Quân Hôn Ngọt Ngào: Quân Tẩu Xinh Đẹp Kiếm Bộn Ở 80
Chương 18: Trả Tiền
Đừng nói tới làm tóc giả, chỉ là thiết kế kiểu tóc giả cho người khác thôi cô cũng lấy hơn năm trăm đồng, nếu phải cắt tóc từ chỗ một người khác xuống, phí một ngàn đồng trở lên.
Nhưng niên đại này không có nhiều tiền như vậy, cô chỉ ra giá dựa theo giá Lương Tịch Mai muốn bồi thường cho khách hàng này cộng thêm số tiền bán tóc cô muốn thôi.
“… Này?”
Lương Tịch Mai không nghĩ tới Tả Tịnh Nghiên sẽ đưa ra giá cao như vậy, ngây ngốc ra, chừng này cũng quá nhiều đi.
Tả Tịnh Nghiên giải thích cho đối phương: “Là thế này, vì phải làm tóc phù hợp với gương mặt dáng hình của chị gái này, mấy ngàn mấy vạn sợi tóc đều được bện thủ công, riêng tiền công cũng phải trăm đồng, tóc tôi chỉ tính cho chị năm mươi đồng thôi.”
“Có ý gì? Chê đắt?”
Khúc Mỹ Phương trừng Lương Tịch Mai, rất có khí thế kiểu nếu Lương Tịch Mai không đồng ý bản thân sẽ không để yên cho Lương Tịch Mai.
“Không phải, được, 150 đồng thì 150 đồng.”
Lương Tịch Mai thấy Khúc Mỹ Phương lại nổi giận, chỉ đành đồng ý mà trong lòng xót tới muốn khóc.
Khúc Mỹ Phương sợ Tả Tịnh Nghiên nói không giữ lời, yêu cầu cô phải cắt tóc của mình xuống ngay tại đây.
Tả Tịnh Nghiên cầm kéo lên nhưng lại không cắt bỏ ngay mà nhìn Lương Tịch Mai, nói:
“Chị trả trước năm mươi đồng tiền đặt cọc đã, chờ khi tôi làm xong tóc giả rồi mang tới đây chị lại trả phần còn lại cho tôi.”
Hiện tại còn chưa có tóc giả, đòi người ta trả hết tất cả tiền là chuyện không thực tế, nhưng không đòi một xu nào cũng không được. Mua công cụ rất cần tiền, mà trong tay cô không có.
“Lỡ cô cầm tiền chạy mất thì phải làm sao bây giờ?”
Lương Tịch Mai cũng lo lắng. Cô ta không biết Tả Tịnh Nghiên, lỡ người ta chạy mất cô ta biết đi đâu tìm đây?”
“Chuyện này phải xem chị có tin tôi hay không.”
Tả Tịnh Nghiên cũng không có biện pháp nào để khiến đối phương tin tưởng mình, bản thân lại không ở trong thành thị, cũng không có ai có thể bảo đảm cho mình.
“Chị cho em năm mươi đồng, chị không sợ em chạy.”
Khúc Mỹ Phương cảm thấy Lương Tịch Mai quá lằng nhằng, lại tự móc năm tờ mười đồng từ trong túi ra đưa cho Tả Tịnh Nghiên.
“Chị tin em, em nhớ đừng phụ sự tin tưởng của chị.”
Quay đầu, Khúc Mỹ Phương lại nói với Lương Tịch Mai: “Sau này nhớ phải trả cho tôi.”
“Vâng!”
Lương Tịch Mai còn đang mừng thầm vì bản thân phải trả ít đi năm mươi đồng, không nghĩ tới Khúc Mỹ Phương còn đòi mình trả lại.
Cô ta trả lời rất không tình nguyện, bị Khúc Mỹ Phương trừng mắt lên nhìn rồi mới thành thật hơn.
“Cảm ơn chị Khúc đã tin tưởng em.”
Tả Tịnh Nghiên cười tươi, cầm kéo lên trực tiếp cắt đi phân nửa tóc của mình. Chị Khúc đã thoải mái như vậy, cô cũng phải có tâm:
“Em sẽ làm cho chị một kiểu tóc uốn dài, vừa có khí chất lại rất quyến rũ, đảm bảo sẽ vượt xa giá trị chị bỏ ra.”
Cùng là tóc giả, nhưng giá cả khi làm tóc uốn dài với giá cả khi làm tóc uốn ngắn chênh lệch không chỉ gấp bội.
Để việc buôn bán được thuận lợi suôn sẻ hơn, Tả Tịnh Nghiên quyết định phải lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Khúc Mỹ Phương.
“Được, chị chờ.”
Khúc Mỹ Phương bật cười. Bà rất thích cô bé này, tuổi còn nhỏ mà rất thú vị. Cô gái bình thường mà nuôi được tóc dài như vậy, khi cắt đi chắc chắn sẽ khóc nhè, nhưng cô bé trước mắt lại vừa cười vừa cắt.
“Chị, chị chờ em một chút, em làm phôi tóc giúp chị đã, nếu không chờ khi làm tóc giả xong đội lên lại không vừa đầu.”
Nhưng niên đại này không có nhiều tiền như vậy, cô chỉ ra giá dựa theo giá Lương Tịch Mai muốn bồi thường cho khách hàng này cộng thêm số tiền bán tóc cô muốn thôi.
“… Này?”
Lương Tịch Mai không nghĩ tới Tả Tịnh Nghiên sẽ đưa ra giá cao như vậy, ngây ngốc ra, chừng này cũng quá nhiều đi.
Tả Tịnh Nghiên giải thích cho đối phương: “Là thế này, vì phải làm tóc phù hợp với gương mặt dáng hình của chị gái này, mấy ngàn mấy vạn sợi tóc đều được bện thủ công, riêng tiền công cũng phải trăm đồng, tóc tôi chỉ tính cho chị năm mươi đồng thôi.”
“Có ý gì? Chê đắt?”
Khúc Mỹ Phương trừng Lương Tịch Mai, rất có khí thế kiểu nếu Lương Tịch Mai không đồng ý bản thân sẽ không để yên cho Lương Tịch Mai.
“Không phải, được, 150 đồng thì 150 đồng.”
Lương Tịch Mai thấy Khúc Mỹ Phương lại nổi giận, chỉ đành đồng ý mà trong lòng xót tới muốn khóc.
Khúc Mỹ Phương sợ Tả Tịnh Nghiên nói không giữ lời, yêu cầu cô phải cắt tóc của mình xuống ngay tại đây.
Tả Tịnh Nghiên cầm kéo lên nhưng lại không cắt bỏ ngay mà nhìn Lương Tịch Mai, nói:
“Chị trả trước năm mươi đồng tiền đặt cọc đã, chờ khi tôi làm xong tóc giả rồi mang tới đây chị lại trả phần còn lại cho tôi.”
Hiện tại còn chưa có tóc giả, đòi người ta trả hết tất cả tiền là chuyện không thực tế, nhưng không đòi một xu nào cũng không được. Mua công cụ rất cần tiền, mà trong tay cô không có.
“Lỡ cô cầm tiền chạy mất thì phải làm sao bây giờ?”
Lương Tịch Mai cũng lo lắng. Cô ta không biết Tả Tịnh Nghiên, lỡ người ta chạy mất cô ta biết đi đâu tìm đây?”
“Chuyện này phải xem chị có tin tôi hay không.”
Tả Tịnh Nghiên cũng không có biện pháp nào để khiến đối phương tin tưởng mình, bản thân lại không ở trong thành thị, cũng không có ai có thể bảo đảm cho mình.
“Chị cho em năm mươi đồng, chị không sợ em chạy.”
Khúc Mỹ Phương cảm thấy Lương Tịch Mai quá lằng nhằng, lại tự móc năm tờ mười đồng từ trong túi ra đưa cho Tả Tịnh Nghiên.
“Chị tin em, em nhớ đừng phụ sự tin tưởng của chị.”
Quay đầu, Khúc Mỹ Phương lại nói với Lương Tịch Mai: “Sau này nhớ phải trả cho tôi.”
“Vâng!”
Lương Tịch Mai còn đang mừng thầm vì bản thân phải trả ít đi năm mươi đồng, không nghĩ tới Khúc Mỹ Phương còn đòi mình trả lại.
Cô ta trả lời rất không tình nguyện, bị Khúc Mỹ Phương trừng mắt lên nhìn rồi mới thành thật hơn.
“Cảm ơn chị Khúc đã tin tưởng em.”
Tả Tịnh Nghiên cười tươi, cầm kéo lên trực tiếp cắt đi phân nửa tóc của mình. Chị Khúc đã thoải mái như vậy, cô cũng phải có tâm:
“Em sẽ làm cho chị một kiểu tóc uốn dài, vừa có khí chất lại rất quyến rũ, đảm bảo sẽ vượt xa giá trị chị bỏ ra.”
Cùng là tóc giả, nhưng giá cả khi làm tóc uốn dài với giá cả khi làm tóc uốn ngắn chênh lệch không chỉ gấp bội.
Để việc buôn bán được thuận lợi suôn sẻ hơn, Tả Tịnh Nghiên quyết định phải lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Khúc Mỹ Phương.
“Được, chị chờ.”
Khúc Mỹ Phương bật cười. Bà rất thích cô bé này, tuổi còn nhỏ mà rất thú vị. Cô gái bình thường mà nuôi được tóc dài như vậy, khi cắt đi chắc chắn sẽ khóc nhè, nhưng cô bé trước mắt lại vừa cười vừa cắt.
“Chị, chị chờ em một chút, em làm phôi tóc giúp chị đã, nếu không chờ khi làm tóc giả xong đội lên lại không vừa đầu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất