Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 9: Xin Lỗi
“Việc này quá mức tệ đoan, nếu ầm ĩ đến tận chỗ chính ủy, lão Tần nhà cô chỉ sợ không có kết cục tốt gì.”
Thôi Hà Hoa nghĩ đến tiền đồ của chồng mình, chỉ có thể cắn chặt răng, tát mạnh lên mặt Thôi Uyển Ninh, “Xin lỗi.”
Thôi Uyển Ninh rất không cam lòng, rõ ràng là người phụ này này lả lơi ong bướm, dựa vào cái gì bắt cô ta phải xin lỗi.
“Mau nói.” Thôi Hà Hoa gầm gừ.
Thôi Uyển Ninh cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói, “Rất xin lỗi.”
“Chỉ xin lỗi là xong sao, tôi bị cô hại thảm như vậy, sắp ly hôn đến nơi rồi đây này.”
Nguyễn Tử Mạt không chịu một lời xin lỗi là kết thúc.
Thôi Uyển Ninh phẫn hận trừng mắt nhìn cô, “Cô còn muốn như thế nào?”
Nguyễn Tử Mạt bình tĩnh mở miệng, “Tôi không muốn lại nhìn thấy Thôi Uyển Ninh trong đại viện nữa.”
Thôi Uyển Ninh hận không thể xông lên xé nát cái mồm thối của tên mập mạp chết tiệt này.
Thôi Hà Hoa không muốn việc này liên lụy đến chồng của cô ta, lập tức đồng ý, “Được, Uyển Ninh sẽ dọn ra ngoài, về sau sẽ không sống ở đây nữa.”
Thôi Hà Hoa kéo Thôi Uyển Ninh rời đi.
“Thôi Uyển Ninh ngày thường thoạt nhìn hiền lành ít nói, không nghĩ tới lại có thể làm ra chuyện ngoan độc như vậy.”
Một người phụ nữ tóc ngắn cảm khái một câu.
“Ai ngờ được chứ!”
Lâm Nam Yến thở dài.
Những người còn ở lại muốn an ủi Nguyễn Tử Mạt vài câu, nhưng nghĩ đến những chuyện ồn ào mà cô gây ra lúc trước, thật sự nói không nên lời, ngượng ngùng rời khỏi.
Lâm Nam Yến vốn dĩ định đi theo mọi người rời khỏi, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn quay người lại, nói với Nguyễn Tử Mạt, “Tôi sẽ bảo Thiết Quân nhà tôi giải thích với doanh trưởng Lệ, để doanh trưởng Lệ không hiểu lầm cô nữa.”
“Cảm ơn.”
Nguyễn Tử Mạt có ấn tượng rất tốt với Lâm Nam Yến, nhà cô ấy giúp nhà nguyên thân rất nhiều.
Mỗi lần nguyên thân đối xử không tốt với đứa nhỏ, Lệ Kình Liệt đều sẽ ôm đứa nhỏ sang nhà Lâm Nam Yến, nhờ cô ấy giúp đỡ chăm sóc.
Hiện tại đứa nhỏ kia đang ở trong nhà Lâm Nam Yến.
“Không có gì, tôi về nhà trước đây, con tôi đang bị ốm.”
Lâm Nam Yến kinh ngạc nhìn Nguyễn Tử Mạt, Nguyễn Tử Mạt vậy mà cũng sẽ lễ phép cảm ơn người khác.
Nguyễn Tử Mạt nhìn Lâm Nam Yến rời đi, cô đóng cửa viện lại, đi đến phía ký túc xá của đoàn văn công.
Cô không định cãi nhau, chỉ là phía sau ký túc xá của đoàn văn công có một khu đất trống, rất thích hợp để chạy bộ, muốn giảm béo thì phải vận động nhiều mới được.
Người của đoàn văn công thấy Nguyễn Tử Mạt đi tới đều sôi nổi tránh đi, sợ bị Nguyễn Tử Mạt túm lại xỉa xói.
“Tên mập kia lại tới chửi người, mau trốn đi.”
“Lần này ai nói chuyện với doanh trưởng Lệ thế, sắp bị Nguyễn béo oanh tạc rồi.”
“Lẽ nào lại là Mạn Chi? Mạn Chi thật sự quá đáng thương, bị tên mập này chọc tức đến sinh bệnh mấy lần.”
……
Nguyễn Tử Mạt không để ý tới những lời đó, đi đến khu đất trống phía sau chạy bộ.
Đến tận khi kiệt sức mới dừng lại, chậm rãi đi về nhà.
“Cứ thế mà đi sao?”
“Cô ta không mắng ai à?”
“Thật là, làm tôi sợ muốn chết.”
Những cô gái trong ký túc xá nhìn toàn bộ quá trình chạy bộ của Nguyễn Tử Mạt, sau đó lại nhìn cô rời đi, mới dám thả lỏng.
Thôi Hà Hoa nghĩ đến tiền đồ của chồng mình, chỉ có thể cắn chặt răng, tát mạnh lên mặt Thôi Uyển Ninh, “Xin lỗi.”
Thôi Uyển Ninh rất không cam lòng, rõ ràng là người phụ này này lả lơi ong bướm, dựa vào cái gì bắt cô ta phải xin lỗi.
“Mau nói.” Thôi Hà Hoa gầm gừ.
Thôi Uyển Ninh cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói, “Rất xin lỗi.”
“Chỉ xin lỗi là xong sao, tôi bị cô hại thảm như vậy, sắp ly hôn đến nơi rồi đây này.”
Nguyễn Tử Mạt không chịu một lời xin lỗi là kết thúc.
Thôi Uyển Ninh phẫn hận trừng mắt nhìn cô, “Cô còn muốn như thế nào?”
Nguyễn Tử Mạt bình tĩnh mở miệng, “Tôi không muốn lại nhìn thấy Thôi Uyển Ninh trong đại viện nữa.”
Thôi Uyển Ninh hận không thể xông lên xé nát cái mồm thối của tên mập mạp chết tiệt này.
Thôi Hà Hoa không muốn việc này liên lụy đến chồng của cô ta, lập tức đồng ý, “Được, Uyển Ninh sẽ dọn ra ngoài, về sau sẽ không sống ở đây nữa.”
Thôi Hà Hoa kéo Thôi Uyển Ninh rời đi.
“Thôi Uyển Ninh ngày thường thoạt nhìn hiền lành ít nói, không nghĩ tới lại có thể làm ra chuyện ngoan độc như vậy.”
Một người phụ nữ tóc ngắn cảm khái một câu.
“Ai ngờ được chứ!”
Lâm Nam Yến thở dài.
Những người còn ở lại muốn an ủi Nguyễn Tử Mạt vài câu, nhưng nghĩ đến những chuyện ồn ào mà cô gây ra lúc trước, thật sự nói không nên lời, ngượng ngùng rời khỏi.
Lâm Nam Yến vốn dĩ định đi theo mọi người rời khỏi, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn quay người lại, nói với Nguyễn Tử Mạt, “Tôi sẽ bảo Thiết Quân nhà tôi giải thích với doanh trưởng Lệ, để doanh trưởng Lệ không hiểu lầm cô nữa.”
“Cảm ơn.”
Nguyễn Tử Mạt có ấn tượng rất tốt với Lâm Nam Yến, nhà cô ấy giúp nhà nguyên thân rất nhiều.
Mỗi lần nguyên thân đối xử không tốt với đứa nhỏ, Lệ Kình Liệt đều sẽ ôm đứa nhỏ sang nhà Lâm Nam Yến, nhờ cô ấy giúp đỡ chăm sóc.
Hiện tại đứa nhỏ kia đang ở trong nhà Lâm Nam Yến.
“Không có gì, tôi về nhà trước đây, con tôi đang bị ốm.”
Lâm Nam Yến kinh ngạc nhìn Nguyễn Tử Mạt, Nguyễn Tử Mạt vậy mà cũng sẽ lễ phép cảm ơn người khác.
Nguyễn Tử Mạt nhìn Lâm Nam Yến rời đi, cô đóng cửa viện lại, đi đến phía ký túc xá của đoàn văn công.
Cô không định cãi nhau, chỉ là phía sau ký túc xá của đoàn văn công có một khu đất trống, rất thích hợp để chạy bộ, muốn giảm béo thì phải vận động nhiều mới được.
Người của đoàn văn công thấy Nguyễn Tử Mạt đi tới đều sôi nổi tránh đi, sợ bị Nguyễn Tử Mạt túm lại xỉa xói.
“Tên mập kia lại tới chửi người, mau trốn đi.”
“Lần này ai nói chuyện với doanh trưởng Lệ thế, sắp bị Nguyễn béo oanh tạc rồi.”
“Lẽ nào lại là Mạn Chi? Mạn Chi thật sự quá đáng thương, bị tên mập này chọc tức đến sinh bệnh mấy lần.”
……
Nguyễn Tử Mạt không để ý tới những lời đó, đi đến khu đất trống phía sau chạy bộ.
Đến tận khi kiệt sức mới dừng lại, chậm rãi đi về nhà.
“Cứ thế mà đi sao?”
“Cô ta không mắng ai à?”
“Thật là, làm tôi sợ muốn chết.”
Những cô gái trong ký túc xá nhìn toàn bộ quá trình chạy bộ của Nguyễn Tử Mạt, sau đó lại nhìn cô rời đi, mới dám thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất