa: "Chồng ơi..."
Hạ Dương ngồi bên mép giường, hầu kết trượt lên trượt xuống, nhất thời không kìm được nghiêng đầu hôn lên môi thiếu niên.
Hạ Dương thả lỏng một tay lấy điện thoại ra, bật chức năng ghi âm lên rồi cúi đầu nhìn người trong lòng ngực.
"Yến Yến, gọi lại một tiếng nữa được không?"
-----------------------------------------------------
Cũng biết lợi dụng cơ hội quá nha Hạ tổng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất