Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 49: Giải Oan
Nguyễn Tử Mạt phản ứng rất nhanh, bước đến lấy ra ô tô nhỏ trong túi áo của Tiểu Tường, nói: “Đây chính là đồ chơi của Tiểu Bảo nhà tôi, còn dám nói thằng bé này không cướp đồ chơi.”
Chiếc ô tô đồ chơi này là món đồ chơi hiếm có, Nguyễn Tử Mạt ở Cung Tiêu xã tiêu tốn 10 tệ để mua nó, tất cả các chị dâu trong đại viện đều từng nhìn thấy Tiểu Bảo cầm chiếc xe đồ chơi này, lúc này Dương Xuân Lộ không còn gì để ngụy biện nữa.
Ánh mắt Nguyễn Tử Mạt nhìn vào quần áo của Tiểu Tường, nói: “Hơn nữa, trên quần áo của thằng bé còn dính một mảng lớn rêu xanh, quả thực là đã từng ngã xuống mương, hiện giờ trong mưa vẫn còn dấu vết mà thằng bé đã rơi xuống, điều này không còn gì để ngụy biện nữa, cánh tay bị gãy của nó là do nó tự mình làm gãy, hơn nữa, thằng bé này to con như vậy, cho dù thêm hai người đứa như Khải Khải và Tiểu Bảo cũng không đánh lại nó.”
Mọi người từ lúc nhìn thấy chiếc xe ô tô đồ chơi lấy ra từ trong túi áo của Tiểu Tường, thì cũng đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, giá đình Dương Xuân Lộ thật sự là thiếu đạo đức.
Cách đó không xa, Lệ Kình Liệt đứng ở nơi đó, nhìn Nguyễn Tử Mạt bình tĩnh không hốt hoảng, nói ra sự thật và đạo lý rõ ràng, nói năng một cách trật tự logic, làm sáng tỏ nỗi oan của ba đứa trẻ, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên mặt cô, khiến cô càng thêm chói loá hơn.
Cô dường như thật sự thay đổi.
Sự thật được làm sáng tỏ.
Dương Xuân Lộ cũng mất đi sự kiêu ngạo ban đầu, vẻ mặt ngại ngùng nói: “Tiểu Tường nhà tôi bị thương nặng, tôi đưa thằng bé đến trạm y tế.”
Dương Xuân Lộ muốn kéo Tiểu Tường rời khỏi đây.
“Trước đó trì hoãn lâu như vậy, có thể thấy cũng không phải vết thương nặng gì, trì hoãn thêm chút nữa, nói xin lỗi xong, nhận sai xong, rồi đi cũng không muộn.”
Nguyễn Tử Mạt nhìn ra được cánh tay của Tiểu Tường chỉ là bị trật khớp, cũng không phải vấn đề lớn gì, cô bước đến chặn đường đi của Dương Xuân Lộ.
“Nguyễn Tử Mạt, cô đừng có mà quá đáng, chuyện hôm nay chỉ là một hiểu lầm nhỏ mà thôi, Tiểu Tường bị thương nặng như vậy, cô lại còn đứng bên cạnh nói mỉa nói mai, cô ngăn cản người ta không cho người ta đi chữa trị, nếu như thằng bé xảy ra chuyện gì, cô có thể gánh nổi trách nhiệm không?”
Thôi Hà Hoa lại đứng ra, vươn tay kéo Nguyễn Tử Mạt lại.
Nguyễn Tử Mạt hất văng tay của cô ta, nói: “Ai mới là người quá đáng hả, cướp đồ chơi của con trai tôi, đánh mắng con trai của tôi, ngược lại còn quay sang vu oan giá họa cho con trai của tôi, nếu như không phải tôi đến đây, mấy đứa trẻ nhà tôi chẳng phải bị oan uổng muốn chết sao, trước đó Dương Xuân Lộ còn la lối muốn đánh gãy tay con trai nhà tôi, tôi khó khăn lắm mới làm rõ được mọi chuyện, cô ta lại còn muốn nhẹ nhàng vỗ mông rời đi à, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.”
Tất cả mọi người đều đồng ý với lời nói của Nguyễn Tử Mạt, nếu như Nguyễn Tử Mạt không đến, hoặc không có cách nào để giải oan cho mấy đứa trẻ, vậy thì mấy đứa trẻ kia chắc chắn sẽ bị oan uổng.
“Chuyện này chỉ là một hiểu lầm thôi, bây giờ con của cô cũng đang bị thương, nhanh dẫn nó về nhà xử lý vết thương đi, chuyện này để sau lại nói cũng không muộn.”
Thôi Hà Hoa giả vờ tỏ ra công bằng nói.
Chiếc ô tô đồ chơi này là món đồ chơi hiếm có, Nguyễn Tử Mạt ở Cung Tiêu xã tiêu tốn 10 tệ để mua nó, tất cả các chị dâu trong đại viện đều từng nhìn thấy Tiểu Bảo cầm chiếc xe đồ chơi này, lúc này Dương Xuân Lộ không còn gì để ngụy biện nữa.
Ánh mắt Nguyễn Tử Mạt nhìn vào quần áo của Tiểu Tường, nói: “Hơn nữa, trên quần áo của thằng bé còn dính một mảng lớn rêu xanh, quả thực là đã từng ngã xuống mương, hiện giờ trong mưa vẫn còn dấu vết mà thằng bé đã rơi xuống, điều này không còn gì để ngụy biện nữa, cánh tay bị gãy của nó là do nó tự mình làm gãy, hơn nữa, thằng bé này to con như vậy, cho dù thêm hai người đứa như Khải Khải và Tiểu Bảo cũng không đánh lại nó.”
Mọi người từ lúc nhìn thấy chiếc xe ô tô đồ chơi lấy ra từ trong túi áo của Tiểu Tường, thì cũng đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, giá đình Dương Xuân Lộ thật sự là thiếu đạo đức.
Cách đó không xa, Lệ Kình Liệt đứng ở nơi đó, nhìn Nguyễn Tử Mạt bình tĩnh không hốt hoảng, nói ra sự thật và đạo lý rõ ràng, nói năng một cách trật tự logic, làm sáng tỏ nỗi oan của ba đứa trẻ, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên mặt cô, khiến cô càng thêm chói loá hơn.
Cô dường như thật sự thay đổi.
Sự thật được làm sáng tỏ.
Dương Xuân Lộ cũng mất đi sự kiêu ngạo ban đầu, vẻ mặt ngại ngùng nói: “Tiểu Tường nhà tôi bị thương nặng, tôi đưa thằng bé đến trạm y tế.”
Dương Xuân Lộ muốn kéo Tiểu Tường rời khỏi đây.
“Trước đó trì hoãn lâu như vậy, có thể thấy cũng không phải vết thương nặng gì, trì hoãn thêm chút nữa, nói xin lỗi xong, nhận sai xong, rồi đi cũng không muộn.”
Nguyễn Tử Mạt nhìn ra được cánh tay của Tiểu Tường chỉ là bị trật khớp, cũng không phải vấn đề lớn gì, cô bước đến chặn đường đi của Dương Xuân Lộ.
“Nguyễn Tử Mạt, cô đừng có mà quá đáng, chuyện hôm nay chỉ là một hiểu lầm nhỏ mà thôi, Tiểu Tường bị thương nặng như vậy, cô lại còn đứng bên cạnh nói mỉa nói mai, cô ngăn cản người ta không cho người ta đi chữa trị, nếu như thằng bé xảy ra chuyện gì, cô có thể gánh nổi trách nhiệm không?”
Thôi Hà Hoa lại đứng ra, vươn tay kéo Nguyễn Tử Mạt lại.
Nguyễn Tử Mạt hất văng tay của cô ta, nói: “Ai mới là người quá đáng hả, cướp đồ chơi của con trai tôi, đánh mắng con trai của tôi, ngược lại còn quay sang vu oan giá họa cho con trai của tôi, nếu như không phải tôi đến đây, mấy đứa trẻ nhà tôi chẳng phải bị oan uổng muốn chết sao, trước đó Dương Xuân Lộ còn la lối muốn đánh gãy tay con trai nhà tôi, tôi khó khăn lắm mới làm rõ được mọi chuyện, cô ta lại còn muốn nhẹ nhàng vỗ mông rời đi à, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.”
Tất cả mọi người đều đồng ý với lời nói của Nguyễn Tử Mạt, nếu như Nguyễn Tử Mạt không đến, hoặc không có cách nào để giải oan cho mấy đứa trẻ, vậy thì mấy đứa trẻ kia chắc chắn sẽ bị oan uổng.
“Chuyện này chỉ là một hiểu lầm thôi, bây giờ con của cô cũng đang bị thương, nhanh dẫn nó về nhà xử lý vết thương đi, chuyện này để sau lại nói cũng không muộn.”
Thôi Hà Hoa giả vờ tỏ ra công bằng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất