Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 40: Tới Tìm
Sắp đến giờ ăn trưa, Nguyễn Tử Mạt chuẩn bị khởi hành.
Cô không cần mở miệng nói thì Lệ Kình Liệt đã giúp cô chuyển đồ đạc lên xe đẩy, thậm chí còn chủ động giúp cô kéo đến công trường.
"Đồng chí Nguyễn, anh ấy là người đàn ông của cô à, trông đẹp trai quá."
“Nhập ngũ là tốt rồi, trông rất có tinh thần, rất trách nhiệm, sau này tôi cũng bảo con gái tìm quân nhân để lấy.”
"Đồng chí Nguyễn thật may mắn khi tìm được một người đàn ông tốt như vậy."
…
Trong vòng một tháng, các công nhân đã quen với Nguyễn Tử Mạt bắt đầu trêu Nguyễn Tử Mạt khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô.
Nguyễn Tử Mạt mỉm cười, không nói gì, bắt đầu làm việc.
Nguyễn Tử Mạt vốn tưởng rằng Lệ Kình Liệt đưa cô tới sau đó sẽ rời đi, thấy anh vẫn đứng ở một bên thì cô không khỏi có chút kỳ lạ: "Anh không về quân đội sao?"
"Ừm, đi bây giờ đây."
Lệ Kình Liệt gật đầu, nhìn Nguyễn Tử Mạt hồi lâu, sau đó xoay người rời đi.
Nguyễn Tử Mạt không biết ánh mắt của anh có ý nghĩa gì, ban đầu cô còn định đoán, nhưng sau đó cô bận quá nên quên mất.
Cơm nội tạng bò nhanh chóng được bán hết, công việc kinh doanh vẫn thuận lợi như xưa.
Để khách ăn không bị ngán, cô đổi sang kết hợp với rau.
Đẩy chiếc xe đẩy trở lại khu người nhà.
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy một người không ngờ tới, Tôn Hương Vận mặc sườn xám đứng ở cửa nhà cô.
Tôn Hương Vận tuy đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn rất có khí chất, đó là loại khí chất thư hương, mang theo một chút thoáng tục không dính chút bụi phàm.
"Chị Tôn, sao chị lại đến đây?"
Vẻ mặt Nguyễn Tử Mạt kinh ngạc.
Mặc dù trong khoảng thời gian này cô và Tôn Hương Vận có quan hệ rất tốt, thường xuyên cùng nhau trò chuyện, uống trà, đọc sách, nhưng đều là cô chủ động đi tìm Tôn Hương Vận, Tôn Hương Vận chưa từng xuất hiện ở khu dành cho người nhà này. Tôn Hương Vận sống ở một khu dành cho người nhà khác.
Trên mặt Tôn Hương Vận mang theo nụ cười, giọng nói ôn nhu, nói: "Tôi đến tìm cô uống trà, vào nhà cất đồ đi đã."
"Được, tôi cất đồ xong sẽ sang nhà chị dâu uống trà."
Nguyễn Tử Mạt vội vàng mở cửa, chuyển mọi thứ vào trong.
Cả người cô đều có mồ hôi khiến cô cảm thấy nhớp nháp, khó chịu vô cùng. Sau khi cất đồ đạc, cô trở vào nhà thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Sau khi Nguyễn Tử Mạt thay quần áo đi ra thì nhìn thấy Tôn Hương Vận đang đứng trong sân nhìn xung quanh.
"Chị Tôn, tôi đã để chị đợi lâu rồi."
Nguyễn Tử Mạt đi về phía trước với nụ cười trên môi.
“Sân nhà cô hơi trống, tôi có trồng một luống hoa huệ ở nhà, lát nữa cô có thể mang về trồng trong sân.”
Tôn Hương Vận rất thích Nguyễn Tử Mạt.
Cô ấy cảm thấy mặc dù Nguyễn Tử Mạt sống ở thế tục nhưng cô có một trái tim tinh tế, vừa trong sáng lại trong trẻo, có quan điểm độc đáo của riêng mình về nhiều việc.
"Được ạ."
Nguyễn Tử Mạt đồng ý không chút khách khí, nắm tay Tôn Hương Vận đi ra ngoài.
Cô không cần mở miệng nói thì Lệ Kình Liệt đã giúp cô chuyển đồ đạc lên xe đẩy, thậm chí còn chủ động giúp cô kéo đến công trường.
"Đồng chí Nguyễn, anh ấy là người đàn ông của cô à, trông đẹp trai quá."
“Nhập ngũ là tốt rồi, trông rất có tinh thần, rất trách nhiệm, sau này tôi cũng bảo con gái tìm quân nhân để lấy.”
"Đồng chí Nguyễn thật may mắn khi tìm được một người đàn ông tốt như vậy."
…
Trong vòng một tháng, các công nhân đã quen với Nguyễn Tử Mạt bắt đầu trêu Nguyễn Tử Mạt khi nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô.
Nguyễn Tử Mạt mỉm cười, không nói gì, bắt đầu làm việc.
Nguyễn Tử Mạt vốn tưởng rằng Lệ Kình Liệt đưa cô tới sau đó sẽ rời đi, thấy anh vẫn đứng ở một bên thì cô không khỏi có chút kỳ lạ: "Anh không về quân đội sao?"
"Ừm, đi bây giờ đây."
Lệ Kình Liệt gật đầu, nhìn Nguyễn Tử Mạt hồi lâu, sau đó xoay người rời đi.
Nguyễn Tử Mạt không biết ánh mắt của anh có ý nghĩa gì, ban đầu cô còn định đoán, nhưng sau đó cô bận quá nên quên mất.
Cơm nội tạng bò nhanh chóng được bán hết, công việc kinh doanh vẫn thuận lợi như xưa.
Để khách ăn không bị ngán, cô đổi sang kết hợp với rau.
Đẩy chiếc xe đẩy trở lại khu người nhà.
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy một người không ngờ tới, Tôn Hương Vận mặc sườn xám đứng ở cửa nhà cô.
Tôn Hương Vận tuy đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn rất có khí chất, đó là loại khí chất thư hương, mang theo một chút thoáng tục không dính chút bụi phàm.
"Chị Tôn, sao chị lại đến đây?"
Vẻ mặt Nguyễn Tử Mạt kinh ngạc.
Mặc dù trong khoảng thời gian này cô và Tôn Hương Vận có quan hệ rất tốt, thường xuyên cùng nhau trò chuyện, uống trà, đọc sách, nhưng đều là cô chủ động đi tìm Tôn Hương Vận, Tôn Hương Vận chưa từng xuất hiện ở khu dành cho người nhà này. Tôn Hương Vận sống ở một khu dành cho người nhà khác.
Trên mặt Tôn Hương Vận mang theo nụ cười, giọng nói ôn nhu, nói: "Tôi đến tìm cô uống trà, vào nhà cất đồ đi đã."
"Được, tôi cất đồ xong sẽ sang nhà chị dâu uống trà."
Nguyễn Tử Mạt vội vàng mở cửa, chuyển mọi thứ vào trong.
Cả người cô đều có mồ hôi khiến cô cảm thấy nhớp nháp, khó chịu vô cùng. Sau khi cất đồ đạc, cô trở vào nhà thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Sau khi Nguyễn Tử Mạt thay quần áo đi ra thì nhìn thấy Tôn Hương Vận đang đứng trong sân nhìn xung quanh.
"Chị Tôn, tôi đã để chị đợi lâu rồi."
Nguyễn Tử Mạt đi về phía trước với nụ cười trên môi.
“Sân nhà cô hơi trống, tôi có trồng một luống hoa huệ ở nhà, lát nữa cô có thể mang về trồng trong sân.”
Tôn Hương Vận rất thích Nguyễn Tử Mạt.
Cô ấy cảm thấy mặc dù Nguyễn Tử Mạt sống ở thế tục nhưng cô có một trái tim tinh tế, vừa trong sáng lại trong trẻo, có quan điểm độc đáo của riêng mình về nhiều việc.
"Được ạ."
Nguyễn Tử Mạt đồng ý không chút khách khí, nắm tay Tôn Hương Vận đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất