Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con

Chương 33: Nốt Ruồi Sau Lưng

Trước Sau
Tiểu Bảo còn nhỏ, trong mắt chỉ có đồ ăn ngon, ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, không chú ý bầu không khí vi diệu giữa hai người lớn.

Sau khi ăn xong cơm tối, Nguyễn Tử Mạt càng thêm không yên lòng, cô không muốn ngủ cùng với Lệ Kình Liệt.

Phòng là của Lệ Kình Liệt, bọn họ vẫn đang là vợ chồng, cô thật sự không có tư cách nói gì.

Nguyễn Tử Mạt tắm rửa cho Tiểu Bảo, vươn tay cởi quần áo của cậu nhóc.

Tiểu Bảo túm quần trong của mình, không muốn phối hợp, “Cởi quần áo của con, mẹ không xấu hổ hả.”

“Chậc…”

Nguyễn Tử Mạt cười khổ không thôi, đứa nhóc nhỏ như vậy đã biết xấu hổ rồi.

Trước kia tuy rằng Tiểu Bảo về nhà ăn cơm, nhưng cậu nhóc không muốn ngủ ở nhà, cho nên cô chưa từng tắm rửa cho cậu.

Nguyên thân không thích đứa con này, từ lúc Tiểu Bảo còn nhỏ tới giờ, cô ấy chưa từng tắm rửa cho cậu nhóc, đôi khi vài ngày Tiểu Bảo cũng không tắm rửa.

“Chỗ nào trên người con mà mẹ chưa từng thấy.”



Nguyễn Tử Mạt chọc chọc cái bụng của Tiểu Bảo, cố ý đùa cậu.

Tiểu Bảo nhăn cái mặt bánh bao lại, cậu nhóc biết trẻ con được mẹ tắm cho, cậu thấy trẻ con trong viện được mẹ tắm cho từ nhỏ tới lớn, trong lúc nhất thời không nói nên lời, nhưng cậu lại không muốn chịu thua.

Tiểu Bảo cố ý gân cổ nói, “Hừ, trên người ba chắc chắn cô chưa từng thấy.”

Cậu nhóc cảm thấy ba lợi hại, có thể thắng được mẹ, chắc chắn mẹ sẽ không bắt nạt được ba.

Nguyễn Tử Mạt cười xấu xa, “Vậy thì con sai rồi, trên người ba mẹ cũng thấy hết rồi, ngay cả trên mông ba con có cái nốt ruồi thì mẹ cũng biết rõ.”

Tiểu Bảo trừng lớn hai mắt, dáng vẻ như thể tín ngưỡng bị phá hủy.

Nguyễn Tử Mạt bị dáng vẻ đáng yêu của cậu chọc cười.

Đột nhiên Tiểu Bảo tỏ vẻ không phục, hô to về phía sau lưng cô, “Ba, người phụ nữ xấu xa nói trên mông ba có nốt ruồi, ba không có đúng không?”

Cả người Nguyễn Tử Mạt cứng đờ, không dám cử động tí nào, cô không dám quay đầu lại nhìn gương mặt kia của Lệ Kình Liệt.

Nguyễn Tử Mạt hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào, sớm biết vậy đã không mạnh miệng rồi.

Lệ Kình Liệt bước vào, trong phòng tắm vốn không rộng lắm, thân hình anh cao lớn, vừa đi vào, phòng tắm lập tức trở nên chật chội.



Nguyễn Tử Mạt nghe thấy tiếng bước chân, cuống quít đứng dậy, cũng không ngờ hành động đột ngột này của cô, khiến lưng cô đụng mạnh vào lồng ngực rắn chắc của Lệ Kình Liệt, sự va chạm này khiến cô không đứng vững, ngã về phía Tiểu Bảo.

Nguyễn Tử Mạt giật mình, Tiểu Bảo nhỏ như vậy, nếu cô ngã lên người Tiểu Bảo, chắc chắn cậu nhóc sẽ bị thương.

Đột nhiên bên hông có thêm một cánh tay cường tráng, kiên cố như sắt thép, kéo cô lại, giúp cô đứng vững một lần nữa.

Nguyễn Tử Mạt vừa ngẩng đầu đã đối diện với cặp mắt sâu thẳm của Lệ Kình Liệt, nghĩ đến vừa rồi mình còn nói với Tiểu Bảo là trên mông anh có nốt ruồi, nhất thời nóng mặt, cúi đầu, tránh khỏi tầm mắt của anh,

Cách anh một khoảng, “Cảm ơn.”

“Anh giúp Tiểu Bảo tắm rửa đi, tôi ra ngoài trước.”

Nguyễn Tử Mạt nói xong, cũng không nhìn biểu cảm của Lệ Kình Liệt đã chạy thẳng về phòng, ngay cả phòng khách cũng không dám ở lại lâu.

Sau khi trở lại phòng.

Nguyễn Tử Mạt ôm mặt, cực kỳ ảo não.

Quá xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau