Chương 158: [Gương vỡ lại lành 45] Bại lộ
------------------------------------------------
Hứa Thừa Yến lập phản ứng lại vội vàng buông tay ra, theo bản năng nhìn về phía cầu thang. Cách đó không xa, Giang Lâm còn đang ngây ngốc đứng tại chỗ, tựa hồ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Hứa Thừa Yến có chút xấu hổ không nghĩ tới sẽ bị Giang Lâm nhìn thấy, nhất thời không biết nên nói cái gì. Bầu không khí thoáng chốc trở nên cứng đờ, cả ba người đều đứng im tại chỗ, ai cũng không mở miệng.
Hứa Thừa Yến hơi cúi đầu xuống, cảm thấy thật chột dạ. Hạ Dương thì lại không có cảm giác gì cả, bàn tay ôm eo thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve, lại hôn lên khóe mắt cậu trước mặt Giang Lâm.
Động tác của Hạ Dương hoàn toàn không có chút kiêng dè, Hứa Thừa Yến không được tự nhiên nghiêng đầu tránh đi, đẩy đẩy bả vai Hạ Dương nhỏ giọng nhắc nhở: "Hạ Dương."
Hạ Dương ậm ừ đáp lại rồi tiếp tục hôn lên khóe mắt cậu.
Mà Giang Lâm đang ngây ngốc từ nãy đến giờ ở chỗ cầu thang cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tức khắc hét to: "Anh Chu!"
Giang Lâm vội vàng xông lên phía trước kéo Hứa Thừa Yến ra sau người mình, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Dương.
Hứa Thừa Yến kéo kéo góc áo Giang Lâm, nhỏ giọng nói: "Giang Lâm, lát nữa anh sẽ nói cho em sau."
Giang Lâm không chút phản ứng, vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Dương.
Hứa Thừa Yến cũng vội vàng nói với Hạ Dương: "Để em nói chuyện với em ấy một chút, anh xuống trước đi."
Hạ Dương gật đầu đồng ý, xoay người rời đi trước, để lại không gian cho hai người bọn họ. Sau khi Hạ Dương rời đi, Giang Lâm ngay lập tức bùng nổ.
"Anh Chu, chuyện vừa nãy là sao vậy!" Giang Lâm gấp gáp lo lắng đến nỗi vội vàng ôm lấy mặt Hứa Thừa Yến nhìn tới nhìn lui: "Có phải anh ấy ép anh không?"
Tuy rằng khi vừa mới lên lầu, thứ mà Giang Lâm nhìn thấy chính là cảnh tượng hai người ôm hôn nhau nhưng cậu vẫn đơn phương xác định rằng nhất định là Hạ Dương cưỡng ép anh Chu.
Không đợi Hứa Thừa Yến trả lời, Giang Lâm vội vàng nói: "Anh Chu anh chờ em! Để em xử lí giúp anh! Anh ấy chiếm tiện nghi của anh, chuyện này nhất định không thể bỏ qua được!!"
Giang Lâm nói xong liền xoay người, thật sự là dự định xuống lầu tìm Hạ Dương nói chuyện hai mặt một lời.
Hứa Thừa Yến nhanh tay giữ Giang Lâm lại: "Giang Lâm, em bình tĩnh lại trước đã."
"Không được không được..." Giang Lâm lập tức lắc đầu: "Anh ấy là đang quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ anh đấy, không thể nhịn được!"
Hứa Thừa Yến không còn cách nào khác đành nói thẳng: "Anh và Hạ Dương quay lại với nhau rồi."
Giang Lâm tức khắc mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.
"Quay lại..." Giang Lâm hơi hé miệng, nhất thời khó có thể chấp nhận: "Sao có thể chứ..."
Hứa Thừa Yến kéo Giang Lâm về phòng, cho Giang Lâm chút thời gian để từ từ tiêu hóa tin tức này.
Qua một hồi lâu sau, Giang Lâm mới hậu tri hậu giác phản ứng lại liền hỏi: "Anh Chu, là anh ấy ép anh đúng không? Chắc chắn là anh ấy đã ép anh đi?!"
"Không phải." Hứa Thừa Yến ngồi ở một bên, kiên nhẫn giải thích: "Lần trước anh có nói với em là anh đã có người mình thích... Chính là anh ấy."
"Không có khả năng!" Giang Lâm càng khó chấp nhận hơn, ôm đầu gãi gãi tóc.
Hứa Thừa Yến biết cậu sẽ như vậy nên vỗ vỗ lưng Giang Lâm an ủi.
Giang Lâm thật sự là khó có thể tiêu hóa tin tức này, nhịn không được ôm lấy thiếu niên bên cạnh rồi gối lên vai cậu: "Anh Chu..."
Giọng Giang Lâm còn có chút run rẩy: "Sao hai người lại quay lại với nhau vậy chứ..."
"Ừ, đã hợp lại rồi." Hứa Thừa Yến nhẹ giọng nói.
Giang Lâm lộ vẻ do dự: "Anh ấy đối xử không tốt với anh mà..."
"Rất tốt."
"Anh ấy không tốt." Giang Lâm rất cố chấp lắc lắc đầu: "Trước kia anh ấy đều dùng loại thái độ kia đối xử với anh..."
Hứa Thừa Yến trầm mặc vài giây rồi lên tiếng: "Tất cả đều là quá khứ rồi."
Mọi chuyện đều đã qua hết rồi. Ít nhất thì hiện tại cậu và Hạ Dương ở bên nhau cảm thấy rất thoải mái, cũng rất dễ chịu.
"Nhưng nếu..." Giang Lâm hơi hơi hé miệng, nắm lấy cánh tay Hứa Thừa Yến nhất thời có chút kích động: "Nếu anh ấy lại đối xử không tốt với anh thì sao..."
"Không sao đâu, nếu không tốt thì chia tay thôi."
Hứa Thừa Yến thật ra đã nghĩ thông suốt rồi, dù sao cũng đã quay lại với nhau, nếu sau này cảm thấy không thoải mái thì cứ chia tay thôi. Nếu hợp thì tiếp tục ở bên nhau, không hợp thì tách ra. Không có gì phải chần chừ cả, tận hưởng lạc thú trước mắt là được.
"Anh Chu..." Giang Lâm vẫn không thể chấp nhận nổi.
Nhưng cuối cùng, Giang Lâm cũng không ngăn trở, chỉ ôm chặt lấy Hứa Thừa Yến.
"Vậy nếu anh ấy đối xử với anh không tốt thì anh cứ đá anh ấy đi." Giang Lâm lẩm bẩm.
"Ừm." Hứa Thừa Yến đồng ý, thuận theo vuốt vuốt bờ lưng Giang Lâm.
Giang Lâm ôm một hồi lâu, sau đó mới buông ra. Tuy nhiên, Giang Lâm vẫn chau mày dặn dò: "Anh Chu, ngàn vạn lần đừng để bản thân ủy khuất, nếu anh cảm thấy không thích hợp thì cứ chia tay."
Hứa Thừa Yến đều đồng ý, lại nói: "Hạ Dương rất tốt."
Giang Lâm vẫn lắc đầu, nhịn không được lẩm bẩm: "Nếu anh ấy đối tốt với anh thì đã sớm kết hôn rồi..."
Hứa Thừa Yến sửng sốt.
"Lúc trước anh ấy vẫn luôn không chịu kết hôn với anh, trì hoãn tận 5 năm!" Giang Lâm nhíu mày: "Bây giờ hai người hợp lại, anh ấy lại muốn trì hoãn anh bao lâu đây?"
Hứa Thừa Yến cười cười, cũng không tính giải thích chuyện trước kia cho Giang Lâm. 5 năm đó cậu và Hạ Dương là mối quan hệ bao dưỡng, không phải một đôi nên không kết hôn cũng là chuyện bình thường.
Về phần bây giờ thì...
Hứa Thừa Yến lên tiếng: "Thuận theo tự nhiên đi."
Hứa Thừa Yến lại hàn huyên với Giang Lâm thêm một lúc, sau đó Giang Lâm mới chậm rãi buông đề phòng xuống.
Nhưng trước khi rời đi, Giang Lâm vẫn không yên tâm dặn dò: "Anh Chu, nếu anh ấy đối xử với anh không tốt thì anh nhất định phải chia tay nha! Ngàn vạn lần đừng để ủy khuất chính mình!"
"Được được được." Hứa Thừa Yến đều thuận theo.
Sau khi Giang Lâm rời đi, Hứa Thừa Yến cũng dứt khoát tới phòng Hạ Dương một chuyến. Phòng của Hạ Dương ở tầng dưới, lúc Hứa Thừa Yến đến thì thấy cửa phòng không đóng liền nhìn vào bên trong thì thấy Hạ Dương đang đứng bên cửa sổ sát đất.
Hạ Dương đứng một mình ngắm cảnh biển, trên đầu ngón tay kẹp điếu thuốc tựa như đang có tâm sự gì đó. Hứa Thừa Yến gõ gõ cửa rồi đi về phía cửa sổ. Hạ Dương cũng chú ý tới động tĩnh phía sau, quay đầu lại nhìn thấy là Hứa Thừa Yến liền nhanh chóng dập tắt tàn thuốc.
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua cái gạt tàn, nhắc nhở: "Anh bớt hút thuốc lại đi."
"Ừm." Hạ Dương duỗi tay ôm thiếu niên vào trong ngực.
Hứa Thừa Yến cũng vòng tay ôm lại nam nhân trước mặt rồi nói: "Em đã nói cho Giang Lâm biết rồi."
"Thế nào?" Hạ Dương xoa xoa cái ót rồi hôn lên tóc cậu.
"Không sao, em ấy chấp nhận rồi." Hứa Thừa Yến mỉm cười, yên lặng tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Hai người an tĩnh ôm nhau.
Một lát sau, Hạ Dương hỏi: "Vậy giờ không cần yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nữa đúng không?"
Hứa Thừa Yến: "Ừ, không cần."
Dù sao bây giờ Giang Lâm cũng đã biết rồi, hai người không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa. Vì thế khi đến giờ uống trà chiều, Hạ Dương trực tiếp nắm tay cậu quang minh chính đại đi xuống lầu.
Giang Lâm và Viên Liệt đang ở trong phòng khách tầng một thu thập hành lý, có vẻ chuẩn bị định rời đảo. Giang Lâm nhìn về phía cầu thang, gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người kia, nhịn không được nói với Viên Liệt: "Anh của em và anh Chu thế mà lại ở bên nhau..."
Viên Liệt nhìn thoáng qua hai người cách đó không xa, gật gật đầu, phản ứng thực bình tĩnh.
Giang Lâm thấy vậy thì không khỏi hỏi: "Anh không kinh ngạc sao?"
"Kinh ngạc gì?" Viên Liệt quay qua vô thức nói: "Không phải bọn họ đã sớm tái hợp rồi à?"
"Anh biết?!" Mặt Giang Lâm đầy khϊếp sợ.
"Em không biết sao?" Viên Liệt cũng có chút kinh ngạc.
Dù sao thì Hạ Dương căn bản là không hề giấu giếm chuyện đó, mỗi ngày đều vòng quanh tới tới lui lui bên người Hứa Thừa Yến, anh còn tưởng hai người đã sớm công khai rồi.
"Em không biết a!" Giang Lâm lắc đầu.
Viên Liệt: "Anh tưởng em biết rồi."
"Em không biết!" Giang Lâm gãi gãi tóc: "Sao ai cũng biết mà một mình em không biết chứ!"
Giang Lâm nhất thời càng khó chấp nhận, cả người sụp đổ. Viên Liệt ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về lưng Giang Lâm trấn an. Sau khi thật vất vả mới xoa dịu được cảm xúc của Giang Lâm xuống, Viên Liệt cũng đứng dậy đi về phía Hạ Dương.
Hạ Dương và Hứa Thừa Yến đang ở bên nhà ăn, Viên Liệt qua đó nói: "Hai người có thể ở lại đây thêm vài ngày, nếu muốn rời đảo thì cứ nói với quản gia một tiếng, ông ấy sẽ thu xếp."
"Ừm." Hạ Dương gật đầu đáp lại.
"Tôi và Giang Lâm đi trước." Viên Liệt cũng gật đầu chào tạm biệt hai người.
Hứa Thừa Yến: "Chúc hai người đi chơi vui vẻ."
"Cũng chúc hai người chơi vui vẻ." Viên Liệt mỉm cười: "Hy vọng sẽ sớm được tham dự hôn lễ của hai người."
Hứa Thừa Yến sững sờ một lúc, không có trả lời. Mà Viên Liệt cũng đã xoay người, cùng Giang Lâm rời đi.
Biệt thự nhất thời trở nên có chút trống trải. Khách mời tới tham gia hôn lễ đều đã rời đi, hiện tại ngay cả Viên Liệt và Giang Lâm cũng đi rồi.
Hạ Dương ở bên cạnh vừa điều chỉnh độ ấm cà phê vừa hỏi: "Lát nữa có muốn đi bơi không?"
Hứa Thừa Yến còn đang thất thần nên cũng không chú ý Hạ Dương nói cái gì, cứ thế gật đầu đồng ý. Đến khi Hứa Thừa Yến phản ứng lại thì đã bị Hạ Dương kéo vào trong phòng.
Hạ Dương cầm lọ kem chống nắng, nói: "Anh thoa cho em."
Hứa Thừa Yến vừa nhìn thấy lọ kem chống nắng kia liền nghĩ đến ngày đầu tiên cậu đến đảo đi bơi cũng là Hạ Dương giúp cậu thoa kem chống nắng. Nhưng kết quả cuối cùng thì kem chống nắng cũng không có tác dụng gì cả, hai người bọn họ ở trong phòng tắm đều làm trôi kem hết rồi.
Thế là Hứa Thừa Yến bèn nói: "Thôi để em tự làm đi."
Hứa Thừa Yến duỗi tay ra muốn lấy kem chống nắng.
Nhưng Hạ Dương đã lập tức ngăn cậu lại, còn nói thêm: "Em cởϊ áσ ra đi."
"Anh có chắc là muốn giúp em thoa không?" Hứa Thừa Yến nhướng mày: "Lần trước anh làm đều lãng phí."
Hạ Dương: "Lần này sẽ không lãng phí đâu."
Hứa Thừa Yến thấy thế thì dứt khoát cởϊ qυầи áo ra, để lộ nửa người trên nằm dựa trên ghế dài. Hạ Dương đổ kem chống nắng vào lòng bàn tay rồi thoa lên ngực cậu. Kem chống nắng chậm rãi lan từ trước ngực sang xung quanh, động tác của Hạ Dương rất chậm từ từ thoa đều kem chống nắng khắp nơi.
Làn da của thiếu niên rất trắng, sau khi thoa kem chống nắng lên liền nổi lên một tầng ánh sáng rất đẹp mắt. Xoa xoa được một lúc, tay Hạ Dương dần dần trở nên có chút không thành thật, cúi người tới gần chậm rãi đè thiếu niên dưới người.
Hô hấp Hứa Thừa Yến có chút rối loạn, đầu ngón tay chống trước ngực nam nhân: "Đủ rồi..."
Hạ Dương chậm rãi hôn lên mặt cậu, động tác trên tay cũng không ngừng lại. Mà bởi vì thoa kem nên đầu ngón tay Hạ Dương vẫn còn ướŧ áŧ trơn trượt, cứ thế dần dần dọc theo ngực thiếu niên duỗi xuống hạ thân.
Chiếc lọ nhỏ đựng kem chống nắng rơi khỏi tay Hạ Dương rồi lăn xuống sàn. Nhưng cả hai người đều không còn tâm tư để ý đến thứ khác, Hứa Thừa Yến bị làm cho có chút động tình đưa tay ôm lấy cổ nam nhân.
"Yến Yến..." Hạ Dương tới gần bên tai thiếu niên, nhất thời không nhịn được thấp giọng hỏi: "Chúng ta có thể... kết hôn được không em?"
------------------------------------------------------
Có được đứa em trai như Giang Lâm mát lòng mát dạ thật sự^_^
Hứa Thừa Yến lập phản ứng lại vội vàng buông tay ra, theo bản năng nhìn về phía cầu thang. Cách đó không xa, Giang Lâm còn đang ngây ngốc đứng tại chỗ, tựa hồ vẫn chưa bình tĩnh lại.
Hứa Thừa Yến có chút xấu hổ không nghĩ tới sẽ bị Giang Lâm nhìn thấy, nhất thời không biết nên nói cái gì. Bầu không khí thoáng chốc trở nên cứng đờ, cả ba người đều đứng im tại chỗ, ai cũng không mở miệng.
Hứa Thừa Yến hơi cúi đầu xuống, cảm thấy thật chột dạ. Hạ Dương thì lại không có cảm giác gì cả, bàn tay ôm eo thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve, lại hôn lên khóe mắt cậu trước mặt Giang Lâm.
Động tác của Hạ Dương hoàn toàn không có chút kiêng dè, Hứa Thừa Yến không được tự nhiên nghiêng đầu tránh đi, đẩy đẩy bả vai Hạ Dương nhỏ giọng nhắc nhở: "Hạ Dương."
Hạ Dương ậm ừ đáp lại rồi tiếp tục hôn lên khóe mắt cậu.
Mà Giang Lâm đang ngây ngốc từ nãy đến giờ ở chỗ cầu thang cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tức khắc hét to: "Anh Chu!"
Giang Lâm vội vàng xông lên phía trước kéo Hứa Thừa Yến ra sau người mình, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Dương.
Hứa Thừa Yến kéo kéo góc áo Giang Lâm, nhỏ giọng nói: "Giang Lâm, lát nữa anh sẽ nói cho em sau."
Giang Lâm không chút phản ứng, vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Dương.
Hứa Thừa Yến cũng vội vàng nói với Hạ Dương: "Để em nói chuyện với em ấy một chút, anh xuống trước đi."
Hạ Dương gật đầu đồng ý, xoay người rời đi trước, để lại không gian cho hai người bọn họ. Sau khi Hạ Dương rời đi, Giang Lâm ngay lập tức bùng nổ.
"Anh Chu, chuyện vừa nãy là sao vậy!" Giang Lâm gấp gáp lo lắng đến nỗi vội vàng ôm lấy mặt Hứa Thừa Yến nhìn tới nhìn lui: "Có phải anh ấy ép anh không?"
Tuy rằng khi vừa mới lên lầu, thứ mà Giang Lâm nhìn thấy chính là cảnh tượng hai người ôm hôn nhau nhưng cậu vẫn đơn phương xác định rằng nhất định là Hạ Dương cưỡng ép anh Chu.
Không đợi Hứa Thừa Yến trả lời, Giang Lâm vội vàng nói: "Anh Chu anh chờ em! Để em xử lí giúp anh! Anh ấy chiếm tiện nghi của anh, chuyện này nhất định không thể bỏ qua được!!"
Giang Lâm nói xong liền xoay người, thật sự là dự định xuống lầu tìm Hạ Dương nói chuyện hai mặt một lời.
Hứa Thừa Yến nhanh tay giữ Giang Lâm lại: "Giang Lâm, em bình tĩnh lại trước đã."
"Không được không được..." Giang Lâm lập tức lắc đầu: "Anh ấy là đang quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ anh đấy, không thể nhịn được!"
Hứa Thừa Yến không còn cách nào khác đành nói thẳng: "Anh và Hạ Dương quay lại với nhau rồi."
Giang Lâm tức khắc mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.
"Quay lại..." Giang Lâm hơi hé miệng, nhất thời khó có thể chấp nhận: "Sao có thể chứ..."
Hứa Thừa Yến kéo Giang Lâm về phòng, cho Giang Lâm chút thời gian để từ từ tiêu hóa tin tức này.
Qua một hồi lâu sau, Giang Lâm mới hậu tri hậu giác phản ứng lại liền hỏi: "Anh Chu, là anh ấy ép anh đúng không? Chắc chắn là anh ấy đã ép anh đi?!"
"Không phải." Hứa Thừa Yến ngồi ở một bên, kiên nhẫn giải thích: "Lần trước anh có nói với em là anh đã có người mình thích... Chính là anh ấy."
"Không có khả năng!" Giang Lâm càng khó chấp nhận hơn, ôm đầu gãi gãi tóc.
Hứa Thừa Yến biết cậu sẽ như vậy nên vỗ vỗ lưng Giang Lâm an ủi.
Giang Lâm thật sự là khó có thể tiêu hóa tin tức này, nhịn không được ôm lấy thiếu niên bên cạnh rồi gối lên vai cậu: "Anh Chu..."
Giọng Giang Lâm còn có chút run rẩy: "Sao hai người lại quay lại với nhau vậy chứ..."
"Ừ, đã hợp lại rồi." Hứa Thừa Yến nhẹ giọng nói.
Giang Lâm lộ vẻ do dự: "Anh ấy đối xử không tốt với anh mà..."
"Rất tốt."
"Anh ấy không tốt." Giang Lâm rất cố chấp lắc lắc đầu: "Trước kia anh ấy đều dùng loại thái độ kia đối xử với anh..."
Hứa Thừa Yến trầm mặc vài giây rồi lên tiếng: "Tất cả đều là quá khứ rồi."
Mọi chuyện đều đã qua hết rồi. Ít nhất thì hiện tại cậu và Hạ Dương ở bên nhau cảm thấy rất thoải mái, cũng rất dễ chịu.
"Nhưng nếu..." Giang Lâm hơi hơi hé miệng, nắm lấy cánh tay Hứa Thừa Yến nhất thời có chút kích động: "Nếu anh ấy lại đối xử không tốt với anh thì sao..."
"Không sao đâu, nếu không tốt thì chia tay thôi."
Hứa Thừa Yến thật ra đã nghĩ thông suốt rồi, dù sao cũng đã quay lại với nhau, nếu sau này cảm thấy không thoải mái thì cứ chia tay thôi. Nếu hợp thì tiếp tục ở bên nhau, không hợp thì tách ra. Không có gì phải chần chừ cả, tận hưởng lạc thú trước mắt là được.
"Anh Chu..." Giang Lâm vẫn không thể chấp nhận nổi.
Nhưng cuối cùng, Giang Lâm cũng không ngăn trở, chỉ ôm chặt lấy Hứa Thừa Yến.
"Vậy nếu anh ấy đối xử với anh không tốt thì anh cứ đá anh ấy đi." Giang Lâm lẩm bẩm.
"Ừm." Hứa Thừa Yến đồng ý, thuận theo vuốt vuốt bờ lưng Giang Lâm.
Giang Lâm ôm một hồi lâu, sau đó mới buông ra. Tuy nhiên, Giang Lâm vẫn chau mày dặn dò: "Anh Chu, ngàn vạn lần đừng để bản thân ủy khuất, nếu anh cảm thấy không thích hợp thì cứ chia tay."
Hứa Thừa Yến đều đồng ý, lại nói: "Hạ Dương rất tốt."
Giang Lâm vẫn lắc đầu, nhịn không được lẩm bẩm: "Nếu anh ấy đối tốt với anh thì đã sớm kết hôn rồi..."
Hứa Thừa Yến sửng sốt.
"Lúc trước anh ấy vẫn luôn không chịu kết hôn với anh, trì hoãn tận 5 năm!" Giang Lâm nhíu mày: "Bây giờ hai người hợp lại, anh ấy lại muốn trì hoãn anh bao lâu đây?"
Hứa Thừa Yến cười cười, cũng không tính giải thích chuyện trước kia cho Giang Lâm. 5 năm đó cậu và Hạ Dương là mối quan hệ bao dưỡng, không phải một đôi nên không kết hôn cũng là chuyện bình thường.
Về phần bây giờ thì...
Hứa Thừa Yến lên tiếng: "Thuận theo tự nhiên đi."
Hứa Thừa Yến lại hàn huyên với Giang Lâm thêm một lúc, sau đó Giang Lâm mới chậm rãi buông đề phòng xuống.
Nhưng trước khi rời đi, Giang Lâm vẫn không yên tâm dặn dò: "Anh Chu, nếu anh ấy đối xử với anh không tốt thì anh nhất định phải chia tay nha! Ngàn vạn lần đừng để ủy khuất chính mình!"
"Được được được." Hứa Thừa Yến đều thuận theo.
Sau khi Giang Lâm rời đi, Hứa Thừa Yến cũng dứt khoát tới phòng Hạ Dương một chuyến. Phòng của Hạ Dương ở tầng dưới, lúc Hứa Thừa Yến đến thì thấy cửa phòng không đóng liền nhìn vào bên trong thì thấy Hạ Dương đang đứng bên cửa sổ sát đất.
Hạ Dương đứng một mình ngắm cảnh biển, trên đầu ngón tay kẹp điếu thuốc tựa như đang có tâm sự gì đó. Hứa Thừa Yến gõ gõ cửa rồi đi về phía cửa sổ. Hạ Dương cũng chú ý tới động tĩnh phía sau, quay đầu lại nhìn thấy là Hứa Thừa Yến liền nhanh chóng dập tắt tàn thuốc.
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua cái gạt tàn, nhắc nhở: "Anh bớt hút thuốc lại đi."
"Ừm." Hạ Dương duỗi tay ôm thiếu niên vào trong ngực.
Hứa Thừa Yến cũng vòng tay ôm lại nam nhân trước mặt rồi nói: "Em đã nói cho Giang Lâm biết rồi."
"Thế nào?" Hạ Dương xoa xoa cái ót rồi hôn lên tóc cậu.
"Không sao, em ấy chấp nhận rồi." Hứa Thừa Yến mỉm cười, yên lặng tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Hai người an tĩnh ôm nhau.
Một lát sau, Hạ Dương hỏi: "Vậy giờ không cần yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nữa đúng không?"
Hứa Thừa Yến: "Ừ, không cần."
Dù sao bây giờ Giang Lâm cũng đã biết rồi, hai người không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa. Vì thế khi đến giờ uống trà chiều, Hạ Dương trực tiếp nắm tay cậu quang minh chính đại đi xuống lầu.
Giang Lâm và Viên Liệt đang ở trong phòng khách tầng một thu thập hành lý, có vẻ chuẩn bị định rời đảo. Giang Lâm nhìn về phía cầu thang, gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người kia, nhịn không được nói với Viên Liệt: "Anh của em và anh Chu thế mà lại ở bên nhau..."
Viên Liệt nhìn thoáng qua hai người cách đó không xa, gật gật đầu, phản ứng thực bình tĩnh.
Giang Lâm thấy vậy thì không khỏi hỏi: "Anh không kinh ngạc sao?"
"Kinh ngạc gì?" Viên Liệt quay qua vô thức nói: "Không phải bọn họ đã sớm tái hợp rồi à?"
"Anh biết?!" Mặt Giang Lâm đầy khϊếp sợ.
"Em không biết sao?" Viên Liệt cũng có chút kinh ngạc.
Dù sao thì Hạ Dương căn bản là không hề giấu giếm chuyện đó, mỗi ngày đều vòng quanh tới tới lui lui bên người Hứa Thừa Yến, anh còn tưởng hai người đã sớm công khai rồi.
"Em không biết a!" Giang Lâm lắc đầu.
Viên Liệt: "Anh tưởng em biết rồi."
"Em không biết!" Giang Lâm gãi gãi tóc: "Sao ai cũng biết mà một mình em không biết chứ!"
Giang Lâm nhất thời càng khó chấp nhận, cả người sụp đổ. Viên Liệt ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về lưng Giang Lâm trấn an. Sau khi thật vất vả mới xoa dịu được cảm xúc của Giang Lâm xuống, Viên Liệt cũng đứng dậy đi về phía Hạ Dương.
Hạ Dương và Hứa Thừa Yến đang ở bên nhà ăn, Viên Liệt qua đó nói: "Hai người có thể ở lại đây thêm vài ngày, nếu muốn rời đảo thì cứ nói với quản gia một tiếng, ông ấy sẽ thu xếp."
"Ừm." Hạ Dương gật đầu đáp lại.
"Tôi và Giang Lâm đi trước." Viên Liệt cũng gật đầu chào tạm biệt hai người.
Hứa Thừa Yến: "Chúc hai người đi chơi vui vẻ."
"Cũng chúc hai người chơi vui vẻ." Viên Liệt mỉm cười: "Hy vọng sẽ sớm được tham dự hôn lễ của hai người."
Hứa Thừa Yến sững sờ một lúc, không có trả lời. Mà Viên Liệt cũng đã xoay người, cùng Giang Lâm rời đi.
Biệt thự nhất thời trở nên có chút trống trải. Khách mời tới tham gia hôn lễ đều đã rời đi, hiện tại ngay cả Viên Liệt và Giang Lâm cũng đi rồi.
Hạ Dương ở bên cạnh vừa điều chỉnh độ ấm cà phê vừa hỏi: "Lát nữa có muốn đi bơi không?"
Hứa Thừa Yến còn đang thất thần nên cũng không chú ý Hạ Dương nói cái gì, cứ thế gật đầu đồng ý. Đến khi Hứa Thừa Yến phản ứng lại thì đã bị Hạ Dương kéo vào trong phòng.
Hạ Dương cầm lọ kem chống nắng, nói: "Anh thoa cho em."
Hứa Thừa Yến vừa nhìn thấy lọ kem chống nắng kia liền nghĩ đến ngày đầu tiên cậu đến đảo đi bơi cũng là Hạ Dương giúp cậu thoa kem chống nắng. Nhưng kết quả cuối cùng thì kem chống nắng cũng không có tác dụng gì cả, hai người bọn họ ở trong phòng tắm đều làm trôi kem hết rồi.
Thế là Hứa Thừa Yến bèn nói: "Thôi để em tự làm đi."
Hứa Thừa Yến duỗi tay ra muốn lấy kem chống nắng.
Nhưng Hạ Dương đã lập tức ngăn cậu lại, còn nói thêm: "Em cởϊ áσ ra đi."
"Anh có chắc là muốn giúp em thoa không?" Hứa Thừa Yến nhướng mày: "Lần trước anh làm đều lãng phí."
Hạ Dương: "Lần này sẽ không lãng phí đâu."
Hứa Thừa Yến thấy thế thì dứt khoát cởϊ qυầи áo ra, để lộ nửa người trên nằm dựa trên ghế dài. Hạ Dương đổ kem chống nắng vào lòng bàn tay rồi thoa lên ngực cậu. Kem chống nắng chậm rãi lan từ trước ngực sang xung quanh, động tác của Hạ Dương rất chậm từ từ thoa đều kem chống nắng khắp nơi.
Làn da của thiếu niên rất trắng, sau khi thoa kem chống nắng lên liền nổi lên một tầng ánh sáng rất đẹp mắt. Xoa xoa được một lúc, tay Hạ Dương dần dần trở nên có chút không thành thật, cúi người tới gần chậm rãi đè thiếu niên dưới người.
Hô hấp Hứa Thừa Yến có chút rối loạn, đầu ngón tay chống trước ngực nam nhân: "Đủ rồi..."
Hạ Dương chậm rãi hôn lên mặt cậu, động tác trên tay cũng không ngừng lại. Mà bởi vì thoa kem nên đầu ngón tay Hạ Dương vẫn còn ướŧ áŧ trơn trượt, cứ thế dần dần dọc theo ngực thiếu niên duỗi xuống hạ thân.
Chiếc lọ nhỏ đựng kem chống nắng rơi khỏi tay Hạ Dương rồi lăn xuống sàn. Nhưng cả hai người đều không còn tâm tư để ý đến thứ khác, Hứa Thừa Yến bị làm cho có chút động tình đưa tay ôm lấy cổ nam nhân.
"Yến Yến..." Hạ Dương tới gần bên tai thiếu niên, nhất thời không nhịn được thấp giọng hỏi: "Chúng ta có thể... kết hôn được không em?"
------------------------------------------------------
Có được đứa em trai như Giang Lâm mát lòng mát dạ thật sự^_^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất