Quân Hôn Năm 80: Xuyên Thành Đại Mỹ Nhân Được Chồng Cưng Chiều
Chương 31:
Những ngày này, cô vất vả lắm mới nắm được quy luật thông đồng của Hạ Kiến Nhân và người phụ nữ làng kia, trong lòng không khỏi cười lạnh.
"Em muốn bám theo chị thì cứ bám theo chị đi!" Hạ Lý Lý tỏ vẻ không sao cả, thời gian cũng không còn nhiều, bây giờ cô đang chuẩn bị đến nhà người phụ nữ kia để canh chừng.
Ngồi xổm ở gần nhà người phụ nữ kia rất lâu, Hạ Đông vẫn luôn bám sát phía sau cô, nhìn người chị gái kỳ lạ này, không biết cô đang đợi thứ gì.
Cho đến khi nhìn thấy một bóng người lén lút đi về phía sân sau nhà người phụ nữ kia, Hạ Đông dụi dụi mắt, cảm thấy bóng người này rất quen mắt.
"Đó là, đó là cha em, cha em đến đây làm gì?"
"Em còn nhỏ, em không hiểu những chuyện này, đừng hỏi bậy."
Hạ Lý Lý càng nói như vậy, Hạ Đông càng tò mò.
Cậu ta nhỏ người, lén lút đi đến góc tường, ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong sân cha mình đang ôm một người phụ nữ khác, lập tức sợ đến mềm nhũn cả người.
Cậu ta mơ hồ cảm thấy đây là chuyện không tốt, lập tức cảm thấy mất phương hướng, không được, nhất định phải nói chuyện này cho mẹ mình biết.
Hạ Đông loạng choạng chạy về nhà, trên mặt Hạ Lý Lý hiện lên nụ cười đắc ý.
Trẻ con suy nghĩ sẽ không phức tạp như vậy, hơn nữa để Hạ Đông tận mắt nhìn thấy hành vi của người cha tồi tệ này, nói cho Liễu Hương Mai, độ tin cậy sẽ tăng lên không ít.
Hạ Đông vừa về đến nhà, quả nhiên đã kể lại chuyện này cho Liễu Hương Mai.
Liễu Hương Mai nhíu chặt mày, vẻ mặt buồn rầu: "Con đừng có nói bậy bạ, cha con đi làm việc ở ruộng rồi, sao có thể đến nhà người ta được."
"Mẹ, con không lừa mẹ, họ ôm nhau, chẳng lẽ là đang đánh nhau sao?"
Trẻ con không biết kiêng nể, Hạ Đông thực sự đã nói hết những gì mình nhìn thấy lúc nãy.
"Cái gì?" Liễu Hương Mai vốn đang vá quần áo, nghe vậy lập tức đứng phắt dậy: "Con chắc chắn là mình không nhìn nhầm chứ?"
"Mẹ, con thực sự không nhìn nhầm." Hạ Đông sắp khóc đến nơi rồi: "Hạ Lý Lý đi cùng con, chị ta cũng nhìn thấy, mẹ không tin thì hỏi chị ta ."
Bây giờ Liễu Hương Mai cũng không còn quan tâm đến Hạ Lý Lý nữa, định đến nhà người phụ nữ kia để canh chừng nhưng nghĩ kỹ lại thấy không ổn, nếu chuyện này mà ầm ĩ đến tai mọi người thì không phải là chuyện tốt.
Trong nhà còn nhiều đứa trẻ như vậy, không thể không có đàn ông, nếu bà ta đi làm ầm lên, công việc của Hạ Kiến Nhân ở làng cũng sẽ mất, dù sao ở Lương Trạm vẫn còn một công việc, làm ầm lên như vậy, thật sự mất mặt, vì con cái, bà ta cũng phải nhẫn nhịn trước.
"Em muốn bám theo chị thì cứ bám theo chị đi!" Hạ Lý Lý tỏ vẻ không sao cả, thời gian cũng không còn nhiều, bây giờ cô đang chuẩn bị đến nhà người phụ nữ kia để canh chừng.
Ngồi xổm ở gần nhà người phụ nữ kia rất lâu, Hạ Đông vẫn luôn bám sát phía sau cô, nhìn người chị gái kỳ lạ này, không biết cô đang đợi thứ gì.
Cho đến khi nhìn thấy một bóng người lén lút đi về phía sân sau nhà người phụ nữ kia, Hạ Đông dụi dụi mắt, cảm thấy bóng người này rất quen mắt.
"Đó là, đó là cha em, cha em đến đây làm gì?"
"Em còn nhỏ, em không hiểu những chuyện này, đừng hỏi bậy."
Hạ Lý Lý càng nói như vậy, Hạ Đông càng tò mò.
Cậu ta nhỏ người, lén lút đi đến góc tường, ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong sân cha mình đang ôm một người phụ nữ khác, lập tức sợ đến mềm nhũn cả người.
Cậu ta mơ hồ cảm thấy đây là chuyện không tốt, lập tức cảm thấy mất phương hướng, không được, nhất định phải nói chuyện này cho mẹ mình biết.
Hạ Đông loạng choạng chạy về nhà, trên mặt Hạ Lý Lý hiện lên nụ cười đắc ý.
Trẻ con suy nghĩ sẽ không phức tạp như vậy, hơn nữa để Hạ Đông tận mắt nhìn thấy hành vi của người cha tồi tệ này, nói cho Liễu Hương Mai, độ tin cậy sẽ tăng lên không ít.
Hạ Đông vừa về đến nhà, quả nhiên đã kể lại chuyện này cho Liễu Hương Mai.
Liễu Hương Mai nhíu chặt mày, vẻ mặt buồn rầu: "Con đừng có nói bậy bạ, cha con đi làm việc ở ruộng rồi, sao có thể đến nhà người ta được."
"Mẹ, con không lừa mẹ, họ ôm nhau, chẳng lẽ là đang đánh nhau sao?"
Trẻ con không biết kiêng nể, Hạ Đông thực sự đã nói hết những gì mình nhìn thấy lúc nãy.
"Cái gì?" Liễu Hương Mai vốn đang vá quần áo, nghe vậy lập tức đứng phắt dậy: "Con chắc chắn là mình không nhìn nhầm chứ?"
"Mẹ, con thực sự không nhìn nhầm." Hạ Đông sắp khóc đến nơi rồi: "Hạ Lý Lý đi cùng con, chị ta cũng nhìn thấy, mẹ không tin thì hỏi chị ta ."
Bây giờ Liễu Hương Mai cũng không còn quan tâm đến Hạ Lý Lý nữa, định đến nhà người phụ nữ kia để canh chừng nhưng nghĩ kỹ lại thấy không ổn, nếu chuyện này mà ầm ĩ đến tai mọi người thì không phải là chuyện tốt.
Trong nhà còn nhiều đứa trẻ như vậy, không thể không có đàn ông, nếu bà ta đi làm ầm lên, công việc của Hạ Kiến Nhân ở làng cũng sẽ mất, dù sao ở Lương Trạm vẫn còn một công việc, làm ầm lên như vậy, thật sự mất mặt, vì con cái, bà ta cũng phải nhẫn nhịn trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất