Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 42: Cỏ Uyên Ương
Cố Vân Đình đứng canh ở cửa, nhìn thấy sắc mặt kia của Lệ Kình Liệt lập tức biết đã xảy ra chuyện gì không hay.
“Kình Liệt, anh, không sao chứ?”
Cố Vân Đình bước đến, có chút lo lắng hỏi thăm.
Bước chân của Lệ Kình Liệt bước đi như bay ra bên ngoài.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Vân Đình đuổi theo.
“Tôi cho rằng cô ta đã thay đổi, nhưng không ngờ cô ta vẫn giống như trước đây.”
Sắc mặt Lệ Kình Liệt trở lên lạnh lùng, trong lồng ngực như có ngọn lửa thiêu đốt.
“Anh đang nói đến Nguyễn Tử Mạt sao? Cô ta lại gây ra chuyện gì?”
Cố Vân Đình nghĩ đến người phụ nữ kia, cũng cau chặt mày.
Những chuyện mà người phụ nữ đó làm, có thể đổi mới tam qua của anh ấy.
Lệ Kình Liệt tức giận lao về phía khu người nhà, cũng không trả lời câu hỏi của Cố Vân Đình.
——
Bên phía Nguyễn Tử Mạt, cô ngồi trong đình hóng gió, nhìn sân vườn tao nhã, cũng không phải kiểu vườn hoa lệ lộng lẫy, mà là kiểu thư hương cao nhã, khiến người ta cảm giác như được chữa lành, cảm thấy thật thoải mái.
Tôn Hương Vận đưa cho Nguyễn Tử Mặc một tách trà, sau đó lại đưa một quyển sách, nói: “Phụ nữ nên đọc nhiều sách hơn, mới có thể thoát ra khỏi những khuôn khổ trói buộc, học được cách đối xử tốt với bản thân.”
Nguyễn Tử Mạt hiểu ý của Tôn Hương Vận.
Ở thời đại này, đa số phụ nữ chỉ biết kết hôn sinh con, không có hoài bão hay ước mơ, cả cuộc đời đều lâm vào những chuyện tâm thường, vụn vặt, giống như những cây gỗ tuyết tùng kim tuyến lại bị mang đi làm củi đốt, khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
Tôn Hương Vận làm như vậy là vì muốn tốt cho cô, sau khi biết cô biết chữ thì cô ấy đã cho cô mượn rất nhiều sách để đọc.
Chỉ là hôm nay, Nguyễn Tử Mạt cảm thấy Tôn Hương Vận có chút kỳ lạ.
Bình thường cô ngồi đọc sách 1-2 tiếng, Tôn Hương Vận sẽ bảo cô cầm về nhà từ từ mà đọc, hôm nay cô ấy lại không ngừng tìm chủ đề nói chuyện với cô, giống như cố ý kéo dài thời gian.
Tôn Hương Vận đặt tách trà trong tay xuống, cô ấy đứng dậy, đi ngang qua một mảng hoa bách hợp. đi đến trước một bức tường.
Nguyễn Tử Mạt đặt quyển sách trong tay xuống, đi theo đằng sau, nhìn những dây leo kim ngân leo đầy tường.
Tôn Hương Vận vươn tay vuốt ve những cành kim ngân tươi tốt, trên môi nở nụ cười, trong ánh mắt lại mang theo sự cô đơn và hoài niệm, nói: “Loại cây này tên là cây kim ngân, em xem có đẹp không?”
“Rất đẹp.”
Trong lòng Nguyễn Tử Mạt giật thót một cái, cây Kim Ngân còn được gọi là cỏ Uyên Ương, chẳng lẽ cô lại vô tính bị cuốn vào chuyện yêu hận tình thù gì của gia đình nhà chính ủy sao?
Tôn Hương Vận nhìn vẻ mặt của Nguyễn Tử Mạt, cô ấy cười khẽ nói; “Nhìn vẻ mặt này của em, chẳng lẽ cũng biết nó còn có tên là cỏ Uyên Ương.”
Nguyễn Tử Mạt có chút không dám trả lời.
“Em thật sự biết à, thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.”
Trong mắt của Tôn Hương Vận lóe lên sự kinh ngạc.
Một người phụ nữ đến từ vùng nông thôn như cô, không đi học được bao nhiêu năm, trước đây vẫn luôn làm ruộng ở nông thôn, lại có thể biết cây kim ngân có tên là cỏ Uyên Ương.
“Kình Liệt, anh, không sao chứ?”
Cố Vân Đình bước đến, có chút lo lắng hỏi thăm.
Bước chân của Lệ Kình Liệt bước đi như bay ra bên ngoài.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Vân Đình đuổi theo.
“Tôi cho rằng cô ta đã thay đổi, nhưng không ngờ cô ta vẫn giống như trước đây.”
Sắc mặt Lệ Kình Liệt trở lên lạnh lùng, trong lồng ngực như có ngọn lửa thiêu đốt.
“Anh đang nói đến Nguyễn Tử Mạt sao? Cô ta lại gây ra chuyện gì?”
Cố Vân Đình nghĩ đến người phụ nữ kia, cũng cau chặt mày.
Những chuyện mà người phụ nữ đó làm, có thể đổi mới tam qua của anh ấy.
Lệ Kình Liệt tức giận lao về phía khu người nhà, cũng không trả lời câu hỏi của Cố Vân Đình.
——
Bên phía Nguyễn Tử Mạt, cô ngồi trong đình hóng gió, nhìn sân vườn tao nhã, cũng không phải kiểu vườn hoa lệ lộng lẫy, mà là kiểu thư hương cao nhã, khiến người ta cảm giác như được chữa lành, cảm thấy thật thoải mái.
Tôn Hương Vận đưa cho Nguyễn Tử Mặc một tách trà, sau đó lại đưa một quyển sách, nói: “Phụ nữ nên đọc nhiều sách hơn, mới có thể thoát ra khỏi những khuôn khổ trói buộc, học được cách đối xử tốt với bản thân.”
Nguyễn Tử Mạt hiểu ý của Tôn Hương Vận.
Ở thời đại này, đa số phụ nữ chỉ biết kết hôn sinh con, không có hoài bão hay ước mơ, cả cuộc đời đều lâm vào những chuyện tâm thường, vụn vặt, giống như những cây gỗ tuyết tùng kim tuyến lại bị mang đi làm củi đốt, khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
Tôn Hương Vận làm như vậy là vì muốn tốt cho cô, sau khi biết cô biết chữ thì cô ấy đã cho cô mượn rất nhiều sách để đọc.
Chỉ là hôm nay, Nguyễn Tử Mạt cảm thấy Tôn Hương Vận có chút kỳ lạ.
Bình thường cô ngồi đọc sách 1-2 tiếng, Tôn Hương Vận sẽ bảo cô cầm về nhà từ từ mà đọc, hôm nay cô ấy lại không ngừng tìm chủ đề nói chuyện với cô, giống như cố ý kéo dài thời gian.
Tôn Hương Vận đặt tách trà trong tay xuống, cô ấy đứng dậy, đi ngang qua một mảng hoa bách hợp. đi đến trước một bức tường.
Nguyễn Tử Mạt đặt quyển sách trong tay xuống, đi theo đằng sau, nhìn những dây leo kim ngân leo đầy tường.
Tôn Hương Vận vươn tay vuốt ve những cành kim ngân tươi tốt, trên môi nở nụ cười, trong ánh mắt lại mang theo sự cô đơn và hoài niệm, nói: “Loại cây này tên là cây kim ngân, em xem có đẹp không?”
“Rất đẹp.”
Trong lòng Nguyễn Tử Mạt giật thót một cái, cây Kim Ngân còn được gọi là cỏ Uyên Ương, chẳng lẽ cô lại vô tính bị cuốn vào chuyện yêu hận tình thù gì của gia đình nhà chính ủy sao?
Tôn Hương Vận nhìn vẻ mặt của Nguyễn Tử Mạt, cô ấy cười khẽ nói; “Nhìn vẻ mặt này của em, chẳng lẽ cũng biết nó còn có tên là cỏ Uyên Ương.”
Nguyễn Tử Mạt có chút không dám trả lời.
“Em thật sự biết à, thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.”
Trong mắt của Tôn Hương Vận lóe lên sự kinh ngạc.
Một người phụ nữ đến từ vùng nông thôn như cô, không đi học được bao nhiêu năm, trước đây vẫn luôn làm ruộng ở nông thôn, lại có thể biết cây kim ngân có tên là cỏ Uyên Ương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất