Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 31: Gấp Gáp Muốn Ăn
Nghe thấy bài hát của cô, Lệ Kình Liệt lại nhíu chặt mày kiếm lại, chẳng lẽ cô thật sự không có quan hệ gì với người đàn ông đó, cô vẫn yêu anh sao? Vì để anh được hạnh phúc, cho dù vẫn còn thích anh cũng chấp nhận buông tay ly hôn.
Nhưng Nguyễn Tử Mạt vì tư lợi, không giống người sẽ làm ra loại chuyện này.
Tâm tình Lệ Kình Liệt rất phức tạp.
Nguyễn Tử Mạt quay người lại nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, cô giật mình kêu lên, lúc thấy rõ người này là Lệ Kình Liệt, cô than thở, “Sao anh không lên tiếng vậy, dọa chết người rồi.”
Lệ Kình Liệt không đổi sắc, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt bị anh nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, cô vươn tay sờ sờ mặt, “Trên mặt tôi có gì à?”
“Không có.”
Lệ Kình Liệt đáp lại hai chữ, thu ánh mắt lại, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.
“Cơm nấu xong rồi, anh không ở lại ăn cơm à?”
Nguyễn Tử Mạt nghi hoặc hô với bóng lưng của Lệ Kình Liệt.
“Không.”
Lệ Kình Liệt lập tức đi ra ngoài.
Mở cửa viện ra, sau đó một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau, gương mặt họ gần như là từ một khuôn đúc ra, trăm miệng một lời, “Sao ba/con lại ở đây?”
Lệ Kình Liệt rất ngạc nhiên vì sự thay đổi của con trai, trắng trắng mập mập, gương mặt nhỏ tròn thêm một vòng, trên người mặc quần áo mới anh chưa từng nhìn thấy, áo sơ mi trắng với thắt lưng quần màu đen, trên chân là một đôi giày thể thao màu trắng, trông vừa đáng yêu lại vừa ngốc.
Con trai trước kia giống như một cái bánh bao dính tro, giờ như được tẩy trắng.
Có thể thấy trong khoảng thời gian anh không ở nhà, thằng nhóc này sống rất tốt.
Trước kia thấy anh trở về sẽ chạy vội tới, ôm chân anh không rời, bây giờ thì giống như ông cụ non, đứng ở đó, không có ý định chạy tới chỗ anh.
“Con về ăn cơm.”
Tiểu Bảo nghĩ đến đồ ăn ngon, nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt sáng như sao nhìn về phía phòng bếp.
Lệ Kình Liệt lại nhíu mày, Tiểu Bảo được người phụ nữ đó nuôi béo sao? Cô thật sự thay đổi rồi? Lại đối xử tốt với Tiểu Bảo?
“Ba, ba không ở nhà ăn cơm ạ, phải quay về đơn vị sao?”
Tiểu Bảo thấy Lệ Kình Liệt cứ chắn ở cửa, ngăn cậu nhóc đi vào, cậu nhóc liên tục nhìn vào trong, gương mặt trắng nõn toàn là vẻ gấp gáp.
“Không về.”
Lệ Kình Liệt xoay người lại.
Tiểu Bảo bước đôi chân ngắn, chạy nhanh, “bịch bịch bịch” nhanh như chớp chạy tới trước bàn đã dọn xong đồ ăn lên.
Lệ Kình Liệt nhìn bóng dáng gấp gáp của Tiểu Bảo, trong thời gian anh không ở nhà đã xảy ra chuyện gì vậy, trước kia Tiểu Bảo rất không thích Nguyễn Tử Mạt, cái miệng nhỏ thường xuyên mắng Nguyễn Tử Mạt, còn đòi tìm mẹ kế, anh dạy dỗ cậu nhóc thế nào cũng không có tác dụng, hơn nữa Nguyễn Tử Mạt thật sự ác liệt với cậu, anh cũng nghe theo cậu.
Bây giờ coi như là Tiểu Bảo đã bị người phụ nữ kia tóm được rồi.
Tiểu Bảo vặn vẹo cơ thể nhỏ nhắn, trèo lên một cái ghế, tay nhỏ xinh đặt trên bàn, ngồi rất ngay ngắn.
Nhưng Nguyễn Tử Mạt vì tư lợi, không giống người sẽ làm ra loại chuyện này.
Tâm tình Lệ Kình Liệt rất phức tạp.
Nguyễn Tử Mạt quay người lại nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, cô giật mình kêu lên, lúc thấy rõ người này là Lệ Kình Liệt, cô than thở, “Sao anh không lên tiếng vậy, dọa chết người rồi.”
Lệ Kình Liệt không đổi sắc, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt bị anh nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, cô vươn tay sờ sờ mặt, “Trên mặt tôi có gì à?”
“Không có.”
Lệ Kình Liệt đáp lại hai chữ, thu ánh mắt lại, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.
“Cơm nấu xong rồi, anh không ở lại ăn cơm à?”
Nguyễn Tử Mạt nghi hoặc hô với bóng lưng của Lệ Kình Liệt.
“Không.”
Lệ Kình Liệt lập tức đi ra ngoài.
Mở cửa viện ra, sau đó một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau, gương mặt họ gần như là từ một khuôn đúc ra, trăm miệng một lời, “Sao ba/con lại ở đây?”
Lệ Kình Liệt rất ngạc nhiên vì sự thay đổi của con trai, trắng trắng mập mập, gương mặt nhỏ tròn thêm một vòng, trên người mặc quần áo mới anh chưa từng nhìn thấy, áo sơ mi trắng với thắt lưng quần màu đen, trên chân là một đôi giày thể thao màu trắng, trông vừa đáng yêu lại vừa ngốc.
Con trai trước kia giống như một cái bánh bao dính tro, giờ như được tẩy trắng.
Có thể thấy trong khoảng thời gian anh không ở nhà, thằng nhóc này sống rất tốt.
Trước kia thấy anh trở về sẽ chạy vội tới, ôm chân anh không rời, bây giờ thì giống như ông cụ non, đứng ở đó, không có ý định chạy tới chỗ anh.
“Con về ăn cơm.”
Tiểu Bảo nghĩ đến đồ ăn ngon, nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt sáng như sao nhìn về phía phòng bếp.
Lệ Kình Liệt lại nhíu mày, Tiểu Bảo được người phụ nữ đó nuôi béo sao? Cô thật sự thay đổi rồi? Lại đối xử tốt với Tiểu Bảo?
“Ba, ba không ở nhà ăn cơm ạ, phải quay về đơn vị sao?”
Tiểu Bảo thấy Lệ Kình Liệt cứ chắn ở cửa, ngăn cậu nhóc đi vào, cậu nhóc liên tục nhìn vào trong, gương mặt trắng nõn toàn là vẻ gấp gáp.
“Không về.”
Lệ Kình Liệt xoay người lại.
Tiểu Bảo bước đôi chân ngắn, chạy nhanh, “bịch bịch bịch” nhanh như chớp chạy tới trước bàn đã dọn xong đồ ăn lên.
Lệ Kình Liệt nhìn bóng dáng gấp gáp của Tiểu Bảo, trong thời gian anh không ở nhà đã xảy ra chuyện gì vậy, trước kia Tiểu Bảo rất không thích Nguyễn Tử Mạt, cái miệng nhỏ thường xuyên mắng Nguyễn Tử Mạt, còn đòi tìm mẹ kế, anh dạy dỗ cậu nhóc thế nào cũng không có tác dụng, hơn nữa Nguyễn Tử Mạt thật sự ác liệt với cậu, anh cũng nghe theo cậu.
Bây giờ coi như là Tiểu Bảo đã bị người phụ nữ kia tóm được rồi.
Tiểu Bảo vặn vẹo cơ thể nhỏ nhắn, trèo lên một cái ghế, tay nhỏ xinh đặt trên bàn, ngồi rất ngay ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất