Chương 175: [Gương vỡ lại lành 62] Làm bẩn quần áo
--------------------------------------------
Hạ Dương không nói gì, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm người trước mặt, nắm chặt cổ tay đối phương không hề buông ra.
Nhân viên tạp vụ vẫn duy trì nụ cười khéo léo trên mặt, ánh mắt rơi vào mảng áo ướt sũng trước ngực Hạ Dương, cười nói: "Xin lỗi tiên sinh... Để tôi đưa ngài lên lầu thay quần áo nhé?"
Lời nói của người nọ vô cùng ái muội, đầy ẩn ý. Xung quanh cũng đã có một ít người chú ý tới bên này, tầm mắt tập trung nhìn qua đây sôi nổi đánh giá.
Hạ Dương rũ mắt xuống, thu tay về. Cũng chỉ là dùng một trò cũ, cố tình quyến rũ hắn mà thôi. Nhưng hắn vẫn bị lừa.
"Được." Hạ Dương đồng ý.
Nhân viên tạp vụ đi ở đằng trước, dẫn Hạ Dương lên tầng ba. Trên tầng ba rất thanh tịnh, nhân viên tạp vụ đi vào một căn phòng nghỉ, sau đó bật đèn lên rồi tùy tay đặt khay rượu sang một bên.
Hạ Dương đi vào sau, vừa vào phòng đã nhanh chóng khóa cửa lại. Nhân viên tạp vụ cũng nghe thấy tiếng khóa cửa, bật cười một tiếng xoay người đi vào trong phòng thay quần áo lấy lễ phục ra.
Bên trong có khá nhiều lễ phục dự phòng, nhân viên tạp vụ chọn hai chiếc áo sơ mi, lúc đi ra thì nhìn thấy Hạ Dương đang ngồi một mình ghế trên sô pha.
Nhân viên tạp vụ đi tới hỏi: "Tiên sinh thích cái nào?"
Hạ Dương quay sang nhìn nhưng tầm mắt lại dừng trên mặt người nọ, căn bản là chưa từng liếc mắt qua áo một cái mà đáp: "Cái nào cũng được."
"Vâng." Nhân viên tạp vụ gật đầu, để hai chiếc áo sơ mi sang một bên rồi lại nhìn nam nhân ngồi trên ghế sô pha.
Trên người Hạ Dương vẫn còn mặc bộ lễ phục bị bẩn kia, trước ngực toàn là rượu vang đỏ, áo sơ mi cũng bị làm bẩn.
Nhân viên tạp vụ nửa quỳ xuống trước sô pha, duỗi tay tới trước mặt nam nhân chậm rãi cởi cúc áo vest của hắn ra, chậm rãi nói: "Áo của tiên sinh bẩn rồi."
Cúc áo vest được cởi bỏ, người nọ lại tiếp tục cởi cúc áo sơ mi ở bên trong.
Hạ Dương hơi cúi đầu, đánh giá thiếu niên trước mặt. Trên người cậu mặc bộ đồng phục đen trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác đen nhỏ, tay thì mang bao tay trắng.
Hạ Dương vươn tay qua, chạm vào cần cổ thiếu niên rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Mà người nọ cũng đã cởi hết cúc áo xong, chậm rãi giơ tay lên trượt dần từ xương quai xanh của nam nhân đi xuống dưới.
Hạ Dương vẫn luôn có thói quen tập thể hình nên dáng người được giữ gìn rất tốt, xúc cảm chạm vào cơ ngực cơ bụng rất dễ chịu. Nhân viên tạp vụ sờ sờ cơ bụng của hắn, đột nhiên tới gần hôn lên đó.
Trong nháy mắt, hô hấp của Hạ Dương trở nên dồn dập, lòng bàn tay đặt trên mái tóc thiếu niên. Mà nụ hôn của người nọ cũng tiếp tục trượt xuống, dừng lại tại vị trí quần tây.
Ngay sau đó, Hạ Dương liền nhìn thấy cậu khẽ cắn thắt lưng quần tây của mình. Một tiếng răng rắc, khóa kéo kim loại bị mở ra.
Hạ Dương nhìn một màn này mà hầu kết không khỏi trượt lên trượt xuống, rốt cuộc nhịn không được nữa bèn lên tiếng: "Em đứng lên đi."
Nhân viên tạp vụ ngoan ngoãn đứng dậy, tách hai chân ra ngồi trên đùi nam nhân. Hạ Dương cũng nhanh chóng trực tiếp giữ lấy gáy cậu rồi mạnh mẽ hôn lên. Bởi vì vừa nãy mới uống rượu vang đỏ nên nụ hôn này còn mang theo một chút mùi rượu vang nồng nàn.
Đầu lưỡi Hạ Dương chậm rãi tung hoành bên trong, một tay còn lại cũng theo thói quen sờ lên eo thiếu niên, sau đó kéo vạt áo của cậu ra rồi duỗi tay vào.
Hai người trên sô pha ôm chặt lấy nhau mà trao nhau từng nụ hôn nóng bỏng, dần dần cả hai đều sắp mất khống chế. Hạ Dương sớm không kiên nhẫn được nữa, gần như xé toạc quần áo của cậu ra.
Có điều sô pha hơi chật, cũng không thích hợp làm loại vận động kịch liệt này. Thế là Hạ Dương trực tiếp đứng dậy nâng người trong lòng ngực lên, đi về phía giường ở bên trong.
Không lâu sau, chiếc giường từ từ rung chuyển phát ra tiếng động cọt kẹt, cùng với tiếng thở dốc đầy dồn nén của thiếu niên. Mà trên sàn nhà, bộ lễ phục chỉnh tề cùng với đồng phục nhân viên tạp vụ vương vãi trộn lẫn với nhau.
Thanh âm rung chuyển của chiếc giường càng ngày càng kịch liệt, mãi đến một lúc lâu sau mới dần dần bình tĩnh lại. Sau khi kết thúc, Hạ Dương nằm trên người thiếu niên chậm rãi hôn môi cậu.
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cảm nhận được nụ hôn nhỏ vụn ấm áp trên mặt mình, sau đó là ở cần cổ, bị hôn đến nỗi cổ một trận tê dại, nhịn không được ôm lấy nam nhân đầu.
Sự thân mật sau cuộc ân ái rất dễ gây nghiện, hai người cùng nằm trên giường cứ mặt dán mặt cọ cọ một hồi lâu. Chỉ là hôn mặt thôi thì còn chưa đủ, Hứa Thừa Yến không kìm được tìm đến môi hắn, cùng Hạ Dương trao đổi một nụ hôn sâu.
Thân mật xong rồi, Hứa Thừa Yến lười biếng chôn vào cần cổ nam nhân, vừa vuốt vuốt gáy Hạ Dương đùa nghịch vừa hỏi: "Anh không xuống dưới sao?"
"Hửm?" Hạ Dương cúi đầu xuống, như nghiện mà hôn mãi lên mặt thiếu niên.
Thế nhưng môi Hứa Thừa Yến đã sưng lên rồi, muốn hôn tiếp cũng khó nên cậu khẽ nghiêng đầu tránh đi, nhắc nhở: "Bên dưới vẫn còn khách mời đấy."
"Không cần phải để ý bọn họ." Thái độ Hạ Dương đầy vẻ không quan tâm, tiếp tục hôn.
Hứa Thừa Yến bị hôn mãi đến nỗi không nhịn được mà cười nói: "Anh còn hôn nữa à..."
"Lại hôn một cái." Hạ Dương tiếp tục hôn lên.
Sau khi nụ hôn dài dòng kết thúc, Hứa Thừa Yến gối đầu lên ngực Hạ Dương, đầu ngón tay nhàm chán vẽ vòng tròn trên ngực hắn.
Hiện tại trước người Hạ Dương là một mớ hỗn độn, khắp nơi đều là vết cào màu đỏ, trên vai còn có rất nhiều dấu răng. Hứa Thừa Yến nhìn mấy dấu vết này, trong lòng không hiểu sao cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Không biết vì sao, cậu thích để lại dấu vết trên người Hạ Dương càng nhiều càng tốt. Đặc biệt là khi thấy Hạ Dương mặc áo sơ mi, cúc áo cài chặt đến tận cúc trên cùng, cậu liền muốn lột chiếc áo sơ mi đó ra, sau đó để lại đầy dấu vết trên đó.
Hứa Thừa Yến còn đang thích thú sờ sờ dấu vết mà mình để lại kia, trong lúc nhất thời hơi thất thần lại chợt thấy cổ tay đã bị cầm lại.
"Đừng quyến rũ anh." Hạ Dương mặt không chút cảm xúc bắt lấy cái tay kia, mạnh mẽ nhét vào trong chăn.
Hứa Thừa Yến bật cười một tiếng, có chút vô tội nói: "Em có làm gì đâu, là vấn đề của anh mà."
"Ừm, là vấn đề của anh." Hạ Dương hào phóng thừa nhận: "Khả năng tự chủ của anh quá kém, không tốt lắm."
Hứa Thừa Yến chôn vào lồng ngực Hạ Dương, khe khẽ phát ra một tiếng cười ngắn ngủi.
Hạ Dương vuốt ve cái ót thiếu niên, hỏi: "Sao hôm nay em đã về rồi?"
"Em muốn ăn sinh nhật cùng anh."
"Không phải em còn bận việc sao?"
Hứa Thừa Yến không nói đến chuyện mình đẩy nhanh tốc độ làm việc suốt đêm mới trở về được mà chỉ nói: "Hôm nay xong việc sớm nên em về luôn."
"Em đến khi nào?"
Hứa Thừa Yến nhàm chán nắm ngón tay Hạ Dương nghịch tới nghịch lui, đáp lại: "Tối nay, em vừa xuống máy bay là trực tiếp tới đây."
"Buổi tối đã đến rồi?" Hạ Dương nhíu mày: "Em không nghỉ ngơi sao?"
"Không sao." Câu trả lời của Hứa Thừa Yến tương đối mơ hồ.
Hạ Dương thúc giục: "Em mau nghỉ ngơi đi."
"Em không buồn ngủ." Hứa Thừa Yến lắc đầu, hiện tại trạng thái tinh thần của cậu tương đối hưng phấn, cũng không có cảm giác buồn ngủ.
Hạ Dương vẫn nhíu mày hỏi: "Tối nay em ăn gì chưa?"
"Trên máy bay em đã ăn một ít rồi."
Lông mày Hạ Dương càng nhíu chặt hơn: "Vậy em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh bảo dì làm chút đồ ăn rồi đưa lên đây."
"Em thật sự không sao mà."
Hạ Dương thở dài một tiếng, thật sự không có biện pháp đối phó với người này bèn nói: "Anh rửa sạch cho em."
"Không cần." Hứa Thừa Yến vẫn lắc đầu, ôm chặt bả vai Hạ Dương: "Em muốn để nó ở bên trong."
Hô hấp Hạ Dương vừa nghe câu này xong liền trở nên hỗn loạn: "Em lại quyến rũ anh."
"Rõ ràng là do tự chủ của anh kém mà, sao lại trách em?" Ngữ khí Hứa Thừa Yến càng vô tội hơn.
Hạ Dương chỉ có thể bất đắc dĩ thuận theo, cúi đầu hôn hôn lên trán thiếu niên đầy yêu thương. Yến Yến của hắn càng ngày càng giống một đứa nhỏ, còn không chịu nghe lời. Một bàn tay của Hạ Dương cũng bất tri bất giác sờ vào bụng cậu, xoa đi xoa lại.
Hứa Thừa Yến quấn lấy eo Hạ Dương, thì thầm: "Muốn tiếp tục sao?"
Hạ Dương vẫn còn duy trì một tia lý trí cuối cùng, biết cậu làm việc bận rộn cả một ngày còn vội vàng lên máy bay trở về sẽ rất mệt nên nói: "Em nghỉ ngơi trước đã."
"Không cần." Hứa Thừa Yến ôm bả vai Hạ Dương, dán vào bên tai hắn hạ giọng nói: "Bên trong còn có thể lấp đầy thêm chút nữa..."
Hạ Dương rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lật người đè lên. Chiếc giường lại một lần nữa rung chuyển, Hạ Dương đè cậu dưới thân lăn lộn một hồi lâu mới chịu buông tha.
Hứa Thừa Yến vốn dĩ còn rất sung sức, nhưng sau khi bị hắn lăn lộn một hồi lâu như vậy thì thấy hơi mệt, nhắm mắt lại mơ màng sắp ngủ thϊếp đi. Hạ Dương không buồn ngủ, trực tiếp bế cậu lên ôm vào trong phòng tắm định rửa sạch cho cậu.
Hứa Thừa Yến mơ mơ màng màng, cảm nhận được động tác Hạ Dương bèn hơi nhíu mày nói: "Không cần làm, cứ để nó ở bên trong đi..."
"Sẽ sinh bệnh đấy." Hạ Dương dỗ dành bạn nhỏ của hắn, sau đó tiếp tục rửa sạch.
Hứa Thừa Yến vô cùng buồn ngủ, cũng lười phản kháng nữa nên tùy ý để Hạ Dương làm. Sau khi tắm rửa xong, cả hai từ phòng tắm đi ra.
Hứa Thừa Yến về giường, vừa định ngã người ngủ một giấc thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó liền vội vàng lấy điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện chỉ còn năm phút nữa là đến 0 giờ.
Mà lúc này Hạ Dương cũng qua đây, bàn tay quen nẻo quen đường ôm eo thiếu niên nhắc nhở: "Em nghỉ ngơi sớm đi."
Hứa Thừa Yến cúi đầu, tầm mắt dừng trên tay Hạ Dương, thấy được chiếc nhẫn cưới kia.
Chiếc nhẫn cưới này đã được Hạ Dương mua từ rất lâu, Hứa Thừa Yến nhịn không được duỗi tay ra sờ sờ chiếc nhẫn, đột nhiên mở miệng: "Chiếc nhẫn này hơi cũ rồi đúng không?"
"Hửm?" Hạ Dương nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay mình.
Hứa Thừa Yến cũng nắm lấy bàn tay kia của Hạ Dương, nghiêm túc đánh giá chiếc nhẫn: "Nó hơi cũ rồi, nhìn không đẹp nữa."
Hạ Dương thì lại không có cảm giác gì đối với chiếc nhẫn này cả, hỏi lại: "Em không thích à?"
Hứa Thừa Yến không trực tiếp trả lời, mà nói: "Để em tháo cái này ra đi."
Nói xong, Hứa Thừa Yến thật sự định tháo nhẫn trên tay Hạ Dương xuống.
Hạ Dương nhíu mày, cong đầu ngón tay lên né tránh: "Đừng tháo."
Tuy nhiên, lần này thái độ của Hứa Thừa Yến có vẻ rất cứng rắn, vẫn mạnh mẽ tháo nhẫn của hắn xuống, sau đó đứng dậy đi qua bên cạnh nhặt quần áo của mình lên rồi lục tìm gì đó ở trong túi.
Hạ Dương nhìn bóng dáng thiếu niên, nhíu mày bất mãn: "Yến Yến, anh không có nhẫn."
Giọng điệu Hạ Dương có chút không vui, bởi vì chiếc nhẫn kia là do Hứa Thừa Yến tự mình đeo lên cho hắn, nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi.
Hứa Thừa Yến cầm một cái hộp nhỏ xoay người trở lại: "Chiếc nhẫn kia đã cũ như vậy rồi, lúc trước anh cũng đã mang nó nên không thể coi là nhẫn cưới được."
Hứa Thừa Yến còn nhớ hồi năm ngoái khi cậu nhìn thấy Hạ Dương mang chiếc nhẫn kia, lúc ấy Hạ Dương cho rằng cậu đã chết nên đơn phương mua nó coi như nhẫn đính hôn. Nhưng thật sự mà nói thì chiếc nhẫn đó không thích hợp làm nhẫn cưới.
Hạ Dương: "Vậy anh sẽ mua cái khác."
Hứa Thừa Yến bật cười một tiếng: "Bây giờ cửa hàng trang sức đều đóng cửa hết rồi, anh muốn mua cũng không mua được đâu."
Hạ Dương không nói gì, cả người tản ra áp suất thấp có vẻ như hơi tức giận.
Hứa Thừa Yến ngồi ở mép giường, cười nói: "Em có một cái ở đây."
Hứa Thừa Yến đưa hộp trang sức qua, mở nắp ra: "Cho nên..."
"Anh có muốn thử đeo cái này không?"
Bên trong hộp là một chiếc nhẫn sapphire tỏa sáng lấp lánh.
---------------------------------------------
Bánh cá: Kể cho mọi người nghe, ngày hôm qua tui đang dạy thêm thì laptop hết pin, tui đem vô phòng sạc thì tự nhiên nó không sạc được mọi người ạ. Tui hoảng lắm luôn, thử đi thử lại nhiều lần vẫn không được, trong khi chỉ còn 7%. Sau đó tui lên google tra thì họ có chỉ vài cách nhưng tui chưa kịp sửa thì nó hết sạch pin tắt nguồn luôn. Lúc đó tui xác định là chuẩn bị tốn tiền sửa rồi, nhưng một thế lực nào đó mà tui lại nghĩ ra một ý tưởng. Sạc điện thoại của tui có thể sạch cho laptop được í, tui cắm vào sạc thử thì may quá, nó sạc được. Lúc sạc được 5% rồi tui mới bật máy lên làm theo google chỉ, và lời cầu nguyện của tui đã được đáp ứng, sạc pin bình thường lại được. Một phen đau tim luôn, trong khi ngày ni tui phải đăng ký tín chỉ kỳ mới. Ôi, nhớ lại vẫn đau tim
Hạ Dương không nói gì, đôi con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm người trước mặt, nắm chặt cổ tay đối phương không hề buông ra.
Nhân viên tạp vụ vẫn duy trì nụ cười khéo léo trên mặt, ánh mắt rơi vào mảng áo ướt sũng trước ngực Hạ Dương, cười nói: "Xin lỗi tiên sinh... Để tôi đưa ngài lên lầu thay quần áo nhé?"
Lời nói của người nọ vô cùng ái muội, đầy ẩn ý. Xung quanh cũng đã có một ít người chú ý tới bên này, tầm mắt tập trung nhìn qua đây sôi nổi đánh giá.
Hạ Dương rũ mắt xuống, thu tay về. Cũng chỉ là dùng một trò cũ, cố tình quyến rũ hắn mà thôi. Nhưng hắn vẫn bị lừa.
"Được." Hạ Dương đồng ý.
Nhân viên tạp vụ đi ở đằng trước, dẫn Hạ Dương lên tầng ba. Trên tầng ba rất thanh tịnh, nhân viên tạp vụ đi vào một căn phòng nghỉ, sau đó bật đèn lên rồi tùy tay đặt khay rượu sang một bên.
Hạ Dương đi vào sau, vừa vào phòng đã nhanh chóng khóa cửa lại. Nhân viên tạp vụ cũng nghe thấy tiếng khóa cửa, bật cười một tiếng xoay người đi vào trong phòng thay quần áo lấy lễ phục ra.
Bên trong có khá nhiều lễ phục dự phòng, nhân viên tạp vụ chọn hai chiếc áo sơ mi, lúc đi ra thì nhìn thấy Hạ Dương đang ngồi một mình ghế trên sô pha.
Nhân viên tạp vụ đi tới hỏi: "Tiên sinh thích cái nào?"
Hạ Dương quay sang nhìn nhưng tầm mắt lại dừng trên mặt người nọ, căn bản là chưa từng liếc mắt qua áo một cái mà đáp: "Cái nào cũng được."
"Vâng." Nhân viên tạp vụ gật đầu, để hai chiếc áo sơ mi sang một bên rồi lại nhìn nam nhân ngồi trên ghế sô pha.
Trên người Hạ Dương vẫn còn mặc bộ lễ phục bị bẩn kia, trước ngực toàn là rượu vang đỏ, áo sơ mi cũng bị làm bẩn.
Nhân viên tạp vụ nửa quỳ xuống trước sô pha, duỗi tay tới trước mặt nam nhân chậm rãi cởi cúc áo vest của hắn ra, chậm rãi nói: "Áo của tiên sinh bẩn rồi."
Cúc áo vest được cởi bỏ, người nọ lại tiếp tục cởi cúc áo sơ mi ở bên trong.
Hạ Dương hơi cúi đầu, đánh giá thiếu niên trước mặt. Trên người cậu mặc bộ đồng phục đen trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác đen nhỏ, tay thì mang bao tay trắng.
Hạ Dương vươn tay qua, chạm vào cần cổ thiếu niên rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Mà người nọ cũng đã cởi hết cúc áo xong, chậm rãi giơ tay lên trượt dần từ xương quai xanh của nam nhân đi xuống dưới.
Hạ Dương vẫn luôn có thói quen tập thể hình nên dáng người được giữ gìn rất tốt, xúc cảm chạm vào cơ ngực cơ bụng rất dễ chịu. Nhân viên tạp vụ sờ sờ cơ bụng của hắn, đột nhiên tới gần hôn lên đó.
Trong nháy mắt, hô hấp của Hạ Dương trở nên dồn dập, lòng bàn tay đặt trên mái tóc thiếu niên. Mà nụ hôn của người nọ cũng tiếp tục trượt xuống, dừng lại tại vị trí quần tây.
Ngay sau đó, Hạ Dương liền nhìn thấy cậu khẽ cắn thắt lưng quần tây của mình. Một tiếng răng rắc, khóa kéo kim loại bị mở ra.
Hạ Dương nhìn một màn này mà hầu kết không khỏi trượt lên trượt xuống, rốt cuộc nhịn không được nữa bèn lên tiếng: "Em đứng lên đi."
Nhân viên tạp vụ ngoan ngoãn đứng dậy, tách hai chân ra ngồi trên đùi nam nhân. Hạ Dương cũng nhanh chóng trực tiếp giữ lấy gáy cậu rồi mạnh mẽ hôn lên. Bởi vì vừa nãy mới uống rượu vang đỏ nên nụ hôn này còn mang theo một chút mùi rượu vang nồng nàn.
Đầu lưỡi Hạ Dương chậm rãi tung hoành bên trong, một tay còn lại cũng theo thói quen sờ lên eo thiếu niên, sau đó kéo vạt áo của cậu ra rồi duỗi tay vào.
Hai người trên sô pha ôm chặt lấy nhau mà trao nhau từng nụ hôn nóng bỏng, dần dần cả hai đều sắp mất khống chế. Hạ Dương sớm không kiên nhẫn được nữa, gần như xé toạc quần áo của cậu ra.
Có điều sô pha hơi chật, cũng không thích hợp làm loại vận động kịch liệt này. Thế là Hạ Dương trực tiếp đứng dậy nâng người trong lòng ngực lên, đi về phía giường ở bên trong.
Không lâu sau, chiếc giường từ từ rung chuyển phát ra tiếng động cọt kẹt, cùng với tiếng thở dốc đầy dồn nén của thiếu niên. Mà trên sàn nhà, bộ lễ phục chỉnh tề cùng với đồng phục nhân viên tạp vụ vương vãi trộn lẫn với nhau.
Thanh âm rung chuyển của chiếc giường càng ngày càng kịch liệt, mãi đến một lúc lâu sau mới dần dần bình tĩnh lại. Sau khi kết thúc, Hạ Dương nằm trên người thiếu niên chậm rãi hôn môi cậu.
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cảm nhận được nụ hôn nhỏ vụn ấm áp trên mặt mình, sau đó là ở cần cổ, bị hôn đến nỗi cổ một trận tê dại, nhịn không được ôm lấy nam nhân đầu.
Sự thân mật sau cuộc ân ái rất dễ gây nghiện, hai người cùng nằm trên giường cứ mặt dán mặt cọ cọ một hồi lâu. Chỉ là hôn mặt thôi thì còn chưa đủ, Hứa Thừa Yến không kìm được tìm đến môi hắn, cùng Hạ Dương trao đổi một nụ hôn sâu.
Thân mật xong rồi, Hứa Thừa Yến lười biếng chôn vào cần cổ nam nhân, vừa vuốt vuốt gáy Hạ Dương đùa nghịch vừa hỏi: "Anh không xuống dưới sao?"
"Hửm?" Hạ Dương cúi đầu xuống, như nghiện mà hôn mãi lên mặt thiếu niên.
Thế nhưng môi Hứa Thừa Yến đã sưng lên rồi, muốn hôn tiếp cũng khó nên cậu khẽ nghiêng đầu tránh đi, nhắc nhở: "Bên dưới vẫn còn khách mời đấy."
"Không cần phải để ý bọn họ." Thái độ Hạ Dương đầy vẻ không quan tâm, tiếp tục hôn.
Hứa Thừa Yến bị hôn mãi đến nỗi không nhịn được mà cười nói: "Anh còn hôn nữa à..."
"Lại hôn một cái." Hạ Dương tiếp tục hôn lên.
Sau khi nụ hôn dài dòng kết thúc, Hứa Thừa Yến gối đầu lên ngực Hạ Dương, đầu ngón tay nhàm chán vẽ vòng tròn trên ngực hắn.
Hiện tại trước người Hạ Dương là một mớ hỗn độn, khắp nơi đều là vết cào màu đỏ, trên vai còn có rất nhiều dấu răng. Hứa Thừa Yến nhìn mấy dấu vết này, trong lòng không hiểu sao cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Không biết vì sao, cậu thích để lại dấu vết trên người Hạ Dương càng nhiều càng tốt. Đặc biệt là khi thấy Hạ Dương mặc áo sơ mi, cúc áo cài chặt đến tận cúc trên cùng, cậu liền muốn lột chiếc áo sơ mi đó ra, sau đó để lại đầy dấu vết trên đó.
Hứa Thừa Yến còn đang thích thú sờ sờ dấu vết mà mình để lại kia, trong lúc nhất thời hơi thất thần lại chợt thấy cổ tay đã bị cầm lại.
"Đừng quyến rũ anh." Hạ Dương mặt không chút cảm xúc bắt lấy cái tay kia, mạnh mẽ nhét vào trong chăn.
Hứa Thừa Yến bật cười một tiếng, có chút vô tội nói: "Em có làm gì đâu, là vấn đề của anh mà."
"Ừm, là vấn đề của anh." Hạ Dương hào phóng thừa nhận: "Khả năng tự chủ của anh quá kém, không tốt lắm."
Hứa Thừa Yến chôn vào lồng ngực Hạ Dương, khe khẽ phát ra một tiếng cười ngắn ngủi.
Hạ Dương vuốt ve cái ót thiếu niên, hỏi: "Sao hôm nay em đã về rồi?"
"Em muốn ăn sinh nhật cùng anh."
"Không phải em còn bận việc sao?"
Hứa Thừa Yến không nói đến chuyện mình đẩy nhanh tốc độ làm việc suốt đêm mới trở về được mà chỉ nói: "Hôm nay xong việc sớm nên em về luôn."
"Em đến khi nào?"
Hứa Thừa Yến nhàm chán nắm ngón tay Hạ Dương nghịch tới nghịch lui, đáp lại: "Tối nay, em vừa xuống máy bay là trực tiếp tới đây."
"Buổi tối đã đến rồi?" Hạ Dương nhíu mày: "Em không nghỉ ngơi sao?"
"Không sao." Câu trả lời của Hứa Thừa Yến tương đối mơ hồ.
Hạ Dương thúc giục: "Em mau nghỉ ngơi đi."
"Em không buồn ngủ." Hứa Thừa Yến lắc đầu, hiện tại trạng thái tinh thần của cậu tương đối hưng phấn, cũng không có cảm giác buồn ngủ.
Hạ Dương vẫn nhíu mày hỏi: "Tối nay em ăn gì chưa?"
"Trên máy bay em đã ăn một ít rồi."
Lông mày Hạ Dương càng nhíu chặt hơn: "Vậy em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh bảo dì làm chút đồ ăn rồi đưa lên đây."
"Em thật sự không sao mà."
Hạ Dương thở dài một tiếng, thật sự không có biện pháp đối phó với người này bèn nói: "Anh rửa sạch cho em."
"Không cần." Hứa Thừa Yến vẫn lắc đầu, ôm chặt bả vai Hạ Dương: "Em muốn để nó ở bên trong."
Hô hấp Hạ Dương vừa nghe câu này xong liền trở nên hỗn loạn: "Em lại quyến rũ anh."
"Rõ ràng là do tự chủ của anh kém mà, sao lại trách em?" Ngữ khí Hứa Thừa Yến càng vô tội hơn.
Hạ Dương chỉ có thể bất đắc dĩ thuận theo, cúi đầu hôn hôn lên trán thiếu niên đầy yêu thương. Yến Yến của hắn càng ngày càng giống một đứa nhỏ, còn không chịu nghe lời. Một bàn tay của Hạ Dương cũng bất tri bất giác sờ vào bụng cậu, xoa đi xoa lại.
Hứa Thừa Yến quấn lấy eo Hạ Dương, thì thầm: "Muốn tiếp tục sao?"
Hạ Dương vẫn còn duy trì một tia lý trí cuối cùng, biết cậu làm việc bận rộn cả một ngày còn vội vàng lên máy bay trở về sẽ rất mệt nên nói: "Em nghỉ ngơi trước đã."
"Không cần." Hứa Thừa Yến ôm bả vai Hạ Dương, dán vào bên tai hắn hạ giọng nói: "Bên trong còn có thể lấp đầy thêm chút nữa..."
Hạ Dương rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lật người đè lên. Chiếc giường lại một lần nữa rung chuyển, Hạ Dương đè cậu dưới thân lăn lộn một hồi lâu mới chịu buông tha.
Hứa Thừa Yến vốn dĩ còn rất sung sức, nhưng sau khi bị hắn lăn lộn một hồi lâu như vậy thì thấy hơi mệt, nhắm mắt lại mơ màng sắp ngủ thϊếp đi. Hạ Dương không buồn ngủ, trực tiếp bế cậu lên ôm vào trong phòng tắm định rửa sạch cho cậu.
Hứa Thừa Yến mơ mơ màng màng, cảm nhận được động tác Hạ Dương bèn hơi nhíu mày nói: "Không cần làm, cứ để nó ở bên trong đi..."
"Sẽ sinh bệnh đấy." Hạ Dương dỗ dành bạn nhỏ của hắn, sau đó tiếp tục rửa sạch.
Hứa Thừa Yến vô cùng buồn ngủ, cũng lười phản kháng nữa nên tùy ý để Hạ Dương làm. Sau khi tắm rửa xong, cả hai từ phòng tắm đi ra.
Hứa Thừa Yến về giường, vừa định ngã người ngủ một giấc thì đột nhiên nghĩ tới cái gì đó liền vội vàng lấy điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện chỉ còn năm phút nữa là đến 0 giờ.
Mà lúc này Hạ Dương cũng qua đây, bàn tay quen nẻo quen đường ôm eo thiếu niên nhắc nhở: "Em nghỉ ngơi sớm đi."
Hứa Thừa Yến cúi đầu, tầm mắt dừng trên tay Hạ Dương, thấy được chiếc nhẫn cưới kia.
Chiếc nhẫn cưới này đã được Hạ Dương mua từ rất lâu, Hứa Thừa Yến nhịn không được duỗi tay ra sờ sờ chiếc nhẫn, đột nhiên mở miệng: "Chiếc nhẫn này hơi cũ rồi đúng không?"
"Hửm?" Hạ Dương nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay mình.
Hứa Thừa Yến cũng nắm lấy bàn tay kia của Hạ Dương, nghiêm túc đánh giá chiếc nhẫn: "Nó hơi cũ rồi, nhìn không đẹp nữa."
Hạ Dương thì lại không có cảm giác gì đối với chiếc nhẫn này cả, hỏi lại: "Em không thích à?"
Hứa Thừa Yến không trực tiếp trả lời, mà nói: "Để em tháo cái này ra đi."
Nói xong, Hứa Thừa Yến thật sự định tháo nhẫn trên tay Hạ Dương xuống.
Hạ Dương nhíu mày, cong đầu ngón tay lên né tránh: "Đừng tháo."
Tuy nhiên, lần này thái độ của Hứa Thừa Yến có vẻ rất cứng rắn, vẫn mạnh mẽ tháo nhẫn của hắn xuống, sau đó đứng dậy đi qua bên cạnh nhặt quần áo của mình lên rồi lục tìm gì đó ở trong túi.
Hạ Dương nhìn bóng dáng thiếu niên, nhíu mày bất mãn: "Yến Yến, anh không có nhẫn."
Giọng điệu Hạ Dương có chút không vui, bởi vì chiếc nhẫn kia là do Hứa Thừa Yến tự mình đeo lên cho hắn, nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi.
Hứa Thừa Yến cầm một cái hộp nhỏ xoay người trở lại: "Chiếc nhẫn kia đã cũ như vậy rồi, lúc trước anh cũng đã mang nó nên không thể coi là nhẫn cưới được."
Hứa Thừa Yến còn nhớ hồi năm ngoái khi cậu nhìn thấy Hạ Dương mang chiếc nhẫn kia, lúc ấy Hạ Dương cho rằng cậu đã chết nên đơn phương mua nó coi như nhẫn đính hôn. Nhưng thật sự mà nói thì chiếc nhẫn đó không thích hợp làm nhẫn cưới.
Hạ Dương: "Vậy anh sẽ mua cái khác."
Hứa Thừa Yến bật cười một tiếng: "Bây giờ cửa hàng trang sức đều đóng cửa hết rồi, anh muốn mua cũng không mua được đâu."
Hạ Dương không nói gì, cả người tản ra áp suất thấp có vẻ như hơi tức giận.
Hứa Thừa Yến ngồi ở mép giường, cười nói: "Em có một cái ở đây."
Hứa Thừa Yến đưa hộp trang sức qua, mở nắp ra: "Cho nên..."
"Anh có muốn thử đeo cái này không?"
Bên trong hộp là một chiếc nhẫn sapphire tỏa sáng lấp lánh.
---------------------------------------------
Bánh cá: Kể cho mọi người nghe, ngày hôm qua tui đang dạy thêm thì laptop hết pin, tui đem vô phòng sạc thì tự nhiên nó không sạc được mọi người ạ. Tui hoảng lắm luôn, thử đi thử lại nhiều lần vẫn không được, trong khi chỉ còn 7%. Sau đó tui lên google tra thì họ có chỉ vài cách nhưng tui chưa kịp sửa thì nó hết sạch pin tắt nguồn luôn. Lúc đó tui xác định là chuẩn bị tốn tiền sửa rồi, nhưng một thế lực nào đó mà tui lại nghĩ ra một ý tưởng. Sạc điện thoại của tui có thể sạch cho laptop được í, tui cắm vào sạc thử thì may quá, nó sạc được. Lúc sạc được 5% rồi tui mới bật máy lên làm theo google chỉ, và lời cầu nguyện của tui đã được đáp ứng, sạc pin bình thường lại được. Một phen đau tim luôn, trong khi ngày ni tui phải đăng ký tín chỉ kỳ mới. Ôi, nhớ lại vẫn đau tim
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất