Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán

Chương 15: A

Trước Sau
“Mềm mại thật, là lông của Dao Tử.”

Cảm giác Dao Tử đang cọ nhẹ vào ngón tay cô, chủ động tỏ ra thân thiết, cô không nhịn được bật cười.

Khuôn mặt Tống Điềm Chi nhỏ nhắn thanh tú, lúc không nói chuyện có chút lạnh lùng, nhưng đôi mắt kia một khi cười lên lại linh động và trong veo, ánh mắt khi cười thật giống như vầng trăng khuyết.

Cô rất nhanh đã chơi đùa vui vẻ với Dao Tử, Dao Tử vô cùng thân thiết với cô, liên tục dụi dụi vào má cô.

Văn Phong nhìn cô hai giây rồi mới dời mắt.

Anh nghiến răng nghiến lợi mắng bản thân ngu xuẩn, lại khinh thường hành động ngây người khi nãy của chính mình.

Anh lạnh lùng lên tiếng: “Dao Tử, về đây!”

Dao Tử đang chơi đùa vui vẻ với Tống Điềm Chi, nghe vậy lập tức không nỡ mà đi về phía anh.

Tống Điềm Chi bĩu môi, cố gắng bò dậy khỏi mặt đất, còn chưa đứng vững đã loạng choạng sắp ngã, may mà Văn Phong kịp thời túm lấy cô, cô mới đứng vững được.

“Cảm ơn anh...” Tống Điềm Chi thuận thế nắm lấy tay anh, lời còn chưa nói hết, Văn Phong đã nhanh chóng rụt tay lại như thể chạm vào cô là chạm vào thứ tai tinh gì đó, hoàn toàn không muốn để yên lâu hơn.

“...”



Lời nói của Tống Điềm Chi nghẹn lại trong cổ họng, lời đến bên miệng chỉ có thể thay đổi: “Bây giờ trời đã tối rồi, sao anh lại xuất hiện ở đây?”

Văn Phong xoay người nhấc sọt lên: “Đi săn.”

“Ồ… Vậy lúc nãy anh đấm một cú vào con sói kia, nắm tay có bị thương không?”

Văn Phong vốn dĩ không thèm trả lời câu hỏi của cô, chỉ im lặng bỏ đi.

Thật không hiểu có gì mà phải hỏi, bị thương rồi còn hỏi đông hỏi tây, thật không nam tính chút nào.

Tống Điềm Chi nào biết anh đang nghĩ gì, chỉ sợ trong núi rừng sâu còn sói, vội vàng đuổi theo.

Mỗi bước đi đều động đến vết thương trên chân nên cô đi cực kỳ chậm chạp, dần dần lại có chút theo không kịp bước chân của Văn Phong.

Nhìn bóng lưng người đàn ông càng lúc càng xa, Tống Điềm Chi cắn răng dùng sức dẫm xuống đất, tăng nhanh tốc độ, cố gắng đi hết đoạn đường núi dài mấy chục mét, cô đã sớm toát mồ hôi lạnh, môi cũng trắng bệch.

Cho dù không cần quay đầu lại, cô cũng biết dưới chân mình chắc chắn là một vũng máu.

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dài như có như không, bóng dáng cao lớn của Văn Phong dựa vào sau gốc cây.



Lúc nãy Tống Điềm Chi vậy mà không phát hiện ra anh.

Cô chớp chớp mắt, người đàn ông đã đi về phía cô, ngồi xổm trước mặt cô rồi vỗ vỗ vai mình: “Lên đây.”

Tống Điềm Chi ngẩn người một lúc, Văn Phong đã mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô có muốn đi hay không?”

“Đi!”

Cô cẩn thận đến gần Văn Phong, sau đó vươn tay tìm kiếm bờ vai anh, tư thế còn chưa kịp điều chỉnh, Văn Phong đã cõng cô trên lưng đứng dậy.

Tống Điềm Chi không nhịn được kêu lên một tiếng, vội vàng ôm chặt cổ Văn Phong.

Cơ bắp trên người anh rất rắn chắc, tấm lưng rộng lớn, dù là đường núi hiểm trở ban đêm cũng như đi trên đất bằng, bước chân vô cùng vững vàng.

Tống Điềm Chi nằm nhoài trên lưng anh, trái tim treo lơ lửng cả buổi tối cuối cùng cũng được yên ổn, cảm nhận được sự an toàn chưa từng có.

Đoạn đường núi này thật xa xôi, cơ thể cô quá mệt mỏi, bất tri bất giác dựa vào lưng anh ngủ thiếp đi.

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng của người trên lưng phả vào cổ Văn Phong, anh cau mày muốn né tránh, nhưng lại bị hành động ôm chặt cổ dựa dẫm vô thức của cô làm cho cứng đờ tại chỗ.

Mẹ kiếp, đây là lần đầu tiên anh ở gần một người phụ nữ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau