Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 19: Hiểu Lầm
Đem đồ về nhà xong, đặt ở trong viện.
“Đi, đến nhà tôi ăn cơm, đồ ăn không ngon như cô nấu, cô đừng chê nha.”
Lâm Nam Yến kéo Nguyễn Tử Mạt về nhà.
Lúc trò chuyện khi ăn cơm, Nguyễn Tử Mạt nói cho Lâm Nam Yến là cô muốn mở quán ở công trường trước đại viện.
Lâm Nam Yến quan tâm hỏi, “Nhưng nồi thùng lớn như vậy, lại còn tận bốn chiếc, chắc chắn rất nặng, một mình cô phải mang qua đó như thế nào?”
“Cô biết là biết rồi.”
Nguyễn Tử Mạt đã sớm nghĩ xong cách giải quyết.
Tiểu Bảo chọc chọc bát cơm, ánh mắt giận dữ trừng cô, nhất định là người phụ nữ xấu xa lại muốn dùng lời lẽ này đi tìm ba đòi tiền, tiền trong nhà đều bị người phụ nữ xấu xa tiêu sạch rồi, cậu nhóc muốn nói cho ba, không được cho người phụ nữ xấu xa tiền nữa.
Cả buổi chiều, trong nhà Nguyễn Tử Mạt toàn tiếng loảng xoảng loảng xoảng.
Ngoài cửa viện, không ít tẩu tử trong các gia đình ở đại viện đều vây quanh.
“Loảng xà loảng xoảng, cô đang làm cái gì thế?”
“Không phải là nhân dịp doanh trưởng Lệ không có ở nhà, phá hỏng cả nhà đấy chứ.”
“Mới yên phận hai ngày, lại bắt đầu tác quái rồi.”
…
Mặc dù nhóm tẩu tử tò mò không biết Nguyễn Tử Mạt đang làm gì, nhưng nghĩ đến tính cách chua ngoa vô văn hóa của Nguyễn Tử Mạt, không ai dám đi lên đẩy cánh cổng kia ra.
Lâm Nam Yến nghe được lời bàn tán, cô ấy cũng chạy từ nhà ra đây.
Đẩy mấy tẩu tử đang chắn đường ra, Lâm Nam Yến vươn tay gõ cửa, hô vào bên trong, “Tử Mạt, cô đang làm gì vậy?”
Tiếng loảng xoảng loảng xoảng ngừng lại.
Rất nhanh sau đó, cửa viện mở ra.
Nhìn thấy một đống người tụ tập, Nguyễn Tử Mạt bị dọa sợ, “Đây, đây là làm sao thế?”
Lâm Nam Yến hạ giọng hỏi, “Vừa nãy cô làm gì thế? Tiếng động lớn như vậy.”
Lâm Nam Yến nghĩ thầm rằng ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì đấy, nếu không nhóm tẩu tử này, mỗi người nhổ một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết hai người.
“Tôi dùng ván gỗ làm một chiếc xe đẩy.”
Nguyễn Tử Mạt cười ha ha, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì chứ.
Đẩy cửa lớn ra, để mọi người thấy rõ ràng.
Sân viện sạch sẽ gọn gàng, nhóm tẩu tử đều kinh ngạc.
Nhìn thấy chiếc xe đẩy làm từ ván gỗ ở trong viện kia, nhóm tẩu tử cũng hiểu ra là bọn họ đã hiểu lầm Nguyễn Tử Mạt.
Khách khí trò chuyện hai câu thì rời đi.
Lâm Nam Yến nhìn thấy xe đẩy, ngạc nhiên đi qua đánh giá, cảm thán, “Cô giỏi ghê, sao cô làm được vậy?”
Nguyễn Tử Mạt dựa theo xe đẩy hàng ở kiếp trước mà khách sạn dùng để đẩy hàng hóa, vẽ bản vẽ, dựa vào tình huống thực tế của mình mà thay đổi một ít.
Xe đẩy của cô có thêm một vòng bảo vệ cao cao ở xung quanh, miễn cho nồi thùng bị trượt xuống.
“Tôi lấy ván gỗ bỏ trong góc với bánh xe, làm lung tung, không ngờ lại thành công.”
Nguyễn Tử Mạt không nói hết ra.
Cũng mau Lâm Nam Yến kéo kéo đẩy đẩy cái xe đẩy kia, không hỏi thêm gì nữa.
“Nam Yến, lát nữa cô dẫn đứa nhỏ qua đây ăn cơm, tôi đã mua đồ ăn rồi, nhưng mà cô biết đấy, bây giờ tôi muốn làm ăn, tay chân có hơi bận bịu, có thể không có món gì ngon để chiêu đã cô đâu.”
Nguyễn Tử Mạt đi rửa tay trước, quay đầu nói với Lâm Nam Yến còn đang đánh giá xe đẩy.
Lâm Nam Yến, “Được, bây giờ tôi dẫn bọn chúng qua, để bọn chúng giúp cô nhặt rau.”
Nguyễn Tử Mạt ngẫm nghĩ, “Qua hai tiếng nữa hẵng đến, tôi còn có mấy việc phải làm.”
“Cũng được.”
Lâm Nam Yến buông xe đẩy ra, trò chuyện với Nguyễn Tử Mạt vài câu rồi rời khỏi.
“Đi, đến nhà tôi ăn cơm, đồ ăn không ngon như cô nấu, cô đừng chê nha.”
Lâm Nam Yến kéo Nguyễn Tử Mạt về nhà.
Lúc trò chuyện khi ăn cơm, Nguyễn Tử Mạt nói cho Lâm Nam Yến là cô muốn mở quán ở công trường trước đại viện.
Lâm Nam Yến quan tâm hỏi, “Nhưng nồi thùng lớn như vậy, lại còn tận bốn chiếc, chắc chắn rất nặng, một mình cô phải mang qua đó như thế nào?”
“Cô biết là biết rồi.”
Nguyễn Tử Mạt đã sớm nghĩ xong cách giải quyết.
Tiểu Bảo chọc chọc bát cơm, ánh mắt giận dữ trừng cô, nhất định là người phụ nữ xấu xa lại muốn dùng lời lẽ này đi tìm ba đòi tiền, tiền trong nhà đều bị người phụ nữ xấu xa tiêu sạch rồi, cậu nhóc muốn nói cho ba, không được cho người phụ nữ xấu xa tiền nữa.
Cả buổi chiều, trong nhà Nguyễn Tử Mạt toàn tiếng loảng xoảng loảng xoảng.
Ngoài cửa viện, không ít tẩu tử trong các gia đình ở đại viện đều vây quanh.
“Loảng xà loảng xoảng, cô đang làm cái gì thế?”
“Không phải là nhân dịp doanh trưởng Lệ không có ở nhà, phá hỏng cả nhà đấy chứ.”
“Mới yên phận hai ngày, lại bắt đầu tác quái rồi.”
…
Mặc dù nhóm tẩu tử tò mò không biết Nguyễn Tử Mạt đang làm gì, nhưng nghĩ đến tính cách chua ngoa vô văn hóa của Nguyễn Tử Mạt, không ai dám đi lên đẩy cánh cổng kia ra.
Lâm Nam Yến nghe được lời bàn tán, cô ấy cũng chạy từ nhà ra đây.
Đẩy mấy tẩu tử đang chắn đường ra, Lâm Nam Yến vươn tay gõ cửa, hô vào bên trong, “Tử Mạt, cô đang làm gì vậy?”
Tiếng loảng xoảng loảng xoảng ngừng lại.
Rất nhanh sau đó, cửa viện mở ra.
Nhìn thấy một đống người tụ tập, Nguyễn Tử Mạt bị dọa sợ, “Đây, đây là làm sao thế?”
Lâm Nam Yến hạ giọng hỏi, “Vừa nãy cô làm gì thế? Tiếng động lớn như vậy.”
Lâm Nam Yến nghĩ thầm rằng ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì đấy, nếu không nhóm tẩu tử này, mỗi người nhổ một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết hai người.
“Tôi dùng ván gỗ làm một chiếc xe đẩy.”
Nguyễn Tử Mạt cười ha ha, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì chứ.
Đẩy cửa lớn ra, để mọi người thấy rõ ràng.
Sân viện sạch sẽ gọn gàng, nhóm tẩu tử đều kinh ngạc.
Nhìn thấy chiếc xe đẩy làm từ ván gỗ ở trong viện kia, nhóm tẩu tử cũng hiểu ra là bọn họ đã hiểu lầm Nguyễn Tử Mạt.
Khách khí trò chuyện hai câu thì rời đi.
Lâm Nam Yến nhìn thấy xe đẩy, ngạc nhiên đi qua đánh giá, cảm thán, “Cô giỏi ghê, sao cô làm được vậy?”
Nguyễn Tử Mạt dựa theo xe đẩy hàng ở kiếp trước mà khách sạn dùng để đẩy hàng hóa, vẽ bản vẽ, dựa vào tình huống thực tế của mình mà thay đổi một ít.
Xe đẩy của cô có thêm một vòng bảo vệ cao cao ở xung quanh, miễn cho nồi thùng bị trượt xuống.
“Tôi lấy ván gỗ bỏ trong góc với bánh xe, làm lung tung, không ngờ lại thành công.”
Nguyễn Tử Mạt không nói hết ra.
Cũng mau Lâm Nam Yến kéo kéo đẩy đẩy cái xe đẩy kia, không hỏi thêm gì nữa.
“Nam Yến, lát nữa cô dẫn đứa nhỏ qua đây ăn cơm, tôi đã mua đồ ăn rồi, nhưng mà cô biết đấy, bây giờ tôi muốn làm ăn, tay chân có hơi bận bịu, có thể không có món gì ngon để chiêu đã cô đâu.”
Nguyễn Tử Mạt đi rửa tay trước, quay đầu nói với Lâm Nam Yến còn đang đánh giá xe đẩy.
Lâm Nam Yến, “Được, bây giờ tôi dẫn bọn chúng qua, để bọn chúng giúp cô nhặt rau.”
Nguyễn Tử Mạt ngẫm nghĩ, “Qua hai tiếng nữa hẵng đến, tôi còn có mấy việc phải làm.”
“Cũng được.”
Lâm Nam Yến buông xe đẩy ra, trò chuyện với Nguyễn Tử Mạt vài câu rồi rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất