Quân Hôn Năm 80: Xuyên Thành Đại Mỹ Nhân Được Chồng Cưng Chiều
Chương 24:
Trong lòng bà ta đã sớm có tính toán, Hạ Lý Lý sớm muộn gì cũng phải gả đi, gả cho ai bà ta cũng không quan tâm nhưng Bình Bình thì không được, Bình Bình nhất định phải gả cho một nhà tử tế.
Hạ Lý Lý vô tình nghe được những lời này, cả nhà này chưa bao giờ có ai thương xót cô, có chuyện gì xảy ra đều đổ hết mọi vấn đề lên đầu cô.
Nguyên chủ lúc đó không tâm lý vặn vẹo mới là lạ, may mà bây giờ cô không còn là nguyên chủ nữa, bất kể họ có làm ra chuyện quá đáng như thế nào, cô đều có thể làm một người ngoài cuộc tỉnh táo, sẽ không mềm lòng với họ chút nào.
Chuyện của Trần lão thái bên kia rất nhanh đã giải quyết xong, sau khi liên lạc với con trai ở Kinh Thành, Trần lão thái liền tính toán đưa Hạ Lý Lý đến đó.
Lần này bà ta đến, một là để thăm con trai, hai là vì chuyện của Lý Lý.
"Tôi đã nói chuyện với con trai tôi rồi vài ngày nữa sẽ đến Bắc Kinh, chỉ là đường xá xa xôi, chúng tôi định đi tàu hỏa, một vé tàu hỏa là mười đồng."
"Cái gì, một vé tàu hỏa phải mười đồng?" Hạ Kiến Nhân vốn chỉ nghĩ Hạ Lý Lý đi làm kiếm tiền, không ngờ tiền đi tàu hỏa đến Bắc Kinh lại đắt như vậy: "Ta không có tiền, cô tự nghĩ cách đi! Nếu không thì đừng đi nữa, ở lại làng đi, vừa lúc em gái cô cũng sắp lấy chồng rồi, cô có thể giúp em gái chuẩn bị đồ cưới."
Hạ Lý Lý không muốn ở lại đây, mặc dù vì cô thường xuyên phát điên nên người nhà cũng không sai khiến cô làm việc nữa.
Mỗi lần cô nấu cơm, cô đều lén bỏ thêm chút đồ vào, cả nhà ăn vào đều bị tiêu chảy, quần áo giặt đều rách nát, không mặc được nữa,
Để cô cho gà vịt ăn, cô đều cho ăn gạo, ra đồng làm việc, cô nhổ thẳng cây lúa, dù sao thì cũng không ai làm gì được cô.
Nếu tên lưu manh nào trong làng muốn chiếm tiện nghi của cô, cô cầm cuốc đánh người, còn hung dữ hơn cả đàn ông, điều này cũng khiến những tên đàn ông đó không dám đến gần cô.
Nhưng nghĩ đến những lời Liễu Hương Mai nói trước đó, cô biết, cô phải rời khỏi ngôi làng này, không thể ở lại đây, xung quanh toàn là sói rình mồi, không cẩn thận sẽ lại rơi vào vết xe đổ.
Bọn họ đều là những kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, kí nhiên họ không chịu đưa tiền, cô sẽ tự nghĩ cách kiếm tiền đi đường.
"Tôi không cần các người đưa tiền đi đường, tôi sẽ tự kiếm tiền đi."
Hạ Lý Lý vô tình nghe được những lời này, cả nhà này chưa bao giờ có ai thương xót cô, có chuyện gì xảy ra đều đổ hết mọi vấn đề lên đầu cô.
Nguyên chủ lúc đó không tâm lý vặn vẹo mới là lạ, may mà bây giờ cô không còn là nguyên chủ nữa, bất kể họ có làm ra chuyện quá đáng như thế nào, cô đều có thể làm một người ngoài cuộc tỉnh táo, sẽ không mềm lòng với họ chút nào.
Chuyện của Trần lão thái bên kia rất nhanh đã giải quyết xong, sau khi liên lạc với con trai ở Kinh Thành, Trần lão thái liền tính toán đưa Hạ Lý Lý đến đó.
Lần này bà ta đến, một là để thăm con trai, hai là vì chuyện của Lý Lý.
"Tôi đã nói chuyện với con trai tôi rồi vài ngày nữa sẽ đến Bắc Kinh, chỉ là đường xá xa xôi, chúng tôi định đi tàu hỏa, một vé tàu hỏa là mười đồng."
"Cái gì, một vé tàu hỏa phải mười đồng?" Hạ Kiến Nhân vốn chỉ nghĩ Hạ Lý Lý đi làm kiếm tiền, không ngờ tiền đi tàu hỏa đến Bắc Kinh lại đắt như vậy: "Ta không có tiền, cô tự nghĩ cách đi! Nếu không thì đừng đi nữa, ở lại làng đi, vừa lúc em gái cô cũng sắp lấy chồng rồi, cô có thể giúp em gái chuẩn bị đồ cưới."
Hạ Lý Lý không muốn ở lại đây, mặc dù vì cô thường xuyên phát điên nên người nhà cũng không sai khiến cô làm việc nữa.
Mỗi lần cô nấu cơm, cô đều lén bỏ thêm chút đồ vào, cả nhà ăn vào đều bị tiêu chảy, quần áo giặt đều rách nát, không mặc được nữa,
Để cô cho gà vịt ăn, cô đều cho ăn gạo, ra đồng làm việc, cô nhổ thẳng cây lúa, dù sao thì cũng không ai làm gì được cô.
Nếu tên lưu manh nào trong làng muốn chiếm tiện nghi của cô, cô cầm cuốc đánh người, còn hung dữ hơn cả đàn ông, điều này cũng khiến những tên đàn ông đó không dám đến gần cô.
Nhưng nghĩ đến những lời Liễu Hương Mai nói trước đó, cô biết, cô phải rời khỏi ngôi làng này, không thể ở lại đây, xung quanh toàn là sói rình mồi, không cẩn thận sẽ lại rơi vào vết xe đổ.
Bọn họ đều là những kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, kí nhiên họ không chịu đưa tiền, cô sẽ tự nghĩ cách kiếm tiền đi đường.
"Tôi không cần các người đưa tiền đi đường, tôi sẽ tự kiếm tiền đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất